Già Thiên

Chương 1461: Chương 1461: Lai lịch Lão Tử




Trước sau xuất hiện hai vị phật, mọi người lòng sinh cảm ứng, lại đột nhiên có cảm giác khai ngộ, với cách đặc biệt ngộ đạo, đạt tới cảnh giới siêu phàm thoát tục.

Diệp Phàm trước hết bừng tỉnh, nhìn quét qua mọi người. Phát hiện cũng chưa bị mê hoặc, chỉ là một loại tâm cảnh ngộ đạo ghi chép trong cây, làm cho mọi người sinh cảm ứng. Lúc này hắn mới yên lòng.

Có liên quan với Phật Đà, nhưng không cần bài xích, thế gian có vạn pháp, có thể xem hết. nhưng không nhất định phải đi chung đường, đi chung hướng.

Một loại khí thế hùng tráng tự sinh, như là hàng ngày hai vị phật giảng đạo: khoan hồng độ lượng, đại từ đại bi, phân rõ thiện ác, giác ngộ chân lý...

Những người khác cũng đều tinh lại, yên lặng hiểu rõ, trước sau kiểm chứng, hiểu ra pháp cũng đạo của chính mình.

“Ầm” một tiếng, hai vị phật đột nhiên hào quang cực thịnh, rồi trước sau bước đi thong thả bốn hướng ở dưới cây bồ đề, Đông Nam Tây Bắc phân biệt bảy bước, cộng tất cả bốn mươi chín bước rồi ngừng lại, theo đó dị hoa rải ra, phóng ra hào quang sáng ngời.

- Cây bồ đề thật khó lường, ghi chép một loại đại cảnh giới, chí cao vô thượng của Phật môn. Với phật đồ mà nói có lẽ là một hồi may mắn lớn!

Cơ Hạo Nguyệt than nhẹ.

Đột nhiên, phiến lá cây lay động, lại xuất hiện một bức đồ hình khác, đây là một lão nhân râu tóc bạc trắng, trán rộng, ánh mắt đầy cơ trí. Vừa thấy chính là một cổ nhân có đại trí đại tuệ, có một loại khí chất thanh tĩnh vô vi.

Đương nhiên, một loại khí cơ càng cổ xưa hơn ập vào mặt, như là xuyên qua cả bộ cổ sử Nhân tộc, cực kỳ xa xôi.

- Ta như thế nào cảm thấy, hình ảnh này như là từ đầu cuối thiên địa truyền đến.

- Đây có lẽ là nhân vật ở thời đại thần thoại chăng? Dù sao cây bồ đề từng phân biệt thuộc về Thiên Tôn, Đại đế bất đồng!

Bàng Bác cũng Long Mã bàn luận. Người này khẳng định vô cùng cổ xưa, năm tháng lắng đọng lại, như là từ thời cổ xưa thổi phá màn sương mù hiện thân ở nơi này.

Trên thực tế, cũng đúng như thế, từ Thích Già Ma Ni đến A Di Đà Phật, tiếp đến người này, đây là một cái quá trình từng bước tiến ngược dòng thời gian.

- Ta thấy thế nào có điếm nhìn quen mắt?

Cơ Tử Nguyệt mơ hồ nói.

Cơ Hạo Nguyệt nghe vậy thân thể chấn động, như là nhớ tới điều gì, lộ ra thần sắc khó tin, nhìn về phía muội muội.

- Hạo Nguyệt huynh! Có phải nhận thấy được cái gì không?

Bàng Bác truy hỏi.

Bên cạnh, Cơ Tử Nguyệt cũng cả kinh, trong đôi mắt đẹp bắn ra tia sáng kinh người, nói:

- Là ông ấy, đã từng tới Cơ gia chúng ta, các lão tổ thúc nhà ta đều gặp qua!

- Cái gì, các người từng thấy người này, lão nhân từng tới Cơ gia?

Ngay cả Diệp Phàm đều khiếp sợ.

Cơ Tử Nguyệt gật đầu. mắt ngọc mày ngài trên mặt tràn ngập vẻ bất ngờ, nói:

- Đúng vậy! Khoảng hơn hai ngàn năm trước, có một lão nhân cưỡi trâu từng đến bái phỏng nhà chúng ta. Một số lão nhân trong tộc từng gặp mặt, để lại hình vẽ trong thư các, ta cùng với ca ca trong lúc vô ý nhìn thấy!

Lão Tử!

Năm đó, vị cổ nhân có đại trí tuệ này vượt qua tinh không buông xuống Bắc Đẩu, từng đi qua Cơ gia. Trước kia Diệp Phàm đã từng nghe huynh muội hai người nói tới.

- Điều này sao có thể, Lão Tử... là cổ nhân ở thời đại thần thoại, vẫn không có chết ư!?

Bàng Bác có cảm giác tinh thần rối loạn: Điều này thật sự nghe mà rợn cả người.

Diệp Phàm ngẩn người, hắn nghĩ tới một ít truyền thuyết ở bến bờ tinh không khác, suy nghĩ đến xuất thần, suy xét tinh tế cẩn thận hoặc giả có thể giải thích được một ít vấn đề.

Tục truyền, Lý thị đang giật quần áo bên bờ sông đầu thôn, nhặt được một quả mận vàng, bởi vậy có thai sinh con, nhưng vừa mới sinh ra đầu tóc lông mi bạc trắng, và lại có hầm râu bạc trắng xỏa tung, vì thế được gợi là Lão Tử.

Đối với người đời sau mà nói, điều này hiển nhiên quá mức vớ vẩn. bị cho là lời nói vô căn cứ, cảm thấy thật khó tin, nhưng hiện tại xem ra có thể có ẩn tình gì khác không chừng.

- Loại chuyện này cũng có thế tin sao, chỉ là tạo ra để Thần thánh hỏa cổ nhân!

Cơ Hạo Nguyệt chau màv.

- Không! Đây là truyền thuyết dân gian ở cố hương chúng ta, Diệp tử! Ngươi có phải nghĩ tới cái gì hay không?

Bàng Bác hỏi.

Diệp Phàm gật đầu, nói một ít suy đoán.

Theo sách sử ghi lại, Lão Tử sinh ra ở huyện Khổ nước Sở, hiện nay là Lộc Ấp thuộc tinh Hà Nam, ở vào thời kì Xuân Thu hơn hai ngàn năm trăm năm về trước. Một số truyền thuyết nói rằng khi sinh ra tóc ông đã bạc trấng. vì ông đã nằm trong bụng mẹ 8 hay 80 - năm, điều này giải thích cho cái tên của ông, có thể được dịch thành “bậc thầy già cả” và “đứa trẻ già”. Địa phương ông sinh sống từng nhiều lần phát sinh lũ lụt bất ngờ.

Lũ lụt bộc phát bất ngờ thực nghiêm trọng, núi lở đất sụp, có thể thấy được sách xương, bia đá các thứ, cũng có hài cốt lô ra, trôi theo dòng nước lũ.

- Con người sao có thể vừa sinh ra đã đầu bạc râu bạc trắng giống như lão nhân...

Diệp Phàm suy đoán, Lão Tử là một cổ tôn trong cơ thể có kết Luân hồi ấn, sau khi lũ bất ngờ bộc phát, bị lũ lụt từ trong bụng núi vọt ra. Khi dòng chảy chậm lại, ỏng trôi xuống, được Lý thị phát hiện vớt lên bờ.

- Hiển nhiên, lão nhân có lai lịch thật lớn, là Thiên Tôn thời đại thần thoại, trong cơ thể có kết Luân hồi ấn. Nguyên thần ngày xưa đã chết, nhưng thân thể như trước bất hủ, sinh ra linh trí, là Lão Tử kiếp này!

Bàng Bác nghe nói trợn mắt há hốc mồm, sau đó thở dài:

- Diệp tử! May mà đang ở tinh không này, bằng không nếu là ở địa cầu mà nói như vậy, ngươi sẽ bị người ta phun nước miếng đủ chết rồi!

- Ta cảm thấy rất có thể là vậy!

Long Mã mới mặc kệ gì khác, cho rằng người gợi là Lão Tử chính là một vị Thiên Tôn ở thời đại thần thoại, sau khi lũ bất ngờ bộc phát mới thấy lại ánh mặt trời.

Cây bồ đề xanh biếc, bọn họ ở dưới tàng cây ngộ đạo, bàn luận về pháp, nghiền ngẫm về đạo chính thống của cổ nhân, bàn về khả năng trường sinh... Trong lúc nhất thời rất nhiều cảm khái.

- Diệp Phàm...

Đột nhiên, ở bên ngoài truyền đến tiếng kêu to, âm thanh rung trời giống như một thiên thần đang rít gào, chấn động khí huyết mọi người sôi gục cuồn cuộn.

Mười thánh giả, Cổ Kim Bằng đều hoảng sợ, người này là người phương nào mà thực lực cường đại như vậy. Lại có thể xuyên thấu qua pháp trận dầy đặc, truyền thanh âm vào đây.

Diệp Phàm, Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt vừa nghe đến tiếng kêu gọi tất cả đều ngấn ngơ, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, thật sự quá bất ngờ, đây là một cố nhân.

- Là hắn sao?

- Đúng vậy, là Hầu ca!

Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, lúc này lại nghe được thanh âm của Thánh Hoàng tử. Liền rất nhanh làm tan rã trận văn. từ trong đại trận đi ra. Vừa lúc nhìn thấy một con Thánh Viên miệng thiên lôi, con ngươi vàng chói, cả thân thể kim quang rực rỡ.

- Khó trách cường đại như vậy, dĩ nhiên là Đấu Chiến Thánh Viên trong truyền thuyết!

Đám Thánh giả Hắc Hùng hết hồn. Gặp được một loại huyết mạch đáng sợ nhất.

- Hầu ca!

Bàng Bác cười to.

Diệp Phàm, Cơ Hạo Nguyệt tất cả đều bước ra nghênh đón. Điều này thật sự rất bất ngờ. Thánh Hoàng tử cũng xuất hiện ở Bỉ ngạn, vượt qua tưởng tượng của mọi người.

- Thấy rõ không! Hầu tử này là tiểu đệ ta! Năm đó chúng ta từng cùng nhau giết chết Thiên Hoàng tử!

Long Mã ở phía sau khoác lác cũng đám Hoàng Kim sư tử, Thanh Loan.

Một đám người mắt trợn trắng, cũng nhau khinh bỉ hắn.

Thánh Hoàng tử phong thái càng hơn xưa, hoả nhãn kim tinh, bộ lông sáng lạn, tinh khí thần như là ngọn lửa đang bùng cháy bừng bừng khiếp người.

“Ầm!”

Hắn vừa tới liền tung một chưởng vào Diệp Phàm, khí phách cương mãnh làm cho khắp nơi mai táng Thần Ma đều rung chuyển, trời sụp đất nứt!

Mọi người đều biến sắc, một chưởng này rất mãnh liệt, huyết khí như đại dương mênh mông, người bình thường sao có thể chịu đựng?

Diệp Phàm thấy thế, ung dung vung tay quyền, hai người va chạm, “ù ù” vang động, vô cùng đáng sợ.

- Không tệ! Lời đồn đãi quả nhiên là thật! Ngươi một người giết tất cả chí cường giả phiến tinh không này!

Thánh Hoàng tử cười ha hả, ngừng công kích, chào hỏi mọi người.

Thì ra hắn mới vừa buông xuống viên cổ tinh này, liền nghe được sự kiện Diệp Phàm đại khai sát giới, huyết tẩy nơi mai táng Thần Ma, liền trước tiên tìm tới, sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Chiêm chiếp...

Tiểu Bất Điểm tiến lên, chen vào đám người, dùng đầu cọ cọ bàn tay to của Thánh Hoàng tử.

- Đây là... quả trứng Thiểm Điện Hoàng Điểu năm đó à?!

Hầu tử cũng thực giật mình.

Ở địa phương này gặp lại, mọi người đều có cảm giác như giấc mơ, tự nhiên phải ăn mừng một phen, liền cũng nhau đi ra ngoài Thần Ma lình.

Nhiều năm qua như vậy, rất đông Đại Thánh đến khiêng quan tài, Thần lão cầm Sát trận đồ đến công kích, sớm đã đánh ra một thông lộ an toàn, có thể ra vào vùng tuyệt địa này.

- Hầu ca! Sao huynh lại tới đây?

Bàng Bác hỏi.

- Ta đang lưu lạc trong tinh không, mấy chục năm nay luôn nghe được một ít lời đồn đãi. cái gì quan tài Để, Sinh mệnh cổ thụ, nên một đường truy tìm. vượt qua rất nhiều cổ vực, rốt cục thì tới nơi này!

Thánh Hoàng tử nói.

Năm đó, Thánh Hoàng tử được Đấu Chiến Thắng Phật chỉ điếm, tiến vào vùng phụ cận nơi mai táng này, cũng chính là tổ sơn của Thánh Viên nhất mạch. Từ nơi đó hắn phát hiện vực môn tiến vào tinh không, lập tức về tới tổ tinh của họ.

- Hầu ca! Đoạn Đức tên hỗn đản kia có tính lại chưa? cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để cho hắn phát hiện chỗ mai táng quan tài của lão Thánh Hoàng!

Long Mã cười hắc hắc nói.

- Biến đi!

Thánh Hoàng tử trở lại tố tinh, phát hiện chỉ còn là một vùng hoang vắng, không có một tộc nhân nào. Thời điểm tổ tinh nhất mạch này toàn thịnh, cũng không có mấy người, ngày nay lại tuyệt diệt.

Hẳn ở nơi đó tìm được vực môn. liền di chuyển tới các phiến cổ vực, luôn trên đường lưu lạc tôi luyện chính mình, đánh giết ra một con đường vô địch.

- Đúng rồi! Huynh thật sự là Hầu ca sao, sẽ không phải là Lục Nhĩ Mi Hầu kia chứ?

Đi tới đi lui, đột nhiên Bàng Bác phun ra một câu như vậy.

Mọi người đều cả kinh, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, Hầu tử nói ra không ít bí sự ở Bắc Đẩu, con Lục Nhĩ Mi Hầu kia khẳng định không biết.

- Các ngươi nói có một Thần Viên rất giống ta phải không?

Thánh Hoàng tử ánh mắt dựng thẳng lên.

- Con khỉ đó thực không đơn giản, nhất định phải cẩn thận!

Diệp Phàm nói.

- Những năm gần đây ở trong tinh không cái gì ta chưa từng gặp qua, không cần sợ nó!

Hầu tử nói, kể lại rất nhiều sự kiện trải qua.

Đặc biệt nhắc tới, nó từng gặp được một con trâu xanh cổ quái, tên gọi là Ngưu Thần Vương, cố ý muốn kết bái làm huynh đệ với hắn.

- Là con trâu xanh của Lão Tử kia!

Diệp Phàm kinh hãi, thời điểm ở Tử Vi cổ Tinh Vực hắn từng nhìn thấy dấu vết của Ngưu Thần Vương.

- Ngươi sao biết được?

Thánh Hoàng tử kinh ngạc.

- Bọn họ đi nơi nào? Huynh có gặp Lão Tử không?

Bàng Bác hỏi, vừa rồi ở dưới cây bồ đề nhìn thấy kiếp trước của Lão Tử, lại từ trong miệng Hầu tử biết tung tích, tự nhiên hắn cả kinh hỏi tới.

- Ngưu Thần Vương mời ta cũng đi, nói là định đi tới một chỗ cổ địa cực kỳ trọng yếu. nhưng bị ta cự tuyệt!

Thánh Hoàng tử đáp.

- Vì sao huynh cự tuyệt?!

Mọi người đều thật tiếc nuối và kích động. Bởi vì bọn họ biết thân phận của Lão Tử quá mức không tầm thường, cổ địa tìm tới khẳng định không tầm thường.

- Nó là tọa kỵ của người khác, nếu ta cũng đi một chỗ với nó, chẳng phải là tự làm mất mặt. mà còn bị người ước thúc sao!?!

Thánh Hoàng tử trợn trừng cặp mắt vàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.