Khu vực này cát bay đá chạy, sấm rền chớp giật,
có tiếng thần khóc quỷ gào, thậm chí có thể nhìn thấy từng cổ từng cổ thi hài
Thần linh hiện lên, lộ ra dị tượng.
Trời xanh có điều cảm ứng, đánh xuống các loại
kỳ cảnh.
Diệp Phàm vẫn tĩnh lặng như bàn thạch, toàn
thân trong suốt, tản phát ra thánh huy, có một loại uy nghiêm. Trong năm đại bí
cảnh có từng cái từng cái cổ tự nhảy vọt ra, xoay tròn quay chung quanh hắn.
Mỗi một chữ đều như thần kim luyện chế thành,
lạc ấn ở trên hư không, rực rỡ loá mắt, rồi hóa thành từng tiếng từng tiếng đạo
ngân “ù ù” chấn động vòm trời.
Tiếng tụng kinh, tiếng hiến tế, tiếng ma gào,
thần rống... đủ các loại âm thanh đồng loạt ngân vang, đan vào nhau, hiện tại,
tương lai, vượt qua vũ trụ hồng hoang cô đọng cùng một chỗ.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên tảng đá quanh
mình chi chít cổ tự, tiên huy lóe ra, phụ trợ làm cho hắn nổi bật siêu phàm
thoát tục, như là từ cổ, kim, tương lai xé rách bầu trời mà tới.
Một thân một mình một giới, bụi bậm vô tận, hợp
với một đạo lại một đạo cánh cửa, thế gian cũng đã có hàng ngàn hàng vạn giới.
Thân thể người cũng như thế, ẩn chứa vô tận
cánh cửa, tu sĩ ở trong quá trình tu luyện chính là mở ra hết cánh cửa này tới
cánh cửa khác, tận tính phóng thích.
Diệp Phàm đang lúc khai sáng đạo, đang phóng
thích chính mình!
“Nhân thể làm một, hóa sinh lưỡng khí. Cực
trung chi đạo, thuần hòa vị phân chi khí. Thiên địa vạn vật, giai nguyên như thế.
Đạo lập vu nhất, tạo phân thiên địa, hóa thành vạn vật...”
Trong cơ thể Diệp Phàm, các loại thần âm hợp
nhất, cuối cùng vang lên thanh âm một đạo uy nghiêm, vô cùng to lớn, như là một
Thần Ma tụng kinh, trang nghiêm mà thần thánh.
Hắn đang khai sáng đạo, bước lên con đường của
mình. Giờ khắc này, hắn đẩy ra mây mù thấy được trời xanh!
Bất cứ một người muốn chạy trên con đường của
mình, đều không có khả năng một lần là xong, chỉ có thể dò từng bước một đi tới,
dần dần hoàn thiện để không bị sứt mẻ.
Diệp Phàm ngày nay vẫn chỉ là một Thánh nhân,
cũng không phải là Đại đế, tự nhiên khó có thể làm ra Đế tích, trực tiếp khai
sáng ra một bộ tiên kinh trọn vẹn, điều đó không thực tế.
Nhưng căn cứ vào cảnh giới của hắn lúc này, lại
khai sáng ra bí cảnh đệ nhất: Luân Hải Kinh thiên, cùng chính là tương đương với
một quyển Cổ Kinh.
Thân thể người cộng tất cả năm đại bí cảnh là
Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long, Tiên Thai. Hắn sáng tạo ra quyển kinh văn
thứ nhất, cũng đủ để kinh khiếp thế gian rồi!
Nếu như loan truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm
rúng động cả viên cổ tinh. Một vị Thánh nhân mà thôi, nhưng lại bắt đầu sáng tạo
đạo, khai sáng ra một phần năm kinh nghĩa.
Có thể nói, đây xem như một thần tích, đối với
hậu nhân sau này cùng là một công tích bất hủ.
Nếu như được chứng thật pháp môn của Diệp Phàm
thích hợp cho Nhân tộc tu luyện, và cùng đủ ảo diệu, vậy thì trên lịch sử sẽ
lưu lại tên tuổi hiển hách, cùng với tên tuổi khai sáng đạo tồn tại bất hủ.
Không có người nào biết, tại nơi yên lặng này
Diệp Phàm đang khai sáng đạo. Toàn thân hắn phát ra tiên huy, thần thánh mà uy
nghiêm. Một vài con cổ thú, man cầm đi ngang qua, tất cả đều sợ run, không kìm
nổi quỳ xuống, hướng về nơi này bái lạy.
Một công tích bất hủ! Ngay tại nơi từ xưa đến
nay hiếm có dấu chân người, hắn khai sáng đạo chính thống kinh thiên động địa.
Diệp Phàm ngộ đạo nhiều năm, tích lũy dài lâu
như vậy, từng bước kiên định bước tới điểm mấu chốt.
Bí cảnh thứ nhất của thân thể: Luân Hải, là
sinh mệnh chi luân, gọi chung là Khổ Hải, ở trong pháp môn truyền thống tổng cộng
chia ra bốn tiểu cảnh giới, là: Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Kiều, Bỉ Ngạn.
Diệp Phàm dưỡng bách kinh chung một lò, phá vỡ
lẽ thường, kết hợp Đạo Kinh, Thái Dương tiên kinh, một pháp môn của Thánh thể,
khai sáng Luân Hải Kinh quyển, tổng cộng lại chia ra thành chín cảnh giới.
Loại đạo này cùng pháp môn truyền thống khác
nhau rất lớn, là một con đường riêng biệt, có tinh túy của chuyên tu một bí cảnh,
cũng có phức tạp khó hiểu của Đế kinh, có thể nói là một bộ Thánh Điển.
Nếu muốn khai sáng kinh nghĩa của bí cảnh thứ
nhất, tự nhiên là phải hết sức hiểu biết về bí cảnh này. Luân Hải chia ra là:
Sinh mệnh chi luân cùng Khổ Hải, là tử và sinh đối lập.
Năm tháng vô tình, cuối cùng ở trên thân vạn vật
khắc ra dấu vết, chịu nhiều vòng năm tháng. Mà trong cơ thể Nhân tộc đồng dạng
có Sinh mệnh chi luân, là cùng một loại như thế.
Pháp môn của Diệp Phàm, không hề là luyện Khổ
Hải, xây dựng đạo thần, mà là vượt thoát giới này, tận tình diễn biến.
“Nhân thể là một, thuần hòa vị phân chi khí.
Thiên địa vạn vật vốn đều như thế.” Thệ ngã, chân ngã, đạo ngà tụng kinh, cùng
chung giải thích đạo của hắn, đây là hiểu biết của hắn về bí cảnh Luân Hải.
Diệp Phàm xem Luân Hải như là nơi khởi sinh vạn
vật!
Hắn phải làm cho Luân Hải hóa thành nơi khởi
nguyên của thân thể người, dựa vào đó khai sáng kinh nghĩa, diễn biến ra đại đạo
bất hủ, đi ra một con đường không giống người khác.
Không hề có bốn tiểu cảnh giới Khổ Hải, Mệnh
Tuyền, Thần Kiều, Bỉ Ngạn như lẽ thường. Hắn xem Luân Hải là một cái chỉnh thể,
là một nơi căn nguyên.
Luân Hải ở vị trí dưới rốn, cũng là chỗ phân
cách tuyến tốt nhất của thân thể, trời sinh là nơi hợp đạo, cũng là vật dẫn.
Đạo sinh nhất, nhân thể là một. Nhất Sinh Nhị,
hai là Sinh mệnh chi luân và Khổ Hải, đối lập mà đứng, hỗ tương và cùng tồn tại.
Trước khi thiên địa chưa phân chia, nguyên khí
hỗn độn làm một là đạo. Khai thiên lập địa diễn biến thái cực, sinh ra âm
dương, nảy sinh hai khí xoay vòng mà hỗ tương nhau.
Đây là Luân Hải của Diệp Phàm phải diễn biến,
khác biệt với pháp môn của tiền nhân, hắn phải tu Luân Hải thái cực, xem bí cảnh
thứ nhất là nơi vạn vật sơ khai.
Kinh nghĩa nổ vang, Luân Hải quang hoa mãnh liệt,
Diệp Phàm càng ngày càng trang nghiêm thần thánh, vẫn không nhúc nhích, bí cảnh
thứ nhất tu luyện lúc ban đầu, tấc tấc biến hóa tách ra, một lần nữa luyện lại.
Thần Kiều gãy đoạn, Bỉ Ngạn mông lung, Sinh mệnh
chi luân trong sáng, Khổ hải kim sắc sáng loá. Hai thứ vốn chồng lên nhau, lúc
này cùng rơi xuống tách rời ra, một lần nữa diễn biến trở thành hai con Âm
Dương Ngư.
Khổ hải kim sắc khác biệt cùng Khổ Hải của người
khác, ngày thường khó gặp tử khí, mà lúc này chân chính từ ngọn nguồn dung luyện,
lại thấy được lực ăn mòn mênh mông trong đó.
Sinh tử đối lập, ngày nay hiển hóa hai thứ
xoay tròn, một lần nữa hóa sinh. Một cái Thái Cực Đồ mơ hồ thành hình, Khổ hải
kim sắc, Sinh mệnh chi luân trong suốt, hoàn toàn biến dạng biến thành hai con
Âm Dương Ngư, quấn lấy nhau cùng một chỗ.
Chúng không ngừng diễn biến, càng ngày càng
linh động sinh ra từng đợt từng đợt khí tức đối lập, rồi sau đó lại thống nhất
hài hòa cùng nhau.
Con đường của Diệp Phàm, đạo của Diệp Phàm,
kinh nghĩa bí cảnh Luân Hải sơ thành, đang dần dần hoàn thiện và lột xác.
“Ầm ầm!
Khai thiên lập địa, Đạo Sinh Nhất, người một
thể, Nhất Sinh Nhị, hóa thành thái cực lưỡng nghi.
Ở trong Luân Hải của Diệp Phàm giống như vạn vật
mới sinh, hết thảy đều ở vào giai đoạn sống lại thần bí khó lường, tràn ra từng
đợt từng đợt tiên khí, thái cực lượn lờ không ngừng xoay tròn.
Diệp Phàm ngồi xuống một lần chính là mấy ngày,
tu Đạo đến tận tiểu cảnh giới thứ ba của bí cảnh, thái cực càng ngày càng chân
thật, cả thân thể hắn trong vắt không tì vết.
Bí cảnh thứ nhất chia làm chín tiểu cảnh giới,
một khi thông suốt, cũng chính là cảnh giới Thánh nhân viên mãn, siêu thoát ra,
sáng lập đại bí cảnh thứ hai của nhân thể.
Tiếng tụng kinh, thần rống, ma gào, tiếng hiến
tế... các loại toàn bộ biến mất, các cổ tự bay trở về trong cơ thể Diệp Phàm, hết
thảy đều yên tĩnh lại, hắn mở choàng mắt.
Như có như không, trong con ngươi Diệp Phàm
cũng hiện ra thái cực, chùm tia sáng màu vàng nhoáng lên một cái rồi tắt, hai mắt
hắn mới khôi phục bình thường.
Điều này cũng không có gì lạ, hắn xem Luân Hải
là nơi khởi nguyên của vạn vật, tương liên với bộ vị thân thể hắn, tự nhiên sẽ
có đủ loại lột xác.
- Rốt cục ngừng rồi! Ngươi muốn hại chết bổn tọa
hay sao?
Long Mã oán hận trách.
Lần này Diệp Phàm khai sáng đạo quả thực quá mức
chấn động: trời xanh dường như có điều cảm ứng, đánh xuống không ít dị tượng,
có một số trực tiếp công phạt về phía nó, uy lực khủng bố tuyệt luân.
Long Mã sợ trong quá trình hắn đang ngộ đạo bị
quấy rầy, gián đoạn, nên cắn răng “ngựa” dùng hết khí lực đối kháng, toàn thân
máu chảy đầm đìa, ngay cả Thánh khí đều bị hủy mất hai kiện.
Cuối cùng, nó tế ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của
Diệp Phàm trước đó đưa cho nó, nhờ đó mới ngăn chặn được từng đợt từng đợt công
kích kia.
Diệp Phàm thu hồi cái đỉnh cùng biến sắc,
không thể tưởng được trong nội tâm khai sáng pháp môn, diễn biến đạo, lại bị trừng
phạt đáng sợ như thế.
Long Mã lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Tiểu tử ngươi có chuyện gì vây? Trời sinh
không nhận tội bị trời xanh bạc đãi sao? Ta thấy cứ tiếp tục như vậy ngươi sớm
muộn gì cũng sẽ bị đại kiếp nạn, hóa thành tro tàn!
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Không sao! Thiên địa này đâu có ý chí, chỉ
là chịu tải đạo, khắc lại pháp môn của thế gian, hết thảy vừa rồi đều là tâm của
bản thân ta mà sinh ra.
Long Mã đầu tiên là ngẩn ngơ, rồi sau đó hét lớn:
- Hết thảy là vì tâm của ngươi mà sinh ra?
Ngươi thật đúng là khoác lác!
Xa xa, rất nhiều cổ thú, man cầm tất cả đều
nơm nớp lo sợ. Thời điểm Diệp Phàm khai sáng đạo, một vài sinh linh cường đại
đi ngang qua, đều bị trấn áp, cho đến lúc này mới có thể nhúc nhích, run rẩy rời
đi.
Đã mấy ngày nay, bầu không khí của cổ tinh này
có điều quỷ dị, rõ ràng có chút khẩn trương, dựa theo Long Mã quan sát mấy ngày
hôm trước, có thể ẩn chứa không ít sát khí.
- Mọi người đều đang làm lớn mạnh mình. Có tin
đồn nói là: phiến vũ trụ này sắp sửa có biến động lớn, cổ lộ của Nhân tộc có thể
sẽ bị đánh đứt đoạn, có Thánh linh suất lĩnh thiên quân vạn mã đến đây!
Diệp Phàm im lặng, khi rời Thánh thành thứ mười
Nhân tộc, hắn đã nghe được một ít tin tức, ngày nay xem ra rất có thể sẽ trở
thành sự thật.
Dưới loại bối cảnh lớn này, mỗi người đều cần
phải nhanh một chút tăng lên lực lượng, để ứng phó với đại chiến rất có thể sẽ
xảy ra. Bằng không hơn phân nửa khó có thể còn sống sót.
Cổ lộ này sắp tràn ngập nguy hiểm, đồng thời
cùng có thể tồn tại càng nhiều kỳ ngộ.
- Ta xem ra sau khi ngươi ngộ đạo, dường như
thu hoạch thật lớn, rốt cuộc có lợi gì?
Long Mã hỏi.
Diệp Phàm nói:
- Quả thật thu hoạch không nhỏ! Hiện tại ta cần
quang và ầm, Thái Âm và Thái Dương, sinh và tử... các lực căn nguyên đối lập
như vậy. Một khi thu được có thể sẽ tăng tiến vùn vụt!
Long Mã trợn tròn cặp mắt “ngựa”, cả kinh nói:
- Ngươi... luyện ma công, hẳn không phải bị tẩu
hỏa nhập ma rồi chứ? Phun nạp hai loại đạo nguyên hoàn toàn tương phản như thế,
động một cái sẽ tan xương nát thịt, hình thần câu diệt. Mà ngươi, lại có thể dựa
vào nó rất nhanh đột phá, cái này không phù hợp lẽ thường!
- Đây là đạo của ta, tuy rằng chỉ là một đại
bí cảnh, vẻn vẹn là kinh nghĩa trong một quyển, không hề nghi ngờ nó rất thích
hợp với ta, ngươi đừng lo!
- Ngươi nói ngươi khai sáng... một con đường,
sáng tác một bộ tiên kinh?
Long Mã thiếu chút nữa cắn đứt nửa đầu lưỡi, bộ
dáng như gặp quỷ.
Nó biết Diệp Phàm đang mò mẫm tìm kiếm con đường
cho riêng mình, nhưng không nghĩ đến sau khi ngộ đạo, hắn lập tức bước tới bước
này, sáng tạo ra tiên kinh có thể so với Cổ Kinh. Từ trước tới nay, phàm là người
khai sáng kinh nghĩa không giống người thường, ai cũng đều vô cùng khủng bố.