Tên Cổ Vương này đầu rồng ngẩng cao, thân người
hùng vĩ, sinh ra có dị bẩm thoạt nhìn cao lớn tráng kiện, sau đầu có một vòng
tròn, rực rỡ lóa mắt.
Nhân tộc cùng sinh linh cổ quỳ rạp thành vùng,
thân thể run rẩy, co rút không thể khống chế, như đang đối mặt một vị thần
minh.
Hắn có uy thế không gì sánh nổi, khí cơ tự
nhiên phát ra khiến người ta khó thể chịu đựng. Đây là uy áp thuộc loại Thánh
nhân viễn cổ, đứng ở nơi nào, khắp nơi đều quỳ.
- Tên Thánh nhân kia ở phương nào, gọi hắn ra
đây gặp ta.
Trên mặt hắn tràn ngập lạnh lùng, chắp tay sau
lưng, ngang nhiên đứng chính giữa sân, bễ nghễ Dao Trì.
Cổ mộc lay động, bóng cây lắc lư, nơi đây thật
im lặng, vẫn không có người trả lời. Tu sĩ Nhân tộc ai dám đứng ra? Bọn họ
không có thực lực đánh cùng Thánh nhân một trận.
Vào giờ khắc này, vị cổ Vương này trên mặt
lãnh khốc, nhìn quét mọi người rồi sau đó không kiêng nể gì ngửa mặt phá lên cười.
- Chạy trốn rồi sao? Thật sự là buồn cười. Ha
ha ha... Nhân tộc các ngươi vẫn yếu đuối như vậy.
Hắn một mình xông tới, bộ dạng duy ngã độc
tôn, bễ nghễ nơi đây. Loại khí tức áp bách này khiến nguyên thần người ta như
muốn nứt ra.
Tiếng cười này rất chói tai, tu sĩ nhân loại tại
đây đều biến sắc. Đây là một loại nhục nhà, không khác gì tát lên mặt bọn họ.
Cách đó không xa, trong rừng cổ mộc đám người
Diệp Phàm cũng đều sắc mặt khó coi. Tên cổ Vương này thật quá đáng, hắn hận
không thể tế thánh xác ra một lần nữa.
Một tu sĩ nhân loại tuổi già tính cách cương
liệt miễn cưỡng đối kháng thánh uy nói:
- Có lẽ hắn có việc rời đi, ngươi không cần nhục
nhã Nhân tộc như vậy.
- Có việc rời đi? Ta thấy là trốn đấy, chỉ cần
hắn ra, ta lập tức làm thịt hắn.
Cổ Vương đầu rồng chắp hai tay sau lưng, vòng
tròn sau đầu càng thêm sáng lạn.
Hắn cười to không chút cố kỵ, giống như mũi
dao hung hăng đâm vào trong lòng mỗi người, khinh miệt vô cùng.
Đúng lúc này, ngay cả rất nhiều sinh linh cổ đều
sợ hãi. Vị cổ Vương này rõ ràng tới gây chuyện, căn bản không tính ngồi xuống
tham dự đại hội vạn tộc.
Cách đó không xa, Thiên Hoàng tử lộ ra một tia
âm trầm, hai gã cổ Vương bên cạnh nhìn nhau cười. Bọn họ biết, trò hay sẽ lục tục
xuất trường.
Không chỉ bọn họ, còn có cổ Vương cường thế
khác cũng không tin Vô Thủy còn sống, khẳng định đều sẽ tự mình đến Dao Trì đòi
một lời giải thích.
- Thật sự là mất hứng. Nhân tộc vẫn không có
tiền đồ giống như trước thái cổ, cho tới bây giờ đều không dám đối mặt, chỉ có
thể làm phụ thuộc mà thôi.
Tên Tổ Vương này thần sắc càng lạnh, không lưu
một chút thể diện.
- Con bà nó!
Ngay cả người từ ngoài đến như Lệ Thiên đều có
chút không kìm nổi, trong lòng bốclửa, đồng thời âm thầm hối hận đi tới một
viên cổ tinh biến thái, sinh linh cổ quá mức đáng sợ.
Những người khác cũng đều cảm thấy nghẹn khuất.
Tên cổ Vương này thuần túy là muốn nhục nhã mọi người mà đến, cái loại cường thế
này chuyên nhằm vào bọn họ mà biểu hiện ra.
Lúc này mọi người giận mà không dám nói gì.
Đây là một vị Thánh nhân, đi lên một ngàn, một vạn người đều không có gì khác
nhau, không chịu nổi một bàn tay của hắn. Nhấn xuống một cái toàn bộ đều biến
thành tro bụi.
- Không thú vị, không thú vị!
Cổ Vương đầu rồng lắc đầu, mang theo một tia
khinh miệt đi tới, vô cùng ung dung và trấn tĩnh.
Bên cạnh, các tộc phản ứng không giống nhau.
Có kinh dị, cũng có lo lắng, càng nhiều người thì lại phấn khởi. Anh hưởng của
Phong Thần Bảng trấn áp Bắc Vực dường như bị vị cổ Vương này xóa tan, lời nói
và hành động của hắn làm rất nhiều bộ tộc rất phấn chấn.
- Thánh thể Nhân tộc ở nơi nào, để ta kiến thức
một chút.
Tên Cổ Vương này đi nhanh tới chỗ sâu trong cổ
lâm, lập tức đi tới bên này, đôi mắt nhìn thẳng Diệp Phàm, ánh mắt phát lạnh.
- Hỏng rồi!
Đoạn Đức biến sắc. Đây rõ ràng là tới gây sự,
hơn phân nửa là muốn diệt trừ Diệp Phàm.
Dù sao Thánh thể Nhân tộc rất không tầm thường,
một số đại tộc thái cổ đều không hy vọng hắn trưởng thành, bóp chết từ trong trứng
ước là thỏa đáng nhất.
- Không có gì đáng ngại. Thật sự không được,
hôm nay ta bất cứ giá nào, dùng cỗ thánh xác kia mang theo Thôn Thiên Ma Quán đập
chết hắn.
Diệp Phàm sinh lòng ác độc.
- Cố gắng không nên xằng bậy, sẽ xảy ra vấn đề
lớn.
Đoạn Đức thần sắc ngưng trọng, trong khoảnh khắc
bọn họ nhanh chóng ngầm trao đổi ý kiến.
Cổ Vương đầu rồng từng bước đi tới, khí cơ
Thánh nhân chảy xuôi như hỗn độn sương mù, ép mỗi người đều kinh hãi run sợ.
- Chính là ngươi?
Hắn cao cao tại thượng, nhìn xuống Diệp Phàm ở
sau bàn đá.
- Không sai, chính là ta.
Diệp Phàm đứng lên, nhìn thẳng hắn, bình tĩnh
mà không có ý sợ hãi.
Xa xa, nhân loại cùng các tộc thái cổ vây xem
đều kinhhăi. Đối mặt uy thế của Tổ Vương hắn lại có thể đứng lên, không bị quỳ
xuống, ra ngoài dự đoán của mọi người.
- Có chút ý tứ.
Cổ Vương đầu rồng nhìn xuống, khí tức trên người
hắn lập tức dày đặc không ít, vòng tròn sau đầu càng thêm sáng rực, giống như
thần minh vậy.
Diệp Phàm cảm nhận một loại áp lực cường đại,
xương cốt toàn thân rung động. Nếu không phải thể chất đặc thù, có thể đã sụp đổ.
Dù vậy, thân thể hắn cũng đau nhức, một loại lực
lượng cường đại vọt tới, ép hắn muốn quíy xuống. Đây là khí cơ Thánh nhân.
- Ngươi dùng lực lượng Thánh nhân áp bách tính
là bản lĩnh gì? Có gì đáng kiêu ngạo?
Trong sân một thanh âm trong trẻo lạnh lùng
vang lên. Hầu tử đứng lên, giằng co cùng Tổ Vương.
Mọi người đều tim đập thình thịnh. Không lâu
trước đó Thần Tàm Công chúa đứng ra vì hầu tử còn rõ ràng trước mắt, lúc này hắn
lại muốn chọc một vị cổ Vương khác.
- Thánh Hoàng tử, ngươi thân là một phần tử của
cổ tộc ta, cùng Thánh thể Nhân tộc quan hệ gần gũi như vậy, thật là không đúng.
Cổ Vương đầu rồng thu hồi uy áp, thản nhiên
nói.
- Cha ta từng nói, vạn vật tương sinh tương khắc,
các tộc đều có đạo lý tồn tại.
Hầu tử nói.
- Ngươi là hậu nhân của Đấu Chiến Thánh Hoàng,
ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi. Tuy nhiên, chuyện của Thánh thể Nhân tộc
này không cần ngươi quản, ai cũng không ngăn được ta.
Cổ Vương đầu rồng trở nên lạnh lùng âm trầm, rất
có xúc động một lời không hợp sẽ đem hầu tử cùng giết luôn.
Xa xa, mọi người đều thấy trong lòng lạnh lẽo.
Một vị cổ Vương đích thân tới, người thường căn bản không thể bằng. Tất cả Giáo
chủ cùng lên cũng không ngăn được một ngón tay của hắn.
- Ngươi đây là đang khinh người sao?
Diệp Phàm kéo hầu tử, không để hắn ta tiến
lên. Hắn cũng không sợ hãi, thần sắc bình tĩnh, giọng điệu gần như chất vấn.
- Ngươi đang nói với ta sao? Một ngón tay của
ta có thể giết ngươi vạn lần.
Cổ Vương đầu rồng lạnh lùng.
- Không sai, chính là đang nói với ngươi.
Diệp Phàm không chút sợ hãi gật đầu.
Ở phía sau, mọi người đều giật mình, tất cả
ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Dám lên tiếng như vậy với một vị cổ
Vương, tương đương với gõ cánh cửa u ám của Địa Ngục.
Tộc trưởng Man tộc Nam Lĩnh không muốn tiếp tục
đứng nhìn, chỉ sợ Diệp Phàm bị một ngón tay đánh chết, lớn tiếng nói:
- Phong Thần Bảng trấn Bắc Vực, Vô Thủỵ Đại đế
hiển hóa thần tích. Ngày nay vạn tộc đại hội sắp mở ra, ngươi thân là cổ Vương
lại không tự trọng, vì sao hùng hổ dọa người như vậy?
Khắp nơi im ắng, mọi người đều ngừng hô hấp.
Dám chất vấn một vị cổ Vương như vậy, cần có dũng khí lớn lao, đều vì tộc trưởng
Man tộc mà toát mồ hôi hột.
- Ha ha ha...
Cổ Vương đầu rồng ngửa mặt cười lớn, căn bản
không coi người ở đây vào trong mắt, có chỉ là vô tận khinh miệt.
- Một đám sâu bọ, đến hiện tại rồi còn gửi gắm
hy vọng trên người một người đã chết sao? Hắn đã sớm nát thành bột phấn rồi.
Nói thật cho các ngươi biết, lần này ta tới chính là vì đánh tan giấc mộng hăo
huyền của các ngươi.
Hắn tư thế ngông cuồng, nói như vậy không chỉ
nhục nhà Nhân tộc, cũng là làm nhục Vô Thủy Đại đế, khiến mỗi người đều căm phẫn.
- Không phục sao? Ta đứng ở chỗ này, để Vô Thủy
quỷ kia ra trấn áp ta thử xem?
Cổ Vương đầu rồng lạnh lùng cười nói:
- Một người có thể sống mười mấy vạn năm? Đó
quả là một truyện cười!
- Nói rất đúng!
Cách đó không xa Thiên Hoàng tử lớn tiếng phụ
họa, Nguyên Cổ cũng gật đầu.
Vào giờ khắc này, các cổ tộc đều rối loạn, mọi
người đều nghị luận, tâm tư trở nên vô cùng sinh động. Tất cả đều rất phấn chấn.
- Ngươi đang làm nhục Đại đế Nhân tộc, không
lâu sau sẽ hóa thành tro bụi.
Tộc trưởng Man tộc lớn tiếng nói.
- Ha ha ha... Thật là ngây thơ, chờ con quỷ chết
kia từ trong mộ đi ra rồi nói.
Cổ Vương đầu rồng cười to xong, thần sắc trở
nên lạnh băng, nói:
- Ngươi chính là dã nhân đầu lĩnh của Man tộc
Nam Lĩnh? Ta từng nghe Thần Linh Cốc không thể diệt các ngươi, ta đến làm thay!
Ầm!
Hắn lạnh lùng thoángn hìn, một cỗ uy áp Thánh
nhân ngập trời lập tức tràn ra ngoài. Tộc trưởng Man tộc há mồm hộc máu, bay
ngang ra ngoài.
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch. Đây chính là tộc
trưởng của Man tộc, nhưng ngay cả một tia khí tức Thánh nhân phóng ra ngoài đều
không thể ngăn được, chênh lệch to lớn không thể tính toán.
- Ngươi...
Diệp Phàm tức giận.
- Ta cái gì? Một tên Thánh thể Nhân tộc nho nhỏ
ngươi còn không trưởng thành cũng dám bất kính với ta? Còn không quỳ xuống!
Hắn hét lớn một lần nữa.
- Ngươi khinh người quá đáng!
Ở phía sau, Man Vương xuất hiện, cầm máu cho tộc
trưởng, giao cho tộc nhân chăm sóc.
Cổ Vương đầu rồng xoay người nhìn lại, lạnh
lùng nói:
- Tiên Tam Trảm Đạo, đã đại thành. Có chút ý tứ
nhưng vẫn không thấm vào đâu. Giết ngươi chỉ cần một ngón tay.
- Ngươi thật sự xem thường Nhân tộc vậy sao?
Man Vương sầm mặt, tu sĩ Nhân tộc khác đều rất
khó coi, vô cùng phẫn nộ.
- Nhân tộc, các ngươi không được.
Cổ Vương đầu rồng vươn một ngón tay lắc lắc, vẻ
khinh miệt khó thể nói nên lời:
- Vô Thủy sớm là một người chết, hôm nay các
ngươi còn trông cậy vào hắn? Thật sự là không chút tiến bộ, cũng giống như thời
thái cổ, chỉ là một tộc nhỏ phụ thuộc dưới trướng cường giả.
- Nếu ngươi nói như vậy, ta mời người thu
ngươi!
Man Vương nổi giận, lông tóc toàn thân đựng đứng,
huyết mạch căng phồng.
Không chỉ hắn nổi giận, tất cả tu sĩ nhân loại
đều cơn tức dâng lên, lửa giận muốn đốt sạch chín tầng trời.
Sĩ khả sát bất khả nhục! cổ Vương đầu rồng
khinh người quá đáng.
- Phải không? Bằng vào đám sâu bọ các ngươi
cũng xứng so chiêu với ta? Một đầu ngón tay của ta cũng đủ đưa toàn bộ các
ngươi ra đi.
Cổ Vương đầu rồng âm trầm nói, vươn một ngón
tay điểm về phía mọi người Man tộc.
Vào giờ khắc này, Man Vương chỉ có một động
tác, đó chính là tháo mũ da thú trên đầu xuống nói:
- Ta tìm người thu ngươi!
Ông!
Hư không sụp đổ, một móng vuốt lớn màu đen thò
ra, giống như từ viễn cổ đại địa xé rách thời không mà tới.
Rắc!
Sắc bén mà đáng sợ. Móng vuốt lớn màu đen nháy
mắt nắm lấy ngón tay điểm tới, phát ra một tiếng xương vỡ. Máu tươi đầm đìa,
đem ngón tay của Tổ Vương bẻ xuống.
- A...
Cổ Vương đầu rồng hét thảm một tiếng, lùi ngược
ra ngoài, gần như không dám tin, ngón tay ẩn chứa đại đạo thần tắc bị gãy.
Mọi người đều trố mắt nhìn trân trối, cảm giác
khó tin, vô cùng rung động.
Ở trênđầu Man Vương, có một con rùa nhỏ màu
đen lẳng lặng nằm sấp, nói chính xác là Huyền Vũ bởi vì nó sinh ra có một cái đầu
chân long.
Đợi khi nhìn thấy thứ bị thương mình, cổ Vương
đầu rồng phổi muốn nổ tung. Một con rùa màu đen chậm chạp đang hướng về hắn lắc
một ngón tay.
Hắn thật sự không chịu nổi. Đây là một loại sỉ
nhục, thậm chí có thể nói là nhục nhã. trầm thấp nói:
- Một con rùa... Ta lại bị một con rùa đả
thương.
- Con bà ngươi, ngươi mới là con rùa. Lão tử
là Huyền Vũ.
Trên đầu Man Vương, con rùa đen chậm chạp kia
sắc bén phản kích.
Mọi người đều há hốc mồm, gần như hóa đá. Con
rùa đen quỷ dị này cùng người của Man tộc là một tính tình? Đều thuộc loại thô
lỗ cộc cằn.
Cổ Vương đầu rồng tức giận rít gào, đại đạo thần
tắc tế ra, phóng về phía trước.
Ầm!
Nhưng một cái móng vướt lớn màu đen lại thò tới,
một chưởng liền đánh bay hắn, nói:
- Con bà ngươi, nhớ kỹ... lão tử là Huyền Vũ.