- Ta nghe nói Nhị thủ lĩnh trong Thiên Hoang
Thập Tam Kỵ sẽ đối phó ngươi, đang mượn sức người khác, tìm kiếm các nhân vật hạt
giống mạnh nhất để cùng nhau tới giết ngươi.
Nhuế Vì nói cho hắn một tin tức.
Phiến cổ địa này vô cũng lớn, tổng cộna chia
ra làm mấy khu vực lớn, mấy ngày nay Diệp Phàm luôn luôn chinh chiến tại trung
địa vực bộ.
Cùng như vậy, ở tây bộ địa vực, nam bộ địa vực,
bắc bộ địa vực thì đều truyền đến tin tức về Đạo Chi Nguyên, hắn còn chưa kịp
tiến đến nơi đó.
Khu vực này dùng Diệp Phàm là kẻ cầm đầu, thí
luyện giả đã bị hắn chấn nhiếp, không dám tranh phong. Mà đám người Thác Bạt Ngọc,
Mục Quảng Hàn, Khổ Đầu Đã, Âu Dã Ma cùng là bá chủ một phương, còn chưa từng
giao thủ cùng hắn.
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cũng như thế, độc tôn
một chỗ mảnh chiến trường, tìm kiếm Đạo Chi Nguyên, không người có thể tranh
phong, nghe nói Diệp Phàm ở nơi này, nên có vẻ muốn làm một số chuyện gì đó.
- Thủ lĩnh số hai của bọn họ là một kẻ tâm
naoan thủ lạt, không giảng quy củ, vì giết ngươi thì sẽ không từ thù đoạn, rất
có thể sẽ mời được các nhân vật phi thường lợi hại.
Diệp Phàm nghe vậy liền gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn,
hắn đang muốn tìm mấy người này, không nghĩ tới lại nghe được tin tức về bọn họ.
Hắn nahi naơi và hồi phục tại đây trong hai
ngày, sau đó lại một lần nữa ra đi, vượt qua từng dãy núi màng hoang, đi tới một
phiến cổ địa sinh cơ bừng bừng khác.
Đáng tiếc, Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đã rời khỏi
khu vực này, Diệp Phàm cùng nhìn thoáng qua Âu Dã Ma cách một dãy núi một lát.
Nhuế Vĩ từng nói cho hắn, người này phi thường
cường đại, quét ngang tây bộ địa vực, dùng một cây Hắc Kim Ma Kích chém chết ba
vị Cổ Thánh, chấn động cả vùng tây dã.
Âu Dã Ma từ cách hơn mười dặm nhìn hắn, cuối
cùng cầm theo thanh đại kích có thể ép nát vòm trời đi xa, biến mất ở cuối đường
chân trời.
Sau đó, Diệp Phàm tiến vào chiến trường nam bộ
địa vực, các trận đánh lớn, đánh nhô không ngừng diễn ra, nơi nơi đều là chiến
hỏa, mấy ngày gần đây Thần quốc, Ma quốc đều điên cuồng, chỉ vì có thể đạt được Đạo
Chi Nguyên.
Diệp Phàm đến, đã dẫn phát một hồi rối loạn, hắn
quét ngana trung bộ địa vực, ngày nay lại vượt khu mà tới, khiến cho rất nhiều
cường giả cảm thấy khẩn trương.
- Ngươi chính là thí luyện giả đạt được Đạo
Chi Nguyên kia? Ta từng nghe nói thiên địa cùng không tán thành ngươi, có muốn
giao nó ra không, ta sẽ cho ngươi bồi thường nhất định!
Một thanh niên cười Thánh thú hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu, vẫn chưa nói.
Oanh...!
Đột nhiên, công kích khủng bố đã ập đến, nam
nhân này bắt đầu làm khó dễ, tế ra một tấm vòna lớn, rực rỡ loá mắt, phủ kín bầu
trời, muốn bắt lấy hắn.
Đây là một kiện Thánh khí, dường như được dùng
dải ngân hà bện thành, mỗi một sợi tơ đều khủng bố khôn cùng, ánh sáng lấp
lánh, siống như có các viên cổ tinh đang chuyển động.
- Đạo huynh, đây là Thái tử của Linh quốc, đã
tu thành Thánh, dưới mặt đất này có tuyệt thế cổ trận đã được bày ra!
Vũ Tiên vốn đã nhiều ngày không thấy bỗna âm
thầm truyền âm, âm thanh naọt ngào như thiên âm, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy
một thân ảnh thướt tha lóe lên trong dày núi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, ngồi trên Long Mã,
không chút tránh né, mặc kệ cho tấm vống lớn kia hạ xuống, rồi sau đó hai tay
ra sức xé một cái, cả càn khôn cùng đều lay động lên.
Sợi tơ Thánh khí này giống như dùng dải ngân
hà bện thành, tất nhiên là rất khùna bố, nhưng lại bị Diệp Phàm xé rách, dường
như có các viên cổ tinh to lớn đang vỡ nát.
Ánh sáng của dải ngân hạ đã vỡ vụn, Thánh khí
bị hủy diệt, khiến cho nơi này gần như bị diệt sạch, san phẳng rất nhiều dãy
núi.
- Giết hắn!
Thái tử Linh tộc lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn, cổ
trận tại nơi đây đã sớm sống lại, hào quang chói mắt, chôn Diệp Phàm vào bên trong.
Cùng lúc đó, có ba vị Cổ Thánh âm thầm ra tay,
bọn họ đều đến từ Linh quốc, công kích Diệp Phàm ở trung tâm của pháp trận.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, nhìn thấy một
màn này cùng không dám tham dự, sắc mặt Thái tử Linh tộc trở lên lạnh lùng, hắn
cùng với Thánh thú dưới thân cùng triển khai công kích.
Đây là một cuộc đại chiến trời long đất lở,
pháp trận cùng không thể vây khốn Diệp Phàm, hắn có bí quyết chữ Hành, trên có
thể đi tới chín tầng trời, dưới có thể đi xuống tận Cửu U địa ngục, thánh trận
này cùng không ngăn được hắn.
Nhưng đây cùng là một hồi đại chiến gian khổ,
đại quân Linh tộc cùng với các cao thủ không ngừng đến tiếp viện, Diệp Phàm chỉ một người một ngựa, giết
đến mức nhật nguyệt vô quang, núi sông thất sắc.
Tiên huyết bắn tung tóe, phiến cổ địa này trở
thành màu đỏ, thi thể vô số, Diệp Phàm như một Ma Thần đang đại khai sát giới,
không quan tâm thương thế trên cơ thể, truy kích Thái tử Linh tộc tận mười vạn
dặm, cuối cùng ném văng thanh trường mâu màu đen trong tay ra ngoài.
Ô... ô...!
Thần mâu màu đen xẹt qua thiên địa, phát ra từng
đợt ô quang, giống như một vị Ma Chủ thức tỉnh, đập nát trời cao, phía sau kéo
theo một mảnh hỗn độn khí, chấn sụp cả phiến chiến trường này.
- A...!
Linh tộc Thái tử kêu to một tiếng, vô cùng thê
lương, hậu tâm bị mũi mâu lạnh như băng đâm thủng, sau đó lại đâm tiếp vào
trong đầu Thánh thú dưới chân.
Tiên huyết phun ra tung toé, trường thương
xuyên thủng bọn chúng, mang theo chúng bay ra vài dặm, va vào một ngọn núi cao
nơi xa.
Ầm một tiếng, bụi mù xông lên tận trời, ngọn
núi lớn đã biến thành tro, mà Thái tử Linh tộc cùng Thánh thú tọa kỵ của hắn
thì bị đóng đinh lên trên mặt đất, sinh cơ mất hết.
Sát ý của Diệp Phàm xuyên thấu qua thanh trường
thương này mà ra, phá giết hết thảy sinh cơ của hắn, nguyên thần cùng bị đập
nát.
Tiên huyết chảy ồ ồ trên mặt đất, Thánh thú khổng
lồ và Thái tử Linh tộc bị đóng đinh lại, chết ngay tại chỗ, làm rung động lòng
người, khiến cho các tu sĩ bên dưới chấn động tận linh hồn.
Một cuộc chiến này, Thái tử Linh tộc mang đến
mấy vị Cổ Thánh tử trong nước, xuất động rất nhiều chiến giả, bày ra sát trận
tuyệt thế, nhưng lại không thể giết chết Diệp Phàm, bị hắn phá vây, cuối cùng bị
đối phương đóng đinh chết tại nơi này.
Nam bộ khu vực chấn động, Linh tộc thu thập đại
quân, Cổ Thánh cùng đều xuất hiện, bắt đầu bao vây tiễu trừ Diệp Phàm, đây là một
hồi huyết chiến lan đến khắp cổ địa.
Diệp Phàm liên tục chiến đấu mấy chục vạn dặm ở
các chiến trường, đại chiến mấy ngày đêm, cùng không biết đã giết chết bao
nhiêu người, cuối cùng Linh tộc vương chủ xuất hiện, hắn mới tạm thời tránh đi.
Hắn xâm nhập vào trong lòng đất, dùng Nguyên
Thuật thông thiên để truy tìm tung tích của Đạo Chi Nguyên, cướp lấy luồng thứ
ba.
Một trận chiến này, Diệp Phàm đã dựng lên một
hung danh hiển hách, bất kể là thí luyện giả hay là người tại phiến cổ địa này,
ai mà nói tới chừ “Diệp” thì cùng đều biến sắc.
Mỗi một chỗ cổ địa mà hắn đi tới, thì đều dẫn
phát ra một trận sợ hãi, chư cường đều tránh lui, trong các thí luyện giả thì
trừ Khổ Đầu Đã, Mục Quảng Hàn, Âu Dã Ma cùng một só ít người khác, chỉ sợ không
có ai dám tranh phong cùng hắn nữa.
Đương nhiên, mấy ngày này thì Diệp Phàm cùng rất
không sống tốt, bị mấy vị Vương của Thánh nhân đuổi giết, không làm gì được hắn
thì chúng lại đi tìm cả đám người Thiên Hoang Thập Tam Kỵ tới nữa.
Đây là một đoạn thời gian nhuốm máu, suốt hai
tháng, Diệp Phàm giết địch vô số, hoàn toàn là bỏ ra từ trong đống người chết.
Đương...!
Tiếng chuông từ từ vang lên, vọng ra mấy cổ
chiến trường lớn, các cường giả trẻ tuổi đến từ Tinh không cổ lộ đều thờ phào một
cái, điều này có nghĩa ràng thí luyện tại nơi đây đã chấm dứt.
Đây là một mảnh chiến trường màu máu, hai
tháng này cùng không biết có bao nhiêu người đã ngã xuống, giống như một hồi ác
mộng, có thể sống sót đúng là không thể tưởng nổi.
Tuy rằng các thí luyện giả sắp sửa đi ra,
nhưng vẫn có chiến trường chưa kết thúc.
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, Trưởng binh Quản Thừa
cùng với mấy vị Cổ Thánh trong số người dân ở đây, đã liên thủ với nhau, bắt được
một cỗ đạo nguyên, bọn họ hợp cùng một chỗ ngâm tụng Cổ Kinh.
Nơi này có vạn luồng sáng phát ra, thần hà ức lũ,
dường như hư ảnh của Đại đế cổ đang được triệu hoán ra, ngồi xếp bằng giảng
kinh tại đây.
Đạo Chi Nguyên bị dẫn lên, hình như có cảm ứng,
cộng minh với âm thanh tụng kinh tại nơi này, cứ tiếp tục thế này, rất có thể sẽ
bị người nào đó đoạt được.
Ngay tại thời điểm cuối cùng này, Diệp Phàm chạy
tới, đơn thân độc mã, cầm trong tay một thanh trường thương, lạnh lùng nhìn
qua, làm cho tất cả bọn họ đều tim đập thình thịch.
Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi, bắt đầu
giương cung lắp tên, ở chung quanh hắn, sấm rền chớp giật, dị tượng lộ ra, huyết
khí ngập trời.
Tất cả mọi người đều tức giận, ai nấy đều đứng
dậy, sau đó trong mắt chiếu ra ánh sáng lạnh lùng, cùng nhau lao tới giết về
phía hắn.
Hưu.. !
Diệp Phàm buông dây cung, một mũi tên liền bắn
nát bầu trời, hắn phát động Bát Cấm, bắn ra một mũi tên có uy lực kinh diễm tuyệt
luân!
- A...!
Lão tứ trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ bị bắn nổ
tung, xương cốt và máu thịt bắn văng ra ngoài, từ xa nhìn thấy một màn này, tất
cả mọi người kinh hãi thất sắc.
Một mũi tên này thật là đáng sợ!
- Thật sự là đáng giận, vào thời điểm cuối
cùng lại bị hắn phá hủy, nếu không thì Đạo Chi Nguyên rất có thể sẽ lựa chọn
chúng ta.
Những người này thét dài, trong lòng nghẹn khuất,
lập tức liều chết, toàn lực vây giết Diệp Phàm.
Diệp Phàm bắn chết một đại địch, liền cười lên
Long Mã, trực tiếp chìm sâu vào trong lòng đất, đuổi theo Đạo Chi Nguyên.
Một đám người trên mặt đất trở nên điên cuồng,
bắt đầu đuổi theo, nhưng làm sao có thể so được với Diệp Phàm tinh thông Nguyên
Thuật được? Không lâu sau thì đã không còn dấu tích nào nữa.
Đương...!
Tiếng chuông từ từ vang lên, thúc giục các thí
luyện giả đi ra ngoài, một tòa Tế Đàn thật lớn hiện lên trong hư không, bắn xuống
các luồng sáng rực rỡ.
Nó ngang trời mà qua, phân biệt xuất hiện ở mỗi
phiến cổ chiến trường, thí luyện giả đều bay lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Diệp Phàm rốt cục thành công, dùng cấm Tiên Lục
Phong đoạt đến cọ Đạo Chi Nguyên thứ bốn, trấn áp trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh,
lao ra khỏi mặt đất.
Chờ đợi hắn chính là mấy vị Cổ Thánh, hắn chỉ
có thể huyết chiến, cuối cùng thì đánh dọc một đường lên tận Ngũ sắc Tế Đàn,
sau đó mới thoát được mấy người bản xứ tại đây.
Nhưng mà sau khi đi lên Tế Đàn thì đại chiến vẫn
chưa ngừng lại, thủ lĩnh cổ Lăng của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ rốt cục thể hiện
chiến lực tuyệt thế của hắn, tràn ngập dã tính, chém giết cùng Diệp Phàm, ngoài
ra thủ lĩnh số hai, cùng với Trưởng binh Quản Thừa cùng ra tay.
Ông...!
Ánh sáng cuối cùng cùng lóe sáng, tất cả bọn họ
đều biến mất, trong thông đạo hắc ầm kia mà đại chiến vẫn chưa ngừng lại, những
người này đang liều mạng huyết chiến, lập tức giết đến tận khi vào trong một
tòa Thánh thành to lớn của Nhân tộc.