Nửa cái đầu của lão mười hai trong Thiên Hoang
Thập Tam Kỵ kia bay lên tràn ngập vẻ không cam lòng, cũng có vô tận sợ hãi, cứ
như vậy bị người ta chém đứt rời, rơi xuống đường phố lạnh như băng.
Rồi sau đó, thi thể hắn rơi xuống trong vũng
máu, máu tươi tuôn ra ào ào, trên đường cái bị nhuộm thành màu đỏ tươi đập vào
mắt làm bừng tỉnh mọi người.
“Rầm rầm!”
Tử lân thú rống lên, chủ nhân ngã xuống máu
tươi văng khắp nơi, nó phản ứng đầu tiên là nhích động tránh qua một bên, một
đôi chân cực lớn đạp xuống Diệp Phàm.
“Phốc!”
Máu tím phun lên, một kiếm của Diệp Phàm chém
bay đầu của nó xuống, xương trắng lộ ra khiếp người, sau đó thi thể khổng lồ của
nó ngã ầm trên mặt đất, máu tươi tạo thành một dòng sông nhỏ.
- A...
Các Thần kỵ sĩ khác khiếp sợ, rống giận, đủ
các loại pháp khí hào quang hừng hực cũng nhau giáng xuống, như là một mảnh sao
băng từ Vực ngoại đập xuống, cường đại mà có lực uy hiếp.
Không có người nào ngờ tới lại phát sinh chuyện
như vậy, bên đường đồ sát cường giả hạt giống không kiêng nể gì, đây là chuyện
cho tới bây giờ chưa từng xảy ra, có thể nói là vô pháp vô thiên!
- Giết hắn, đừng để hắn chạy thoát!
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ rống lớn.
“Ông” một tiếng, Diệp Phàm chấn kiếm, khắp
thiên địa đều rung chuyển, dẫn theo tới pháp tắc đại đạo chém tan toàn bộ mấy
chục loại bí thuật nhằm về phía hắn.
Cũng một lúc, thiết kiếm màu đen trong tay hắn
vạch ra một đường cong quỷ dị như linh dương mài sừng, không vết tích nào có thể
tìm ra, dẫn dắt tất cả pháp khí hạ xuống đều bay về phía trời cao.
“Ầm!”
Pháp khí đánh nát vòm trời, không có một kiện
nào giáng xuống, cách xa gần cả trăm dặm, hủy diệt vòm trời, tinh tú đầy trời đều
rung chuyển.
Đây là bí quyết chữ “Binh”, Diệp Phàm mượn
dùng uỵ lực của một kiếm thi triển ra, toàn bộ pháp khí của Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ tế ra đều mất đi hiệu lực.
Từ thời điểm đi ra ngoài quán nhỏ đến lúc tùy
ý sát phạt, tất cả chuyện này đều hoàn thành chỉ trong nháy mắt, sự mau lẹ của
Diệp Phàm có thể so với một đạo tia chớp hình người, không ai có thể kịp ngăn cản.
Khi yên tĩnh lại, Diệp Phàm cầm theo thanh thiết
kiếm vấy máu, đứng ở bên này đường phố, Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đứng ở bên kia,
đúng là một phút yên tĩnh ngắn ngủi.
Nhưng ngay sau đó là tiếng động lớn rầm rĩ
xông lên tận trời, trong thành nội hoàn toàn sôi trào, chưa bao giờ tận mắt thấy
có người to gan lớn mật như thế, thật khiến mọi người rúng động.
- Ta không nhìn lầm chứ! Hắn ở bên đường giết
cường giả hạt giống, một kiếm một người, chém chết hai người trong Thiên Hoang
Thập Tam Kỵ ư?
- Một giọt máu tươi rơi trúng trên mặt ta! Người
này rốt cuộc lai lịch thể nào mà dám ra tay như vậy, thật sự là không kiêng nể
gì.
- Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đá phải thiết bản rồi,
bị người bên đường giết chết, còn có gì nhục nhã hơn so với chuyện này chứ? Người
này đảm phách quá lớn, Nhân tộc đệ nhất thành khai mở nhiều năm chưa từng có
máu chảy thành dòng như vậy!
Như là có một ngôi sao băng va chạm trong nội
thành, kích lên chấn động lớn, rất nhiều người gần như không dám tin, người này
quá mức khoa trương.
- Sát!
Sự yên lặng chỉ trong nháy mắt, đám người
trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ phẫn nộ đến phát run, dùng hết toàn lực đánh tới
Diệp Phàm, đủ các loại tiên quang bay lên.
Cả thiên địa này dường như rơi vào đại họa, với
pháp tắc nhân thế chưng hơi, nơi đây biến thành một trường Luyện Ngục. Bọn họ
vây quanh Diệp Phàm công phạt, thần quang vô tận, bao phủ cả dãy phố.
Nếu trong thành không có đại trận cấm kỵ viễn
cổ, đừng nói là đường phố, e rằng cả tòa thành đều phải vỡ nát tan tành, hóa
thành một phế tích.
- Giết chết ngươi một vạn lần cũng khó tiêu
tan mối hận trong lòng ta! Rút hồn phách của ngươi, vĩnh viễn trấn ở Cửu U Tử
Tinh, cho ngươi chịu đủ mọi nổi khổ ở Luyện Ngục ta mới cam tâm!
Có người kêu to. trong mắt nổi đầy tơ máu, giết
chết Diệp Phàm cũng không đủ để hả giận, chỉ có dùng pháp môn làm nhục tàn nhẫn
nhất đối phó với tu sĩ mới được.
Diệp Phàm có tốc độ cực nhanh, như một luồng
hào quang di chuyển, xuyên qua giữa các loại pháp khí, chống lại các loại diệu
thuật, chiến đến phát cuồng.
Thanh thiết kiếm kia cũng không phải là Thánh
khí, nhưng ở trong tay hắn lại phát huy ra uy lực kinh thiên động địa, “boong
boong” ngân vang, kiếm quang xé rách thiên địa.
Một tiếng hừ lạnh, nhân vật số 2 trong Thiên
Hoang Thập Tam Kỵ ra tay, vừa rồi hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cưỡi trên
lưng Thương long, trong tay xuất hiện một cây Phương Thiên Họa Kích, cũng không
biết nặng bao nhiêu vạn cân
Toàn thân hắn bọc trong giáp trụ thanh kim, vảy
xanh dưới thân con Thương long cũng phát ra háo quang lành lạnh, bọn họ giống
như cũng một thể, giống như Ma Thần hạ giới, bổ một kích xuống phía dưới.
Cây đại kích này nặng gần cả trăm vạn cân, là
xứng với cái tên Thánh khí truyền lại đời sau, thân kích màu xanh, mũi kích
sáng trắng như tuyết, cắt xé bầu trời, phát ra tiếng xé gió đáng sợ.
Mơ hồ như là có một đám Thần Ma gào thét bay
kèm theo cây đại kích, đánh xuyên qua càn khôn, phá vỡ hết thảy ngăn cản, khủng
bố đến tột cũng!
Ở xa xa, mọi người đều biển sắc, nhân vật số 2
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ quá cường đại, vượt qua dự liệu của mọi người, thực lực
của hắn có thể đồ Thánh.
Bảy tám gã thần kỵ đang ra tay, tất cả đều chấn
động, chỉ có bọn họ mới biết mấy tên thủ lĩnh xếp hạng phía trên hơn xa bọn họ,
khủng bố tới mức nào.
Gã thần kỵ xếp hạng thứ mười hét lớn:
- Ngươi chết một trăm lần, cũng khó chuộc hết
tội, dùng thân phận đáng thương hèn mọn sống nửa đời ở Cửu U Tử Tinh sám hối
đi!
Hắn gào thét hung ác, sát khí mênh mông, phối
hợp với cây đại kích từ trên trời giáng xuống kia, chém về phía Tiên Thai ngay
xương trán của Diệp Phàm.
Những người khác cũng thét dài, dùng hết khả
năng, toàn lực ra tay, diệu thuật cũng pháp khí như đoàn đoàn vẫn thạch, cường
đại mà khủng bố, đều nhằm về phía một mình Diệp Phàm.
“Rắc, rắc...”
Trên đường phố truyền đến tiếng vỡ vụn, cấm chế
thượng cổ cũng bị tổn hại một phần, làm cho mọi người đều biển sắc, đủ biết cây
đại kích này rốt cuộc khủng bố tới mức nào?
Giờ khắc này, cộng tất cả tám người cũng ra
tay đối phó với Diệp Phàm, chia ra đứng tám hướng, khiến Diệp Phàm rơi vào hiểm
địa một sống một chết.
Ở trong mắt mọi người xem ra, theo một kích
này hạ xuống, bất kể Diệp Phàm cường đại đến mức nào cũng không phòng chống được.
Thế nhưng trong nháy mắt này, hắn dùng tay không chống đỡ mũi nhọn một kích
kia.
“Keng!”
Một tiếng va chạm vang vọng toàn thành, rất
nhiều người nghe được linh hồn rung động, rồi sau đó trong miệng tràn đầy máu,
có thể thấy được lực sát thương của một kích này.
- Không có khả năng, hắn dùng tay không đón đỡ
một kích, đây là người có thân thể cường đại tới mức nào chứ?
Mọi người đều ngây dại, quả thực không dám tin
hết thảy chuyện này. Diệp Phàm không có dùng thiết kiếm đón đỡ, bởi vì chống lại
Thánh binh, không thể nghi ngờ nó ắt phải vỡ nát, nhưng hắn lại dùng tay trái
búng trên mũi kích, cũng không có phát sinh cảnh tượng máu tươi văng tung tóe
khắp nơi.
- Một kích kia đâm xuống có thể đồ Thánh, mà hắn
lại... chặn được!
Dưới chân Diệp Phàm lóe ra đạo văn, hắn tựa
như mộng ảo, bí quyết chữ “Hành” phát huy đến mức tận cũng, tránh khỏi công
kích của những người khác, các loại pháp khí cũng diệu thuật đều bay sát qua
bên hắn.
Trông giống như đang tản bộ giữa núi đao, ung
dung rảo bước ở trước cửa Địa Ngục, với một đường trong tình thể nguy hiểm sinh
tử để lộ ra một loại tình cảnh thoải mái tuyệt đẹp.
Hắn ở giữa vòng vây đánh giết của Thiên Hoang
Thập Tam Kỵ lao ra, trong một cái chớp mắt vừa rồi, có thể làm được từng bước
này thật sự là một ngoại lệ, chư hùng tự hỏi mình không thể làm như vậy.
- Ở Cửu U Tử Tinh sám hối...
Lời nói của nhân vật số mười trong Thiên Hoang
Thập Tam Kỵ còn chưa dứt lời, vẻ mặt dữ tợn tàn khốc của hắn liền ngưng đọng lại.
Bởi vì, một thanh thiết kiếm trong khốn cảnh
đó, thật nhanh xuyên thấu qua quầng sáng, đục thủng mọi ngăn cản, dừng lại trên
thân thể hắn.
“Phốc!”
Một kiếm xuyên qua đầu!
Thiết kiếm màu đen đâm vào từ xương trán hắn
xuyên qua sau não, máu tươi nhỏ giọt, trên mũi kiếm dính óc màu trắng, thoạt
nhìn đặc biệt tanh máu kinh người.
Ai cũng không nghĩ tới, công kích của Diệp
Phàm lại sắc bén tuyệt thế như thế!
Cũng không phải diệu thuật, chỉ là dùng kiếm
thức thông thường, đơn giản mà trực tiếp, thắng ở tốc độ nhanh chóng, có khả
năng so với tia chớp, phá hết vạn pháp.
Giờ khắc này, Diệp Phàm như là một Tu La, tóc
đen tung bay, thân thể cao lớn cường kiện, ánh mắt sắc như luồng điện.
“Keng!”
Hắn với thiết kiếm màu đen dùng sức hất lên,
làm cho sọ của nhân vật số mười trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ bay lên, máu tươi
vọt lên rất cao.
Mang theo ánh mắt cực độ không cam lòng, tia
sáng trong mắt nhân vật số mười tiêu tan dần, hắn ngửa mặt lên trời ngã nhào
trong vũng máu đỏ sẫm tuôn trào, từ đó mất mạng.
Mọi người đều bị chấn động, người này cường đại
biết bao, ở trong quá trình bị vây công, vẫn nắm bắt lấy cơ hội duy nhất này,
tung một kiếm đóng đinh một vị thần kỵ, có thể nói kinh diễm tuyệt thế!
- Các ngươi tránh ra!
Nhân vật số 2 trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
quát khẽ, hắn muốn đích thân ra tay, Phương Thiên Họa Kích chớp động ánh kim
khí sáng bóng rét căm căm, bổ xuống dường như muốn khai thiên lập địa.
Mấy tên thần kỵ xểp hạng phía trên rõ ràng cường
đại hơn gấp mấy lần so với những người phía dưới, pháp lực thông thiên, cưỡi
trên vật cưỡi đều là Thánh thú, có thể nghĩ mà biết chiến lực bọn họ cường đại
đến mức nào.
“Vù!”
Nhưng mà, đúng lúc này một nhân vật đáng sợ
khác tự mình ra tay, tốc độ của hắn còn nhanh hơn nhân vật số 2 mặc giáp trụ
thanh kim.
Đúng là thủ lĩnh Cố Lăng của Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ, vừa rồi hắn vẫn lạnh lùng đứng nhìn, giờ khắc này rốt cục ra tay, cầm
trong tay một cây chiến mâu màu tím, trong nháy mắt xuyên thủng vòm trời đâm tới.
“Ầm!”
Quả thực như là trời sụp đất nứt bình thường,
uy lực của một mâu này thật sự quá lớn, mũi mâu màu tím đâm ra như một vầng
thái dương tím bùng nổ, hào quang ngập trời, nơi nơi đều là màu tím. Rất nhiều
cường giả khiếp sợ, một số người bị cổ khí thế này chấn cho thất khiếu đổ máu.
Đây là một mâu cực kỳ sáng lạn.
Nó có được một lực sinh mệnh bất hủ, tỏa hào
quang vạn trượng, tinh tú đầy trời dường như đều đang rung chuyển, sắp rơi xuống,
cả tòa cổ thành rung chuyển kịch liệt như sắp giải thể vỡ tan.
Một mâu cực kỳ kinh khủng, thủ lĩnh của Thiên
Hoang Thập Tam Kỵ, nửa người trên ở trần, tóc đen rậm tung bay, da thịt màu đồng
cổ dưới hào quang rực rỡ của chiến mâu màu tím, càng thêm nổi bật một loại dã
tính, như một thần linh sống lại.
- Sát...
Những người Thiên Hoang Thập Tam Kỵ còn lại đều
rống to, thủ lĩnh tự mình ra tay, còn có cừu địch nào không chém chết, tất cả đều
theo hắn công phạt về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn ánh mắt lạnh lùng, vung thanh
thiết kiếm phong cách cổ xưa tự nhiên trong tay, nhưng giờ khắc này lại rầm rộ,
cứng rắn cứng chọi cứng cũng chiến mâu màu tím.
Bầu trời tối sầm lại như một dải thiên hà màu
đen rơi xuống, Diệp Phàm cầm một thanh phàm binh cứng rắn chống lại Thánh khí,
va chạm cũng chiến mâu màu tím.
Những người khác đều lộ ra dị sắc, trong ánh mắt
vô cũng tàn khốc của những thần kỵ kia, bọn họ đều cho rằng thiết kiếm như vậy
khẳng định sẽ không ngăn chặn được.
“Xoảng...”
Quả nhiên, đúng như dự liệu truyền đến tiếng sắt
thép vỡ vụn, thanh thiết kiếm màu đen vỡ nát tại đương trường, biến thành những
mảnh vụn.
Thế nhưng chúng lại sáng lạn như pháo hoa, giống
như một mảng mưa thiên thạch bay ra khắp bốn phương tám hướng, mỗi một mảnh vụn
kiếm đều là một kích trí mạng.
Diệp Phàm thi triển bí quyết chữ “Binh”, dẫn dắt
gần cả trăm mảnh nhỏ, công kích vào tất cả thần kỵ. tiếng “vù vù” điếc tai, khủng
bố tuyệt thế!
“Phốc! Phốc!”...
Huyết quang hiện ra, tiếng kêu rên vang trời,
ngoại trừ năm tên thần kỵ xếp hạng phía trên, những người khác thân thể đều bắn
ra hoa máu, không rút lui kịp thời đều bị kiếm thương.
Điều này nghe mà rợn cả người, Diệp Phàm bị
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ vây quanh, lại liên tiếp sát thương địch thủ, quả thật
khiến mỗi người đều khiếp sợ tới cực điểm.
Xa xa, Vũ Tiên, Mục Quảng Hàn chớp chớp đôi mắt
đẹp, ngưng thần nhìn chắm chú, mà đám người Thác Bạt Ngọc, khổ đầu đã, Âu Dã Ma
cũng đều xuất hiện quan sát.
- Dừng tay!
Một đám cường giả cường đại mặc thiết y xuất
hiện, như một dòng thác lũ sắt thép phóng vọt tới hiện trường.
Đây là binh sĩ trong thành đã đuổi tới rồi, mỗi
một người đều từng là cường giả bước trên cổ lộ thí luyện, mỗi người đều phi
phàm, thực lực đáng sợ.
Người cầm đầu đúng là Trưởng binh kẻ đã từng
xung đột với Diệp Phàm, mà lại từng xuất hiện ở chỗ Thiên Hoang Thập Tam Kỵ. Hắn
quát lớn giọng lạnh như băng:
- Kẻ ngang ngược ở Nhân tộc đệ nhất thành, giết
chết không bị tội!
Hắn huyết khí ngập trời, cầm trong tay một cây
chiến qua đồng thau chỉ về hướng nơi này, hiển nhiên, là nhằm vào đạo thân của
Diệp Phàm mà quát.
Hắn vừa dứt lời, đạo thân của Diệp Phàm nhảy vọt
lên trời cao, tốc độ của bí quyết chữ “Hành” có thể nói nhanh như tia chớp,
tung ra một thần quyền vô thượng thông thiên động địa.
“Phù” một tiếng, tay quyền của hắn cùng với
thân thể hắn xuyên qua thân thể của lão mười một trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ.
Một quyền bá tuyệt thiên địa, ai cũng không thể
ngăn cản, vừa nhanh vừa sắc bén lợi hại, huyết khí như biển, cường thịnh tới cực
hạn. Một quyền của Diệp Phàm đánh nát thân người này, theo quyền phong thân
mình hắn vượt qua màn mưa máu cũng mảnh vụn xương cốt.
Mọi người đều ngây dại, ngay cả binh sĩ trong
thành đến đây rồi, hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ, ra tay sắc bén, quả thật là cường
thế tuyệt luân.
Duy chỉ có một người vẫn thần sắc ung dung, đó
là chân thân Diệp Phàm trên đường phố gần chiến trường. Hắn giơ lên một chén rượu
hướng về phía đạo thân ra ý mời, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy một màn này, không ít người đều biến
sắc.