- Giết gà dọa khỉ, phải tạo thành một con đường
đầy máu mới có lực uy hiếp cường đại nhất.
Trương Lâm nói rất trấn định nhưng lại tỏa ra
sát khí đáng sợ.
Vô Thủy Chung vang liền ba tháng, các tộc Bắc
Vực im ắng. Ngay cả Tổ Vương thái cổ cường đại cũng lo sợ không yên. Đây là uy
thế của Đại đế Nhân tộc.
Tiếng chuông vang động thiên hạ, chín tầng trời
mười tầng đất, phàm là sinh linh đều bị khuất phục.
Thần Linh Cốc, Vạn Long Sào, Thần Tàm Lĩnh,
Huyết Hoàng Sơn, tất cả đều bị trấn áp. Rất nhiều Vương tộc bất hủ đều âm thầm
lo lắng. Đại đế cổ nếu xuất hiện thì ai có thể chống lại chứ?
Trong ba tháng này cũng có sinh linh thái cổ
ra ngoài, liên lạc với người của mỗi đại giáo Nhân tộc, thái độ rất khiêm tốn,
muốn thông qua bọn họ thăm dò tin tức.
Nhưng tất cả Vương tộc đều thất vọng. Ai cũng
không biết tỉnh hình trong Tử Sơn thể nào, căn bản không thể tra xét được
nguyên cớ.
Trong ba tháng này Nhân tộc rất kích động, từ
lúc đầu lệ nóng tràn mi tới cuối cùng là huyết mạch phun trào, nhiệt huyết bừng
lên, đều hy vọng tái hiện thời kỳ huy hoàng của Nhân tộc.
Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc từ bốn phương tám hướng
chạy tới Bắc Vực, mỗi bước đều dập đầu vái lạy Tử Sơn, có lòng cúng bái hành
hương về nơi này.
- Sao lại như vậy? Ai có thể kháng cự được năm
tháng, ai có thể sống qua thiên cổ chứ? Bất Tử Thiên Hoàng cũng phải biến mất.
Vô Thủy của Nhân tộc lại còn tồn tại được sao?
Trong Thần Linh Cốc, một vị vương khủng bố thấp
giọng rít gào, khiến cả một toàn thần điện phải chấn động, vòm trời như sắp sụp
xuống.
- Đâỵ là một âm mưu. Ta không tin Đại đế Nhân
tộc còn sống sót. Không có ai có thể sống lâu như vậy.
Tổ Vương khủng bố nói nhỏ, khiến toàn bộ Thần
Linh Cốc đều kinh sợ, nhiều kẻ yểu kém run rẩy.
- Tổ Vương, hay là chúng ta sai một số người
không tiết lộ thân phận đi giết khắp bốn phương, tiêu diệt một số đại giáo Nhân
tộc, thử một chút xem sao?
Một sinh linh thái cổ đề nghị.
Tên Tổ Vương kia nhìn hắn một cái, đôi mắt giống
như có lực Luân Hồi, giống như trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, khiến người đó
bay tung ra ngoài, gần như nát bét.
Hiện giờ là thời điểm mấu chốt, dù có hoài
nghi nhưng cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Không sợ nhất vạn chỉ sợ
vạn nhất. Nếu thực sự Đại đế Nhân tộc sống lại thì đó rõ là tự tìm đường chết rồi.
Không riêng gì Thần Linh Cốc, các tộc khác
cũng đều sợ hãi, nhưng cũng rất hoài nghi. Không thành tiên được thì tuổi thọ
có hạn, ngay cả Vương của thái cổ cũng sống không nổi mười mấy vạn năm.
- Đại đế Nhân tộc có thể trường tồn sao? Vô Thủy
dù mạnh tới mấy đi nữa cũng không thể sống lâu như vậy.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, mỗi bộ tộc
thái cổ đều hoài nghi nhưng không ai dám ra mặt. Ai cũng không muốn làm chim đầu
đàn, chẳng may bị bắn trúng thì đúng là chết oan uổng quá.
- Người sức lực cạn kiệt không có khả năng
thúc dục Vô Thủy Chung ba tháng. Không có để uy hiển hóa thì sao có thể làm được
việc này? Rốt cục là sao nhỉ?
Cũng có Cổ Vương sợ hãi, không biết là Vô Thủy
Chung có thể tự kêu.
Nửa tháng tiếp theo Bắc Vực hoàn toàn yên
tĩnh. Trong bóng tối bốn bề dậy sóng, các tộc liên hệ khắp nơi. Mạch nước ngầm
bắt đầu khởi động.
Cộng thêm những tu sĩ Nhân tộc hành hương tới
Tử Sơn, tỉnh thể Bắc Vực vô cùng phức tạp, bị bao phủ trong một bầu không khí
yêu dị.
- Vô Thủy không có khả năng còn sống trên đời,
đã phải chết từ mấy vạn năm rồi!
Rốt cục cũng có người đầu tiên đứng dậy bày tỏ
quan điểm của mình.
Thiên Hoàng tử đứng ra nói rõ ở Thần Thành Bắc
Vực, không phải là âm thầm truyền tin. Điều này đưa ra tín hiệu rõ ràng cho vạn
tộc thái cổ.
Lập tức Bắc Vực bỉnh tĩnh nhiều ngày liền chấn
động lớn, không khí lập tức khẩn trương hơn rất nhiều.
Trong các tộc thái cổ không ai có tư cách nói
ra những lời này hơn hắn. Không chỉ bởi hắn là dòng dõi Bất Tử Thiên Hoàng mà
hơn nữa hắn vốn xuất hiện từ Cổ Hoàng Sơn.
Mấy ngày này hắn cũng đi tới mỗi đại Vương tộc,
giải thích rõ ràng là Vô Thủy đã qua đời từ rất nhiều năm, không cần phải e ngại.
Sóng gió ngập trời chuẩn bị xảy ra. Bắc Vực
yên ắng giống như sắp có một cơn bão lớn.
Đương thời nếu nói ai hận Vô Thủy nhất thì rõ
là Thiên Hoàng tử. Cổ Hoàng Sơn vốn thuộc về phụ thân hắn nhưng lại bị Vô Thủy
chiếm cứ.
Đây là một chuyện đại bất kính, là làm nhục phụ
thân hắn. Trong nhiều cổ tộc khi nói chuyện cưu chiếm thước sào đều nhắc tới Vô
Thủy. Việc khinh nhờn Thần linh như hắn chính là một tội lớn.
- Vô Thủy đã chết. Nếu nói tới Thần linh thì
chỉ có phụ thân ta.
Thiên Hoàng tử khẳng định chắc chắn.
Lời nói của hắn có ý rằng Vô Thủy chẳng đáng
gì, đã chết rất nhiều năm. Nếu nói ai có thể thành tiên thì chỉ có duy nhất phụ
thân hắn là Bất Tử Thiên Hoàng.
Thiên Hoàng tử có địa vị cao, rất đặc thù
trong lòng vạn tộc. Ngay cả nhiều Tổ Vương thái cổ cũng rất kính lễ hắn. Mặt
khác trong thân thể hắn còn chảy xuôi thần huyết của Bất Tử Thiên Hoàng.
Hắn đứng ra nói như vậy dẫn phát một hồi rung
chuyển lớn. Rất nhiều người của Cổ tộc đều phụ họa, biểu lộ sự đồng tỉnh sâu sắc.
Lại có không ít người đang chờ đợi Tử Sơn có động tĩnh gì khác hay không.
- Buồn cười. Chỉ là một Cổ Hoàng đã chết nhiều
năm mà thôi, được người ta thần hóa thì cũng coi như xong, ngay cả đứa con nối
dõi cũng ra vẻ như thế, tự cho mình là con của thần linh. Vô Thủy Đại đế chiếm
mộ của cha ngươi, ngươi ghi hận trong lòng thì nói thẳng ra, cần gì phải hất nước
bẩn vào người khác như vậy, muốn cả cổ tộc chôn cùng sao? Vô Thủy Đại đế có
thân phận thể nào chứ? Vương của mỗi bộ lạc cũng không thể vì lời nói của ngươi
mà không suy nghĩ.
Giờ khắc này có người của Nhân tộc đứng ra
nói.
Rất nhiều người giật mình, ngay cả các tộc
thái cổ cũng chú ý. Có người chính mắt nhìn thấy người nói ra những lời này có
huyết khí hoàng kim mênh mông, bao phủ cả một vùng thiên địa.
- Thánh thể Nhân tộc, ta phải giết ngươi.
Thiên Hoàng tử truyền am, dưới tỉnh huống tinh
tể này không hề sợ hãi tới để uy của Nhân tộc.
- Thiên Hoàng tử, cái tên trứng thối nhà
ngươi. Năm đó ta cắt ngươi ra từ Dao Trì, đã không báo đạp thì thôi. Đến đây
đi, ta làm thịt con sói vô ơn nhà ngươi.
Thánh thể Nhân tộc mạnh mẽ đáp trả, chẳng hề nể
mặt.
Bắc Vực không thể bỉnh yên nữa. Thiên Hoàng tử
có thân phận thể nào, Thánh thể có thể chất thế nào, có thể nói là một lần giao
chiến giữa hạt giống tương lai của hai tộc.
- Cái quả đưa hấu Nguyên Cổ ngươi cũng lăn ra
đây. Lần này cả ngươi ta cũng giết!
Mọi người còn chưa khỏi giật mình thì Thánh thể
Nhân tộc lại tiếp tục chỉ thẳng vào một vị con nối dòng của Cổ Hoàng khác mà
nói.
Bắc Vực ồ lên. Nhân tộc giật mình, cổ tộc kinh
sợ. Thánh thể Nhân tộc thật sự là to gan lớn mất, khiêu chiến con một vị Cổ Hoàng
thì thôi, lập tức lại nhắm cả hai gã, đúng là có hơi quá phận.
- Thánh thể, ta nhất định sẽ tự tay giết
ngươi.
Nguyên Cổ đứng ra đáp lại vô tỉnh mà ác nghiệt.
- Cái tên đưa hấu kia, còn cả tên trứng thối
kia, đều mau cút ra đây cho ta. Ta sẽ hầm cả hai đứa ngươi.
Thánh thể Nhân tộc kêu gào.
Nhưng khiến người ta kinh sợ là ba vị trên con
đường tương lai chứng đạo không biết vì sao lại luôn không gặp nhau.
Thiên Hoàng tử từ Thần Thánh đánh giết tới
Khai Nguyên Thành, Thánh thể Nhân tộc lại từ Khai Nguyên Thành giết tới Thần
Thành. Nguyên Cổ từ Thiên Ma sơn giết tới Thần Thành, Thánh thể Nhân tộc lại từ
Thần Thành giết tới Thiên Ma sơn.
- Nguyên Cổ, cái đồ đưa hấu, đồ trứng gà Thiên
Hoàng tử, đừng có chạy. Đợi ta tới một chân nghiền nát các ngươi.
Thánh thể Nhân tộc khí nuốt núi sông, khiến
người ta sửng sốt nói.
Thiên Hoàng tử hờ hững không động tâm chút
nào. Nguyên Cổ ác nghiệt, ánh mắt càng âm trầm. Tất cả đều đứng tại địa vực của
mình chờ đối phương tới đánh.
- Thần Linh Cốc, lũ đầu búa kia, thực cho mình
là vua của thái cổ sao, còn muốn hiệu lệnh thiên hạ, khiến Man tộc Nam Lĩnh phải
tới phủ phục trước các ngươi. Đầu óc đã có vấn đề lại còn tự đập vào mông à?
Mọi người đều ngẩn ra. Ai cũng không ngờ Thánh
thể Nhân tộc lại kiêu ngạo tới mức độ này, bỏ lại hai vị Cổ Hoàng tử đểu khiêu
khích tiếp Thần Linh Cốc.
Nam Vực, Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy, Cơ Tử Nguyệt đều
sợ run, cảm thấy hơi quỷ dị. Lần này không giống như phong cách hành sự của Diệp
Phàm.
Thần Linh Cốc tức giận, hận không thể đánh chết
tươi Diệp Phàm, cùng ngày điều ra rất nhiều cao thủ như đều không thu hoạch được
gì.
- Thần Linh Cốc, đám đầu búa kia. Còn muốn bổn
tọa tới quỳ gối trước cốc xin chết. Ta giết tên Tử Thiên Đô của các ngươi đều
tiên, kể tiếp sẽ đạp chết tất cả những kẻ dám ló mặt ra, ngày sau giết toàn cốc.
Hắn rất kiêu ngạo. Đây đều là lời mà tất cả cổ
tộc đều muốn mắng chửi. Một Nhân tộc mà thôi lại cáo mắng lớn khắp Bắc Vực như
vậy.
Phần đông tu sĩ Nhân tộc đều há hốc mồm. Thánh
thể đột nhiên làm lớn chuyện, nói muốn dẫm đạp người khác.
- Còn cả tên dứa hấu với tên trứng gà kia. Bổn
tọa chờ các ngươi đã lâu, còn chưa tới à?
Sau khi nguyền rủa Thần Linh Cốc xong, Thánh
thể lại bắt đầu mắng chửi hai vị Cổ Hoàng tử.
Thủ hạ của Thiên Hoàng tử và những người đi
theo Nguyên Cổ đều tức tới muốn lệch cả mũi, muốn chạy ra mắng chửi. Chính
ngươi bảo phải đợi ở nhà chờ quyết chiến, giờ lại muốn thay đổi sao?
Tuy nhiên Thiên Hoàng tử vẫn nhẫn nhịn được,
trực tiếp đi tới Thần Linh Cốc. Mà ánh mắt của Nguyên Cổ trở nên lạnh lùng vô cùng,
không có chút cảm xúc dao động nào.
- Đi giết Man tộc Nam Lĩnh, khiến nơi đó máu
chảy thành sông, thây cốt chất thành núi. Đến lúc đó Thánh thể Nhân tộc tất phải
liều mạng.
Lời nói của Thiên Hoàng tử rất đơn giản nhưng
tràn ngập sát khí, sau khi tới Thần Linh Cốc chỉ đưa ra một đề nghị như vậy.
Thân phận của hắn rất hiển hách, là hậu nhân của
thần linh, được Tổ Vương đối đãi như thượng khách, phi thường khách khí.
- Chuyện này không hay lắm đâu. Vô Thủy Chung
đánh vang ba tháng, giờ đây cũng không ai dám vọng động. Chẳng may mà Đại đế
Nhân tộc còn sống thật thì đó sẽ là đại họa diệt tộc đó.
Một vị Tổ Vương của Thần Linh Cốc nhíu mày,
thân thể cao lớn nguy nga như núi, áp bức người khác phải ngừng hô hấp. Sau
lưng hắn có mấy chục đôi cánh thật lớn. Loại tồn tại cấp bậc khủng bố này càng
muốn giữ lại một số chủng tộc đặc thù hơn.
- Các ngươi tới tiêu diệt Man tộc Nam Lĩnh, đoạt
Vạn Vật Mẩu Khí đỉnh của Nhân tộc cho ta, ta cho các ngươi mượn quyển đầu tiên
của Thiên Hoàng kinh đánh giá.
Thiên Hoàng tử hờ hững nói.
- Quyển cổ kinh đầu tiên của Thần Linh?
Một vị Tổ Vương của Thần Linh Cốc đứng lên,
thân thể khổng lồ như núi, mấy chục đôi cánh phía sau lưng mở ra, lập tức che
khuất cả vầng trăng trên bầu ười, tỏa ra ma vân ngập trời.
Bất Tử Thiên Hoàng là thần linh duy nhất trong
lòng vạn tộc thái cổ. Thiên Hoàng kinh mà hắn lưu lại được xưng là cổ kinh của
Thần Linh, phàm là cổ tộc ai cũng muốn đánh giá.
Đó là tiên kinh vô thượng mà bọn họ quỳ bái.
Theo truyền thuyết chỉ cần xem quyển đầu tiên là có thể tìm hiểu tới huyền bí của
sinh tử, thành công là có thể chứng cổ đạo của Thần linh.
Có thể xem một quyền Thần Linh cổ kinh, rất
đáng để mạo hiểm thử một lần. Bởi vì từ trong đáy lòng hắn, Đại đế Nhân tộc
không thể sống tới hiện giờ. Không ai có thể có sinh mạng dài lâu như vậy. Đây
là một điểm đáng ngờ trí mạng.
- Được. Đám dã nhân kia sẽ phải biến mất. Huyết
tẩy Nam Lĩnh, đánh cho Nhân tộc một đòn cảnh cáo, làm cho bọn họ tỉnh lại từ
trong ảo tưởng.
Vị Tổ Vương này nói rất bỉnh thản, trong con
ngươi có núi sông sụp đổ, nhật nguyệt rơi rụng, máu chảy thành sông, có lực lượng
tang thương giống như muôn đời luân hồi vậy.
- Tốt. Quyền đầu tiên của Thiên Hoàng cổ kinh
ta sẽ giao cho các ngươi.
- Xin con của thần linh yên tâm. Ta nhất định
sẽ đem đầu của Thánh thể Nhân tộc và đỉnh của hắn tới, huyết tẩy Nam Lĩnh. Tuy
nhiên chúng ta cần chờ đợi.
Thiên Hoàng tử rời đi rồi mà vị Tổ Vương kia vẫn
đứng tại chỗ như cũ, ma khí ngập ười, giống như một ngọn ma sơn bất hủy nguy
nga.
- Tổ Vương, hiện giờ âm thầm ra tay có phải
là...
- Hừ, ta không phải nói là cần chờ đợi sao. Hiện
giờ ta cứ chờ đã. Đợi tới khi xác định được tin tức từ Tử Sơn mới được. Tuy
nhiên hiện giờ có thể thử, triệu tập chiến thuyền đi...
Bắc Vực sợ hãi. Bởi người có tin tức tinh tường
biết Thần Linh Cốc đã chuẩn bị khai chiến, chiến thuyền ầm vang, bất cứ lúc nào
cũng có thể viễn chinh.
Dưới ánh trăng sao trong đêm, bên ngoài Tử Sơn
có một loại thân ảnh đáng sợ, đều mặc hắc y màu đen thùng thình, khoác áo choàng đen,
phất phới theo gió.
Từ xa xa nhìn lại, bọn họ giống như tử thần, đứng
yên không nhúc nhích. Chỉ có y phục màu đen tung bay, thân thể như đã hóa đá.
Một khối Thần Nguyên lớn bị Diệp Phàm mở ra. Hắn
đã học Nguyên Thuật gần như tới mức xuất thần nhập hóa, chỉ còn cách Nguyên
Thiên Sư không xa, tất nhiên sẽ không làm tổn thương tới người bị phong bên
trong.
Nữ tử này năm xưa vì tìm kiếm Nguyên Thiên Sư
đời thứ năm mà tiến vào Tử Sơn, tự tử mà chết, chỉ để lại một tia sinh cơ cuối
cùng, bị Trương Lâm phong vào bên trong Thần Nguyên.
Dương Di nằm trên mặt đất không nhúc nhích,
đôi mắt đẹp nhắm nghiền, giống như mỹ nhân đang ngủ say, an lành vô cùng.
Diệp Phàm tuy rằng hao hết Dược Vương như trên
người còn có Chân Long Bất Tử Dược dịch, đối với một người còn một đường sinh
cơ mà nói thì uống xong muốn chết cũng khó.
Để vài giọt Chân Long thần dược dịch tiến vào
trong cơ thể nàng xong, một vầng sáng nhu hòa như ánh trắng từ từ nở rộ, chiếu
sáng sinh cơ của nàng. Chỉ trong nửa khắc nữa là nàng sẽ tỉnh lại.
Trăng sáng treo cao, vô cùng sáng tỏ. Nàng vô
cùng mê mang, ánh mắt từ từ có thần thái, giống như nhớ lại tất cả.
- Đừng có hỏi. Có một người hy vọng ngươi sống
cho tốt.
Diệp Phàm nói.
- Trương Lâm, đó là ngươi sao? Muốn đi đâu, vì
sao không chịu gặp ta?
Ánh mắt Dương Di ngấn lệ, nhìn chằm chằm về
phía trước.
Không xoay người, không quay đầu. Nam tử toàn
thân khoác áo đen kia dẫn theo một đám tử thần đi nhanh về phía trước.
- Trương Lâm, ta biết là ngươi...
Dương Di khóc, nhanh chóng đuổi theo.
Tổ sư Nguyên Thiên Sư đời thứ năm dùng áo
khoác che phủ lông đỏ đáng sợ khắp người, không lộ ra chút nào, cất giọng khàn
khàn nói:
- Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi. Đây đã
là một vạn năm sau, Trương Lâm đã chết trong ánh bỉnh minh, tan biển theo gió rồi.
Dứt lời hắn không hề dừng lại nữa mà dẫn theo
đám tử thần rời đi rất nhanh.
Chỉ còn lại không tia sinh mệnh, khi ánh nắng
ban mai đầu tiên xuất hiện là hắn và tử thần cũng hóa thành tro bụi. Hắn không
thể dừng lại.
- Giết, giết cho trời đất trong sáng hơn.
Tổ sư Nguyên Thiên Sư đời thứ năm quát to.
Diệp Phàm im lặng. Hắn không muốn nhìn thấy cảnh
tượng này nhưng không có cách nào thay đổi quyết tâm của tổ sư Nguyên Thiên Sư
đời thứ năm, muốn dùng cái chết trấn áp Bắc Vực.
Trương Lâm không muốn Dương Di thấy mình như
thế này. Hắn muốn lưu lại cho đối phương một ký ức tốt đẹp, không muốn để lộ bản
thân hiện giờ.
- Trương Lâm, ngươi...
Dương Di rơi lệ.
- Trương Lâm nhờ ta nói với ngươi, phải sống
cho thật tốt.
Cuối cùng Nguyên Thiên Sư đời thứ năm hô to,
tiếng nói hơi run rẩy, sau đó dẫn theo đám tử thần vọt về phía xa.
Diệp Phàm nhanh chóng đi theo hộ tống bọn họ rời
đi.