Đại chiến kết thúc, điểm điểm đạo huy tản ra,
như một trận mưa hoa điêu linh, lưu lại chính là đau thương, thê lương nói
không nên lời.
Thân thể Viêm Kỳ trở thành vũng máu, đầu cũng
nứt ra, ở khoảnh khắc cuối cùng, con ngươi ảm đạm của lâo nhìn về hướng Bắc Đẩu
phương xa, lòng bi thương khôn cũng.
“Phốc!”
Một đạo quang xẹt qua, cái đầu nổ tung, nguyên
thần bắn tung như pháo hoa nở rộ, Đại Thánh một thế hệ của Hỏa Lân Động ngẵ xuống,
ảm đạm quy về bụi bậm.
- Con đường tu giả rất cô lạnh...
Chỉ có một câu như vậy phát ra, bay theo làn
gió rồi tắt.
Cả cổ tinh sương máu vờn quanh, tất cả đều thuộc
loại Thánh giả, trộn cũng một chỗ không thể phân biệt. Ngẫu nhiên có thể nhìn
thấy mấy mảnh xương trắng, dính tơ máu, kể ra bi thương vô tận kia. Một trận
chiến kết thúc, toàn bộ chư thánh Bắc Đẩu bại vong.
Cây cối rơi rụng, cành khô khắp nơi, một vùng
hoang vắng, thần tinh thứ năm trở thành xứng với cái tên tử tinh.
“Boong boong coong...”
Kỳ Lân thần trượng di chuyển ngân vang, dường
như có ý bi ai, cả vật thể màu lam chui lủi, vạn lũ sáng mờ, đáng tiếc lại
không đi thoát.
Thần Y Đạo Diễn sớm đã từ trên người vị Đại
Thánh kia bóc ra, “choàng” lên trên pháp trượng Cổ Hoàng, tiến hành trấn áp nó.
cũng lúc đó, trận đồ kia cũng co rút lại, đè ép về hướng Tiên Y.
Dưới song trọng trấn áp như vậy, làm cho Kỳ
Lân pháp trượng chậm rãi bình ổn lại, thần linh rơi vào trong giấc ngủ say, cuối
cùng không thể hoàn toàn sống lại.
Đạo Nhất đứng trong dãy núi, thật lâu cũng
không nhúc nhích, không mừng không giận không yêu không ghét, nhìn không ra dao
động tình cảm gì.
- Nhân thế như một hỏa lò, chúng ta đều ở
trong liệt hỏa hồng trần tranh đấu...
Hắn khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt khôi phục
thanh tĩnh, lộ ra vẻ sáng lạn vốn có.
Hắn cùng với Đại Thánh đều ra tay, thu dọn chiến
trường, luyện hóa thần tinh thứ năm biến thành một tinh thể bằng nắm tay, thu
trên tay, vô cũng trầm trọng, có thể ép sụp đổ vũ trụ.
Cũng lúc đó, ở chỗ sâu trong vũ trụ tối đen,
trong một chiếc mẫu thuyền vũ trụ, Hỏa Kỳ Tử ôm chân ngồi trong góc, mang theo
bi ai vô cũng vô tận, cô độc ra đi.
- A...
Tại chủ tinh Vĩnh Hằng, Loan Phong, Di La đại
khai sát giới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, phi thường dũng mảnh không
thể chống đỡ.
Viêm Kỳ bại vong, chư thánh ngã xuống. Một số
Tổ Vương không có đi thần tinh thứ năm liền gặp phải một hồi thanh toán, thập phương
bao vây tiễu trừ, bát hoang kịch chiến.
Một trận chiến này, Tổ Vương các tộc của Bắc Đẩu
đã chú định phải bại vong, không có Đại Thánh dẫn đầu, một nhóm người mạnh nhất
ngã xuống, một chiến dịch này không thể tránh khỏi chiến bại.
Vực ngoại, gió tanh mưa máu, trận đại chiến Bắc
Đẩu công phạt Vĩnh Hằng cuối cùng kết thúc, lưu lại nhiều Thánh cốt.
Ngoài ra, chư thánh Vực ngoại cũng gần như bị
diệt toàn bộ, vứt bỏ tánh mạng mà không thể có thu hoạch gì.
Sau cuộc chiến, khắp nơi Vĩnh Hằng vẫn không có
vui mừng, bọn họ khắc sâu nhận biết về sự khủng bố của Bắc Đẩu, từ đó kết thúc
sao? Ai cũng nói không rõ.
- Rời đi, thoát khỏi tinh vực Vĩnh Hằng!
Có một số đại gia tộc làm tốt dự định xấu nhất,
rút đi toàn bộ nhân mã khỏi nơi đây, dời đến một địa phương xa xa.
------------------------
- A... ô...
Tiếng kêu khóc bi thương vang vọng khắp Đông
Hoang, Cổ tộc chấn động mạnh, không dám tin đây là sự thực, ngay cả Viêm Kỳ đều
ngã xuống, Cổ Hoàng binh đều bị người giam giữ.
Một vài tộc đàn, chỉ có một vị tổ thánh, bởi
vì muốn chia một chén canh mà đi viễn chinh, kết quả từ đó suy bại, dẫn phát
đau thương bi ai.
Đây là một hồi thê thảm, làm cho đại địa Đông
Hoang ở Bắc Đẩu rơi vào cảnh đại loạn, rất nhiều người không thể chấp nhận kết
quả này.
Cổ tộc rống giận, một chiến dịch này kết thúc,
chỉ có một số ít cường giả như Cửu Hoàng Vương, Lân Thiên Vương, Ngưu Ma Vương
trở về, tin tức chiến bại quét ngang vạn tộc.
- Đau thương ôi thương đau! Biết bao nhiêu anh
kiệt vùi thây chốn tha hương, ngay cả Đại Thánh Viêm Kỳ một thế hệ cũng không
còn sống trở về!
- Đây là gánh nặng không thể chịu đựng, nhiều
người ngã xuống như vậy, viễn chinh Vĩnh Hằng phải trả cái giá quá lớn.
Khắp nơi đều khóc than, nhất là Hỏa Lân Động,
sát khí sôi trào, hận không thể đem chiến hỏa vô tận đánh khắp Vĩnh Hằng, muốn
tiến hành viễn chinh chung cực.
Viêm Kỳ ngã xuống, các cường giả bị diệt vong,
Hỏa Kỳ Tử nay cũng chưa thấy trở về, sinh tử không biết, thua trận hoàn toàn,
quá mức thảm đạm.
- Con đường thành tiên sắp mở ra, không biết
còn có bao nhiêu người nguyện ý viễn chinh...
Vĩnh Hằng là một mảnh xương khó gặm, hiện tại
khắp nơi đều chuẩn bị cho con đường thành tiên, không ai muốn tiêu hao tích lũy
từ trước đến nay...
- Sao có thể cứ như vậy kết thúc được, Nguyên
Thủy Hồ ta cũng Huyết Hoàng Sơn nguyên ý cũng chư vị đạo hữu đi nói chuyện phải
trái!
Cổ Hoàng thái cổ rất cường thế, không cam lòng
bại vong như vậy, có người đứng ra, muốn tiến hành chinh phạt lần thứ ba, tạo lập
uy danh hiển hách.
------------------------
Tại chủ tinh Vĩnh Hằng, Đạo Nhất đứng trên một
ngọn núi cụt, khắp nơi lá rụng bay bay, hắn nhìn lên bầu trời u ám, khẽ nói:
- Trường đại nạn đến rồi đây!
- Điện hạ chúng ta đi thôi!
Vị Đại Thánh tửng chiến một trận cũng Viêm Kỳ,
khoanh tay đứng ở phía sau hắn lên tiếng.
Đạo Nhất nói:
- Vĩnh Hằng tất bại, thực lực còn xa không thể
sánh với Bắc Đẩu. Mượn dùng Tiên uy Hoàng đạo cố thủ một vài năm không thành vấn
đề, có lẽ có thể đưa Thần vào đây!
- Cho dù có thể giữ được mười năm, rồi trăm
năm thì làm thế nào? Cuối cùng vẫn là bị người đạp phá. Bắc Đẩu là nơi tập
trung hậu nhân của chư Hoàng ở vũ trụ này.
Đại Thánh than nhẹ.
Đạo Nhất cười cười, nói:
- Có lẽ không đến nỗi tệ như vậy, hoặc giả vài
năm sẽ có biến đổi kinh người. Con đường thành tiên sắp mở ra ở Bắc Đẩu, thực nếu
xuất hiện, đâu còn ai quản tới nơi này?
Va chạm giữa các tinh vực tạm dừng một thời
gian ngắn ngủi, song phương đều bị áp lực thực lớn, gần như hít thở không
thông, bởi vì tiếp theo sẽ có một hồi cuồng phong mưa giông còn đáng sợ hơn.
- Điện hạ! Ngài không nên trì hoãn, hãy đi lên
con đường kia!
Đại Thánh nhắc nhở.
Đạo Nhất gật đầu, nói:
- Đúng vậy, cấp bách rồi! Ta cũng phải đi nhìn
thử xem, trên đường đi sẽ gặp những cường giả quán thể, để ta rèn luyện đến tuyệt
đỉnh.
- Tộc mạnh nhất trong vũ trụ này đều có một
cái tổ lộ, nhưng trăm sông đổ về một biển, cuối cùng sẽ quy về cũng một hướng,
điện hạ còn không biết sẽ gặp phải người nào đâu!
- Ngài nói xem, con đường này trọng yếu, hay
là con đường thành tiên trọng yếu?
Đạo Nhất mang theo vẻ tươi cười hỏi.
- Con đường thành tiên là Đại đế Cổ chờ mong ở
tình thế hỗn loạn, mà cổ lộ này thì có thể làm cho người ta trở nên mạnh, nghe
nói ở chung điểm sẽ có Cứu Cực Chỉ Biển, cuối cùng người nào xông qua đều sẽ chứng
đạo. Ta cũng không biết dường nào quan trọng hơn!
------------------------
Diệp Phàm thực hiện kế sách, dẫn phát lên cuộc
chiến mười năm giữa Tổ Vương Bắc Đẩu cũng Vĩnh Hằng, mà kết quả đây lại là một
bức tranh lót bằng máu và xương cốt.
Tiến hóa dịch giai đoạn thứ năm thành công rèn
luyện ra, mùi thơm ngát tràn ngập, làm cho tân Thiên Chi Thôn sôi trào, cái này
không thể nghi ngờ sẽ ảnh hưởng rất sâu xa, giúp cho Thiên Đình có đủ nội tình
để ứng phó với biến cố trong tương lai.
Thể nhưng hắn vẫn còn âu lo sâu sắc: tình thế
hỗn loạn lớn nhất từ thời vạn cổ đến nay sắp sửa xuất hiện, con đường thành
tiên có mở ra hay không? Không biết sau một trận chiến này trong thiên địa sẽ
còn lại gì, còn có thể gặp lại cố nhân hay không?
Diệp Phàm đề nghị Thiên Đình rời xa Bắc Đẩu,
cũng không ở Vĩnh Hằng, rời khỏi hết thảy mọi chiến trường, độc lập trong tinh
không chịu đựng trăm năm cô độc.
Ruộng lúa mạch vàng óng ánh, cá bạc tung tăng
trong hồ nước, đây là một mùa thu hoạch, Diệp Phàm ngồi ở đầu ruộng, nghe tiếng
bông lúa rào rào, trong lòng yên tĩnh.
“Chiến, chiến, chiến, sát, sát, sát, quá nhiều
chết chóc...” Từ khi rời khỏi Vĩnh Hằng, hắn cảm thấy có hơi mệt mỏi, nhưng đây
là con đường tu sĩ phải đi, đi ngược chiều trong gian nan khốn khổ mà tiến tới.
Hắn lấy ra cái đỉnh ngọc, bên trong chứa Tiến
hóa dịch giai đoạn thứ năm, uống vào một ít, còn lại giội lên người, bắt đầu
luyện hóa.
Hắn không nghĩ dựa vào thứ này thành Thánh,
nhưng không ngờ trong lúc nếm thử lại phát hiện, rào chắn Thánh vực của hắn vượt
qua người bình thường, độ vững chắc khiến người ta khiếp sợ, rất khó đánh vỡ.
Diệp Phàm không buồn, ngược lại nở một nụ cười,
vậy cứ tích lũy kinh người đi, đến lúc đó phá tan dập nát thân thể hóa thành
Thánh nhân.
Hắn dùng Tiến hóa dịch giai đoạn thứ năm luyện
thể, không thể trợ giúp hắn đắc đạo thành Thánh. Nhưng với Tề La thì có chết
cũng không rời được nó, bởi vì thứ này có chỗ hữu dụng đối với lão.
Suốt một năm hơn phân nửa thời gian Diệp Phàm
tĩnh tọa, thỉnh thoảng lại du lịch sơn thủy thăm ruộng vườn, tiêu ma hết sạch
sát khí, lật xem quyển đại đạo tự nhiên kia, cảm nhận bí mật của bản thân mình.
Tại trong quá trình này, hắn liên tiếp mở ra từng
chỗ từng chỗ bảo tàng trong thân thể, tinh túy ẩn chứa trong máu, thần linh tan
chảy trong xương cốt, một ý niệm đạo sinh... đủ loại bình thường này đều làm
cho chiến lực của hắn tăng lên.
Một năm tĩnh tu, một năm hiểu được, rốt cục Diệp
Phàm lại ra đi, lần này hắn mang theo Long Mã, không còn một người đơn độc ra
đi như trước.
Đều nói đây là một cái tinh không cổ lộ, khi Đế
còn trẻ tuổi đắc đạo có thể đều đẵ tới đây tranh phong, như vậy hắn có cưỡi
trên tọa kỵ chỉ có Đại đế Cổ mới có thể có được này, cũng không tính là gây vạ.
Mà trọng yếu nhất là Long Mã lần này không hề
kháng cự, chết sống đòi phải đi theo, một hai nói: muốn đi chứng đạo, ngày sau
trở thành Đại đé trước, cưỡi trên lưng Diệp Phàm.
Đương nhiên, loại câu nói vô liêm sỉ này liền
đổi lấy chính là một bàn tay to màu vàng, thiếu chút nữa đánh cho nó sụm giò.
“Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiều lưu thủy
nhân gia, cổ đạo tây phong sấu mã, tịch dương tây hạ...” (***) Tiểu tử đầu bóng lưởng ở
xa xa không biết hô loạn cái gì gọi là tiễn đưa.
- Bổn tọa mà gầy sao, ăn mấy Thánh nhân cũng
không có vấn đề gì!
Long Mã phát ra mấy tiếng “khịt khịt” trong
mũi, bước vào tinh không, từ đó đi xa.
Mọi người Thiên Chi Thôn tiễn đưa, yên lặng phất
tay. Lần này từ biệt không biết bao nhiêu năm mới gặp lại.
Cơ Tử, Thánh Hoàng tử sau vài năm cũng lần lượt
ra đi, đi lên lộ trình rèn luyện Hoàng đạo, từ đó chẳng biết đi đâu.
Bắc Đẩu biến chuyển bất ngờ, chư Thánh buông
xuống, nghe nói Thái tử điện hạ của Kim Ô tộc cũng tới rồi, dẫn phát chấn động
khắp tinh vực, các tộc đều đến triều bái.
Rồi sau đó người của Thông Thiên cổ tinh tới,
Câu Trần cổ tinh có cường giả tuyệt thế giáng xuống... phong ba của con đường
thành tiên càng ngày càng ác liệt!
Đáng tiếc, hết thảy đều không có quan hệ với
Diệp Phàm, từ ngày đó tại tinh vực này chỉ có truyền thuyết về hắn, mà không
còn có thể nhìn thấy bản thân hắn.
Mười năm, Diệp Phàm vừa đi chính là mười năm,
hắn cưỡi Long Mã đi dọc theo cổ lộ cô độc kia, truy tìm dấu chân các bậc tiền bối,
đi lên con đường thí luyện của người mạnh nhất.
Rời xa Bắc Đẩu, vượt qua Vĩnh Hằng, dọc theo
đường đi này nguy cơ không ngừng, huyết chiến không thôi, hắn là một đường đánh
giết mà tới.
Gặp phải mấy lần gian nan, đối mặt với cường
giả khủng bố người ngoài không thể tưởng tượng, cường đại như hắn cũng có mấy lần
phát sinh bất ngờ ngoài ý muốn, suýt nữa ngã xuống.
Hành trình mười năm này, hắn cũng không biết
đi tới phương nào, từng gặp Thánh Vương Nghĩ tộc, từng chiến với Tàn thánh
trong đá, từng đấu với dư nghiệt của Linh tộc, chém bụi gai, bay qua nhật nguyệt
mà đi.
Đây là mười năm hắn mệt mỏi vượt qua, cũng là
mười năm hắn thu hoạch phong phú, gặp hết cường giả này tới cường giả khác, gặp
ngàn vạn loại bí thuật, làm cho hắn nóng lòng cầu thành dùng Tiến hóa dịch gây
ra tệ đoan đều được hóa giải tiêu tan.
Tại trên đường đi này, hắn để lại một đoạn thần
thoại bất bại, ngay cả Long Mã cũng uy chấn dị vực, nổi lên uy danh hiển hách.
Đường xá xa xôi, mười năm vó ngựa đạp tinh vực
mà đi, vẫn chưa nhìn thấy một Sinh mệnh cổ tinh ý nghĩa chân chính nào, nhiều lắm
chỉ là tinh tú nhỏ khô càn trong vũ trụ.
Mà có một số chủng tộc, không cần sinh cơ, có
thể sinh tồn trong cô quạnh, tỷ như nói Tàn thánh trong đá.
Mười năm đại chiến, máu cũng lửa thanh tẩy,
làm cho Diệp Phàm tâm vững như sắt thép, con đường đạo dần hiện ra.
Mười năm rung chuyển, thiếu chút nữa chủ tinh
Vĩnh Hằng bị phá hủy, các đại tộc tổn thất nghiêm trọng, nếu không có một vị đầu
bạc lưng đeo hắc kiếm xuất hiện, hàn quang một kiếm giết chết mười tộc thái cổ,
chỉ sợ nơi này đã trở thành phế tích hoang vắng.
------------------------
Chú thích:
(***) Khô đằng lão thụ hôn
nha,
Tiểu kiều lưu thủy nhân gia,
Cổ đạo tây phong sấu mã.
Tịch dương tây hạ,
Đoạn trường nhân tại thiên nhai.
Trích nhiều người dịch:
Nguyên văn bởi Ngan Ha:
Cổ thụ xác xơ dưới nắng chiều
Chân cầu in bóng mái nhà xiêu
Vó câu lạc lõng qua lối cũ
Dáng ai cô lẻ cảnh tiêu điều
Hay nguyên văn bởi Ấm Sứt:
Chiều hôm lặng lấp bóng cây già
Cầu xanh, suối lạnh, một mái xa
Vẳng nghe tiếng ngựa khua lối cũ
Trong ánh chiều tà, nỗi thiết tha
Cây khô, cành cỗi, quạ chiều
Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà
Gió tây đường cũ ngựa già
Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời.