- Còn nửa năm nữa mới có thể mở ra cánh cửa
tinh không...
Diệp Phàm nhíu màỵ. Không biết đám người Cơ Tử
Nguyệt, Nam Yêu, Bàng Bác ra sao, có ai ngã xuống hay không.
Cường giả chưa chắc đã sống sót, kẻ yếu không
nhất định là phải chết, cổ lộ này thật dài, nếu cảm thấy quá gian nguy thì có
thể lựa chọn dừng lại, cùng không cần thiết phải tới điểm cuối. Đây là lời lão
Thánh nhân nói.
Diệp Phàm về tới Đông Hoang. Dọc đường đi hắn
đều nhìn thấy những góc chiến y nhuốm máu, không thấy có gì đặc biệt. Phía trên
đó chẳng có một chỗ nào, chỉ có máu tươi như hoa mai nở rộ.
Đây là thủ đoạn đặc thù của đài Huyền Ngọc.
Năm đó ngay cả mọi người trong Kỳ Sĩ Phủ cũng kinh sợ, không biết hắn làm thế
nào lại truyền về từ một đài truyền tống trận được một ít y phục dính máu còn
người thì chưa thấy trở về.
Cơ Thần Vương truyền tống chiến y nhuốm máu trở
về, không biết là muốn biểu đạt tin tức gì. Cơ Tử Nguyệt cũng bởi vậy mà bước
trên tinh lộ, đi tới Vực ngoại.
- Thần Toán Tử của Trung Châu nhiều năm trước
đã từng bói rằng con đường thành tiên sắp mở ra, tế giới này đáng sợ phi thường,
nếu không phải là Thánh nhân thì đều chỉ như con kiến mà thôi. Trung Hoàng, Tây
Bồ Tát, Diêu Quang rời đi cùng khó tránh khỏi họa.
Diệp Phàm tự nhủ. Đây là lời nói trước khi rời
đi của lão Thánh nhân Kỳ Sĩ Phủ, liên quan tới một số bí mật, không muốn cho
người ngoài biết.
Thần Toán Tử đã qua đời từ nhiều năm rồi, nói
chính xác là bị thiên lôi đánh chết. Chỉ vì hắn phạm phải cấm kỵ, tiết lộ ra
thiên cơ không nên tra xét, có liên quan tới Đại đế cổ, cùng có liên quan tới
việc thành tiên.
Tinh không cổ lộ này cùng không phải là giống
như con đường đặc biệt của viên tinh cầu sinh mệnh Bắc Đẩu này, điểm cuối thế
nào thì cùng không thể từ con đường thần bí của Kỳ Sĩ Phủ mà suy đoán được.
- Chẳng lẽ Dung Thành mang theo Nhân Sâm Quả
thụ đi về phía trước, Lão Tử cùng cưỡi trâu xanh tiến vào cổ lộ này...cổ tinh
tên là Phi Tiên, hoặc là ở xa hơn còn có thần huyết tung bay, hay là địa phương
mà thượng cổ tiên dân chiến đấu chăng?
Diệp Phàm tự nhủ.
Diệp Phàm đi về tới Đông Hoang, đứng trên một
ngọn núi thẳng đứng vương lên vòm trời. Hắn từ một tu sĩ tầng dưới cùng trưởng
thành tới ngày nay, đã có thể đứng sừng sững một phương, quan sát bát hoang.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
- Tiên Lăng Mộ chôn ai? Trong Thần Khư có đế
hay không? Khi nào ta mới có thể xuống dưới đáy vực sâu thái cổ xem xét dưới
đó. Ngày nào ta mới có thể đi vào Bất Tử Sơn hái tiên dược, bao giờ ta mới có
thể tiến vào cổ Quáng Thái Sơ xem xét kỹ càng?
Đông Hoang có bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, muôn
đời tới nay chưa có nhân vật nào có thể tra xét. Diệp Phàm khao khát lực lượng,
hy vọng một ngày kia có thể chân chính quật khời, không sợ những vùng cấm này,
hiểu rõ hoàn toàn nơi đây.
- Nhiều năm như vậy rồi cô bé đi đâu? Vì sao lại
không thấy bao giờ. Cô nhóc đáng thương này, sao tìm được nó đây?
Đây là một khối tâm bệnh của Diệp Phàm. Cô bé
ngây thơ trong sáng năm xưa không có chút dấu vết nào, không còn xuất hiện nữa.
- Phát động tất cả lực lượng, nhất định phải
tìm được nó, không tiếc trả bất cứ giá nào.
Đây là tâm nguyện của Diệp Phàm, bằng không vẫn
luôn cảm thấy có lỗi.
Giờ phút này hắn đang đứng trên đất Yên, đáng
tiếc là vùng đô thành này đã bị hủy dưới một kích của Thiên Hoàng tử, không còn
tồn tại nữa.
Năm đó chính hắn ở nơi này đã gặp được cô bé,
còn nhớ rõ dáng vẻ của cô, quần áo rách nát, đôi giầy nhỏ cùng lộ cả chân trần,
đôi mắt to tròn ngây thơ, cúi đầu nói cô rất đói bụng, vô cùng đáng thương.
Nếu không có hòn đá bảy màu của cô trợ giúp
thì Diệp Phàm đã chết tại cấm địa Thái Cổ rồi. Hắn có thể chữa khỏi vết thương đại đạo
ít nhiều cùng có công lao của nàng.
- Ở nơi nào...
Diệp Phàm nghĩ tới nàng còn nhỏ tuổi mà đã phải
chịu cô đơn và đủ loại tình cảnh ấm lạnh trong nhân gian, trong lòng cùng cảm
thấy đau xót.
Nhiều năm đã qua như vậy, Hắc Hoàng tìm nàng
như phát điên, cuối cùng không có kết quả, không biết đang ở nơi nào, cho tới
bây giờ cùng không hề có tin tức.
Ngày nay Diệp Phàm lại phát động tất cả lực lượng,
không tiếc vận dụng tới thần liệu Hoàng Huyết Xích Kim treo giải thưởng, một
khi có được tin tức có giá trị lập tức sẽ trả luôn.
- Con đường thành tiên khi nào mới mở?
Diệp Phàm đứng ở bên ngoài cấm địa Thái cổ, lại
nhìn chín toàn Thánh sơn này một lần nữa. Hôm nay thiên nhãn của hắn đã đại
thành, có thể thấy rõ chín cây Bất Tử Dược và chín nguồn Thần Tuyền.
Chín cây thần này là do một gốc Cửu Diệu thần
dược hoàn chỉnh chia ra, sớm muộn gì cũng có ngày hợp nhất, Cổ Hoàng tộc tại Thần
Tàm lĩnh luôn luôn chờ đợi bởi đây là thần dược của bọn họ.
- Vực sâu thái cổ rốt cục có thứ gì? Thực sự
thông với Tiên vực sao. Hay là giống như những người khác suy đoán, có một vị
tiên đang ngủ say?
Diệp Phàm suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng ra
nhiều loại khả năng.
- Lý Tiểu Mạn rơi xuống hóa thành tro bụi rồi
hay là trở thành Hoang Nô...
Ngày đó trong trận chiến cuối cùng kia, Lý Tiểu
Mạn dứt khoát nhảy xuống vực sâu, cuối cùng trong chớp mắt khi quay đầu nhìn về
phía hắn lần cuối, thần sắc lộ vẻ phức tạp, hai hàng nước mắt trong suốt, lại
cười tươi sáng vô cùng, vừa thê lương vô tận, khiến giờ hắn nhớ lại vẫn xúc động
trong lòng.
Thở dài một tiếng, hắn lắc lắc đầu, khó có thể
hiểu nổi tâm cảnh của mình.
- Tồn tại vô thượng ở phía dưới rốt cục có lai
lịch thế nào? Nơi nào có chín đạo tiên căn do Cửu Diệu thần dược phân ra, chẳng
lẽ vùng cấm này là do Cổ Hoàng của bộ tộc Thần Tàm biến thành sao?
Cổ tộc sau khi thức tỉnh từng có người đoán
như vậy. Thần Tàm cửu biến, mỗi một lần biến đều là một cuộc đời mới. Trở thành
hoàng giả của tộc Thần Tàm thì cần đạt tới cửu biến cuối cùng. Nơi nàỵ có thể
do thi thể của Cổ Hoàng tộc Thần Tàm thoái hóa thành, hoặc có thể còn sống ở
đây cùng không chừng.
Chín mạng không chết, mạng thứ mười nghịch
thiên.
Nhưng Nhân tộc lại càng cho rằng nơi này có
tiên, hoàn toàn bất đồng với phỏng đoan của Cổ tộc. Tương truyền từ thời xa
xưa, nơi này có thể có một vị Đại đế đã thành tiên ở.
- Hả?
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, cảm nhận được
hai ánh mắt liền quay đầu nhìn lại. Trên một ngọn núi xa xa có một nam nhân mặc
áo xanh cùng đang nhìn về phía vực sâu thái cổ.
Đây là một nam nhân rất cường đại, có khí huyết
của Bán Thánh, mặc dù thần năng nội liễm nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác
như đối mặt với tiên lô vĩnh hằng vậy.
Trong cơ thể hắn có ẩn chứa một loại sức mạnh
to lớn ngập trời, nếu phóng ra thì có thể uy hiếp cả nhân vật nhưng con của Đại
đế, mạnh hơn Bán Thánh bình thường rất nhiều.
Diệp Phàm chấn động. Đây là nhân vật bậc nào
chứ? Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ gặp. Đây là một tu sĩ Nhân tộc đại thành,
chỉ còn nửa bước là có thể thành thánh.
Nam nhân mặc thanh y thoạt nhìn trông rất trẻ
tuổi, gật gật đầu với hắn, sau đó xoay người tiếp tục quan sát cấm địa Thái cổ.
Cùng lúc đó Diệp Phàm lại thấy ở một cái am cỏ
trên một ngọn núi bên bờ kia của cấm địa Thái cổ có một thân ảnh mơ hồ hiện ra.
Thân thể Diệp Phàm lạnh ngắt, trong lòng rung
động. Cách cả một vùng cấm địa Sinh Mệnh thế này mà ánh mắt kia còn khủng bố tới
vậy. Người này có tu vi thế nào chứ?
Một vị Thánh nhân sâu không thể lường được. Đã
lâu lắm rồi hắn còn gặp mặt thánh hiền cổ.
- Chẳng lẽ có một vị thánh hiền Vực ngoại
giáng trần tại Đông Hoang, phỏng đoán địa điểm mở ra đường thành tiên ở đây nên
mới ở lại sao?
Diệp Phàm cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Sau đó không lâu, nam nhân trẻ tuổi mặc thanh
y kia rời đi, bay vòng quanh vùng cấm, tiến về phía bờ bên kia, xuất hiện trước
cái am rồi thi lễ với thân ảnh mơ hồ kia.
- Thật sự là một vị thánh hiện tới từ Vực ngoại.
Con đường thành tiên mở ra, loạn thế sắp nổ ra từ địa phương này sao?
Diệp Phàm quan sát. Ở xa thế này, cách cả một
vùng cấm địa Thái cổ thì hắn mới tự nhiên được như vậy chứ nếu mất đi tấm chắn
này, đối mặt với một Thánh nhân không rõ lai lịch thì hắn cùng chẳng dám mạo phạm.
- Hả, lại có người tới.
Một cửa không gian mở ra. Ba thân ảnh đi ra. Một
lão già thân thể được đạo ngân bao phủ, hai người trẻ tuổi đi theo sau.
Bọn họ cùng chọn một đinh núi, xây một cái am
cỏ, canh giữ trên đinh núi, nhìn về hướng cấm địa Thái cổ ở xa xa.
- Chưa từng gặp bao giờ. Nói vậy thì lại có
hai vị thánh hiền Vực ngoại xuất hiện, có thể vượt qua tinh không mà tới, vì
con đường thành tiên mà xuất hiện, tu vi tuyệt đối là rợn người.
Diệp Phàm cùng chẳng dám trêu chọc ai? Tránh
ra xa xa, đi vào qua bên kia vùng cấm, bảo trì khoảng cách. Mặc dù là Thánh
nhân cùng không thể vượt qua khoảng cách này trong nháy mắt được.
Đột nhiên một luồng khí tức yêu dị xuất hiện.
Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy căng thẳng, sống lưng lạnh dần.
Hắn bỗng dưng xoay người, nhìn về phía sâu
trong cấm địa Sinh Mệnh. Ở trên vực sâu thái cổ xuất hiện mấy thân ảnh đều mặc
y phục vô cùng cổ xưa.
Hoang Nô.
Chủ nhân của hai am cỏ đồng thời cất bước về
phía trước, trong mắt bắn ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi, chìm sâu vào trong
cấm địa Thái cổ, muốn quan sát cho thật kỹ.
Không hề có tiếng động, một luồng khí tức khiến
người ta sợ hãi truyền ra. Đại đạo của thiên địa cùng hỗn loại, quy tắc trật tự
sụp đổ, khiến cả không gian của vùng cấm ảm đạm hẳn.
Một thân ảnh mơ hồ xuất hiện, trên người mang
theo gông xiềng, hắc vụ bao phủ, đứng ở lối ra của vực sâu, dù là Thiên Nhãn
cũng không thể nhìn thấy, có là Thánh nhân cùng không có cách nào khác.
Hắn hoặc là nàng chính là hoang sao? Trong
lòng Diệp Phàm rung động, không thể tưởng được lại gặp được tình cảnh này.
Đây là tồn tại vô địch trên đời, năm đó dù là
Đấu Chiến Thánh Phật mượn ba kiện Đế binh tới đánh cùng chỉ có thể rút lui, cuối
cùng phải có pháp chỉ của Đại đế cổ mới ngăn nổi người này.
Hai vị Thánh hiền Vực ngoại đều không tự chủ
mà rút lui. Từ trong sương mù màu đen, một đôi mắt lạnh như băng vô tình đảo
qua bọn họ, giống như nhìn những thứ không có sinh mệnh vậy.
- Loạn bắt đầu từ Nam Vực, con đường thành
tiên đúng là có thể nằm ở đây...
Diệp Phàm tự nhủ.
Đồng thời thân thể hắn cùng căng thẳng hẳn. Tồn
tại vô thượng trong vực sâu thái cổ kia vừa nhìn qua hắn, ánh mắt giống như có
thể xuyên thấu cơ thể, nhìn thấu mọi bản chất của hắn.
Giờ phút này Lục Đinh bị tàn phá trong cơ thể
hắn cùng chấn động vài cái, dường như cảm nhận được áp lực không thể hiểu nổi.
Diệp Phàm thầm chấn động trong lòng, không tự
kìm chế được mà rút lui. Tồn tại không biết là nam hay nữ này tuyệt đối đã nhìn
thấy Vạn Vật Nguyên Đinh.
Bờ bên kia, hai vị thanh hiền Vực ngoại cũng
nhìn về phía này. Bởi vỉ bọn họ cảm nhận được ánh mắt của Hoang dường như quét
về phía Diệp Phàm, đều hơi kinh ngạc.
Vút!
Ngay sau đó Diệp Phàm trực tiếp mở vực môn, cất
bước đi vào, không dám quay đầu lại mà bỏ chạy. Địa phương này không thể ở lâu.
- Một hồi đại loạn sắp sửa bắt đầu. Có lẽ đây
là một trường hạo kiếp từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Hắn tự nhủ. Thánh hiền Vực ngoại vừa xuất hiện
đã lựa chọn địa phương này, rõ ràng là có vấn đề lớn.
Thời không vặn vẹo. Diệp Phàm xuất hiện ở
ngoài mười mấy vạn dặm, chưa rời khỏi Nam Vực. Hắn muốn đi tới phụ cận của Diêu
Quang Thánh địa quan sát một chuyến.
Nửa ngày sau hắn một mình xuất hiện ở gần một
vùng tiên thổ tráng lệ.
Hít.
Vừa tới nơi này Diệp Phàm liền lộ vẻ khác thường,
hít sâu một hơi. Qua thực nơi này gần giống như Đoạn Đức mô tả, địa thế rất kỳ
lạ.
Từ xa xa nhìn lại, địa thế phía trước đột
nhiên cao lên, giống như một ụ đất khổng lồ đứng trên đại địa vậy.
Ụ đất này rất lớn, nếu hắn không phải là
Nguyên Thiện Sư, phi thường chú ý tới kết cục của địa thế thì căn bản sẽ không
lưu ý tới loại biến hóa này.
Bởi vì trên ụ đất có rất nhiều ngọn núi tươi đẹp,
các loại thung lủng, cùng có thác cao suối chảy, cảnh sắc vô cùng hấp dẫn.
Người ngoài nhìn lại thì chỉ thấy một vùng đất
cao, có thể gọi là cao nguyên. Chỉ có tên trộm mộ Đoạn Đức và Diệp Phàm chuyên
tìm long mạch mới có thể nhận ra sự kỳ quái.
- Chẳng lẽ đúng là một ngôi mộ của thần linh,
có bí ẩn không thể hiểu sao?
Diệp Phàm âm thầm kinh ngạc.
Trên một ngôi mộ khổng lồ lại sinh ra những ngọn
núi tuyệt đẹp, thác bạc ngàn trượng đổ xuống, các loại kỳ lân thú thường xuất
hiện, cây cỏ thần kỳ ở khắp nơi, đúng là chấn động lòng người.
- Hả, hay là nơi này có liên hệ với cấm địa
Thái Cổ?
Diệp Phàm lắc lắc đầu, cùng cảm thấy mình hơi
quá mẫn cảm rồi.