Khí tức Hoàng Đạo khuếch tán, nhưng rất nhanh
lại bình tĩnh xuống, giống như cũng không có phát sinh chuyện gì, nhưng trong
lòng mọi người lại tràn ngập khẩn trương và sợ hãi, yên lặng chờ đợi.
Qua thật lâu, như trước cũng không có phát
sinh gì.
Một hồi đại loạn kết thúc rồi sao, thần tướng
của Thiên Đình cổ ra sao rồi? Thế nhân mang theo khó hiểu và bất an, lẳng lặng
chờ đợi.
Nhưng, tới sau lại cái gì cũng không có, vũ trụ
vẫn bình tĩnh như trước, hết thảy đều rất an hòa, không hề có bùng nổ hắc ám
náo động.
Tới sau lại, mọi người hoàn toàn yên lòng.
Thế nhưng. Địa phũ nhưng không có yên lặng như
vậy, Âm phủ rách nát, đã trải qua một hồi hạo kiếp khó có thể tưởng tượng. Trên
lành thổ màu đen âm trầm mênh mông này cũng không biết rơi xuống bao nhiêu tinh
tú, nơi nơi đều là hố sâu vẫn thạch.
Âm vụ lượn lờ, dưới những hổ sâu kia là một mảnh
lại một mảnh nơi mai táng, khắp Âm phủ đều là thi hải, ngày nay bị dánh phá,
tái hiện ở nhân gian.
Mọi người rất khó tưởng tượng, nơi này đến tột
cùng là hình thành như thế nào, giống như sinh linh khắp vũ trụ đều bị tập
trung chôn vùi tại đây.
Minh Hoàng tay trái cầm chiến qua, tay phải cầm
tấm thuẫn hắc kim, sau lưng lại đeo một cây minh thương, đứng thẳng thật lâu
trên vùng đất màu đen mênh mông này, rồi chậm rãi xoay người đi vào trong biển
thi thể.
“Khụ...
Ở bên ngoài Âm phủ, một thiếu niên đang cười
to, cũng ho ra máu, nhưng vẫn như cũ sáng lạn như vậy, máu rơi văi mà phi phàm.
- Giống người như ta sao có thể chết đi như vậy,
không chôn vùi một cấm địa Sinh Mệnh, thực xin lỗi chính ta!
Thiếu niên cười ha hả, xoay người bước đi, rời
khỏi Âm phủ.
Hắn bị thương rất nặng, nhưng có thể xưng là một
thần tích: chưa từng là thành đạo chân chính, còn không phải một Đại đế, nhưng
dám đại náo một hồi như vậy, gần như làm cho Địa phủ vỡ nát tan tành.
Thiếu niên cười to, rơi vài máu trong tinh
không, một mình đi xa.
Cuối cùng, hắn càng chạy càng nhanh, cho đến
xé mở vũ trụ, chìm sâu vào trong tinh hà mênh mông, trở thành chùm tia sáng lưu
tinh sáng lạn.
“Ầm!”
Hư không nổ tung, đệ nhất thần tướng Thiên
Đình cổ đi ra, mà phía trước có một tòa Hoàng đạo đài, còn có một đạo hư ảnh,
cùng với một mảnh tro tàn.
- Là ngươi?
Tàn Thần của Bất Tử đạo nhân khiếp sợ.
- Ta lo lắng Thiên Hậu làm hại bốn phương, nên
từng lưu lại một đạo ấn ký, để truy tìm, khi tất yếu đánh nàng một trận, không
nghĩ tới nàng đã hồn về hoàng thổ!
Thiếu niên lắc đầu, ánh mất sáng trong suốt,
nhìn chằm chằm vết máu trên tòa Hoàng đạo đài kia, lại nhìn về phía Tàn Thần.
Tàn thức Bất Tử đạo nhân biến sắc, hắn biết rõ
thiếu niên này rất khủng bố, nếu cùng thời trước đây không có người thành đạo,
khẩng định người này là cao thủ cấp Hoàng một thế hệ.
Dù vậy, hắn cùng theo đường lối tắt khác, tu
thành thần thông vô thượng, không thành đạo nhưng cũng coi như sánh vai trong một
lĩnh vực này, có được chiến lực tuyệt thế, thế gian khó gặp aờ địch thủ.
Tàn Thần sớm mất đi vầng hào quang ngày xưa,
hiện tại gặp thiếu niên, tất nhiên phải gặp bất trắc. Vả lại những máu tiên phượng
kia chống đỡ hắn khẳng định sẽ rơi vào trong tay thiếu niên, hậu quả thiết tưởng
không chịu nổi.
- Ninh Phi thăng hoa cực hạn, dĩ nhiên chết trận,
mà ngươi... lừa hắn!
Tàn Thần gầm nhẹ.
- Nói hưu nói vượn, ta há là người như vậy ư!
Trong lòng hắn có vướng bận, cố kỵ cho nữ nhân kia, vận mệnh dĩ nhiên phải chú
định như vậy!
Thiếu niên lạnh lùng nói ra.
- Nhưng ngươi còn sống!
Tàn Thần nói con ngươi lạnh như băng.
- Thoải mái như ta, si tình như hẳn. Đều là
nam nhân chân chính, tính cách quyết định vận mệnh! Hết thảy sớm đã chú định,
chúng ta là hai cái cực đoan!
Nói tới đây, hắn ngừng một lát, rồi nói tiếp:
- Ta chưa san bằng Địa phủ sao có thể cam tâm
chết đi chứ!
Hắn nỡ nụ cười vô cùng sáng lạn, nhìn thẳng
vào Tàn Thần nói.
Tàn thức của Bất Tử đạo nhân lập tức ngưng trọng,
dự cảm được đại sự không ổn.
Quả nhiên, thiếu niên phá lên cười, nói:
- Ngươi đang đợi ta sao, thịnh tình không thể
chối từ nha!
Nói tới đây, hắn vung tay chộp tới phía trước,
khí tức mênh mông. Thiếu niên như một con hoang thú sống lại, nhưng cùng không
giảm vẻ sáng lạn, phía trước đó là tàn thức của Bất Tử Thiên Hoàng, giết chết
không có mảy may gánh nặng, ngược lại có một loại khoái cảm báo được mối đại cừu.
Tàn Thần này không phải chân chính là thần chí
của Thiên Hoàng rời thể, Bất Tử đạo nhân được ban cho sinh mệnh hoàn toàn mới,
tuy rằng từng có công lực cái thế, nhưng dù sao đã suy tàn rồi.
Thiếu niên một tay chụp lấy hắn, tung một quyền
đánh tới, đương trường đánh cho đầu hắn nổ tung, rồi sau đó thu lấy điểm điểm
nguyên thần vào tay, đọc tàn thức của hắn.
Sau đó, hắn dựng thân ở trên đạo đài Huyết
Hoàng, cười to nói:
- Bất Tử Thiên Hoàng lão già khốn kiếp kia! Kỳ
thật tâm nguỵện lớn nhất của ta chính là giết ngươi a, ngày nay trước hết là giết
một cái Tàn Thần của ngươi, lại dùng biện pháp của ngươi tắm trong máu tươi của
chính ngươi, chính cái gọi là gậy ông đập lưng ông!
Trên Hoàng đạo đài máu bốc hơi lên, hóa thành
từng đợt từng đợt ráng mây đỏ, sau đó rơi trên người thiếu niên. Hắn thủy chung
rất thích chí, mặc dù bản thân bị trọng thương cũng cười ha hả.
- Quả nhiên, hiệu quả thật tốt! Minh Hoàng và
Địa phù, các ngươi chờ chôn cùng đi! Thành đạo thì đã có sao, sớm muộn gì ta
cũng giết các ngươi đạo băng thần diệt!
Quanh thân đệ nhất thần tướng xương cốt nổ
vang “đùng đùng”, không lâu sau, hắn lại sinh long hoạt hổ, so với khi rời Địa
phù tinh thần dồi dào hơn gấp trăm lần!
- Kẻ thành đạo sau này nhanh chóng xuất hiện
đi! Ta kiềm chế Địa phủ một trăm năm cho các ngươi!
Hắn khẽ nói, ngồi xếp bằng trên Hoàng đạo đài,
rồi sau đó toàn thể biến mất.
Ở bên ngoài đều hỗn loạn, xôn xao bàn tán về
trận đại chiến ngày hôm nay.
Trong Thiên Đình đặt không hề ít linh cừu, các
thánh giả từng xưng huynh gọi đệ với Long Mã ngã xuống ba người, mà mười ba đại
yêu ma chết đi bốn người, thiên binh thiên tướng thương vong cũng không ít.
Chủ yếu là Bất Tử Thiên Đao xuất hiện, thiếu
chút nữa xoay chuyển chiến cuộc, làm cho mọi người chết đi. Ngay cả Diệp Đồng
và Bàng Bác đều vỡ nát tại đương trường, nếu không có đế phù của Loạn cổ thủ hộ,
hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay cả Tiểu Tùng đều bị chém thành hai đoạn,
suýt nữa ngã xuống.
Một chiến dịch này, bọn họ lấy được đại thắng
cuối cùng, nhưng cũng phải trả cái giá nhất định, liên tục nhiều ngày nay đều
đang tế bái anh linh, bầu không khí có chút nặng nề.
Thẳng đến nửa tháng sau mới dịu đi một chút. Bọn
họ biết, chiến tranh khẳng định phải có người chết, điều này không thể tránh
né, tương lai nhất định sẽ còn phát sinh.
Một tháng sau, Thiên Đình mới khôi phục lại, dần
dần có tiếng cười vui.
Ba tháng sau, mới chậm rãi khôi phục như thường,
đây là một thời loạn thế, cách sinh tồn thực tàn khốc, mọi người đều nắm bắt thời
gian tu luyện tăng lên cảnh giới của chính mình.
Từng cây thần mộc màu máu xây dựng thành Hoàng Sào, nhưng đã vỡ nát tan
tành, bị ba bên Thiên Đình, Đạo Cung, tổ chức Thần chia cắt, những vật này đều
là thần vật.
Trong Hoàng Sào không chỉ có bí bảo, còn có đạo
thư các thứ, giá trị vô cùng. Khiến người ta cảm giác tiếc nuối là, không có
tìm được phần dư thừa của Cửu Chuyển Tiên Đan, ắt hẳn đã bị Thiên Hậu và các thần
tướng chia nhau ăn sạch rồi.
Ngoài ra, bản thân Hoàng Sào vỡ vụn cũng là
chí bảo, bởi vì trong đó có khắc trận văn Hoàng Đạo, một cái lại một cái ký hiệu
lóng lánh, đó là bộ phận đạo văn thành tựu của Bất Tử Thiên Hoàng.
Trong thời gian ba tháng này, Hắc Hoàng mất ăn
mất ngủ, một đầu đâm vào trong đó, còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu. Thẳng đến
ba ngày trước, mới nặng nề ngủ đi, bảo Hoa Hoa tiếp tục cố gắng.
Mặt trời đỏ chìm xuống hướng tây, Hắc Hoàng ngủ
chừng ba ngày ba đêm mới thức tỉnh, Hoa Hoa tiến lại đây, nói:
- Sư bá, ta hủy đi Hoàng Sào rồi!
- Là những chỗ ta từng nghiên cứu kia à?
Hắc Hoàng hỏi.
- Không phải!
Hoa Hoa ngượng ngùng nói.
- Ngươi nếu hiểu hết, đó là trời nắng!
Hắc Hoàng thực bình tĩnh nói, rồi sau đó lại lộ
ra rãng nanh trắng tinh, nói:
- Nếu ngươi không hiểu gì, Lão Tử đánh ngươi
mông thành tám cánh hoa!
- Cứu mạng a, mưu sát rồi!
Địa phương này vang lên tiếng kêu la như giết
heo.
- Trời nắng... tám cánh hoa!
- Cẩu cẩu lại khi dễ người, quái ca ca đầu trọc
bóng lưỡng thật đáng thương! Tiểu Tử chớp đôi mắt to, cùng cô bé song song ngồi
cùng một chỗ, ngay cả hai tiểu tử kia đều hai tay chống cằm, đều trắng mịn hồn
nhiên non nớt, nhìn phía trước.
Gió thu nổi lên lá rơi, Diệp Phàm vẫn ngồi xếp
bằng dưới cây bồ đề, cảm ngộ pháp và đạo của chính mình. Bất Tử Thiên Đao chiến
một trận với Thôn Thiên Ma Quân, đối với hắn ảnh hưởng quá nhiều.
Đã hơn một năm nay, hắn luôn luôn tìm hiểu.
Rốt cục, hắn mở con ngươi, đứng dậy, nhìn
thoáng qua một chút con gái ở xa xa, trong mắt hiện lên một tia ôn hòa, hai tiểu
tử kia cùng nhau chạy tới.
- Đại ca ca!
- Phụ thân!
Thời gian vội vàng, một trận chiến ngày xưa kết
thúc, nhoáng lên một cái trôi qua gần hai năm, Tiểu Tử đã cao bằng cô bé, như
là hai cái búp bê gốm sứ, hai đôi mắt to như hắc bảo thạch đang nhìn hắn.
Diệp Phàm mỉm cười, sờ sờ đầu chúng, nói:
- Thời gian dài như vậy, có phát sinh chuyện
gì không?
- Có! Thành Đạo ca ca đến đây, vẫn muốn gặp
người, nhưng người luôn đang ngủ gật, vẫn không tinh lại!
Tiểu tử kia líu lo nói.
- Ta, chúng ta đi gặp hắn!
Diệp Phàm gật đầu, mang theo hai cô bé cùng
nhau rời nơi này.
Nửa mặt Cổ Kính màu đỏ sậm hiện ra trong sáng
như ngọc, mặt trên có vết nứt như mạng nhện, thiếu mất một nửa, đúng là Hư
Không Kính.
Lúc trước, tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương,
Long Vũ Hiên. Trương Văn Xương ba người từ Bắc Đẩu đi tới Thiên Đình, mang nửa
mặt gương đến nơi này, được Diệp Phàm trao cho Cơ gia.
- Những năm gần đây, chúng ta luôn luôn kêu gọi
thần linh trong kính, hy vọng hắn thức tính, một mặt truy tìm tàn thi của tiểu
tổ Cơ Tử, nhưng lại đều thất bại!
Cơ Thành Đạo nói.
Cơ gia thử đủ các loại biện pháp, dùng máu của
tộc nhân rót vào, tàn kính từng có phản ứng, cả vật thể đỏ tươi, nhưng cũng chỉ
là bảo trì một hồi mà thôi, lại hoàn toàn ảm đạm xuống.
Những năm gần đây, Cơ gia đã không có cách
nào, không thể làm cho tàn kính sống lại, nên đưa tới Thiên Đình tìm trợ giúp,
hy vọng mượn dùng chiến lực tuyệt thế của Diệp Phàm.
Diệp Phàm tiếp nhận tàn kính, cảm giác đặc biệt
trầm trọng, nó không chỉ có uống vào máu của mấy vị chí tôn, cuối cùng lại lây
dính máu Đế của chính chủ nhân mình.
Nghĩ đến trận chiến ngày xưa ấy, Diệp Phàm trầm
mậc một hồi lâu, nửa mặt tàn kính nhiễm máu táng trong hư không, tình cảnh này
dường như còn hiện ra ở trước mắt.
Tại chiến dịch lần đó, hắn mất đi mấy vị thân
thiết nhất, Cái Cửu U, Bạch Y Thần Vương, Cơ Tử từng người đều là thiên tài như
vậy, lại vĩnh viễn cũng không về được.
- Để đây đi, ta nghiên cứu xem, truy tìm mơi
rơi xuống thi thể hài cốt của họ!
Diệp Phàm có chút thương cảm.
Bạch Y Thần Vương như thầy cũng như cha, Cơ Tử
huynh đệ thật tốt kề vai chiến đấu cùng sinh cùng tử, còn có Cái Cửu U tiền bối
hào hùng vạn trượng kia, ở trước mặt chí tôn rống to: ai dám chiến một trận với
ta... giọng nói và dáng điệu nụ cười của họ dường như hiện ra ngay trước mắt.
Diệp Phàm ra đi, đây là một loại tu luyện đặc
biệt, truy tìm từng tình nghị còn sâu sắc hơn so với núi với biến, những người
này làm cho hắn hoài niệm, mỗi khi nhớ tới không khỏi rơi lê lã chà.
Bọn họ đều là thiên kiêu tuyệt đại, từng người
chấn nhiếp cổ kim, nhưng vì để bình ổn hắc ám náo động, vĩnh viễn táng thân
trong vũ trụ lạnh như băng, đến nay đều không tìm đươc thi thể hài cốt.
Nỗi lòng Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh, ôm
theo tâm tỉnh đạp Thiên lộ mà đi, một người đơn độc đi trong vũ trụ mờ mịt.
Hắn đi tới Bắc Đẩu, từ xa nhìn cấm địa Sinh Mệnh,
hắn từng nghe nói, sau trận chiến ấy có tàn binh và máu thịt rơi xuống trong
vùng cấm, hắn tới mấy địa phương này đứng im thật lâu sau.
Cuối cùng. Diệp Phàm rời khỏi Bắc Đẩu, đi
không mục đích, cầm tàn kính Hư Không tiến vào vũ trụ.
Một viên tinh tú treo ở phía trước, chung
quanh có chín ánh trăng vờn quanh, phi thường thánh khiết.
Diệp Phàm ngẩng đầu, không khỏi ngẩn ra, đây
dĩ nhiên là Phi Tiên Tinh, trước đây hắn từng lảng tránh, không có đi vào. Hiện
tại vô tình đi tới nơi này.
Đây là một viên tinh tú thần bí đáng sợ, là cổ
địa có phong ấn khủng bố xưa nay, có tồn tại và bí mặt thường nhân khó có thể
hiểu biết.
- Nếu đã tới rồi, lần này không thể bỏ qua, đi
nhìn thử xem!
Diệp Phàm lẩm bẩm, bởi vì hẳn nhìn thấy trên
thân tàn kính dường như hơi có chút sáng lấp lánh.