Bước trên cổ lộ này thì không phải mọi người đều
là vì chứng đạo mà đến, bọn họ còn có các mục đích, bởi vì cuối cùng chỉ có một
người đạt được cơ hội thành Đế mà thôi.
Có một số người rất lý trí, không định đi xông
cửa cuối cùng, bởi vì các cường giả khắp vũ trụ đều đi tranh giành, tạo ra cành
tượng cực kỳ thảm thiết, không biết phải chết bao nhiêu người!
Nhuế Vĩ nói:
- Với ta mà nói, có thể thành Thánh là được,
mà mục đích tối trọng yếu của ta là vì tộc nhân mà tìm ra một viên Sinh Mệnh cổ
Tinh, bởi vì thiên vực không gian của chúng ta đã sắp khô cạn rồi.
Diệp Phàm im lặng, nơi Nhuế Vĩ sinh ra là một
mảnh hỗn độn tịnh thổ, cũng giống như thiên vực của Sát Thủ Thần Triều, hay là
hỗn độn tiên thổ của Độc Nhân.
Đó là tổ địa của bọn hắn, mới đầu thì vô cũng
phồn thịnh, bởi vì có rất nhiều cổ dược, thần trân, nhưng ngày nay đã không
thích hợp ở lại nữa.
- Rất nhiều người đều không phải đến từ các
tinh cầu có sinh mệnh, mà là đến từ tiểu thế giới mà cường giả cái thế thời cổ
sáng lập ra, có chỗ thì đến nay vẫn còn đang phồn thịnh, có chỗ thì đã xuống dốc
tới mức không còn ra bộ dáng gì nữa rồi.
Nhuế Vĩ than nhẹ, Thần linh tiểu giới của bọn
họ sắp sửa cạn kiệt rồi, tài nguyên có hạn, lúc này trên người hắn ngay cả một
khối Thần Nguyên cũng không có, bởi vì những thứ này đều được để lại cho các
hài tử bên trong tộc đang cần hơn, từ sau khi vào thành thì hẳn vẫn chỉ đành ăn
ngủ ở đầu đường.
- Chân chính có tư cách tranh đoạt đế lộ thì đều
là những người đến từ các tinh cầu cổ xưa, cường thịnh mà huy hoàng, ví dụ như
là Thiên Hoang Thập Tam Kỵ thì đến từ một mảnh cổ tinh vực cường đại.
Nhuế Vĩ nói.
Diệp Phàm âm thầm cảm thán, đưa cho Nhuế Vĩ một
tòa ngọc đỉnh, bên trong có mấy trăm gốc cổ dược, còn có một đống Thần Nguyên.
- Chúng ta đi tòa tửu lâu phía trước kia nhìn
một cái, có không ít người ra vào nơi đó, có lẽ sẽ có một số tin tức mới nhất.
Hai người vừa mới tiến vào trong tòa tửu lâu
to lớn đang lơ lửng trên bầu trời này, chợt nghe thấy một tin tức, ngày mai mọi
người sẽ tiến vào thí luyện tràng, đây tuyệt đối là một đại sự.
Bên trong tòa tửu lâu này, có một người mặc cẩm
y đang ngồi một mình một bàn, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, không có người nào
dám đến gần, nghe nói tên này đến từ một mảnh cổ tinh vực rất cường đại, là kỳ
tài ngút trời, đã trở thành Thánh rồi.
Bên kia, có một tên đầu đã đội vòng kim cô
trên đầu, bó lại mái tóc đang bay rối, trên mặt có một cái bớt giống vết sẹo
đao chém, tuy là đệ tử cửa Phật, nhưng khuôn mặt lại không chút hiền lành nào.
Trong lòng Diệp Phàm ngẩn ra, ngoại trừ Bắc Đẩu
Tây Mạc, tại các tinh vực khác cũng có Phật môn cường đại ư? Rất nhanh, hắn
nghe thấy người khác nghị luận, đầu đã này đến từ một mảnh tinh vực cổ xưa tên
là A Di Đà.
Trong tửu lâu này có tổng cộng tất cả tám,
chín cái bàn rất đặc biệt, những người khác đều không dám tới gần, bọn họ là những
người cường đại nhất trong số bốn trăm ba mươi bảy thí luyện giả!
Ngoài bọn họ ra, tất nhiên là còn có không ít
người, đều kết bạn mà đi, những người có chung chí hướng thì đi cũng nhau.
- Kẻ ầm sát là ai, ta nghĩ rất nhiều người đều
hẳn đã ý thức được, chẳng phải là cái kia tên gọi là Diệp Phàm đó hay sao, nói
hắn đánh lui kẻ ầm sát, rõ ràng là đang diễn trò, chính là hắn!
Có người châm ngòi nói.
Diệp Phàm hướng phía kia nhìn lại, ngoại trừ
những người đã gặp phải, còn thấy cả trung niên đạo cô mà hắn từng suýt nữa đã
giao thủ kia.
- Ngày mai sẽ tiến vào thí luyện tràng, sẽ cho
hắn đẹp mặt, hừ hừ...
Tất cả những kẻ đó đều mang vẻ bất thiện.
Tửu lậu nằm lơ lửng ở giữa không trung, mây mù
bao phủ, còn có cả những sao đang chiếu xuống, trông như một tòa cung điện nguy
nga cao vút trong vũ trụ.
Đạo cô trung niên liếc thấy Diệp Phàm, mắt chợt
lóe ra hàn quang rồi biến mất. Tọa kỵ của bà ta bị Diệp Phàm đánh gục trước mặt
mọi người, khiến bà ta vô cũng nhục nhà.
Diệp Phàm tìm một cái bàn, cũng Nhuế Vĩ ngồi
xuống, không để ý tới những lời bàn luận kia.
Không ít người chú ý tới bọn họ, những cặp mắt
này đều hữu ý hoặc vô tình quét tới. Hắn là nhân vật cường thế, nên đã để lại ấn
tượng sâu sắc cho rất nhiều người.
Tại bàn của đạo cô trung niên có bảy, tám người,
tất cả đều cực kỳ mạnh mẽ, ai cũng đều không phải là nhân vật bình thường. Có
thể tiến vào tinh không cổ lộ thì có ai là nhân vật bình thường cơ chứ?
- Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Có vài người thật sự phát rồ, giả bộ giết chết đổi thủ, thật là ti tiện vô nhân
tính, hành động làm cho người khác phải phẫn nộ.
Ở bàn của đạo cô trung niên, có một nam tử trẻ
tuổi đang lắc lắc chén rượu trong tay, lời nói rất ôn hòa, thanh âm không cao
nhưng người khác lại có thể nghe được rất rõ ràng.
Hắn mặc bảo y màu lam nhạt, thoạt nhìn khác trẻ
tuổi, làn da trắng nõn, nhất là ngón tay lại càng óng ánh, kết hơp với chiếc
chén ngọc, tôn nhau lên trông rất hòa hợp, sáng lạn, khiến cho hắn thoạt nhìn
vô cũng thanh tú văn nhà.
- Đích thật là bại hoại. Đế lộ tranh hùng, nếu
có thực lực thì ra mà đánh một trận, còn dùng thủ đoạn vô sỉ để ầm toán thì chẳng
có bốn sự gì cả.
Một thiếu nữ khác nói. Thiếu nữ này có khuôn mặt
đẹp như hoa, nhưng lời nói lại vô cũng sắc lạnh, mặc trên người bộ hồng y đỏ
như lửa, vổn đã vũ mị xinh đẹp, nhưng lúc này lại có một loại sát khí, tràn ngập
vẻ lãnh khốc.
Nhuế Vĩ lộ ra thần sắc lo lắng, hắn tự nhiên
nhìn ra những người tại bàn kia đang nhằm vào Diệp Phàm, đang bịa chuyện để hãm
hại Diệp Phàm ngay trước mặt mọi người.
- Diệp huynh, chúng ta đi, đổi chỗ khác thôi.
Nhuế Vĩ nhẹ nói.
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Ruồi bay chó sủa thì ở đâu mà chẳng có,
ngươi không cần để ý tới làm gì.
Trong tửu lâu lập tức yên tĩnh xuống, bảy tám
người ngồi cũng bàn với trung niên đạo cô thì thần sắc đều lạnh xuống.
- Làm xong mà lại không dám thừa nhận, một kẻ
tiểu nhân mà cũng dám kiêu ngạo hay sao!
Hồng y nữ tử nhíu mày, đôi mắt ánh lên hàn
quang.
Đạo cô trung niên cười nói:
- Hồng Liễu muội muội hà tất phải tức giận làm
gì, ngày mai sẽ tiến hành thí luyện, chúng ta sẽ đi giết lũ cẩu tặc chuột nhắt
đo, xem ai có thu hoạch lớn hơn.
- Hồng muội đừng vì một kẻ tiểu nhân mà mất hứng,
Quân Uy sơn chủ đã tới rồi, chúng ta không nên bàn luận về loại người vô sỉ như
vậy nữa.
Lam y nam tử bình thản nói, giọng điệu vẫn nhẹ
nhàng, không nhanh, không chậm, nhưng lực sát thương của câu này vân rất mạnh.
Đạo cô trung niên mỉm cười nói:
- Lam Phong huynh nói đúng đó, chúng ta nên đi
nghênh đón Quân Uy sơn chủ thôi.
Nhuế Vĩ biến sắc, những người này thật là quá
đáng, kẻ xướng người họa mà bôi đen Diệp Phàm, thật sự là rắp tâm hại người. Hắn
có chút lo lắng Diệp Phàm tức giận, bất chấp tất cả mà đại khai sát giới ở chỗ
này, như vậy sẽ gặp phải đại nạn.
Hiển nhiên đạo cô trung niên, Hồng Liễu, Lạm
Phong đều đang mong hắn tức giận làm liều, sau đó sẽ chiếu theo “đạo lý” mà tấn
công hắn.
Diệp Phàm rất bình tĩnh nâng chén cũng Nhuế
Vĩ, nói:
- Nhân gian muôn màu, lục dục hồng trần, hạng
người gì cũng đều có cả, để ý đến bọn hắn làm gì, cứ coi như là chó sủa là được.
Xoát...!
Từng ánh ánh mắt phóng tới, giống như một
thanh kiếm sắc bén, khiến cho bầu không khí trở nên cực kỳ khẩn trương, mọi người
đoán rằng có thể sẽ có một trận va chạm thật mạnh xảy ra.
Trong tửu lâu, người nói chuyện đã ít đi rất
nhiều, đều chăm chú mà nhìn. Ngay cả cẩm y công tử, đầu đã có vòng kim cô buộc
tóc kia cùng với sáu, bảy cường giả hạt giống đang ngồi một mình, cũng đều nhìn
qua bên này.
Khóe miệng đạo cô trung niên lộ ra vẻ mỉa mai,
nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt Hồng Liễu thì sát cơ lại càng đậm, Lam Phong
thì lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm mấy lần. Từ bàn của bọn chúng đang tỏa
ra một cỗ sát khí, tràn ngập nơi đây.
Diệp Phàm đương nhiên biết rõ đây là các đồng
minh của trung niên đạo cô, cũng tụ hợp lại một chỗ thì trở nên vô cũng cường đại,
không thể xem thường, mấy ngày nay không biết nàng đã phải mất bao nhiêu công sức
mới có thể lôi kéo được một đám người này.
- Quân Uy sơn chủ đến!
Một nhóm người từ không trung tiến vào trong tửu
lâu.
Năm người bước vào, người ở giữa thì bước đi
như long hành hổ bộ, đầu đội Tử Kim quan, mặc Kỳ Lân giáp, khí thế anh vĩ bất
phàm, mang theo một cỗ áp lực lớn như núi cao ép xuống, giống như Thần Vương đến
thế gian.
- Quân Uy huynh, mời sang bên này!
Lam Phong mặc áo màu xanh nho nhà đứng lên,
mang theo nụ cười trên miệng, đứng dậy đón chào.
Trung niên đạo cô cầm phất trần mà bước tới,
nét mặt mang theo một tia kính ý chào đón, khi nãy thì thập phần lạnh lùng đối với
Diệp Phàm, giờ phút này lại tràn đầy nét vui vẻ, hành đạo lễ, nói:
- Quân Uy son chủ danh chấn tinh không cổ lộ,
là người duy nhất một mình xông tới chín mươi chín đạo thiên quan, tham gia thí
luyện tràng gian nan này thì quả thật là không gì cản được.
Đám người Hồng Liễu cũng tiến đến chào đón, rất
nghiêm túc tiếp đãi người này, không dám có chút bất kính nào, giống như các vì
sao vây quanh vầng trăng sáng, cung kính dẫn đường tới chiếc bàn mà khi nãy bọn
họ đang ngồi.
Bên trong tửu lầu, mọi người đều lộ ra vẻ mặt
kinh sợ, Quân Uy sơn chủ này thì ít nhiều bọn họ đều đã từng nghe nói, hắn đến
từ một mảnh tinh vực cổ xưa, mấy ngày nay không ngừng có người tới bái phỏng, tất
nhiên là một phương chư hầu trong số bốn trăm ba mươi bảy thí luyện giả này.
Đây tuyệt đối là nhân vật đứng đầu, không kém
tám, chín vị đang ngồi một mình tại các bàn khác, làm cho rất nhiều người đều
coi trọng.
- Quân Uy sơn chủ đến từ một mảnh tinh vực cổ
xưa, sở học cực kỳ khủng bố, hơn phân nửa đã thành Thánh.
- Tinh khí bên trong hẳn đã thu liễm lại,
không để lộ ra một chút nào, thâm sâu khó lường, nhưng mà hắn có thể xông chín
mươi chín đạo thiên quan khó khăn nhất, tuyệt đối là một vị Thánh siêu phàm!
Mọi người đều đánh giá, đặc biệt coi trọng đối
với người này, cũng mang trong lòng một chút kiêng kị, trên con đường trở thành
Đế, đây tuyệt đối là một người cạnh tranh rất cường đại.
Quân Uy sơn chủ có một đôi mắt màu tím, đầu đội
tử kim quan, có tư thế long hành hổ bộ, ngồi ở chỗ kia mà vô hình làm cho người
ta có một cảm giác uy nghiêm.
- Mới nghe đến các ngươi đang bàn về tên sát
thủ, có tin tức về hắn sao?
Hắn thản nhiên hỏi, con mắt màu tím thâm thúy
như biển.
- Một bọn đạo chích mà thôi, không đáng nhắc đến,
cho hắn sống thêm một đêm, ngày mai tiến vào thí luyện tràng thì nhất định sẽ lộ
nguyên hình ra.
Trung niên đạo cô không thèm đếm xỉa tới nói.
- Hừ, không phải là hắn đấy ư, âm thầm giết đồng
đạo, tội ác tày trời, ta cảm thấy ngày mai chúng ta nên cũng nhau đánh hắn.
Hồng Liễu bĩu môi, chỉ tay về phía Diệp Phàm,
lúc này không còn che giấu nữa, mà trực tiếp nhằm vào hắn.
- Đúng vậy a, loại người như vậy thì quá ti tiện, âm thầm sát hại
những người cạnh tranh, lòng dạ nhỏ mọn, nếu còn để cho hẳn sống sót thì không
biết sẽ có bao nhiều người bị hại nữa, hay là tiện tay mà diệt trừ đi!
Những người khác cũng phụ họa theo.
Bên trong tửu lầu, nhiều người lộ ra dị sắc,
nhìn về phía Diệp Phàm, rồi nhìn về đám người trung niên đạo cô, xỉ xào bàn
tán.
- Một đám không biết sống chết!
Diệp Phàm uổng một chén rượu, hướng bên kia
nhìn lướt qua, con mắt phát ra ánh sáng hờ hững mà vô tình.
Trong chốc lát, bên trong tửu lâu trở nên yên
tĩnh đến cực độ, mâu thuẫn này không thể hóa giải, mặc dù còn chưa xảy ra xung
đột trực tiếp, nhưng nhất định ngày mai trong thí luyện tràng sẽ xảy ra một cuộc
chém giết vô cũng thê thảm.
- Ngươi đang nói ai đó?
Trụng niên đạo cô đứng lên, thoáng cái năm,
sáu người cũng lạnh lùng nhìn lại, lấy thế đè người, muốn nhuộm máu nơi này.
Tất cả mọi người cho rằng Diệp Phàm sẽ chỉ lạnh
lùng mà nói bóng gió, ai ngờ hắn lại trực tiếp nói thẳng:
- Nói các ngươi đó, một lũ sâu bọ, một lũ chó
bẩn thỉu!
- Ngươi thì sao, cũng chỉ là một kẻ ti tiện
không dám ra ngoài ánh sáng mà thôi, có dám đánh một trận quang minh chính đại cũng
ta hay không, trong vòng trăm chiêu ta sẽ vặt đầu ngươi xuống!
Mội người ra khỏi hàng, lạnh lùng nói, hiển
nhiên hắn là một hòn đá dò đường, muốn thăm dò và khiêu khích Diệp Phàm.
- Ta không liên quan tới vụ ầm sát, vì vậy
ngươi không nên dội bát nước bẩn này lên người ta, nếu không thì ta không ngại
giết Thánh một hồi đâu!
Diệp Phàm khinh miệt nhìn hắn một cái, nói:
- Hơn nữa, muốn đánh với ta một trận, ngươi
còn không xứng, một đao cũng đủ để chém chết ngươi rồi.
Diệp Phàm nói những lời này, từng chữ âm vang
lên, một luồng tinh lực điên cuồng phô thiên cái địa tràn ra, làm cho người kia
sắc mặt trắng bệch, phàng phất như bị một cơn mưa máu cuốn trôi.
- Ngươi...!
Trong lòng hận nghẹn lại, cực kỳ khó chịu, đá
văng cái ghế, không nhịn được bước ra, vung kiếm tấn công Diệp Phàm.
Xoát...!
Một luồng sáng hiện lên, Diệp Phàm đang quay
lưng về phía hắn, cũng không quay đầu lại, hất chén rượu ra ngoài, “phịch” một
tiếng, đã đánh bay đối phương. Tên kia phun máu ra, ngã văng xuống một góc nhỏ,
giống như vừa phải chịu vạn quân trọng kích.
Không ít người biến sắc, một chén rượu mà đã
đánh bay một vị cường giả, thủ đoạn thật là kinh người, làm cho rất nhiều tu sĩ
đều kiêng kị.
- Ngươi thật là ngang ngược, tại Nhân tộc đệ
nhất thành mà gây chiến, không đếm xỉa đến quy củ trong thành hay sao? Ngươi
kiêu ngạo cuồng vọng như thế, coi rẻ chư hùng, muốn trở thành địch nhân của tất
cả các tu sĩ hay sao?
Trung niên đạo cô cười lạnh nói.
- Rõ ràng là ân oán giữa ta và ngươi, kéo theo
nhiều người không liên quan đến để làm gì, chỉ vì vu oan ta giết Thánh, xúi giục
nhiều người như vậy để đổi phó với ta, ngươi không thấy là quá bỉ ổi hay sao?
Diệp Phàm nhìn bà ta, trong đôi mắt ánh lên thần
quang trong suốt, mỗi một câu phát ra đều như kiếm đâm, chấn động truyền vào tai
người nghe, nói:
- Ngươi hãy cổ hết khả năng mà đi mời người
đi, ngày mai ở thí luyện tràng, cho dù có bao nhiêu người đến, ta đều tiếp đón
cả!
Người nào dùng thủ đoạn đen tối, ta sẽ dùng một
kiếm mà chém người đó, đây cũng là do Diệp Phàm đã nổi lên ý định giết người,
kiểu gì thì cũng phải đánh một trận với đối phương.
Lập tức bên trong tửu lâu trở nên lạnh lẽo tới
cực điểm, lạnh tới mức thấu xượng, hai bện đang giương cung bạt kiếm, còn chưa
tới thí luyện tràng thì đã muốn đại chiến một trận rồi.
Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, man
thú gầm rổng, dường như là có sự tình dị thường nào đó đang xảy ra.
Một vài tu sĩ cười dị cầm cổ thú đi vào thành,
ở bên ngoài tửu lâu thì tất nhiên là có chỗ chăm sóc những tọa kỵ này, lúc này ở
đó đã xảy ra đại loạn.
Âm thanh man thú rít gào truyền vào, làm cho
trung niên đạo cô và những người ở cái bàn kia đều biến sắc, đứng dậy lao ra
ngoài.
Bên ngoài tửu lâu, mọi thứ trở nên hỗn loạn,
truyền đến tiếng gào rú.
- Đó là một con ngựa, tiếng kêu phát ra ở chỗ
nào?
Một âm thanh hổn hển truyền đến.
Diệp Phàm và Nhuế Vĩ cũng nhau nhìn thoáng
qua, rồi bước ra ngoài, chỉ thấy chỗ trông coi tọa kỵ đang vô cũng hỗn loạn, tiếng
man thú gào thét đang không ngừng vang lên.
- Bổn tọa không ăn cỏ, chỉ ăn thịt, hai con cầm
thú này chọc vào ta, bất đắc dĩ ta mới nướng bọn chúng!
Ầm thanh kiêu ngạo của Long Mã truyền đến.
Trung niên đạo cô, Lam Phong, và đám người Hồng
Liễu đều mang sắc mặt lạnh lùng, trong đó hai người thì mang sắc mặt xanh mét,
tọa kỵ của bọn chúng đã trút hơi thở cuối cùng, đang bị mắc lên trên đống lửa,
bị nướng thành đồ ăn.
Chủ nhân của tửu lâu mang vẻ mặt đau khổ, hẳn
mang tới một ít linh thảo, kết quả bị Long Mã không thèm quan tâm, một con Khổng
Tước cũng một con Hoàng Kim Thư bên cạnh thì giễu cợt, chọc tức và nhục mạ nó,
bởi vì chúng biết rằng chủ nhân mình muốn nhằm vào chủ nhân của Long Mã.
Kết quả thì lại thật đáng buồn, Long Mã là một
tên lưu manh đúng nghĩa, ngay tại chỗ đã dùng ba cước, đạp cho Khổng Tước cường
đại và Hoàng Kim Thư trợn mắt lên, ngất đi, rồi sau đó trực tiếp nhổ sạch lông
bọn chúng, dùng xích hỏa mà nướng, mùi thịt nướng lan ra thơm phức.
- Chuyện này... là sao? Một con ngựa mà dám
kiêu ngạo như vậy ư!
Đám người trung niên đạo cô lạnh lùng hỏi.
- Nhìn cái gì, chưa từng thấy con ngựa nào đẹp
trai như ta đang ăn thịt hay sao?
Long Mã cười hắc hắc, nói.
Chủ nhân của Khổng Tước và Hoàng Kim Thư run rẩy
toàn thân, gân xanh trên trán không ngừng nổi lên, bị một con Xích Lân Mã mang
hình thù cổ quái làm cho tức nổ phổi.
- Nghiệt súc...!
Một người giận dữ mắng to, há mồm phun ra một
cái hồ lô bằng đồng đỏ, dài gần một tấc, ánh sáng lấp lánh lóe ra, hồ lô tự chủ
mỡ nắp, thôn thiên nạp địa, muốn thu Long Mã vào trong, biến nó thành vũng máu.
- Muốn tấn công bổn tọa hay sao?
Long Mã trừng mắt, chân trước chạm đất, toàn bộ
thân thể đột nhiên nghiêng ra, xoay tròn, giống như nhân loại đang khiêu vũ vậy.
Tất cả mọi người đều trợn mắt mà nhìn, một cái
chân sau của Long Mã đạp lên chiếc hồ lô bằng đồng đỏ, một cái chân khác thì đạp
vào ngực người này, trực tiếp đánh vãng hắn ra ngoài.
Tất cả mọi người ngẩn ra, đúng là hung thú biết
võ thuật thì không ai ngăn được, con ngựa to lớn màu đỏ này đánh ra một loại
chiêu thức khác thường, đã không hóa thành hình người, cũng không thi triển thần
thông, vậy mà trực tiếp đạp bay một cao thủ, làm cho người ta phải kinh hãi.
Chủ nhân của Hoàng Kim Thư cũng ra tay, một
cánh tay hóa thành một thanh thần kiếm, thân người hóa thành binh, rất quỷ dị.
Đương...!
Long Mã cực kỳ hung hãn, thân hình dựng dựng
thẳng lên, một chân đạp xuống phía dưới, đạp trúng thanh kiếm lấp lánh đó, một
chân thì đá vào trán người kia.
Mọi người choáng váng, thú dữ phát uy, người
kia nhanh như chớp, các loại hỏa diễm đều xuất hiện, thanh thế to lớn, tại sao
lại có thể bị con ngựa quái đản này đánh ngã được? Trông cảnh này rất giống bọn
lưu manh đánh nhau ở ngoài chợ
Chủ nhân của Hoàng Kim Thư nhanh chóng quỷ mị
lui lại, nhưng Long Mã lại còn nhanh hơn, thân thể đang đứng thảng cũng không hạ
xuống, mà chân sau đạp mạnh lên mặt đất, như một tia chớp màu đỏ, nhanh đến nỗi
người kia cũng không phản ứng kịp.
Mọi người hoàn toàn choáng váng, con ngựa
thích ăn thịt này không bình thường chút nào.
Đây là Long Mã cuốn lấy Diệp Phàm, không ngừng
nhõng nhẽo, nài nỉ, cộng thêm đủ loại uy hiếp, mới học được bí quyết chữ Hành,
sạu mười năm chinh chiến tại tinh không cổ lộ khó khăn nhất, nó đã thi triển bí
quyết này đến mức xuất thần nhập hóa rồi.