Diệp Phàm hoành thương đứng thẳng trên lưng ngựa,
đi tới trước phủ đệ Yến tộc. Đây là một khu kiến trúc cổ xưa, tản ra vẻ thương
tang, truyền đời từ thượng cổ đến nay, khí thế rộng rãi mà bàng bạc.
Bốn phía mọc đầy cây cổ thụ, cành nhánh giống
như một cái cầu nối thẳng lên trời, một mảng xanh um che lấp mặt trời, làm nổi
bật cho nơi đây trở thành vùng đất thanh tịnh xuất thế.
Vũ Tiên, Nhuế Vĩ tự nhiên cũng cùng tới, đang
nhìn trang viên cổ xưa to lớn, nơi này chiếm diện tích thật rộng, giống như một
thành trì loại nhỏ.
- Diệp huynh hay là quên đi, cứ như vậy gây
náo động không tốt. Ngay cả Tiếp dẫn sứ đều có lòng kiêng kỵ, khẳng định chúng
ta không thể trêu vào đối phương!
Nhuế Vĩ nhỏ giọng khyên giải.
- Sợ cái gì, ở trên tinh không cổ lộ, vạn sự đều
phải theo một chữ lý, nếu bọn hắn dám làm loạn, thì chúng ta cũng không cần giữ
quy củ gì cả!
Vũ Tiên trừng mắt nhìn hắn một cái.
Diệp Phàm đã biết lai lịch của Vũ Tiên không hề
nhỏ, dựa theo lời của Linh nhi thị nữ của Trích Tiên Tử, nàng ta có liên quan tới
nhân kiệt tuyệt thế trên con đường phía trước, phi thường khó dây vào.
- Ta chỉ là đêm qua đi qua thì trùng hợp gặp
mà thôi, cũng có thể nhìn lầm rồi!
Nhuế Vĩ giải thích.
- Cái gì nhìn lầm! Rõ ràng là bọn chúng cố ý để
cho ngươi nhìn thấy, để ngươi báo cho Diệp huynh... đây là trắng trợn khiêu
khích mà!
Vũ Tiên nói thanh âm giòn tan.
Trên mặt đường lót đá xanh qua bao năm tháng bị
đạp lên, có chỗ hầm hố lỗ chỗ, giữa đường cùng hai bên độ cao rõ ràng không
bàng nhau, đây là thời gian tạo nên.
Trước phủ đệ có một đôi kỳ lân đá hùng tráng,
cánh cửa lớn màu đỏ chu sa mở rộng, có thể nhìn thấy hết thảy bên trong. Một gã
người hầu thấy ba người bọn họ dừng chân ở bên ngoài, liền xoay người đi vào
trong.
- Chúng ta khẳng định không thể cứng rắn xông
vào, trước tìm chỗ nào uống một chén rượu, có lẽ bọn họ không ở lâu sẽ đi ra!
Nhuế Vĩ nói, ý không muốn gây chuyện, sợ gây
phiền toái.
- Cũng tốt!
Diệp Phàm gật đầu, không muốn kéo theo hai người,
hơn nữa vẫn chưa tận mắt nhìn thấy mấy tên dị tộc kia.
Cách không xa có những quán trà, quán rượu, bọn
họ tìm một quán nhỏ ngồi xuống, gọi ba bát cháo linh dược và một ít nem giao
long, thực vật trong thành đều là chuẩn bị cho tu sĩ.
Ở trên tinh không cổ lộ gần như bất kỳ ngũ cốc
phàm thực gì, không phải là linh dược thì là chim quý thú lạ, ẩn chứa tinh hoa
thiên địa nồng đậm.
Hôm nay, Diệp Phàm vừa chiến một trận chấn động
Thánh thành, ngay cả đại thống lĩnh đều đánh chết, rất nhiều người đều nhận ra
hắn, nhìn thấy hắn không khỏi mang lòng kính sợ.
Hắn xuất hiện tự nhiên dẫn tới rất nhiều ánh mắt,
mọi người đều chú ý, không biết vì sao hắn tới nơi này, người cảnh giác nhạy cảm
biết chỗ này hơn phân nửa sẽ trở thành chỗ nổi phong ba.
Mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông đã rất cao,
người trên đường phố càng lúc càng đông đúc. Trước cửa lớn Yến gia có mấy tên
nô bộc thò đầu dò xét bên này bên kia.
Diệp Phàm đứng lên, không có cưỡi ngựa bước đi
tới. Người trong quán trà, quán rượu đông như vậy, nhất thời đều thấp giọng nhỏ
tiếng, rất nhiều người đứng lên đi theo.
Trên đường, bất luận là cư dân trong thành hay
thí luyện giả ai cũng nhường đường cho Diệp Phàm. Một trận chiến lập uy, người
dám giết đại thống lĩnh của một thành tuyệt đối là bá chủ không thể trêu chọc.
Uy danh của hắn chấn động Thánh thành thứ hai
Nhân tộc, có thể dự tưởng, nếu cứ như vậy một đường đi tiếp, hơn phân nửa sẽ
lưu lại một đoạn truyền thuyết bất hủ.
Những người mang lòng kính sợ liền né tránh
nhường đường. Diệp Phàm đi thẳng tới trước phủ đệ Yến tộc, phía trước mặt hắn
là mấy chục bậc thang cẩm thạch, lộ ra vẻ trang nghiêm mà đại khí.
Không ít người đều theo ở phía sau, mà trước
phủ đệ lại chừa ra một khoảng không trống rỗng, trừ ba người Diệp Phàm, ngoài
ra không ai dám tới gần.
- Hắn muốn làm cái gì, chẳng lẽ muốn xông vào
Yến phủ sao? Đây là nơi đại thống lĩnh tiền nhiệm Yến Vũ dưỡng thân, ngay cả Tiếp
dẫn sứ ngày thường đều phải nể mặt mũi hắn vài phần!
- Chẳng lẽ mấy tên dị tộc kia ở trong Yến phủ
sao?
Không ít người lộ ra dị sắc, đây là một chỗ trọng
địa, huyền tổ (ông tổ sáu đời) của Yến Xích Phong là đại thống lĩnh tiền nhiệm,
mặc dù thọ nguyên không còn nhiều, chắc sắp tọa hóa, nhưng suy cho cùng vẫn còn
sống, không người nào dám xúc phạm.
- Các ngươi là ai, đứng trước Yến phủ ta muốn
làm gì?
Một tên nô bộc đứng trên bậc thang cẩm thạch,
nói vọng xuống phía dưới:
- Người vô phận sự không được quanh quẩn ở chỗ
này.
Mọi người nghe nói, trong lòng chấn động, còn
có chút phẫn nộ. Đám tôi tớ loại này dù gan có lớn mấy đi nữa cùng không dám tỏ
thái độ như vậy mới đúng, đây rõ ràng là có người sai sử.
- Ba người các ngươi mau mau rời đi, không được
ngáng đường ở đây!
Tên nô bộc đó chỉ tay nói.
Vũ Tiên trợn tròn đôi mắt sáng, cắn chặt hàm
răng, nói:
- Ngươi một tên nô bộc cũng dám chỉ chỏ nói với
chúng ta như vậy. Đây là đại lộ trong thành, lại không phải đất của Yến tộc
ngươi, đâu tới phiên ngươi rầm rĩ phách lối!
Hiển nhiên, tên nô bộc này đã được chỉ điểm, cố
ý khiêu khích:
- Đạy là đoạn đường trước cửa Yến gia ta, tự
nhiên ta có thể nói, đám vô tích sự các ngươi mau mau tản đi, không được ngáng
đường ở chỗ này.
Thí luyện giả đi lên tinh không cổ lộ, đâu có
người nào là “người vô tích sự”, đây chẳng khác nào là một loại sỉ nhục, nhất
là xuất ra từ miệng một tên nô bộc.
Không chỉ Diệp Phàm, Vũ Tiên, Nhuế Vì đứng ở
phía trước biến sắc, mà tất cả những người tại đây cũng đều phẫn nộ, cảm thấy
thực chói tai, Yến gia thật quá càn rỡ, mặc dù là cố ý hay không cũng là khinh
người quá đáng.
Vũ Tiên chớp đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng lạnh,
liền định động thủ, ngay lúc này Diệp Phàm nhìn xuyên qua cửa lớn mở rộng nhìn
thấy trong sân viện một thân ảnh, đúng là một trong những tên dị tộc từng vây
sát hắn trong Đàn tràng thái cổ. Tên kia đang nhìn ra phía ngoài mang theo vẻ
cười lạnh.
Diệp Phàm đi nhanh tới phía trước, bước lên bậc
thang cẩm thạch, muốn tiến vào phủ đệ. Sát ý trong mắt tỏa ra ác liệt.
- Đứng lại! Một tên vô tích sự ngươi cũng dám
đi loạn vào Yến phủ ta, còn không mau mau dừng lại!
Tên nô bộc này lớn tiếng nói.
Cả đường phố đều tĩnh lặng xuống, trải qua một
trận chiến hôm qua, đối với Diệp Phàm ai nấy đều vô cùng kính sợ, vậy mà còn có
người dám nói với hắn như vậy, cho dù là Tiếp dẫn sứ đệ nhất nhân trong thành
cũng không thể như thế.
Chỉ là một tên nô bộc mà thôi, lại dám nói như
vậy sao, Yến gia này quá cường thế rồi! Dù nói thế nào cũng là sỉ nhục người
quá thậm tệ.
Đương nhiên, mọi người cũng hiểu được, đây là
cố ý, chính là muốn khiêu khích Diệp Phàm ra tay, Yến phủ lúc này khẳng định là
đầm rồng hang hổ!
Diệp Phàm bước lên mấy chục bậc thềm, thần sắc
lạnh lùng đi tới phía trước, Nhuế Vì chạy tới giữ chặt cánh tay hắn, nói:
- Một tên nô bộc thôi chấp làm gì! Không thể
đi vào Yến phủ, đây là thiết cục dụ ngươi vào tròng!
Vũ Tiên cùng chạy tới, nghiến răng nói:
- Thật đáng giận, để ta tới!
Nàng nhẹ nhàng như tiên, lả lướt mà đi, thẳng
đến hướng tên nô bộc trước mặt.
Diệp Phàm vươn tay chụp lấy nàng, rồi bước đi
mạnh mẽ uy vù, thẳng lên bậc thềm, ở trên nhìn xuống tên nô bộc, làm cho hắn
thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
- Các ngươi... đều tránh ra, không được ở Yến
phủ quấy rầy, bằng không tự gánh lấy hậu quả!
Hắn ngoài mạnh trong yếu nói.
“Bùng!”
Diệp Phàm tung ra một cái tát, đánh cho người
này trực tiếp vỡ nát, đủ loại mảnh xương trộn lẫn máu thịt bắn tung tóe. Đây
là, đã rất nhiều năm như vậy, từ khi hắn ở cảnh giới Tiên Tam Trảm Đạo ngay cả
Thánh nhân đều giết qua, càng đừng nói là hiện tại, ai cũng không thể ngăn cản.
- Diệp huynh! Huynh phải bình tĩnh, không nên
lỗ măng, khẳng định bọn họ có cao thủ tuyệt thế tọa trấn, có bẩy rập khủng bố,
đang chờ huynh tới cửa đấy!
“Ầm!”
Diệp Phàm kế tiếp chỉ có một động tác, một tay
cầm cây trường thương hắc kim thô dài mà lạnh như băng, một thương hất lên đánh
cho cả cánh cửa to lớn “ầm” một tiếng vỡ vụn bay lên bầu trời.
Mũi thương của hắn trực tiếp xuyên qua cửa
hùng vĩ vào sâu mấy chục trượng trong lãnh địa Yến gia, dập nát, bụi bậm bay lả
tả... Hắn dùng hành động thực tế biểu đạt quyết tâm với Yến gia của Thánh thành
thứ hai Nhân tộc.
Diệp Phàm oai hùng vĩ ngạn, tóc đen tung bay,
đứng ở trước phủ đệ Yến tộc, rồi sau đó thoắt một cái xoay người lại, đối mặt với
chư hùng trên đường, trong con ngươi bắn ra hai tia sáng lạnh, trầm giọng nói:
- Chư vị, chúng ta đều là cường giả bước trên
tinh không cổ lộ, đều là hùng chủ một phương, đều lòng ôm niềm tin vô địch...
nhưng lúc này đây, chúng ta gặp phải gì? Ngay cả một tên nô bộc đều dám kiêu ngạo
như thế, sỉ nhục thí luyện giả chúng ta như thế, điều này có thể chịu được sao?
Bọn chúng sỉ nhục không phải một mình ta, mà là tất cả thí luyện giả! Vừa rồi
cái loại sắc mặt này chính là nhằm vào ta sao? Là mọi người các ngươi còn có một
tâm lòng vô địch sao, có thể chịu đựng nhục nhã như vậy sao?
Lời nói của hắn đầy khí phách, vang vọng khắp
cả đường phố:
- Sáu gã dị tộc tiến vào Đàn tràng thái cổ,
không kiêng nể gì vây sát thí luyện giả, phá hư quy củ, là có người cố ý thả
cho bọn chúng đi vào, nhưng ngày nay bọn chúng lại vẫn như cũ nhơn nhơn ngoài
vòng pháp luật, không có bị trừng phạt. Chúng ta cần một câu trả lời... bằng
không ai có thể dám cam đoan, tiến tới thí luyện tràng tiếp theo sẽ không bị
người ầm hại? Nhìn thử xem Yến tộc này đã làm gì? Công nhiên bao che dị tộc,
phá hỏng công bình trên tinh không cổ lộ, phá hư pháp tắc, bại hoại quy củ...
chư vị đều thấy rành rành trước mắt, bọn họ vừa rồi làm gì? Là khiêu khích, là
xem thường tôn nghiêm của thí luyện giả, dù có thể nhẫn nhục cũng không thể nhẫn
nhịn... có người nào dám cùng ta đánh vào hay không? Tẩy chay Yến tộc, rửa sạch
sỉ nhục!
Diệp Phàm hét lớn, trong tay trường thương màu
đen lóe ra ánh kim khí sáng bóng lạnh như băng, chỉ xéo lên trời cao, khí nuốt
núi sông, uy thế của hắn như sóng thần mãnh liệt.
- Chúng ta không chỉếm được đãi ngộ công bình,
ở trong thí luyện tràng gặp phải dị tộc vây sát. cần phải có một câu trả lời,
bàng không con đường phía trước sẽ có thêm nhiều người đến phá hư quy củ. Nếu
Chấp pháp giả trên cổ lộ đến đây, nhất định sẽ ủng hộ hành động của chúng ta
hôm nay. Nhất định phải có một câu trả lời... Hãy để cho ta là người thứ nhất
ra tay đi! Đánh vào Yến tộc, chém sạch loại bất công này, luôn luôn phải có người
đứng ra!
Diệp Phàm quát lớn, rồi đi nhanh tới trước,
xông vào trong viện. Trường thương trong tay “boong boong” rung động, từng đạo
mũi nhọn xé rách thiên địa.
- Không sai! Phải có một câu trả lời! Phá hư
quy củ như vậy, nếu mỗi một thí luyện tràng đều như thế, một ngày nào đó chúng
ta chết cùng không biết vì sao mà chết!
- Phải tìm một cái công đạo! Thả cho dị tộc
vào Đàn tràng thái cổ, cuối cùng nhưng không có một câu trả lời thuyết phục,
còn để cho bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Lúc này bọn chúng còn được
tiếp đón vào phủ đệ Yến tộc. Đây chính là trang viên của Đại thống lĩnh tiền
nhiệm, ý tứ hàm xúc này, không cần nói cũng biết. Việc này không thể bỏ qua!
Rất nhiều thí luyện giả đều hô to gào lớn, theo
phía sau đi vào. Nói đến cùng là Đại thống lĩnh Vu Hãn làm quá mức, thân là người
hộ pháp lại đi ầm hại tu sĩ, làm cho mỗi người đều khiếp sợ, sợ chuyện như vậy
sẽ tiếp tục phát sinh ở con đường phía sau.
Lúc này không phải vì Diệp Phàm, mà là vì an toàn
của bọn họ sau này, nên ai cũng muốn ở phía sau trợ uy một tiếng, mặc dù rất
nhiều người cũng sẽ không ra tay, nhưng vẫn cùng theo tiến vào.
Mà càng nhiều người thì lại e sợ là không có
loạn, lớn tiếng kêu la, nguyên trụ dân trong thành cũng gào lên, số người vốn từ
lâu bất mãn với Yến tộc thật sự cũng nhiều lắm, bọn họ ngày thường quá mức kiêu
ngạo ương ngạnh, đã sớm khơi dậy công phẫn của cư dân quanh vùng.
- Đánh đi vào, để hỏi cho rõ, Yến gia vì sao lớn
gan như vậy, dám bao che cho dị tộc vô cớ sát hại thí luyện giả!
- Ta muốn hỏi Yến tộc một câu, ai cấp cho các
ngươi quyền lợi mà ngay cả một tên nô bộc đều dám kiêu ngạo như thế, nhục nhã
chúng ta, các ngươi muốn làm gì?
Địa phương này hoàn toàn đại loạn rồi, nhưng
không có một người nào chân chính ra tay, chỉ có một mình Diệp Phàm ở phía trước.
Thế nhưng người ở phía sau lại hò hét, bất kể là ồn ào hoặc là đánh trống reo
hò đều tỏ rõ thanh thế rất lớn.
- Chạy đi đâu!
Diệp Phàm hét lớn, liếc mắt một cái liền thấy
được hai gã cường giả dị tộc. Hai người này vốn là cố ý lộ mặt để khiêu khích
Diệp Phàm, dụ cho hắn xông vào. Nhưng không nghĩ tới lại xảy ra biến cố bực
này, một đám người bị Diệp Phàm cổ động gào thét, đứng lên, xông vào trong đại
viện.
Thấy vậy hai người xé mở hư không, xoay người
định bỏ chạy.
“Vù vù...”
Một tiếng dị khiếu truyền đến, Diệp Phàm vung
tay cầm trong tay trường thương màu đen ném đi, một luồng hào quang đen nhánh
xuyên qua vòm trời, “phù” một tiếng, xuyên thủng một người, mưa máu bay tán loạn,
trường thương mang theo hắn cắm trước một tòa cự khuyết, máu chảy đầm đìa.
Cùng một lúc, Diệp Phàm giương cung, bắn ra một
mũi tên xương trắng, “vù” một tiếng bắn trúng tên thứ hai, phát ra một tiếng
gào thê lương thảm thiết, rồi nổ tung trên bầu trời, mưa máu cùng mảnh cốt rơi
rào rào.
- Hôm nay Diệp mỗ hướng Yến tộc tìm một câu trả
lời thuyết phục!
Diệp Phàm rống to, tóc đen tung bay.
- Ta xem ai dám quấy phá ở trọng địa Yến tộc?
Một thanh âm uy nghiêm truyền đến.