Ánh trăng sáng ngời nhưng lạnh lẽo, đêm tĩnh lặng,
núi cao phập phồng hiu quạnh.
Dưới ánh trăng đếm, một đám tử thần bước đi trên
mặt đất, áo đen rộng thùng thình che kín bọn họ, cả đầu cũng bị che khuất,
không một tiếng động, mỗi người tràn ngập tử khí.
Sương mù nổi lên, khí tức âm lãnh càng đậm bao
phủ bọn họ, xa xa nhìn thấy một mảnh tối đen.
Dương Di đuổi mãi theo sau, trên mặt đầy nước
mắt, vừa mới sống lại liền vứt cả giày, không để ý hình dạng, chân ngọc trắng
muốt dẫm lên mặt đất cứng lao vào trong tử thần.
Nàng muốn nắm lấy Trương Lâm, hỏi cho tới
cùng, nhìn cho rõ ràng, nhưng bóng người kia rất mơ hồ, không thể tới gần được.
Nguyên Thiên Sư đương thời thực lực sâu quá sức
tưởng tượng, một vạn năm tháng, thân như biển sâu, tà khí ngập trời, nửa ma nửa
người, sớm thành một tồn tại không thể tưởng tượng.
- Trương Lâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng
không sao, chàng dừng lại.
Dương Di khóc.
Diệp Phàm không muốn thấy tràng cảnh này nhất,
khẽ thở dài:
- Tổ sư, nếu một đi không trở lại như vậy, đó
mới là tiếc nuối nhất cả đời của ngài.
Mây đen che dậy bầu trời, thiên địa tối sầm,
Trương Lâm dần chậm lại, cả người nằm trong áo đen thùng thình.
Dương Di tiến lên, ánh mắt ngậm nước, lẳng lặng
nhìn hắn.
Trương Lâm chậm rãi vén khăn trùm đầu, kéo áo
khoác lên lộ ra hình dạng, toàn thân đầy lông màu đỏ, dài hơn nửa thước, che cả
mặt mũi không còn nhìn rõ.
Dương Di chậm rãi vươn cánh tay ngọc sờ vào
khuôn mặt kia, mặt đầy lệ, nói:
- Mặc kệ chàng biến thành như thế nào, đều là
Trương Lâm trước kia, mặc kệ chàng đi đâu, thiếp cũng muốn đi theo.
- Không còn nhiều thời gian, bình minh ta sẽ
biến mất.
Trương Lâm giọng khàn khàn, muốn tiếp tục lên
đường.
- Thiếp đi cùng chàng.
Dương Di nói.
- Không được.
Trương Lâm lắc đầu.
- Vì sao, chi còn một đêm sinh mệnh, vì sao
chàng còn không cho thiếp theo bên cạnh?
Dương Di rơi lệ ngẩn ngơ nhìn hắn.
Diệp Phàm cũng không nói, nhìn về phía trước.
- Trừ khi nàng vẫn sống, bằng không hãy đi đi!
Trương Lâm khàn khàn nói.
Dương Di khóc lớn, đau muốn xé lòng.
Trương Lâm vươn tay muốn giúp nàng lau đi nước
mắt, nhưng nhanh chóng cứng lại, đó là một cánh tay đầy lông lá đỏ, ngón tay
đen mang theo móng vuốt sắc bén.
Dương Di cầm lấy tay hắn, đặt lên mặt mình, cực
kỳ đau lòng khóc lớn.
- Là ta phụ nàng nhiều lắm...
Thật lâu sau, Trương Lâm rốt cuộc run run nói
lời này, ngẩng đầu đứng đó, không để nước mắt rơi ra.
Gió lớn nổi lên, tràn ngập sương mù.
Bọn họ lại ra đi, trong đám tử thần áo đen có
thêm một mỹ nhân áo trắng, Trương Lâm cũng bỏ áo đen, hóa thành một con quái vật
lông đỏ, hai người sóng vai mà đi.
Sương mù quét ngang trời, âm trầm đáng sợ, che
phủ trăng sao, bọn họ như âm linh đến từ địa ngục, tay cầm lưỡi liềm tử thần cắt
lấy sinh mệnh trên đời.
Chỉ có sinh mệnh một đêm, bình minh ló dạng, bọn
họ sẽ hóa thành tro bụi, vĩnh viễn không còn tồn tại.
Không hề ngừng bước, bọn họ nhanh như điện chớp,
trong quá trình này Trương Lâm không ngừng ra tay, kéo từng long mạch ra ngoài
giam cầm.
Đó là cảnh tượng đáng sợ, một con rồng lớn dài
mấy trăm đến cả ngàn trượng hóa thành một đạo ánh sáng, dễ dàng bị Nguyên Thiên
Sư nắm trong tay.
Nhấc tay kéo long mạch, tùy tiện bắt lấy quặng
Thần Nguyên, đó là tràng cảnh đáng sợ cỡ nào?
Trên đường đi, bốn phương tám hướng có không
biết bao nhiêu con rồng bị kéo lên, bị hắn nắm trong bàn tay như những con sâu
nhỏ.
Diệp Phàm than thở, đương kim Nguyên Thiên tổ
sư đời thứ năm, một vạn năm không chết, quả nhiên là tồn tại không thể tưởng tượng,
không thể chống cự.
Hắn không khỏi nghĩ tới Nguyên Thiên Sư tổ sư
đời thứ ba, lúc tuổi già xảy ra điềm xấu, hóa thành quái vật chôn thân ở long động
Tần Lĩnh, cuối cùng phải nhờ sát niệm Thanh Đế ra tay.
- Thấy rồi chứ, nhất mạch chúng ta cũng có thể
chứng đạo, chỉ là con đường quá hoang vu.
Hiển nhiên, Nguyên Thiên tổ sư đời thứ năm
đang chỉ điểm.
Cuối cùng, hắn chi ra một đạo dấu ấn, hóa
thành một đạo ánh sáng nhập vào Tiên Thai của Diệp Phàm, nói:
- Đây là cảm ngộ của ta lúc về già, cũng với
những thuật thông thạo, truyền hết cho ngươi, hy vọng về sau ngươi sẽ không bị
xúi quẩy.
Khi ở Tử Sơn, Diệp Phàm nghe sóng Vô Thủy
Chung, nhìn đạo quang Thôn Thiên Ma Quán, hiểu ra đại đạo thiên địa, Trương Lâm
cũng không truyền cho hắn, hôm nay mới truyền thụ toàn bộ.
Dương Di cùng Nguyên Thiên Sư sóng vai bước
đi, nhìn hắn ngắt trăng sao, giam cầm long khí đại địa, thay đổi xu thế địa mạch
núi non, dường như nhớ tới năm đó bước đi trong Bắc Vực, không ai chống cự được.
Sắp tấn công Thần Linh Cốc, đó là nơi Vương tộc
thái cổ tụ tập, chắc chắn sẽ gặp đại địch không thể tưởng tượng, Trương Lâm
đang làm chuẩn bị.
Thần Linh Cốc, giữa ngàn núi non, vốn không có
một ngọn cỏ, nhưng hôm nay trong phạm vi vạn dặm đều là màu xanh trỗi dậy.
Một tên Tổ Vương đồ sộ như hòn núi nhỏ ngồi xếp
bằng trên tế đàn, ánh mắt tràn ngập tang thương, có diễn hóa vũ trụ, có cảnh tượng
thiên địa mới mở ra, cực kỳ khiếp người.
Ở xa xa, từng tòa cổ điện nối tiếp, có rất nhiều
sinh linh cổ, cực kỳ phồn thịnh, mỗi người đều vô cùng hùng mạnh.
Bọn họ không thể so sánh với mấy đại tộc Thái
Cổ Hoàng, nhưng cũng là Vương tộc, đứng trên thiên hạ.
- Tổ Vương, đã điều tra rõ, Chiến Thần Man tộc
Nam Lĩnh là tông tổ đời thứ mười bảy của bọn họ, quả thật pháp lực ngập trời,
vô cùng hùng mạnh, nhưng đã hóa đạo. Chỉ cần bước ra khỏi Thần Nguyên sẽ lập tức
trở thành pháp tắc đại đạo, trở về tự nhiên thiên địa.
Một tên sinh linh cổ dữ tợn có bốn đầu tám
cánh tay quỳ dưới đất, vẻ mặt thành kính.
- Giết một Man tộc Nam Lĩnh như vậy không cần
tốn sức, một trận toàn diệt, máu nhuộm đất nam là chuyện quá dễ.
Một tên sinh linh cổ nói, hắn có thân phận rất
cao ngồi dưới tế đàn.
- Tử Sơn có lẽ đúng như lời Thiên Hoàng tử,
không có Đại đế Nhân tộc đứng ra, căn bản không tràn ra hoàng khí, nửa tháng
qua vẫn rất bình tĩnh.
Lại một sinh linh cổ nói.
- Vậy còn chờ cái gì, giết, tắm máu Nam Lĩnh,
giết hết Man tộc, bắt lấy Thánh thể Nhân tộc, bắt hắn quỳ trước cốc chờ chết.
Có người âm sầm nói.
- Không, phải bắt Thánh thể Nhân tộc kia quỳ
chết ngoài cốc, trực tiếp chém đầu rất tiện nghi cho hắn.
Ở ngoài xa hơn, những sinh linh cổ không có tư
cách ngồi đều lành lạnh phụ họa.
Trên tế đàn, ánh mắt Tổ Vương quét qua, như
ngàn vạn năm lưu chuyển, khiến mọi người câm như hến không dám mở miệng.
- Giết, tự nhiên phải giết, phải làm cho máu
chảy thành sâu, tất cả âm mưu quỷ kế đều vô dụng, nhưng mà còn phải chờ, đảm bảo
không chút sơ sót mới ra tay.
Con dòng chính của Tổ Vương lên tiếng, có lẽ
lúc này chỉ bọn họ mới dám nói chuyện.
- Các ngươi xem mà làm, muốn giết thì cứ giết
sạch.
Tổ Vương kia lành lạnh nói, mấy chục đôi cánh
chim sau lưng mở ra, ma khí ngập trời xông lên bao phủ tế đàn, không nói gì
thêm nữa.
Giữa đêm trăng tĩnh lặng lạnh lẽo, một đám tử
thần phủ xuống, sương mù lay động, không chút âm thanh nhưng sát khí tiêu điều.
Còn cách Thần Linh Cốc thật xa, bọn họ ngừng
bước, Diệp Phàm cùng Trương Lâm bước lên để bọn họ chờ đợi không cần làm bừa.
Từng tòa núi ma như cột chống trời, sừng sững
cao lớn, ở trung tâm núi non là một mảnh ánh sáng ngập trời, đặc biệt sáng chói
trong đêm, đó chính là Thần Linh Cổc.
- Nơi này đúng là một chỗ tốt.
Diệp Phàm thở dài, nơi đây có rồng quấn quanh,
thần mạch liên tiếp, dưới đất chắc chắn có quặng Thần Nguyên.
- Một vạn năm trước ta đặt chân tới nơi này,
phát giác dưới lòng đất có Vương cổ ngủ say, cũng không làm bừa.
Trương Lâm nói.
Hai người cùng tiến lên, đánh ra long mạch,
nguyên khí giam cầm trên đường vào mảnh sơn mạch này, rót vào trong những ngọn
núi.
Thuật của Nguyên Thiên Sư vô cùng kỳ diệu, kỳ
dị tới cực điểm, thần bí tận cùng, nhấc tay phóng ra ngàn vạn con rồng nhỏ, tới
mặt đất liền phóng to vô hạn.
Diệp Phàm thầm than, Thần Linh Cốc xong rồi,
không nói cái khác, chỉ riêng Nguyên Thuật đáng sợ này là đã đủ để thiêu sạch mọi thứ.
Thần Nguyên vô tận trong lòng đất, lại thêm một
long mạch giam cầm vào, dựa theo bố trí Nguyên Thiên cấm kỵ đại trận là có thể
hủy thiên diệt địa, đủ để nung khô Thánh nhân viễn cổ.
- Hôm nay xóa tên Thần Linh Cốc, Nguyên Thiên
Sư nhất mạch ta trấn áp Bắc Vực, đưa cho Nhân tộc thái bình.
Trương Lâm giọng cứng còi nói.
Sau trận chiến này, có thể đoán được tộc Thái
cổ rung động cỡ nào, một khi Thần Linh Cốc bị xóa sổ, Vạn Long Sào, Thần Tàm
Lĩnh, Huyết Hoàng Sơn... chắc chắn sẽ chấn động dữ dội.
Một cơn gió lốc quét qua thiên hạ sắp bắt đầu.
Nguyên Thiên Sư là ai? Kỳ thuật kinh động
thiên hạ, có một không hai trên đời.
Nhất là Trương Lâm đương thời, nửa người nửa
ma một vạn năm, càng không thể tưởng tượng, không nói Nguyên Thuật, chỉ riêng
thực lực đã thần diệu đoạt thiên địa tạo hóa.
Lúc này, hắn cùng với Diệp Phàm ra tay, tự
nhiên không chút tiếng động, khắc đầy Nguyên Thiên cấm kỵ đại trận, trừ cuối
cùng Tổ Vương trong Thần Linh Cốc sinh ra cảm ứng, những sinh linh cổ khác đều
không biết được.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, hai vị Tổ Vương
trong Thần Linh Cốc trước sau tỉnh dậy, ánh mắt lạnh như băng, hóa thành bốn
chùm tia sáng bắn xuyên thấu tới.
Keng!
Trong nháy mắt, Nguyên Thiên Sư hóa toàn bộ bốn
chùm tia sáng thành vô hình.
- Có thể ra tay rồi.
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Ầm!
Mảnh sơn mạch hào quang chói lọi, bùng lên tia
sáng vô tận chọc thủng bầu trời, như thần lô vĩnh hằng thiêu đốt hừng hực.
Thần quang bao phủ nơi này trở thành một khu
tuyệt địa khủng bố, mở ra toàn bộ Nguyên Thiên cấm kỵ cổ trận, các đường văn lạc
đan xen, phong tỏa bốn phương tám hướng.
- Giết!
Diệp Phàm rống to một tiếng, một cây chiến
thương bay ra từ thánh xác nắm trong tay hắn, ngoài ra còn có một chiếc chuông
lớn cổ xưa không đầy đủ, nặng nề treo trên đầu.
Theo hắn vung chiến thương, khắp nơi lần lượt
xuất hiện từng tử thần áo đen, bao vây kín Thần Linh Cốc.
- Rống...
Nguyên Thiên Sư như nhập ma, toàn thân lông đỏ
bùng lên làm người ta cực kỳ sợ hãi, đánh về phía Thần Linh Cốc.
Thần Linh Cốc sáng như ban ngày, Diệp Phàm
cùng Trương Lâm bày ra Nguyên Thiên cổ trận, lần này bọn họ muốn một lưới bắt hết,
đốt tất cả thành tro bụi.
Chẳng qua hiển nhiên không dễ giết Tổ Vương
như thế, bọn họ thật sự quá hùng mạnh, có lẽ sẽ đột phá ra được.
Một tiếng rít gào khủng bố, bầu trời như muốn
sụp xuống, một tên Tổ Vương lao ra đối đầu với Trương Lâm.
Trong tay Nguyên Thiên Sư bay ra cả ngàn đường
long mạch, lúc đầu nhỏ bé như hào quang, nhưng bùng lên như đè sập bầu trời.
Ầm!
Đã khắc thành đạo văn Nguyên Thiên cấm kỵ, lúc
này bay ra liền nổ tung, uy lực hùng mạnh không kém hơn Âu Dương Diệp khắc
thành năm đó.
- A...
Tổ Vương kia hét to, móng vuốt vươn tới trước
tuy rằng hóa thành tiểu thế giới trong bàn tay bên trong khai thiên lập địa,
núi sông lưu chuyển, nhưng cuối cùng vẫn nổ tung.
Cùng lúc đó, Trương Lâm rống to hóa thành ma đạo
xông lên, rắc một cái bẻ gãy tay Tổ Vương.
- Các ngươi là người nào?
Vừa ra tay liền bị thiệt to, Tổ Vương này quả
thật không dám làm bừa.
- Dưới trướng Vô Thủy Đại đế, Trương Lâm!
Nguyên Thiên Sư tiếp tục ra tay.
- Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm!
Diệp Phàm cũng rống to, nhập chủ trong thánh
xác không chút e ngại đánh ra một quyền, khí huyết hoàng kim ngập trời.
Trong Thần Linh Cốc, tiếng hò hét ngập trời, tử
thần đã tới.
Ở xa xa, trên sườn núi, một cô gái áo trắng thổi
nhẹ một cây sáo ngọc, thê lương tuyệt mỹ vô cùng thương cảm.