Đoàn người bọn họ tiếp tục đi tới, Diệp Phàm
thi triển Nguyên Thuật thông thiên động địa. thăm dò địa thế, tiến hành sờ soạng,
truy tra được rất nhiều manh mối có giá trị.
Hai ngày sau, Diệp Phàm thông qua Nguyên Thuật
ở bên trong một ngọn núi gặp được một cái ao bằng thạch nhũ tạo thành, có dấu vết
Thần Ma dịch. Ở trong đó lại phát hiện lông chim và da lột, Cơ Hạo Nguyệt bọn họ
từng ở trong này tu luyện.
Hơn nữa, nơi này lưu lại dấu vết rất rõ ràng,
xem ra mấy chục ngày trước có người trú ngụ, vừa rời đi không bao lâu.
Trên mặt đất lớp da người nứt nẻ trong suốt lấp
lánh, tràn ngập một loại khí tức cường đại, có hồ quang lấp lánh, tự nổ lốp bốp,
phi thường thần dị.
Điều này làm cho mọi người giật mình, hoàn
toàn không giống như lớp da cũ phế bỏ, trải qua mấy chục ngày mà vẫn còn có
sinh cơ và thần lực tràn đầy, đủ để chứng minh sự cường đại của chủ nhân.
- Hạo Nguyệt huynh tu vi rất mạnh, tất nhiên sớm
đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, xem như là người nổi bật trong đó. Ta nghĩ với
thực lực của hắn đủ để chiến với chí tôn trẻ tuổi!
Bàng Bác nhặt lên một miếng da trong suốt, xem
xong liền nói.
- Thật sự là không có thiên lý mà! Quan tài của
Hư Không Đại đế tự mình dẫn đường, mang theo hậu nhân lữ hành trong vũ trụ tới
các bảo địa và thần thổ!
Long Mã ngoài ghen tị cũng chỉ có thể hâm mộ.
Những người khác cũng đều chắc lưỡi hít hà, cỗ quan tài
chín lớp thời đại thần thoại mỡ đường, mang theo huynh muội Cơ gia buông xuống
bảo địa, giúp cho hắn thu được Thần Ma dịch các thứ, quả thực rất kinh người.
Đây là cố ý thành toàn cho hậu nhân.
Lông chim màu vàng cũng rất siêu phàm, có từng
đợt tia chớp, ầm ầm vang động, như là một đống hoàng kim bị sấm sét đánh.
- Chẳng lẽ đúng thật là tiểu bất điểm năm đó! Không ngờ lại trưởng thành tới mức này,
thật là kinh người!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm những cọng lông chim
này lẩm bẩm, hơi có chút cảm thán.
- Lông của thần điểu màu vàng rơi rụng này có
khí vị của máu phượng hoàng nồng đậm!
Thánh giả Hắc Hùng ngửi ngửi lông chim hoàng
kim trên mặt đất rồi nói.
“Ầm!”
Xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, mấy vị Thần
lão hiện hình, không biết ai không hay ho bị bọn họ phát hiện như vậy. Một khi
chống lại cũng họ, cho dù là Đại Thánh cũng phải sập bi kịch, bởi vì Sát trận đồ
của Linh Bảo Thiên Tôn không người nào có thể kháng cự.
Gặp gỡ bọn họ chỉ có một đường bỏ chạy từ xa.
hơi chậm một chút hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nơi đó loạn thạch sụp đổ ngổn ngang, cùng với
huyết quang ngập trời, hiến nhiên có người gặp nạn, đợi màn sương máu tân đi,
sau đó dần dần khôi phục vên lặng.
Diệp Phàm nói:
- Các Đại Thánh và Thần lão đều đi về phía
quan tài đá. vì vậy chúng ta đi tìm kiếm huynh muội Cơ gia dưới tình hình chung
sẽ không gặp phải bọn họ.
Cỗ quan của Hư Không Đại đế thực quỷ dị, ở
chung quanh nó đạo văn dầy đặc, hòa tan làm một thể với vũ trụ hư không, không
phải chí cường giả như Thần rất khó chân chính đi vào, cuối cùng sẽ bị lạc trong hư không.
Diệp Phàm dùng Nguyên Thuật thăm dò sơn xuyên
đại thế, tìm kiếm khí tức Thần Ma dịch, dựa vào đó truy tìm tung tích hai huynh
muội cùng với con thần điểu, một đường đi tới trước.
Càng ngày càng hiện rõ nhiều manh mối, cố nhân
ở ngay phía trước, ẩn thân ở chỗ sâu trong tuyệt địa, dường như là đang sử dụng
Thần Ma dịch tu luyện tới thời khắc mấu chốt nhất, không muốn bị người phát
giác.
Đồng thời bọn họ cũng phát hiện một vấn đề ác
liệt: Kim Xà lang quân, Thực Kim Thú, Đế Thiên... cũng các chí tôn trẻ tuổi
khác cũng thường lui tới, rất có thể sẽ gặp Cơ Tử Nguyệt bọn họ.
- Không phải Tang Cổ, chính là Sân Lam đang dẫn
đường, bọn họ là hậu đại của Thần Ma thái cổ rất mẫn cảm với khí cơ nơi này. nếu
cẩn thận truy tìm Thần Ma dịch có thể sẽ rất dễ dàng tìm được!
Sau khi phán đoán ra tình huống này, Diệp Phàm
không thể bình tĩnh nữa, liền phát huy Nguyên Thuật đến mức tận cùng, thông
thiên động địa, làm cho nhật nguyệt núi sông đều đang run rẩy, truy tung loại
khí cơ bảo dịch này càng ngày càng đến gần cố nhân.
Hai ngày sau, bọn họ nghe có tiếng động khác
thường, rung chuyển một mảng ngọn núi, trận văn khuếch tán như là gợn sóng lan
rộng ra. hiển nhiên nơi đó có người đang công công kích xuống lòng đất.
- Khí cơ của Thần Ma dịch!
Diệp Phàm biến sắc, phóng đi tới phía trước với
tốc độ cực hạn, bay qua núi non trùng điệp, tới một vùng cây cối sum xuê.
Một ngọn núi lớn màu đen đứng sừng sững đơn lẻ,
trên sườn núi không có một cọng cây ngọn cỏ, trận văn khuếch tán phát ra từng đạo
từng đạo hào quang sáng lạn.
Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc, Thánh Linh thạch
nhân, Đồng Nghĩ Vương... còn có một số người xa lạ đã tới nơi đây, đang công
kích ngọn núi lớn màu đen. làm tan biến rất nhiều đạo vãn, làm cho cả sườn núi
nứt nẻ.
Núi này cũng không phải là nơi táng thi hài Thần
Ma, tự nhiên không có áo nghĩa đạo chính thống của Thần Ma thái cổ, nhưng lại bị
người khắc ra đại trận giao hòa cũng hư không vũ trụ.
- Đây là thủ pháp trong Hư Không Đế kinh, có
chỗ tương thông với trận văn bàn cờ!
Diệp Phàm liếc mắt một cái nhận ra, phát hiện
huyền bí trong này.
Tòa đại trận này tuy rằng rất phức tạp và ảo
diệu, nhưng cũng không chịu nổi rất nhiều cường giả trẻ tuổi công phạt, đã xuất
hiện vết nứt. Những người này mỗi người đều xưng tôn một vực, đều là Vương trên
cổ lộ của mỗi người.
- Hẳn huynh muội Cơ gia bày ra. chẳng lẽ bọn họ
ở trong lòng núi?
“Ầm!”
Loạn thạch vỡ nát ngổn ngang, bụi mù xông thẳng
lên trời cao, ngọn núi cao bị đánh vỡ nát tan tành, trận văn rốt cục hoàn toàn
tan biến, cả ngọn núi trong tiếng ù ù đổ sụp xuống.
Thạch nhân. Sân Lam, Đồng Nghĩ Vương... đâu có
người nào là tầm thường? Mỗi người đều là mảnh nhân tuyệt thế trong một thế hệ
trẻ tuổi, không phải Thánh Linh, thì là Thần tộc, chí thần chí thánh, ít có người
có thể tranh phong.
Bọn họ liên thủ, tự nhiên là kinh người, chỉ sợ
Đại Thánh đều phải nhãn mày, dù sao đây là một đám người mà không phải đơn giản
chỉ một hai. Thiên hạ trong tương lai đều thuộc về bọn hắn.
“Ầm!”
Ngọn núi màu đen đổ sụp xuống. Diệp Phàm cảm
nhận được một cỗ khí cơ quen thuộc, hắn từ trong chỗ ẩn núp đi ra, toàn thân
phát ra huyết khí màu vàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân như là vạch ra nhật nguyệt
tinh tú mà đi, giống như một Thần chủ thượng cổ.
Hắn ngăn cản chư hùng, sợ cố nhân trong bụng
núi bị thương.
- Là ngươi! Dám cản đường chúng ta!
Thạch nhân có oán cũ với Diệp Phàm, ở trong
chí tôn trẻ tuổi một thế hệ ai ai cũng biết, từ khi bước vào cổ vực thần thoại,
không chỉ nổi lên xung đột một hai lần.
Nguyên nhân chính đương nhiên là quá khứ Diệp
Phàm từng giết qua Thánh Linh, trên thân hắn bị nguyền rủa, mặc dù loại nguyền
rủa này bị vầng hào quang chậm rãi làm tan biến, nhưng Thánh Linh bộ tộc vẫn có
thể cảm ứng được.
Diệp Phàm cũng không có đáp lại hắn, mà với
ánh mắt lạnh lùng nhìn quét quét qua mọi người, bễ nghễ thiên hạ.
Ở địa phương này, dưới lòng đất có mai táng
các loại tinh khí Thần Ma, hắn có thể vận dụng Nguyên Thuật sử dụng, mặc dù chư
hùng vây quanh hắn cũng không sợ, không sợ quần chiến.
Huống chi nhân số cũng không có nhiều như
trong tưởng tượng, chỉ một ít người mà thôi. Nếu Cơ gia huynh muội ở trong này,
cộng thêm nhóm người Bàng Bác, Long Mã. có thể còn mạnh hơn đám địch thủ.
- Diệp Phàm! Ta vẫn hy vọng ngươi gia nhập tộc
ta! Ngươi suy nghĩ sao rồi? Hiện tại vì sao cản đường chúng ta?
Sân Lam hỏi, cơ thể trong suốt bao phủ trong vầng
hào quang rực rỡ lóa mắt. thật sự giống như một thiên nữ.
- Trong lòng núi có cố nhân của ta, ta không
nghĩ để bọn họ bị thương!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Ngươi nạp mệnh đi! Hai mươi năm qua tìm
ngươi không gặp, hôm nay đưa ngươi ra đi!
Thạch nhân là người đầu tiên đánh tới. Chủng tộc
này còn có tên khác là vô địch, ở trong cũng cấp thật sự là hiếm có người có thể
địch nổi.
“Ầm!”
Diệp Phàm tung quyền, tay trái là hổ, tay phải
là rồng, rồng ngâm hổ gầm đinh tai nhức óc. Đây là hai con tiên linh trong tứ
tượng được hắn diễn biến trong quyền pháp, hiển lộ ra hết khí thế của long
tranh hổ đấu trấn áp thiên địa bốn phương!
Giữa một mảng hào quang chói mắt. tay quyền của
hắn va chạm cũng nắm tay của Thánh Linh, trực tiếp dùng cứng đối cứng. Dư ba
đánh cho các chí tôn trẻ tuổi đều bay tung ra ngoài.
Ở đương thời, ai dám so độ cứng chắc thân thể
với Thánh Linh, chí sợ cũng chỉ có Thánh thể Nhân tộc, vừa đi lên cứ như vậy
lúc thì phóng rộng lúc thì thu hẹp, trực tiếp đánh bừa!
Thánh Linh bất hủ. thân thể cường hàn khó có
thể đánh vờ, nhưng lúc này thạch nhân lại phát ra một tiếng kêu đau đón, quyền
tay phải hắn nứt nẻ, máu tươi vẩy bắn ra, rồi sau đó “phù” một tiếng cả cánh
tay đều nổ tung.
Đây là một loại đại thế, cũng không phải là
nói thạch nhân cấp Thánh Vương cường đại như thế mà ngay cả một chiêu của Diệp
Phàm cũng không ngăn được, mà là hai người đều vận dụng lực lượng cuồng dã thăng
hoa đến cực hạn, có thể chỉ trong vài ba chiêu là phân thắng bại.
Đây là thân thể va chạm, là đại đạo quyết đấu,
chỉ khoảnh khắc
phân sinh tử!
Những người khác đều rúng động, Thánh Linh với
thân thể xưng tôn trên đời, không ngờ lại không địch lại Thánh thể Nhân tộc, điều
này làm cho bọn họ cảm thấy mình không đủ sức. Hai mươi năm không gặp, huyết
khí của Diệp Phàm càng ngày càng bàng bạc, mênh mông, quả thực là vô địch thiên
hạ.
Diệp Phàm bức đi tới trước, định giết chết
Thánh Linh, hái xuống đầu của hắn. nhưng đúng lúc này những người khác đều ra
tay, dù sao ngày nay là đang liên thủ, phải cũng nhất trí đối ngoại.
“Ầm!”
Diệp Phàm không nói hai lời, cũng không đối
quyền với nhiều người như vậy, mà trực tiếp triển khai Nguyên Thuật, làm cho
núi sông lệch vị trí, nhật nguyệt mất sáng.
- Không xong, mau lui!
Có người nhìn ra manh mối kêu lớn: địa phương
này trở nên bí hiếm, trận văn ào ào hiện lẻn, tất cả núi rừng sông suối dường
như đều tôn một mình Diệp Phàm, làm cho hắn ở vào địa thế có lợi nhất.
Phốc!
Rốt cục có người lui chậm một bước, Diệp Phàm
ra tay, liên tiếp tung ra ba quyền đánh tới phía trước, đánh cho người kia nổ
tung, hóa thành một màn sương máu.
“Ầm!”
Đồng thời, hắn lại tiếp tục truy kích về hướng
thạch nhân, chấn cánh tay tay kia của hắn vỡ nát, máu Thánh Linh vài tung ra,
nhìn thấy mà ghê người.
Thời khắc mấu chốt, Đồng Nghĩ Vương ra tay,
tương trợ hắn, thạch nhân mới tránh được một kiếp, thối lui về phía sau, sắc mặt
hắn xanh mét, thần sắc âm trầm tới cực điếm.
- Sau này nếu muốn còn mạng sống, không nên xuất
hiện ở trước mặt ta, lại càng không nên tranh hùng với ta!
Diệp Phàm chế ngạo nói.
Thạch nhân phẫn nộ, nắm chặt nắm tay (mới nổ
tung hai tay, mọc ra liền, khỏe re!) nhưng chung quy là nhịn xuống, không có tiến lên. Nhiều năm qua, đâu
có người nào có thể làm cho hắn nghẹn khuất như vậy? Địch thủ của ngày xưa hôm
nay dường như vượt qua hắn quá xa, điều này làm cho hắn phẫn hận, đồng thời
sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Không phải hắn không đủ mạnh, mà đối phương
quá cường đại. Thân là thạch nhân được thiên địa chiếu cố, có được đủ các loại
thủ đoạn và thần thông phi phàm, vô địch một vực vậy mà không đánh lại Thánh thể
Nhân tộc.
- Diệp huynh không thấy mình quá bá đạo sao?
Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc vẫn thờ ở lạnh nhạt
lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ không vui, chuẩn bị ra tay.
- Ta nói là sự thật, trong lòng núi thực sự có
cố nhân của ta!
Diệp Phàm đáp.
- Nói bậy! Ngươi rõ ràng muốn đoạt Thần Ma dịch!
Những người khác tự nhiên không tin, vả lại
cũng không có lùi bước, mỗi người đều dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
Đột nhiên, xuất hiện một cỗ dao động ngập trời,
từ trong lòng núi màu đen vỡ vụn kia khuếch tán lan rộng ra, đánh nát bấy rất
nhiều tảng đá các thứ.
Một cái kiện rực rỡ hiện ra, phát ra bảo huy,
có người niết bàn đang tiến hành lột xác thoát thai hoán cốt, ngày nay xuất
quan. Đồng thời ở chỗ đó có một tòa truyền tống trận bàn cờ, cái kiện này định bỏ
chạy, nhưng hình như có điều cảm ứng. chấn động kịch liệt rồi nhằm về phía Diệp
Phàm nơi này.
- Đây là... Thần Ma dịch kết thành kiện. có
người đang hấp thu tinh hoa trong đó!
- Mảnh nhỏ đại đạo của Thần Ma thái cổ hòa tan
trong bảo dịch, chẳng khác nào như rất nhiều truyền thừa cổ xưa nấu chung một
lò, bị người chiếm được. Đây là một loại cơ duyên nghịch thiên!
Thần tộc, Thánh Linh... đủ các loại huyết mạch
chí cường tại đây, ai nấy đều vừa sợ lại vừa tiếc hận, hận không phải bản thân
mình ở trong kiện.
“Rắc...”
Trên cái kiện xuất hiện từng vết rạn nứt, có
thụy khí dâng lên, hào quang thiên đạo, tiên khí vạn lũ... người ở bên trong sắp
sửa xuất hiện, hiển nhiên là quen biết với Diệp Phàm, bằng không sẽ không yên
tâm ở bên cạnh hắn phá kiện mà ra như vậy.