Vạn ngọn núi dựng thẳng, giữa đêm khuya này
hào quang chói lọi giữa Thần Linh Cốc, như thần lô Thiên Đình đang thiêu đốt.
Lúc này, tiếng hò hét ngập trời trong cốc, khắp
nơi là cảnh tàn sát, đây là khúc bi ca của máu và sinh mệnh đan thành.
Ai có thể nghĩ tới, Vương tộc thái cổ sẽ bị
công kích? Trước giờ là bọn họ đứng trên thiên hạ, chém giết khắp nơi, nhìn xuống
đất bằng.
Còn hôm nay, giữa đêm trăng lạnh lùng này, lại
có một đám tử thần giáng từ trên trời xuống đánh vào địa bàn của bọn họ, nằm
ngoài dự đoán.
Phốc!
Máu tươi đầm đìa, đây là bức tranh nhuộm máu,
Diệp Phàm vung chiến thương lập tức bắn ra bọt máu, một mảnh sinh linh cổ cản
đường bị chém ngang eo, bắn tung ra mười mấy thước, xác chết thành một mảnh.
Không nói một lời, không cần lời lẽ dây đưa,
chỉ có chém giết sống hay chết, dùng máu suy diễn hành khúc nhiệt huyết.
- A...
Nguyên Thiên Sư đời thứ năm như đã thành ma,
ngửa đầu rống to, lúc này giết đến phát cuồng, toàn thân lông rậm đỏ dựng thẳng
như xích viên bất hủ, đang quyết đấu đạo hạnh với vị Tổ Vương kia.
Ở dưới chân, Nguyên Thiên Văn Lạc không đếm được
xuất hiện, lóe lên hào quang làm người ta sợ hãi, lượn lờ xung quanh tràn khắp
bốn phương tám hướng, rất nhiều sinh linh cổ tan vỡ.
Vào lúc này, thần thổ Thần Linh Cốc vạn kiếp bất
hủ trở thành nguồn suối lực lượng của hắn, các loại long khí, nguyên lực như
trăm dòng sông đổ về biển, hội tụ về phía hắn.
Ầm!
Một quyền chấn động trời đất!
Trương Lâm tóc đỏ như thác, điên cuồng tung
lên, đánh về phía Tổ Vương thái cổ, căn bản không giống như một Nguyên Thiên
Sư, tựa như một Đấu Chiến Thánh Giả.
Tổ Vương thái cổ kia bị xé một cánh tay đã sớm
tái sinh, mở ra mấy chục đôi cánh chim sau lưng, ma khí màu đen ngập trời xông
lên, gào thét lao tới.
Đây là một trận quyết đấu cấp Thánh nhân, giữa
quyền chưởng của bọn họ phát ra một mảnh dấu vết đại đạo, trở thành một mảnh đạo
quang hừng hực phát ra các loại diệu âm.
Mỗi một chiêu của bọn họ đều diễn hóa đại đạo
sơ khai, căn nguyên pháp tắc, ẩn chứa bí mật khai thiên, trở thành một hồi chiến
đạo khủng bố.
Bụp!
Như thiên đao chém vào gỗ mục, hai tay Trương
Lâm hợp ấn phát ra một đạo đỏ rực chói lọi, chém ra chiếc lưới đại đạo, chém giết
khắp chốn.
Quyết đấu khoảng cách gần, tràng cảnh máu tươi
phun ra, hai tay hợp ấn bay ra đạo ánh sáng gần như chém mất nửa người vị Tổ
Vương kia, có mấy đôi cánh bị cắt nát, rơi xuống bên dưới, lông vũ đầy trời
dính một mảnh máu.
Tổ Vương thái cổ kia dù bị thương, nhưng quả
thật rất mạnh, đôi móng vuốt phá vỡ đạo quang mạnh mẽ đẩy vào, đâm lên vai
Trương Lâm thiếu chút xé mất hai tay.
Máu thịt thối rưa phun ra, phát ra một loại
ánh sáng kỳ dị, ma trảo đáng sợ của Tổ Vương thái cổ thiếu chút bị ăn mòn, vội
vàng lui ra.
Đây là quyết đấu sống chết, là hành khúc sinh
mệnh, dùng máu chứng minh, dùng thân thể chém giết, dùng đạo oanh tạc.
Có thể trở thành Tổ Vương Thần Linh Cốc, tự
nhiên không phải hạng người ôn hòa, chân chính phát điên thì khắp thiên hạ cũng
khó tìm ra người áp chế được, thét dài như cuồng ma.
Hắn quyết đấu với Trương Lâm rơi xuống chiếu
dưới, khó có thể chấp nhận, hắn không phải kẻ dưới trướng Vô Thủy hay sao, Đại
đế Nhân tộc có thể sống đến bây giờ?
Keng!
Một đạo gió lạnh quét tới, Diệp Phàm cầm chiến
thương đen đánh tới, vỗ xuống như một đạo tia chớp đen xé tan mọi cản trở.
Bùm!
Tổ Vương há mồm phun ra một đóa hoa đạo, mở ra
bảy cánh, chói mắt xinh đẹp hoa lệ, chặn đứng chiến thương đen.
Ầm!
Diệp Phàm tay trái đánh xuống chiến thương, nắm
tay phải như vuốt rồng chói lọi từ biển sâu phá mặt biển đi ra, kéo theo khí
huyết hoàng kim ngập trời, đánh vào đầu Tổ Vương.
Ầm!
Một tiếng vang nặng nề phát ra, Thần Linh Cốc
chấn động mạnh, nếu không có trận văn tiên thiên thì đã sớm sụp đổ.
Đây là một lần quyết đấu thân thể, móng vuốt Tổ
Vương chợt lóe đạo văn tràn máu, sau đó bắt đầu rách nát, máu thịt bong ra, tiếp
đó là xương cốt nứt vỡ.
Phốc!
Cuối cùng, cánh tay Tổ Vương không cản nổi khí
huyết hoàng kim như biển, nổ tung, xương trắng máu đỏ bắn ra, nhìn mà ghê người.
Trên người hắn bùng lên hào quang, phát ra
thiên âm ù ù, từng mảnh đạo ngân vọt lên, như một vị cổ thần rống lên đinh tai
nhức óc.
Diệp Phàm tránh né, hắn không cảm ngộ thần tắc
của Thánh nhân, cũng không có pháp lực cấp số đó, loại đạo quang cùng thần tắc
không gì sánh bằng này là chí mạng với hắn.
Phốc!
Hắn lại nhắm sang phía khác, chiến thương quét
quang, thân thể Thánh nhân có ai cản nổi? Quét qua là một mảnh Pháp bảo, phi kiếm,
bí thuật, đều không chịu đổi, dùng sức đè chết.
Máu tươi đầm đìa, bắn ra tứ tung, đây là cảnh
tượng đáng sợ.
Cùng lúc, Nguyên Thiên Sư đời thứ năm đang
đánh với Tổ Vương thái cổ, chiếm cứ thượng phong, thỉnh thoảng bắn ra một chuỗi
ma huyết nhuộm đỏ mặt đất.
- A...
Trương Lâm phát cuồng, không còn nhiều sinh mệnh,
đến khi trời sáng là hắn sẽ hóa thành tro bụi, vĩnh viễn biến mất.
Ầm!
Thần cốc cùng với núi non bốn phía đều nhuộm
long khí, tất cả Nguyên Thiên cổ đạo văn đều hiện ra, sáng như ban ngày, đan
vào văn lạc che đậy bầu trời.
Hắn như được trời trợ giúp, tuy rằng toàn thân
lông đỏ, bộ mặt dữ tợn, nhưng lại lưu chuyển ra khí tức thần linh, toàn thân
sáng chói.
Ầm!
Cấm Tiên Lục Phong!
Không có Thần Nguyên, cũng không có thạch bì,
dùng hai tay diễn hóa áo nghĩa hợp đạo, bùng lên một mảnh ánh sáng quét ra.
Toàn bộ các loại đạo tắc, thần lực vô tận của
Tổ Vương thái cổ bị giam, đảo ngược, khiến hắn bị cắn trả, hét to một tiếng bắn
ngược ra.
Ầm!
Nguyên Thiên Sư đời thứ năm tiến lên, đạp ra một
cước thiếu chút đánh tan Tổ Vương kia, đá bay lên cao phun đầy máu, nát mười mấy
khối xương cốt.
Đêm trăng thê lương, trên đỉnh núi xa xa, một
mỹ nhân áo trắng thổi sáo, âm phù sâu kín như khóc, buồn bã mà tuyệt mỹ, trong
mắt nàng ngậm lệ, thổi ra một khúc thiên âm, tim như đao cắt ruột gan đứt đoạn.
Dương Di, đây là một đêm cuối cùng mà nàng nhìn
thấy Trương Lâm, một lần cuối cùng thưởng thức phong thái ngạo nghễ thiên hạ của
hắn, qua một đêm này, khi bình minh đến thì tất cả đều thành mây khói, không
bao giờ gặp lại nữa.
Nàng si ngốc nhìn, tiếng sáo yếu ớt cắt qua trời
đêm lạnh lùng, lượn lờ khắp chiến trường như khóc như nói.
Mơ hồ nàng như gặp lại Trương Lâm anh khí bức
người vạn năm trước, ngày hắn trở thành Nguyên Thiên Sư, các Thánh địa triều
bái.
Đánh cược Thần Thành, đại chiến cổ quặng, đội
trời vùng cấm, độc chiến kẻ địch khắp chốn, oai hùng như đi vào cảnh không người.
Chớp mắt tất cả thành không, một đời kỳ nhân
tuổi già xảy ra điềm xấu, không còn khôi phục oai hùng ngày xưa.
Hôm nay, hắn lớn tuổi điềm xấu, nửa người nửa
ma, toàn thân lông đỏ, nhưng cổ ngạo mạn còn đó, muốn dốc hết một phần sức cuối
cùng trấn áp Thần Linh Cốc, cho Nhân tộc một cối yên bình.
Trận chiến cuối cùng, hắn theo gió biến mất,
đây là cuộc đời của Nguyên Thiên
Sư.
Dương Di nước mắt xóa nhòa, sáo ngọc đặt bên
môi thổn thức thành khúc, trôi giữa trời đêm về phía xa xôi.
Trương Lâm điên cuồng hét dài, lông đỏ máu
tung bay, dù không còn anh khí bức người, oai hùng hào khí như năm đó, hôm nay
chỉ còn lại xấu xí, nhưng vẫn anh hùng khí cái thế.
Nguyên Thiên thần thuật ở trong tay hắn không
chỉ tìm nguyên mở thạch thuật, hay là công phạt thánh thức, đại chiến Tổ Vương,
dùng thượng phong tuyệt đối trấn áp.
Phốc!
Trong cốc toàn là văn lạc, hòa lẫn nhau, hắn trở thành vị
thần bất hủ ở trung tâm, ra tay như điện đánh trúng nát bét nửa người Tổ Vương
thái cổ.
Ầm!
Tổ Vương thái cổ kia rít gào, tất cả cánh sau
lưng đều chấn động, chấn ra những đạo sóng gợn, đạo âm điếc tai như ngàn quân
lao đi.
Hắn đánh tới phát điên, vẫn bị áp chế, đây là
lần đầu tiên trong năm tháng xa xăm, hắn bắt đầu phản công dữ dội.
Ầm!
Trương Lâm lật tay, trong kẽ tay rơi ra từng đạo
ánh sáng chảy xuống, hắn như thần phủ xuống, tay phải đè xuống, Nguyên Thiên đạo
văn hiện lên.
Tổ Vương thái cổ như bị sét đánh, cánh tay đầy
đạo văn, có ma lực như tay phải của thần đánh tan hắn, thân thể nứt vỡ.
- A...
Hắn không nhịn được hét to, cánh sau lưng tan
vỡ, lông vũ đầy máu bay khắp bầu trời.
Ầm!
Đột nhiên, mặt đất sụp đổ, một vị Vương cổ
khác rốt cuộc ra tay, lao ra từ trong địa mạch, có lực lượng nghịch thế, bàn
tay diễn hóa một mảnh thế giới, bên trong sấm vang chớp giật, khai thiên lập địa
hủy diệt hết thảy.
Hắn muốn giết Nguyên Thiên Sư, đây là một vị Tổ
Vương hùng mạnh, có được pháp lực vô lượng làm cho Trương Lâm cùng Diệp Phàm
cũng biến sắc.
Đó là một Tổ Vương lớn tuổi, dáng người lom khom,
tóc tím rối tung, sau lưng mọc ra bốn mươi chín đôi cánh, có cả chục cả trăm đạo
thần hoàn bao phủ.
Hắn gầy trơ xương, nhưng tinh thần quắc thước,
lời nói như chuông vang, nói:
- Ngươi tới từ Tử Sơn, là Trương Lâm thủ hạ của
Vô Thủy?
- Không, Trương Lâm thủ hạ Vô Thủy, nghe theo
pháp chỉ Đại đế trấn diệt Thần Linh Cốc, đưa cho Nhân tộc thái bình!
Trương Lâm nói rung động.
Tiếp đó, hắn quay đầu nói với Diệp Phàm:
- Thời gian quý giá, tiêu diệt bọn chúng.
Diệp Phàm gật đầu, vung lên chiến thương, bốn
phương tám hướng khắp nơi là tử thần, bọn họ là bộ hạ của Bất Tử Thiên Hoàng,
thân thể khủng bố dọa người, nghiền nát tiêu diệt tất cả kẻ thù.
- Từ xưa đến nay, lần đầu tiên có Nhân tộc
chinh phạt Thần Linh Cốc, nhưng mà các ngươi có đến không về, ta xem các ngươi
làm sao chém giết khắp chốn được!
Lão Tổ Vương xuất hiện sau rống to, âm hưởng
thiên đạo vang lên, bốn mươi chín đôi cánh chấn ra tự phù xa xưa, trấn áp khắp
chốn.
- Có giết được không?
Trương Lâm đáp lại, hai tay chậm rãi vung lên
nói:
- Hôm nay ta giết tên Vương cổ này trước mặt
người!
- A...
Đột nhiên, tên Tổ Vương vừa bị thương hét to,
hắn như rối gỗ bị người khống chế treo lên giữa trời.
Toàn thân hắn là Nguyên Thiên Thần Văn, kín
mít đang nhanh chóng nứt ra, trong chiến đấu vừa nãy đã sớm bị Nguyên Thiên Sư
rót vào nguyên khí, bố trí thần văn.
- A...
Hắn hét to, ra sức giãy dụa, nhưng khó mà nhúc
nhích, như bị người ta cố định trong hư không, tên Tổ Vương khủng bố kia ra tay
nhưng không cứu được hắn.
Trương Lâm triển khai Nguyên Thuật vô thượng,
cách xa nhẹ nhàng rung động, trên người Tổ Vương này hiện ra từng tia máu, giải
thể tại chỗ.
Đây là bí thuật Nguyên đạo có một không hai, sớm
để lại đạo ngân nguyên trên người kẻ địch trong quá trình chiến đấu, lúc này dẫn
động như cắt đậu hủ.
- A...
Một tiếng hét to cuối cùng, thân thể Tổ Vương
này hủy hoại tan thành từng mảnh.
Diệp Phàm từng bước tiến lên, cả người sôi
trào chiến khí hoàng kim, bao phủ cả tòa Thần Linh Cốc, một quyền đánh nát chiếc
đầu kia.
Ở vách núi xa, Dương Di không kìm được, nước mắt
không ngừng rơi, nhìn thấy Trương Lâm khí khái anh hùng, tim nàng như bị đao cắt,
vì sao chỉ có sinh mệnh một đêm?
- Sẽ không còn gặp lại chàng nữa...
Nàng thổn thức.
Tiếng sáo như khóc như ca, tiếp đó đột nhiên
cao vụt, tử trận sa trường, chôn thân dưới ánh đao, đây là nơi về của anh hùng,
luôn sẽ có lúc kết thúc, nàng thổi lên hành khúc như đang khóc đưa tiễn.