Cái kiện rực rỡ như là dùng tiên thạch thái sơ
khắc thành, sáng lóng lánh- tiên vụ ngập trời, phát ra ánh sáng thiên đạo tường
hòa, vạn lũ thần hà sáng lóa. tinh khí như rồng xông thẳng lên trời cao.
Nó thực an tâm treo giữa không trung ở bên cạnh
Diệp Phàm, phát ra hào quang đầy màu sắc, tiên khí mênh mông, có đại đạo cũng
reo vang như là đang tấu một tiên khúc.
“Rắc...”
Vết nứt trên kiện càng ngày càng nhiều, rốt cục
có một mảnh bóc ra, lao ra một khí tức chí thánh chí thần, tường hòa mà đẹp mắt.
Diệp Phàm, Bàng Bác đều chấn động, càng thêm cẩn
thận, nhìn quét tứ phương, canh phòng nghiêm ngặt cường giả trẻ tuổi ở đây đánh
lén, người trong kiện lột xác đã tới thời khắc mấu chốt, không thể để bị quấy rối.
“Bốp!”
Một tiếng vang nhỏ, trên cái kiến lại bóc ra
tiếp một mảnh nhỏ, lập tức có một mùi hương tràn ra thơm ngát, màu sắc an tường
và sương mù mờ ảo che lấp mặt trời.
Phần dưới mảnh bóc ra này vừa lúc lộ ra đôi mắt
của người trong kiện, sau một lúc mở ra, đôi con ngươi tinh thuần như nước, lóe
sáng trong sáng, tràn ngập linh khí.
Bất cứ người nào nhìn thấy đều không kiềm nổi
phải “ồ” một tiếng ngạc nhiên thán phục, quá xinh đẹp!
Ánh mắt này có một loại linh tính, đồng tử mắt
như là bảo thạch đen nhánh không có chút tỳ vết nào khiến người ta vừa thấy liền
có cảm giác đến gần cũng đạo, hồn nhiên tự nhiên, đây là một loại xinh đẹp
không cần tô son trát phấn.
“Ầm!”
Có mấy người công kích lại đây, muốn đánh đứt
đoạn quá trình lột xác. Trong đó Đồng Nghĩ Vương cũng tới gần, toàn thân hắn đều
là màu đồng, có một loại cảm giác lực cường đại, như là có thể lay động chín tầng
trời.
Chùm tia sáng trong mắt Diệp Phàm lập tức bắn
ra như hai thanh lợi kiếm. Vào lúc này, ai dám quấy phá tất nhiên hắn phải bàng
vào thủ đoạn mạnh nhất trấn sát, toàn thân hắn ngọn lửa màu vàng bừng bừng
thiêu đốt.
Diệp Phàm bước ra một bước, khắp núi sông đều
rung chuyển, Nguyên Thuật, Đấu Chiến Thánh Pháp, bí quyết chữ “Binh” đồng loạt
xuất động, hai tay quyền tung ra như long tranh hổ đấu. càn khôn đều phải đổ sụp.
Hắn hóa thành một tàn ảnh quỷ mị xông ra ngoàì.
nhanh đến mức tận cũng, khiến đối phương khó lòng phòng bị. Đây là diễn biến của
bí quyết chữ “Hành”.
“Phốc!”
Một người trong số đó trực tiếp bị hắn đánh nổ
tung, hóa thành một màn sương máu. hình thần câu diệt!
Đây là một kích cường đại nhất của Diệp Phàm, ẩn
chứa toàn thân tinh khí thần, dị tượng và chân thân cùng với bí thuật và đạo
pháp các thứ, toàn bộ thi triền ra hòa tan chung một lò, rồi đánh ra cường mãnh
bá liệt.
Phốc!
Hắn lướt tới, người thứ hai bị đánh nát, xương
cốt hóa thành bột phấn bắn tung toé, máu chảy đám đia nhuộm đỏ hư không đồi
núi.
Loại cánh tượng này trấn áp mọi người. Bọn họ
biết rằng tuy chỉ là hai kích nhưng chăng khác nào đã qua một hồi đại chiến
kinh thế, thánh lực của Diệp Phàm sôi trào ẩn chứa toàn thân tinh huyết và nguyên
thần.
Không phải hai người chết đi không đủ cường đại,
mà vốn đây chính là một hồi chiến đấu thực kịch liệt, kết quả bị trực tiếp nén
ép hết trong một lần va chạm, một kích phân sinh tử!
Thánh thể Nhân tộc đây là không tiếc cái giá
phải trả. liều mạng đại sát tứ phương, điều này làm cho mỗi người đều kiêng kị.
Những người này tất cả đều rút lui, trong đó mấy
người phun ra một ngụm máu lớn, chính là bị một loại đại thế vô địch áp bức,
còn chưa bị công kích đã bị thương.
Hiển nhiên, bọn họ cũng không phải thực sự muốn
chiến đấu. Dù sao vừa rồi Thánh Linh chiến một trận cũng Diệp Phàm còn rành
rành trước mắt. mọi người ở đây chỉ là muốn “gây thêm chút phiền phức”, dấy lên
chút sự cố không muốn người trong kiện thuận lợi lột xác.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Diệp Phàm phản ứng
“kịch liệt” như vậy, vừa xông lên chính là chém giết sinh tử. Đây là hẳn không
tiếc tiêu hao căn nguyên phải tiêu diệt tất cả địch thủ có gan tới quấy rối.
- Đẻ ta xem các ngươi ai dám ra tay. Nếu vào
lúc này ào lên đánh úp, ngày sau ta sẽ diệt sạch bộ tộc hắn!
Diệp Phàm quát lớn.
- Đúng vậy! Ai dám ra tay, lão tử về sau tìm tới
chỗ cổ tinh vực của hắn, đồ sát bộ tộc hắn. ngay cả trẻ con chưa mở mắt đều giết
sạch!
Bàng Bác cũng hung tợn nói, đe dọa mọi người.
- Nếu thật sự là cổ nhân của Diệp huynh, chúng
ta chờ thêm một lát có gì đáng ngại!
Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc nói, ý nàng cũng
không muốn giết chết người thu được Thần Ma dịch, bởi vì loại bảo dịch này có ẩn
chứa mảnh nhỏ đại đạo, giống như là kế thừa của Thần Ma thái cổ, nếu có thể
lung lạc lôi kéo người này gia nhập Thần tộc thì tốt hơn nhiều.
“Bốp!”
Trên kiện lại bóc ra một mảnh nhỏ, lộ ra một
cái miệng, sáng lóng lánh, làm cho sắc mặt mọi người đều sựng lại.
Nhất là đám chí tôn trẻ tuổi Sân Lam. Thạch
nhân. Đồng Nghĩ Vương. tất cả đều ngẩn ngơ, cái này không giống như tưởng tượng
của họ, một đôi mắt xinh đẹp như thế, như thế nào lại có một cái “miệng” như vậy?
- Chiêm chiếp...
Trong kiện truyền ra tiếng chim non, sau từng
đợt thoát thai hoán cốt ập tới mùi hương thơm ngát. Nó như là một đứa nhỏ nhìn
thấy thân nhân, tràn ngập vui sướng quấn quýt bên thân Diệp Phàm.
Cuối cùng cái kiện vỡ nát, tất cả mảnh vờ đều
bóc ra, lộ ra vầng sáng rực rỡ lóa mắt, như là một đoàn tiên hòa màu vàng bùng
cháy, làm cho nơi này sáng rực.
Không ngờ đây là một con thần điểu màu vàng!
Sân Lam, Thạch nhân... tất cả đều ngẩn người, vốn
tưởng là một giai nhân tuyệt đại xuất thế, đâu có ai dự đoán được chỉ là một
con chim nhỏ, quả thực chênh lệch quá lớn với tưởng tượng của mọi người.
- Đúng thật là một con chim?!
Đám Long Mã, Thánh giả Hắc Hùng dõi mắt trông
mong nhìn, cũng đều tướng là một nữ nhân xuất thế, không nghĩ tới là một con thần
điểu siêu phàm.
Cả thân thể nó dài đến một trượng sáng lạn,
toàn thân phủ lông vàng, phi thường sáng đẹp như là một ráng mây rực rỡ, lại
như một đoàn hỏa diễm tràn ngập linh khí. Hình dạng nó giống như phượng hoàng,
cũng không phân năm màu, mà chỉ là một màu vàng tôn quý. Lông đuôi nó rất dài,
xấp xỉ với thân thể, có thể dài tới một trượng, sáng óng ánh rực rỡ.
Đôi mắt của nó như bảo thạch đen nhánh, toàn
thân đều sáng lóng lánh như hoàng kim luyện chế thành. Đây là một con Thiếm Điện
Hoàng Điếu, là dị chủng xưa nay hiếm thấy, ở đương thời có thể nói là có một
không hai.
Nó có được huyết thống của phượng hoàng cổ.
Khí tượng bực này không cần nhiều lời, mọi người cũng có thể nhìn ra tương lai của
nó có thể sẽ đến gần Thần Hoàng, cảnh giới càng cao huyết mạch của nó sẽ sống lại
càng hoàn hảo.
- Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, ngươi còn
nhớ ta!
Diệp Phàm sờ sờ đầu của nó, không nhịn được cảm
thán.
- Đây là một con thần điểu!
Thiên nữ Thần tộc ở xa xa lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Những người khác đều im lặng, loại huyết mạch
này vốn rất nghịch thiên, cộng thêm mượn dùng Thần Ma dịch thoát thai hoán cốt
càng thêm siêu phàm thoát tục, có lẽ có thể tới gần huyết thống thủy tổ phượng
hoàng.
- Huyết mạch cường đại thì làm được gì. chân
chính tới chiến trường những thứ này đều không tính là gì. Nếu thực lực không đủ
cũng sẽ bị người đánh chết!
Thạch nhân nói giọng lạnh căm căm.
- Ngươi là đang nói chính ngươi sao? Nếu không
phục cứ tới đây, ta tiếp tục đánh một quyền nổ tung ngươi!
Diệp Phàm chế nhạo, thần sắc lạnh lùng mang
theo sát ý tàn khốc.
Thạch nhân muốn nói cái gì. nhưng cũng không
bác lại được, chiến tích thực sự đã bày ra vừa rồi, có nói nhiều chỉ là tự rước
lấy nhục.
- Chiêm chiếp...
Thiếm Điện Hoàng Điếu kêu líu ríu. cọ cọ đầu
vào Diệp Phàm như là đứa nhỏ nhìn thấy người thân. Tuy nhiên, thực lực chân
chính của nó phi thường cường đại, dứt khoát không kém gì mọi người ở đây, khiến
mỗi người đều phải kiêng kị.
Diệp Phàm đối với thực lực của nó cũng không cảm
giác kinh ngạc, bởi vì hắn biết rõ lai lịch của nó. Thiếm Điện Hoàng Điếu xưa
nay khó tìm. chỉ cần trưởng thành lên bình thường tất nhiên sẽ trở thành Yêu
Thánh. Huống chi con thần điểu này cao số như vậy.
Năm đó, nó còn chưa có xuất thế đã nhận được
quà tặng của cha mẹ, lão Thiếm Điện Hoàng Điếu bị thương hóa đạo, đã rót cả một
đời đạo cơ vào trong trứng màu vàng, giúp cho nó gần như có thực lực Vương trảm
đạo.
Đương nhiên, cái này cũng không phải may mắn lớn
nhất, bởi vì có một cơ duyên khác có thể nói là nghịch thiên, tất cả cổ thú Yêu
tộc đều không so được với nó!
Đó chính là nó chiếm được Yêu Thần Hoa!
Đây là vật gì? Là một loại cây Thần nghịch
thiên. Đối với Yêu tộc chưa thành niên không có gì quý báu hơn so với cây Thần
đó, có thể dùng nó đến rèn luyện đạo cơ bất hủ.
Năm đó Hắc Hoàng đều từng cảm thán: tình, nguyện
trả lại cho ông trời mười vạn năm, để trở lại đứa nhỏ mới sinh ăn vào hoa này.
Đủ để thấy được mức độ quý báu của nó.
Yêu Thần Hoa ẩn chứa đạo lực căn nguyên nhất của
thiên địa, có linh tính cường đại, là thánh vật vô thượng trong mắt Yêu tộc và
cổ thú.
Đối với Đại Yêu trưởng thành mà nói cũng không
có chỗ trọng dụng, nhưng diệu dụng của nó chính là bồi dưỡng ấu linh Yêu tộc, tẩy
luyện huyết mạch, linh tính, căn cốt... thay trời đổi đất.
Trong truyền thuyết, bất kể là Yêu Hoàng Tuyết
Nguyệt Thanh, hay là Thanh Đế cận cổ đều đã từng ăn Yêu Thần Hoa, là đại dược
tiên hoa tuyệt thế để xây dựng cơ sở căn cốt.
Thế gian có ba loại hoa quý giá hiếm thấy,
phân biệt là: Yêu Thần Hoa, Hợp Đạo Hoa và Thần Minh Hoa.
Ngày xưa, Thần Ngạc ở Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, Lệ quy
hiện ra ở Bắc Đẩu liên lụy đến Lưu Vân Chí. Lâm Giai. Diệp Phàm vì truy tìm
chân tướng, một đường truy tìm tới Vũ Hóa Tiên Cốc.
Thiếm Điện Hoàng Điếu mới từ trong vỏ đi ra,
đã được Diệp Phàm, Cơ Tử Nguyệt bọn họ đặt ở dưới gốc Yêu Thần Hoa, hút sạch
tinh hoa, có thể nói là một hồi may mắn lớn nghịch thiên, làm cho Hắc Hoàng mấy
ngàn năm tuổi đều ghen tị hâm mộ tiếc hận xưng là mình còn trẻ, cũng muốn đi cảm
thụ một chút thần năng của hoa này.
Năm đó, Thiếm Điện Hoàng Điếu vẫn là một con
chim nhỏ chỉ bàng nắm tay, toàn thân lông xù. Ngày nay lại đẹp rực rỡ như vậy, quả thật
khiến Diệp Phàm cảm thán năm tháng như nước chảy vô tình, thời gian vội vàng
trôi qua.
- Tử Nguyệt đâu, còn Hạo Nguyệt huynh ở nơi
nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Hạo Nguyệt đang bế quan, Tử Nguyệt có thể có
nguy hiểm!
Thiếm Điện Hoàng Điếu tâm tính hồn nhiên,
thanh âm non nớt, đôi mắt to như hắc bảo thạch chớp chớp, lộ ra vẻ lo âu.
Gần đây, có rất nhiều nhân vật cường đại tiến
vào chỗ sâu trong tuyệt địa, mà Cơ Tử Nguyệt bọn họ đang ở vào thời ki lột xác
mấu chốt, chỉ có thể không ngừng tránh lui. Nhưng mà, người ở bên ngoài vì muốn
lấy Thần Ma dịch một đường theo dối, gần như sắp đuổi kịp bọn họ.
- Chiêm chiếp! Mau tìm Tử Nguyệt, nàng xuất
quan trước hết, nhiều địch nhân như vậy, khẳng định khó an toàn!
Thanh âm Thiếm Điện Hoàng Điếu giòn tan, mang
theo một chút non nớt của tiểu nữ đồng, dùng mỏ kéo góc áo Diệp Phàm, sau đó dẫn
đường ở phía trước.
Cơ Tử Nguyệt bế quan còn chưa tới chân chính
viên mãn đã trước thời hạn chạy ra ngoài, phong ấn ca ca mình cùng với Thiếm Điện
Hoàng Điếu ở trong vùng núi khác nhau, về phần mình thì dân địch rời xa, ngày nay
không biết như thế nào.
Trong lòng Diệp Phàm lập tức chìm xuống vội vọt
đi, theo sát sau đó đám người Bàng Bác, Long Mã cũng là không một lời cũng đi tới
phía trước, bọn họ biết tỉnh huống nguy cấp.
- Còn muốn chạy! Không dễ dàng như vậy!
Thạch nhân quát lớn, “ầm” một tiếng tế ra một
pháp trận, chặn ngang con đường phía trước, ngăn cản bọn họ đi cứu viện.
- Ngươi chán sống rồi à!?
Diệp Phàm phẫn nộ, lần đầu tiên lửa giận ngập trời như vậy.
Thời gian không thể trì hoãn, vậy mà Thánh Linh này lại ở thời khắc mấu chốt ngăn
cản đường của hắn. tâm địa ác độc này tự nhiên không cần nhiều lời.
- Chư vị! Hôm nay cúng ta đã kết thù với hẳn,
tương lai ắt rơi vào cục diện không chết không ngừng, còn cố kỵ gì nữa, mau xuất
ra tất cả thủ đoạn giữ hắn lại!
Thánh Linh nói giọng lạnh căm, chính là muốn cản
đường đi giữ Diệp Phàm lại, không cho hắn đi cứu viện.
Có người nóng lòng muốn thử, cũng có người trầm
mặc.
- Kẻ ngáng đường ta phải chết!
Diệp Phàm cực kỳ phẫn nộ, Nguyên Thuật thông
thiên vung tay ném ra, mấy chục tòa pháp trận màu vàng đều xuất hiện, “ầm” một
tiếng trực tiếp làm tan rã sát trận của Thánh Linh bày ra.
Mọi người phát lạnh trong lòng, mà Thánh Linh
thì lại thần sắc đại biến, một câu cũng không nói, là người thứ nhất bay trốn.
Vừa rồi chính là hắn đầu têu khởi xướng liên thủ, kết quả người đầu tiên bỏ chạy
cũng là hắn.
Những người khác mắng thầm trong lòng: người
này cũng thật lòng dạ ác độc không ra gì, vì báo thù cho mình kéo mọi người xuống
nước, kết quả rốt cục lại là người không có cốt khí như vậy.
Thánh Linh chỉ có một ý niệm trong đầu: đó
chính là không muốn chết, ngày nay Diệp Phàm gần như là vô địch, không thể ngay
mặt chống lại. Thạch nhân biết rằng cũng cấp chiến một trận, hẳn hắn phải chết
không thể nghi ngờ, vì vậy chạy trốn thục mạng.
“Ầm!”
Chân thân Diệp Phàm dập nát bầu trời, bàn tay
như là một cái thớt lớn màu vàng đập tới trước, đánh vào sau lưng Thánh Linh,
“bùng” một tiếng đánh cho sau lưng hắn thủng tới ngưc, máu tươi bắn tung toé.
Hắn có lòng muốn truy đuổi giết chết đối thủ.
nhưng lại sợ chậm trễ thời gian Cơ Tử Nguyệt sẽ xuất hiện nguy hiểm, liền quay
đầu bước đi, để Thiếm Điện Hoàng Điếu dẫn đường phía trước.
Núi rừng sông suối chạy ngược, bọn họ bay
nhanh đến gần một vùng cổ địa.