Tại chỗ sâu trong tuyệt địa, núi sông tráng lệ,
không ít cổ địa đều có cảnh sắc xinh đẹp, phi thường thích hợp tu luyện, chí là
trước nay không ai có thể đi vào.
Đây là một khu hồ nước, mỗi một cái hồ nước
cũng không lớn lắm, nổi liền nhau giống như từng viên trân châu trong suốt làm
đẹp cho mặt đất.
Ở trên bờ, cỏ các loại cây cối và dây mây xanh
tươi, đầy màu sắc, mọc sum xuê, là một vùng bảo địa khó có được.
Tiểu Bất Điểm cũng chính là Thiếm Điện Hoàng Điếu,
toàn thân nó nở rộ vầng sáng hoàng kim rực rỡ, một đường bay thẳng tới phía trước,
dẫn bọn họ tới nơi này, truy tìm tung tích Cơ Tử Nguyệt.
- Hạo Nguyệt huynh thật là không phúc hậu, có
ca ca nào làm như vậy chứ! Để muội tử của mình ở ngoài mạo hiếm, chính mình lại
bế quan tu luyện!
Bàng Bác bất mãn lẩm bẩm.
- Tử Nguyệt thừa dịp ta và Hạo Nguyệt bế quan,
phân biệt phong ấn chúng ta vào trong lòng núi bất đồng, cho đến sau khi hóa kiện
thức tỉnh mới phát hiện, thì đã chậm rồi!
Tiểu Bất Điểm giải thích.
Diệp Phàm càng thêm lo lắng, tuy rằng thời
gian ngắn ngủi, nhưng Tử Nguyệt một khi gặp phải những đại địch kia cũng có thể
phát sinh nguy hiểm. Đám Thôn Thiên Thú, Kim Xà lạng quân, Tang Cổ... Thậm chí
Hôi Giao, Thích Thiên... người nào người nấy đều rất khủng bố.
Hồ nước yên lặng, chiếu rọi bóng núi xanh nước
biếc, cùng với các loại cây cối, làm cho nơi này phảng phất như thế ngoại đào
nguyên.
Trên người Tiểu Bất Điểm có bảo ngọc thông
linh của Cơ Tử Nguyệt lưu lại cho nó, có thể cảm ứng lẫn nhau. Lúc này nó lộ ra
vẻ kích động, nói:
- Tử Nguyệt tv tỷ ở ngay gần đây! Tỷ hẳn là
không có nguy hiểm!
- Tốt!
Diệp Phàm chỉ nói một chữ, bảo nó tiếp tục cảm ứng, một đường
truy tìm.
- Ở bên kia, ta cảm ứng được rồi!
Tiểu Bất Điểm xẹt qua trời cao, lông đuôi màu
vàng sáng lóng lánh, bay tới trước, dẫn mọi người đến gần một ngọn núi.
Ở giữa những hồ nước, ngẫu nhiên cũng có một số
ngọn núi đứng sừng sững ngân cách hồ nước, càng hiển lộ vẻ tú lệ như tiên cảnh.
- Có người!
Diệp Phàm bảo mọi người ngừng lại, ẩn trên cây
cổ thụ trước hồ nước, nhìn về hướng ngọn núi xa xa. Hắn tu Nguyên Thuật thông
thiên động địa, có thể trước thời hạn cảm ứng được cảnh vật trên mặt đất.
- Không tốt, là Tử Nguyệt! Nàng bị người vây
quanh!
Bàng Bác kêu lên.
Tuy rằng cách từ rất xa, nhưng cũng có thể thấy
rõ, một cô gái áo tím nhanh nhẹn xuất trần, bị một đám người vây quanh trong
đó. Tuy nhiên dường như nàng không mảy may kinh hoảng, đang lớn tiếng nói gì
đó.
Long Mã đĩnh đạc nói:
- Với ác nhân có gì tốt để tranh luận, trực tiếp
giết chết, xông ra lớp lớp vòng vây. Tiểu cô nương này quá đơn thuần rồi, may
mà chúng ta đến đây, bằng không sẽ bị người ta ăn không còn thừa lại xương cốt!
Diệp Phàm trừng mắt nhìn nó một cái, Long Mã
phẫn nộ lẩm bẩm:
- Thật tốn hơi sức, với địch nhân không có gì
phải nhiều lời!
Không hề nghi ngờ, đó là một số chí tôn trẻ tuổi
chừng tầm chín người, mặc dù cách rất xa, cũng có thể cảm giác được bọn họ rất
cường đại. Bởi vì mờ Thiên Nhãn nhìn đến thiên linh cái bọn họ có huyết khí
hình rồng xông lên tận trời, phong phú tới cực hạn.
Những người này đều xưng tôn một vực, ở trên cổ
lộ của mỗi người khó gặp đối thủ.
- Có chín người thôi! Nếu không phải mỗi người
đều dũng mảnh phi thường như Bá vương, như vậy có thể chiến một trận giải quyết!
Bàng Bác nói, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng
lạnh.
- Tử Nguyệt bị vây quanh, ta trước ngấm ngầm
tiềm hành đi tới, đứng bên cạnh nàng, bằng không trong lúc chiến đấu những người
này có thể sẽ nảy sinh ác độc, trước làm thương tổn nàng!
Diệp Phàm nói.
Bọn họ rất nhanh đến gần, dùng Khi Thiên trận
văn yểm hộ, nhất là Diệp Phàm vận dụng bí thuật sát sinh của Thiên Đình, mặc dù
những pháp môn này đều không phải là đạo của hắn, hắn không sao thích hợp được,
rất ít tu luyện, nhưng ngày nay cũng cố gắng vận chuyển lên.
Ồ! Không đúng! Dường như những người đó...
cũng không phải công kích Tử Nguyệt tỷ tỷ!
Tiểu Bất Điểm ngừng lại, chớp chớp đôi mắt to
như bảo thạch đen nhánh, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tuy rằng nó đơn thuần nhưng rất cẩn thận, quan
sát được điều khác thường này, liền nhìn về phía Diệp Phàm chờ ý kiến bọn họ.
- Thật sự có điều không đúng. ta như thế nào cảm
thấy những người đó không giống như là đang làm khó Tử Nguyệt, mà gì ống như là
một đám bạn hữu!
Bàng Bác cũng gật đầu.
Diệp Phàm ngẩn ra, quan tâm quá sẽ bị loạn! Lập
tức bình tĩnh lại, từ xa xa quan sát cẩn thận. Phát hiện tổ hợp này quả thật là
một đội kỳ dị, những người đó dường như... vây quanh tôn kính Cơ Tử Nguyệt.
- Ta thấy như là... đối với nha đầu kia giống
như Thiên Lôi sai đâu đánh đó! Đám người này ăn phải thuốc gì rồi?
Long Mã cũng lẩm bẩm nói nhỏ.
Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng yên tâm lại. Bởi
vì Cơ Tử Nguyệt không có nguy hiểm, như vậy bọn họ cũng không nóng lòng đến gần,
ẩn núp âm thầm quan sát.
- Kỳ quái, đây là chuyện gì xảy ra?
Bọn họ cẩn thận đến gần, còn thật sự quan sát,
sau đó phát hiện những người này thật đúng là không có gì “nguy hại”.
Khi tới gần trăm dậm, không cần mờ Thiên Nhãn cũng
có thể nhìn thấy rõ ràng những người đó, phần lớn đều xa lạ, đều là cường giả đến
từ các dị vực, thủ đoạn thần thông của mỗi người đều không thể khinh thườn g.
Cơ Tử Nguyệt một thân áo tím bay phất phới,
hàng mi cong vút, ánh mắt rất có linh khí, khóe miệng khẽ hé cười, lộ ra hàng
răng nhỏ trong sáng đáng yêu. có vẻ rất hoạt bát.
Con ngươi như nước thỉnh thoảng lóe lên vẻ
thông tuệ, có một loại linh động gIảo hoạt, nàng cười rất sáng lạn, trên mặt hiện
ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, càng có vẻ thoát tục.
Dáng người nàng tha thướt, cả người có một loại
linh khí siêu phàm, nhẹ nhàng cất bước, mái tóc nhẹ bay, trên sương mặt trái
xoan trong sáng luôn nở rộ vẻ tươi cười tự tin, thực dễ dàng lây lan cho người
khác.
- Rất nhiều năm rồi... ước chìms một trăm năm
không gặp rồi đây!
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, xuất thần một trận.
Bàng Bác gật đầu, cảm khái nói:
- Thời gian như nước chảy vô tình. Nếu chúng
ta không có bước trên đường tu luyện, như vậy chỉ sợ sớm đã không còn sống trên
đời!
Sau khi tới gần không tới trăm dặm, bọn họ ẩn
phục, không những nhìn thấy rõ ràng thần sắc biếu tình những chí tôn trẻ kia,
mà còn có thể nghe được lời nói của họ.
Cơ Tử Nguyệt dùng sức vung múa nắm tay nhỏ nhắn,
dường như để tăng thêm giọng điệu, nói:
- Đi tới! Nhất định chúng ta có thể lấy được
Thần Ma dịch, thân là người mạnh nhất một vực, chúng ta liên thủ ai có thể ngăn
cản?
Ở chỗ ẩn mình, đám ngườì Diệp Phàm, Bàng Bác hai
mặt nhìn nhau, như thế nào cảm thấy có điều kỳ quái a, Thần Ma dịch không phải đã
sớm bị nàng chiếm được rồi sao?
- Không sai! Chúng ta vượt qua hư không tới
đây, đều từng xưng tôn ở một vực, nhiều người như vậy liên thủ đối phó chỉ là
vài địch thủ mà thôi, tự nhiên có thể dễ dàng trấn áp!
Một nam nhân tuổi còn trẻ nói, hắn cao lớn hùng
vĩ, có một đầu tóc màu vàng, kiệt ngạo không thiện ý, con ngươi vô cùng linh hoạt,
sắc bén.
- Đây là một con Kim bằng cổ đắc đạo tu thành
cường giả, ở cảnh giới Thánh Vương chỉ sợ khó tìm đối thủ!
Thánh già Hắc Hùng nói, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Tầm chín người phía trước đó rất xa lạ, mỗi người
đều cực kỳ cường đại, chủng tộc bất đồng, tất cả là chí cường giả hiếm thấy.
- Chỉ là một Thần thể mà thôi, mặc dù là Vương
tôn của Thần tộc chân chính đến thì đã có sao, giống nhau trấn sát hết!
Người cường giả đầu bạc khác nói. Hắn ánh mắt âm
lãnh, có một loại tàn nhẫn, là một con Ngân Lang cổ tu luyện thành hình người,
được xưng có được cổ huyết Thiên Lang, thực lực cường đại.
- Thiên Lang huynh vẫn là nói ít đi một câu là
tốt nhất. Nếu thật sự có Thần tộc tới đây, chúng ta vô cớ gây thù cũng không tốt
lắm!
Người khác lên tiếng.
- Chẳng lẽ ta còn sợ nàng hay sao? Thiên Lang tộc
ta không sợ bất kỳ bộ tộc nào, ai yếu ai mạnh chỉ có chiến một trận mới có thể
biết được!
Cường giả Thiên Lang tộc âm lãnh nói.
- Chư vị cần ai phải tranh luận! Hãy giữ lại
tinh lực đi trấn áp vị Thần thể kia. trước thu lấy Thần Ma dịch mới là thực tế!
Cơ Tử Nguyệt lên tiếng, khóe miệng khẽ cười, lộ
ra hầm răng trắng tuyết, chớp động trong suốt sáng bóng. Nàng chỉ khẽ cười mà lại có một loại
lôi cuốn tác hợp.
- Tử Nguyệt cô nương nói rất đúng! Chúng ta
trước đi trấn áp vị Thần thể kia, thu được Thần Ma dịch là quan trọng hơn, hết thảy
gì khác đều vứt bỏ!
Người khác phụ họa theo.
Thực hiển nhiên, Cơ Tử Nguyệt trong lòng bọn họ
có một loại địa vị siêu nhiên. Nữ nhân linh động như tiên bực này, vả lại thông
minh hoạt bát như thế, bất kể ở nơi nào đều dẫn tới chú ý của mọi người, được mọi
người bao quanh.
Mặc dù là chí tôn trẻ tuổi cũng không ngoại lệ.
Bọn họ mắt cao hơn đỉnh đầu, đó là vì ở trên cổ lộ mỗi người đều đạt tới tuyệt
đỉnh. Ngày nay gặp Cơ Tử Nguyệt, nhìn thấy chỉ cường đại hơn chứ không kém so với bọn hẳn, vả
lại còn xinh đẹp tuyệt đại khuynh thành, linh động như tiên nữ, hoạt bát như
tinh linh, tự nhiên trong lòng sinh cảm tình, mong được đến gần.
- Nha đầu kia định làm gì, chẳng lẽ thực sự muốn
đi trấn áp ca ca nàng, đoạt Thần Ma dịch của Hạo Nguyệt huynh hay sao?
Bàng Bác trợn mắt há hốc mồm, có điếm không hiểu
vì sao.
Diệp Phàm cũng cảm giác quái dị sâu sắc. Cơ Tử
Nguyệt đây là định làm gì, như thế nào cũng đi với địch nhân, không có khả năng
là đi đối phó với ca ca nàng mới đúng.
- Chư vị nhất định phải cẩn thận, địa phương
này là nơi mai táng Thần ma, vị Thần thể kia chiếm được Thần Ma dịch, bên trong
ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo của Thần Ma thái cổ. tương đương như đạt được truyền
thừa đạo chính thống vô thượng. Mà đáng sợ nhất chính là kết hợp với Thần huyết,
chỉ cần xuất quan, nhất định sẽ khủng bố ngập trời, không thể sơ suất!
Một vị cường giả hơi lớn tuổi rất cẩn thận lên
tiếng nhắc nhở.
Cơ Tử Nguyệt phất phất tay, đôi mắt to nhướng
lên sắp thành dạng trăng tròn, cười hì hì. chẳng hề để ý nói:
- Yên tâm tốt lắm! Đến lúc đó ta đến trấn áp hắn.
Năm đó chúng ta ở Câu Trần cổ tinh vực, ta cìíng không phải chưa từng chiến với
Thần tộc, tự tay bắt được một người, cuối cùng làm phu ngựa của ta, đáng tiếc
không có mang theo tới đây!
Cơ Tử Nguyệt đang ba hoa khoác lác! Điều này làm
cho đám người Diệp Phàm có chút nạẩn người, sau đó muốn bật cười.
- Ta biết rồi! Tiểu Nguyệt đang lừa gạt nhóm người
này, vừa ăn cướp vừa la làng, trà trộn vào trong nhóm địch nhân.
Bàng Bác bừng tỉnh chợt hiểu.
- Đúng vậy!
Diệp Phàm dở khóc dở cười, Cơ Tử Nguyệt thật
đúng là to gan lớn mật, không biết dùng thủ đoạn gì lấy được tín nhiệm của nhóm
người này, nhưng lại coi ca ca nàng là kẻ chãn ngựa.
- Nha đầu kia thật là xấu, thật dám lừa gạt dẫn
một đám địch nhân đánh chính ca ca mình? Ta xem cuối cùng khẳng định là muốn đi
đụng độ với một đám người khác đây!
Long Mã lầm bầm, oán thầm trong bụng, thu hồi
nhận xét tốt đẹp trước đây đối với Cơ Tử Nguyệt.
- Có mấy phương nhân mã, chúng ta cần phải chú
ý: Kim Xà lang quân có Đằng Xà Trận đồ, phi thường khủng bố. Thánh thể Nhân tộc
dường như cũng đến đây, nghe nói gần người cận chiến có danh xưng là tiểu vô địch,
cùng với...
Cổ kim bàng giới thiệu hắn ở Bỉ ngạn nhìn thấy
và nghe nói đến một ít đối thủ cường đại.
Những người này đều phi thường tự phụ, có người
còn thật sự lấng nghe, tự nhiên cũng có người khinh thường, mong được sập cái gọi
là mấy phương nhân mã đáng sợ kia, tiến hành chiến một trận.
Cơ Tử Nguyệt cười lộ ra hầm răng đều đặn trong
sáng, vung nắm tay nhỏ nhắm, hung tợn nói:
- Thánh thể Nhân tộc là phần ta, ta muốn đích
thân trấn áp hắn, đánh tới khi hắn khóc mới thôi!
Xa xa, Diệp Phàm sờ sờ cằm, không biết nói gì,
những người khác đều cười sặc sụa. Cứ như vậy ngấm ngầm xem Cơ Tử Nguyệt ba hoa
khoác lác, bọn họ cảm thấy thực hứng thú.
- Cần gì Tử Nguyệt tiểu thư ra tay, ta bắt hắn
giao cho tiểu thư là được!
Thanh niên đầu bạc Thiên lang tộc ác nghiệt
nói, những người khác khác phụ họa theo, nói phải trấn áp Thánh thể Nhân tộc.
- Không cần! Tâm nguyện lớn nhất của ta chính
là chiến một trận với các loại huyết mạch mạnh nhất, nhất là Thánh thể Nhân tộc,
ta tính toán tự tay mình trấn áp, để hắn tiếp nhận thay thế người chãn ngựa của
ta trước kia.
Cơ Tử Nguyệt vung nấm tay nhỏ nhắn, tuy rằng
muốn làm ra vẻ hung tàn, nhưng đôi mắt to linh động, trên mặt hiện ra đôi lúm đồng
tiền nho nhỏ, tuyệt không hung dữ chút nào, mà ngược lại có một loại xinh đẹp
yêu kiều khác thường, có vẻ thật hoạt bát đáng yêu.
Điều này làm cho các chí tôn trẻ tuổi khác đều
vui vẻ thoải mái. Tuy rằng cảm thấy có vẻ nàng đang ba hoa khoác lác, nhưng cùng
câm giác rất thoải mái, cảm thấy tiểu nha đầu này không tầm thường, lại càng
mong muốn được ở cũng một chỗ với nàng.