“Ngày xưa đã xảy ra chuỵện gì?” Diệp Phàm xuất
thần một hồi lâu, những hình ảnh mới nhìn thấy vừa rồi đến phi thường quỷ dị và
rúng động lòng người.
Thời gian rất lâu sau, trong đầu hắn đều quay
ngược những hình ảnh vừa rồi, càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ quái, có rất nhiều
chỗ không thể hiểu. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, suy nghĩ tới câu nói cuối cùng
của vị Thánh thể kia, trong đó mấy chữ nổi bật khiến hắn khiếp sợ.
Tái lập Thiên Đình!
Không chỉ một người muốn làm như vậy, đến tột
cùng có ý nghĩa gì đặc biệt?
Đế Tôn không cần nói tỉ mỉ, mà Bất Tử Thiên
Hoàng được vạn tộc tín ngưỡng, thống trị vạn vực chư thiên, tuy rằng chưa từng
nói rõ, nhưng có lẽ cũng là con đường này. Ngoài ra một ít chí tôn cường đại
khi còn sống cũng đều có loại nguyện vọng này, ví như Thanh Đế nói phải lập
Thiên Đình, nhưng cuối cùng lại không thể thành công.
Ngày nay, vị Thánh thể đại thành cũng nói như
thế, cho rằng Vô Thủy Đại đế sẽ tái lập Thiên Đình. Điều này ngoại trừ yêu
thương và ký thác hy vọng đối với đứa con, bản thân nó cũng đủ để nói rõ một ít
vấn đề.
- Xem ra, chuyện tái lập Thiên Đình rất trọng
đại! Năm đó Đế Tôn lựa chọn làm như vậy, tự nhiên là có một loại ý nghĩa lớn
lao!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.
Hắn nghĩ tới Thần triều Vũ Hóa muốn cả giáo
phi thăng, với chuyện này suy tính: Thiên Đình cổ này chẳng phải là càng thêm
khủng bố, càng thêm khí phách!
Thời đại thần thoại quá mức lâu dài, khó bề
phân biệt, đều nói Đế Tôn là người khai sáng Thiên Đình cổ, nhưng gần đây lại bốc
lên màn sương mù dày đặc làm mất phương hướng, cũng có chút khó mà nói rõ.
“Mười vạn năm trôi qua, Vô Thủy vẫn chưa tái lập
Thiên Đình, chẳng lẽ hắn lựa chọn chân chính thành tiên?!” Sau khi bình tĩnh trở
lại, Diệp Phàm lại nghĩ tới vấn đề này.
Phụ thân của Vô Thủy tự tin như vậy, không chỉ
là vì cưng chiều và tán thành về tiềm lực của đứa con mình, có khi là hắn cũng
thấy được một ít tương lai chăng?
Tám vạn năm trước, một trường dao động mênh
mông từ Tử Sơn bạo phát ra, Vô Thủy là thành tiên hay là bị hủy diệt nát tan
thành bụi? Đến nay đều không ai biết rõ.
Vị Đại đế này danh chấn cổ sử, trên đời cùng
sùng bái, một thân chiến lực nhìn xuống cổ kim tương lai, bễ nghễ chư thiên
muôn đời, hắn đi về hướng nào đều dẫn tới chú ý của mọi người.
Đáng tiếc! Không người nào có thể nhìn thấy,
không người nào có thể nói rõ.
Thế gian chỉ để lại một câu: Cuối Tiên lộ ai
là đỉnh phong, vừa thấy Vô Thủy đạo thành không!
- Nếu không thể thành tiên, thì tái lập Thiên
Đình...
Diệp Phàm lẩm bẩm. Đây đúng là một loại khí thế
hùng tráng khiến người ta cảm thán.
Sóng gợn bình tĩnh lại, hắn lại sinh ra cảm ứng
cùng với máu đỏ tươi kia, hình ảnh lại hiện lên: chỉ thấy một mỹ nhân tuyệt đại,
áo trắng bay phất phới, trên gương mặt mang đầy vẻ thê lương, ôm một thi thể vượt
qua ức vạn Tinh hà, rồi sau đó tung một chưởng bổ tới phía trước.
Ngay sau đó, hết thảy đều bị hủy diệt!
Diệp Phàm rốt cục kiến thức được một kích của
Đại đế, cứ như vậy trực tiếp hủy diệt tất cả, toàn bộ đều vỡ nát, hết thảy đều
không thể nhận ra, đập vào mắt là cảnh tượng khai thiên lập địa.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy bên bờ vũ trụ hoang vắng,
một tấm biển đồng thật lớn bị bổ thành hai nửa.
Cái gì đều không thể nghe thấy, cái gì đều
không thể nhận ra, Tây Hoàng dập nát hết thảy, làm như muốn hủy diệt sạch quy tắc
khắp thiên địa, tái lập hy vọng trường sinh.
Thần liên trật tự thiên địa đứt đoạn, rồi sau
đó là bóng tối vĩnh viễn...
Diệp Phàm yên lặng đứng nhìn, vô cùng kinh ngạc,
đối với kết quả cuối cùng không hiểu rõ lắm, có ý tưởng vô tận, nỗi lòng phức tạp.
Cũng không biết qua bao lâu, thiên địa này mới
khôi phục thanh tĩnh, Tây Hoàng nắm tay một đứa bé, lưu lại một bóng dáng yếu
điệu, mang theo cô đơn và thê thương, từ đó đi xa.
Đứa bé kia thực im lặng, không khóc không náo
động, lẳng lặng cùng đi đi xa.
Trong thời gian này, bất ngờ nó quay đầu lại
nhìn. Vội vàng nhìn lướt qua, hắn nhìn thấy hình dáng trẻ con của Vô Thủy.
Thoạt nhìn nó chừng hai ba tuổi, tóc đen dài
phủ vai, đôi mắt trong sáng, thoạt nhìn da dẻ mịn màng như ngọc mài, tuy rằng
non nớt nhưng cũng có một loại cơ trí, không tương xứng với tuổi của nó.
- Đây là Vô Thủy Đại đế khi còn nhỏ...
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, lần đầu tiên nhìn thấy
hình dáng này, mặc dù chỉ là một đứa nhỏ, vẫn làm cho hắn cảm giác kinh ngạc
sâu sắc.
Không hề nghi ngờ, từ đó về sau Tây Hoàng
phong ấn Vô Thủy, mãi cho đến rất nhiều vạn năm sau, khi thế gian này cần hắn
xuất thế, hắn mới tái hiện ở nhân gian, từ đó cũng chính là truyền thuyết về một
chí tôn.
- Ta muốn đánh nó!
Trong tiên nguyên, tiểu mập mạp nói.
Diệp Phàm kinh ngạc, không thể tưởng được nó
cũng nhìn thấy những hình ảnh này, liền nói:
- Ganh tị rồi sao? Phát hiện nó anh khí kinh người
hơn so với ngươi, không phải mập ú như ngươi phải không?
- Ta không mập chút nào!
Tiểu mập mạp cực kỳ tức giận, mỗi lần Diệp
Phàm đều lấy chuyện này nói ra, làm cho nó rất không cam lòng.
- Vậy ngươi vì sao muốn đánh nó? Là có chút chột
dạ phải không, có phải hay không cảm thấy nó lợi hại hơn so với ngươi?
Diệp Phàm cười nói.
- Nói bậy! Ta chỉ là có một loại cảm giác rất
muốn đánh nó!
Đứa nhỏ lẩm bẩm.
Đây là trời sinh căm thù giữa đứa nhỏ và loại
tiên hay sao? Diệp Phàm bật cười khanh khách, chưa bao giờ gặp mặt, chỉ là nhìn
thấy một hình ảnh đã như thế.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm trên đầu lơ lửng
cái đỉnh đồng, trong tay cầm Đế kiếm, cố gắng tới gần phía trước, muốn xem đến
cùng là gì.
Thánh thể đại thành và Tây Hoàng cũng không có
phát sinh đặc biệt dị thường gì nữa, chỉ có loại khí cơ cấp Đế, dao động khuếch
tán ra bốn phương làm cho thân thể hắn như sắp nứt toạt ra, không thể đến gần.
Có lạc ấn Thần văn tại đây, đúng là Vô Thủy tự
mình khắc ra, cũng có văn bia của Dao Trì chứng thật thân phận của Tây Hoàng.
- Dao Trì di dời đã gần hai ba vạn năm, có lẽ
là mấy vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì đó...
Diệp Phàm không thể tới gần nữa, nhìn chằm chằm
vào sương mù hỗn độn nơi đó, muốn nhìn cho rõ ràng, phát giác cũng không có gì
dị thường.
“Muốn làm sống lại song thân?”
Hắn nhìn thấy chữ viết của Vô Thủy Đại đế lưu
lại, trong lòng rúng động! Điều này thật nghịch thiên! Bản thân Tây Hoàng chính
là Đại đế, đều không có cách nào, Vô Thủy nghĩ có thể làm được những chuyện này
sao?!
- Đây hẳn là hy vọng của hắn thôi!
Diệp Phàm lắc đầu, không cho rằng hắn có thể
làm được, bằng không nhiều vạn năm trôi qua như vậy, cũng không phải là hai cỗ
thi thể.
Hơn nữa, tới niên đại này, nếu Vô Thủy chưa từng
thành tiên, thì chính hắn cũng đã tọa hóa lâu rồi.
Rốt cục, tâm thần Diệp Phàm vừa động, hắn nhìn
thấy một góc miếng đồng, đó là mảnh nhỏ của vật gì đó, cũng không thể đi vào
trong màn hào quang kia, cách hai cỗ thi thể một khoảng cách.
- Đó là cái gì?
Diệp Phàm kinh ngạc, cảm nhận được một dao động
quỷ dị.
Nơi đây rất tĩnh lặng, ở phụ cận mảnh đồng kia
rất u ám, như là có từng bóng đen xẹt qua, phi thường âm u. giống như nơi đó nối
liền với u minh Địa phủ.
Diệp Phàm cũng không biết phí đi bao nhiêu khí
lực mới dùng Thiên Nhãn nhìn xuyên qua, tan ra từng đợt từng đợt hắc vụ, nhìn
thẳng trên mảnh binh khí sứt mẻ kia.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn giống như nghe được
tiếng ngàn vạn lệ quỷ gào khóc, hơn nữa trong phút chốc dường như đã đi tới một
không gian khác, mưa máu rơi tầm tả, lốc xoáy màu vàng thổi quét cuồn cuộn
trong thiên địa.
- Quỷ!
Đứa nhỏ kêu to.
- Tiểu mập mạp ngươi thành thật chút! Đừng có
hở một chút la làng, hù chết người ta!
Diệp Phàm lắc lắc tiên nguyên, cảnh cáo nó.
Diệp Phàm dùng bí quyết chữ “Binh” thu một góc
mảnh vỡ kia lại đây, phi thường gian nan, cả thân thể hắn như sắp nứt ra, bởi vì
phía trước có thi thể Đế, dùng lực ở phụ cận bọn họ, thật sự hắn khó mà chịu nổi!
Cái đỉnh đồng xanh phát sáng bảo hộ thân thể hắn
không bị vỡ nát, kiếm tiên rung động, thân kiếm màu đỏ sậm máu chảy đầm đia,
tuy nhiên cũng không phải muốn sát phạt, mà khó có được một lần là vì tự bảo vệ
mình.
Đây là vật gì? Diệp Phàm thu lại gần, nhưng
không có đụng vào, cảm giác lạnh đến xương. Mảnh nhỏ miếng đồng này đã biến
thành màu đen lại loang lổ một ít màu xanh thực tà dị.
- Giống như rơi xuống một hầm băng vạn năm, lạnh
đến thấu xương!
Tiểu mập mạp cách một lớp tiên nguyên đều rùng
mình, toàn thân lông tóc dựng đứng.
Diệp Phàm cũng cảm thấy dường như miếng đồng
này tương liên với Cửu U địa ngục, sát phạt khí thấu vào xương tủy, âm u dọa người.
- Đây là mảnh nhỏ của binh khí Đe!
Sau khi cẩn thận xác nhận, hắn không kiềm nổi
khiếp sợ.
Còn thật sự quan sát, sau đó nghĩ lại khi một chưởng
cuối cùng của Tây Hoàng chụp xuống, khai thiên lập địa, chỉ để lại hình ảnh một
tấm biển đứt đoạn, nhìn kỹ lại chất liệu tương tự!
- Có người chưa từ bỏ ý định, đã tới nơi này mở
ra quan tài Đế. Kết quả tự hủy, binh khí Đế vốn đã gãy đoạn lại bị dập nát?
Diệp Phàm kinh ngạc, nhưng không xác định chân
tướng chuyện này.
Đương nhiên, cũng có thể là trong miệng vết
thương của Thánh thể đại thành mang theo một góc miếng đồng, bị bức văng ra. Dù
sao chưa từng nhìn thấy, không thể nói rõ.
- Thánh thể đại thành đã bị nguyền rủa chăng?
Tới một khắc cuối cùng đó, ngay cả Tây Hoàng cũng bó tay không có biện pháp,
không thể chữa khỏi, thật đáng sợ!
Diệp Phàm thân là Thánh thể, tự nhiên rất quan
tâm chuyện này.
Cuối cùng, hắn rời đi, cũng không có thu hoạch
được gì. Mảnh nhỏ binh khí Đế này thực quỷ dị, bên trong đạo văn đều bị tan biến,
đã không có thần lực, chỉ còn lại hơi lạnh dày đặc.
Diệp Phàm định vận dụng nó, phát hiện ngoại trừ
độ chắc chắn cũng không có uy lực gì đặc biệt lắm, cuối cùng hắn ném vào lại
nơi đây.
Bởi vì, hắn cảm thấy mang theo mảnh đồng này
có thể sẽ có phiền toái lớn, có lẽ sẽ hấp dẫn đến một thứ đặc biệt gì đó. Trước
khi chưa có đại thành có lẽ cẩn thận là tốt nhất.
Vết xe đổ của phụ thân Vô Thủy đã nuốt hận còn
trước mắt kia.
Khi rời chốn Dao Trì cũ, đi lên lại trên mặt đất,
dưới mặt trời chói chan, cảm giác quỷ khí dày đặc và yêu tà lập tức biến mất, tiểu
mập mạp đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Nguyền rủa đến từ Địa phủ, cũng có chút liên
hệ với trật tự quy tắc căn nguyên trong thiên địa ư?
Diệp Phàm cuối cùng nhìn lướt qua chốn Dao Trì
cũ, sau đó rất nhanh rời đi.
Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ, từng
mảng từng mảng vùng đất chết tới mấy trăm vạn dặm, rất nhanh chạy lui ở dưới
chân Diệp Phàm. Hắn về tới Thần Thành, không dừng lại lâu đi tới Trung Vực.
Dựa theo địa điếm ước định, Diệp Phàm gặp lại
Yen Nhất Tịch và Lệ Thiên, hai người này vừa thấy tiểu mập mạp chậc chậc lưỡi lấy
làm kỳ. Hù dọa nó mau nói ra rốt cuộc là chủng tộc gì, nếu không sẽ cắt ra từng
mảnh.
Tiểu mập mạp thân thể mịn màng trắng nõn, bị người
bình phẩm từ đầu đến chân, còn hù dọa nó như vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi,
một bộ tư thế phải liều mạng.
- Có tin tức rồi, lần này tiêu phí một phen
khí lực, quả nhiên có thu hoạch!
Lệ Thiên nói.
- Thật sự?
Diệp Phàm ngạc nhiên vui mừng.
- Không sai! Tử Vi Tinh Vực có người đến, bị
chúng ta dò tra được!
Yến Nhất Tịch mỉm cười.
- Các ngươi muốn làm chuyện xấu gì đó?
Tiểu mập mạp trong tiên nguyên có vẻ cảnh giác
nói, một bộ dáng sợ chính mình bị bán đi.
- Đi tới đó bán đứa nhỏ cho mẹ mìn!
Lệ Thiên cười hắc hắc nói.
Diệp Phàm vẫn muốn đi Tử Vi Tinh Vực nhìn lại
một lần, muốn tìm kiếm cô bé. Xem theo tin tức của Doãn Thiên Đức lưu lại, cô
bé có thể thất lạc ở nơi đó.
Ở trên cổ lộ hắn vẫn chưa thể gặp được Doãn
Thiên Đức, vì vậy muốn đi Tử Vi Tinh Vực tìm kiếm thử xem.
Nhiều năm qua như vậy, cô bé biến mất, thủy
chung là một khúc mắc của hắn. Hắn từng vận dụng các loại biện pháp, tìm khắp Bắc
Đẩu cũng không nhìn thấy cô bé. Lúc này có phán đoán mới, tự nhiên muốn đi tra
xét cho rõ ràng.
Ngày xưa, hắn từ cấm địa Thái cổ cưỡi quan tài
chín con rồng kéo mà đi, trải qua đủ các loại biến cố mới về tới tinh vực kia.
Ngày nay tự nhiên không thể làm lại, tiến vào cấm địa Sinh Mệnh, hơn phân nửa
chỉ có thể chịu chết.
- Xác định rồi! Là một lão Thánh giả! Nếu
chúng ta tới bày ra thành ý thỉnh giáo hắn, hẳn là có thể được!
Đám người Diệp Phàm xuất động, cũng không có
phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, tìm được vị lão Thánh giả kia, kết quả thực
thuận lợi nhận được tọa độ chính xác của Tử Vi Tinh Vực.
- Hy vọng có thể tìm được cô bé ở nơi đó!
Diệp Phàm nói, xử lý xong mọi việc, hắn có thể
lên đường.