Trong bầu trời đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng,
ánh trăng treo trên cao, ánh sao phủ xuống tươi đẹp, rủ xuống từng tia sáng bạc
trắng, làm cho cái thành cổ này dâng lên từng trận khói nhẹ giống như sương mù.
Diệp Phàm ngồi ở nóc phòng, nhìn lên bầu trời
đêm, Long Mã nói rất đúng, áp chế cảnh giới càng lúc càng khó khăn, phải nhanh
một chút lựa chọn một viên cổ tinh. Hôm nay tình thế rất ác liệt, có rất nhiều
nguy cơ, việc thành Thánh đã như lửa sém lông mày rồi.
Trong thành rất phức tạp, lại có các cường giả
trở lại từ chỗ sâu trong Tinh không cổ lộ, điều khó coi nhất chính là, một ít cự
đầu trong thành này cũng mang lòng dạ khó lường, hắn có lý do tin tưởng, hộ
thành binh sĩ không đáng để tin cậy.
Chỉ là không biết vị Tiếp Dan Sứ kia như thế
nào, đây là một người cực kỳ mấu chốt.
Tiếng quạ đêm kêu to, trong bầu trời đêm lạnh
như băng thì đặc biệt thâm trầm, cách đó không xa có một con sông chảy qua, bên
cạnh dãy phòng ở này.
Vù...!
Diệp Phàm lập tức theo nóc phòng biến mất,
trong tay cầm một thanh trường thương, mãnh liệt đâm vào trong dòng sông, “rào
rào” một tiếng, hắn từ trong dòng sông lấy ra một cỗ thân thể, tự đỉnh đầu cắm vào trong, đã
bị mất mạng.
Thế lực mà hẳn phải đối mặt không có mấy người
lương thiện, nhất là còn có Đạo Chi Nguyên, Cổ Kinh trên người, làm cho không
ít người ngấp nghé, nhất định không được an bình rồi.
Có lẽ chỉ có đại sát những người có bụng dạ
khó lường một phen, thì mới có thể triệt để giải quyết hậu hoạn được.
Sau nửa đêm, mọi âm thanh đều im ắng, chỉ có
ánh sao chiếu một chút, trong thành rất yên lặng, phía xa có một tòa kiến trúc
cao lớn. Nhị thủ lĩnh, trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đang cầm trong tay một
thanh đại cung, bên trên đã lắp một cây chiến mâu giống như mũi tên cự đại,
ranh máu rất sâu, hiện lên màu đỏ sậm, bên trong lại có khắc hai chữ Diệp Phàm,
máu tươi nhỏ xuống từng giọt một.
Đây là một kiện cấm khí, đã được tuyệt thế cao
thủ gia trì, trong khoảng cách nhất định có một loại lực lượng quỷ dị đáng sợ,
khó lòng phòng bị.
Hắn dùng hết khả năng, kéo thanh đại cung này
cong ra phía sau, phát ra từng luồng khí như long như hổ, mũi tên to lớn mang
màu máu, giống như một thanh chiến mâu, sắc bén băng hàn, nhắm ngay chỗ ở của
Diệp Phàm.
Một tiếng dị khiếu truyền ra, mũi tên to lớn
màu máu này pha vỡ hư không, trong nháy mắt đã tới!
Cùng lúc đó, Diệp Phàm toàn thân phát lạnh, ở
giữa mi tâm mơ hồ xuất hiện vết máu, tiên đài sắp vỡ vụn, băng hàn đau nhức.
Loại cảm giác này giống như khi quyết đấu với
Quân Uy sơn chủ, đối phương thi triển một loại cấm thuật quỷ dị, làm tâm thần
cho hắn có chút không tập trung được. Tại thời khắc này, Diệp Phàm thân hóa
hình rồng, thi triển ra thái cực màu vàng, đồng thời khởi động dị tượng, phóng
lên bầu trời.
Đồng thời, hắn tế ra Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh,
“đương” một tiếng, vừa vặn đón được mũi tên to lớn màu máu kia, phát ra một tiếng
nổ manh rung trời.
Phốc...!
Mũi tên khổng lồ màu máu đứt gãy từng khúc, rồi
sau đó mãnh liệt nổ tung, một cỗ năng lượng cường đại tràn ngập trên bầu trời,
kinh động đến tất cả mọi người trong vòng trăm dặm tại đây.
Thành cổ có cấm chế, nhưng mặc dù như thế, vòm
trời vẫn bị xé nứt ra, vũ trụ như sôi trào, các tia sáng thảm thiết trút xuống
vùng tinh vực đen tối.
May mà trước đó đã có cao thủ trước hết chữa
trị cấm chế, nếu không thì hậu quả sẽ thật sư không gánh chịu nổi.
- Chuyện gì xảy ra, xảy ra chuyện gì?
Toàn thành cao thủ vừa rồi đều có một loại cảm
giác sờn hết cả gai ốc.
Trên lầu cao tàng, một bóng sáng lóe lên, Nhị
thủ lĩnh trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ biến mất tại chỗ, xuất hiện bên trong một
tòa phù đệ khác, đã đi ra khỏi hiện trường.
Diệp Phàm mang ánh mắt lạnh lùng, trước tiên
xông lên tòa lầu cao kia, đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một bước, không thể ngăn
chặn địch thủ được.
Trong đại sảnh vàng son lộng lẫy, rường cột chạm
trổ, các chùm sáng to bằng cánh tay, làm cho nơi đây sáng chói, Nhị thủ lĩnh
trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ nói:
- Thứ này có uy lực thật sự rất cao, đáng tiếc
vẫn không có thể giết chết hắn được.
Yến Xích Phong nhíu mày, chăm chú nhìn, nói:
- Hắn phá giải như thế nào, phải biết rằng một
mũi tên này có thể đơn giản tiêu diệt cả Cổ Thánh cường đại có được mấy ngàn
năm đạo hạnh cơ mà.
- Bị cái đỉnh do căn nguyên Vạn Vật Mẫu Khí
đúc thành chặn lại, từng khúc đứt gãy.
Nhị thủ lĩnh của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ nói,
mặc dù chỉ là để quấy đục dòng nước, cùng không trông cậy vào một kích tất sát,
nhưng vẫn rất tiếc nuối.
- Cái này khó trách, năm đó chế tạo mũi tên
này đã hao tổn đi vô số thiên tài địa bảo, khắc lên mấy ngàn đạo chú văn, có thần
năng vô thượng phá vạn pháp, có thể thuấn sát Thánh nhân, khuyết điểm duy nhất
chính là sợ các vật kiên cố ngăn cản.
Yến Xích Phong nói, đây là hộ thân chí bảo mà
huyền tổ lưu cho hắn.
Mũi tên này có thể phá vạn pháp, khắc chế vô số
thần thuật, trảm nguyên thần rất đơn giản, tuy nhiên lại có chỗ khiếm khuyết về
phần vật lý công kích.
Nhị thủ lĩnh của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ thấy
được hoàng kim thái cực và dị tượng mơ hồ của Diệp Phàm, ẩn ẩn cảm thấy, không
có cái đỉnh đó thì hơn phân nửa vẫn khó tổn thương thân thể đối phương được, bất
quá hắn không có nhiều lời, hắn chỉ có một mục đích, đó là làm cho Diệp Phàm
gây thù chuốc oán cho thêm nhiều người là được.
Oanh...!
Sau nửa đêm, lại có thêm một tiếng vang thật lớn,
một thanh Tử Kim chùy cự đại từ trên trời giáng xuống, nện chỗ ở của Diệp Phàm
trở thành tro bụi, thánh khí bắn ra từng luồng sáng chói.
Diệp Phàm đứng thẳng trên bầu trời, vẻ mặt âm
trầm, hắn quyết định chủ động ra tay, muốn sau nửa đêm sẽ đại khai sát giới tại
đây.
Rốt cuộc là có những người nào muốn gây bất lợi
cho hắn, hắn biết rất rõ, hiện tại không cần phải đưa ra chứng cớ gì cả, giết
chết tất cả là được.
Nhưng mà, Đại thống lĩnh đã kịp thời xuất hiện,
lại để cho hắn không thể không dừng tay, không thể hoàn hành động này.
- Trong thành không quá bình yên, hi vọng
ngươi biết cách khắc chế!
Vu Hàn nói.
Diệp Phàm không nói gì thêm, yên lặng như vực
sâu, hạ xuống một tảng đá bên bờ sông, nhắm mắt ngồi xuống.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi, một sáng sớm
tràn ngập tinh thần phấn chấn đã xuất hiện, tất cả những gì xảy ra đêm qua cũng
không hù dọa được gì cả, bên trong thành vẫn rất phồn hoa tấp nập.
Đương...!
Tiếng chuông lớn vang lên, Tiếp Dần Sứ rốt cục
ra mặt, hắn giống như dự cảm được gì đó, không muốn để cho những người này có
thời gian khôi phục quá dài, muốn lập tức mở ra Thái cổ thí luyện tràng.
Thí luyện giả đi lên Tinh không cổ lộ, tất cả
đều mang tinh thần bừno bừna khí thế, ai cũng không muốn bỏ lỡ, đều đang chờ đợi
giờ khắc này.
- Yến Xích Phong cũng muốn đi vào, những năm gần
này hắn đi vào nhiều lần, đã nhận được rất nhiều chỗ tốt rồi!
Dân bản địa trong thành có người nói nhỏ.
Một đám man thú chạy như bay, đạp trên trời
cao, cách mặt đất vài chục trượng, gào thét mà tới.
Ngoài Yến Xích Phong, còn có một ít đệ tử của
các thế lực lớn trong thành, tuy nhiên đi vào như vậy có chút không hợp quy củ,
nhưng đều là đệ tử trong thành, nên họ cùng mở một mắt, nhắm một mắt mà cho
qua.
Người của Đế Thiên cùng đã đến, mấy lão giả đứng
trong đám người bên ngoài, ánh mắt chiếu về phía Diệp Phàm, có chút lạnh lùng,
lại nhìn về Đại thống lĩnh cách đó không xa.
Khổ Đầu Đã, Thác Bạt Ngọc, Âu Dã Ma chia đều đứng
tại một phương, mặt không có biểu tình gì, chờ đợi Thái cổ đạo tràng mở ra, ma
luyện chính mình.
Xa xa, Quan Thừa đi tới, cùng Nhị thủ lĩnh
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ ở một chỗ, hướng về phía Yến Xích Phong và những đệ tử
hạt giống kia mà đi tới.
Ngay trên quảng trường tại cổ thành, bỗng
nhiên xuất hiện mười hai cánh cửa, đi thông về phía một mảnh Thái cổ thí luyện
tràng, cánh cửa sáng chói, bên trong phảng phất là một mảnh tiên vực.
- Ài... Các ngươi tự giải quyết cho tốt, ma
luyện bản thân nhiều hơn nữa, năm đó từng có người ở chỗ này đã nhận được cơ
duyên rất lớn, ngày nay danh chấn cổ lộ, như Trích Tiên Tử, Đại Ma Thần thì đều
đã từng cảm ngộ rất sâu tại đây.
Tiếp Dần Sứ nói, nhìn thoáng qua Thanh Thi
Tiên Tử cách đó không xa.
Quan Thừa đứng tại đây này, dùng sức nắm chặt
nắm đấm, đốt ngón tay có chút phát xanh, bởi vì hắn nhớ lại các danh tự có thể
làm cho Thiên Địa phải biến sắc, đối với rất nhiều người năm đó mà nói, đó đại
biểu cho một loại cấm kị.
vẫn còn nhớ rõ năm đó, một người kia đơn
thương độc mã, ngựa đạp trời cao mà qua, một thương đóng đinh hắn và tọa kỵ lên
trên mặt đất, máu tươi chây đầm đìa, cái kia là khí phách bực nào a.
Mà người này đã tung hoành tinh không, không
đâu địch nổi, mấy năm trước nghe nói hắn từng bị chư hùng vây giết ở chỗ sâu trong
tinh không, đại chiến một đêm, hủy diệt một đoạn tinh lộ, chấn động các các cổ
vực bao la mờ mit.
Đã nhiều năm như vậy rồi, Quan Thừa đến nay
nghĩ mà còn có một loại cảm giác như bị hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm,
lông tơ toàn thân dựng lên, đây là một loại áp lực khó tả rõ được.
Người kia đến nay vẫn là vô địch, tại Tinh
không cổ lộ phía trước thì đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, có thể là một
trong các chiến giả thì thật sự không có nhiều người.
Cùng chính bên trong phiến Thái cổ đạo tràng
này, người kia đã từng đánh vờ cấm chế của đạo tràng, một mình phóng tới ngoại
vực, chỉ có Quân Thừa nhìn thấy, ngay cả Tiếp Dần Sứ cùng chưa từng biết được,
khí phách, dáng người lúc đó, đến nay nghĩ lại vẫn khiến hắn cảm thấy toàn thân
lạnh như băng.
Quay về chốn xưa, hắn loáng thoáng có thể nghĩ
tới vị chí tôn lãnh khốc trẻ tuổi kia, không khỏi siết chặt nắm đấm lại.
Ngày đó, Quan Thừa thấy Diệp Phàm đơn thân độc
mã vào thành, một mâu giết chết Kim Sí Thiên Bằng của trung niên đạo cô, lại để
cho hắn nghĩ tới tao ngộ của mình. Đồng dạng cũng bị người ta dùng một thương
xuyên thấu, máu tươi chây đầm đìa, lại để cho hắn xúc cảnh sinh tình, không nói
chút đạo lý nào cả, không chút do dự căm hận Diệp Phàm, vì vậy mới có các xung
đột sau này.
Mười mấy năm qua tu dưỡng, hắn một lần nữa
khôi phục lại sự tự tin, thực lực tăng mạnh, vì vậy lại bước lên cổ đạo, từ cửa
thứ nhất làm lại từ đầu.
Nhưng mà lúc này hắn lại có chút do dự, đứng ở
chỗ này, hắn không tự kìm được nghĩ tới năm đó, uy thế của người kia khiến cho
thân thể hắn có chút rét run.
Quân Thừa nhìn Diệp Phàm trong ánh bình minh,
trên người hắn cảm nhận được một loại khí chất tương tự rất đặc biệt, lẩm bẩm:
- Ta hận nhất chính là loại khí chất vô địch
này.
Mười hai cánh cửa được mỡ ra, thí luyện giả tiến
vào Thái cổ đạo tràng, một vài đệ tử của thế lực lớn cùng đi theo vào trong, Tiếp
Dần Sứ và Đại thống lĩnh, cùng các binh sĩ đều không có ngăn trở.
Rồi sau đó, thần môn chậm rãi khép lại.
Đây là một mảnh đại địa bao la mờ mit, khí tức
bao la hùng vĩ, rất nhiều cổ thú đang gào rú, đều là Thái cổ dị chủng, đến nay
đã sớm tuyệt tích ở bên ngoài, chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy ở chỗ này.
Mấy con Kim Ô xẹt qua trời cao, lưu lại từng
chuỗi lửa. Một con Long tước giương cánh nhấc lên cả một sơn mạch, dùng để xây
tổ, che khuất bầu trời, khủng bố khôn cùng.
Sau khi Diệp Phàm đi tới đây, nhắm lại đôi mắt,
đi từng bước một về phía trước, dùng tâm để cảm thụ loại khí thế hào hùng này,
có một loại lực lượng vô cùng vô tận đang mãnh liệt dâng trào.
Lực chi đạo!
Thời gian chi lực, không gian chi lực, thiên địa
chi lực, vạn vật chi lực... Nhiều pháp môn, tất cả đạo thống, đều không thoát
khỏi lực, ẩn chứa ở bên trong.
Diệp Phàm cảm thấy thế giới này lại để cho hắn
thân cận, toàn thân huyết khí bốc lên, lưu chuyển trong cơ thể như tiếng sấm, tản
mát ra chiến lực chí cường, phiến đại địa này lại để cho thánh huyết của hắn trở
nên bành trướng.
Nhân tộc Thánh thể, thân thể vô song, lực lượng
vô cùng, đi vào nơi này mà tự nhiên có thể dung nhập vào trong không khí nơi
đây.
Diệp Phàm đi bộ xung quanh, đo đạc mỗi một tấc
đất, nhắm mắt lại, cảm ngộ vạn vật tự nhiên, bắt lấy lực chi đạo, huyết khí
toàn thân cuồn cuộn, như là một ngọn núi khổng lồ đang di động, ép cho vùng cổ
địa này ầm ầm rung động, giống như muốn lún xuống dưới.
Cuối cùng, hắn như một viên thần tinh, mỗi một
lần bước đi, đều được thiên địa vạn vật cộng minh, các luồng pháp tắc vô tận
tràn ra, một mảnh trật tự thần liên dài hẹp đan vào nhau, núi sông vờ nát.
Thần liên sáng chói nối liền với thân thể hắn,
để cho hắn trông vô cùng đẹp mắt, hắn như một con Tiên Hoàng, đang dục hỏa
trùng sinh trong tiên vực.
Trong thế giới này, rất nhiều hung cầm mãnh
thú đều sợ run, mặc dù có thánh thú bay qua, nhưng cùng đều tránh khỏi hắn từ rất
xa.
Diệp Phàm có một loại xúc động, muốn xé rách
phiến núi sông này ra, đánh vờ cấm chế, siêu thoát tại đây, phóng tới thế giới
bên ngoài đạo tràng, nhìn một cái xem rốt cuộc đây là nơi nào.
- Thời gian còn sớm, ta cứ chậm rãi thể ngộ
đã.
Diệp Phàm không lỗ mãng, cảm ngộ nửa tháng, hắn
mỡ mắt, ánh sáng xé rách hư không, cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, nhấc
tay giơ chân cùng có thể hái sao lấy trăng được.