- Đại thống lĩnh, những người này có chút quá
phận, hai mươi mấy người vây công một người, cơ hội sống sót của hắn quả là xa
vời, có chút không công bằng.
Một binh sĩ chậm rãi nói ra, hắn cũng đã trải
qua cuộc thí luyện này, biết rõ sự tàn khốc trong đó, đều là những người mạnh
nhất, ai có thể dùng ít địch nhiều đây?
- Chúng ta không can dự vào!
Đại thổng lĩnh ngồi trên Thiên Lang, lạnh lùng
nói.
Diệp Phàm tiến vào khu vực thứ ba mươi sáu, mới
bước được mấy chục bước thì đã dừng lại, đứng trên một tảng đá, đưa lưng về
phía mọi người, sừng sững như một pho tượng ma thần.
- Ồ... Ngươi muốn đổi ý hay sao, đáng tiếc
ngươi không có đường ra nữa rồi, chỉ có thể chết tại đây mà thôi!
Một người nóng vội bước lên, nỡ nụ cười lãnh
khốc.
- Câm miệng!
Diệp Phàm khí huyết toàn thân vàng lấp lánh,
cuồn cuộn trào ra, chợt xoay người, một quyền đánh ra, một tiếng “ầm” thật lớn
vang lên, máu tươi vãng tung tóe, xương cốt bắn ra bốn phía, sương máu bốc lên
trời.
Một nắm đấm màu vàng, một quyền duy nhất, nháy
mắt đã đánh chết tên vừa nói khi nãy, chết không thể chết lại được nữa.
Một quyền!
Vẻn vẹn chỉ là một quyền mà thôi, Diệp Phàm đã
đánh gục kẻ to mồm vừa rồi kia. Huyết vụ tản ra, thân thể tên đó đã chia năm xẻ
bảy, vãng tứ tung trong trời đất.
Kẻ kia không chờ được nữa, vội vàng tiến vào,
khiêu khích Diệp Phàm, liền bị Diệp Phàm dùng một nắm đấm màu vàng đánh nát
bét, đến chết hắn cũng không tường tượng ra được cảnh này.
Nỗi kinh hoàng của hắn cũng kết thúc theo tính
mạng, ngay trong tích tắc cuối cùng, hẳn vô cũng hối hận, tiếc nuối không thể
quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm. Dấu vết sinh mệnh của hẳn ảm đạm đi rồi
biến mất.
Máu tươi nhuộm đỏ cả lớp cỏ dại tại đây, xương
cốt vương vãi trên cành cây khô héo, cảnh tượng đẫm máu này khiến người khác
nhìn mà kinh hãi. Diệp Phàm không thèm để ý nữa, hắn xoay người, nhìn về phía
dãy núi phía xa.
Khi hắn vào đây, đã cảm ứng được một luồng khí
tức rất nguy hiểm, hình như có một sinh linh cường đại đang theo dối hắn, trong
khoảnh khắc thoáng qua, hắn chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt màu xanh đang dần rời
xa.
Vì vậy, hắn vẫn ở trên tảng đá, xoay lưng về
phía cửa, đứng yên không chút nhúc nhích. Hắn đang theo dối sinh linh cường đại
kia.
Vó ngựa rung trời vang lên, toàn thân Long Mã
đỏ như lửa, bốc lên phừng phừng, nó hóa thành một tia chớp vọt đi, sau đó quay
lại, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, nói:
- Quả thật là có một con quái vật, chỉ kịp thấy
ánh sáng màu xanh lóe lên, nháy mắt đã đi được hơn ngàn dặm, ta không đuổi theo
nữa.
Diệp Phàm nghĩ một chút, sau đó đi về phía sâu
bên trong Thánh đảo. Tiến vào cổ đảo thần bí này, dĩ nhiên sẽ không có chuyện
gì thuận buồm xuôi gió cả. Nếu phát sinh chuyện gì đó quỷ dị, thì cũng không phải
là điều gì lạ cả.
Đây là một hòn đảo tràn ngập khí tức man
hoang, nếu so với một đại lục thì nó còn rộng lớn hơn nhiều lắm, trôi lơ lửng
trong vũ trụ lạnh giá, vĩnh viễn bất diệt.
Ngay cả sinh mệnh cổ tinh cũng không chắc đã rộng
lớn như vậy, mặc dù đã được chia ra thành năm mươi khu, nhưng mỗi khu vẫn vô cũng
rộng lớn.
Dãy núi cổ nguy nga rộng lớn, núi non trùng điệp,
đứng sừng sững trong thiên địa thần bí. Ngay phía trước có một cây cổ thụ cao
chọc trời, rễ cắm sâu trong lòng đất, sinh cơ bừng bừng.
Rất nhiều dây leo quấn quanh nó, mỗi một sợi đều
lớn bằng thùng nước, cũng không biết đã sinh trưởng được bao nhiêu năm tháng,
giổng như những con rồng cuốn quanh, từ trên ngọn núi lớn rủ xuống vạn trượng
bên sườn đồi bên dưới.
Các bầy vượn hoang đang rít gào, rõ ràng đây
là một loài dị chủng từ thời hoang cổ, toàn thân đỏ thẫm như máu, bộ lông dài đến
vài thước, cao hơn mười trượng, từ trên đỉnh núi này nhảy sang đỉnh núi khác,
tiếng rống vang trời.
Nơi này là một thế giới man hoang, vẫn còn lưu
lại dáng dấp từ thời hoang cổ nguyên thủy, có vô số linh dược, đều là loại mấy
ngàn năm, ngay cả vạn năm cũng có.
Bên trong sơn mạch là cảnh tượng vượn hú hổ gầm,
hoàn toàn là một mảnh đất thời tiền sử.
Diệp Phàm đã đi xa, bỏ lại hiện trường bừa bài
phía sau. Người tiếp theo tiến vào liền nhìn thấy cảnh tượng này, toàn là vết
xương và máu, tất cả đều biến sắc.
Đây là một cổ đạo kỳ dị, trước khi tiến vào, sẽ
không thể thấy được cảnh tượng bên trong. Không ai chứng kiến được Diệp Phàm
dùng một quyền đánh nát thân thể người kia.
- Đúng là lòng dạ độc ác, giết người vô cũng dứt
khoát, không chút do dự nào.
- Hắn vừa vào đây trong một thời gian ngắn mà đã
đánh chết một vị đạo hữu, chiến lực thật không tầm thường, chư vị nhất định phải
cẩn thận mới được.
Trung niên đạo cô vào tới, thấy tình cảnh như
vậy, thì mặt mũi trở nên âm trầm, nhắc nhở mọi người phải đề phòng Diệp Phàm
đánh lén, bọn họ nhất định phải hợp lại một chỗ.
Hồng Liễu gật đầu, nói:
- Đúng vậy, người này quá âm hiểm độc ác, chắc
chắn sẽ rình rập đánh lén chúng ta. Phải chú ý đề phòng. Bất quá, chúng ta có
nhiều người đi cũng một chỗ như vậy, cho dù hắn có có bàn lĩnh thông thiên thì
cũng phải chết.
Sự thực thì Diệp Phàm không hề quan tâm tới những
chuyện sau lưng hắn, cũng không hề có ý định đánh lén, mà trực tiếp đi vào chỗ
sâu bên trong thí luyện tràng, trong lòng trở nên không minh, bắt đầu cảm ngộ đại
đạo tại đây.
Bên ngoài Thánh đảo, giữa vũ trụ tối tăm, các
tu sĩ đều biến sắc, hai mươi mấy cường giả cũng tiến vào, không ai tin Diệp
Phàm sẽ bình yên vượt qua cửa ải này được.
Xa xa, lão thứ mười hai trong Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ đã muốn thúc dục tòa kỵ đi vào theo, nhưng bị người cưỡi Thương Long,
nhân vật số hai trong nhóm, ngăn lại.
- Nhiều người như vậy đã vào rồi, đi tham gia
náo nhiệt để làm gì. Chúng ta hãy chờ thêm một chút nữa, để xem kết quả như thế
nào, bất kỳ ai có thể xông ra thì cũng không tồi rồi.
Tên thủ lĩnh ngồi trên Thánh thú Thương Lang,
mình trần nửa trên, cơ thể cường tráng như đúc bằng cổ đồng, lạnh lùng nói.
Một đám người phát ra sát khí cường đại, khiến
cho không ai dám trêu chọc vào, tiến thẳng vào khu vực thứ bốn mươi hai. Bọn họ
vô cũng cường đại, chiến ý ngập trời như kinh đào hải lãng.
- Quân Uy sơn chủ, chúng ta tiến vào khu vực
nào?
Đứng trước Thánh đảo, có người hỏi.
Quân Uy sơn chủ là một cường giả hạt giống, thế
nhưng hắn vẫn không tiến vào đầu tiên, mà một mực chờ đợi, đến khi gần như hầu
hết mọi người đều bước vào, bên cạnh hắn chỉ còn bốn người tùy tùng.
- Đợi lát nữa đã.
Hắn có một đôi mắt màu tím, thân mặc Kỳ Lân ỵ,
đầu đội Tử Kim quan, vô cũng anh vĩ, có khí tượng của Đại Thánh viễn cổ.
Khu thứ ba mươi sáu, tiếng chim hót vang trời,
một con lang điêu bay qua, sải cánh rộng đến trăm trượng, đầu lang, thân chim,
toàn thân có màu xanh thẫm. Nó nhanh chóng lao xuống một sơn cốc, chộp lấy một
con mảnh tượng, xé xác con mồi, máu vãng tung tóe, nhanh chóng nuốt lấy thịt
con mồi này.
Máu đổ khắp nơi, đây chính là đạo lý manh được
yếu thua từ thời tiền sử.
Diệp Phàm không cưỡi lên Long Mã, mà đi từng
bước trên mảnh đất này. Hắn tiến về Thánh đảo, dọc đường đi liên tục nắm giữ lấy
dấu vết của đại đạo từ thời xa xưa tồn tại đến nay.
Phía trước, giữa một biển lửa bập bùng, có một
cây ngô đồng chắn ngang. Ngay giữa biển lửa đó, có một cái cây màu xanh đang đứng,
đây quả là chuyện lạ giữa ban ngày.
- Đây hẳn là cây ngô đồng, có ổ của hậu duệ
Hoàng điểu. Thật không ngờ nơi đây lại có Thánh cầm a!
Long Mã nhìn ra phía xa.
Từng ngọn núi lửa san sát nhau, kết thành một
mảnh, hỏa diễm bùng cháy, nhưng cây màu xanh này vẫn đứng sừng sững không chút
khô héo, các lá cây sáng lạn, an bình một cách kỳ lạ.
Oanh...!
Khí tức kinh khủng phả và mặt Diệp Phàm, thánh
uy mênh mông cuồn cuộn, từ trên cây ngô đồng xông ra, lửa xanh cháy đầy trời. Đứng
trên cây ngô đồng cao mấy ngàn trượng, là một con chim màu xanh khổng lồ, con mắt
màu xanh của nó như có thể thu nhiếp linh hồn của người khác.
- Thì ra là nó!
Long Mã kêu lên.
Khi bọn họ tiến vào Thánh đảo, thì đã bị người
ta phát hiện ra, thì ra chính là con Thanh Loan này. Nó là hậu duệ của Hoàng điểu,
cũng là một Cổ Thánh cường đại.
Lại thêm một tiếng Hoàng ngâm vang lên, làm
rung cả trời đất, cách đó không xa, trên một cây cổ thụ cao lớn, có một con
Thanh Loan khác đang nhìn về phía này, đôi mắt tràn ngập địch ý.
Ở đằng kia, giữa chạc cây cói một vầng lửa màu
xanh đang nhảy múa, có một cái tổ nằm tại đó. Bên trong truyền ra khí tức sinh
mệnh mãnh liệt, có bốn con Thanh Loan non đang ngóc đầu dậy, vụng trộm quan
sát, con mắt lấp lánh, trông rất đáng yêu.
Hai con Thanh Loan cấp Cổ Thánh đang nuôi dưỡng
bốn con nhỏ kia, cảm thấy trong cơ thể Diệp Phàm có khí huyết mênh mông như biển,
vì thủ hộ đàn con, nên đã nhanh chóng thị uy.
- Ta không có ác ý, cũng không muốn quấy rầy
các ngươi!
Diệp Phàm mở miệng nói, kéo Long Mã tránh ra một
bên, không muốn quấy động sự yên tĩnh nơi đây.
Cuối cùng hắn lựa chọn một đỉnh núi lớn. Trên
đỉnh núi này không có một ngọn cỏ nào, chỉ có một khối đá xanh. Đây vốn là thạch
nhân cửu khiếu, nhưng đã bị người ta đâm một kiếm xuyên qua, khiến nó không thể
tiếp tục lớn mà xuất thế được nữa.
- Một kiếm này, ít nhất cũng phải là của Đại
Thánh!
Diệp Phàm than nhẹ.
vết kiếm cổ xưa, tối thiếu cũng đã trên trăm vạn
năm, thế nhưng vẫn như mới, tỏa ra sát ý lạnh lẽo, thủy chung không tiêu tán.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, cảm ngộ
trong thiên địa một loại đạo vĩnh hằng bất biến. Hắn bắt đầu thí luyện.
Long Mã cũng đứng bên cạnh, nhìn ra phía xa,
giữa đại địa mênh mông mù mịt, câu động trật tự pháp tắc của thiên địa, tiến
hành tu luyện.
- Ngươi thật là bình tĩnh, tính mạng đã không
giữ được rồi, lại còn ngồi xếp bằng ở nơi này, hy vọng có thể hoàn thành thí
luyện ư. Đúng là si tâm vọng tưởng.
Một âm thanh lạnh lùng truyền đến.
Hai mươi bóng người lờ mờ xuất hiện trên ngọn
núi đối diện. Ngọn núi này chạm đến mây xanh, vô cũng hùng vĩ, trên núi có các
thác nước trắng xóa, rủ xuống, khí tượng rất bất phàm.
Diệp Phàm mở mắt, như hai tia chớp lóe ra, sau
đó lại không chút để bụng nào, một lần nữa nhắm mắt lại. Giữa hai ngọn núi, mùi
cổ dược bay ra, khiến cho thể xác và tinh thần của mọi người đắm chìm trong cảm
giác không minh kỳ ảo.
- Chư vị có nhìn thấy không, hắn thật là kiêu
căng tự phụ, chẳng lẽ cho rằng mình là cao thủ bất thế hay sao, thật là buồn cười!
- Hừ... ta thật sự không ưa tên này chút nào.
Các vị quyết định xong chưa? Giết hắn luôn nhá!
Hai mươi mấy người lập tức vây quanh ngọn núi của
Diệp Phàm. Bọn họ bay xung quanh, ai nấy đều tràn ngập sát khí, sẵn sàng ra tay
bất kỳ lúc nào.
- Ta không có cừa oán với các ngươi, vậy mà lại
bức bách ta như vậy. Dù có muốn tha thứ cho các ngươi thì cũng khó làm được...
Diệp Phàm đứng dậy nói.
Ánh mắt của trung niên đạo cô lạnh lẽo, dự tợn
nói:
- Ngươi tàn sát tọa kỵ của ta, còn nói là
không có oán thù hay sao? Hôm nay ta không thể bô qua cho ngươi được. Ngươi hãy
tự chém tọa kỵ của mình đi, có thể ta sẽ cho ngươi một cái chết toàn thây!
- Cho chết toàn thây ư! Như thế thì không được!
Nữ tử áo đỏ cười lạnh. Nàng tên là Hồng Liễu, người
như tên sọi, eo nhỏ như liễu, uyển chuyển như không xương. Nàng nói:
- Chúng ta có nhiều người như vậy, huy động tất
cả cũng lên giết hắn thì cũng đã quá tiện nghi cho hắn rồi.
- Ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi, làm sao có
thể chỉ dùng một kiếm mà đã cho hắn được chết rồi được.
Trung niên đạo cô cười tàn khốc.
Cả đám người xông về phía trước, các loại lưu quang
ẩn hiện, thánh khí cường đại tinh giấc. Bọn họ đến từ các cổ tinh vực khác
nhau, bản thân đều là nhân vật danh chấn tinh không, tự nhiên có các bí thuật
thần bí, CÔI12 pháp nhiếp thế.
Thiên Ma tán bao tỉòim thiên địa, Chiến Thần
tiên dài đến vạn dặm, Phiên Thiên ấn uy nghiêm như núi, Huyết sắc kiếm xé rách
vòm trời... Các luồng sáng chói mắt đua nhau hiện ra, sát khí tràn ngập vùng đất
hoang dã này.
Không thể không nói, đây là một nhóm tu sĩ có
thực lực khủng bố, có thể giết chết cả Thánh nhân, hiện tại liên thủ lại với
nhau, thật sự rất khó ngăn cản.
- Cho ngươi một cơ hội, tự mình quỳ xuống nhận
là mình đã giết Thánh, khẩn cầu chúng ta tha thứ, sau đó tự phế bô tu vi. Chúng
ta có thể sẽ cho ngươi một đường sống, rời đi khôi đây, vĩnh viễn gạt bỏ mộng
tưởng bước chân vào tối cường thí luyện chỉ lộ.
Lam Phong bình thản nói, áo lam phấp phới,
siêu phàm thoát tục, lộ ra vài phần tiên khí.
Trung niên đạo cô cũng nở nụ cười tàn khốc, không
ngừng gật đầu.
- Các ngươi nói hết di ngôn chưa!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Thần sắc mọi người đều trầm xuống, đã sỉ nhục
như vậy, mà tâm thần của đối phương vẫn còn bình tình như nước, khiến cho trong
lòng bọn họ phát lạnh. Đã không thể làm rối loạn tâm thần đối phương- mà chính
mình còn trở nên bất an hơn.
- Long tổ tông của các ngươi này đã nhịn lâu lắm
rồi, cả đám lần lượt lên đây cho ta vặt đầu xuống nào!
Long Mã gầm lớn.
Diệp Phàm đứng thẳng trên đinh núi, không che
dấu gì nữa, hắn phóng ra chiến khí cường đại của mình, lập tức giống như đại dương
mênh mông cuồn cuộn, quét ngang đại địa mù mịt bao la.
Hắn đứng đó, tóc đen như thác nước, ánh mắt băng
lãnh như điện, dù chỉ có một người nhưng lại mang khí thế nuốn trọn cả núi
sông, dáng dấp vô thượng, bễ nghễ thiên hạ.
- Giết...!
Những người này ý thức được sự tình không ổn,
vội đồng loại ra tay. Thiên Ma tán che phủ bầu trời, Phiên Thiên ấn đập lún mặt
đất, các loại thánh khí bay múa, khủng bố ngập trời.
Mà đáng sợ nhất là, trong đó có vài món cấm
khí đã nổ tiina, tuyệt đối có thể hủy diệt được cả mấy vị Cổ Thánh. Đây là các
đại sát khí cực kỳ khủng bố.
Hầu như chỉ trong nhậy mắt, trong vòng ngàn dặm
thì mọi thứ đều bị san thành, bình đại, mặt đất lún xuống mấy ngàn trượng. Cả
khu vực này trở nên trơ trọi, tất cả sơn mạch đều biến mất.
Đây là cấm khí cấp Thánh, được luyện chế để giết
chết Cổ Thánh. Những người này mang theo lên tinh không cổ lộ để đổi phó với
các cường giả tuyệt thế. Hiện tại, mới chỉ khai chiến được một lúc, bọn họ đã đều
mang ra, cho thấy đám người này cực kỳ quyết tâm tiêu diệt Diệp Phàm.
Nếu là người khác, cho dù là Cổ Thánh đã đắc đạo
được nhiều năm, thì cũng không nghi ngờ gì nữa, không thể tránh khỏi cái chết,
bởi vì không ai tránh được đòn tấn công này. Ai có thể nhanh hơn cả Thánh khí
bùng nổ cơ chứ.
Nhưng Diệp Phàm lại không giống những người
khác. Hắn còn nhanh hơn cả mảnh vờ của Thánh khí, ngay cả thánh quang cũng
không thể chém trúng hắn. Hắn đã tu luyện bí quyết chữ Hành đến mức xuất thần
nhập hóa. Đối với hắn, trong một chớp mắt thì đã có thể làm cho thời gian như ngưng
lại.
Hắn mang theo Long Mã, chỉ trong chớp mắt, đã
xuất hiện ở bên ngoài ngàn dặm, đứng trên một ngọn núi, lạnh lùng nhìn tất cả đối
phương.
Những người này vô cũng tàn nhẫn, chiêu này có
thể dễ dàng đánh chết cả cổ Hoàng tử, nhưng mà các nhân kiệt đang tranh hùng trên
đế lộ mà trúng phải, thì cũng chỉ đành nuốt hận mà thôi.
Nếu không phải là trên Thánh đảo đã bố trí đại
trận tuyệt thế, thì ảnh hưởng của đòn này chắc chắn sẽ lan ra rộng hơn nữa,
hoàn toàn có thể chia năm xẻ bảy hòn đảo này.
- Hắn... vậy mà... không chết. Sao có thể như
thế được!
Mọi người quay đầu lại, vừa lúc thấy Diệp Phàm
phía xa, trong lòng lập tức trầm xuống, sinh ra sự sợ hãi.
Long Mã gầm lên:
- Đám tạp chủng các ngươi đều phải chết. Đúng
thật là không coi ta ra gì. Mười năm hụyết chiến, mười năm chinh phạt, nếu không
phải là muốn đạt được chỗ tốt trong tối cường thí luyện chỉ lộ này, thì bổn tọa
đã sớm thành Thánh rồi.
Nó hóa thành một luồng sáng màu đỏ, vọt tới đối
phương.
- Có thể đi lên con đường này, có ai là kẻ
phàm tục đâu! Chỉ có ngươi là một tên dị loại mà thôi!
Trung niên đạo cô dùng giọng bărm hàn nói.
- Các vị hãy hợp lực, giết bọn chúng đi!
Nam tử áo lam lạnh lùng quát.
Oanh...!
Diệp Phàm đi sau mà đến trước, so với Long Mã
thì còn nhanh hơn, hắn hóa thành một luồng kim quang, mang theo huyết khí ngập
trời, tấn công đối phương.
Hắn ra tay rất đơn giản, không chút cầu gì
nào, một nắm đấm màu vàng được đánh ra, thần uy lẫm lẫm lan khắp ba ngàn dạm,
như vòi rồng cuốn động trời cao, các dãy núi ngoài ngàn dặm cũng bị đánh bay.
- Phốc...!
Một người đầu tiên đã bị đánh nát thân thể,
ngay cả pháp bảo cũng nổ tuna, bị nắm đấm xuyên qua người.
Ầm... ầm...!
Diệp Phàm giơ tay nhấc chân, trời long đất lở,
kim sắc và huyết khí ngập trời. Hắn như một chiến thần, vô cũng cái thế vô
song, liên tiếp vung ra sáu quyền. Đây là thâm ảo chân chính của Lục Đạo Luân Hồi,
sáu người lập tức vỡ tan thân thể.
Huyết vụ tràn ngập. Hai kiện Thánh khí đáng sợ
cũng bị đánh vờ nát. Thánh quang sôi trào, vô cũng: khủng bố.
- Hắn... hắn còn là người hay sao? Hắn... lại dùng
tay không hủy diệt thánh khí!
Có người hoảng sợ, linh hồn run rẩy.
- Chừa cho bổn tọa mấy tên với!
Long Mã kêu to.
- Ngươi đi thanh toán tọa kỵ của chúng, đừng
cho con nào chạy thoát.
Diệp Phàm nói.
Ông...!
Phiên Thiên ấn của Hồng Liễu đánh xuống. Đây
là một kiện pháp bảo có tiếng tăm lừng lẫy, tuy không phải là bảo ấn ngày trước
của nhân vật cấp Chuẩn đế kia, nhưng cũng có thể phá tan cả nhật nguyệt.
Nhưng Diệp Phàm đã thi triển ra chiến khí ngập
trời, toàn tân có kim quang sáng lạn, lấn át cả nhật nguyệt ngân hà, như một Thần
minh hiện thế. Một chướng đánh về phía trời cao, đánh bay Phiên Thiên ấn, khiến
cho trên bề mặt nó xuất hiện cả vết nứt.
- Chúng ta... chúng ta thật sự đã chọc tới kẻ
nào a?
Trong lòng Hồng Liễu cực kỳ lạnh lẽo, nàng bắt
đầu hối hận cho quyết định của mình, người này quá mức kinh khủng.
- Phốc...!
Diệp Phàm đánh ra một chưởng, nửa thân dưới của
Hồng Liễu lập tức hóa thành một đám huyết vụ, máu thịt bầy nhầy. Nàng phát ra một
tiếng kêu thảm thiết. Nửa người trên lập tức bay ngược lại, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ
hãi đến tột cũng.
Nhưng vẫn chưa hết, hoàng kim chiến khí ngập
trời lao tới, dư chấn của một chường này lại trực tiếp hóa nửa thân trên của
nàng thành bãi máu, chỉ còn có cái đầu bay ra.
- Cứu ta với...!
Nàng sợ tới mức vong hồn xuất thể.
Trung niên đạo cô đã lông tóc toàn thân dựng đứng,
vội chụp lấy cái đầu kia. Sắc mặt bà ta trở nên trắng bệch. Diệp Phàm quả thực
là một sát thần, một ma vương không nên trêu chọc tới.
Diệp Phàm đánh giết khắp nơi, hoàng kim chiến
khí càn quét. Hắn như có thể thôn phệ vạn dặm núi sông, há miệng phát ra một tiếng
hét vang trời, âm thanh chấn động khiến cho liên tiếp vài vị cường giả tan
xương nát thịt, máu tươi văng ra, trong vòng ngàn dặm thì mọi thứ đều biến
thành cát bụi.
Tiếng kêu như muốn đánh sụp của núi sông!
Vạn dãy núi như cũng biến thành một tờ giấy mỏng
bị hủy diệt, cái này đâu còn là một cuộc chiến nữa? Diệp Phàm giống như một Ma
chủ phá giới mà đến, dễ dàng làm cho mấy vị cường giả khóc thét lên, máu tươi
lênh láng, nhìn thấy mà giật mình.
Tóc hắn rối tung, hoàng kim chiến khí ngập trời,
đứng sừng sững giữa trời xanh, không có sức mạnh nào có thể địch nổi.
Ma Thần!
Những người này trong Ịòng thầm kêu lớn, hai
chân run run, sắc mặt trắng bệch, sinh ra một cảm giác bất lực, thân thể không
kiềm chế được phải run bắn lên, chưa bao giờ bọn họ lại kinh hãi đến như vậy.
- Phốc...!
Máu tươi bắn tung tóe, từng giọt máu tươi,
xương cốt vỡ vụn vãng lên. Diệp Phàm có mái tóc đen như thác nước, đội mắt như
hai luồng điện sáng, nắm đấm màu vàng đã đánh một người thành huyết vụ, đột ngột
nổ tung ra.
Sự cường đại của hắn đã chấn nhiếp lòng người,
chỉ cần một quyền thôi là cũng đủ để đánh cho một tu sĩ bước vào thí luyện
tràng chia ra làm tám khúc, thần hình cầu diệt.