Thần huyết đỏ tươi rải xuống, Thánh khí lạnh
như băng va chạm nhau, tiên quang khủng bố bắn tung đầy trời, một trận chiến
này như Thần ma đại chiến, tàn khốc mà kịch liệt, thổi quét bốn phương tám hướng.
Tòa thành cực kỳ to lớn như Thần sư đang ngủ
đông, phát ra một loại uy nghiêm không thể xâm phạm, Diệp Phàm bọn họ thẳng đường
vừa đánh vừa tiến vào, dẫn phát một hồi chấn động lớn...
Đã bao nhiêu năm qua, chưa từng có người nào
dám ở trong thành làm càn, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, không ngờ lại có
thí luyện giả một đường đại chiến đến đây, toàn thành đều kinh hãi, ai ai cũng
chú ý.
Diệp Phàm một thân một mình đại chiến với cố
Lăng, Quản Thừa và thủ lĩnh số 2 của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, đánh đến huyết
khí sôi trào nối thông trên trời dưới đất.
Dọc theo đường đi này bọn họ đấu chiến sinh tử,
lực phá hoại cường đại khiến người ta khiếp sợ. Từ Thí luyện huyết sắc tràng đi
lên tới Ngũ sắc Tế Đàn, rồi đánh tới Thánh thành thứ hai Nhân tộc, ảnh hưởng
lan thật rộng.
Thiên ngoại vẫn thạch bị thiêu đốt, cổ tinh bị
nứt vỡ tan tành, vũ trụ hắc ầm bị xé mở... đây là cảnh tượng suốt thời gian bọn
họ chiến đến điên cuồng ở trên đường.
Mà nay tiến vào trong thành, mỗi người vẫn như
cũ tinh lực tràn đầy, chiến ý không giảm, đánh đến tóc đen rối bù, máu tươi
văng bắn khắp nơi, vòm trời rung chuyển.
Chiến y trên người Diệp Phàm vỡ nát, huyết khí
trong đầu như chân long phá tan bầu trời, đôi tròng mắt phát sáng như là luồng
điện lạnh lẽo khiếp người, cây trường thương màu đen trong tay xé nát bầu trời,
hủy diệt tinh tú, có một loại khí thế oai hùng dời núi lấp sông.
Không hề nghi ngờ, đây là một trận đại chiến
gian nan, thủ lĩnh của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ chiến lực kinh người, còn cao thâm
hơn Trường binh Quản Thừa, quả thật là một đại địch.
Hắn tóc đen rối tung, trên thân thể cường kiện
trần trụi màu đồng cổ như rồng, trong con ngươi bắn ra chùm tia sáng đáng sợ sắc
bén như dã thú, chiến mâu màu tím trong tay xuyên thủng thiên địa, mỗi một kích
đều giống như một vầng thái dương màu tím vỡ nát.
Hai người như hai đạo tinh hà ập vào nhau, kịch
liệt quyết đấu, lưu lại từng đạo từng đạo tàn ảnh, trường thương đấu với chiến
mâu, tiếng “leng keng” vang động, như hai tia chớp một đen một tím quấn lấy
nhau.
Mỗi một thương đều xuyên thủng vòm trời, có thể
đánh nát sao băng trong vũ trụ lạnh như băng, mũi thương nhọn sáng ngời, thần
uy ngập trời.
Thủ lĩnh số 2 trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
cũng là một nhân vật khó lường, thân khoác giáp trụ thanh kim, cầm trong tay đại
kích, quét ngang càn khôn, như Ma Thần dùng mãnh phi thường.
Toàn bộ Pháp trận thượng cổ trong cự thành to
lớn đều sống lại, rất nhiều đạo văn lại ở trong nháy mắt này bị hủy diệt, còn
có một số thiên ngoại vẫn thạch bị dư quang vọt lên đánh cho dập nát, có thể thấy
được một trận chiến này tàn khốc biết bao...
Tất cả mọi người đẫm ướt vết máu, toàn bộ bị
thương, nhưng lại vẫn chiến đấu quên sống quên chết, tắm máu đánh nhau kịch liệt.
Mà dọc theo đường đi này, cộng đồng thí luyện
giả trên đường bởi vì một trận chiến này mà bị ảnh hưởng lây, có một số người bị
thương nặng, còn có bốn người bị mất mạng.
Bởi vậy có thể thấy trận chiến kinh khủng tới
mức nào. Song phương đều đánh đến máu huyết sôi trào, chỉ muốn đánh chết đối
phương, ngoài ra đều không quản tới.
- Đây là người nào mà lá gan cũng quá lớn,
nhưng lại một đường huyết chiến tới trong Thánh thành, từ khi khai mờ con dường
thí luyện tới nay chưa bao giờ có xảy ra.
- Người đứng giữa mà đánh bốn phương kia là
ai, một người mà độc chiến mấy người hùng, huyết khí thật cường đại, thật là
chiến ý khủng khiếp xưa nay hiếm thấy!
Trong thành không ít tu sĩ cường đại chạy tới,
vừa xem cuộc chiến vừa bàn luận.
- Dừng tay! Các ngươi dám khinh nhờn Thánh
thành, đều muốn cố tình phạm pháp sao, vi phạm thành quy giết không tha!
Binh sĩ thủ hộ tòa cổ thành này hét lớn, mỗi
người đều sắc mặt xanh mét, mặc dù là mấy vị nhân kiệt vô thượng có thể chứng đạo
trong truyền thuyết kia đều là xuống ngựa đi vào. Nhưng mấy người trước mắt này
ai nấy dã tính mười phần, đánh giêt đẫm máu tiến vào, trở thành “kẻ chiến điên
cuồng”.
Chỗ cửa thành binh sĩ không nhiều lắm, thống
lĩnh đang ở đoạn đường khác nghe vậy mang theo hơn mười người tới nơi, mặt sa sầm
lớn tiếng quát để cho bọn họ dừng tay.
Hơn nữa, Tiếp dẫn sứ đều bị kinh động, ở chỗ
sâu trong cổ thành truyền đến một tiếng quát đinh tai nhức óc, bảo mấy người
ngưng chiến, bằng không đánh chết.
Thánh thành thứ hai sôi sục, mọi người đều
không nói nên lời, trong cự thành trăm dặm mọi người đều biết, ai nấy đều kinh
ngạc, đây là một đám thí luyện giả nào? Thật to gan lớn mật!
- Đã bao nhiêu năm, ta nhớ rõ những cường giả
khủng bố nhất của các tinh vực cổ xưa có một không hai kia, khi vào thành cũng
không có như vậy.
- Bình tĩnh nhiều năm rồi, rốt cục nổi lên gợn
sóng lớn, những người này chẳng lẽ muốn đảo điên Thánh thành hay sao?
Đám người Diệp Phàm chưa xưng tên, cùng đã dẫn
tới thập phương chú ý, huyết chiến vào trong thành, nếu muốn không dẫn người
chú mục đều không được...
Bọn họ rốt cục dừng tay, mỗi người tràn ngập
sát khí, lạnh lùng đối mặt nhau, vẫn chưa lui bước.
Một trận chiến này, Long Mã bị thương không nhẹ.
Còn Diệp Phàm tuy có vết thương, nhưng cùng không đáng lo ngại. Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ đều máu nhuộm chiến y, hai đầu Thánh thú thiếu chút nữa ngà xuống, toàn
thân là máu ngồi phịch trên mặt đất. Quản Thừa mắt lộ tia sáng ác nghiệt, ngực
trái bị một thương của Diệp Phàm xuyên thủng, trái tim đều vỡ vụn, thiếu chút nữa
thần diệt, máu tươi chảy thành một dòng sông nhỏ trên mặt đất, nhìn thấy mà ghê
người.
Thí luyện giả cùng cấp Khổ đầu đã, Mục Quảng
Hàn, Thác Bạt Ngọc, Âu Dã Ma đều tới đứng ở xa xa, dù chưa ra tay, nhưng chính
mắt thấy một trận chiến này, biết rõ mức độ thảm thiết.
Thành này là Thánh thành thứ hai trên tinh
không cổ lộ, nhưng so với thành thứ nhất to lớn và hoành tráng hơn rất nhiều lần,
không khí càng thêm trang nghiêm và trang trọng.
Đại thống lĩnh của Thánh thành Thứ hai thần sắc
thật khó xem, mắt nhìn bọn hắn chằm chằm nhìn rất lâu, mới nói:
- Các ngươi thật là có khí phách, xem Thánh
thành Nhân tộc trở thành trường thí luyện hay sao, muốn quyết chiến cùng cường
giả toàn thành hay sao?
Rời chiến trường màu máu, đến cuối cùng chỉ có
một trăm bốn mươi bảy người còn sống tới đây, những người khác đều ngã xuống, lúc
này lặng ngắt như tờ.
- Ngươi là Cố Lăng trong Thiên Hoang Thập Tam
Kỵ ta có nghe nói qua; ngươi là Quản Thừa, lại bước trên con đường này...
Đại thống lĩnh nghiêm mặt điểm ra tên của mấy
người huyết chiến, lập tức dẫn phát một trận xôn xao.
- Thủ lĩnh của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, đây
chính là một cường giả cấp hạt giống tuyệt đỉnh khi còn ở trên đường, tên hắn
đã truyền vào trong thành rồi, không thể tưởng được đúng là hắn!
- Quản Thừa, nghe có hơi quen tai, chẳng lẽ là
hắn... Mười mấy năm trước chính là một mãnh nhân tuyệt thế, khổ tu nhiều năm
như vậy lại ra đi, liên thủ cùng Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, cùng không thể hạ được
nam nhân kia, thật là đáng sợ!
Trong thành rơi vào cảnh ồn ào, biết thân phận
mấy người trong trận huyết chiến, không ít người đều lộ vẻ mặt kinh sợ, đều bàn
tán sôi nổi.
Thủ lĩnh Cố Lăng của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
trên người có mấy vẹt thương, lỗ máu kinh người. Quản Thừa lại trái tim đều vỡ
nát, sao không khiến cho lòng người kinh sợ.
Tuy rằng nam nhân trẻ tuổi bị vây quanh ở giữa
kia cùng là vết thương lớp lớp, nhưng chỉ một mình đối địch với nhiều người như vậy, làm
cho mọi người cảm giác được từng trận hàn ý.
- Thì ra hắn chính là tên Diệp Phàm kia! Biết
rồi, theo tin tức bên kia truyền tới, khi ở thành thứ nhất hắn dùng mãnh không
thể đỡ!
Giữa các tòa Thánh thành có liên hệ, tin tức
đã trước thời hạn truyền tới, bằng không mọi người không có khả năng biết trước
được.
- Tiếp dẫn sứ đặc xá! Luyến tiếc các ngươi tu
vi hơn người, lần này không tính, nhưng không có lần sau, nếu còn tiếp tục vọng
động đánh nhau vi phạm thành quy, giết chết không luận tội!
Một trường phong ba cứ như vậy bình ổn, mâu
thuẫn chưa trở nên gay gắt, chỉ là trở thành đầu đề câu chuyện của mọi người
trong lúc trà dư tửu hậu.
Mặc kệ nói như thế nào, Diệp Phàm bọn họ một
đường huyết chiến vào thành, ảnh hưởng vẫn là rất lớn, thậm chí lan truyền
trong tinh không.
- Có người chiếm được Đạo Chi Nguyên? Hai mươi
mấy năm trước có người chiếm được, kiếp này lại xuất hiện, không quá có thể, thật
sự là loạn rồi!
Phong ba vừa mới bình ổn, tin tức này liền
truyền ra, Thánh thành thứ hai sôi động, rất nhiều cường giả rung động, trong
lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Hơn nữa, ảnh hưởng không phải chỉ như thế,
xuyên qua con đường đặc thù truyền tới tinh không cổ lộ phía trước, một số
Thánh thành ở sâu trong vũ trụ cũng muốn có được.
Thánh thành thứ hai mạch nước ngầm bắt đầu khởi
động, con đường phía trước cũng bao phủ trong sương mù lớp lớp, có một chút dị
động, Đạo Chi Nguyên tái xuất hiện khiến cho tâm thần một số người không yên.
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, một đại lục trôi nổi
vô cùng rộng lớn, mặt trên có một tòa cổ thành, ngoài thành dãy núi kéo dài,
sinh cơ bừng bừng.
Đây là một chỗ trọng địa trên tinh không cổ lộ,
cũng không biết là sau cửa ải thứ bao nhiêu.
Trong một chỗ thần viên, đình đài lầu các nổi
bật, dưới cầu đá nhỏ nước trong veo chảy róc rách, tiên khí bốc hơi lên đầy trời.
Trong hồ nhỏ lại có một gốc cây sen cổ sinh
trưởng, vô cùng to lớn, kết mười hai đài sen, hơi mù vờn quanh, hỗn độn khí lượn
lờ, quả nhiên là vô cùng thần bí.
Dù là tu sĩ bình thường cũng có thể nhìn ra được,
đây khẳng định là một kiện thiên tài địa bảo khủng bố, có thể luyện hóa pháp
khí tuyệt thế trở thành trường tồn bất hủ.
Ở trong vườn có một đạo đài phong cách cổ xưa,
đối diện với hồ nước nhỏ, sương mù mênh mông, mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ
nhân ngồi xếp bằng ở trên đó không nhúc nhích, tĩnh lặng chờ đài sen cổ hoàn
toàn thành thục.
- Phía sau truyền đến một tin tức, có người
chiếm được Đạo Chi Nguyên!
Đúng lúc này, một nữ nhân thanh tú động lòng
người đi tới nói. Nàng ta tập trung linh tuệ của thiên địa, nhưng cách ăn mặc lại
là thị nữ.
Thân ảnh nữ nhân mơ hồ trên đạo đài dường như
lộ ra vẻ nghi hoặc, khè nói:
- Hai mươi ba năm trước, Đạo Chi Nguyên không
phải bị Đế Thiên lấy được rồi sao, lại xuất hiện nữa ư?
Tiếng nói của nàng mang theo một loại từ tính,
giống như tiếng trời, mặc dù là vừa nghe loại tin tức kinh người này, cùng thực
bình tĩnh và như không màng danh lợi.
Người thị nữ này tóc đen chảy dài như thác nước,
da thịt trắng nõn, mặt trái xoan, mắt to linh động, lanh lợi như tinh linh, thi
lễ với nữ nhân trên đạo đài, rồi nói;
- Tin tức là thực, tuy nhiên người kia cùng
không giống như Đế Thiên thành công thu nạp, Đạo Chi Nguyên không tiếp nhận hắn!
Nàng còn cẩn thận bẩm báo, báo cho nữ nhân
trên đạo đài biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ tin tức nàng nhận được.
- Việc này không phải là nhỏ, liên quan đến
quá nhiều. Đạo Chi Nguyên có ẩn chứa bí mật tuyệt đại, ta phải đi Thánh thành
thứ hai một chuyến!
Nữ nhân thân ảnh mơ hồ trên đạo đài nói.
Tiểu thị nữ linh động lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Hai mươi mấy năm trước Đế Thiên lấy được Đạo
Chi Nguyên, cũng có một phần công lao, ngày nay nếu cùng thu được, thì trên
tinh không cổ lộ này còn ai cùng tranh phong!
- Đế Thiên tài ba trác tuyệt, thiên tư quán cổ
tuyệt kim, có thể được Đạo Chi Nguyên cùng không có gì bất ngờ, cùng ta không
quan hệ. Nhưng con đường phía trước tranh chiến kịch liệt. Kiếp này quá mức
đáng sợ, quả thực chính là một thời đại thần thoại. Cường đại như Đế Thiên chiếm
được thiên địa tán thành, nhưng cũng gặp mấy vị đại địch tuyệt thế, khó nói ai
có thể người cười cuối cùng. Ta đi thành thứ hai là muốn gặp một chút tên tu sĩ
trấn áp phong bế Đạo Chi Nguyên kia, nhìn thử xem có hay không bảo hắn bỏ những
thứ yêu thích, đưa cho Đế Thiên!
Tiểu thị nữ ý không vui, nói:
- Đế Thiên đã chiếm được Đạo Chi Nguyên chân
chính, tiểu thư cần gì làm như thế, trao đổi cùng tu sĩ phía sau kia làm gì,
lưu lại mới đúng!
- Đế Thiên đã chiếm được Đạo Chi Ngụyên, nếu
dung hợp thêm một phần, hoặc giả có thể diễn biến ra Tiên bảo kinh thế, điều đó
rất trọng yếu!
Nữ nhân trên đạo đài nói.
- Tiểu thư được trời xanh chiếu cố, chiếm được
mười hai phẩm đài sen hỗn độn tiên trong tiên thổ, nếu như thu được thêm Đạo
Chi Nguyên chẳng phải là càng tuyệt vời sao!
Tiểu thị nữ khuyên bảo.
- Ta vì chờ đợi đài sen hỗn độn thành thục,
trì hoàn lâu lắm, trên con đường phía trước nếu Đế Thiên không được trợ lực, chỉ
sợ sẽ rất gian nan. Đây là một thời đại thần thoại, đều có thế lực các phương,
chỉ có kết minh mới có thể đi tới trước, đứng trên tuyệt đỉnh!
Nữ nhân trên đạo đài nói, từ đó không nói gì
thêm.