Bốn năm cũng không phải rất dài nhưng lại gió
nổi mây phun, xảy ra rất nhiều chuyện.
Diệp Phàm đi lại trong hải vực, gặp được rất
nhiều Yêu tộc cùng tu sĩ nhân loại, từ trong miệng bọn họ biết được không ít
tình huống.
Trên thực tế, bốn năm này có thể coi là sóng
to gió lớn, trong đó có truyền thừa bất hủ hủy ở đương thời.
- Thái Dương Thần Giáo từ sau khi cổ kinh thất
lạc liền xuống dốc không phanh, lần này rốt cục đi tới điểm cuối.
- Thần triều tu luyện cường đại nhất của Nhân
tộc ngày xưa, cứ như vậy liền không còn. Nghe nói sự hủy diệt của bọn họ có
bóng dáng của Kim Ô tộc.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, ở trên biển nghe
được tin tức này thật là có chút giật mình.
Thái Dương cổ giáo, môn phái cổ xưa nhất của
Nhân tộc, một trong những nơi khởi nguồn tu luyện từ từ suy tháoi, cho tới hôm
nay rốt cục đứt đoạn truyền thừa, hoàn toàn diệt vong.
Đây không thể không nói là một loại châm chọc.
Vào niên đại Thái Dương Thánh Hoàng thần tích tái hiện, thi thể hài cốt trở về,
cổ giáo “Gần đất xa trời” này ầm ầm sụp đổ.
Đệ nhất Thánh địa mà ngày xưa tất cả cổ nhân đều
phải cúng bái cứ như vậy tan thành mây khói. Tục truyền huyết mạch của Thái
Dương cổ Hoàng chỉ còn lại một đứa trẻ con, sau khi giáo mất không biết tung
tích.
- Lời của các ngươi có phải là thật?
Diệp Phàm tiến lên hòi.
- Tự nhiên là thật. Đáng tiếc cho Thái Dương cổ
giáo, cứ như vậy diệt vong. Năm đó Thánh Hoàng thái cổ khai sáng các loại kỳ
công bảo điển, truyền tặng cho Nhân tộc các nơi, không nghĩ đến đời sau đều
không giữ được.
- Thật khiến người cảm khái. Một thế hệ cổ
Hoàng có biết cũng sẽ không nói gì, trầm mặc nhìn vào hả.
- Thật khiến lòng người lạnh ngắt. Đây tuyệt đối
là Kim Ô tộc làm ra, nhưng lại không có một đại giáo Nhân tộc đi bảo hộ, thật sự
là đèn nhà ai nhà nấy rạng.
Thái Dương cổ giáo tan thành mây khói, trong
đó có bóng dáng của bọn họ, là bọn họ chủ đạo hết thảy. Gần như ai ai cũng biết.
- Kim Ô tộc vì sao làm vậy?
Diệp Phàm hòi.
- Bốn năm trước, bọn họ chịu thiệt lớn ở Thang
Cốc, cũng không biết từ chỗ nào có được tin tức Thái Dương cổ kinh vẫn chưa thất
truyền, bởi vậy huyết tẩy cổ giáo suy sụp này.
Trận chiến Thang Cốc, trận kỳ của Đại Thánh
Kim Ô Tộc để lại đều bị chặt đứt khiến bọn họ gần như cuồng bạo. Đó chính là cơ
sở của bọn họ!
Bọn họ nghĩ phương pháp lớn mạnh lực lượng bù
lại khuyết điểm, cổ kinh thái cổ tự nhiên trở thành một lựa chọn. Đối với bọn họ
trời sinh hòa thể mà nói, đó là một bản thánh kinh.
- Ta đoán rằng, Kim Ô tộc cũng là vì trả thù.
Dù sao cũng là Thánh Hoàng của Nhân tộc chém Thánh bảo của bọn họ, cho nên giận
chó đánh mèo hậu nhân của hắn.
- Đáng tiếc. Một vị Thánh Hoàng sau khi chết,
đời sau lại rơi xuống kết cục này.
Sau khi Diệp Phàm nghe xong, trong lòng cũng rất
phẫn nộ. Hậu nhân của một vị Thánh Hoàng Nhân tộc, ngay cả một chỉ huyết mạch
cuối cùng đều không giữ được sao?
Nếu là có đại ác bị giết thì cũng thôi, nhưng
lại là bị người ta khi dễ đến trên đầu, vì đoạt Cổ kinh mà dựng lên, cũng có thể
là vì trả thù. Đây thật sự là một loại bi ai.
Đây hết thảy cũng nghiệm chứng, không có Thần
triều bất hủ, càng không có truyền thừa trường tồn bất diệt. Đều có một ngày đi
đên điểm cuối.
Ngay cả Đại đế cổ đều không thể làm được, sẽ
có một ngày tọa hóa, càng không nói đến hết thảy bọn họ lưu lại.
- Đáng tiếc cho đứa nhỏ kia, không biết có thể
trốn ra hay không. Nghe nói là người duy nhất của Thái Dương cổ giáo, cũng có
thể là huyết mạch duy nhất trên đời của Thánh Hoàng.
- Nghe nói là ra biển, có thể ngay tại vùng hải
vực này cũng không biết chừng.
Sau khi Diệp Phàm nghe nói như vậy, trong lòng
rất nặng nề, sau khi hòi han cẩn thận liền biến mất trên mặt biển.
- Các ngươi xem, người kia có phải khá quen mắt
không? Ta cảm thấy có chút giống với người gây ra ồn ào huyên náo bốn năm trước.
- Ý ngươi là, hắn là người bốn năm
trước chém Kim Ô cửu Thái tử, giết đệ đệ của chủ nhân Bát Cảnh Cung sao? Thật sự
rất giống.
- Không phải nói hắn cùng Thang Cốc cùng nhau
rơi vào trong Bắc Hải Chi Nhãn sao? Đó là nơi Đại đế cổ trục xuất người có tội
lớn, chưa từng có người nào trốn ra, chẳng lẽ hắn có thể tái hiện thế gian?
- Không biết. Nửa tháng trước không phải có
tin tức truyền ra, Hải Nhãn xuất hiện dị động, vọt ra một tia chớp màu vàng hay
sao? Chưa biết chừng là hắn.
- Trời ạ. Trốn ra khôi nhà giam Thánh nhân viễn
cổ, quá khó tin. Nếu là thật sự, lúc này sẽ có sóng to gió lớn.
…
Bắc Hải thật sự quá lớn, mênh mông hơn đại lục
vô ngần không biết bao nhiêu lần. Diệp Phàm muốn rời khôi, cũng không biết phải
bay bao nhiêu năm.
May mà hắn nhớ rố những con đường tắt bốn năm
trước. Năm đó khi tìm kiếm Thang Cốc, mọi người dùng vực môn tiến vào trong đại
dương, ven đường có một số cổ đảo có khắc trận văn cùng tế đàn, có thể không ngừng
vượt qua.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm vẫn lui tới trong đại
dương màu đen, vài lần dùng trận văn để lại trên cổ đảo vượt qua nhưng rốt cục
vẫn hướng về đại lục.
Trong lúc này hắn không ngừng nghe ngóng, chiếm
được tin tức không xác thực. Huyết mạch duy nhất của Thái Dương cổ giáo may mắn
thoát khôi được một lão bộc nhân hộ vệ trốn vào hải vực.
Bắc Hải những ngày nay rất không bình tĩnh, rất
nhiều cao thủ thường lui tới, chạy tới Hải Nhãn, muốn hiểu rố chân tướng.
- Kim Ô tộc.
Trong đại dương màu đen, trong mắt Diệp Phàm
chợt lóe thần quang. Hắn nhìn thấy mười mấy con Kim Ô đang bay qua trên mặt biển.
Hắn cưỡi sóng mà đi, mặt biển màu đen rất bình
tĩnh, trống trải vô ngần một mảnh đen như mực. Hắn nhìn lên bầu trời nói:
- Người của Kim Ô tộc, các ngươi đang tìm cái
gì?
Lúc này gió êm sóng lặng, thanh âm hắn như sấm
rền truyền đi rất xa trong đại dương màu đen mênh mông, khiến cho sóng dữ đánh
lên mây.
- Người này có chút quen mắt, từng nhìn thấy ở
chỗ nào?
- Hắn là... Người bốn năm trước. Sao có khả
năng? Hắn từ trong Bắc Hải Chi Nhãn trốn ra!
- Không sai, chính là hắn. Năm đó chém cửu
Thái tử.
…
Trên bầu trời, ngàn vạn đạo thần vũ màu vàng bắn
xuống, trong mắt những người này đều lộ hàn quang, cũng có mấy con Kim Ô phi độn
muốn chạy đi báo tin.
Diệp Phàm chắp tay sau lưng, đứng trên mặt biển,
phát ra một tiếng rống to. Lập tức như thiên lôi diệt thế, sóng âm cuồn cuộn
mênh mông hoa phá trường không hơn ngàn dặm. Vùng đại dương mênh mông này đều
muốn lật nhào.
Phốc! Phốc! Phốc!
Trên bầu trời, mười mấy cao thủ của Kim Ô tộc
trước sau vỡ nát. Dưới một rống của Diệp Phàm, hình thần đều diệt, ngay cả một
miếng xương vỡ cũng không thể sót lại.
Hắn chỉ để lại một người, thăm dò thức hải, biết
đứa nhỏ của Thái Dương cổ giáo thật sự ra biển, được một lão bộc nhân mang theo
trốn đi.
Kim Ô tộc điều động rất nhiều cao thủ, chín vị
Thái tử có sáu người tới, càng có một số nguyên lão tự mình xuất quan đuổi giết.
Diệp Phàm chấn động trong lòng, cảm thấy dị
thường. Một thiếu niên cả cổ giáo xuống dốc mà thôi, điều động nhiều người của
Kim Ô tộc như vậy, nhất định là có cổ quái.
Hắn nhận ân tình của lão nhân áo xanh, chiếm
được chín chữ thần ngôn của Thái Dương cổ Hoàng, lại luyện hóa cành Phù Tang
khô, sau khi biết hết thảy sao có thể mặc kệ?
Cho dù không có những chuyện này, một chút huyết
mạch cuối cùng của Thánh Hoàng Nhân tộc cũng không nên tuyệt diệt từ đây. Bởi
vì hắn không ác, mà tổ tiênhắn từng có công đức vô lượng cho Nhân tộc.
Diệp Phàm dựa theo tin tức chiếm dược, đuổi
theo một phương hướng, tốc độ cực nhanh. Hắn sợ đi chậm sẽ có tiếc nuối.
Hai ngày sau, Diệp Phàm lại gặp mười mấy tên
cường giả Kim Ô tộc, trong đó một lão Kim Ô dĩ nhiên là một vị đại năng rất
đáng sợ, là nhân vật cấp nguyên lão.
- Là hắn. Là người tên Diệp Phàm bốn năm trước.
Có người kêu lên.
Lão Kim Ô kia biết được, há mòm phun ra một
cái cổ Kính màu vàng, lật mặt chiếu rọi hướng tới Diệp Phàm.
Ầm!
Đây là một đạo Thái Dương Hỏa tinh, dẫn động
tinh khí mười phương, câu động vầng mặt trời chói chan trên bầu trời, toàn bộ tụ
tập trên cổ Kính, hóa thành thần quang chiếu hướng Diệp Phàm.
- Các ngươi đối với ta thật là nhớ mãi không
quên!
Diệp Phàm một bước lên trời, không chút sợ hãi
đối mặt đạo thần quang này, một quyền đánh ra ngoài.
Rắc!
Cổ Kính màu vàng vỡ thành mười mấy mảnh rơi xuống
trời cao. Nguyên lão của Kim Ô tộc tương đối hung ác, thân thể chấn động hóa
thành một vầng thái dương màu vàng bay đâm về phía trước.
Diệp Phàm lù lù bất động, không sợ Thái Dương
thánh lực, đón hỏa tinh thời khắc mấu chốt ra tay.” Phốc” một tiếng, tay không
xé mở vầng thái dương màu vàng kia.
- A...
Một tiếng hét thảm phát ra, con Kim Ô cường đại
này bị xé rách, một vị nguyên lão cứ vậy bị Diệp Phàm chém rụng.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm rời khôi vùng hải
vực này. Lần này hắn hiểu rố huyết mạch duy nhất của Thái Dương Thánh Hoàng trốn
hướng nào, rất nhanh chạy tới.
- May mắn có một vị lão bộc trung tâm bảo hộ,
bằng không huyết mạch cuối cùng của Thánh Hoàng Nhân tộc đã biến mất.
Bốn ngày sau, Diệp Phàm rốt cục gặp được đứa
nhỏ kia ở một hải vực màu đen cùng với lão bộc nhân toàn thân máu me, mắt thấy
không sống nổi.
Ngoài ra, còn có trên trăm cao thủ của Kim Ô tộc,
trong đó bao gồm mấy vị Thái tử cùng nguyên lão.
Đây là một đứa nhỏ rất tiều tụy và suy nhược,
từng bị một vị cao thủ của Kim Ô tộc bổ nát thân thể nhỏ bé, hai năm nay suýt nữa
bời vậy mà bệnh chết.
Quần áo trên người nó rách tung tóe, khuôn mặt
nhỏ nhắn bẩn thỉu nhưng cặp mắt lại rất trong suốt. Ngoài ra trong cơ thể hắn
như có một vầng mặt trời khiến thân thể khô gầy suy nhược của hắn phát sáng.
Diệp Phàm rốt cục biết vì sao Kim Ô tộc cố đuổi
giết đứa nhỏ này, bị thương nặng như vậy cho dù đại năng cũng đã chết mà đứa nhỏ
này lại vẫn sống.
Đứa nhỏ này thể chất đặc biệt, như một vầng
thái dương màu vàng chuyển thế, mỗi một tấc máu thịt đều phát ra thần quang, rất
gần với các loại lời đồn về Thái Dương Thánh Hoàng thời thái cổ.
Kim Ô tộc sợ hãi. Nếu đứa nhỏ này điều trị
thân thể, mà trên người thật sự có Thái Dương cổ kinh, tương lai dù không phải
Thánh Hoàng thứ hai cũng sẽ thành tựu vô lượng đạo.
Mà Kim Ô tộc, Thái Dương cổ kinh xuất thế cùng
đứa nhỏ này có quan hệ rất lớn. Đây là bọn họ bức thiết muốn chiếm được. Nhổ cỏ
tận gốc chiếm cổ kinh, bọn họ không tiếc điều động đại lượng cao thủ.
Bên cạnh, lão bộc nhân kia đã hấp hối, xương cốt
toàn thân đều bị đánh gàỵ, hữu khí vô lực tựa lên một khối đá ngầm, trong miệng
phun ra bọt máu, đôi mắt già nua càng ngày càng đục.
Đứa nhỏ đau lòng khóc lớn, dùng sức ôm lấy lão
bộc, với thanh âm non nớt khóc hô:
- Khương bá, không nên rời bỏ ta. Đồng Đồng
không có người thân, chỉ có người...
- Khụ...
Lão bộc nhân ho ra máu, cưng chiều sờ đầu đứa
nhỏ gầy yếu, đôi mắt ngày càng ảm đạm cũng ngày càng đục ngầu. Lão nói:
- Ngươi là hậu nhân của Thánh Hoàng, là huyết
mạch cuối cùng, ta thật sự không cam lòng, không thể bảo vệ được ngươi...
Lão vừa nói vừa phun bọt máu ra ngoài, gần như
không thể nói nên lời, lời nói không rò.
- Khương bá, người không nên chết. Chúng ta sống
nương tựa lẫn nhau...
Đứa nhỏ đau lòng khóc lớn, ôm thật chặt lấy
cánh tay đã gày thành mấy đoạn của lão bộc.
- Ta rất vôdụng, ngay cả một chút huyết mạch
cuối cùng của Thánh Hoàng đều không bảo vệ được...
Lão bộc nhân dùng thân thể tàn tạ ôm lấy đứa
nhỏ, ngửa mặt lên trời than thở, con ngươi mất đi sáng rọi. Sinh mệnh lão đã đi
tới điểm cuối, giọt lệ đục ngầu dọc theo khuôn mặt nhãn nheo rơi xuống.
- Đem Thái Dương cổ kinh giao ra đây.
Bát Thái tử của Kim Ô tộc đứng ra, dáng người
hùng vĩ giống như một Ma Thần màu vàns.
- Giao con mẹ ngươi!
Diệp Phàm lửa giận ngút trời, từ trên trời
giáng xuống,
một quyền
đánh ra.
- A...
Kim Ô bát Thái tử hét thảm một tiếng, thân thể
chia năm xẻ bảy, mảnh vụn bay về phía tộc nhân khác.