Lão mười hai trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đôi
mắt âm trầm lạnh xuống, nếu nói đây là một loại trêu chọc, không bàng nói đây
là một loại khinh thị và khiêu khích...
Keng!
Xương cột sống của lão mười hai rung động kêu
“rốp rốp”, một thanh ma đao lao ra, với thân thể là vỏ đao, ẩn nuôi một thanh
Huyết đao, đao mang chém lên trời ba ngàn trượng, tỏa ra hơi lạnh bức người.
Trên đường phổ trong nháy mắt tĩnh lặng xuống,
châm rơi có thể nghe. Mọi người đều ngừng bước chân, nhìn về phía nơi này.
Không thể không nói, Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
quá cường đại, mặc dù lão mười hai là xếp áp chót cũng bày ra dao động chiến
khí làm cho người ta kinh sợ.
Diệp Phàm thu lại vẻ tươi cười trên mặt, lạnh
lùng nhìn hắn, không có một tia sát khí, nhưng lại có một loại khí thế khiến hắn
sinh ra úy kỵ.
- Lão mười hai! Ngươi làm gì vậy? vốn bảo
ngươi đi thỉnh Diệp huynh với hảo ý, mỗi lần đều kiệt ngạo không thiện ý như vậy,
rõ ràng là hảo ý kết quả lại biến thành xung đột.
Trên lưng Thương long, gã nam nhân toàn thân đều
bao phủ trong chiến y thanh kim kia lên tiếng, là nhân vật số 2 của Thiên Hoang
Thập Tam Kỵ, hắn có được uy nghiêm không thể mạo phạm. Lão mười hai nghe nói vậy
thần sắc bị kiềm hãm, thanh huyết đao kia chậm rãi chìm lại vào trong cơ thể.
- Thật có lỗi với Diệp huynh, vốn muốn mời
huynh uống một chén, hóa giải một chút chuyện không vui trước đây, không nghĩ tới
lại làm hiểu lầm thêm sâu sắc. Huynh đã có ước hẹn với giai nhân, chúng ta cũng
không quấy rầy nữa.
Nhân vật số 2 Thiên Hoang Thập Tam Kỵ nói.
Trong đôi mắt hắn có một loại lực lượng kỳ dị, cũng không phân biệt tròng trắng
mắt cũng đồng tử, phát ra thanh quang rất là rực rỡ khiếp người, giống như Ma
Thần chuyển thế.
Nói dứt lời, không đợi Diệp Phàm đáp lại, hắn
dẫn đầu mấy người điều khiển tọa kỵ quay lưng, đạp nứt ra trời cao mà đi, mọi
người đều né tránh qua hai bên.
Mà vài tên thần kỵ theo phía sau thì mặt không
chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm vài lần, cũng khổng chế man thú đi xa,
chiến khí cuồn cuộn.
- Diệp huynh danh chấn Nhân tộc đệ nhất thành,
cường đại như Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đều thoái nhượng, thật sự là khiến người
ta kính phục!
Trên gương mặt xinh đẹp của Vũ Tiên mang theo
vẻ cười nhẹ, tà áo trắng bay phất phới, tóc đen bóng loáng như tơ lụa, cơ thể
thon dài nhỏ nhắn mềm mại, thoạt nhìn thanh tú như tiên.
Vũ Tiên người cũng như tên, như tiên đi lạc xuống
phàm trần, dung mạo tuyệt trần kia mang theo khí chất xuất trần, đây là một nữ
nhân linh động mà xinh đẹp.
- Vũ Tiên giễu cợt ta sao, những người này lúc
này không làm khó dễ lại càng phiền toái! Ta thật hy vọng vừa rồi xung đột một
trận.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Vũ Tiên mỉm cười, nói:
- Bằng vào thực lực của Diệp huynh không thể
có phiền toái được!
- Phía trước có một quán rượu nhỏ có vẻ rất
yên tĩnh, chúng ta đi tới đó đi!
Nhuế Vĩ nói.
Đây là một cái quán rượu lâu đời, thật sự rất
nhỏ, tọa lạc tận cuối một đường hẻm nhỏ không bắt mắt, nhưng từ rất xa đã có thể
ngửi được mùi rượu thơm nồng.
Trong sân trông cũng thanh nhà, trồng mười mấy
cây đào. Ở trong này không phân biệt được bốn mùa, mỗi một cây đều toàn một màu
đỏ hồng, mùi hoa thanh nhà tỏa lan.
- Không tệ!
Diệp Phàm gật đầu, so với những tiệm rượu xôn
xao náo nhiệt kia tốt hơn không ít, rất an bình, thích hợp vừa uống vừa trò
chuyện.
Trong sân chỉ có mấy người khách, ngồi rải rác
giữa những cây đào cổ, trên bàn một hồ rượu lâu năm, mấy đĩa thức ăn, trò chuyện
khe khẽ.
Bọn họ ngồi xuống, một vị lão hán tiến lại,
tay chân lanh lẹ lau lau cái bàn, kỳ thật cái bàn có hơi cũ nhưng đã rất sạch sẽ,
chà lau hàng năm đã lên nước sáng bóng.
Một hồ rượu ủ lâu năm, mấy món thức ăn đặc sắc
rất nhanh được đưa lên, ba người nâng ly, không khí thực hòa hợp, đề tài câu
chuyện đều là trải qua ở vẫn Thánh Đảo.
Diệp Phàm một mình độc chiến hai mươi mấy người,
đồng thời giết chết toàn bộ, làm cho Nhuế Vĩ cảm khái một trận, loại chiến tích
này đối với hắn mà nói quả thực quá hư ảo.
Vũ Tiên tươi cười nói liếng thoắng, cuối cùng
thần sắc trịnh trọng, nhắc tới tu sĩ Ma nhân nuốt sống người ta kia, đến bây giờ
vẫn còn không biết thân phận người này, cho ràng tất sẽ là một mối họa lớn.
- Thực sự từng có một người tiến vào khu thứ
nhất chiến một trận cũng Mục Quảng Hàn như vậy sao?
Nhuế Vĩ lộ ra vẻ kinh hãi hỏi.
- Không sai! Ta tận mắt nhìn thấy, một đạo Ma
quang che lấp mặt trời, phát ra ra vô tận sát khí ở khu thứ nhất.
Vũ Tiên gật đâu.
- Một số người cho rằng là cẩm Y Thác Bạt Ngọc
đến từ Nhân Vương cổ tinh vực, chẳng lẽ lời đồn đãi không phải giả?
Nhuế Vĩ hỏi tiếp.
- Cũng không phải hắn, bởi vì lúc ấy hắn cũng
đang cũng ta xem cuộc chiến.
Vũ Tiên lắc đầu.
- Có phải là cô có manh mối gì không?
Diệp Phàm hỏi.
Vũ Tiên gật đầu, nàng biết một sự thực đáng sợ:
Khi cuối cùng người kia rút đi, không ngờ lại vượt liên tiếp mười bảy giới, cuối
cùng biến mất không thấy.
- Có thể sao, đó là gông xiềng trầm trọng cỡ
nào chứ, có người cường đại như vậy sao?
Nhuế Vĩ thất thanh la lên.
Diệp Phàm cũng động dung, nói:
- Hành động của hắn có thật không chịu ảnh hưởng
sao?
Vũ Tiên lắc đầu, thần sắc trịnh trọng:
- Tốc độ cực nhanh, bằng không Mục Quảng Hàn sẽ
không bỏ qua cho hắn, vượt giới sáu trọng đuổi theo rồi mất dấu, người trong
các khu vực khác đều nhìn thấy!
- Chuyện này cũng quá khó tin!
Nhuế Vĩ thất thần một hồi, cảm thấy có chút
không đúng sự thực.
Vũ Tiên nói tiêp:
- Nếu hắn không phải cường đại đến tuyệt đỉnh,
thì có lẽ trong tay có nắm giữ một kiện bí khí vô thượng, có thể không quan tâm
tới cấm chế của thí luyện tràng. Nhưng bất kể là loại tình huống nào đều phi
thường đáng sợ, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều là một loại uy hiếp đáng sợ...
Cũng chính vì vậy, nàng mới tìm đến Diệp Phàm,
không có che dấu nói rõ mục đích, muốn kết minh với hắn.
Mà dựa theo Vũ Tiên phỏng đoán, Ma nhân này thực
rất có thể chính là Sát Thánh, có đủ loại thần thông cấm kỵ, quả thật là nhân vật
nguy hiểm đệ nhất.
Bọn họ vừa uống rượu nhẹ vừa trò chuyện, tự
nhiên nói đến cổ tinh vực, Diệp Phàm thực để ý về Vũ Hóa Tinh của nàng ta, bởi
vì ở Bắc Đẩu có một Thần triều Vũ Hóa.
- Vũ Hóa Tinh mấy chục vạn năm về trước từng
phát sinh một lần di dời lớn...
Vũ Tiên nói ra một ít chuyện xưa.
Đó là một cổ tinh cực kỳ phồn thịnh, chư thánh
cũng nổi dậy, vạn giáo cũng hưng thịnh, rất khó nói rõ về thời đại huy hoàng
này.
Đại khái là ở ba mươi mấy vạn năm trước, xuất
hiện một kỳ tài tuyệt thế đến từ Vực ngoại, tự xưng là hậu nhân của Thiên Đình
cổ, tạo nên phong vân khôn cũng ở Vũ Hóa Tinh... Rồi lúc tuổi già trước khi tọa
hóa liền thành lập một Thần triều cường đại.
Mấy vạn năm sau, một vị nhân kiệt vang dội cổ
kim buông xuống Thần triều, chứng đạo thành đế, rồi sau đó mang theo Thần triều
này di dời đi, biến mất trong tinh không.
- Bộ phận Thiên Đình cổ...
Diệp Phàm nghe nói mà khiếp sợ.
Thiên Đình cổ nắm giữ trong tay Lục Đỉnh cũ
nát, thế lực của Thần triều Vũ Hóa là bọn họ dựng nên, rồi bị diệt vong ở Bắc Đẩu...
như vậy cũng không có nghĩa đẵ chấm dứt.
- Diệp huynh đến từ đâu?
Vũ Tiên uống rượu ngon tới đôi môi đỏ mọng,
trên mặt đầy ý cười hỏi.
- Bắc Đẩu!
Diệp Phàm cũng không có giấu giếm! Đã lựa chọn
bước trên con đường này thì
không chỗ nào sợ hãi, bằng không hắn sẽ không
đến đây.
- Táng Đế Tinh!
Vũ Tiên cả kinh kêu lên.
Thực hiển nhiên, cổ tinh vực này đã từng uy chấn
vũ trụ, làm cho rất nhiều người cổ địa ghi tạc trong lòng, đến nay mỗi khi đề cập
tới vẫn còn kinh hãi bật kêu lên như vậy.
- Ở Táng Đế Tinh đó thật đúng là xuất hiện lớp
lớp nhân kiệt, nghe đồn con đường thành tiên cũng sắp mở ra ở nơi đó.
Vũ Tiên đảo tròng mắt sáng ngời nói.
Nàng báo cho Diệp Phàm biết, tốt nhất không
nên để lộ ra xuất xứ, bởi vì con đường phía trước khẳng định có đại địch cái thế...
Nghe nói vào niên đại Táng Đế Tinh huy hoàng đã từng kết oán gây cừu với rất
nhiều cổ tinh vực.
----------------------
Ánh sao ảm đạm làm cho người ta cảm giác được
một loại không khí áp lực, vào sáng sớm lại nổi đại loạn một trận, hai tu sĩ giữa
đêm khuya đã bị người ầm sát, lúc này mới phát hiện.
Rất nhiều người trong lòng xuất hiện vẻ lo lắng,
sinh ra một dự cảm bất tường.
Diệp Phàm đi trên đường nhìn thấy toàn bộ binh
sĩ xuất động, còn thật sự cẩn thận điều tra, gần như giới nghiêm toàn thành,
nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Lại đến đêm khuya, bỗng dưng phát ra một tiếng
kêu thê lương thảm thiết, lại là một cường giả hạt giống đã bước vào Thánh cảnh,
tại giữa đêm khuya này bị ầm hại.
Tất cả binh sĩ đang âm thầm phục kích đều
phóng vọt tới, đồng thời một số tu giả cường đại cũng vọt tới trợ giúp.
Nhưng mà, trong nháy mắt ở một phương vị khác
lại truyền đến tiếng thét thảm thiết, thêm một vị cường giả ngã xuống.
Diệp Phàm đứng bật lên, đây là một người gây
nên sao?
Trong đêm này đã xảy ra liên tiếp bốn thảm án,
bốn vị tu sĩ bị giết, chết oan chết uổng.
Ngày hôm sau, Đại thống lĩnh của Nhân tộc đệ
nhất thành đi vào một chỗ cổ địa, quỳ một gối xuống, nói:
- Thỉnh Tiếp dẫn sứ ra tay, ta hy vọng ngài có
thể tìm được hung phạm!
Một bóng dáng mơ hồ dần hiện lên trên bồ đoàn,
bình tĩnh lên tiếng:
- Ta đã cảnh cáo một số gia tộc cổ xưa trong nội
thành không được ra tay, về phần hành động ầm sát trong nội bộ thí luyện giả...
cứ coi như là một loại khảo nghiệm đi!
- Ngài không quản tới sao?
Đại thống lĩnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Đi lên con đường này, nếu bị người ầm sát, vậy
chỉ có thể xem như là một người thất bại!
Thân ảnh mơ hồ biến mất, trên bồ đoàn không
còn bóng người.
Bầu không khí trong thành nội vô cũng khẩn
trương, rất nhiều người cho rằng không chỉ một mình Sát Thánh, mà còn có một số
người bụng dạ khó lường đã lợi dụng cơ hội hành động, bằng không sao có thể một
đêm chết bốn người.
- Hắc hắc! Các ngươi thấy gì không? Tiếp dẫn sứ
nhắm mắt làm ngơ với hành vi này, đây là cơ hội trời cho, tối nay chúng ta đồng
thời xuất động, chém chết tên Diệp Phàm kia!
Lão mười hai trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ nói
với giọng lạnh lẽo.
Lão mười ba phụ họa, đồng ý.
Một đôi ánh mắt lạnh như băng nhìn quét lại,
hai người lập tức lạnh từ đầu tới chân, thủ lĩnh của Thiên Hoang Thập Tạm Kỵ
tóc đen tung bay, trên nửa thân trần trụi, gân xanh bắp thịt nổi vồng lóe ra thần
huy, có một loại lực lượng dã tính.
Hắn chỉ vẻn vẹn quét một đạo ánh mắt, làm cho
lão mười hai cũng lão mười ba câm như hến, cũng không dám... nhiều lời nữa.
Mà nhân vật số 2 trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
thì lộ ra một vẻ cười ác nghiệt, nói:
- Các ngươi cho ràng có thể vô thanh vô tức giết
chết hắn sao?
Hai người đối với hắn cũng có ý sợ hãi, không
nói gì thêm.
- Nếu không thể giết chết hắn ngay tức thì, hậu
quả thiết tưởng không chịu nổi, là chịu tiếng xấu thay cho tên Sát Thánh quỷ dị
kia, đến lúc đó chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhân vật số 2 trong mười ba thần kỵ lạnh lùng
nói.
Sau đó hắn lại nở nụ cười tàn khốc, nói tiếp:
- Không bằng hành sự ngược lại!
- Lão có ý gì?
Lão mười ba mang theo một tia kính sợ, khó hiểu
hỏi.
- Các ngươi đi tìm hắn gây phiền toái, nhưng
không nên động can qua cũng hắn, chỉ cần nói mấy câu khiêu khích...
Nhân vật số 2 dặn dò kỳ lưỡng.
Bầu không khí trong thành đầy áp lực, rất nhiều
tu sĩ trong lòng bất an, mỗi đêm đều có người chết, nếu cứ tiếp tục như vậy ắt
sẽ thành vấn đề lớn.
Bỗng nhiên cổ thú chen chúc lao xuống, đường
phố chấn động, mấy người cười man thú vượt qua, thiếu chút nữa đụng trúng Diệp
Phàm.
- Cẩn thận! Đừng để bị giết chết!
- Buổi tối lẳng lặng chờ cái chết buông xuống
đi!
Mấy con man thú vượt qua, truyền lại tiếng nói
trầm thấp, rất ngang ngược hống hách.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn mấy người trong Thiên
Hoang Thập Tam Kỵ, hôm nay hắn bị khiêu khích hai lần, đều là người của bọn
chúng, nhưng cuối cùng đối phương lại lùi bước.
Đêm khuya, sự bất tường bao phủ toàn thành, ở
xa xa chợt truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, đồng thời ở trong phòng Diệp
Phàm nhiều thêm một bóng đen, trực tiếp xé rách hư không tiến vào một thế giới
nhỏ.
Đây là một bức vẽ, từ một vị Thánh nhân cường
đại nắm trong tay, giam cầm hắn vào trong, triển khai tập kích vô tình.
“Ầm!”
Thế nhưng cuối cùng cũng là Diệp Phàm chấn vỡ
bức vẽ cổ, mạnh mẽ đánh phá đi ra, giết chết người này, giam cầm nguyên thần,
sưu tra thân phận của hắn.
“Là thành viên của một gia tộc cổ lâu đời
trong thành...” Hắn có phần hơi ngẩn ra.
Sau đó, hắn quan sát thức hải của đối phương,
rất nhanh biết rõ mọi chuyện: có người tới gia tộc bọn họ tặng một loại Thần liệu
luyện khí vô giá quý hiếm, cực kỳ hiếm thấy.
Thực đáng tiếc, chỉ có thể luyện nửa kiện pháp
khí. Người trong bóng tối đưa ra Thần liệu cũng không hiện hình, chỉ là nhắn lại:
Nếu giết chết được Diệp Phàm, thì sẽ đưa tiếp một nửa Thần liệu còn lại.
“Này! Đây là một gia tộc không quá sạch sẽ,
trong thành rất nhiều cư dân đều biết, vì vậy bọn họ mới được tuyển chọn, tìm đến
ầm sát ta...”
Diệp Phàm tự nhiên nghĩ tới Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ, khóe miệng lộ ra một vẻ mỉa mai.
Nếu luận về kỹ xảo ầm sát, có mấy người có thể
so sánh cũng hắn? Thuần túy là múa búa trước cửa Lỗ Ban, bí thuật sát sinh của
Thiên Đình tuyệt đối là kinh thể.
Trong khoảnh khắc, hắn như nghĩ tới điều gì,
liền hóa ra một người khác, rất nhanh lại tản ra từng đợt từng đợt làn hơi, bay
vào trong tinh không.
Trong một tòa phủ đệ khác, lão mười hai cũng
lão mười ba trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đôi mắt dày đặc sát khí, đang tĩnh lặng
chờ hành động.
Vả lại còn có mấy vị nhân vật cấp hạt giống được
mời đến uống rượu, đang ở trong một tòa pháp trận ngăn cách khí tức với bên
ngoài, đồng thời còn có mấy vị binh sĩ đang ngồi chờ.