Ngón tay như búp măng của Thần Tàm Công chúa
khẽ phất sợi tóc tím, trên khuôn mặt khiết bạch mịn màng rất bình tĩnh nhưng lại
khiến cho cổ tộc phía trước một trận hết hồn.
Mọi người đều không tự chủ rút lui, hai vị cổ
Vương cũng tim đập thình thịch, thậm chí có xúc động lập tức bỏ chạy.
- Công chúa điện hạ, xin bớt giận. Người đã giết
chết một vị Tổ Vương, hết thảy dừng ở đây đi.
Trong đó một vị cổ Vương kiên trì khuyên nhủ.
Khắp nơi mọi người đều giật mình. Bị giết một
vị nữ vương mà bọn họ lại nhịn, còn điệu thấp như thế. Có thể thấy được uy thế
của Thần Tàm Công chúa.
Người của Nguyên Thủy Hồ cũng tiến lên, bảo hộ
Nguyên Cổ vào trong, ngăn cách cùng Thiên Hoàng tử, sợ bị vô cớ liên lụy, vô
cùng kính cẩn nói:
- Xin Công chúa điện hạ giơ cao đánh khẽ.
Chung quanh, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.
Uy thế của Thần Tàm Công chúa còn cường đại hơn so với tưởng tượng của bọn họ,
khiến những hoàng tộc này không thể không cúi đầu, trong lòng sợ hãi.
Một đại Vương tộc có thể có mấy vị Tổ Vương? Rất
khó vượt qua ba vị. Mang theo một chữ “Tổ” chẳng khác nào đại biểu cho đại tộc
này, địa vị vô cùng cao thượng, giết bọn họ chẳng khác nào khai chiến cùng
Vương tộc này.
Mà Thần Tàm Công chúa nhấc tay liền đánh chết
nữ vương kia, căn bản không chút do dự, dứt khoát mà quyết đoán, không chút cố
ky, không thể không khiến người ta sợ hãi.
- Xin Công chúa bớt giận.
Lúc này, hoàng tộc Hòa Lân Động cũng tiến lên
giúp đỡ cầu tình.
- Khi Công chúa tung hoành thái cổ, chư vương
lui tránh, cần gì so đo những người này, tha thứ cho bọn họ đi.
Người của Huyết Hoàng Sơn cũng lên tiếng.
Thần Tàm Công chúa tóc tím buông xuống, lại
che khuất một nửa tiên nhan, khóe miệng khẽ nhếch, có chút lạnh lùng kiêu ngạo
nhìn chằm chằm Thiên Hoàng tử và Nguyên Cổ nói:
- Không cần tự cao xuất thân cao quý. Dựa vào
bậc cha chú để lại không tính là gì, chọc giận ta, tất cả đều giết sạch sẽ.
Thiên Hoàng tử như bị sét đánh, chín đạo thần
hoàn sau đầu suýt thì tan vỡ, thân hình chấn động lắc lư. Nguyên Cổ lại càng
rung động, vòng hắc nhật trong mắt trái, huyết nguyệt trong mắt phải suýt nữa bị
hóa mất.
- Công chúa...
Đúng lúc này người của Thần Tàm Lĩnh cũng ra mặt,
tiến lên trợ giúp cầu tình.
Bọn họ cũng có chút lo lắng. Thần uy Công chúa
nhà mình tuy rằng công tham tạo hóa nhưng dù sao còn không vô địch thiên hạ, nếu
thật sự giết hại hai vị Cổ Hoàng tử, Thần Tàm Lĩnh sau ngày hôm nay đừng mong
yên ổn. Đám Tổ Vương thái cổ kia khẳng định sẽ điên cuồng, nói không chừng sẽ
dùng phương thức tương tự xử lý Thần Tàm đạo nhân.
Thần Tàm Công chúa liếc bọn họ một cái, không
còn ý tứ ra tay, điều này làm cho những người khác thở phào một cái. Đây thật
đúng là một vị nữ thần sắc bén, xinh đẹp nhưng lại muốn bày ra khí phách và cường
thế.
Một trận phong ba cứ vậy qua đi, trong lòng mọi
người đều có ý nghĩ riêng. Bộ tộc hầu tử tuy rằng ít người, gần như chết hết
nhưng chỉ cần nhảy ra một người đã đủ dọa người, đều bắt đầu cung kính với hắn,
chân chính tán thành địa vị hiển hách Thánh Hoàng tử của hắn từ trong đáy lòng.
Thần Tàm Công chúa tò lòng biết ơn Diệp Phàm,
rồi sau đó lại hỏi thăm cụ thể tình huống của chín gốc thần dược dưới vực sâu
thái cổ, nhíu mày.
Đó là Bất Tử Dược thuộc về tộc Thần Tàm,
nguyên bản sinh trưởng trên Thần Tàm Lĩnh, bên trong có mảnh nhỏ đại đạo, là
báu vật vô thượng của bộ tộc, rơi ở vùng vực sâu đó?
Nàng nghĩ tới một số chuyện cũ, nhưngkhó có thể
liên kết những ghi chép đó với nhau. Năm đó cổ dược tự động bay đi, ngay cả Đại
Thánh cái thế của tộc Thần Tàm tự mình ra tay cũng không ngăn được.
- Có cơ hội ta đi tới đó một chuyến.
Thần Tàm Công chúa nói.
- Công chúa cẩn thận, có cổ Vương tộc khác từng
tới nhưng lại vô công mà về.
Người của Thần Tàm Lĩnh khuyên nhủ.
- Ta biết.
Thần Tàm Công chúa gật đầu, tiểu sinh linh
trên vai nàng cũng rầm rì, chớp cặp mắt to, bộ dạng tinh quái.
- Tiểu tử kia, còn nhớ ta không?
Diệp Phàm cười hỏi.
Bên cạnh, những người khác đều câm như hến,
không ai dám lớn tiếng trước mặt vị Thần nữ này, mà hắn lại không ở trong số
này tức thì khiến rất nhiều người hâm mộ.
- Hừ hừ!
Bé ngoan trợn trắng mắt nhìn hắn, dùng một cái
móng vuốt nhỏ nắm chặt lấy một nhúm tóc của Thần Tàm Công chúa, đề phòng hắn sợ
bị bắt chạy.
- Không lương tâm, năm đó ngươi độ kiếp là ta giúp ngươi vượt qua.
Diệp Phàm muốn sờ nó kết quả rước lấy một
tràng hầm hừ.
Xa xa, các tộc thái cổ đều âm thầm nhíu mày.
Thánh thể Nhân tộc đây là muốn lôi kéo Thần Tàm Công chúa, thậm chí là Thần Tàm
Lĩnh đứng ở bên bọn họ sao? Một tên hầu tử đã đủ loạn, cộng thêm đám Thần Tàm
kia nữa, ai cũng phải kiêng kị.
- Đường của Nhân tộc ở dưới chân, người khác
cũng không giúp được.
Thần Tàm Công chúa nói như vậy, cũng không muốn
tham gia vào trong tranh đấu giừa các tộc.
Đám người Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy nếu nói trong
lòng không thất vọng là giả. Một viện trợ siêu cấp như vậy lại không thể tranh
thủ.
Nhưng bọn họ cũng biết quan hệ giữa các tộc rất
phức tạp, Thần Tàm Công chúa phải suy nghĩ cho Thần Tàm Lĩnh, sẽ không dễ dàng
kéo vào loạn cục.
- Phong Thần Bảng vừa ra nhiếp vạn tộc, nhưng
vẫn có một bộ phận cổ Vương tin tưởng vững chắc Vô Thủy Đại đế sớm tọa hóa. Sự
kiện lần này bọn họ sẽ đích thân tới.
Cuối cùng, Thần Tàm Công chúa mang theo bé
ngoan xuất trần rời đi, nhẹ nhàng tiêu sái, chỉ để lại cho bọn Diệp Phàm một
câu như vậy.
Các đại tộc ở đây đều yên lòng. Chỉ cần Thần
Tàm Công chúa không đứng ở phía Nhân tộc đều dễ nói, bằng không thật đúng là
làm cho bọn họ kiêng kị.
Trong lòng bọn Diệp Phàm cũng trầm xuống, đây
thật không phải là một tin tức tốt. Ngay cả Phong Thần Bảng đều đã ra vẫn như
cũ có cổ Vương không tin, tình huống rất không ổn.
Không bao lâu nữa, sự kiện vạn tộc chính thức
bắt đầu, đám cổ Vương cường thế sẽ tới, chỉ sợ sẽ có một hồi đại loạn, thậm chí
là đại họa.
- Ngay cả Phong Thần Bảng của Vô Thủy Đại đế đều
không trấn được bọn họ sao?
Diệp Phàm, Đoạn Đức cũng không có cách nào,
đây là chuẩn bị cường đại nhất mà bọn họ có thể dùng gần đây nhất, không còn biện
pháp nào khác.
Cổ tộc không chỉ có dòng tộc Thiên Hoàng tử hiểu
biết Cổ Hoàng Sơn, khẳng định còn có những người khác biết rõ một ít bí mật, bằng
không quyết không có khả năng tin chắc Vô Thủy Đại đế vũ hóa thành tro như vậy.
Nhưng Nhân tộc ngoại trừ mấy người Diệp Phàm
ra đều vẫn tin Vô Thủy Đại đế còn sống, những ngày nay Nhân tộc Bắc Vực như nước
sôi trào, khắp nơi đều là tiếng ồn ào.
Bọn họ căn bản không biết, một số cổ Vương
thái cổ đều cười lạnh, vẫn có một bộ phận nhỏ không bị kinh sợ. Đây là một loại
họa lớn.
Trong Dao Trì cũng là như thế, rất nhiều Giáo
chủ của Nhân tộc nghĩ rằng nắm quyền chủ động, có quyền lên tiếng rất lớn nhưng
lại không biết có cổ Vương đang lành lạnh nhìn xuống.
- Này làm sao giờ?
Lý Hắc Thủy nhíu mày, nhìn thấy tâm tình của
Nhân tộc trong Dao Trì tăng vọt, hắn tràn ngập sầu lo.
- Đến tột cùng là ai đã khống chế Phong Thần Bảng,
hắn có thể xuất hiện hay không, đến lúc đó có thể đi ra chấn nhiếp một phen
không?
Diệp Phàm nói.
- Sẽ không phải là con chó kia chứ? Dựa theo
thân phận của nó mà nói, hơn phân nửa là quanh quẩn giữa phá và lập, dù sao nó
cũng từng đi theo Vô Thủy.
Đoạn Đức lầm bầm.
- Chẳng lẽ thật sự là Hắc Hoàng? Không có khả
năng. Với cái bộ dạng tham lam vô sỉ của nó, sao có thể là một cao thủ!
Diệp Phàm vuốt cằm, thật sự khó thể đem Hắc
Hoàng nghĩ thành một cao nhân đắc đạo. Tên khốn đó thấy bảo vật mở mắt, ngay cả
người quen đều cướp, thiếu đạo đức hơn cả Đoạn Đức.
Ngày nay, Nhân tộc cực kỳ thiếu cao thủ cường
lực tọa trấn, một khi đại hội bắt đầu, tình thế chỉ sợ sẽ phi thường không lạc
quan.
- Trước đem khối thánh xác này giấu đi đã. đã
có cổ Vương cường thế đăng tràng, hơn phân nửa vừa tới liền sẽ lập uy. Nếu
không phải không chắc Vô Thủy Đại đế còn sống, nói không chừng bọn họ sẽ trực
tiếp giết chết một vị Thánh nhân duy nhất.
Hầu tử sau khi cẩn thận cân nhắc, nói ra một vấn
đề ác liệt như vậy, bởi vì hắn rất hiểu Cổ Vương.
- Đúng vậy. Một khối thánh xác này rất khó thể
chấn nhiếp, dù sao không phải Thánh nhân còn sống chân chính. Vạn nhất đem Thôn
Thiên Ma Quán đánh rơi ra, là một khối tử xác, vậy hậu quả lại càng không tốt.
Đoạn Đức cũng nói.
Vào giờ khắc này, bọn người Diệp Phàm cảm giác
một cỗ hàn ý mãnh liệt, như là một trận gió thu đảo qua, vạn lá điêu linh, một
mảnh tiêu điều.
- Diệp huynh. Từ biệt mười hai năm, hôm nay
không say không về.
Cách đó không xa, Đại Hạ hoàng tử đi tới, xa
cách lâu ngày gặp lại, vẻ mặt ý cười chân thành tha thiết.
Diệp Phàm tạm thời buông sầu lo, đi lên đón tiếp,
sau khi vấn an Đại Hạ hoàng tử, cười nói với tiểu ni cô áo trắng ở bên cạnh:
- Tiểu sư phụ càng ngày càng xinh đẹp động
lòng người, lập gia đình chưa?
Lệ Thiên “Xoạt” một tiếng mở chiết phiến, bước
dài lên nói:
- Tiểu sư phụ bao nhiêu xuân xanh, có nguyện
cùng ta tham khảo Phật giáo diệu lý?
Tiểu ni cô tinh xảo như búp bê năm đó đã trưởng
thành, nhưng đôi mắt to vẫn trong suốt như cũ, vẫn rất ỷ lại huynh trưởng, núp ở
phía sau tức giận nói:
- Các ngươi không có một người tốt.
- Hắc hắc.
Một đám người cười gượng, cảm thấy khinh nhờn
một tiểu ni cô Phật giáo thanh xuânnhư vậy có một loại cảm giác tội ác.
Đại Hạ hoàng tử cười cười, cũng không tức giận.
Đám người này cũng không làm thật, cũng chỉ chiếm tiện nghi trên miệng một chút
mà thôi.
- Nguyệt Không huynh, bên này.
Lý Hắc Thủy mắt sắc, nhìn thấy một đám người
Thiên Yêu Cung vừa vào Dao Trì, kêu gọi thiếu chủ bọn họ.
Yêu Nguyệt Không anh khí kinh người, một thân
áo tím phần phật, phong thái vượt xa lúc trước, cũng không biết cường đại bao
nhiêu lần, tinh khí thần gần như sôi trào thiêu đốt.
- Diệp Phàm, Hắc Thủy huynh. Không nghĩ tới
còn có thể nhìn thấy các ngươi.
Yêu Nguyệt Không kích động.
- Mấy năm nay ngươi đi nơi nào, một mực không
thấy tin tức?
Đại Hạ hoàng tử hỏi Yêu Nguyệt Không.
- Ta bế qua mười mấy năm, rốt cục điều trị tốt
thân thể.
Yêu Nguyệt Không nói.
Mọi người đều biết hắn thân là Thiên Yêu thể vốn
là bễ nghễ cùng thế hệ mới đúng. Nhưng bởi vì còn chưa sinh ra đã bị người tính
kế trong cơ thể mẹ, làm cho hắn suy yếu, không thể bày ra oai Thiên Yêu.
- Chúc mừng.
Đám người đều nói lời chúc mừng.
Sau đó không lâu, huynh muội Cơ Hạo Nguyệt
cũng tới, theo một đám người già Cơ gia tiến vào Dao Trì. Bọn họ cũng không
cùng bọn Diệp Phàm đi hướng bắc.
Dao Trì Thánh nữ đem hai người này dẫn tới, một
đám cố nhân gặp nhau, hết sức náo nhiệt, tạm thời quên con đường mê mang phía
trước của Nhân tộc, quên ưu sầu trong lòng, chè chén chuyện trò dưới một gốc cổ
thụ.
Một ít người quen năm đó không ngừng thêm vào,
khi Nam Yêu cùng Tề Họa Thủy tới còn mang đến một người mà bọn họ cũng không
quen thuộc bao nhiêu - Trung Hoàng.
- Chẳng lẽ là hắn? Ta cảm thấy phảng phất gặp
một vị cố nhân.
Một câu của Trung Hoàng khiến Diệp Phàm cùng
Đoạn Đức đều giật mình một cái. Chỉ có bọn họ chú ý, cho nên mơ hồ nghe được.
Mọi người tụ cùng một chỗ, không hề nghi ngờ
là một tràng thịnh hội nhỏ. Hầu từ kéo Thần Tàm đạo nhân liều mạng cụng rượu,
Nam Yêu cùng Trung Hoàng với đạo thuật luyện khí đối ẩm. Diệp Phàm bấm Đoạn Đức,
dùng một cái bình rượu chặn miệng của hắn. Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt cùng
Thiên Yêu thể Yêu Nguyệt Không tham thảo thể chất...
Dao Trì Thánh nữ, Tề Họa Thủy, Cơ Tử Nguyệt,
tiểu ni cô mỗi người một vẻ, tranh hoa đua sắc, cũng đều uống nhỏ, tư thái động
lòng người.
- Ầm!
Rốt cục, cái gì phải đến sẽ đến. Có cổ Vương
cường thế buông xuống, chuông thần vang lớn không ngừng. Một cỗ khí tức Thánh
nhân cuồn cuộn mãnh liệt tràn vào Dao Trì, căn bản không thèm che giấu.
Một tên Cổ Vương đầu rồng toàn thân thần quang
lượn lờ đi nhanh tới, nơi đi qua tất cả sinh linh không chịu khống chế quỳ xuống
bái.
Đây là uy áp của Thánh nhân, tu sĩ bình thường
căn bản không chịu nổi. Hắn lập tức đi hướng quần thể Nhân tộc, kết quả tiếng
“Phịch phịch” không dứt bên tai. Tất cả đều bị khí tức của hắn ép quỳ xuống mặt
đất.
Oai Thánh nhân không thể chống lại.
Hắn như vậy hiến nhiên là cố ý, đi nhanh về
phía trước nói:
- Ta nghe nói Nhân tộc ra một vị Thánh nhân,
thật sự là khó được. Đi ra gặp một cái, để ta nhìn xem có xứng với tên hay
không!
Hắn nói từng câu mang theo một tia sát khí, Lời
của Thần Tàm Công chúa cùng hầu tử nói trở thành sự thật, cổ Vương cường thế vừa tới một
người đã muốn giết “Thánh nhân duy nhất” của Nhân tộc.