Thánh hiền Vực ngoại tới đây, buông xuống Đông
Hoang. Đây là một sự kiện ảnh hưởng sâu xa tới các thế lực siêu cấp, dự báo một
đại thế mạnh mẽ trong tương lai.
Bọn họ làm sao mà tới được, không ai biết
nhưng mọi người đều hiểu Thánh nhân có thể vượt qua tinh vực thì không hề đơn
giản, tuyệt đối là những nhân vật kinh thế.
Trong quán rượu nhỏ, lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ thần
sắc bình tĩnh, tuyệt không có cảm giác bất ngờ. Lão vừa mới chỉ lên hướng bầu trời nói rằng
Thánh hiền từ Vực ngoại tới, lập tức đã ứng ngôn.
- Thánh thể từ nơi này ra ngoài tinh không được
mấy người, ồ, ta cũng không nói được, tóm lại đều rất phi phàm!
- Ta muốn biết bọn họ rốt cục đi nơi nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đi tới một mảnh tổ địa xa xôi, vô số hiền giả
đều từng chiến đấu ở nơi đó, không tắm rửa thần huyết thì còn chưa được xếp vào
cường giả chân chính!
Lão Thánh nhân nói.
Diệp Phàm lộ ra dị sắc. Đấy là chỗ nào?! Hắn
chưa từng nghe nói qua, dường như là một cổ địa không tầm thường.
- Ngày nay, thành Tiên là con đường mà tất cả
những tu sĩ mạnh nhất theo đuổi, những mục tiêu khác đều trở nên phai nhạt.
Đáng tiếc, ai có thể thành công?!
Lão Thánh nhân nói.
Bọn người Cơ Tử Nguyệt, Cơ Hạo Nguyệt, Trung
Hoàng, Tây Bồ Tát, Nam Yêu rời đi, nhưng điều khiến Diệp Phàm không ngờ tới
chính là lão Thánh nhân cùng nhắc tới một cái tên khác - Diêu Quang!
- Hắn cũng đi... Diêu Quang Thánh Địa lưu giữ
cũng không phải là chân thân của hắn sao?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Là hóa thân và đạo thân mà thôi! Chân thân
đã rời đi năm năm trước rồi...
Lão Thánh nhân cho hắn một câu trả lời rõ
ràng.
Đồng thời, lão nói ra một bí mật. Thanh Đế vì
sao sau khi thiên địa đại biến mà còn có thể chứng đạo. Đó chính là vì hắn từ địa
phương kia tiến vào phiến tổ địa, nghịch đoạt thiên địa tạo hóa.
Đương nhiên, Thanh Đế cũng không phải dựa vào
danh phận đệ tử Kỳ Sĩ Phủ mà là mạnh mẽ “mượn đường”, đánh tới phiến tinh vực
kia, trải qua rất nhiều chiến huyết thanh tẩy.
- Đây thật là một cổ lộ rất tàn khốc! Đến tột
cùng là thế nào, ta cũng không biết, dù sao lão hủ cũng chưa từng trải qua!
Mười mấy vạn năm qua, cách mỗi vạn năm đều có
một nhóm người đi tới, ít thì một hai người, nhiều thì mười mấy người nhưng
chân chính có thể sống sót thật rất hiếm!
- Trong lịch sử dài lâu như vậy, có mấy vị
Thánh thể đi ra. Theo ghi chép thì có ba người huyết nhiễm Vực ngoại, mai cốt
tha hương, ngã xuống trên con đường này.
- Tàn khốc như vậy sao?!
Diệp Phàm chấn động. Trước thời hoang cổ,
Thánh thể tuyệt đối là thể chất gần như vô địch, ngoại trừ Đại đế lúc còn niên
thiếu, ai còn có thể tranh phong?!
Đây là con đường như thế nào?! Ngay cả Thánh
thể được xưng là cường đại bất bại cũng phải đổ máu, lưu thây, cho thấy sự gian
nguy và đáng sợ của con đường này. Khó trách nó được xưng là thí luyện mạnh nhất
trong lịch sử!
Diệp Phàm nhớ lại, năm đó Hắc Hoàng tửng nói rằng
Vô Thủy Đại đế cũng đã đi qua con đường này, đạp lên vô số hài cốt, máu chảy
thành sông, gặp được một ít địch thủ cực kỳ cường đại!
Vô Thủy là người thế nào ai ai cũng biết. Hắn
cường đại tới cùng cực, dù khi chưa thành đạo nhưng cũng không mấy ai có thể
sánh bằng. Nếu gọi là kình địch thì tuyệt đối đó phải là những kẻ thật sự rất
khủng bố.
Đương nhiên, những người đó sinh cùng thời với
Vô Thủy Đại đế cũng chính là một sự bi ai, bị chiến bại là điều không thể tránh
được vỉ dù sao hắn cũng là duy nhất!
Có mấy người còn sống? Vô Thủy, Thanh Đế? Ngay
cả Thánh thể cũng có ba người bỏ mạng, tiên huyết khô cạn, thi thể lạnh lẽo.
Diệp Phàm nấn ná mấy ngày ở Kỳ Sĩ Phủ sau đó
cáo biệt rời đi, chờ đợi nửa năm sau, tới khi cổ lộ mỡ ra sẽ bước vào tinh môn
thần bí.
Đông Hoang. Một vị Thánh hiền Vực ngoại buông
xuống gây ra ảnh hưởng rất lớn, toàn bộ người trong thiên hạ đều nghị luận.
Thành Tiên Lộ sắp mở ra, thế giới này sẽ sớm không còn yên bình!
Thành Tiên - mục tiêu cuối cùng mà Đại đế cổ
theo đuổi nhưng vẫn không thể nói rõ được. Có thật sự tồn tại Tiên vực hay
không?! Có thật sự có Vũ hóa phi Tiên hay không?!
Cổ Hoàng, Nhân Đế đã thôi diễn đại thế, ký
thác hy vọng vào hậu nhân! Thời đại này rốt cục sắp mở ra.
Vương Húc bác bỏ tin đồn, cho biết chưa từng
nói rằng muốn chiến với Hoàng Hư Đạo, đánh bại Thánh Hoàng tử, trấn áp Thánh thể
Nhân tộc. Hắn cho rằng có kẻ đang chọc gậy bánh xe mà thôi.
Đương nhiên hắn cũng nói quả thật muốn luận
bàn với một số cao thủ trẻ tuổi để rèn luyện.
Vương Húc chính là đệ tử của Thánh nhân Vực
ngoại. Hắn cùng sư phụ và sư huynh buông xuống thế giới này, không ai biết lai
lịch bọn họ, nghe nói từng có một vị Cổ Vương cấp Thánh mời về làm khách.
Mặc dù Vương Húc bác bỏ tin đồn nhưng cùng vẫn
có người tuyên bố từng chính tai nghe được những lời như vậy, không phải là giả.
Hai ngày sau, Thần Thành ở Bắc Vực, huynh muội
Hỏa Kỳ Tử, Hỏa Lân Nhi cùng Vương Húc chè chén một phen, nói chuyện rất vui vẻ!
Nhưng mà qua chưa tới nửa canh giờ, tửu lâu
này giải thể, dần nứt nẻ rồi hoàn toàn vỡ nát, bụi mù đầy trời.
Rất nhiều người nhìn thấy thân hình Vương Húc
lảo đảo, mặt mùi bầm dập, thần sắc khó coi tới cực điểm.
- Vương Húc động thủ với Cổ Hoàng tử, thiệt
thòi nhiều!
- Có thể giữ được mạng dưới tay Cổ Hoàng tử
thì chỉ hơi mất
thể diện chút mà thôi. Tu vi như vậy cũng đủ khiến người ta thán phục rồi!
Rất nhiều người nhỏ giọng nghị luận. Mọi người
ở Thần Thành cùng rất giật mình. Tửu lâu kia đổ sụp, thần sắc Vương Húc hậm hực
rời đi.
- Vương huynh đi thong thả! Lần này thật sự có
lỗi, không ngờ lại có Hoàng huynh chạy tới. Giữa hai vị cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi!
Hỏa Lân Nhi ở phía sau tươi cười hô lớn.
Mọi người nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhìn tình hình này, không phải là huynh muội Hỏa Lân Động ra tay, chẳng lẽ là
người khác?!
Bụi mù tràn ngập, mọi người chỉ nhìn thấy một thân ảnh
mơ hồ rời đi. Không nhìn thấy được chân thân người này, mọi người đều chỉ đoán mò mà thôi.
- Chẳng lẽ là Thánh Hoàng Tử tới đây, bất mãn
với sự cuồng ngạo của hắn nên mới đánh nhau?!
- Hơn phân nửa là như vậy, bằng không ai lại
làm như vậy! Cũng chỉ có Thánh Hoàng tử mới có được thực lực như vậy!
- Không đúng, đạo thân ảnh mơ hồ vừa rồi có vẻ
giống Hoàng Hư Đạo!
Mọi người hoài nghi nhưng chung quy vẫn không
thể xác định được thân ảnh kia rốt cục là ai.
- Có quan hệ gì với ta đâu?! Tới sớm không bằng
tới kịp lúc!
Thánh Hoàng tử đột nhiên xuất hiện trên Thần
Thành, một côn quét ngang.
- Ngươi...
Vương Húc kinh hãi. Vừa rồi, trong tửu lâu kia
đã chịu thiệt thòi, bị Hoàng Hư Đạo trấn áp, giờ lại còn bị Hầu tử ngăn cản, thật
sự vô cùng đen đủi!
- Chân chính Thánh Hoàng tử tới đây, người lúc
năy khẳng định là Hoàng Hư Đạo rồi!
Mọi người giật mình.
Trên không Thần Thành lại phát sinh một hồi đại
chiến, vòm trời tách ra, tinh khí sôi trào, vân hà che nhật nguyệt.
Vương Húc quả thật rất mạnh nhưng chung quy vẫn
kém hơn Thánh Hoàng tử một phần, không thể ngăn cản được cây thiết côn màu đen
kia, đương trường bị đánh bay ra ngoài, miệng phun tiên huyết, nửa thân dưới
hóa thành một đoàn thịt nát.
Hầu tử đánh xong liền bước đi, không thèm nhìn
hắn thêm một cái, vẫn không thèm lấy mạng đối phương mà nói:
- Tưởng rằng có thể lấy chiến ngộ đạo nhưng đúng là
không có gì đặc biệt!
- Vương Húc này thật là xui xẻo tám đời, trước
bị Hoàng Hư Đạo trấn áp, sau lại thiếu chút nữa bị Thánh Hoàng tử đánh chết. Hắn
vượt qua tinh vực tới nơi này, không ngờ lại trêu chọc phải người không thể
trêu chọc!
Mọi người vừa bàn luận vừa tản đi, ai cũng lắc
đầu.
- Không có gì đáng nói! Ta còn tưởng là lợi hại
chứ?!
Diệp Đồng đã ở trong Thần Thành, bên cạnh là một
con Hắc Miêu, do Hắc Hoàng hóa thành. Cùng không thể làm khác, nó khiến quá nhiều
người ghi hận, không dám nghênh ngang mà đi.
Vương Húc thiếu chút nữa bị đánh chết, nguyên
thần bị đánh cho tả tơi, nửa thân dưới gần như biến mất, trực tiếp từ giữa hư
không rơi xuống, gần như đâm vào một khối đá trên mặt đất.
Mãi tới khi chỉ còn cách khối đá này hai trượng
hắn mới ổn định thân hình, khó khăn nhìn lên trời cao, phẫn hận nhìn Thần Thành
một cái. Đây đúng là một nơi thương tâm, khiến hắn gần như mất hết mặt mùi.
- Ối chao, ngươi cứ vậy đi thôi, ta muốn hòi một
câu, ngươi rốt cục có từng nói là muốn đánh bại Thánh Hoàng tử, trấn áp Thánh
thể Nhân tộc không?
Diệp Đồng khoanh tay, đứng ở xa xa hỏi. Hắn rất
thanh tú, vẻ mặt lại sáng lạn.
- Nói thì như thế nào?!
Vương Húc lạnh lùng nghiêm mặt nói. Hôm nay đúng
là một ngày xui xẻo.
- Ta muốn nói rằng ngươi còn kém xa, qua mấy
năm nữa, chờ ta trảm đạo rồi, phỏng chừng chỉ tát một cái là ngươi hóa thành đống
thịt ngay!
Diệp Đồng lắc đầu.
- Lớn mật, một tên mao đầu tiểu tử cũng dám bất
kính với ta sao?!
Vương Húc lập tức nổi giận, quên mất lời sư phụ,
sư huynh răn dạy, cùng với việc phải bác bỏ lời đồn. Hiện hắn giận tới độ gân
xanh nổi đầy trán.
Hắn vỗ một chưởng, là thủ đoạn của cường giả
trảm đạo tuyệt đỉnh, thanh thế khiến người ta sợ hãi, tốc độ lại nhanh như điện.
- Hí hí hí...
Một tiếng ngựa hí vang lên, một con ngựa hoang
nhìn không thần tuấn mấy lao tới, hất Diệp Đồng lên lưng mình rồi lao thẳng tới
Vương Húc.
Đây chính là Long Mã nhưng nó không dám lộ ra
chân thân, che dấu long cốt, hình dáng, biến thành một con ngựa hoang. Bằng
không, thân là thụy thú mà chỉ Đại đế cổ mới có được, xuất hiện nơi này sẽ vô
cùng bắt mắt.
Diệp Đồng ngồi trên lưng ngựa, ung dung vô
cùng. Bản thân lực công kích của Long Mã cực cao, một chân đạp tới, kêu gào:
- Ta đạp tên vô dụng ngươi!
Đông!
Vương Húc đương trường bị đá văng đi, cả cánh
tay gần như gãy nát, phần ngực hiện rõ một dấu chân ngựa, thiếu chút nữa bị đạp
xuyên qua.
- Đây dường như là Diệp Đồng, đệ tử của Thánh
thể Nhân tộc, không ngờ hắn cũng tới đây!
Có người đoán ra thân phận Diệp Đồng, vẻ mặt sợ
hãi, cũng khiến không ít người chú ý.
Vương Húc giận dữ sôi người. Trước bị Hoàng Hư
Đạo, Thánh Hoàng tử trấn áp còn chưa tính, ngay cả một tên mao đầu tiểu tử cùng
dám cưỡi ác mã xúc phạm hắn, thật khiến hắn không biết phải làm như thế nào mới
hả giận.
- Ngươi chính là đệ tử Thánh thể Nhân tộc? Ta
trước thu thập ngươi rồi tìm hắn tính sổ!
- Tên khốn, đừng huênh hoang! Với chút bốn sự
của ngươi còn chưa vượt qua được một cửa của thiên mã của ta đây!
Diệp Đồng lắc đầu, ung dung cười nói.
Trong mắt Vương Húc. đây đúng là vô cùng khinh
thị và nhục nhã. Hoàng Hư Đạo và Thánh Hoàng tử tốt xấu gì đều là chân thân tới,
Thánh thể Nhân tộc thật đúng là khinh người quá đáng, chỉ phái một tên đệ tử và
một con ác mã tới, thật là vô cùng khinh thường hắn.
Hắn thi triển một bí thuật cường đại bậc nhất,
đánh ra một kích rất khủng bố, Long Mã cũng cảm thấy phải nghiêm túc ứng đối.
Diệp Đồng cũng ra tay, diễn biến Thái Dương Thần
quyết, cả người phát sáng, như một vầng mặt trời, sau đó triển động bí thuật cấp
Đế, đẩy mạnh ra ngoài.
- Quả thật có phong tư của Thánh thể năm đó,
giống giống Diệp Phàm ngày xưa, vô cùng dùng mãnh!
Rất nhiều người tán thưởng.
Đông!
Long Mã xuất kích, đá hậu một phát, đánh tan một
kích mạnh nhất của Vương Húc, chở Diệp Đồng bay tới, đạp văng Vương Húc ra xa mấy
trăm trượng.
Một người một ngựa bước qua vòm trời, phía sau
là một mảnh máu huyết. Vương Húc bị đạp cho không ra bộ dáng gì nữa, toàn thân
là máu, xương cốt lộ cả ra ngoài. Phần ngực của hắn đã bị Long Mã đạp nát bấy.
- Thánh thể Nhân tộc không ra, đệ tử đã đủ thu
thập Vương Húc rồi, thật không biết nói gì nữa...
- Nghe nói Diệp Đồng còn chưa có hôn ước, ngày
sau tất sẽ là một Diệp Phàm thứ hai, giờ vừa lúc có thể thiết lập quan hệ thông
gia!
Rất nhiều đại giáo đều động tâm, không ít người
đều lộ ra ánh mắt thán phục, tràn ngập chờ mong thiếu niên này trưởng thành.
Vương Húc đại hận, Thánh thể Nhân tộc không
ra, phái một đệ tử và một con ác mã đã đủ khiến hắn trọng thương, thật là một
loại đại sỉ nhục.
- Nhất mạch của sư phụ ta không hề kém ai, kế
thừa pháp môn vô song trên thế gian, sẽ hướng các ngươi đòi lại!
Hắn ôm hận mà đi.
Tuy nhiên, đây cũng thật sự không trách được
Diệp Phàm, hắn vừa mới tới Đông Hoang, còn chưa an bài gì, không hề biết chuyện
này xảy ra.