Già Thiên

Chương 1247: Chương 1247: Đàn sói săn rồng




Cổ đảo thần bí muôn đời tang thương tang tóc, thời gian thấm thoắt, năm tháng bể dâu, phía trước có các vết tích cổ xưa loang lổ.

Trong vũ trụ lạnh giá, ánh sao chiếu xuống, hơn bốn trăm ba mươi thí luyện giả đi theo Nhân tộc đệ nhất thành Đại thống lĩnh hạ xuống, đi vào bờ cự đảo.

- Thí luyện tràng bắt đầu, con đường chứng đạo đã mở ra, có thể xuất hiện Đại đế hay không, ngày sau chỉ có thể mỏi mắt mà mong chờ.

Đại thống lĩnh nói.

Phía bên kia, Thiên Lang có hình dáng khổng lồ đã ngồi xuống, đôi mắt chớp động, lạnh lùng nhìn về phía Thánh đảo, cửa thứ nhất của tinh không cổ lộ, dường như đã cảm ứng được gì đó.

- Ngao... rống...!

Một tiếng gào thét cực lớn truyền đến, làm cho mọi người đều chấn động tâm thần, tiếng thét điên cuồng sục sôi như biển, sôi trào như thủy triều, từ trên vùng núi hoang to lớn đó truyền ra, hiển nhiên là một tuyệt thế man thú đang gào thét.

Nhiều người sắc mặt đại biến, trên đảo này lại có Thánh thú, tới đây cảm nhận đại đạo cũng không dễ dàng như vậy, không cẩn thận thì có thể sẽ trở thành thức ăn của mãnh thú.

Thánh đảo rất lớn, đại thống lĩnh giảng giải với mọi người, tổng cộng phân chia ra thành bốn mươi chín khu vực, cộng thêm khu vực cấm địa nữa là thành năm mươi khu vực.

Đại thống lĩnh khuyên:

- Trung tâm cấm địa là một trận pháp vô cũng nguy hiểm, đối với đa số các ngươi mà nói, đó tuyệt đối là một tồn tại vô địch, nếu muốn giữ cái mạng của mình, thì đừng có kiêu ngạo mà tiến vào.

Bốn mươi chín khu vực có hàng rào thần bí ngăn cách nhau, rất khó đánh vỡ, một khi đã chọn vào một khu vực, thì sẽ không dễ dàng gì để vượt qua hàng rào đó, vượt qua một khu vực sẽ phải chịu trăm ngàn cân xiềng xích.

Mọi người lẳng lặng chăm chú lắng nghe, vòng bảo hộ này sẽ giúp các tu sĩ tránh được một trận huyết chiến, có thể không cần phải xông tới khu vực khác để giết chóc lẫn nhau.

- Trăm vạn cân xiềng xích bên người, nếu mà gặp phải cường giả cũng giai thì chỉ có thể chết mà thôi, đây cũng là một biện pháp cường chế hữu hiệu.

Thực ra, có rất nhiều người không chịu được trăm vạn cân phong ấn, thân thể có thể trực tiếp vờ nát ra, hóa thành một vũng máu.

Bốn trăm ba mươi bảy người, bây giờ đã chết đi ba người, theo bốn mươi chín cổ đạo mà tiến vào, tất nhiên phân phối hợp lý, mỗi một cổ đạo có không đến mười người.

Đại đa số mọi người đều đứng ở ngoài, quan sát, e sợ gặp phải các kẻ cạnh tranh cường đại, bị người khác hợp lực giết mình.

Việc này không phải là không có khả năng xảy ra, mấy ngày nay đã có một số người chia bè kết phái, tạo thành một số tiểu đội, thực lực sẽ hơn xa đi lẻ một mình.

Mọi người đều cũng nhau đi đến tinh không cổ lộ, ai cũng là hùng chủ của một tinh vực, muốn so ai mạnh ai yếu thì cũng khó nói, ngoại trừ một số tinh vực cổ xưa là ngoại lệ.

Ánh sáng lóe lên, cẩm y công tử xuất thủ trước, hắn là người đến từ Vương cổ tinh vực, tên là Thác Bạt Ngọc, công tham tạo hóa, đến nay không ai có thể nhìn thấu nông sâu của hắn, trực tiếp đi tới cửa vào khu vực thứ năm.

Cũng lúc đó, đầu đã đến từ A Di Đà cổ tinh cũng bắt đầu, miệng tụng kinh Phật, phóng tới khu vực thư mười lãm, ánh sáng lóe lên, hắn chỉ vào trong cửa.

Hai người này không có khả năng gặp nhau, vượt qua một khu vực sẽ bị trăm vạn cân xiềng xích đè lên người, vượt qua hai khu vực sẽ bị hai trăm ngàn cân xiềng xích, từ đó mà suy ra, cách nhau mười khu vực thì muốn gặp nhau sẽ phải chịu thiệt hại rất nặng nề.

Tiếng chuông trong trẻo vang lên, du dương dễ nghe, một nữ tử thướt tha đi tới, tay trắng như tuyết, hai chân dài miên man, mái tóc xanh mềm mại lóng lánh, cơ thể trong suốt như ngọc, sắc mặt tươi vui, đôi mắt lớn trong sáng, đi từ trong hàng ra.

Ở cổ tay và cổ chân nàng đều đeo những chiếc chuông sáng bóng, rung động theo mỗi bước đi, âm thanh vô cũng dễ nghe, vẻ đẹp tinh tế, sâu sắc, như hòa vào cảnh vật xung quanh.

Nàng mang mắt ngọc mày ngài, môi một nụ cười đều khuynh quốc khuynh thành, bước đi lả lướt, mang theo nét cười tự tin, thân ảnh đã biến mất tại khu vực thứ tư.

Tất cả mọi người đều nhảy dựng lên trong lòng, sắc đẹp của người này quả thực là tuyệt luân, nhưng lại ở gần khu vực của cẩm y công tử tbn tại Vương cổ tinh vực, chẳng lẽ nàng muốn vượt qua giới diện hay sao.

- Nàng tên là Vũ Tiên, đến từ Vũ Hóa cổ tinh vực, thực lực không rõ, vì nàng chưa từng xuất thủ...

Có người nói ra lai lịch của nàng. Điều này làm cho Diệp Phàm khẽ động, chẳng lẽ Vũ Hóa cổ tinh vực và Vũ Hóa thần triều có quan hệ hay sao?

Không một tiếng động, một thân ảnh cao lớn từ trong đám người đi ra, hắn thoạt nhìn cũng trẻ tuổi, nhưng khóe mắt lại xuất hiện nếp nhãn, sợi tóc cũng đã hoa râm.

Mặc dù không ít tuổi, nhưng lại không có chút cảm giác già nua nào, ngược lại hắn còn trông rất uy phong, long hành hổ bộ, con mắt sắc như dao, giống như một pho tượng ma thần, cực kỳ khiếp người.

Đạo hạnh của hắn cũng chấn nhiếp mọi người, vô thương đại đạo tràn ra dưới chân, kéo tới khu vực xa nhất, vùng thứ bốn mươi chín.

Ầm... ầm...!

Hắn bước ra một bước, thiên địa cũng cộng minh, vạn đạo đều rung động, chân long, tiên hoàng đều hiện ra, dường như có ba ngàn ma thần đang tụng kinh, truyền ra một cỗ ma uy ngập trời.

Người này có thân hình cao lớn, mái tóc hoa râm, đôi mắt thâm thúy, có khí khái duy ngã độc tôn, như một vị Ma chủ bước ra.

Hắn chui vào cổ đạo số bốn mươi chín, tiện tay bắn ra một tờ phù phong ấn, chặn lại cổ đạo, không cho ai tiến vào.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, kẻ này có ma tính cực kỳ cường đại, không ai lại muốn chết mà lao vào cũng một khu vực với hắn cả.

- Hắn tu luyện vô thượng ma công, trên thực tế đã gần trăm tuổi, so với cảnh giới hiện tại thì tuổi của hắn sẽ có vẻ còn rất “trẻ”, lại đã có sát khí kinh người như vậy, chắc đã trải qua vô số sát kiếp rồi...

- Người này là Âu Dã Ma, chỉ biết đến danh lợi, không biết đến từ tinh vực nào, không nên nói nhiều, hẳn quả thực rất kinh khủng.

Người thứ năm tiến vào là một nữ tử, giống như trăng sao, được thánh thần che chở, như một tiên tử chụyển thế, chựa nói tới sắc đẹp ra sao, nhưng trên người nàng đã mang một khí chất rất xuất thần.

Nàng rất lạnh lùng, có một vầng sáng như trăng tròn bọc lấy thân thể, như có như không, ý tứ người lạ chớ tới gần, kẻ thù nên tránh xa ngàn dặm.

Nàng thanh tao thoát tục, tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng lại rất thanh khiết, công thêm khí chất đặc biệt, làm cho nàng trở thành tâm điểm của sự chú ý, làm người khác muốn không chú ý cũng không được, giống như một tiên tử trên Quảng Hàn cung đang cô đơn.

Quầng sáng như ánh trăng lượn lờ khắp cơ thể nàng, sau đó nàng tiến vào cổ đạo thứ nhất, trực tiếp bay vào.

Thần sắc mọi người khẽ động, nàng cứ trực tiếp chọn khu vực thứ nhất, không chút cố kỵ nào cả, làm cho mọi người đều phải chú ý.

- Tiến vào khu vực sổ một, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng muốn một mình giành lấy vị trí cao nhất trong số bốn trăm người tại đây hay sao?

- Tuỵ bốn mươi chín khu vực được sắp xếp không có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng đại đa sổ mọi người sẽ tránh khu vực đó, nàng quả thật là rất tự tin.

Không ít người giật mình.

Trên đế lộ đã chứa không biết bao nhiêu xương cốt, nhân kiệt tranh hùng vị trí cao nhất, cực kỳ tận khốc, nhưng không phải vị trí này là thứ quan trọng nhất, lấy được vị trí kiệt xuất nhất này không phải là chuyện tất yếu, dù sao thì không có gì quan trọng bằng cái mạng của mình cả.

- Nàng tên là Mục Nghiễm Hàn, đến từ một mảnh tinh vực vô cũng cổ xưa, nhưng cụ thể là ở đâu thì không ai biết rõ cả.

Tiếp theo, tám chín vị cường giả hạt giống cũng trước sau tiến nhập Thánh đảo, một người đều chọn một khu vực khác nhau, không chút trùng lặp nào.

- Những người này có lẽ đã thành Thánh cả rồi!

Rất nhiều người phải chịu sức ép gấp đôi, nhất là một số tu sĩ chuẩn bị bước lên cổ lộ thì lại càng im lặng, tinh vực của bọn họ lưu truyền một loại bí pháp cổ xư, tương truyền trên cổ lộ có thể đột phá bình cảnh, tăng cường thực lực, về sau có chỗ tốt rất lớn. Vì vậy có không ít người giấu thực lực để sau này chiếm ưu thế.

Mọi người lần lượt chọn cửa vào, mấy người phía trước lựa chọn các con đường hầu như chưa có ai vào, không muốn sớm va chạm với những người khác, dù sao thì thí luyện lần này cũng chỉ là đi cảm ngộ, chứ không phải là đi chém giết.

So với đám người Vương cổ tinh vực cẩm y công tử Thác Bạt Ngọc, A Di Đà cổ tinh đầu đã, Vũ Hóa cổ tinh vực Vũ Tiên, cũng Âu Dã Ma, Mục Nghiễm Hàn, thì Diệp Phàm lại chọn một khu vực hoàn toàn bất đồng, hắn bị một số người nhìn chàm chằm, khi hắn xuất hiện đã có hai, ba mươi người đi theo, làm cho khu vực của hắn trở nên vô cũng náo nhiệt.

- Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên vào, nếu không sẽ phát sinh chuyện không vui đâu.

Lam Phong với bộ áo lam bồng bềnh, khí chất bất phàm, thản nhiên nói.

Trung niên đạo cô cũng nổi lên một tia cười lạnh, đứng lạnh lùng như băng trên không trung, cầm một cây phất trần, dung mạo mỹ lệ, nhưng sát ý lại tràn ra ngoài.

- Có một số người ngang ngược, kiêu ngạo, không nghe lời khuyên của người khác, có lẽ chỉ khi nào máu chảy đầm đìa thì mới có thể nhận ra sự thật.

Liễu Hồng mặc một bộ chiến y đỏ như lửa, giễu cợt nói.

Nhóm bọn họ có hai, ba mươi người, đều là cường giả ở tinh không cổ lộ, đều là bá chủ ngạo nghễ cả tinh vực của mình, nay hợp lại một chỗ, tất nhiên làm cho người ta phải sợ hãi.

Mỗi người đều mang theo một nụ cười lạnh, bọn họ đều là cường giả khó dây vào, nói thẳng ra là muốn hợp sức lại để giết Diệp Phàm.

Sát khí lạnh nhự băng tràn ra, hai bạ mươi người này tồn tại giống như một đám sát thần, làm cho rất nhiều tu sĩ đều biến sắc kinh hãi.

Diệp Phàm hờ hững không thèm quan tâm, đi về phía trước, vốn định tiến vào khu vực thứ ba mươi ba, nhưng lại ngừng trong chốc lát, sau đó đi tới khu vực số ba mươi sáu. Theo Đạo gia mà nói, thì bầu trời được phân ra thành ba mươi sáu tầng, hắn quan sát thật lâu, rồi chọn khu vực này.

- Ngươi thật sự dám vào thí luyện tràng hay sao?

Trung niên đạo cô cười lành khốc.

- Lựa chọn khu vực nào thì cũng giống nhau cả thôi, nhưng mà chọn kỳ một phần mộ thì cũng tốt a!

Có người khác nói với giọng mỉa mai.

Hai, ba trăm người còn lại đều nhìn về phía này, sắc mặt trì trệ, hai ba mươi người cũng tụ tập một chỗ, tuyệt đối là một uy hiếp cường đại, chém giết Cổ Thánh cũng không phải là việc gì khó.

Điều này hiển nhiên là nhằm vào Diệp Phàm, nhiều người như vậy cũng trấn áp, làm gì còn phải đánh nữa? Chưa đánh đã biết kết quả rồi!

- Sao vậy, do dự ư, nếu là ta, thì ta sẽ lập tức quay đầu trở lại, rời khỏi thí luyện tràng, vĩnh viễn không quay về đây nữa.

Lam Phong thản nhiên nói.

- Muốn đi là không có khả năng, nếu muốn sống, vậy thì ném mặt mùi đi, rồi đưa ra lý do để chúng ta tha thứ cho.

Liễu Hồng cười lạnh nói.

- Nếu muốn chết, các ngươi cũng vào theo đi!

Diệp Phàm chỉ nói một câu như vậy, cũng không thèm quay mặt lại nhìn bọn chúng, trực tiếp cất bước tiến vào.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều tu sĩ lộ vẻ mặt kinh ngạc, thà gãy chứ không chịu cong, muốn một minh độc chiến với hai, ba mươi người hay sao?

Khu vực thí luyện này tuyệt đối sẽ trở thành một trận giết chóc vô cũng kinh người, vô luận là thành hay bại, cái tên “Diệp Phàm” sẽ làm cho người ta phải ghi nhớ trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.