Già Thiên

Chương 1238: Chương 1238: Kỳ lân đau thương




Đạo Nhất thần sắc cứng đờ, hắn vạn lần không có dự đoán được sẽ xuất hiện kiện Đế binh thứ ba, điều này sẽ xoay chuyển chiến cuộc, chẳng lẽ thật sự phải thất bại trong gang tấc sao?

- Đạo huynh! Ta thật sự là thân thể có bệnh nhẹ, không thể không như thế! Huynh cho ta mượn Sinh mệnh cổ thụ, ta xoay người bước đi ngay, lần sau trả lại huynh.

Diệp Phàm nói với vẻ mặt thành khẩn.

Đạo Nhất lộ ra dáng lo lắng, không muốn đi vào khuôn khổ, muốn dây đưa kéo dài, nhưng Diệp Phàm không để cho hắn cơ hội, cầm Lục Đinh ép xuống phía dưới, lập tức liền aây nguy hiểm cho trận đồ cổ Hoàna.

Viêm Kỳ thấy thế, vừa đại chiến vừa lên tiếng:

- Đạo hữu trợ giúp lão phu thoát vây, tất có hậu báo! Từ nay về sau Hỏa Lân Động sẽ vĩnh viễn trở thành bằng hữu của đạo hữu!

- Tiền bối đừng lo, ta tới cứu đây!

Diệp Phàm lại đè ép Lục Đinh xuống phía dưới một chút, thanh huy mênh mông khiếp người, nhưng hắn rất có chừng mực cũng không có chạm vào, rồi nói:

- Ta bản lĩnh thấp kém, không có diệu thuật, nếu không tiền bối trước truyền cho ta một thần thuật bí thiên của cổ Hoàna, để dùng nó phá pháp trận!

Viêm Kỳ trong lòng thầm hận, đã hạ thấp thái độ xuống, nhưng tên cuồng đồ này lại vẫn như cũ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, gây áp lực cho lão.

Trong ánh mắt Hỏa Kỳ Tử đằng đằng sát khí, chiếu ra như hai luồng lửa, tuy nhiên lại bị Diệp Phàm xem như không có, cũng không hề liếc nhìn hắn lần nào.

- Đạo huynh! Ta có ầm thương cấp bách cần tiên dược. Nếu huynh không giúp ta, quên đi, ta cùng không muốn sống nữa, cứ dùng cổ Hoàng pháp trận này để táng thân ta thôi!

Diệp Phàm nảy sinh lòng ác độc, Lục Đinh tỏa hào quang tường hòa rực rỡ tươi đẹp, tinh khí thịnh vượng tản ra bốn phía, rơi xuống dưới mấy chục trượng, phá hủy không ít phù hiệu đạo naân Cổ Hoàng.

Đây là thần năng của trận đồ kéo dài ra, tuy rằng không tổn thương chủ thể trận, nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, Lục Đinh thật có thể sẽ đánh lên pháp trận.

Đạo Nhất không còn vẻ tươi cười, lần đầu tiên trong đời bị người uy hiếp như vậy, thầm than: “Thời điểm cuối cùng đừng chọc tới hắn, thì đâu có dẫn tới một kiện Cổ Hoàng binh!”

- A...

Lại truyền đến một tiếng hét thảm, một vị Cổ Thánh bị mất mạng, là đến từ Hỗn Thiên tộc, là thành viên trong mười đại Vương tộc thái cổ, pháp lực thông thiên.

- Đạo hữu! Ta truyền cho ngươi một thần thuật, gọi là Kỳ Lân Trảm, có thể sát chư thần, ngươi hãy lắng nghe!

Viêm Kỳ không giữ được bình tĩnh rồi, Cổ Thánh đi theo bên cạnh lão đều là người đáng được che chở, như vậy chết đi thật sự khiến người ta đau xót.

- Tốt! Ta rửa tai lắng nghe!

Diệp Phàm cười nói.

- Chậm đã!

Đạo Nhất lên tiếng, dường như có chọn lựa! Trong tay xuất hiện một đoạn cành non, dài chừng một xích (1/3 m).

Cũng lúc đó, Viêm Kỳ truyền ra một đạo thần niệm, nói ra một bí thuật, chìm sâu vào trong tai Diệp Phàm.

Diệp Phàm cười lạnh trong lòng, Viêm Kỳ thực cho rằng hắn dễ lừa gạt sao? Bí thuật này thực phi phàm, nhưng có một chỗ thiếu hụt. Đây là hắn dùng Đấu Chiến Thánh Pháp rất nhanh thôi diễn cho ra kết luận.

Đạo Nhất làm việc thực rõ ràng, hào quang màu xanh nhoáng lên một cái, cành cây bay lên không trung, xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Phàm. Một cành cây non aiống như chuỗi thuý ngọc luyện chế thành, trong suốt tỏa sáng rực rỡ.

Cũng một lúc, Viêm Kỳ Đại Thánh cầm thần trượng dọc theo quỹ tích cành cây non kia xẹt lên vòm trời, muốn dựa theo sinh lộ này bỏ chạy.

Nhưng, đối thủ cũng là một vị Đại Thánh, dùng mãnh phi thường không thể đỡ, cuốn lấy lão, hiển nhiên không thể bỏ chạy.

- Đạo huynh cũng thật không phóng khoáng chút nào! Có một gốc cây Sinh mệnh thụ, lại chỉ cắt ra một cành non ngắn như vậy cho ta, chỉ có thể chửa trị ngoại thương, căn bản không đủ để trị liệu đạo thương của ta.

Diệp Phàm thờ dài nói.

- Diệp huynh! Người muốn học phải thấy đủ mới tốt!

Đạo Nhất lộ ra vẻ không vui, nói:

- Ta cũng chỉ có một đoạn nhánh khô, cũng không có Sinh mệnh thụ thực sự, nó mất mát ở chỗ sâu trong vũ trụ rồi!

- Ôi! Nói như vậy, đạo thương của ta khó mà trị được rồi! Nhưng có ai muốn chết, Đạo huynh cứ chia cho ta một khúc nhánh khô hơi thô to đi!

Diệp Phàm nói.

Đạo Nhất buồn bực, cả đời hắn đây là lần đầu tiên muốn hành hung một người!

Tên kim thân bất diệt này quả thật có điểm thiếu đạo đức, nhất là nhìn thấy hắn đã như thế mà còn làm ra vẻ thành khẩn, thật muốn tát cho hắn một cái bay đi.

Đạo Nhất bố trí lừa aạt giết Viêm Kỳ Đại Thánh, tuyệt không thệ sơ suất, bằng không hậu quả thiết tường không chịu nổi. Nếu để Viêm Kỳ chạy trốn, tương lai ắt sẽ trả thù có tính huỷ diệt.

Hắn thật buồn bực, thời điểm cuối cùng lại gặp phải một kẻ thọc gậy bánh xe như vậy? Hắn sa sầm mặt nhìn Diệp Phàm, đâu còn thấy vẻ tươi cười sáng lạn trước đây.

- A...

Lại tiếp theo một tiếng hét thảm, một vị Thánh giả khác của Cổ tộc ngã xuống, bị trận đồ xé thành hai nửa, máu nhiễm trời xanh.

Viêm Kỳ khẩn trương, nói:

- Đạo hữu ngươi không thực hiện lời hứa, ta đã truyền cho ngươi thần thuật.

Con ngươi trong mắt Diệp Phàm lạnh xuống, nhìn chòng chọc vào lão, nói:

- Thần thuật của tiền bối ta không dám học, ta sợ sẽ hóa đạo!

- Thôi được! Lão hủ truyền lại cho ngươi một thuật, vạn vô nhất thất, đây là bí thiên Cứu Cực Thần Học của Cổ Hoàng!

Viêm Kỳ kêu lên. Trong lòng lão thầm khiếp sợ, không nghĩ tới Diệp Phàm đáng sợ như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đối phương liền thôi diễn ra “bệnh kín” của thần thuật vừa rồi kia.

Đạo Nhất lên tiếng, thần âm cuồn cuộn nói:

- Ngươi không sợ ta sẽ lưu lại Hỏa Kỳ Tử làm thế chấp, rồi thả Viêm Kỳ đi giết ngươi, cho ngươi vứt bỏ tánh mạng sao?

- Ta dám làm như thế là có phương pháp giữ mạng. Hơn nữa nếu ngươi làm như vậy, hết thảy đều là “kiếm củi ba năm đốt một giờ”, ta nghĩ thân là Đại Thánh một bộ tộc hẳn không ngu xuẩn đến mức sau khi đạt được tự do còn có thể bị ngươi uy hiếp!

Diệp Phàm cười nhạt nói.

- Nếu ta đến chiến cũng ngươi một trận thì sao?

Đạo Nhất trở nên vô cũng linh hoạt sắc bén, Thánh uy cuồn cuộn ngập trời, dâng lên vạn lớp sóng dao động chìm trong vũ trụ.

Trong Pháp trận, Hỏa Kỳ Tử biến sắc, nắm chặt nắm tay, trong mắt như có ngọn lửa bắn ra.

- Ngươi có thể đến thử xem!

Diệp Phàm phi thường cường thế, thần quang nổ tung bắn ra, nói:

- Ta chính là đang cần chiến một trận với Thánh nhân cường đại!

- Ngươi cần chính là Thánh nhân cường đại, mà không phải là Cổ Hoàng tử thành Thánh!

Ánh mắt của Đạo Nhất sâu sắc nhìn thẳng vào bản tâm hắn.

Diệp Phàm mỉm cười, cầm trong tay cái đỉnh đồng xanh suy nghĩ một chút, rồi sau đó đột nhiên giơ lên đập xuống, làm cho khắp trận đồ đều rung chuyển kịch liệt, có lẽ thật sẽ xé mở ra!

- Tốt! Đạo hữu trợ giúp ta thoát vây, Hỏa Lân Động tất có hậu báo! Trên con đường thành tiên chúng ta kết bạn mà đi!

Viêm Kỳ nói.

Hỏa Kỳ Tử cắn môi, tơ máu chảy ra, không nói một lời, chỉ trừng mắt liếc nhìn Viêm Kỳ Đại Thánh một cái: Hôm nay với hắn mà nói là một loại sỉ nhục, hắn thà rằng chết trận cũng không muốn cầu xin thương xót.

- Được rồi! Ta đưa cho ngươi mượn một đoạn Sinh mệnh thụ, ngươi cầm chữa thương đi!

Đạo Nhất có quyết định, sau đó không một chút chần chừ, bẻ gãy đoạn nhánh cây khô, cầm lấy một phần ba ném ra.

Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ “Binh” thu vào lòng bàn tay. Vừa cầm vào tay một cổ năng lực sinh mệnh cường đại bao bọc, toàn thân thư thái.

- Tốt lắm! Đạo huynh làm việc thật quyết đoán, khiến người ta cảm thấy rất thống khoái. Vậy tạm biệt tại đây! Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, hy vọng gặp lại huynh ngày khác!

Diệp Phàm nói.

Đạo Nhất nghe miệng lười hắn sặc giọng giang hồ, như đám sơn tặc trong phàm nhân kia, lập tức sắc mặt sa sầm, nói:

- Tốt nhất là đừng gặp!

Diệp Phàm phất tay, bay đi về hướng phi thuyền kia, làm như muốn cười nó rời đi. Thế nhưng đột nhiên toàn thân hắn biến mất, chìm sâu vào trong Lục Đỉnh, khống chế nó đánh tới hướng trận đồ.

- Ngươi...

Đạo Nhất biến sắc.

- Tốt! Đạo hữu quả nhiên có lòng, ngươi và ta đều là đến từ Bắc Đẩu, vốn hẳn là đồng khí tương cầu, phù trợ lẫn nhau!

Viêm Kỳ cười to.

Nhưng, rất nhanh hắn ngạc nhiên nhìn cái đỉnh đồng xanh dán sát phía trên trận đồ mà qua, vẫn không đụng vào, từ trên không trung hành tinh xé rách hư không bay đi, trong nháy mắt biến mất.

Đạo Nhất gật gật đầu, dường như hiểu rõ, trong quá trình này cũng không ngăn cản.

- Đây là làm gì...

Hai ba vị Cổ Thánh còn sống bên cạnh Viêm Kỳ tuyệt vọng rồi.

Trong quá trình này, xa xa xuất hiện một cái lưới lớn, bao trùm chiếc mẫu thuyền vũ trụ của Diệp Phàm kia, che kín cả phiến tinh không.

Vừa rồi nếu Diệp Phàm bay về phương vị đó, vừa lúc chui đầu vô lưới, nhất định sẽ bị bắt. Ai cũng không nghĩ tới, hắn nghịch hướng mà đi, dán sát Cổ Hoàng pháp trận, từ đó bỏ chạy.

Đây là một tấm lưới lớn sáng lạn, như là dùng tinh tú đầy trời chế luyện mà thành, lóe ra từng đạo thần huy. Mỗi một mắt lưới đều giống như một đạo tinh hà, phủ lưới cả phân nửa vũ trụ.

- Tiểu bối này thật đúng là một con cá trơn trượt, như vậy mà cũng không bắt được!

Trong hư không, một lão già thở dài, buồn bực thu lưới, đúng là lão dong binh Hoắc Bạch kia.

Lão vẫn chưa lộ chân thân, âm thầm ẩn núp nhìn theo bóng hắn đi xa, nói:

- Ôi! Thật không nghĩ tới, trên người hắn có Tiên Đỉnh, nhưng lại vượt thoát!

Diệp Phàm cần chiến một trận, nhưng cũng không phải ở trong này, hai vị Đại Thánh ở đây đều có cầm Hoàng binh Cực Đạo, ngoài ra còn có Cổ Hoàng trận đồ, sa vào nơi đây tất phải bị tiêu diệt.

Hơn nữa, Thần ở trong này bị thiệt thòi, hơn phân nửa sẽ không từ bỏ ý đồ, bất cứ lúc nào sẽ quay trở lại, nơi đây không nên ở lâu.

“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, ta đã nghĩ mình là chim sẻ, không nghĩ tới còn có lão dong binh. Lão chết tiệt này không ngờ là một kẻ ngoan độc!” Diệp Phàm nguyền rủa.

- A...

Theo Thánh nhân của Thủy Vương tộc ngã xuống, cổ tinh đẫm máu, bên cạnh Viêm Kỳ Đại Thánh chỉ còn lại một mình Hỏa Kỳ Tử, những người khác đều đã chết.

- Lão hủ liều mạng cũng các ngươi!

Viêm Kỳ rống giận, thiêu đốt năng lực sinh mệnh, huyết tế Kỳ Lân Trượng.

Giờ khắc này, cách từ xa xôi vô tận đều có thể thấy được thần mang màu lam tại đây, xẹt qua vòm trời, chiếu sáng lên Vĩnh Hằng, còn rực rỡ hơn rất nhiều lần so với hằng tinh.

Lam kim thần trượng xé mỡ ra vũ trụ, phá vỡ một góc Cổ Hoàng trận đồ không trọn vẹn này. Viêm Kỳ mang theo Hỏa Kỳ Tử xông lên trời cao, thân thể hắn thiêu đốt hết phân nửa, nguyên thần nứt nẻ, phải trả một cái giá khó có thể văn hồi!

- Ngươi đi không được!

Đạo Nhất nhẹ giọng nói, hắn đứng tại chỗ, nhưng trận đồ lại càng thêm đáng sợ, thần quang quét ngang lục hợp, không có gì không phá vỡ.

Mà vị Đại Thánh mặc Tiên Y Đạo Diễn kia lại như bóng với hình, tập trung Viêm Kỳ không để cho lão có cơ hội đào thoát.

Tiên vụ cuồn cuộn, sát khí sôi trào, bao phủ toàn thân Viêm Kỳ, Cổ Hoàng trận đồ không cần thúc dục, tự hành phong bế bầu trời.

- Điện hạ! Ta liều chết cũng phải đưa ngài ra ngoài!

Viêm Kỳ toàn thân là máu, chỉ có phần đầu coi như hoàn hảo, các bộ vị khác tất cả đều là máu, đều sắp tan chảy.

- Viêm Kỳ!

Hỏa Kỳ Tử kêu lên.

- Lần này, ta sẽ trở thành tội nhân của Hỏa Lân Động, bởi vì ta không đưa Kỳ Lân Trượng ra được, chỉ có thể đưa một mình điện hạ ra ngoài, cần dùng thần trượng này ngăn cản bọn chúng, bằng không bọn chúng sẽ đuổi theo kịp điện hạ!

Viêm Kỳ phun ra một ngụm lớn máu, con ngươi liền ảm đạm.

Viêm Kỳ phun lên một ngụm tinh huyết, rồi sau đó thét lên giận dữ, thần trượng toàn diện sống lại. Thế nhưng Thần Y Đạo Diễn cũng như thế, không kém gì lão, tiến hành áp chế!

Cũng lúc đó, trận đồ tập trung vào lão, chém thần phách, sát nguyên hồn của lão.

- Viêm Kỳ ngài đi đi! Mang theo Kỳ Lân Trượng bỏ chạy!

Hỏa Kỳ Tử kêu to.

Viêm Kỳ không có trả lời, cả người càng ngày càng sáng lên, lão phóng ra lực lượng bất hủ, thân thể rất nhanh tan rã, tinh huyết Đại Thánh bị bốc hơi sạch sẽ.

Lão chỉ còn lại cái đầu dung hợp cũng Kỳ Lân Trượng, ánh mắt vô thần, thúc động Hoàng binh này, bổ ra một góc trận đồ, chấn thành một cái thông đạo hư không, đánh Hỏa Kỳ Tử vào trong đó.

- Hoàng tử ngài phải sống sót, tương lai bằng vào huyết mạch của ngài tối thiếu cũng là Chuẩn hoàng một thế hệ; mà thành tựu của ta cũng chỉ thế này không hơn được. Kỳ Lân Trượng sẽ bị bọn chúng thu lấy, nhưng không người nào có thể phong ấn vĩnh viễn. Hoàng binh không thể nhục, bọn chúng nhiều lắm là dùng Thần Y Đạo Diễn cũng trận đồ áp chế nó mấy chục năm, cuối cùng nó cũng sẽ bay đi, thần linh ẩn trong binh khí Cực Đạo không người nào có thể diệt, trừ phi Đạo Nhất trở thành Đại đế.

- Hoàng tử ngài phải bảo trọng, ta không thể hộ đạo cho ngài nữa rồi. Hoàng tử phải chọn người khác... Đạo Nhất nhân tài đáng sợ như vậy, có thể còn sống lâu...

Thanh âm của Viêm Kỳ dần nhỏ đi.

Hỏa Kỳ Tử rời khỏi chỗ chiến trường kia, thống khổ kêu to, nhưng tiến vào trong hư vô hắc ầm đều không thấy được, cũng nghe không được gì.

Thân thể Viêm Kỳ biến thành vùng máu, đầu cũng nứt nẻ, con ngươi ảm đạm, nhưng vẫn kiên trì hợp nhất cũng Kỳ Lân Trượng, ngăn chặn ở nơi đó...

Nước mắt nhòa hai mắt của Hỏa Kỳ Tử, mới vừa rồi hắn còn bất măn với Viêm Kỳ, giận sao lão lại thỏa hiệp, hận sao lão cúi đầu trước Đạo Nhất cũng Diệp Phàm, nhưng cuối cùng hết thảy đều là vì cứu hắn, hoàn toàn không phải vì mạng sống của mình.

- A...

Hỏa Kỳ Tử từ trong hư không rơi xuống, dừng ở trên một tử tinh, hắn vò đầu bứt tóc, quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng rống tê tâm liệt phế.

- Ta phải trở nên mạnh, tuyệt đối không dừng lại ở Chuẩn hoàng!

Hắn gào thét bi thảm, như một con dã thú bị thương, cô độc đau thương khóc hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.