Bất Tử Thiên Đao được xưng là đệ nhất trong
các loại đao từ muôn đời đến nay bị chặt đứt, hàn quang cuốn đi khắp tinh
không, thần mang chiếu sáng bát hoang, kết quả này khiến mọi người rúng động.
Mà nữ Đế cường đại đến mức người ta khó có thể
nói nên lời, tay không đánh gãy đoạn binh khí Đế. Nên biết rằng một kiện này không tầm thường, không
thể đo lường theo lẽ thường, dĩ nhiên đã đến gần Tiên khí vô thượng.
Như là có một mảng tinh không vỡ nát, Thiên
Đao nơi đó trở thành nguyên thủy hủy diệt, nó bị đánh gãy làm hai đoạn, hàn
quang thổi quét như một thác nước bac, lại giống như biển cả mênh mông không ngừng
cuồn cuộn.
Đây là không cam lòng và phẫn nộ của nó! Từng
là binh khí vô địch mà lại đi tới từng bước này, nó sỉ nhục và nghẹn khuất, còn
có áp lực sinh tồn, làm cho nó rung chuyển dữ dội.
Nhưng nó cũng không thay đổi được gì, tự thân
bị gãy đoạn sớm trở thành kết cục đã định, đây là một loại hậu quả cay đắng khó
tả khôn xiết.
“Vù!”
Bất Tử Thiên Đao trốn vào hư không, nó hy vọng
chạy trốn, không muốn chân chính mất hồn ở nơi này, mà trong quá trình này hai
đoạn đao gãy thực cổ quái, tất cả đều phun ra ráng mây đỏ, giống như máu đỏ
tươi rồi sau đó nối vào với nhau.
Đây là cái gì? Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
- Là áo nghĩa chung cực của Hoàng Huyết Xích
Kim!
Lão Thần nói, ánh mắt nhấp nháy.
Hoàng Huyết Xích Kim tên như ý nghĩa, nó có được
đặc tính bất tử của Phượng Hoàng, có thể tọa hóa tái sinh, Thiên Đao hiển nhiên
chính là đang tiến hành lột xác và tự bảo vệ mình như vậy.
Ráng mây đỏ đang phun ra kia là pháp tắc và áo
nghĩa của Hoàng Huyết Xích Kim, tấm trong máu tươi mà sinh ra. Ở thời điểm nguy
nan này, Bất Tử Thiên Đao bày ra một mặt nghịch thiên của mình.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, khó trách
có truyền thuyết: nếu muốn trở thành Tiên khí cần phải nấu chảy hòa tan các loại
Thần kim, điều này không phải không có đạo lý.
Mỗi một loại Thần kim đều có áo nghĩa căn
nguyên vô thượng của chính mình: giống như Thần Ngân Tử Kim có thể khắc theo
nét vẽ đại đạo còn sót lại trong thiên địa, bắt giữ áo nghĩa kinh văn trong di
tích. Còn Hoàng Huyết Xích Kim này lại là đại biếu cho bất tử và sống lại, nó
có thể tọa hóa tái sinh, đây là một loại tiềm năng kinh người.
Đương nhiên, Thần kim không thiếu, nhưng cũng
không phải mỗi người đều có thể luyện thành binh khí đến trình độ này, đặc tính
căn nguyên của chí bảo cũng là cần phải khai phá.
- Một thanh Thiên Đao thật đáng sợ! thật sự sắp
thiên hạ vô địch. Nếu cấp cho nó thời gian, một khi hóa thành Thành tiên khí, đến
lúc đó muốn hủy diệt nó đều không hủy được!
Máu đỏ sẫm nhuộm tinh không, đoạn đao gãy trọng
tổ lại. Nữ Đế tiến lên tiếp tục ra tay.
Cùng lúc đó, Hỗn Độn Thanh Liên vốn đang cắm rễ
ở trong hư không đột nhiên đi động rồi biến mất tại chỗ, lao thẳng tới chỗ sâu
trong vũ trụ, đúng là phương hướng quả trứng đá biến mất.
Thiên Đao gào rống, lần này đúng thật là hoàn
toàn tức giận. Nó còn lo âu hơn so với chính mình bị đánh nát, đó là tiên trứng
nó thủ hộ, ngày nay còn chưa từng xuất thế, quyết không thể để xảy ra vấn đề.
Nó liều mạng tấn công, toàn thân huyết quang
thiêu đốt, Hoàng Huyết Xích Kim sôi trào, như máu chân chính bình thường phun
trào ra. Đồng thời bốn loại Thần kim khác cũng đang sôi động, đều tự bày ra đại
thần thông, Thiên Đao độn trong hư vô.
Thiên Đao phát huy ra một kích cường đại nhất
của cuộc đời này. Mở ra vũ trụ, chạy theo hướng quả trứng đá nơi đó, muốn ngăn
cản binh khí Thanh Đế phá hủy, mà nữ Đế thì không nhanh không chậm truy theo
sau.
- Các ngươi rút lui đi!
Diệp Phàm ra lệnh. Vừa rồi rất nhiều người dừng
lại quan sát, đều được Thanh Đế Liên thủ hộ nên cũng không lo lắng.
Hiện tại, ba kiện binh khí đều bay đi về phía
vũ trụ, tuy rằng bọn họ rất muốn biết kết quả, nhưng cùng hiểu được rất nguy hiểm.
Sau khi nghe được mệnh lệnh đều tự rời đi.
Lão Thần. Diệp Phàm, lão nhân đốn củi, ba đại
cao thủ tuyệt thế bay theo về phía vũ trụ. Bọn họ hv vọng nhìn thấy kết cục,
khi tất yếu cũng muốn liều mạng ra tay huyết chiến. Thanh Thiên Đao kia thật sự
là một loại đại họa.
Thế nhưng, mặc cho bọn hắn bản lình nghịch
thiên, cũng khó mà đuổi kịp tiết tấu của ba kiện binh khí kia. Dọc theo đường
đi này bọn họ thấy được tinh hà bị vỡ nát, tinh hệ bị hủy diệt, cùng với một mảng
lại một mảng tàn tích.
Cuối cùng, bọn họ thấy được một ít mảnh nhỏ thời
gian, nơi đó là chiến trường cuối cùng.
Hỗn Độn Thanh Liên tìm được quả trứng đá kia,
một cái rễ cây uổn khúc như rồng xé vỡ ra vũ trụ, cắm rễ thẳng tới tiên trứng.
Thiên Đao liều mạng đánh tới, muốn chém đứt đoạn
rễ cây Thanh Liên kia, không cho nó tới gần quả trứng đá.
Mà ở phía sau, nữ Đế ung dung ra tay, toàn
thân đều được bao phủ trong màn ánh sáng phi tiên, bàn tay trắng nõn trắng toát
như ngọc, bắt đầu bấm ấn, ấn tới phía trước.
“Đông!”
Cái trống Hoán Tương của Thiên Hoàng chấn động,
ngăn chận ở phía trước quả trứng đá. Rễ cây xanh kia trực tiếp đâm xuyên qua lớp
da trống, cắm rễ tới. Loại cảnh tượng này khiến mọi người kinh sợ.
- A...
Thiên Đao rống giận, làm vỡ nát tinh hà vũ trụ,
nó thiêu đốt chính mình, phát huy ra lực lượng vượt qua lẽ thường, trong nháy mắt
biến mất, chặt đứt dòng chảy thời gian vắt ngang ở trước trứng đá, ngăn cản rễ
cây Thanh Liên, rồi sau đó chém xuống phía dưới.
Thanh Đế Liên vô cùng khổng lồ, bản thể cách
nơi đây còn xa xôi vô tận tới chỉ là một trong rất nhiều sợi rễ cây mà thôi,
cũng không có cứng chọi cứng với Thiên Đao mà đúng lúc thu hồi lại.
Nhưng, chí từ một kích của nó là đã có thể
xuyên thấu cái trống Hoán Tương của Thiên Hoàng, kiện bí khí này cực độ đáng sợ,
khiến mọi người ngạc nhiên thán phục.
Xa xa, lão Thần. Diệp Phàm, lão nhân đốn củi đều
ba mặt nhìn nhau. Quả nhiên không có một kẻ nào yếu, bất kể là vị Đại đế cuối
cùng sau thời hoang cổ, hay là Thiên Hoàng vạn tộc cùng tôn sùng, hoặc là Độc
Nhân tài ba nhất trên lịch sử, tất cả đều rất nghịch thiên.
Nữ Đế tới rồi, ung dung cất bước, cũng không
có mảy may dao động cảm xúc, nàng như là có điều cảm ứng, hai tay chậm rãi múa
động, cả phiến vũ trụ này lập tức nổi gió lớn mênh mông cuồn cuộn, muốn hủy diệt
hết thảy!
- Các ngươi bức người quá đáng, ta tình nguyện
ngủ say một vạn năm, đổi lấy để Bất Tử Thiên Hoàng hạ giới! Thỉnh tối cao buông xuống
đi!
Thiên Đao điên cuồng quát to.
Nó bị bức vào tuyệt cảnh, thật sự là không có
cách nào, vận dụng đường lối làm cho nó đi tới hướng nửa hủy diệt. Mặc dù được
xưng là Bất Tử Thiên Đao cùng với Thiên Hoàng ngày xưa khó có thể giết chết,
cũng phải tiêu phí cái giá phải trả thật lớn.
Đao thể thiêu đốt, phát sáng, một loại lực lượng
thần bí khó lường lan tràn ra, kêu gọi một loại sức mạnh to lớn tối cao trong
minh minh!
Ở trong tiếng “rắc rắc”, trên Thiên Đao xuất
hiện dầy đặc vết rạn nứt, rồi sau đó không ngừng tan vỡ, nó lại gãy thành bảy
tám đoạn, phải trả cái giá đáng sợ khó có thể tưởng tượng!
“Ầm!”
Một hư ảnh buông xuống, đó là một nam nhân cao
lớn, tuy rằng thực mông lung mơ hồ, nhìn không rõ, nhưng hắn lại có cường thế
người ta có thể cảm nhận được.
Hắn là Bất Tử Thiên Hoàng!
Một góc tinh hà khác, lão nhân đốn củi, Diệp
Phàm, lão Thần đều rúng động trong 1ÒNG, tất cả đều biến sắc, cường giả siêu cấp
khủng bố trên lịch sử này thật sự xuất hiện rồi! Không thể tưởng tượng lại có
loại thủ đoạn này.
- Không phải chân thân, chỉ là hư ảnh mà thôi!
Hơi bình tĩnh một chút, lão Thần nói, đây là
ngày xưa Thiên Hoàng lưu lại chuẩn bị ở sau, cũng không phải chân chính Hoàng
thể giáng thế.
“Ầm!”
Nữ Đế ra tay, nghênh đón hư ảnh, đi lên chính
là Phi Tiên Lực, ở trong màn ánh sáng đầy trời kia bàn tay trắng nốn có vẻ vô
cùng linh hoạt và cường thế.
Hư ảnh Bất Tử Thiên Hoàng vừa nhìn thấy tình
hình trước mắt hiển nhiên rất kinh hãi, nhìn chằm chằm vào nữ Đế và cây Thanh
Liên kia, hắn không có quyết đấu, thân thể ngược lại tản ra hóa thành một mảng
đạo tắc hừng hực, bao bọc Thiên Đao bị tổn hại, cả cái trống của Thiên Hoàng cùng
với quả trứng đá, trốn tránh vào tinh hải hỗn độn phía trước.
Thanh Liên và nữ Đế đuổi theo, cũng không có dừng
lại.
Diệp Phàm, lão nhân đốn củi đều thở dài có
chút tiếc nuối, nếu Bất Tử Thiên Đao phải trả giá lớn như vậy, triệu tập ra một
hư ảnh, hơn phân nửa chạy thoát sẽ không thành vấn đề.
Đồng thời, bọn họ đều là kinh sợ một trận, quả
trứng đá kia rốt cuộc là thứ gì mà khiến cho Thiên Đao quan tâm, và Bất Tử
Thiên Hoàng đều lưu lại một hư ảnh thủ hộ như vậy.
Nên biết rằng, dù là Thiên Hoàng tử ngày xưa,
cùng với Bất Tử Thiên Hậu cũng không có loại đài ngộ này, khác biệt là rất rõ
ràng!
Sau một hồi, trong tinh hải hỗn độn, cái Ma
Quân phong cách cổ xưa rơi vào trong tay Diệp Phàm, và “đinh” một tiếng vang nhỏ,
một chiếc nhẫn rơi xuống trong lòng bàn tay hắn.
Một gốc cây Thanh Liên khôi phục bình thường
treo ở trên hư không.
Một trận chiến này kết thúc, Diệp Phàm bọn họ
yên lặng đứng yên thật lâu, rồi sau đó nói lời từ biệt lẫn nhau, chuẩn bị đều tự
bước trên đường trở về.
- Tương lai có rất nhiều loại khả năng, là nhiều
biến đổi, cùng không nhất định trở thành sự thật!
Diệp Phàm lẩm bẩm, hắn nhìn về phía lão Thần,
bởi vì Hắc Hoàng tửng tiên đoán, lão thần sẽ chết dưới Thiên Đao, nhưng kết quả
đều không phải như thế, lão Thần còn sống.
Thế nhưng, hắn vừa dứt lời, lão Thần bước vào
tinh môn lại khụ một tiếng ho ra máu, thân thể có chút lảo đảo. Quay đầu lại thở
dài, nói:
- Ta đã trúng một đạo đao khí, chỉ còn sống có
mấy chục năm, hiện tại trở về an bài cho hậu thế!
Diệp Phàm ngẩn ngơ, hẳn vốn tưởng ràng quỳ
tích tương lai đã lệch khôi quỳ đạo. Thế nhưng hiện tại rồi lại cảm thấy rùng cả
mình, có một số đại thế chẳng lẽ thật sự khó có thể nghịch sửa sao?
Lão Thần chung quy là phải chết, sớm đã bị
Thiên Đao gây thương tích, chỉ có điều là kéo dài một đoạn thời gian mà thôi.
Diệp Phàm đại phá Hoàng Sào, giết chết các thần
tướng, ngay cả Bất Tử Thiên Hậu đều đưa vào tuyệt lộ, bứng đi mối uy hiếp lớn
này, thật sự là làm một mẻ, khoè suốt đời hay sao?
Hắn nghĩ tới Địa phũ, trong tương lai là hai cổ
thế lực lớn này hủy diệt Thiên Đình, giết chết đám người Tử Nguyệt, Tiểu Tùng,
Bàng Bác, Hắc Hoàng, Tiểu Tử, ngày nay Địa phủ còn chưa bình định a!
Điều này có ý nghĩa, có lẽ bi kịch còn có thể
sẽ phát sinh, hắn còn chưa thể thả lông, không thể thở một hơi nhẹ nhỏm, còn phải
chiến đấu hãng hái để chính mình càng thêm cường đại.
Khi cáo biệt, Diệp Phàm nói thẳng, muốn tặng
cho lão Thần cành lá bồ đề cùng với Dược Vương các thứ, giúp lão chữa thương,
nhưng lão Thần uyển chuyển từ chối, bởi vì lão biết, đao khí kia đã vào nguyên
thần, tất nhiên phải chết, không phải tiên dược có thể nghịch chuyển được.
Ngày nay, lão sở dĩ còn chưa chết, là vì lão
đang dùng đạo quả cả đời trấn áp bản thân mình, một khi lơi lòng, lão sẽ giải
thể ngay khoảnh khắc, nguyên thần vỡ nát trong tinh không.
Một trận chiến này kết thúc, ảnh hưởng quá nhiều!
Trong vũ trụ ồn ào huyên náo, nơi nơi đều là
tiếng bàn tán xôn xao: Hoàng Sào thần uy hiển hách bị hủy diệt. Bất Tử Thiên Hậu
không ai bì nổi ngã xuống trong tinh không.
Mấy tin tức này rất có tính chấn động. Ở khắp
nơi vũ trụ, rất nhiều thế lực lớn đều rúng động, ở bên ngoài tiếng bàn tán rầm
rĩ điếc tai.
Ở trong một trận chiến này, Diệp Phàm chém
liên tiếp ba đại thần tướng, uy danh của hắn truyền khắp tinh không, được xem
là người có tiềm lực nhất trên Đế lộ hiện nay!
Từ một ngày này, ai muốn đạp chân trên Đế lộ,
đều phải vượt qua một cửa của hẳn. Đây là một sự thật, xảy ra trước mặt tất cả
chí cường giả có chí trên Để lộ.
Thiên Đình quật khởi, đã không thể ngăn cản,
chân chính là nhất phi xông thẳng lên trời cao, trở thành một trong mấy thế lực
cường đại nhất trong vũ trụ.
Hoàng Sào đã bị hủy diệt. Thiên Đình lại thế
chỗ, với Đạo Cung và Địa phủ, trở thành đầu sỏ trong vũ trụ, thống ngự chư vực,
hiệu lệnh chư thiên.
“Ầm!”
Ngay lúc mọi người ngạc nhiên thán phục và cảm
khái, ở chỗ sâu trong vũ trụ truyền đến rung chuyển dữ dội, đó là khí tức của
chí tôn tràn ngập, trong nháy mắt thổi quét khắp nơi vũ trụ.
- Đệ nhất thần tướng của Thiên Đình cổ!
Diệp Phàm trước tiên cảm ứng được.
Thiếu niên quyết chiến với Minh Hoàng, còn
không có kết thúc sao? Giờ khắc này trong lòng mọi người đều vô cùng cãng thẳng:
nếu hắn bị đánh bại, có thể chính là tái hiện một hồi hắc ám náo động nữa đây!