Đế Thiên. Một cái tên khiến nhiều người run rẩy,
tung hoành khắp tinh không cổ lộ, quả thực chính là thiên hạ vô địch!
Hai mươi mấy năm rồi nhưng không ai quên được,
khiến rất nhiều tu sĩ hít thở không thông. Đây là một tồn tại như Thần linh, đã
có được khí khái của Đại đế.
- Là hắn... Khí thôn vạn dặm Đẹ Thiên.
Đại thống lĩnh Vu Hãn cũng thất thần một hồi.
Hai mươi mấy năm trước hắn đã từng gặp người kia, đến này nghĩ lại vẫn còn giật
mình.
- Đế Thiên, đây là tồn tại cấm kỵ, lúc trước
cùng là người thí luyện với Thanh Thi tiên tử, sau đó vì ngộ đạo mà tách ra.
Một số đầu sò của Thánh thành thứ hai chau
mày. Nhiều năm trôi qua như vậy, tinh không cổ lộ thường xuyên truyền tới tin tức.
Đế Thiên kia đáng sợ tới ghê người.
Ánh mắt của mấy người Nhân Vương cổ tinh Thác
Bạt Ngọc, Vũ Hóa cổ địa Vũ Tiên đều lóe sáng, hiển nhiên cũng từ con đường nào
đó nghe được về người này, trong lòng dậy sóng.
Huyện tôn của lão thống lĩnh, Yến Xích Phong mặt
không đổi sắc. Cái tên này tuyệt đối không xa lạ với hắn. Ngày xưa hắn đã từng
gặp người này, đến nay khó quên. Chẳng qua bởi vì nhìn thấy phong thái tuyệt thế
của Đế Thiên nên hắn đến nay vẫn chưa ra đi.
Trên người Đế Thiên bao phủ một tầng sáng thần
thánh, có một không hai trong tinh không, rực rỡ lóa mắt, chiếu rọi cả tinh
không cổ lộ, mặc dù chỉ à một người chưa gặp nhưng nghe thấy tên hắn cũng phải
đối đãi trịnh trọng.
- Đế Thiên là thiên tài một thế hệ, Diệp huynh
cũng là người tài của thế hệ này. Giao tiếp với hắn cũng không bôi nhọ uy danh
của ngươi.
Thanh Thi tiên tử dịu dàng nói, tiếng nói mềm
mại êm tai.
Diệp Phàm hiểu Trích Tiên Tử muốn mượn sức hắn.
Đế Thiên là một chí tôn trẻ tuổi khó lường, lời nàng vừa nói chỉ là khiêm tốn
mà thôi.
Muốn kiếm một phụ tá đắc lực cho Đế Thiên sao?
Diệp Phàm bình tĩnh, nghĩ tới đó phải là một nhân vật cực mạnh, ngay cả người
như Trích Tiên Tử cũng phải ra tay giúp đỡ.
Một khúc địch vang lên, giống như một giòng suối
mát giữa sa mạc, giống như tiên điện lầu quỳnh đột nhiên xuất hiện giữa thảo nguyên
trống tải, thấm vào lòng người, khiến ai nấy đều say mê.
Trích Tiên Tử Thanh Thi chúm đôi môi anh đào
thổi sáo ngọc, vang vọng Bích Ba Tiên Lâm. Mưa hoa đầy trời, cánh hoa trong suốt,
hương thơm tỏa ra, khiến nơi này như ảo mộng.
Trong rừng có một số cây khô khéo sớm mất đi
sinh cơ nhưng tiếng địch thổi qua lại đâm chồi xanh biếc, lập tức sống lại.
Rất nhiều đá núi nhấp nháy sáng, giống như có
sinh mệnh, hoa cỏ thông linh, bắt đầu bay múa. Mây trời cuồn cuộn, vạn điểu bay
tới.
Trên mặt đất trào ra những dòng suối mát, bầu
trời xuất hiện từng đóa kim liên. Thần âm như vậy khiến thiên địa đều sinh dị
tượng, khiến an nấy đều cảm thấy an bình.
Khúc này có trợ giúp cực lớn với tu luyện, có
thể khiến Tiên Thai không minh, dễ dàng ngộ đạo. Dù là Thanh Thi tiên tử bình
thường cũng rất khó tấu ra.
Trăm loài chim cất tiếng hót, cánh hoa lấp
lánh tràn đầy màu sắc. Rất lâu sau mọi người mới khôi phục tinh thần.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng không trao đổi Đạo
Chi Nguyên. Hắn mơ hồ chỉ ra rằng nếu có mấy bộ Cổ Kinh, lại thêm Thần Quang cổ
Thai thì hắn có thể sẽ đồng ý.
Trích Tiên Tử không có khả năng gật đầu. Thần
Quang cổ Thai có ý nghĩa trọng đại. Mất nó giống như mất đi đôi cánh tiên,
không thể đi lại giữa các tòa cổ thành nữa.
- Ngươi nhớ đừng giết sạch Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ đó.
Tiểu thị nữ Linh Nhi nói khẽ.
- Đại Ma Thần thật sự đáng sợ như vậy sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên. Tuy rằng cổ Hoang còn rất trẻ
nhưng lại đi qua con đường đẫm máu, không biết giết bao nhiêu người rồi, có thể
so với Ma tôn tuyệt đại, khiến cả Đế Thiên cũng phải kiêng kị không thôi.
Cổ Hoang, cổ Hoang. Trong lòng Diệp Phàm thì
thầm hai từ này. Tên này đã dự báo kẻ này là chí tôn trong thanh niên, lại được
gọi là Đại Ma Thần.
Buổi gặp mặt nhỏ này kết thúc như vậy. Mọi người
đứng dậy rời đi. Diệp Phàm cùng ra đi trong trời chiều, lơ đãng đảo mắt nhìn về
phía mấy lão già ở phía xa.
- Linh giác của hắn thật đáng sợ, một cái liếc
mắt nhìn lại không rất nhiều ý nghĩa, xác nhận chúng ta. Đây là một thanh kiếm
sắc bén. Đế Thiên đi trên Đế lộ, bên cạnh cần một ít nhân tài làm trợ thủ. Người
này nếu thật tâm quy thuận thì tương lai hắn sẽ có một chỗ đứng.
- Chỉ sợ hắn kiệt ngạo không thiện ý, nghĩ tới
chuyện có thể một mình đi tới. Có lẽ cần cho hắn biết thân phận và địa vị của hắn
trước đã.
Vài lão già nhìn về phía Diệp Phàm ở xa xa, thấp
giọng nói.
- Trên người hắn không chỉ có một bộ Cổ Kinh,
cộng thêm Đạo Chi Nguyên thì khó có thể sống quá lâu nữa.
Ánh mắt nhị thủ lĩnh Thiên Hoang Thập Tam Kỵ lạnh
lẽo nói.
- Hừ!
Yến Xích Phong đội kim quan, sắc mặt lạnh
lùng, cười một con man thú cao lớn, có vẻ ác nghiệt, chỉ phun ra một chữ như vậy.
Mọi người lần lượt rời khỏi Bích Ba Tiên Lâm.
Sóng to gió lớn phát sinh hơn nửa ngày như vậy đã khiến cái tên của tu sĩ Diệp
Phàm xuất hiện trên đầu lười mọi người.
Một số đầu sỏ trong thành đều có tâm tư, không
đi cùng đường bàn luận mà giải tán, không nhận ra được ý đồ.
Đám người Khổ đầu đã, Mục Quảng Hàn, Âu Dã Ma
vẫn thản nhiên. Trước buổi gặp gỡ này thì bọn họ gần như không có gì để nói.
Lai lịch của bọn họ bất phàm, là những hạt giống mạnh nhất trong số người thí
luyện lần này.
- Trích Tiên Tử thật sự bỏ cuộc như vậy sao?
Khiến người ta nhìn không thấu. Nàng sẽ rời đi như vậy sao?
Một chiến binh cao tuổi nói nhỏ.
Đại thống lĩnh Vu Hăn không chút đổi sắc, ngồi
ngay ngắn trên một con cổ thú, nói:
- Tất cả đều khó nói. Tuy nhiên chắc người tên
Diệp Phàm kia mấy ngày tới sẽ có chút phiền phức.
- Này này này, ngươi chậm một chút.
Phía sau Diệp Phàm truyền tới giọng nói của một
nữ tử. Vũ Tiên nhẹ nhàng đi tới, tuyết y bay khẽ. Diện mạo của nàng tươi đẹp,
dung nhan khuynh thành.
- Ngươi nói ý tứ của Trích Tiên Tử kia là gì,
muốn thể hiện thực lực với chúng ta sao? Mà lòng dạ của nàng đối với ngươi rất
khó lường. Hay là chúng ta liên hợp lại, gọi Khổ đầu đã, Mục Quảng Hàn, Âu Dã
Ma cùng xử lý nàng, ngươi thấy sao?
Vũ Tiên nói.
Nàng tươi đẹp như hoa dưới tuyết, linh động
như tinh linh, xinh đẹp ngọt ngào nhưng lời nói lại khiến người ta kinh ngạc,
đúng là một nữ tử bất lương.
- Nhìn ta như vậy làm chi? Ta nói không đúng
sao. Nàng nằm trong đám người đáng sợ nhất tinh không cổ lộ đó. Hiện giờ chính
là cơ hội khó có được để diệt trừ nàng.
Vũ Tiên chớp mắt, vung vung nắm tay nói.
Diệp Phàm nói:
- Ngươi đánh được nàng sao? Ngay cả tiểu thị nữ
của nàng cũng đã thành Thánh, ngay cả Tiếp dẫn sứ cùng phải khách khí với nàng,
tự mình đón chào đó.
- Hừ, không phải chỉ là một mụ già sao. Tu luyện
nhiều một chút mà thôi. Hai mươi năm sau ta sẽ thắng nàng!
Vũ Tiên nói xong cũng hơi chột dạ, tinh quái
nhìn khắp nơi, sợ bị người khác nghe thấy.
Diệp Phàm suy nghĩ, nói:
- Tuổi nàng không coi là lớn. Ta không thể
không thừa nhận người này có tu vi siêu thánh lăng thần, trên tinh không cổ lộ
có ít người là đối thủ.
- Hai mươi năm sau là chuyện không ai nói chính
xác được. Nàng nếu thật sự không thể tranh người đệ nhất của tinh không cổ lộ
thì sẽ không quay đầu đâu.
Vũ Tiên nói, lại "hung tàn" yêu cầu
Diệp Phàm ra tay, muốn cùng nhau xử lý Trích Tiên Tử.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không coi những lời
này là của một nữ tử tinh khiết lương thiện bị làm cho tức giận. Hắn từ miệng của
tiểu thị nữ của Trích Tiên Tử biết đám người Vũ Tiên, Khổ đầu đã, Mục Quảng
Hàn, Âu Dã Ma đều có liên quan tới một số cường giả trên con đường phía trước,
nghĩ tới Vũ Tiên chắc là có quan hệ đối địch với Đế Thiên.
Diệp Phàm ngồi Long Mã trở về khách sạn, không
bao lâu lại có khách tới chơi, là một lão già. Đây chính là một trong mấy lão đứng
ở chỗ lối ra Bích Ba Tiên Lâm nhìn lại.
Người này rất bình thản, ngồi trong sảnh dùng
trà, lộ vẻ tán thưởng với Diệp Phàm, uyển chuyển biểu đạt ý muốn dùng một vật
chí bảo để trao đổi Đạo Chi Nguyên.
Đáng tiếc là Diệp Phàm vẫn không thích thú, dù
trò chuyện vui vẻ nhưng lại không hề động tâm, cứ uống trà tán dóc với hắn, lúc
thì nói tới tinh không không bờ bến, lại nói tới phi thuyền, tí lại cảnh phong
hoa tuyết nguyệt, tí lại là cảnh tinh không cổ lộ, thậm chí còn nói tới đám người
Trích Tiên Tử, khiến lão già nọ hận không thể đập hắn một trận.
- Đế Thiên và một số cường giả đã tiến vào một
tòa lăng tẩm thật lớn sâu trong tinh không cổ lộ, mênh mông vô cùng. Tiểu hữu nếu
cố ý thì lai có thể khai quật ra.
Lão già nọ đưa một viên đường ra, có thể nói
là long trời lở đất.
Phần mộ của Đại đế cổ chân chính. Bắc Đẩu tất
nhiên có nhưng đến này cũng chưa ai khai quật được, nhiều nhất chỉ mở được một
vài mộ ở bên cạnh thôi. Đó đều là thứ Cổ đế cố ý lưu lại cho hậu nhân..
Ở sâu trong tinh không cổ lộ. Nếu có một phần
mộ chân chính của Đại đế. Trong đó chắc phải tràn ngập gió tay mưa máu, hội tụ
các cường giả thí luyện từ các tinh vực vô tận, nói không chừng có thể mở được.
Sau đó lão già lấy ra một ngọc binh là một
chuôi kiếm, phong cách cổ xưa, không tới một thước, do Thiên Ngọc luyện thành.
Đây là một kiện Thánh khí, cũng là một biểu tượng cho thân phận.
- Đế Thiên chinh phạt khắp nơi, huyết chiến mấy
chục năm đến này tổng cộng đưa ra năm Thánh khí. Bất kể ai nắm được một kiện
trong số đó, dọc đường đi đều có thể có được tin tức thần chiến và các loại cần
thiết.
Lão già nói, tuy rằng rất mơ hồ nhưng thế cùng
là đủ rồi. Đây là một tín vật, đưa cho Diệp Phàm là muốn mượn sức hắn giúp Đế
Thiên.
Diệp Phàm liếc nhìn hắn, rõ ràng thấy được
Thánh khí hình dạng chân long, còn có một đạo binh giống như tiên phượng. Kết
quả lão già này chọn ra một kiện kiếm khí hình bạch hổ đưa cho hắn.
Tuy rằng lão già này có vẻ bí ẩn, lôi từ cơ thể
ra nhưng Diệp Phàm có Nguyên Thiên Nhãn sắc bén tới mức nào, đã hiểu rõ từ sớm.
Xem ra trong lòng lão già này hắn chỉ đáng mượn sức, chưa phải là "lợi kiếm"
cấp cao nhất.
- Lão trượng, ta không có hứng thú với thứ
này, ghét nhất là đánh đánh giết giết, rất ít sát sinh, trên tay gần như chưa
nhuốm máu. Cuộc đời ta thích nhất là phong hoa tuyết nguyệt. Ta muốn hỏi Thanh
Thi tiên tử có ý trung nhân hay chưa. Tiền bối hỏi bóng gió giúp ta được không.
Nếu có thể giật dây thì tại hạ cảm kích vô cùng...
Lão già nghe vậy suýt nữa là hết bàn phất áo bỏ
đi, cuối cùng cũng chỉ còn nghiêm mặt cáo từ.
- Thế nào?
Hắn vừa về lại một tòa lâm viên thì mấy người
khác liền đứng dậy hỏi.
- Hắn nói rất ít sát sinh. Ta nhổ vào. Theo ta
biết hắn đẫm máu đi vào, sớm đã chém giết không biết bao nhiêu cao thủ rồi.
- Xem ra hắn không chịu giao ra Đạo Chi
Nguyên. Không để cho hắn thấy chút áp lực thì sẽ không hiểu được rõ mình chỉ là
một phụ tá trong thiên địa này.
- Mà đáng ghét nhất là giọng nói của hắn rất
lông bông, bất kính với Trích Tiên Tử, còn bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt với
ta.
- Kẻ này vô liêm sỉ, to gan lớn mất. Nếu Đế
Thiên biết khẳng định sẽ trấn áp hắn, khiến hắn biết rõ địa vị thực sự của
mình.
Lão già sau căm giận không thôi, nói chuyện với
mấy người, thấy Diệp Phàm trêu chọc, khiến ai nấy đều không vui vẻ.
Trên bầu trời, Đại thống lĩnh Vu Hãn cưỡi man
thú tuần thành, thấy lão già nọ rời đi, lộ vẻ suy nghĩ, nói:
- Chân thân mấy người này đều không phải Nhân
tộc, thực lực cường đại mà làm tay sai cho Đế Thiên, mưu đồ Đạo Chi Nguyên.
Một lão binh híp mắt suy nghĩ, nói:
- Đại thống lĩnh. Đàn tràng thái cổ sắp mở ra
rồi. Có thể xé mở một góc, khiến mấy tên dị tộc này đi vào đi. Nếu chúng muốn
đoạt Đạo Chi Nguyên thì chúng có thể đánh gục vào thời khắc cuối cùng, vừa có Đạo
Chi Nguyên lại vừa có công bảo vệ đàn tràng.