Dưới ánh sao buông xuống, trong phủ đệ này rất
yên lặng, một luồng gió mát thổi qua, không có chút gợn sóng.
Mặt ngoài thoạt nhìn trong viện rất yên tĩnh,
nhưng Diệp Phàm biến thành luồng gió mát lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Điều này cũng không có gì lạ, đó chính là trực giác bản năng của tu sĩ.
Hắn hạ xuống tường viện cách đó không xa, chìm
sâu vào lòng đất, thi triển Nguyên Thuật thông thiên động địa, cẩn thận quan
sát.
Sau đó không lâu, một đôi mắt từ sương mù
ngưng tụ mà thành, từ dưới lòng đất nhìn lên khắp nơi, sát khí trong lòng Diệp
Phàm nổi lên, ánh mắt lạnh như băng.
Trong phủ đệ ngoại trừ Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
còn có mấy vị cường giả hạt giống, cũng có hai tên binh sĩ trong thành, đang bố
trí chờ đợi hắn tiến vào bên trong.
Những người này ẩn mình trong Pháp trận ngăn
cách với ngoại giới, chuyện trò vui vẻ, đối ầm rượu ngon. Nếu hắn không nhờ có
Nguyên Thuật thông thần, có thể mượn dùng long khí đại địa nắm được dị động ở
phía trên, thì không có cách nào cảm nhận được.
Đây là một cái hố bẫy đào sẵn chờ hắn nhảy
vào. Không nhất định phải giết chết hắn tại hiện trường, chỉ cần hắn xuất hiện,
có những người này chứng kiến thì có thể gán trên lưng hắn tiếng xấu của Sát Thánh
kia.
Nếu thực vậy thì tới thời điểm đó, đâu còn ai
chịu nghe hắn giải thích, người cạnh tranh tất sẽ diệt trừ hắn, rất nhiều tu sĩ
của Nhân tộc đệ nhất thành sẽ cũng nhau công giết hắn!
Đây là một cái bẫy rập ác độc, nhân vật số 2 của
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cũng không muốn đích thân đi ầm sát, mà ngược lại dẫn hắn
vào bẫy. Quả thực âm hiểm độc ác.
Trước khi đến đây Diệp Phàm đã ý thức được đêm
nay hơn phân nửa không phải cũng nhau tập sát đơn giản như vậy, mà là có người
châm chích ngáng chân, hiện tại đã được chứng thật rõ ràng.
“Xoạt!”
Trên mặt đất trong pháp trận, thủ lĩnh trong
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, đột nhiên cầm một cây chiến mâu màu tím đâm vào trong
lòng đất, trong đôi mắt phát ra hào quang đáng sợ.
Biến cố này làm cho mọi người đều vô cũng kinh
hãi, không rõ có chuyện gì, nhất là mấy người trong mười ba kỵ đều khiếp sợ một
trận, vô cũng e sợ đối với hắn.
- Cố huynh, đã xảy ra chuyện gì?
Một vị cường giả cấp hạt giống hỏi.
Thủ lĩnh Cố Lăng trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ,
trong con ngươi bắn ra hào quang dã tính, trên nửa thân trần trụi màu cổ đồng
cường kiện hữu lực tràn ngập cảm giác áp bách, nói:
- Có người ở trong lòng đất nhìn trộm chúng
ta!
Một luồng hơi ở trong lòng đất tản đi, biến mất
không thấy, cũng không có lưu lại gì. Mũi nhọn màu tím có thể đâm chết Thánh
nhân kia, cũng không thể đâm trúng luồng hơi đó.
Trong lòng Diệp Phàm chợt ngưng trọng, đây tuyệt
đối là một địch thủ cường đại, so với cường giả hạt giống bình thường khủng bố
hơn rất nhiều lần, khó trách lúc trước ở trên đường đã kinh động tới Tiếp dẫn sứ.
- Ta cũng có điều cảm ứng, nhưng hắn lại lập tức
không còn tồn tại nữa.
Nhân vật số 2 trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
hai mắt bắn ra thanh mang, giáp trụ bao phủ toàn thân giống như một Ma Thần viễn
cổ, như vực sâu dưới biển, sâu không lường được.
- Không sai! Có người nhìn trộm, chỉ khoảnh khắc
liền tiêu tan!
Một binh sĩ lên tiếng làm cho người ở đây đều
cả kinh, đây là một kẻ thất bại trên tinh không cổ lộ, lại cường đại như thế.
Không cần nghĩ cũng biết, trước kia trên đường
hắn gặp phải nhân kiệt vô địch, bằng không bằng vào tu vi này của hắn sao phải
thối lui đến Nhân tộc đệ nhất thành.
- Chính là hắn sao, thật khiến người ta kiêng
kị!
Nhân vật thứ năm trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
rất ít khi lên tiếng, âm lãnh nói.
- Người này là một uy hiếp lớn, yên lặng chờ hắn
tới đánh giết, nhưng không nghĩ tới không hề động thủ, xem ra nếu muốn kết quả
tính mạng của hắn có chút hơi khó.
Người khác nói.
Diệp Phàm càng mạnh và cẩn thận như thế, uy hiếp
đối với họ càng lớn. Nếu ở trên đường thí luyện từ phía sau âm thầm ra tay,
không trả cái giá nhất định phải trả hơn phân nửa khó có thể thu được kết quả.
- Không thể để hắn sống sót, phải giết chết hắn!
Nhân vật số 2 trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ chớp
đôi mắt màu xanh khiếp người, giống như Ma Thần đến từ Địa Ngục, lời nói âm trầm
ác nghiệt, giống như độc xà phun lưỡi phát ra.
Dưới ánh sao tiếp theo từng đợt từng đợt luồng
hơi mát tụ cũng một chỗ, dừng ở trong viện của Diệp Phàm, chìm sâu vào đinh đầu
hắn, luồng hơi này có thể tụ có thể tan, cũng không nhất thiết phải quay về bản
thể.
Nhưng dù sao đây cũng là một tia thần tinh
trong cơ thể làm cường tráng bản thân mình, nếu không có biến cố gì, hắn cũng
không muốn để tản mất đi.
Diệp Phàm đứng dậy, lẩm bẩm:
- Nếu đã tới nước này rồi, ta đơn giản là ra mặt
trực tiếp giết người của các ngươi là được!
Dứt lời hắn nở nụ cười, sau đó ngồi xuống dường
thần, rơi vào trầm miên, căn bản là không thèm để ý hết thảy ngoại vật.
Một đêm này, Thiên Hoang Thập Tam Kỵ phí công
canh giữ suốt đêm, thinh mấy vị cường giả cấp hạt giống cũng hai gà quân sĩ tới
làm chứng, uổng phí khí lực.
Sáng sớm, trên đường phố trở lại cảnh náo nhiệt
phồn hoa thường ngày, người đến người đi dưới ánh mặt trời sáng lạn, thế nhưng
trong lòng một ít tu sĩ vẻ lo lắng lại càng đậm, đêm qua lại đã chết tiếp ba
người.
Màu máu khủng bố, ai cũng không biết sẽ còn tiếp
tục đến khi nào, thực rõ ràng một ít cường giả dựa vào tên Sát Thánh cũng ra
tay, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Rốt cuộc còn mấy ngày nữa mới có thể rời đi,
chạy ra khỏi chỗ cổ quan của Nhân tộc này? Đây là nghi vấn của mọi người, ai nấy
đều bức thiết muốn rời đi.
Tiếp dẫn sứ không làm gì, để mặc cho tình thế
nghiêm trọng, có người thậm chí hoài nghi điều này có liên quan với hắn, đồng
thời một dự cảm bất hảo nổi lên trong lòng mọi người...
Bầu không khí trong thành tràn ngập căng thẳng,
tại thời khắc mấu chốt này, Diệp Phàm dường như hoàn toàn nhàn nhã, đi dạo
trong thành. Trên đường đi qua cửa thành hắn cảm nhận được một đôi ánh mắt
phóng tới, lạnh giá.
Hắn không khôi quay đầu lại quan sát, đúng là
tên binh sĩ lúc trước khi vào thành từng xung đột với hắn, là một viên Trưởng
binh cường đại.
Người này mặc thiết y màu đen, cầm trong tay một
cây qua bằng đồng thau, đứng ở cửa thành nơi đó, lạnh lùng mà vô tình nhìn hắn,
khóe miệng khẽ lộ một vẻ cười tàn khốc.
“Là hắn...”
Diệp Phàm tin chắc, là một người trong hai tên
binh sĩ đêm qua làm khách ở chỗ Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, ở nơi đó uống rượu chờ
đợi lúc nửa đêm.
“Thật đúng là nhờ tên Trưởng binh này động một
phen tâm tư, có địch ý đối với ta mới tìm ra được.”
Buổi trưa qua đi, Diệp Phàm đi dạo khắp toàn
thành, rồi đi vào một quán rượu, ngồi xuống độc ầm, hắn đang đợi Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ, muốn cho chúng đổ máu tại đương trường.
Quán rượu nhỏ này ở ven đường, ở bên ngoài cũng
bày mấy cái bàn, kiếm thêm sinh ý, nhưng người ra vào cũng không nhiều lắm.
Nửa khắc sau, từ một phương hướng khác trên đường
phố truyền đến tiếng ù ù, một đám thiết kỵ chạy tới làm cho đường phố cổ lay động
một trận, không ít người vội né tránh ra hai bên.
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đến đây rồi, muốn vào
một quán rượu lớn, đây là thói quen của bọn hắn, mấy ngày gần đây đều như thế,
lựa chọn đoạn đường này xuất hiện.
- Ngươi sống không được bao lâu nữa!
Đối diện, một kỵ sĩ của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
nói, lời nói không cao, người khác không nghe được.
Diệp Phàm vẫn luôn đang chú ý tới bọn chúng, bằng
nhĩ lực của hắn tự nhiên có thể nghe được rõ ràng.
Trong những người này không ít người đều mang
theo vẻ cười lạnh, không thèm che dấu sát ý. Lão mười hai cũng lão mười ba lại
càng khiêu khích, hướng về phía hắn làm một cái động tác tay cắt ngang yết hầu.
Có thể nói, đây là một loại sỉ nhục, đi lên cổ
lộ thí luyện này động tác như vậy là một loại khinh miệt và khiêu khích nghiêm
trọng.
Ở chỗ này có mấy quán rượu lớn, đương nhiên có
không hề ít tu sĩ, ngày nay mỗi người cảm thấy bất an, đều hy vọng tại đây trao
đổi nhiều hơn, tìm được người kết minh với mình.
Không ít người đều nhìn thấy một màn này, ý thức
được hôm nay có thể sẽ xảy ra một hồi xung đột lớn, hai bên kết thù kết oán đã
sâu đậm rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.
- Các ngươi có một số người không sống qua hôm
nay!
Diệp Phàm khè nói, rồi uống một chén rượu.
- Ngươi nói, khiêu khích chúng ta, muốn tìm
cái chết sao?
Lão mười ba dữ dằn nói.
- Ngươi chủ động trêu chọc chúng ta, nếu không
xin lỗi, ta đánh chết ngươi tại đương trường!
Lão mười hai gây sự trắng trợn, tiến hành đe
doạ và uy hiếp.
- Mời ngươi nói rõ ràng một chút, bằng không đừng
trách chúng ta vô tình.
Trong đó nhân vật thứ chín, xoay người lại âm
trầm nói.
Bọn họ xem thường dự tính lựa chọn chù động
khiêu khích một lát, nhưng lại chộp lấy một câu của Diệp Phàm này, hy vọng làm
cho sự việc bùng phát lớn hơn.
Bọn họ cần phải có một lý do thích hợp để đánh
chết Diệp Phàm, nên vẫn luôn hy vọng hắn chủ động gây sự, sau đó hợp cũng binh
sĩ trấn chết hắn.
Nhân vật số 10 trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cùng
với lão thập nhất liền bức thẳng tới, hai người này lộ rõ sát khí, không sợ gặp
chuyện không may, họ vẫn luôn bực tức vì không tìm được cớ.
- Ngươi đây là đang tìm chết!
- Xem như mạng sống của ngươi xong rồi! Đây là
chính ngươi trước trêu chọc chúng ta!
Lão mười hai cũng lão mười ba cấp tiến nhất nở
nụ cười tàn nhẫn, đi theo bức tới, lần này ngay cả nhân vật số 2 đều ý động, cảm
thấy dường như Diệp Phàm đã không kìm nổi, có lẽ là cơ hội tốt kết hợp với binh
sĩ giết chết hắn.
Cho dù hắn có mạnh mấy đi nữa, có thể mạnh hơn
binh sĩ hợp pháp trong thành trấn sát sao? Điều đó hiển nhiên không có khả năng!
Nhìn những người này bức tới, Diệp Phàm vẫn rất
bình tĩnh ngồi tại chỗ tự châm rượu tự uống, nhưng bầu không khí lại khẩn
trương tới cực hạn, tất cả cửa sổ quán rượu ở phụ cận đều mở rộng, trên đường
phố lại rơi vào tĩnh mịch, mọi người đều đang chú ý và chờ mong.
- Bây giờ dù ngươi có xin lỗi cũng vô dụng, có
quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng giết không tha!
Lão mười hai kêu gào, bức Diệp Phàm ra tay.
Người này có chút khinh người quá đáng, giáp mặt
sỉ nhục quá mức trực tiếp và thô bạo như vậy, người bình thường rất khó nhẫn nhịn
được.
Diệp Phàm chưa động, bình tĩnh uống rượu,
trong quán nhỏ lại đi ra một người, dáng người cao lớn cường kiện, mặc áo tím,
tóc đen như thác nước, rất là oai hùng, kéo theo một thanh thiết kiếm, vạch
trên mặt đất bắn ra từng tia lửa, nhưng nếu nhìn kỳ dung mạo lại rất mơ hồ.
Hắn đi tới trên đường, lập tức đi về hướng
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, đánh giá mỗi người.
- Ngươi là ai, cút qua một bên, hôm nay chúng
ta chỉ muốn tên họ Diệp kia!
Lão mười ba phi thường ngang ngược, đến lúc
này cũng không hề che dấu.
“Phốc!”
Huyết quang bắn tung toé, ai cũng không nghĩ tới,
nam nhân áo tím ở khoảnh khắc lời nói của lão mười ba còn chưa dứt âm vang, đã
bùng phát ra tay!
Hắn vung cây thiết kiếm còn nhanh hơn so với
tia chớp, bổ thẳng xuống đầu lão mười ba, máu tươi bắn tung tóe, nơi nơi đều là
máu, ngay cả vật cưỡi kia đều biến thành hai đoạn.
Giờ khắc này, da đầu mọi người đều phát run
lên, hết thảy xảy ra quá đột ngột, ai dám ở trên đường phố trong thành giết người
chứ?
Vi phạm thành quy này, cần phải dùng tính mạng
trả giá!
Người này ra tay không cố kỵ chút nào, thật sự
quá mức dứt khoát và quyết đoán, nhất là một kiếm sắc bén tuyệt thế này của hắn,
cường đại như Thánh nhân đều khó mà tránh thoát.
- Giết người rồi!
Có người la lớn, trên đường phố hoàn toàn hỗn
loạn.
Phần đông tu sĩ huyết mạch phun trào, bọn họ
biết ràng hôm nay tất có chuyện lớn phát sinh, dám công khai trên đường phố giết
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, tất nhiên rất có lai lịch, chính là sẽ dẫn tới một hồi
kịch biến.
- A...
Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đương trường bùng nổ,
không ít người kêu gào, rống giận, hết thảy chuyện này quá đột ngột, người này
kiêu ngạo quá phận, bùng phát ra tay, trước mặt mọi người giết người, ai cũng
không ngờ tới.
- Lão mười ba!
Mọi người trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ gào
lên, phẫn nộ đến cũng cực, đủ các loại hào quang bay múa, cũng nhau đánh tới
phía trước.
Người áo tím này tự nhiên chính là Diệp Phàm
thi triển Nhất Khí Hóa Tam Thanh, đây là đạo thân của hắn, bên đường giết chết
đại địch. Hắn chính là muốn như thế, trước mặt mọi người đánh giết, chém phá mặt
mùi cũng tôn nghiêm những tên này, đánh giết cái triệt để.
“Xoạt!”
Đạo thân Diệp Phàm đã chuẩn bị đầy đủ, một kiếm
qua đi, kiếm thứ hai đã bổ ra, so với hành động của những người này còn nhanh
hơn, khi đám người Thiên Hoang Thập Tam Kỵ phẫn nộ, vây công, thiết kiếm vấy
máu trong tay hắn đã cách đầu của lão mười hai không tới nửa thước.
Hoàn toàn lưu loát như là một bài văn liền mạch,
hết thảy đều phát sinh nhanh như tia chớp, vừa giết chết lão mười ba, Diệp Phàm
trên đường không có tạm dừng lại chút nào.
- A...
Lão mười hai gào to, sắc mặt tái nhợt, trên
người phát ra hào quang vô cũng tận, phóng ra đủ các loại binh khí ngăn cản,
nhưng vẫn là chậm rồi.
“Phốc!”
Thiết kiếm vạch một đường ngang trời, bay
ngang đầu của hắn, chém rớt hơn phân nửa khuôn mặt, máu tươi vẩy tung lên sáu bảy
thước!
Diệp Phàm bổ tiếp ra một kiếm, nửa cái đầu còn
lại của lão mười hai bay lên, thiên linh cái bị chém làm hai nửa, chết tại
đương trường, máu tươi tuôn chảy đầm đỉa!