Núi sông tráng lệ, linh khí đậm đặc không tản
ra, Diệp Phàm rõ ràng cảm nhận được sự quý giá của phiến đàn tràng này, ngoại
trừ hung cầm mãnh thú tung hoành trong thiên địa, cùng với các cổ dược ở khắp
nơi, thì còn có rất nhiều linh thổ.
Hắn từng bước đi qua, gặp được từng khối tu
luyện bảo địa, thụy khí bừng bừng, phi thường thích hợp cho tu luyện. Lại có
thêm nhiều các hồ nước, muộn màu muôn vẻ, sương mù bốc lên tận trời, có thể gọi
là linh, hồ, tinh khí tản ra bốn phía.
Đây đều là các thần thổ khó gặp.
Hắn thậm chí còn thấy được quá trình diễn biến
của Nguyên, ở một số nơi đặc biệt, thiên địa tinh nguyên nồng đậm thành trạng
thái dịch, kết thành tinh thể, từng miếng trong sáng lấp lánh.
Diệp Phàm xâm nhập thái cổ đàn tràng được nửa
tháng, ngộ đạo tu luyện, vẫn chưa gặp phải địch thủ, chỉ có Long Mã đi theo phía
sau, đồng dạng đang đắm chìm trong một loại diệu cảnh.
- Nên đi nhìn một cái.
Hắn cưỡi lên Long Mã, xông lên tận trời mà đi,
đạp lên các đám mây, rong ruổi khắp bầu trời, ầm ầm rung động, làm cho các loại
cường đại dị thú trong Linh Sơn cổ địa cũng không dám xuất đầu.
- Oa...!
Một con Kim Ô cùng một con giao long đang
tranh phong, đoạt một gốc Huyết hoàng đằng, gốc cây đỏ thẫm trong suốt như mã
não, cũng không thô dài, chỉ dài tầm một trượng mà thôi, vậy mà đã dẫn tới cuộc
thú vương huyết chiến này.
- Nơi này thật đúng là phi phàm, lại có loại đồ
vật này, theo truyền thuyết thì tinh huyết do tiên linh lưu lại thế gian sẽ
sinh ra một ít cỏ cây cùng cổ dược dị chủng, đây là Thử liệt bảo đằng.
Long Mã nói.
Trai cỏ tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Long Mã đột
ngột giết vào, cướp đi loại Huỵết hoàng đằng này, giống như là trâu gặm mẫu
đơn, dùng một ngụm nuốt xuống, lập tức khiến cho toàn thân nó phát ra ánh sáng
như mây đỏ, tinh khí bắn ra bốn phía, thiếu chút nữa đã làm cho nó vỡ cả thân
thể ra.
Bọn họ ngang trời mà đi được mấy vạn dặm, đi
vào một nơi yên lặng, nhìn thấy phía trước có ánh sáng nhấp nháy, một nữ tử
đang ngồi xếp bàng trong một linh trì lớn bằng một trượng, nơi đây có một dòng
sông thánh khiết đang lượn lờ.
- Đây là... Long tiên dịch.
Diệp Phàm kinh ngạc.
Linh trì rất nhỏ, chỉ rộng một trượng, nhưng
tinh khí bên trong lại bốc hơi lên, lưu quang tràn đầy nơi đây, chung quanh đều
là linh thảo, cổ dược sinh trưởng. Dịch thể ồ ồ mà chảy này, là tinh hoa do
long mạch phun ra, là một loại bảo dịch do đại địa nuôi dưỡng ra, hiếm thấy và
rất khó thu được.
Mục Quảng Hàn ngồi xếp bàng trong đó, bảo dịch
làm ướt vạt áo, ngọc thể uyển chuyển như ẩn như hiện, các đường cong động lòng
người hiện lên, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, mái tóc bồng bềnh như mây phủ xuống,
che lên cái chổ trắng như tuyết.
Nàng đang nhắm mắt, tắm rửa trong Long tiên dịch,
kết làm một thể cùng với long mạch trong lòng đất và khắp núi sông này, một cỗ
lực đạo mênh mông đang tràn ngập ra.
- Cô nàng này cũng có tạo hóa ghê gớm thật, vậy
mà lại có được một chỗ bảo địa như vậy để ngộ đạo, đúng là làm ít công to.
Long Mã nói, một bộ nóng lòng muốn thử, đang
muốn xông lên đánh lén.
Nhưng rốt cuộc thì vẫn không có hành động gì,
Mục Quảng Hàn không từng trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng không định đi làm người
xấu vô cớ, ngộ đạo của bản thân mới là thứ quan trọng nhất, bởi vì chỉ có một
tháng thời gian để ở lại nơi này, mỗi một phút đồng hồ đều rất quý giá.
- A Di Đà Phật...!
Ở chỗ sâu trong một dày núi khác, tiếng phật
hiệu như sấm vang lên, nơi đó trở thành một thế giới màu vàng, các loại phật
quang tràn ngập, bao phủ khắp dãy núi và cổ địa.
Khổ Đầu Đã đang tu luyện, gần như diễn biến cả
một mảnh linh sơn thành Phật quốc, muôn hình vạn trạng, trong vòm trời có ba
ngàn cổ Phật đang ngâm xướng, chấn động cả đại địa.
- Tên hòa thượng đó đang làm gì vậy?
Long Mã kinh ngạc.
- Hắn đang sáng lập Hư không Phật quốc.
Diệp Phàm cũng động dung.
Vô số vị cổ Bồ Tát, từng cổ Phật Đà, hóa thành
từng thân ảnh màu vàng, đã vây quanh khổ đầu, chuyển động chung quanh hắn, thần
bí mà khó lường.
- Ngọn núi kia nứt ra rồi, xuất hiện một tòa
miếu nhỏ.
Long Mã mở to hai mắt.
Ngọn núi lớn nguy nga phía trước kia, xuất hiện
từng vết rách, một tòa cổ miếu dựng Ịên, phát ra ánh sáng chiếu khắp vạn trượng,
tỏa ra thập phương, mơ hồ có thể thấy được một tòa hư ảnh đại Phật đang ngồi xếp
bằng ở bên trong.
- Dao động trong tòa miếu này thật là cường đại,
đây là một loại truyền thừa!
Diệp Phàm híp mắt suy nghĩ, đứng ở phương xa,
không có rời đi.
Tòa miếu nhỏ kia đã hút Khổ Đầu Đã vào trong,
ánh sáng màu vàng rực gần như hóa thành chất lỏng đã bao phủ nơi đây, rồi sau
đó các luồng sáng hừng hực chợt lóe sáng, tất cả đều biến mất.
Cổ miếu, tiếng thiện xướng, ba ngàn Bồ Tát và Phật
Đà đều biến mất.
- Tên đầu bóng lưởng này có lai lịch không nhỏ,
chúng ta không thể xông vào,
tòa miếu nhỏ kia tuyệt đối là một chỗ thần
tàng.
Long Mã thấy nóng mắt lên.
- Đó là thứ của Phật môn, hơn phân nửa cần chú
ngữ đặc biệt để mợ ra.
Diệp Phàm cũng không lưu luyến, xoay người rời
đi, đại khái đã biết đây là một thế giới như thế nào, thiên tài địa bảo vô tận,
ẩn chứa rất nhiều cơ duyên.
Khó trách Yến Xích Phong nhiều năm như vậy
trôi qua mà vẫn đi vào, những chỗ kỳ diệu thì thật sự rất nhiều.
Diệp Phàm đáp xuống đất, không tiếp tục tìm kiếm
nữa, hắn muốn ngộ đạo của bản thân, đi bộ từng bước, hắn đang điều tiết trạng
thái bản thân, chuẩn bị phá tan cấm chế của phiến thiên địa này để nhìn một
cái.
Bởi vì, đây không phải là một viên Sinh mệnh cổ
tinh, mà giống như là một thế giới phong bế, không biết tình huống bên ngoài là
như thế nào.
Cứ như vậy mà bước đi được mấy ngày, Diệp Phàm
gặp được một người quen, Nhuế Vĩ đang thu thập các loại thiên địa linh túy. có
thể thấy hẳn phi thường cao hứng.
- Nơi này thật sự là một cái địa phương tốt, nếu
có thể tiếp dẫn tộc nhân của ta tới đây ở, thì giống như tiến vào trong thiên
đường vậy.
Nhuế Vĩ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, thái cổ
đàn tràng làm địa điểm thí luyện, tuyệt đối không thể để cho người ngoài ở lại
được, nơi này có tầm quan trọng rất lớn.
- Ngươi có nhìn thấy những địa phương đặc biệt
khác hay không?
Diệp Phàm hỏi.
Nhuế Vĩ nói:
- Cộ mấy chỗ cấm địa, phi thường nguy hiểm,
người bình thường cũng không dám tiến vào, hơn nữa còn có một mảnh đất mang từ
tính, là nơi khủng bố nhất, chỉ cần có binh khí bằng kim loại, tất sẽ bị lực
hút xé rách, liên lụy đến cả bàn thân.
- Ở nơi nào?
Long Mã lập tức hỏi.
Diệp Phàm cũng thấy lòng rung lên, hắn có một
loại diệu, thuật này muốn tu thành, thì không thể thiếu thần từ được, cần dùng
nó để ma luyện, thì mới có thể đạt được viên mãn.
- Cách nơi này không xa, đó quả nhiên là một
chỗ hiểm địa, ta thấy đến một vài người vừa mới bước tới gần thì đã bị xé nát,
đừng nói gì tới việc đi vào trong nữa.
Nhuế Vĩ sắc mặt trắng bệch nói.
- Ta đi xem một chút.
Nhuế Vĩ nhắc nhở:
- Diệp huynh, ngươi ngàn vạn lần không nên vô
cớ mạo hiểm, nơi đó thật sự không phải là chỗ tốt đẹp gì, xương trắng tro tàn
thành từng mảng, khủng bố khôn cùng.
Đây là một cổ địa im ắng, không có cổ dược,
cũng không có linh thảo, càng không một con dị thú nào dám thường xuyên lui tới
cả, bầu không khí chìm trong vẻ trầm lặng.
Ở chỗ sâu trong dãy núi, có một ngọn núi cao
ngất trong mây, cao tới mấy vạn trượng, ở chân núi có một luồng tiên quang vọt
lên, rõ ràng là một cái cổ động.
Ở trước dãy núi, các lớp bột xương màu trắng
phủ dày cả mặt đất, khiến cho nơi này trở thành một mảnh đất xứng với cái tên tử
vong tuyệt địa, nhưng tiên quang trong động lại rất hấp dẫn người khác.
- Diệp huynh, ngươi thật sự muốn đi vào ư?
Nhuể Vĩ lo lắng.
- Ta chỉ đi tu luyện một loại thần thuật,
không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.
Diệp Phàm vỗ vai hắn.
- Ta nơi này có một khối Tị kiếp cổ bi, nếu
ngươi thấy xuất hiện nguy hiểm, hãy lập tức bóp nát, có thể trong nháy mắt lao
ra khỏi vòng vây được!
Nhuế Vĩ nói, đưa qua một tấm bia đá, chỉ dài
hơn một thước, trên mặt lại khắc rất nhiều phù vãn.
Đây là một kiện bí bảo, hắn lưu lại để bảo mệnh,
ngày nay lại cho Diệp Phàm mượn, cho thấy hắn rất lo lắng Diệp Phàm gặp vấn đề
trong đó.
- Không cần.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Hắn cũng không lập tức đi vào, mà là bắt đầu vận
chuyển Nguyên Từ diệu thuật ở bên ngoài, tiến hành tu luyện, hút ra từng đạo
tiên quang.
Long Mã cũng như thế, nghiêm túc ngộ đạo, thể
hội chỗ kỳ diệu của bí thuật này.
Một người một ngựa toàn thân lập tức bị ánh
sáng điện từ bao phủ, thoạt nhìn vô cùng thần bí, cơ thể gần như trong suốt,
đương nhiên đây cũng không phải là điện từ theo nghĩa truyền thống, mà chính là
thần từ.
Hai canh giờ sau, Nhuế Vĩ động dung, không thể
không rút lui, rời khỏi dãy núi này, bởi vì nơi đây hoàn toàn bị tiên quang bao
phủ, một người một ngựa kia từng bước tiến vào, đi về phía cổ động.
Từ một ngày này, tiếng ngựa hí, chó kêu, rồng
ngâm, kỳ lân rống thỉnh thoảng lại phát ra, Diệp Phàm cắn răng kiên trì, nhưng
Long Mã thì lại quỷ khóc thần hào, mặc dù không lùi bước, nhưng lại kêu toáng
lên, không chút yên lặng nào, không thèm che dấu cảm xúc.
Rất khó tưởng tượng, một con Long Mã lại gầm rống
ra đủ loại âm thanh như vậy, người không biết còn tường rằng có một đám cổ thú
đang bị nhốt chung một chỗ với nhau tại đây cũng nên.
Đây là một huyệt động từ thời thái cổ, cũng
không biết đã trường tồn được bao nhiêu vạn năm rồi từng đợt, Nguyên Từ Tiên
Quang chiếu ra, vô cùng vô tận, Diệp Phàm xâm nhập vào trong, đang phải chịu đựng
nỗi đau đớn như là dùng dao róc thịt, thân thể vỡ nát.
Cơ thể con người có một trường năng lượng
riêng, bị Nguyên Từ Tiên Quang này làm ảnh hưởng, ần như có thể khiến cho một
người hóa thành tro trong nháy mắt.
Nhưng mà Diệp Phàm vẫn chống đỡ được, đã nhiều
ngày qua, hắn đã dùng Nguyên Từ tu luyện thần thuật đến một trình độ nghe rợn cả
người, tăng tiến vùn vụt, đến gần đại viên mãn.
- Gâu...! Ngao ô...!
Long Mã nhe răng nhếch miệng, liên tục kêu lớn
mấy tiếng quái dị, nó cũng tu luyện được tàm tạm rồi.
Cổ động rất sâu, tiên quang tràn ngập phía cuối,
lại còn có vài gốc cây, cành lá thưa thớt, nhưng mỗi một phiến lá đều trong suốt
lóe sáng, tiên quang lượn lờ.
- Gặp quỷ rồi, địa phương này làm sao có thực
vật được, chúng không có khả năng sinh tồn mới đúng. Thơm quá, nó lại còn kết
quả nửa kìa!
Long Mã kêu to, há mồm nuốt luôn một quả.
- Ngao... Gâu...!
Chỉ trong nháy mắt, nó bắt đầu liên tục đá hậu,
toàn thân phun ra Nguyên Từ Tiên Quang, gần như sắp tan rã, toàn bộ thân thể đều
đang co giật.
Nếu không phải nó tu luyện bí thuật có liên
quan đến thứ này, Long Mã dù thế nào cũng phải bị lột xuống một lớp da tại đây.
- Thật cường đại, là Nguyên Từ Tiên Quang thuần
túy nhất, là một loại căn nguyên lực có từ trước khi thiên địa mở ra!
Long Mã dù đau nhưng vẫn hưng phấn kêu to.
Diệp Phàm cũng ăn vào một quả, đây cũng không
phải là Bất tử tiên dược, nhưng là một loại dị quả muôn đời hiểm thấy, có thần
hiệu đặc biệt. Cuối cùng, hắn cũng toàn thân run rẩy, chiếm được một lần thanh
tẩy, toàn thân như một tấm gương sáng trong suốt, giống như thần ly kính, rực rỡ
chói mắt.
Đến tận đây, Nguyên Từ thần thuật của hắn đã
tu thành, ngày sau chỉ cần cảnh giới tăng lên, loại bí thuật này sẽ càng ngày
càng khủng bố, xưng là một loại bí pháp vô địch, có khả năng so sánh cùng cấm kỵ
thiên cổ thuật trong Đế kinh.
Khi thần thuật tu thành, tòa cổ động này đã
không còn quá nguy hiểm với bọn họ nữa, không còn sức làm bị thương họ, hàng vạn
luồng tiên quang đánh tới, đều giống như gió mát phả vào mặt mà thôi.
Diệp Phàm cùng Long Mã lại đều ăn thêm một
Nguyên Từ dị quả, kết quả là phát hiện ra, quả thứ hai lại không có nhiều tác dụng
đối với bản thân, xem ra chỉ một quả là đủ rồi.
Gốc cây sáng loá, còn có tám quả nữa, mỗi một
quả cũng không lớn hơn nắm tay, đều có các luồng sáng tràn đầy màu sắc lượn lờ,
dường như là cổ Thiên ngọc tạo hình mà thành.
- Ngươi tin chắc rằng đã nhìn thấy hắn đi tới
phiến cổ địa này, tiến nhập thái cổ Nguyên Từ tiên động phải không?
Không biết khi nào, Yến Xích Phong đã đi tới
bên ngoài dãy núi này, thấy ở đây có các luồng sáng dâng lên, tiên quang vạn luồng,
có chút giật mình.
Một người bên cạnh dùng giọng điệu vô cùng khẳng
định nói:
- Ta thông qua Nguyên thiên thần kính tận mắt
nhìn thấy.
Yến Xích Phong nhíu mày, nói:
- Những nơi thần bí nhất và đáng sợ tại Thái cổ
đàn tràng thì cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, được xưng là tiên động, từ
xưa đến nay, không có vài thí luyện giả có thể đi vào được.
- Bên trong chẳng lẽ có chỗ tốt cực lớn hay
sao?
Một người hỏi, những người khác cũng đều lộ ra
vẻ nóng bỏng.
- Tục truyền, có một loại cây, là từ thế giới
kia rơi xuống!
Yến Xích Phong chỉ lên trên trời cao.
- A, có diệu dụng gì vậy?
Rất nhiều người đều kích động.
- Cây này mọc ra một loại quả, không coi là Bất
tử tiên dược, nhưng cũng có thần hiệu kỳ dị, chỉ có người dùng thì mới biết như
thế nào!
Yến Xích Phong nói.
- Thật sao? Đáng tiếc, nếu muôn mà vẫn không
có mấy người có thể đi vào, chúng ta có mong muốn thì cũng vô dụng.
- Người này nếu đã đi vào, thì cũng đừng nghĩ
ra được nữa, chúng ta tiễn hắn một đoạn đường thôi!
Yến Xích Phong cười lạnh nói, trực tiếp tế ra
một cái pháp bảo, đánh về phía chỗ sâu trong dãy núi.
Một mảnh sáng mãnh liệt chiếu ra, một tiếng nổ
vang thật lớn, Pháp bảo bị đập nát, nhưng mà Nguyên Từ Tiên Quang đã trở nên
càng thêm khủng bố, như đại dương mênh mông trào ra.
- Đúng vậy, tiễn hắn lên đường thôi!
Những người khác cũng đều phá lên cười một
cách tàn khốc.
- Dám vào trong thái cổ tiên động, chúng ta sẽ
cho hắn thành tiên, hắc hắc!
Dùng Yến Xích Phong cầm đầu, mười mấy người bắt
đầu công kích dãy núi này, hễ là Pháp bảo được đánh ra thì đều biến thành bột mịn,
dưới Nguyên Từ Tiên Quang thì không có khả năng bảo tồn được.