Cộp... Cộp...
Trong bóng đêm chỉ có tiếng bước chân Diệp
Phàm vang vọng, giẫm trên mặt đất cứng rắn lạnh băng, thanh âm truyền ra đặc biệt
xa xôi.
Ngoài ra không có gì khác. Không có sinh khí,
không có ánh sáng, đây là một nơi trống trải tĩnh mịch, không một ngọn cỏ, sinh
cơ đều diệt. Có, chỉ là bóng tối và khô lạnh.
Tuyệt địa Đại đế cổ trục xuất đại ác tràn ngập
không biết và quỷ dị. Đây là một nơi Hải Nhãn, sâu như vực thẳm.
Không có đầm nước, không có đại dược màu đen
chảy ngược. Có, chỉ là yên lặng như chết. Nơi này rất lạnh và khô.
Diệp Phàm đi ra mấy chục dặm vẫn không nhìn thấy
cuối, dọc theo đường đi hắn rốt cục nhìn thấy một số thứ đặc biệt, mấy bộ hài cốt.
- Xương cốt Thánh nhân.
Thiên địa sớm đã thay đổi, đương thời gần như
không thể xuất hiện Thánh nhân viễn cổ, dù có cũng chẳng qua là một hai người
như vậy. Xương cốt, máu, da thịt bọn họ đều là thần vật bất hủ, có thể luyện
thành Thánh binh.
Nhưng mấy khối xương cốt trên mặt đất tuy rằng
cứng rắn vô cùng, không thể hủy diệt nhưng là không còn một chút thánh lực dao
động, sớm mất thần tính nên có.
- Năm tháng quá xa xưa sao?
Sau đó không lâu, hắn lại nhìn thấy một miếng
da người, gấp uốn không có sáng bóng, có dính vài giọt máu không khác gì máu
thường.
- Đúng rồi. Truyền thuyết địa phương này có thể
cắn nuốt thiên địa, luyện hóa Thần linh vì vậy Đại đế cổ mới lựa chọn dùng để
trục xuất phạm nhân, ngay cả máu của Thánh nhân đều có thể hao hết.
Diệp Phàm đi hơn trăm dặm, phát hiện một sự thật
đáng sợ. Sau khi bị nhốt vào đây dường như rất khó ra ngoài, trước sau mười mấy
vị Thánh nhân nghi là tự bạo, muốn đánh ra một con đường nhưng đều không thể
thành công.
- Thần Chi Niệm do Thánh Hoàng Nhân tộc hóa ra
tặng ta một hồi tạo hóa, cuối cùng lại đem ta nhốt vào chỗ lưu đày...
Trong lòng hắn không nắm chắc, còn có thể ra
ngoài sao?
Nơi đây, phạm vi chẳng qua là hai trăm dặm, Diệp
Phàm đã đi tới cuối, khắp nơi chỉ có hỗn độn khí lượn lờ, căn bản không thể đến
gần.
Diệp Phàm rốt cục nhìn thấy mấy cỗ thi thể hài
cốt không tổn hao gì. Hai cỗ của Nhân tộc, còn có năm cỗ là dị tộc, căn bản
chưa bao giờ gặp và nghe nói, hình thù kỳ quái.
- Đại Thánh, dĩ nhiên là bảy vị Đại Thánh. Đó
là nhân vật cái thế tuyệt đỉnh muôn đời, lại bị trục xuất ở nơi này.
Nếu như cộng thêm đống xương cốt vỡ lúc trước
nhìn thấy, nơi này ít nhất từng trục xuất gần ba mươi vị Thánh nhân. Quả nhiên
kinh người, truyền ra đủ để cho tinh vực cổ xưa này chấn động.
Đây là một nhà giam trấn áp Thánh nhân, muôn đời
không thể phá.
Diệp Phàm tìm hồi lâu cũng không tìm được đường
ra, ngược lại cảm giác toàn thân tinh khí sắp bị chưng khô, đang cấp tốc tiết
ra ngoài.
- Quả nhiên như thế. Bắc Hải Chi Nhãn, luyện
hóa Thần Ma, cắn nuốt thiên địa. Đám Thánh nhân này đều sống sờ sờ bị hao chết ở
chỗ này.
Hắn nghĩ tới kết cục, tiếp tục như vậy khó trốn
khôi kiếp nạn.
Khắp nơi đều là tơ sương, đó là một vùng hỗn đọn
không có đường ra. Nơi hắc ám trống trải này như là trong một cái hồ, hình dạng
cũng tương tự.
Diệp Phàm dọc theo đường cũ trở về, Phù Tang
Thần Thụ như một ngọn đèn sáng ở khu vực trung tâm, một cây ánh hoàng kim trở
thành một vầng mặt trời.
Chỉ có về tới nơi này tinh khí toàn thân hắn mới
không còn bị xói mòn, hết thảy đều là chỉ vì có một gốc Bất Tử Thần Thụ cắm rễ ở
đây.
Tuy nhiên Diệp Phàm lại không cách nào tới gần,
bởi vì quan tài đá chắn ngang, khí cơ khiếp người. Lúc này hai miếng đồng cũ về
trong Luân Hải của hắn.
Không có biện pháp, hắn đành phải tiếp tục tu
luyện. Diệp Phàm nâng cành Thần Thụ khô dài một trượng ngồi xếp bằng trên mặt đất
yên lặng tu luyện.
Ở mi tâm hắn, chín cái chữ cổ lần lượt hiện
lên, phân biệt nở rộ ra một đạo thần hoàn. Chín vòng sáng lượn lờ quanh hắn, giống
như thần của trung ương vô cực thổ.
Diệp Phàm biết Thần Chi Niệm của Thánh Hoàng
Nhân tộc không có khả năng thật sự muốn trục xuất hắn ở đây, hắn nghiên cứu kỹ
chín chữ cổ, hẳn là có thể tìm được manh mối.
Năm tháng không có dấu vết, trôi qua rất
nhanh. Diệp Phàm một mình tu luyện trong yên tĩnh, toàn thân bị ánh hoàng kim
bao phủ, cành khô trong tay ngắn đi một ít, một bộ phận lá biến mất.
Bảy tháng sau, hắn đón tiếp một lần thiên kiếp,
cảnh tượng cực kỳ hài người, cũng không bởi vì rơi vào Bắc Hải Chỉ Nhăn mà
tránh khôi. Tia chớp hình người, Thiên Cung lôi đình, cổ khuyết cùng nhau buông
xuống.
Khi thiên phạt biến mất, mọi âm thanh đều
không còn, chỉ có Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong thần hoàn cùng cây Phù Tang
cách đó không xa chiếu sáng lẫn nhau, toàn thân như ngọc thạch khắc ra.
Ngộ đạo!
Tu luyện!
Tâm không có tạp niệm, vật ngã lưỡng vong, chỉ
có rong chơi cùng thăng hoa trong đạo cảnh hắn mới có thể hiểu ra hết thảy. Yên
lặng thể ngộ, đây là việc duy nhất hiện tại hắn có thể làm.
Cứ như vậy, thời gian như nước chậm rãi chảy.
Diệp Phàm như một khối bàn thạch không nhúc nhích, cành Thần Thụ khô trong tay
hắn càng ngày càng ảm đạm, lá hoàng kim dày đặc sắp rơi hết.
Từng tia từng đợt, từng đạo căn nguyên Thái
Dương thánh lực bị hắn hóa vào trong cơ thể. Cành Thần Thụ khô này gần như sắp
bị hắn hóa sạch sẽ.
Bốn năm, cành hoàng kim Thần Thụ đang chậm rãi
thu nhỏ cuối cùng biến mất trong tay hắn. Thân thể hắn như thần kim đúc thành,
rực rỡ một vùng.
Mà ở trong quá trình này, Diệp Phàm nhiều lần
trải qua thiên kiếp. Hắn ở chín bậc nhỏ của Tiên Thai tầng thiên thứ hai bước
lên từng bậc một, không thể không nói hắn rất có thiên phú trên con đường tu
luyện, bình cảnh khó chắn.
Hơn hai năm, hắn tu Thái Dương thánh lực lại
chuyển Thái Âm chỉ tinh, với đại đạo Thái Cực điều hòa, tuy rằng nhiều lần hiểm
gặp đại nạn nhưng đều bình yên vượt qua.
Thái Âm Thái Dương, ai yếu ai mạnh, âm dương đều
có, thiên hạ xưng hoàng.
Từ xưa đến nay từng có một số Đại Thành tu luyện,
nhưng cuối cùng đều đi lên con đường không có về, thân tử đạo tiêu, không lưu
dư hận.
Diệp Phàm đang ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai,
tự nhiên không thể cùng so sánh với những vị Đại Thánh kia. Lúc này hắn có thể
kiêm tu cũng không nghĩ là có thể một đường hát vang đi xuống, hiện nay hắn
đang dùng Thái Cực hợp đạo.
Bốn năm này Diệp Phàm cũng một mực nghiên cứu
lĩnh vực Bát cấm, gian nan ngộ đạo, không ngừng tìm hiểu. Hắn ngẫu nhiên sẽ có
một loại thể nghiệm mới lạ, khoảnh khắc thăng hoa đột phá Bát cấm.
Tuy nhiên trong bốn năm hắnchi thể nghiệm được
tám lần mà thôi, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, có thể dùng bí chữ Giai, gấp
mười chiến lực tăng lên vượt qua Bát cấm.
Trong khoảnh khắc hắn giống như vũ hóa phi
thăng, lỗ chân lông toàn thân thư giãn dường như đang tiếp nhận Thần linh thanh
tẩy, nhưng mỗi lần đều rất nhanh trở lại phàm trần, không thể kéo dài.
- Tương truyền cổ xưa chỉ có dựng thân lĩnh vực
Bát cấm mới có khoảnh khắc kinh diễm, có cơ hội thể nghiệm đến lĩnh vực Thần cấm
vô cùng ảo diệu, nhưng vĩnh viễn không thể bước vào...
Hắn nghĩ tới lời của Y Khinh Vũ.
Đó là lĩnh vực Thần cấm.
Phàm là người vĩnh viễn không có khả năng chạm
đến, chỉ có người trong lĩnh vực Bát Cấm mới có thể nghiệm một chớp mắt. Doàn
Thiên Đức từng có cảm ngộ tương tự.
Tịch mịch thì tu luyện, nhàn rỗi thì tụng Đạo
Kinh - Đây chính là sinh hoạt của Diệp Phàm. Một người bị nhốt ở nơi lưu đày
Thánh nhân, làm bạn cùng cô quạnh, hắc ám.
Không có hỉ nộ ái ố, không có sống yêu thương
chết ly biệt. Một người trong tịch mịch nghiền ngẫm cô đọc. Ở đây chỉ có tu luyện,
quên hết thảy thế gian, không còn gì khác để làm.
- Thiên tư ngút trời là nói ta sao?
Diệp Phàm lại một lần từ trong ngộ đạo tỉnh lại,
lẩm bẩm. Không phải tự kỳ cũng không phải kiêu ngạo, mà là rất bình tĩnh nói ra
sự thật.
Hơn bốn năm hắn từ Tiên Thai tầng thiên thứ
hai bậc nhỏ thứ nhất từng bước đi lên tới bậc nhỏ thứ tám.
Hết thảy là tự nhiên như vậy, mỗi khi gông cùm
xiềng xích xuất hiện ý chí của hắn giống như Lục Đạo Luân Hồi Quyền ý, một đường
thẳng tiến, một kích dập nát.
- Tiên Tam Trảm Đạo, loại cách nói này là thật sao?
Diệp Phàm tự hòi, hắn nghĩ tới lời than thở của
một số nhân vật cấp Thánh chủ, nghĩ tới cảnh ngộ của một vị lại một vị hóa thạch
sống.
Một ít Giáo chủ kỳ tài kinh diễm ở Tiên Thai tầng
thiên thứ hai đi lên từng bậc một, đại bộ phận bị chắn ở bậc nhỏ thứ tám, một bộ
phận nhỏ bị vây ở tuyệt đỉnh thứ chín.
Một lần bị vây khốn chính là hai ngàn năm.
Đương thời bất kể là Bắc Đẩu Tinh Vực hay là Tử
Vi Cổ Tinh Vực không thiếu Giáo chủ Tiên Thai tầng thiên thứ hai, nhưng là gần
như không thấy nhân vật Tiên Thai tầng thiên thứ ba.
Đây chính là Tiên Tam Trảm Đạo.
Bằng không, làm gì có lão Thánh chủ sắp tọa
hóa tiến vào bảy cấm địa Sinh Mệnh tìm kiếm Bất Tử Thần Dược kéo dài mạng sống.
Đó là bởi vì bọn họ rất không cam lòng. Tu đạo
cả đời, sớm đã tiến vào tuyệt đinh của Tiên Thai tầng thiên thứ hai, lạibị vây
khốn gần ba ngàn năm.
Rổ ràng một chân đã bước ra nhưng thủy chung lại
không thể chạm đất, không thể tiến vào Tiên Thai tầng thiên thứ ba đó là tiếc
nuối cả đời của bọn họ.
Tịch mịch đọc Nam Hoa, nhàn rỗi tụng Hoàng
Đình. Sau hơn bốn năm tu luyện, Diệp Phàm bắt đầu thay đổi, nỗ lực nhớ lại những
sách cổ ở một đầu kia của tinh không, dùng nó để vượt qua năm tháng.
- Ta bước lên từng bước một, lên tới Tiên Thai
tầng thiên thứ hai bậc nhỏ thứ tám, đáng tiếc không thể thoát vây.
Diệp Phàm cũng không buông xuôi, hắn cho rằng
Thần Chi Niệm do Thánh Hoàng Nhân tộc sinh ra sẽ không để hắn tọa hóa ở đây, mỗi
ngày đều nghiên cứu kỳ chín chữ cổ kia.
Ông!
Chính vào một ngày kia, Diệp Phàm đem chín chữ
cổ in lên thân thể rồi sau đó khắc vào hư không, khi tổ hợp lặp đi lặp lại hư
vô nơi này lại vỡ ra một khe hở.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, lần lượt khắc
chín chữ cổ, chia làm tổ hợp bất đồng.
Xa xa, gốc Bất Tử Thụ như có cảm ứng, lay động
ra hoàng kim thần quang đầy trời, phiến lá màu vàng khắp cây kêu xào xạc.
Đồng thời, quan tài đá kia cũng chảy ra một loại
khí cơ không hiểu, Bắc Hải Chi Nhãn không hề ổn định, rung chuyển kịch liệt,
trên biển lại càng là sóng lớn ngập trời. Một số đại yêu tuần tra nơi đây tức
thì bị đánh ngà.
- Quả nhiên là thế, chín chữ cổ Thái Dương
Thánh Hoàng để lại có thể phá cấm.
Diệp Phàm giữ vững đạo tâm, tập trung tinh khí
thần vô cùng chuyên chú, dụng tâm lại khắc chín chữ cổ, tạo thành một vùng đạo
ngân thần bí.
Ầm!
Hải Nhãn mở rộng, đại dương phía trên như muốn
chảy ngược xuống, chính tại lúc này Diệp Phàm di động, không chút do dự xông
lên tận trời.
Vực sâu không đáy phía dưới đang dần xa, hắn lập
tức chìm vào trong biển rộng màu đen, dùng bí chữ Hành phá vỡ sóng nước chạy ra
ngoài.
Diệp Phàm như một tia chớp màu vàng biến mất
trên trời cao, đứng trên đám mây, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Phía dưới có một số đại yêu rất nghi ngờ. Bắc
Hải màu đen sóng lớn ngập trời, như một con hung thú thái cổ thức tỉnh, đang
quay cuồng và quấy động.
Tuy nhiên, rất nhanh bình tĩnh lại, mặt biển
khôi phục bình thường.
- Các ngươi nhìn thấy không, vừa rồi dường như
ta nhìn thấy Hải Nhãn xuất hiện?
- Không có khả năng. Bắc Hải Chi Nhãn chính là
nơi Đại đế cổ trục xuất tội phạm, sao có người có thể mở ra, nhất định là nhìn
nhầm.
- Không đâu. Vừa rồi ta nhìn thấy một tia chớp
màu vàng lao ra, các ngươi nói có thể là cái người biến mất cùng Thang Cốc bốn
năm trước hay không?
Đây là một đám Yêu tộc tu vi rất cường đại, có
đại yêu trong biển, cũng có trên lục địa. Ngày trước Thang Cốc xuất hiện rồi biến
mất khiến cho tinh vực này chấn động, khác nơi đều có thế lực lớn để lại người
trông coi nơi này.
- Nếu quả thật là người kia lao ra, hơn phân nửa
sẽ có sóng lớn. Đó chính là một kẻ không tốt lành gì.
- Vậy thì chưa chắc. Chủ nhân Bát Cảnh Cung có
một không hai thiên hạ, hiện nay ai có thể đối địch?
- Thần nữ Y Khinh Vũ phong hoa tuyệt đại, bốn
năm nay tăng tiến vùn vụt, mà còn đột phá tiến vào lĩnh vực Bát cấm, kinh diễm
thiên hạ ai có thể so sánh.
- Chín vị Thái tử của Kim Ô tộc mỗi người dũng
mãnh phi thường, hiện nay Lục Nha hơn phân nửa không có người có thể chống lại.
- Tam Khuyết đạo nhân cùng Thái Âm thần tử đều
là kỳ tài ngút trời, tục truyền Trường Sinh Quan cùng Nhân Vương Điện đang trao
đổi tiên kinh...