Nó còn không thèm hóa hình người, chỉ bằng thân
thể này cũng có thể đạt tới cành giới kinh khủng, tất nhiên đã lập tức đuổi kịp
người kia, hai chân trước cũng nhau đạp xuống.
Chủ nhân của Hoàng Kim Thư sắc mặt tái nhợt, một
đôi chân trước đã đá xuống mặt, rất khó né tránh, bất đắc dĩ đành phải cứng rắn
mà đỡ.
Hai tiếng “rắc” giòn tan vang lên, hai cánh
tay bị bẻ gãy, đồng thời ngực hắn đã trúng một cước, ngã lăn ra, miệng phun máu
tươi văng khắp trời
- Tuyệt thế hung thú!
- Con ngựa này không phải là thần thú có Tiên
Linh huyết dịch chảy trong người đấy chứ?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, con ngựa này
quá mức dữ tợn, bọn hắn đến từ những tinh vực cổ xưa khác nhau, không có mấy
người biết rằng Long Mã được sinh ra từ một tinh không khác.
Tinh quang trong mắt đầu đã đến từ A Di Đà cổ
tinh chợt lóe lên, vết sẹo trên khuôn mặt dường như có ánh sáng lưu động, hắn
nhìn chàm chằm vào Long Mã.
Bên kia, cẩm y công tử nghe nói đến từ Vương cổ
tinh vực cũng nhìn chằm chằm vào Long Mã trong giây lát, nhưng không nói thêm
gì cả.
Diệp Phàm để ý, có tám chín người đều là cường
giả một mình một bàn, cũng lộ ra dị sắc, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Chủ nhân của Khổng Tước khi nãy xông lên, bây
giờ đã không một tiếng động mà trở về đám người bên kia. Lúc này hai chân trước
của Long Mã mới hạ xuống đất, đôi chân sau lại mãnh liệt đạp ra, tiếng kêu răng
rắc vang lên, làm cho người ta cảm thấy ghê tai, chủ nhân của Hoàng Kim Thư rên
lên, bộ ngực lòm xuống, như một con cá chết rơi xuống đất.
- Ngươi ở trong thành mà dám thả ngựa ra hành
hung hay sao?
Trung liên đạo cô lạnh lùng quát lớn, hàn
quang trong mắt tỏa ra bốn phía, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, hướng phía xa
hét to, gọi binh sĩ lại, muốn mượn lực lượng của bọn họ để đánh chết Diệp Phàm.
- Xin các vị bớt giận, cho tiểu lão nhân một
chút mặt mũi đi, có thể biến chiến tranh thành hòa bình được không?
Chủ nhân của tửu lâu lo lắng, tiến lên khuyên
bảo.
- Không được, hắn phá hỏng quy củ trong thành,
đáng bị nghiêm trị, đáng bị giết chết!
Hồng Liễu nói to, muốn làm sự tình ầm ĩ lên.
- Thật là buồn cười, đây là tranh đấu giữa các
tọa kỵ, các vị vốn không nên tham gia, ngựa của ta bất đắc dĩ mới phải phòng vệ
chính đáng.
Diệp Phàm nói.
Rất nhiều người nghe vậy, đều cảm thấy thú vị,
lần đầu tiên nghe thì không cảm thấy gì, nhưng càng nghĩ thì càng thấy rất thú
vị.
- Ngươi đang nói cái gì?
Chủ nhân của Khổng Tước giận dữ nói, hai tay
vuốt ngực, nửa người hắn đều là máu.
- Ngươi muốn nói gì, nếu muốn cãi lý thì đi cũng
ngựa của ta mà cãi!
Diệp Phàm nói.
Đám người kia sắc mặt trắng bệch ra, đôi mắt sắc
lạnh ghê người, cực kỳ nhục nhà, nói rằng bọn họ dây đưa với một con ngựa, đánh
nhau với nó, cũng nó luận bàn, chẳng phải coi bọn họ ngang hàng với tọa kỵ hay
sao?
Long Mã ngẩng cao đầu, nói:
- Bổn tọa phòng vệ chính đáng, hơn nữa đã hạ
thủ lưu tình, bằng không thì các ngươi đã sớm biến thành tám mảnh rồi!
Long Mã “phòng vệ chính đáng”, suýt nữa đã đá
chết cả hai người. Nghe xong điều này, đám người đối diện tức tới mức muốn hộc
máu, ngay tại chỗ muốn ăn sống nó.
Trận sóng gió này cũng không nổi to, cho dù trung
niên đạo cô có gian xảo tới mức nào, muốn kiếm một quả tạ về đánh tới Diệp
Phàm, nhưng quả tạ này lại không phát huy nổi tác dụng.
Nói cho cũng thì đây cũng là do Long Mã gây
chuyện, muốn dựa vào đó để cuốn Diệp Phàm vào, sau đó diệt trừ hắn thì cũng
không thực tế lắm. Hơn nữa vị chủ nhân tửu lâu này cũng quen biết hai vị binh
sĩ, giải thích một chút là xong.
Nhóm người trung niên đạo cô rời khỏi đây,
không ngửa mặt lên được nữa, con ngựa kia há mồm ra kêu là “phòng ngự chính
đáng”, làm cho bọn họ không sao chịu nổi, khuôn mặt nóng lên vì tức giận.
Tòa cổ thành này tuy được xây dựng trong tinh
không, cũng không có nền đất bàng phẳng, nhưng lại có ngày đêm thay đổi, nhìn từ
vũ trụ thì thấy vô cũng tráng lệ.
Vào lúc chạng vạng, ánh sao như thác nước đổ
xuống, dần lấn chiếm ánh trời chiều, vô cũng khác biệt với cảnh tượng tại sinh
mệnh tinh.
- Ngày mai thí luyện tràng mở ra, đề nghị tất
cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng!
Cuối cùng thì tin tức cũng chính thức được
truyền xuống. Trong lòng mỗi vị tu sĩ đi lên Tinh Không cổ Lộ đều cũng nin lên,
cuối cùng thì cũng bắt đầu.
Diệp Phàm nhíu mày, trước khi tin tức chính thức
được truyền ra thì đã có một số người biết, xem ra bất kể là ở chỗ nào cũng đều
có kè hờ cả.
Cuối cùng thì ánh nắng chiều yếu ớt cũng đã
tiêu tan. Nhuế Vĩ tìm hắn, cũng mang đến một tin tức không có lợi cho hắn.
- Vị nữ đạo sĩ ngày hôm nay lại liên tiếp đi
thuyết phục mọi người, nói ngươi là kẻ giết Thánh, muốn diệt trà người bên
trong thí luyện tràng.
- Việc này chỉ có thể cho thấy, bà ta thực sự không
thể kiên nhẫn được nữa!
Diệp Phàm rất bình tĩnh nói.
- Bà ta đã thật sự đã thuyết phục được một đám
tu sĩ, khoảng chừng hơn hai mươi người, mà vị Quân Uy sơn chủ khủng bố kia dường
như cũng sẽ ra tay. Ta nghi với uy vọng đáng sợ của hắn, thì tuyệt đối có thể
kéo thêm nhiều người đến nữa.
- Người có thể đi lên Tinh Không cổ Lộ thì có
mấy ai là hồ đồ, bọn hắn rất rõ ràng ta không phải là kẻ ầm sát. Nếu thật sự ra
tay đối với ta, thì chí có thể nói ràng bọn chúng muốn mượn cơ hội này để diệt
trà ta. Như vậy cũng tốt, chém hết những người căm thù ta cũng một lúc sớm một
chút thì cũng đỡ rắc rối!
Nhuế Vĩ lộ ra thần sắc lo lắng, vì hắn mà lo lắng,
bọn chúng đều là người đi lên con đường thí luyện, đều là nhân kiệt của một
tinh vực, cho dù Diệp Phàm có mạnh mẽ đi nữa, thì cũng có thể ngăn cản được đàn
sói nuốt hổ hay sao?
Một đêm này rất yên tình. Tất cả mọi người đến
từ dị vực đều tình tọa bên trong tòa cổ thành lạ lẫm này, điều tiết tâm tình,
yên lặng chờ đợi cánh cửa của thí luyện tràng được mở ra.
Bình minh hiện ra, một tiếng kèn vang lên, âm
thanh mênh mông, nhưng lại có một vẻ xa xưa, dường như được truyền đến từ thời
Viễn cổ, giống như tổ tiên Nhân tộc thời Thượng cổ đang gào thét.
Mỗi người đều đứng dậy, im lặng hướng về phía
quảng trường trong thành, tập hợp tạo thành một rừng người chật ních.
Ở trên đài cao, Tiếp Dần Sứ lại xuất hiện, vẫn
như cũ là một bóng dáng mơ hồ, làm cho hư không xung quanh hắn vặn vẹo, rất
không chân thực. Hắn có một đôi mắt rực rỡ như kim đăng, có thể làm cho mắt của
người khác trở nên đau đớn khi nhìn thẳng vào.
- Đây là kèn lệnh mà liệt tổ liệt tông của
Nhân tộc dùng trong các cuộc đại chiến để khai phá vũ trụ trước đây, các ngươi
đều nghe kỳ cho ta!
Tiếp Dần Sứ lần đầu tiên nghiêm khắc như vậy.
Tiếng kèn lệnh cổ xưa kia vẫn đang vang lên,
làm cho khí tức mảnh hoang phả vào mặt, như đi tới thế giới nguyên thủy, tràn
ngập hung cầm mảnh thú hoành hành, vô cũng ác liệt.
Tiếng kèn ngừng lại, Tiếp Dần Sứ lại tiếp tục
nói:
- Hôm nay tiến vào thí luyện tràng chỉ có một
mục đích, đó là đạt được đại đạo thâm ảo của thế giới kia, nếu như ai không có
loại ngộ tính này, vậy thì ta cũng không ép!
Hăn vẫn như cũ, không nói nhiều lời, sau đó biến
mất từ trên đài ca, căn bản cũng không muốn giải thích gì thêm cho mọi người cả.
Trong lòng mọi người này mặc dù có bất màn,
nhưng cũng không dám oán hận, nếu như chọc giận Thành chủ thì phỏng chừng cũng không
thể đi ra nơi này được.
- Ta dẫn các ngươi lên đường, đi theo ta!
Một con Thiên Lang xuất hiện, phía trên nó có
một nam tử mặc thiết y, tóc mai có chút hoa râm, đang ngồi trên lưng Thiên
Lang, trông rất uy vũ.
Đây là thống lĩnh bảo vệ thành trì, là một vị Cổ
Thánh, chỉ kém một chút nữa thì đã trở thành Thánh Nhân Vương, là một trong ba
đại cao thủ dưới Tiếp Dần Sứ.
Sau lưng hắn có hai mươi binh sĩ đi theo, đều
mặc giáp sắt cổ xưa, tay cầm trường mâu, thiết thương... sát khí tràn ra ngoài.
Những người này đều đã thất bại, từng đi được
rất xa trên Tinh Không cổ Lộ, đã xông qua không biết bao nhiêu cửa, nhưng cuối
cùng bị đều bại dưới tay nhân kiệt vô địch của mỗi một thời.
Tất cả bọn họ đều rất nghiêm túc, cũng thống
lĩnh dẫn mọi người lên đường, tiến vào thí luyện tràng.
Một tia chớp xẹt qua, làm hư không vỡ vụn, lúc
này trên quảng đường xuất hiên một tòa tế đàn rất đặc biệt, nó vô cũng to lớn,
lớn tới mức mà tất cả mọi người sau khi tiến vào thì cũng không phải chen chúc.
Các thí luyện giả thì không có ai nói chuyện,
trong miệng thống lĩnh vang lên một loại âm tiết cổ xưa, đúng là chú ngữ để khởi
động tòa Truyền Tống Trận này.
Oanh!
Một chùm sáng vô cũng to lớn bắn ra, đánh
xuyên vào vũ trụ, tạo ra một không gian thông đạo rất rộng lớn, thông về một
nơi không ai biết.
- Lên đi!
Đại thống lĩnh uy vũ như một vị thiên tướng,
thúc dục Thiên Lang, hắn là người thứ nhất tiến vào không gian thông đạo, theo
sát phía sau hắn là hơn bốn trăm tên tu sĩ và cuối cùng là hai mươi tên binh
sĩ.
Đây là một cổ lộ rất đặc biệt, không biết nó
đi thông về phía mảnh tinh vực nào. Mọi người đều cảm giác thời gian dường như
đang trở nên hỗn loạn, như mới nháy mắt mà lại như đã qua trăm năm, như muôn đời
vội vã trôi qua.
Thông qua vách tường trong suốt của thông đạo,
ngẫu nhiên có thể thấy từng mảnh tinh vực bị bỏ lại sau lưng. Bọn họ đang xuyên
thấu vũ trụ, đi tới một nơi cực kỳ xa xôi.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, đột
nhiên tất cả mọi người đều chấn động, lao ra ngoài thông đạo, đi vào vũ trụ lạnh
giá, đã đến điểm cuối cùng.
Ánh sao lấp lánh, long lanh như nước, bọn hắn
cách xa Nhân tộc đệ nhất thành đã không biết bao nhiêu năm ánh sáng, đã qua bao
nhiêu bao nhiêu tinh vực lớn rồi.
Có người phát ra tiếng kinh hô, ở phía trước
có một hòn đảo vô cũng to lớn, nó không phải tinh thể, cũng không phải thiên thạch,
mà là một tòa cự đảo rất thần bí.
Nó còn muốn bao la hùng vĩ hơn cả một viên cổ
tinh. Nó có một cỗ khí tức tang thương muôn đời, không biết nó đã trải qua bao
nhiêu hạo kiếp, nằm tại nơi này, lưu lại cho người sau các truyền thuyết vô tận.
- Hòn đảo này là nơi mà liệt tổ liệt tông của
Nhân tộc đã từng huyết chiến, không biết đã bao nhiêu cao thủ vô thượng chết tại
đây, trong đó có mấy vị... Được rồi, các ngươi tiến vào thì chỉ cần lĩnh hội vô
thượng đại đạo muôn đời không thay đổi này là được, còn nếu như không có lại ngộ
tính này, thì sẽ không thể tiếp tục lên đường!
Hiển nhiên đây là một cổ đảo có rất nhiều chuyện
xưa, tục truyền thì bắt nguồn từ thời đại thần thoại, đã trải qua muôn đời tang
thương, đến bây giờ thì chỉ còn lại một truyền thuyết không đầy đủ.
Hình dáng của nó rất dị thường, rất khác với
các tinh thể trong vũ trụ, nó không có gốc rễ nữa, nhưng vẫn trước sau không hủy,
trường tồn đến ngày nay.
Có một vài cặp mắt âm lãnh quét tới, làm cho
sau lưng sinh ra khí lạnh, Diệp Phàm quay đầu lại, thấy đám người trung niên nữ
đạo sĩ, Hồng Liễu, Lam Phong, khoảng chừng có hai, ba mươi người, đang tụ tập cũng
một chỗ.
Ở chỗ xa hơn thì Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cũng
đang lạnh lùng nhìn, cả một đám đều lộ ra sát cơ.
Tiến vào cự đảo, một trận chiến sẽ không thể
tránh né được nữa!