Thần nữ tóc tím thần sắc điềm đạm, nhẹ nhàng
vuốt con tiểu tinh linh trên đầu vai, ngón tay như ngọc trong suốt lóe lên sáng
bóng mê người.
Con tinh linh giống như tiểu Phượng hoàng này
khóc rầm rĩ, hai mắt đẫm lệ, hoàn toàn mơ hồ, không ngừng dùng đầu cọ vào hai
má cô gái, lại vươn một cái tay nhỏ nắm lấy một lọn tóc của nàng, chết cũng
không chịu buông tha, chỉ sợ là một giấc mơ.
- Là con Thần Tàm kia?
Tròng mắt Lý Hắc Thủy suýt nữa rớt ra rồi sau
đó lại nhìn chằm chằm vào cô gái mỹ lệ như tiên kia, cảm giác khó tin.
Năm đó, khi vị Thần nữ này được cắt ra ở Đổ thạch
phường Thần Thành, Thần Tàm liền khóc lớn không ngừng, cuối cùng ngất đi. Ngày
nay gặp lại, nó đã biến thân mấy lần lại vẫn không quên.
- Đây thật đúng là một con tàm trọng cảm tình,
sinh ly tử biệt ở thái cổ, ngày nay rốt cục lại trùng phùng.
Diệp Phàm than nhẹ.
Bên kia, nữ vương cùng hai tên cổ Vương nam
tính vô cùng kinh ngạc rung động, không nghĩ tới ở nơi này nhìn thấy một người
hẳn là đã chết từ sớm.
Bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ
nữa, tất cả đều chậm rãi lui về phía sau, thần sắc rất mất tự nhiên, thậm chí
có chút sợ hãi.
Thiếu nữ tóc tím, mái tóc che khuất nửa khuôn
mặt, thanh tú mà không linh, khóe miệng cong lên lộ ra một tia ý cười vui mừng,
vuốt ve tiểu Thần Tàm.
- Ngoan, không khóc, không phải lại gặp lại
sao? Khó cho ngươi có thể lưu lại ấn ký, không có quên mất ta, đến lúc đó cho
ngươi một phương Thần Nguyên làm phần thưởng.
Nàng nhẹ nhàng cười, hàm răng tuyết trắng sáng
bóng hơn trân châu, rất là sáng lạn, cuốn hút nỗi lòng của những người khác.
Chính là một nữ nhân như thế lại khiến ba vị cổ
Vương kiêng kị, chậm chạp không dám có động tác gì, thậm chí muốn lập tức rút
đi.
Xa xa, ba người kia đi tới. Đạo sĩ trẻ tuổi
tóc xõa bị người nhận ra, chính là Thần Tàm đạo nhân vẫn du đãng ở Thần Thành.
Mà nam nhân mặc chiến bào hoàng kim chín rồng
là Đại Hạ hoàng tử Hạ Nhất Minh, về phần tiểu ni cô áo trắng thì là Đại Hạ Công
chúa Hạ Nhất Lâm.
- Bé ngoan không khóc.
Tiểu ni cô áo trắng khẽ gọi, nhìn thấy Thần
Tàm khóc thương tâm như vậy giống như một con mèo mặt lem, nàng cũng rất khó chịu.
- Không có việc gì, nó chỉ là nhìn thấy người
thân mà thôi, mừng quá mà khóc. Thần Tàm hoàng tộc chân chính là rất khó xóa
nhòa, sẽ không quên.
Thần Tàm đạo nhân lên tiêng.
- Bé ngoan?
Cô gái trong sân nghe vậy kinh ngạc sau đó lại
lộ ra một vẻ tươi cười, nói:
- Cái tên rất êm tai, về sau gọi ngươi là bé
ngoan.
Thần Tàm nhăn nhó, vừa khóc rầm rĩ vừa dùng đầu
cọ vào hai má cô gái, ô ô kêu dường như đang kể lại cái gì.
Xa xa, một đám người của Thần Tàm Lĩnh đều vọt
lên, kích động vô cùng, hành lễ chào hỏi:
- Ngài... Là công chúa điện hạ, vẫn còn sống
trên đời.
Mọi người đều hóa đá, nhất là các tộc thái cổ
đều vừa kính sợ vừa khiếp sợ. Đây là một tinh tức long trời lở đất, rất nhiều
người quỳ xuống hành đại lễ.
Thần Tàm Lĩnh từng ra một nhân vật cửu biến vô
địch trên trời dưới đất, quét ngang chư thiên không đối thủ, thế gian xưng
Hoàng.
Thần Tàm Lĩnh tuy rằng rất nhiều cường giả
nhưng đa số là kim tàm, ngân tàm, ngọc tàm... chân chính có hoàng huyết cực ít,
các đời chưa từng qua con số mười lăm, chỉ nhiều hơn tộc Đấu Chiến Thánh Viên một
ít mà thôi.
Thân là Công chúa uy chấn thiên hạ năm đó của
Thần Tàm Lĩnh, có rất nhiều truyền thuyết, tự nhiên gây nên chấn động thật lớn.
- Bái kiến Thần Tàm Công chúa.
- Tham kiến Đấu Chiến Vương phi.
Gần như sinh linh của tất cả các tộc đều quỳ lạy,
tất cả đều vô cùng kính cẩn, đều lớn tiếng hô hào.
Điều này làm cho rất nhiều tu sĩ nhân loại đều
sợ hãi, không rõ vì sao, tất cả đều kinh ngạc nhìn.
- Đứng lên đi, gọi ta là Công chúa được rồi.
Thanh âm cô gái rất dịu dàng, êm tai dễ nghe.
- Nàng còn là Đấu Chiến Vương phi, chuyện là
thế nào?
Đoạn Đức khẽ khều hầu tử thương thế hồi phục hết.
- Nàng suýt trở thành thẩm thẩm của ta, nhưng
trong một lần đại loạn bị người sát hại.
Hầu tử nói.
- Cái gì?
Đoạn Đức trợn trắng mắt.
Thúc thúc của hầu tử là ai? Rất có khả năng là
Đấu Chiến Thánh Phật của Tây Mạc, như vậy tính ra lai lịch cô gái này thật là dọa
người.
Lúc này, người của cổ tộc khác cũng đều nghị
luận, phàm là tộc lớn đều biết một số chuyện cũ, tộc nhỏ lại biết rất ít.
Thần Tàm Công chúa tư chất ngút trời, năm đó
vô số tuấn kiệt các tộc thái cổ đi cầu hôn, tất cả đều bị đánh ra ngoài, vô
công mà về, chỉ có đệ đệ ruột của Đấu Chiến Thánh Hoàng vượt qua khảo nghiệm của
nàng.
Có thể nói, vị Công chúa này không chỉ tươi đẹp
động thiên hạ, một thân tu vi cũng kinh thiên động địa, vượt xa Tổ Vương bình
thường rất nhiều.
Đáng tiếc, thời kỳ cuối thái cổ, Đấu Chiến
Thánh Hoàng tọa hóa, đại địa mất người thống trị vô thượng lập tức đại loạn,
các tộc cùng chinh phạt.
Không biết đã xảy ra đại biến cố kinh thiên
như thế nào, ngay cả Thần Tàm Công chúa đều ngã xuống. Khi tin tức truyền ra,
các tộc đều chấn động mạnh.
Năm đó hầu tử đầụ tiên là tới Dao Trì cầu Bàn
Đào, lại tiến vào Tần Lĩnh tranh đoạt Mộng Huyễn Thần Tủy chính là vì cứu nàng.
Diệp Phàm giật mình, khó trách hầu tử tận lực như vậy, nghiêm khắc mà nói đây
là chuẩn thẩm thẩm của hắn.
- Nhờ có Thánh quả ngươi tặng năm đó, chính là
Thánh dược mà năm xưa tộc Thần Tàm bọn họ kết ra.
Hầu tử nói.
Diệp Phàm cũng từng nghe nói chín gốc Thánh thụ
ở vực sâu thái cổ kỳ thật chính là một cây Bất Tử Dược chia ra mà thành, thuộc
về tộc Thần Tàm thời thái cổ.
- Đây chính là trời định, đó vốn là của tộc Thần
Tàm.
Thần Tàm đại nhân cũng tại đây, nghiêm khắc mà
nói bối phận của hắn cao hơn tất cả mọi người trong tộc, là con ruột của thủy tổ
cửu biến thành Hoàng, địa vị cao cả.
Hắn cũng không tụ tập, ôm vò rượu uống say khướt,
có vẻ không hợp với người chung quanh, hiển nhiên cũng là một người có chuyện
xưa.
Thần Tàm Công chúa trấn an bé ngoan xong, ý cười
biến mất, xoay người lại tuy rằng thần sắc vẫn rất điềm đạm như cũ nhưng là lại
có thêm một loại uy thế, nhìn chăm chú vào tên thái cổ nữ vương kia nói:
- Vừa rồi ta nghe nói ngươi muốn cho Thánh
Hoàng tử quỳ xuống, sám hối trước mặt vạn tộc, còn muốn giết hắn. Ta muốn hỏi
ngươi bằng vào đâu mà dám kiêu ngạo như vậy?
Thanh âm của nàng cũng không lớn nhưng lại rất
uy nghiêm khiến hiện trường, lập tức yên tĩnh. Mọi người đều ngừng thở, lẳng lặng
quan sát.
Cô gái thanh lệ linh động này ngay cả lão Đấu
Chiến Thánh Hoàng năm đó đều rất vừa lòng, khiến ấu đệ đi cầu hôn, sao có thể
không làm Vương của các tộc kiêng kị?
- Hắn khinh nhờn thần minh, làm nhục Thiên
Hoàng, lý nên chịu phạt.
Thái cổ nữ vương nói tuy nhiên giọng điệu rõ
ràng không cứng rắn như vậy.
- Khinh nhờn sao? Năm đó khi Đấu Chiến Thánh
Hoàng còn trên đời, sao không thấy ngươi đi lý luận? Hắn lật đạo tràng của Bất
Tử Thiên Hoàng, vì sao ngươi không đứng ra nói? Ta xem là bắt nạt kẻ yếu hả?
Thần Tàm Công chúa lạnh nhạt nói.
- Ta cũng không muốn giết hắn, chỉ là muốn khiến
trách một phen, để hắn cung kính với thần một chút.
Nữ vương hiển nhiên rất kiêng dè, không còn cường
thế giống như lúc trước nữa.
Thần Tàm Công chúa bình tĩnh không gợn sóng, sờ
sờ bé ngoan ở trên đầu vai, lại nhìn về phía trước nói:
- Hắn thân là Thánh Hoàng tử, tính nết cương
liệt, ngươi lại muốn hắn xin lỗi Thiên Hoàng tử, quỳ xuống trước mặt mọi người,
còn có gì ác độc hơn như vậy sao? Muốn đánh gày hai chân hắn quỳ gối trước vạn
tộc, là muốn phá lòng tâm chứng đạo của hắn sao?
Nói tới đây, Thần Tàm Công chúa điềm đạm không
thay đổi nhưng lời nói đã khá lạnh, nói:
- Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn. Một là quỳ gối
trước mặt vạn tộc, hai là ta đánh gãy hai chân của ngươi quỳ gối trước vạn tộc
sau đó xin lỗi Thánh Hoàng tử.
Mọi người ở đây đều cảm nhận được một loại sát
khí, quả nhiên không hổ là một trong những nữ cường giả nổi danh nhất thời kỳ
cuối thái cổ, tương đối dứt khoát và cứng rắn.
- Ngươi khinh người quá đáng.
Thái cổ nữ vương giận dữ.
Nàng thân là một vị Tổ Vương, có thể hiệu lệnh
một đại Vương tộc, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều phải kính lễ đôi phần, lại phải
hướng về một hậu bối quỳ lạy, khó chịu hơn cả là giết nàng.
Cho dù người này là hoàng tử cũng không được.
Tu luyện tới cảnh giới như nàng, trong thế giới thái cổ cấp bậc nghiêm khắc là
nhân vật cao cấp nhất, ngoại trừ Cổ Hoàng không ai đáng để nàng quỳ xuống.
- Ngươi cũng khinh người quá đáng, vừa rồi vì
sao bắt Thánh Hoàng tử quỳ trước vạn tộc sám hối? Ngươi đến tột cùng là muốn nhằm
vào hắn hay là muốn nhục nhã lão Đấu Chiến Thánh Hoàng đã qua đời?
Nói đến đây, Thần Tàm Công chúa cao giọng, sắc
mặt cũng không còn điềm đạm như trước nữa.
Các tộc thái cổ đều biết, tộc Thần Tàm cùng tộc
Đấu Chiến Thánh Viên quan hệ tốt, nhất là Thần Tàm Công chúa năm đó tôn sùng nhất
là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng, lúc này tự nhiên muốn chất vấn.
- Hắn là một tiểu bối mà thôi, cho dù thân là
Thánh Hoàng tử, ta để hắn quỳ xuống xin lỗi cũng không sao.
Thái cổ vương nói, giọng điệu đã không còn cứng
rắn.
- Được rồi, vậy ta hiện tại yêu cầu ngươi quỳ
xuống, lựa chọn đi.
Thần Tàm Công chúa bình tĩnh lên tiếng, tiểu
sinh linh trên đầu vai nàng bắt chước gật đầu, đôi mắt to còn vương nước mắt chớp
không ngừng.
- Công chúa điện hạ, chuyện này không khỏi có
chút quá đáng.
Hai gã Cổ Vương khác lên tiếng.
- Hai người các ngươi biến đi thật xa cho ta,
bằng không cũng quỳ xuống cho ta.
Vào giờ khắc này Thần Tàm Công chúa thể hiện
ra mặt cường thế của nàng, thanh âm không cao, lại rất bình tính nhưngtương
đương khiếp người.
Chung quanh, cường giả các tộc thở mạnh cũng
không dám, quả thật không phải người một nhà không vào cùng một cửa. Thần Tàm
Công chúa tuy là một nữ nhân lại có cường thế và khí phách của Đấu Chiến Thánh
tộc.
- Chúng ta là hậu nhân của Bất Tử Thiên Hoàng
bộ chúng, địa vị tôn sùng, không ai có thể khiến chúng ta quỳ.
- Bất Tử Thiên Hoàng, uy danh thật lớn. Ngươi
lần này chủ yếu là đứng ra vì Thiên Hoàng tử hả, ngươi có tin ta trực tiếp đem
cai gọi là hoàng tử phía sau ngươi gạt bỏ toàn bộ?
Thần Tàm Công chúa cười lạnh, từng bước đi về
phía trước.
Thái cổ nữ vương biến sắc. Đối mặt với đệ nhất
cao thủ của Thần Tàm tộc, chung quy không dám nói, sợ nàng thật sự ra tay độc
ác.
Phía sau, Thiên Hoàng tử, Nguyên Cổ trong lòng
đều chấn động mãnh liệt. Bọn họ cảm thấy được nữ nhân này nói được làm được, mặc
dù phía sau bọn họ có Hoàng tộc thái cổ làm chỗ dựa, Thần Tàm Công chúa cũng
dám giết.
- Trứng gà, đưa hấu, các ngươi thành thật một
chút cho ta, bằng không lập tức đánh chết các ngươi.
Đoạn Đức cáo mượn oai hùm.
Thiên Hoàng tử, Nguyên Cổ hung hăng trừng mắt
liếc hắn một cái, nhớ kỹ mập mạp mạc danh kỳ diệu này.
- Con bà nó!
Đoạn Đức vừa nói xong liền tự vả mình một cái,
mắng mình hồ đồ. Hôm nay không đeo cái danh Thánh thể xuất trường, hối hận
không ngừng, mắng to xui xẻo.
- Vừa rồi không phải ngươi rất kiêu ngạo sao,
bắt Thánh Hoàng tử quỳ xuống. Hiện tại sao rồi, ép ta ra tay sao?
Thần Tàm Công chúa cười lạnh.
- Ngươi...
Thái cổ nữ vương biến sắc.
Thần Tàm Công chúa ra tay, ngón tay ngọc tinh
tế bay ra thất thải thần quang hóa thành một mảnh quang vũ bay rải ra ngoài.
Đông!
Thái cổ nữ vương thi triển ra các loại thần tắc
liều mạng ngăn cản, nhưng là sau gần trăm lần va chạm, rốt cục kêu to một tiếng,
hừ lên thảm thiết.
Rắc!
Ai cũng không thấy rõ Thần Tàm Công chúa ra
tay như thế nào, hai chân của thái cổ nữ vương liền phát ra tiếng gãy vang,
hoàn toàn biến hình, lập tức xụi xuống, bị một cỗ thần uy áp bách quỳ gốit rên
mặt đất.
- Ngươi...
Thần sắc nàng ta dữ tợn.
Thần Tàm Công chúa vẫy tay một cái, kéo hầu tử
tới gần, đối mặt nữ vương nói:
- Xin lỗi đi.
- Ngươi đối với ta như vậy, không sợ tương lai
ta...
Thái cổ nữ vương sinh lòng ác độc.
Thần Tàm Công chúa nở nụ cười, nửa bên tiên
nhan bị tóc tím che khuất cũng lộ ra, rất là thanh tú xinh đẹp. Nàng vươn một
bàn tay ngọc, nói:
- Nếu đã như vậy, vậy ngươi đi chết đi!
Ầm!
Nàng phi thường dứt khoát quyết đoán, ngọc chưởng
tinh tế đặt trên đầu nữ vương, đương trường đánh nát, ngay cả nguyên thần cũng
không trốn ra, chết oan chết uổng.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi người ngày cả
hô hấp đều sắp ngừng. Đây chính là một vị Tổ Vương thái cổ, nói giết là giết, rất
sắc bén rất khí phách.
Ngay cả hầu tử đều giật mình một hồi. Giết Tổ
Vương, đây chính là chuyện lớn, sẽ gây ra đại chiến giữa các tộc.
Đúng lúc này, Thần Tàm Công chúa ngẩng đầu
lên, nhìn thẳng vào Thiên Hoàng tử và Nguyên Cổ, khóe miệng lộ ra một tia ý cười,
rất ngọt ngào nhưng lại khiến người ta kinh sợ.
Hai tên Tổ Vương khác toàn thân phát lạnh, rất
nhanh chắn ở phía trước. Cao thủ Hoàng tộc Nguyên Thủy Hồ cũng đều bay ra chắn ở
phía trước, mỗi người đều hết hồn.