Sáu kẻ này đều không phải là Nhân tộc, không cần
nghĩ cũng biết, khẳng định là Đại thống lĩnh Vu Hàn đã cho phép chúng vào, các
thí luyện giả khác đều nghĩ mà sợ, nếu mà những người này nhằm vào mình thì
mình có thể tránh được hay sao? Vào giờ khắc này, mọi người đều có ý nghiêng về
Diệp Phàm, bởi vì Đại thống lĩnh đã phá hủy quy củ một cách rất nahiêm trọng.
- Lại có chuyện này hay sao...!
Thanh Thi tiên tử chau mày, khẽ thở dài một
hơi, bồng bềnh lui sang một bên.
Nàng có dána người thon thả, băng cơ ngọc cốt,
làn da nốn nà, trắng như ngọc, đôi mắt đẹp mang theo một loại linh động, mái
tóc óng ánh như tơ lụa, xinh đẹp tuyệt trần.
Bất kể là địch nhân hay là bằng hữu, mọi người
đều không thể không thừa nhận, nữ tử này rất có một loại khí chất siêu trần
thoát tục, như một vị tiên tử, vạt áo trắng phất phới, có một loại khí chất khó
có thể diễn tả được bằng lời.
Không ít người tiếc nuối, vốn tưởng rằng đệ nhất
nhân trong số các thí luyện giả hai mươi năm trước là Thanh Thi tiên tử này sẽ
ra tay, không nahì tới lại không xảy ra xung đột.
Bên cạnh, tiểu thị nữ Linh Nhi đảo đôi mắt to,
phần trắng, đen rất rõ ràng, mang theo nét giảo hoạt, đoán không ra tại dao, chỉ
đành nhô giọna lẩm bẩm:
- Tại sao hắn lại trở nên mạnh như vậy được
nhi?
Ánh mắt của Diệp Phàm đảo qua tám hướng, đáng
tiếc cũng không tìm được bốn tên còn lại, nhưng hẳn là chúng vẫn chưa rời đi
tòa thành này, đi lại trong tinh không là một chuyện vô cũng phiền toái.
- Dừng ở đây đi!
Một thanh âm già nua truyền đến.
Mãi cho đến giờ phút này, mọi người mới thấy
Tiếp dẫn sứ xuất hiện, đó là một bóng dáng mơ hồ, lạnh lùna đứng trên quảng trường,
dưới chân là một loạt các vết máu.
Đại thống lĩnh, hơn mười tên binh sĩ đều phơi
thây tại đây, vết máu lưu lại này nhìn mà thấy ghê người, đúng lúc này Tiếp dẫn
sứ mới xuất hiện, hiển nhiên đã cho thấy một vài điều gì đó.
Tiếp dẫn sứ có cảnh giới đỉnh phong trong số Vương của Thánh nhân,
tuyệt đối có thể quan sát toàn thành, không có người nào dám nghi ngờ uy nghiêm
của hắn, mặc kệ nói như thế nào, thì ý chí của hắn đều không thể làm ngược được.
- Đáng tiếc, tu đạo nhiều năm như vậy, một
chân bước vào cảnh giới Vương của Thánh nhân, kết quả lại là thấy lợi tối mắt,
sau khi chết mà lưng vẫn phải bêu danh.
Tiếp dẫn sứ than nhẹ, bô xuống vài đóa hoa trắng
nõn, làn gió nhẹ thổi qua, thi thể cùng vết máu trên mặt đất đều biến mất.
Không có người nào nói gì, ngay cả Diệp Phàm cũng
như vậy, hắn đã dùng hành động thực tế làm tới nôna nỗi này rồi, thì đã là kháng
nghị kịch liệt nhất, không cần nhiều lời nữa.
- Trên Tinh không cổ lộ, bất kỳ một vị thống
lình quản lý thí luỵện tràng thì đều không được phép có tư tâm, nếu không sẽ có
chấp pháp giả đến giết chết!
Tiếp dẫn sứ nói.
- Hắn cuối cùng cũng không gây ra nguy hiểm
chân chính đến cho các vị, vậy thì để hắn lấy cái chết tạ tội, để mọi chuyện kết
thúc tại đây, không biết các vị có đồng ý hay không?
Tiếp dẫn sứ nói.
Mọi người tất nhiên sẽ không còn đi so đo nữa,
trên thực tế thì không lâu sau đó bọn họ sẽ rời đi, nên việc đắc tội với một Tiếp
dẫn sứ là không khôn ngoan chút nào, là tự chuốc khổ mà thôi.
Nhưng mà, khổ chủ là Diệp Phàm lại cùnơ không
muốn chấm dứt như vậy, bình tĩnh nói:
- Có sáu tên dị tộc, dám naông nghênh tiến vào
Thái cổ đàn tràng vây giết ta, ngày hôm nay vẫn còn ở trong thành này, mona Tiếp
dẫn sứ bắt giết chúng.
- Thánh thành đã đóng cửa, ngày hôm nay không người
nào có thể rời đi được!
Tiếp dẫn sứ nói xong câu đó, tại chỗ biến mất,
cực kỳ đột naột.
Rất nhiều người đều lộ ra dị sắc, Tiếp dẫn sứ
ch nói như thế, khiến cho người ta cảm thấy có chút thâm ý, hắn cũng không tự
mình bắt giết dị tộc, mà chỉ nói đúng một câu này mà thôi.
Dị tộc xâm nhập vào Nhân tộc thí luyện tràng,
việc này cũng không thể xem như một chuyện nhỏ, mặc dù đây là bởi vì Vu Hàn dựng
lên, hơn nữa hắn đã chết, nhưng làm sao có thể không tiêu diệt sáu tên dị tộc
đó đây? Có kẻ nào dám nói không không?
Nhưng mà, Tiếp dẫn sứ cũng chỉ nhắc rằng Thánh thành đã
đóng lại, không kẻ nào có thể rời đi, điều này cũng có nghĩa là mấy tên dị tộc
này sẽ không trốn thoát được, điều này cho thấy gì đây?
- Tiếp dẫn sứ có chút kiêng kị...
Một vài người rất nhanh đã đưa ra một kết luận
như vậy.
Khi câu nói này được nhẹ nhàng thốt ra, tất cả
mọi người đều giật minh trong lòng, vậy mà lại có thể làm cho Tiếp dẫn sứ kiêng
kị, đó là một thế lực như thế nào đây?
Diệp Phàm thoáng suy nghĩ, rồi sau đó ngẩng đầu
nhìn về phía Thanh Thi tiên tử, nói:
- Sáu người này chẳng phải đã cùng tiên tử từ
Tinh không cổ lộ quay về tới bản thành hay sao?
Mọi người trong lòng vừa động, cũng cảm thấy
chấn động, đây đích thật là chỗ mấu chốt, chỉ có vị tiên tử đã lập được quá nhiều
công tích này, mới được thường cho một tòa thần quang thai, có thể đi lại tự
nhiên trên cổ lộ.
Sáu kẻ này chẳng phải là đi cùng một đường với
nàng hay sao? Mọi người ai cũng muốn đi vào trước, nhưng lại không cùng đường với
bọn chúng, xem ra rất có thể chúng đã có một con đường nào khác để đi vào rồi.
Quả nhiên, Thanh Thi tiên tử lắc đầu, nói:
- Cũng không phải là đi cùng một đường với ta.
Rất nhiều người đều chấn động trong lòng, vậy
mà lại có người có thể tự do man2 theo sáu tên dị tộc vào trong tòa thành này,
đây chính là một đại sự, không muốn người khác biết đến.
- Bọn họ không phải cùng một đường quay về với
Thanh Thi tiên tử hay sao? Ta từng thấy bọn họ xuất hiện ở trong phủ của ngươi,
còn tường rằng đó là tuỳ tùng của ngươi cơ đấy!
Vũ Tiên nói với giọng mia mai.
Dựa theo quy củ, trà khi bắt đầu lại, nếu
không thì sẽ không thể tiếp tục xuất hiện ở các địa điểm thí luyện từng đi qua.
Những người có thể tự do đi lại trên cổ lộ, thì đều là những kẻ tài năng phi
phàm, đã có được thần quang thai mới có thể làm được điều này.
Không ít người đều hai mặt nhìn nhau, rất nhiều
người đều từng nghe nói qua cái tên Đế Thiên này, trong lòng đều run lên, lập tức
nghĩ tới hắn, chẳng lẽ người này cũng có thể làm được như vậy hay sao?
- Nếu ai tìm được tung tích vài tên dị tộc
kia, có thể thông báo cho ta, tất sẽ có thâm tạ!
Diệp Phàm cưỡi lên Long Mã rời đi, trước khi
đi còn lưu lại câu nói này.
Mọi người đều biết, hắn muốn chặn giết các cường
giả dị tộc ở trong thành, người này thật sự là cường thế, mặc kệ sáu người kia
là đi theo ai, thì hắn cũng đều muốn ra tay giết chết.
Khóe miệng Yến Xích Phong lộ ra một tia lãnh
khốc, thản nhiên cười lạnh, ngồi ngay ngắn trên lưng cổ thú, nhìn chằm chàm vào
bóng người của hắn.
Nhị thủ lĩnh Dạ Vô Hồn trong Thiên Hoang Thập
Tam Kỵ đã nhìn được biểu tình này, trong lòng vừa động, nói:
- Thật không hiểu sao đám nhân vật tới được
trong thành, chẳng lẽ họ Diệp kia còn muốn chiến một trận với người có được thần
quang thai hay sao!
Yến Xích Phong lộ ra vẻ trào phúng, nói:
- Có một số người không phải là hắn có khả năng
trêu chọc vào đấy.
- Thật là kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng có một
ngày ta sẽ đánh chết tươi hắn, vì chúng ta mà báo thù!
Tam thủ lĩnh trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
nói, manơ theo mối hận khắc cốt minh tâm.
Trong số mười ba kỵ này thì chỉ còn lại cố
Lăng, Dạ Vô Hồn cũng với hắn, là ba người cầm đầu sót loại, toàn bộ những người
khác đều đã ngã xuống.
Phía xa, Diệp Phàm xoay người, lấy ra một cái cung
lớn, kéo thành hình trăng tròn, một cây cốt tiễn phát ra thánh quang trắng đục,
rời khôi cung bay ra, phát ra tiếng vang đáng sợ như quỷ khóc thần hào.
Ô... ô...!
Tất cả mọi người bên này đều biến sắc, ai cũng
không nghĩ tới Diệp Phàm dám làm như thế, quả nhiên là không có một chút cố kỵ
nào cả.
Phốc...!
Tam thủ lĩnh Thiên Hoang Thập Tam Kỵ bị mũi
tên xuyên thấu mi tâm, căn bản là không thể tránh thoát được, pháp khí phòng ngự
đã bị tổn hại hơn mười kiện, vẫn như cũ bị bắn chết.
- A...Ị
Cùng với một tiếng kêu to thê thảm, tiên huyết
văng ra, toàn bộ thân thể hẳn đều nổ tung, xương nát và máu thịt bắn ra xung
quanh, vẩy lên trên người Yến Xích Phong.
- Muốn giết ta thì lấy đó mà làm gương!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, rồi sau đó thúc dục
Long Mã rời đi, để lại một bóng dáng oai hùng cao ngất.
Một màn này khiến cho chư hùng ai cũng rét
run, tim mật đều run rẩy một trận, một vị cường giả hạt giống bị bắn chết bên
đường, Diệp Phàm thật sự là cường thế tới mức cực điểm.
- Hắn không sợ sẽ bị Thành chủ trấn áp hay
sao, lần này thật sự là vi phạm thành quy rồi!
Một người vô cùng kinh ngạc nói.
- Đại thống lĩnh từng phái người đi Thái cổ
đàn tràng giết hắn, sớm đã vi phạm thành quy, trong tòa thành này, Tiếp dần sứ
cũng rất chiếu cố hắn, sẽ không trừng phạt đâu.
Có người đã nhìn ra bản chất của vấn đề.
Nhị thủ lĩnh trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ
nghiến răng nghiến lợi, mười ba người giờ chỉ còn lại có hắn và cổ Lăng, tất cả
những người khác đều bị một mình Diệp Phàm giết chết, hiện tại, hẳn cùng với đại
thủ lĩnh cổ Lăng đang không hợp nhau, đã tạm thời mỗi người một ngả.
- Yến huynh, ngươi từng bị hắn chém bên trong
Thái cổ đàn tràng, nhờ vào Thế Tử Thuật mà chạy qua một kiếp, chẳng lẽ cứ như vậy
mà quên đi hay sao?
Nhị thủ lĩnh Dạ Vô Hồn hỏi.
- Nếu hắn thành thành thật thật đi ra thì cũng
không tính làm gì, nhưng nếu dám không biết sống chết, thì tuyệt đối chính là tự
tìm đường chết, có thần đến đây cũng không cứu được hắn đâu!
Yến Xích Phong lạnh lùng nói.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng tại phòng ở, tĩnh tọa
một đêm, thể ngộ các chỗ bất đồng sau khi thành Thánh, mài cho đến khi ánh bình
minh của ngày hôm sau chiếu tới, hắn mới mở mắt ra, ánh mắt hắn còn có vẻ sáng
lạn hơn cả tia nắng ban mai kia.
- Tìm được rồi, thấy được vài tên dị tộc kia,
là trong bộ tộc của tiểu mao hài Nhuế Vĩ này, ngay trong bộ tộc của Yến Xích
Phong cũng có, hơn nữa đều là mới trà trộn vào.
Vừa mới sáng sớm, Vũ Tiên đã đến đây, mắt ngọc
mày ngài, khuôn mặt linh động, chớp đôi mắt to, chạy vào nói cho hắn một tin tức
trọng yếu này.
Nhuế Vĩ ở phía sau, bị nàng mạnh mẽ kéo vào
đây.
- Diệp huynh không nên đi, bọn họ hiển nhiên
không chút sợ hãi nào, ngay cả Tiếp dẫn sứ cũng rất kiêng kị, cho thấy chúng có
lai lịch rất lớn, ngươi không cần phải đi mạo hiểm!
Nhuế Vĩ khuyên nhủ.
- Không sao, ta đi nhìn một cái.
Diệp Phàm nói, cũng không chút e ngại nào.
- Bổn tọa cũng đi, nhìn một cái xem rốt cuộc
là tên đui mù nào, dùng một chân tiễn hắn ra đi tới miền cực lạc, hắc hắc!
Long Mã khoác lác, tung người bật dậy, bày ra
một bộ dáng cao thủ tuyệt thế, tịch mịch không đối thủ.
Vũ Tiên e sợ cho thiên hạ không loạn, cười hì
hì vỗ tay nói:
- Tốt, hôm nay chúng ta đại náo một lần, ta và
ngươi cùng đi, nhìn một cái xem rốt cuộc có phải là tên tiểu bạch kiếm tự cho
là đúng, cảm thấy nhất định có thể chứng đạo kia trở về hay không!