Nguồn suối tối đen, nước mát lạnh, không nhìn
thấy chút ánh sáng nào, nhưng Diệp Phàm dựa vào một loại bản năng biết rằng chất
nước này lại cao hơn một bậc.
“Có thể so với Thần Tuyền ở cấm địa Thái cổ!”
Khó trách ngày xưa Dao Trì danh chấn thiên hạ,
rất nhiều đại giáo đều đến cầu nước. Nước trong nguồn suối này hiếm thấy, có thể
sánh bằng Thần Tuyền trong các đại Cấm địa Sinh Mệnh!
Chất nước như vậy bất luận là chế thuốc hay là
dùng để uống đều có công hiệu thần kỳ, là chí bảo có thế gia tăng thọ nguyên.
Nhưng vừa mới xuống tới tầng Tiên Hồ thứ chín
dưới lòng đất, Diệp Phàm liền cảm nhận được một loại khí cơ bàng bạc, cơ thể đều
sắp nổ tung vô cùng khó chịu.
Vùng hồ nước này rất lớn, phạm vi hơn mười dặm.
Cái đỉnh đồng xanh phát ra hào quang hừng hực.
Có nó phòng ngự mà còn như thế, có thể nghĩ mà biết nơi đây nhiều hung hiếm biết
bao! Diệp Phàm vội khởi động Thánh vực hoàng kim, bảo hộ đứa nhỏ ở trung tâm
trong đó.
“Khí cơ Đại đế!”
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm liền ý thức được
vì sao như thế: địa phương này có lực lượng của Đại đế cổ, có thứ gì đó của họ
lưu lại, vì vậy mới có dao động mênh mông cuồn cuộn khủng bố như thế.
Cũng chỉ có dao động thần năng bực này mới có
thể làm cho cái đỉnh đồng xanh phát sáng, làm cho Đế kiếm ngân lên tự chủ phòng
ngự!
Sát khí thấu xương khiến người ta sợ run. Ngày
xưa khi Dao Trì di dời, gần như đều dọn đi hết đại bộ phận thần thạch có khắc
trận văn cổ đại, nơi này không có khả năng còn Đế trận.
- Ngao bát ny lạt đích qua!
Đứa nhỏ sợ hãi nhỏ giọng kêu lên.
- Ngươi nói cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
Tiểu mập mạp ngậm miệng, nước mắt lưng tròng,
không ngờ lại muốn khóc. Rốt cuộc nó vẫn là một đứa nhỏ, tính tâm ấu trĩ rất
đơn giản.
- Đừng khóc! Để ta giấu ngươi đi!
- Không cần! Ta muốn nhìn thử xem có cái gì!
Tiểu mập mạp thực quật cường, vừa chùi nước mắt,
vừa len lén nhìn về phía trước.
Rõ ràng là lớp lớp nguy cơ, nhưng Diệp Phàm vẫn
có cảm giác muốn bật cười. Hắn lắc lắc đầu, cố nén nỗi lòng lấy lại bình ổn, rồi
tiếp tục đi về phía trước.
Kế tiếp, mỗi một bước đi đều có cảm giác như
trời sụp đất nứt, uy áp tràn ngập. Binh khí Đế đều rung động, làm cho hắn có
chút khó có thể chịu đựng.
Rốt cục nhìn thấy điếm cuối của Tiên Hồ này,
có một cái ao nhỏ ngăn cách với Tiên Hồ, nước trong đó trong suốt phát sáng, nổi
lên một vầng hào quang, một nữ nhân tóc tai bù xù che khuất khuôn mặt, ngồi xếp
bằng ở trong đó...
Kế bên màn hào quang là một vách đá, ở nơi đó
hình thành một cái Tiên Trì nhỏ, hoặc có thể xưng là Tiên Hồ tầng thứ mười,
nhưng phạm vi lại chỉ có một trượng mà thôi.
- Tây Hoàng Mẫu!
Diệp Phàm quá sợ hãi, đây là một nữ nhân không
sứt mẻ, cả thân thể không có một vết thương, không giống như Thái Hoàng sau khi
vỡ nát tinh khí cường đại đều tản mất, vì vậy nàng vô cùng bức người, làm cho hắn
cầm Đế binh trong tay đều cảm nhận được áp lực không gì sánh nổi.
Diệp Phàm kinh hãi, không thể tưởng được kịch
biến ở Dao Trì lại có liên quan với Tây Hoàng Mầu: là một tay nàng khai sáng
giáo này, cũng là vì nàng mà thiếu chút nữa chung kết hay sao?
Trong cái ao nho nhỏ, nữ nhân trông rất sống động,
cơ thể lưu động Thần tắc, mặc dù cách rất xa tói mấy dặm, nhưng cũng áp bức hắn
đến hít thở không thông.
Nơi đây tràn ngập một cỗ khí cơ quỷ dị, chính
là từ thân thể Tây Hoàng Mau tản phát ra, làm cho trái tim hắn đập nhanh từng hồi,
thật khiến hắn hoài nghi nàng rốt cuộc đã thật sự chết đi hay chưa!
Đột nhiên, Diệp Phàm cảm nhận một luồng sát
khí lạnh như băng, chỉ trong khoảnh khắc như là nhìn thấy giữa mái tóc rối bù của
nữ nhân kia có đôi mắt mở ra, tâm hồn hắn phát lạnh.
Diệp Phàm quả thực không thể tin được hai mắt
của mình, nàng kia mở đôi mắt? Điều này sao có thể, Tây Hoàng Mẫu sớm đã chết
đi rất nhiều vạn năm, Dao Trì từ trên xuống dưới đều biết nàng đã tọa hóa, như
thế nào còn sống!
Trong nháy mắt ánh mắt đáng sợ đó liền biến mất,
rất không thực tế.
- Là ảo giác hay là thật sự đã xảy ra?
Diệp Phàm không kiềm nổi lẩm bẩm, cảm giác
lưng phát lạnh.
- Quỷ!
Đứa nhỏ kêu to một tiếng, dậm chân bịch bịch
thối lui! Đáng tiếc trong tiên nguyên không gian có hạn, nó hoảng sợ sắc mặt trắng
bệch.
Diệp Phàm nhảy dựng trong lòng, quyết đoán
mang theo nó lui về phía sau, Càng lúc càng cảm thấy địa phương này thực quỷ dị
đáng sợ, khiến hắn bất an
từng hồi. Không nghĩ tới cầm trong tay binh
khí Đế tới đây cũng không an toàn như thế.
Trong Tiên Hồ mờ mờ tối, chỉ có cái ao nhỏ kia
phát sáng, hình ảnh mờ ảo giống như xé nước vọt tới, thoạt nhìn càng thêm khiếp
người.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta nhìn thấy nàng nở nụ cười với ta!
Đứa nhỏ run giọng nói, trên gương mặt nhỏ nhắn
trắng bệch.
- Nói hưu nói vượn! Ngay cả Nguyên Thiên Nhãn
của ta cũng không có nhìn thấy nàng cười, chỉ thấy nàng mở mắt, sao ngươi có thể
nhìn thấy được?
Diệp Phàm khẽ quát.
- Thật sự, ta nhìn thấy nàng nở nụ cười, khuôn
mặt đó rất đẹp nhưng tái nhợt, không có một chút màu máu!
Đứa nhỏ một mực khẳng định, hơn nữa còn nói
không có nhìn thấy nữ nhân kia mở mắt.
Diệp Phàm nghe nói vậy xương cột sống phát lạnh:
như thế nào cảnh tượng hai người nhìn thấy không giống nhau, rốt cuộc ai nhìn lầm?
Hắn cũng không nói thêm nữa, trực tiếp quan
sát Tiên Thai của tiểu mập mạp, đọc trí nhớ của nó. Quả thực nhìn thấy một
gương mặt tái nhợt mơ hồ, dường như đứng đối diện ở ngay trước mắt hắn.
Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, cố chịu đựng dằn
xúc động. Cảm giác địa phương này càng thêm âm u lạnh lẽo, thật sự có quỷ sao?
Nhưng đối với tu sĩ cách nói này rất buồn cười.
Tới cảnh giới của bọn họ bực này, như thế nào
có thể còn sợ quỷ? Đó là thứ gì chứ? Cũng chỉ là trường năng lực âm khí tụ lại
sinh ra, không thể so sánh với Thánh nhân.
Nữ nhân đó có dao động cấp Đế, lại ở dưới đáy
Dao Trì, hẳn chính là Tây Hoàng! Vậy đây là chuyện gì xảy ra, vì sao lại phát
sinh chuyện quỷ dị bực này? Thật khiến hắn cảm thấy bất tường.
Hơn nữa, vì sao người khác nhau nhìn thấy “cảnh
tượng” khác nhau? Hết thảy là ảo giác, hay là thi thể Đế này có điều cổ quái,
có thể ảnh htrởng tới nguyên thần người khác.
Vẻ mặt Diệp Phàm biến đổi không ngừng, thật
không biết đã xảy ra cái gì mới xuất hiện chuyện tà dị bực này. Hắn lại mở
Thiên Nhãn muốn nhìn kỹ xem đến tột cùng thế nào.
Đại đế quá mức thần bí và khủng bố, trên mặt
Tây Hoàng tóc xỏa rối bù, thân thể yếu điệu ngồi xếp bằng nơi đó, gần như bị
mái tóc che phủ không thấý rõ.
Lúc này hắn cũng chỉ thấy gương mặt mơ hồ tái
nhợt, ngoài ra không thấy được gì khác.
Diệp Phàm mở to Thiên Nhãn, nhìn đến khóe mắt
đều sắp nứt toạt ra, cũng không nhìn thấu, vả lại trên thi thể kia lại dâng lên
từng đợt sương mù hỗn độn, càng thêm khủng bố.
Bỗng chốc, Diệp Phàm lại cảm nhận được từng
cơn lạnh giá, đồng thời cái đỉnh đồng xanh phát ra hào quang hừng hực, sát kiếm
run rẩy không ngừng phun ra nuốt vào kiếm quang, đồ hình sát tiên máu chảy đầm
đỉa trên thân kiếm, giống như sống lại thật sự.
Chỉ trong khoảnh khắc, một đôi mắt lãnh liệt lại
mở ra, đồng thời như là kèm theo một tiếng thở dài rất nhỏ, vô cùng thê thương,
tôn ngập bi ai và đau thương.
Đây là một loại cảnh tượng mâu thuẫn: Đôi mắt
kia là lãnh liệt như thế, mà tiếng thở dài vọng lại là đầy ưu thương và bi ai
như vậy. Hai trạng thái trái ngược cùng hiện một lúc, thực quỷ dị.
- Cứu mạng nha! Nàng phóng tới đây!
Tiểu mập mạp đạp loạn chân, mặt đầy vẻ hốt hoảng,
nếu có thể trốn được, nó đã sớm chạy núp sau lưng Diệp Phàm rồi.
Thật sự là tà môn, hai người lại cảm nhận
không giống nhau. Diệp Phàm cũng không biết người nào là đúng thực, người nào
là sai lầm.
Hắn lại lần nữa thối lui, sau đó thăm dò thức
hải của đứa nhỏ, phát hiện một gương mặt tái nhợt mơ hồ gần trong gang tấc, lộ
ra nụ cười yêu dị, tóc tai rối bù trông thật dọa người.
Ngay cả hắn nhìn thấy đều hít ngược một hơi
khí lạnh, không trách tiểu mập mạp hốt hoảng như vậy, cũng không dám mạnh miệng,
phải kêu hắn cứu mạng.
Đứng ở khoảng cách cũng đủ xa, Diệp Phàm và tiểu
mập mạp đều chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng địa phương này càng ngày càng âm u lạnh
giá giống như rơi vào thế giới Địa phủ.
- Ta sợ rồi! Muốn rời đi!
Tiểu mập mạp rốt cục ỉu xỉu, rất ngượng ngùng nói.
- Ta trước thu ngươi vào trong!
Diệp Phàm nói.
- Vậy... để ta nhìn thêm một lát!
Nó mím miệng nói, nước mắt sắp ứa ra, nhưng
không chịu để Diệp Phàm thu vào trong.
Diệp Phàm không nói gì, tiểu mập mạp này thật
rất quật cường. Rõ ràng sợ muốn chết, còn muốn so với hắn, muốn tiếp tục kiên
trì.
- Nơi đó như thế nào có thêm một người kia?
Tiểu mập mạp chớp chớp đôi mắt to run giọng
nói.
Diệp Phàm vừa nhìn lại, quả thật da đầu cũng
run lên. Nơi đó có thêm một bóng dáng, tản phát ra từng đợt sương mù, làm cho
trong ao nhỏ càng đáng sợ hơn gấp bội.
- Lại thêm một con quỷ, hắn từ đâu hiện ra?
Đứa nhỏ nhỏ giọng nói, hận không thể bỏ trốn mất
dạng vĩnh viễn cũng không quay lại.
Sương mù thực đặc biệt, quanh quẩn chung quanh
thi thể cấp Đế, ngay cả Nguyên Thiên Nhãn đều không nhìn thấu. Mãi đến khi
sương mù dần dần tan ra, hắn mới từ từ nhìn thấy trong đáy mắt.
Một cánh tay lóng lánh màu xanh tím máu chảy đầm
đỉa, mọc một số lông dài màu vàng rất chói mắt, có một cỗ hàn khí bức tới tận
trong khung xương, xứng với cái tên lạnh thấu xương tủy.
Diệp Phàm lập tức giật mình sững sờ, còn thật
sự nhìn kỹ, sau đó liền biến sắc, đồng tử co rút lại, như là gặp phải lệ quỷ!
Trên cánh tay có thương tích kia chảy ra máu đỏ
tươi làm cho trái tim trong ngực hắn nhảy lên kịch liệt, có một loại đạo tắc hô
ứng với hắn, dường như sinh ra mối liên hệ nào đó.
Máu huyết của Thánh thể đại thành!
Diệp Phàm trước tiên liền nghĩ tới loại khả
năng này, bởi vì càng quan sát tỉ mỉ hắn càng có thể cảm nhận được một loại cộng
minh, xuyên thấu qua khí cơ Đại đế, xuyên thấu qua hào quang xanh hừng hực của
cái đỉnh đồng xanh, làm cho máu của hắn sôi trào lên.
Cánh tay này từ đâu hiện ra?
Diệp Phàm đi tới trước mấy bước, thật sự không
kiềm nổi kinh dị. Cuối cùng hắn phát hiện: Tiên Trì nhỏ kia nối thông với một
cái hang động bí mật, cánh tay là theo sóng nước đưa ra.
Thánh thể đại thành!
“Đây là phụ thân của Vô Thủy Đại đế, là bạn đời
của Tây Hoàng?”
Diệp Phàm cứng họng, rốt cuộc nói không ra lời.
Hôm nay hắn chứng kiến quá mức kinh thế hãi tục! Cùng một lúc gặp được thi thể
của hai vị chí tôn, đây có thể là nguyên do xảy ra kịch biến ở Dao Trì năm xưa.
Hắn ngơ ngác sững sờ, qua thời gian thật lâu
sau trong tiếng nhắc nhở của đứa nhỏ mới phục hồi tinh thần lại. Diệp Phàm thay
đối phương vị, quan sát trong hang động nối với cái ao nhỏ kia, muốn nhìn xem
hình dáng phụ thân của Vô Thủy Đại đế.
Huyệt động thực bí mật, góc độ luôn thay đổi,
bên trong lại có một cỗ quan tài. Tuy nhiên lúc này đã mở ra, một cỗ thi thể nằm
ở bên ngoài, cánh tay ôm hông Tây Hoàng.
- Trên người như thế nào có một số lông màu
vàng?!
Đây hiển nhiên là mọc ra sau này, dường như là
có phát sinh bất tường mới sinh ra biến hóa này! Cả cỗ thi thể bao bọc trong
màn sương mù mờ nhạt, nhìn không rõ lắm.
Nhưng có thể nhìn ra, nơi xương trán có vết rạn,
có một miệng vết thương trí mạng, có lẽ năm đó nguyên thần bị đánh tan.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Diệp Phàm có
rất nhiều điều không giải thích được, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm hai cỗ thi
thể kia.
Cách từ rất xa, nhưng hắn vẫn như cũ có cảm
giác như sắp tan xương nát thịt, đồng thời Thánh huyết trong cơ thể đối mặt với
thi thể Thánh thể đại thành kia, không tự chủ được sôi sục cuồn cuộn, thể chất
giống nhau làm cho chúng cộng minh.
Đột nhiên, theo máu sôi trào, trước mắt Diệp
Phàm lộ ra một hình ảnh khó tin, phảng phất như thật sự phát sinh ở trước mắt.
Đó là một nam nhân anh vĩ, mày kiếm dài tới
mang tai, con ngươi sâu sắc như biến, hắn vĩ ngạn cao ngất, cả người đứng ở nơi
đó làm cho bầu trời nhật nguyệt tinh hà đều ảm đạm thất sắc.
Hắn giống như kẻ thống trị toàn bộ thiên địa,
đứng sừng sững ở dưới vòm trời nhìn xuống lục hợp bát hoang.
Nhưng mà, lúc này hắn cũng rất mệt mỏi, cơ thể
thỉnh thoảng lóe ra từng đợt khí màu xanh tím nhất là nơi xương trán, đồng thời
cùng với từng sợi từng sợi lông màu vàng chui ra bên ngoài thân thể.
- Không thể cùng nhau sống đến già với nàng rồi!
Hãy giải thoát cho ta, đưa ta ra đi đi!
Hắn xoay người nói với một mỹ nhân tuyệt đại,
đồng dạng cũng khiến nhật nguyệt tinh hà thất sắc. Hắn bất đắc dĩ nói ra lời
không nên nói, tràn ngập không cam lòng.
Mỹ nhân áo trắng trên mặt đầy nét thê thương,
nước mắt tuôn rơi, vô cùng ai oán nắm chặt bàn tay hắn.
- Con của chúng ta, nếu không thể thành tiên,
cũng có thể tái lập Thiên Đình, làm chủ thiên địa!
Ở thời khắc cuối cùng đó, khi nam nhân nhắc tới
đứa con, trên mặt sáng ngời tràn ngập kiêu ngạo và tự tin.
Sóng nước ập tới, hình ảnh tạm thời dứt đoạn,
trong lòng Diệp Phàm tràn ngập xúc động!