Thiên địa rung chuyển, trong màn sương mù hỗn
độn, một cái thân ảnh mơ hồ đi tới, thân hình to lớn. tóc đen dày rậm, ở trong
sương mù lộ ra hai luồng ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào Kim Xà đại lang quân.
Diệp Phàm đến đây rồi, từng bước một bức tới
trước, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh treo trên đỉnh đầu. miệng đinh hướng ra phía ngoài
buông xuống hỗn độn cũng mẫu khí như thác nước bảo hộ hắn ở trong đó!
Hắn có lực công kích cường đại, Thiên Đế Quyền
dập nát hết thảy mọi ngăn cản, vạn linh tránh lui, không người nào có thể tranh
phong. Ngày nay, lại có binh khí phòng ngự như vậy, một công một thủ, có một
không hai trong cũng cấp.
Hơn nữa. mặt công phạt của cái đỉnh này còn
chưa xuất hiện!
- A...
Kim Xà đại lang quân ngửa mặt lên trời thét
dài, huynh đệ chết trận trong lòng hắn có đại hận, hôm nay lại bị bức tới nông
nỗi này, ngay chính mình cũng nguy rồi.
Tuy rằng trong tay có tổ khí nhưng hắn biết rõ,
tất nhiên Diệp Phàm cũng có chuẩn bị cường đại ở phía sau, bằng không ngày đó
Kim Xà nhị lang quân sẽ không ngã xuống một cách khó hiểu như vậy.
- Sát!
Hắn lớn tiếng gào rống, thúc dục Đằng Xà Trận
đồ, chấn cho Cơ Hạo Nguyệt phun ra một ngụm lớn máu, thân mình bay tung ra ngoài,
nhưng thủy chung không thể chạy đi.
Bởi vì, cấp bậc chiến đấu này, người không phải
là trọng yếu nhất, mà binh khí cổ mới là căn bản, bất kể mặt bảo kính kia hay
là Đằng Xà đồ của hắn, đều là tổ bảo chí cường chí đại của một tộc.
“Ầm!”
Vòm trời nơi này dập nát. bảo kính lưu động
hào quang sáng rọi, buông xuống vô số dải tơ tạo thành một đoàn hào quang mông
lung bao bọc Cơ Hạo Nguyệt bay tung ra ngoài xa tới mấy vạn trượng, toàn thân hắn
đẫm máu, xương cốt bị gãy rất nhiều chỗ.
Kim Xà đại lang quân cũng không dễ chịu gì,
ngay ngực hắn lòm vào, trái tim đều gần như bị kính quang đè ép sắp nổ tung,
phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt trong cơ thể bị chấn vờ gần như muốn lòi
ra ngoài.
- Để cho ta tới đi!
Diệp Phàm tới phụ cận, ngăn cản Cơ Hạo Nguyệt
một mình tiến lên, đối mặt với chí cường giả trẻ tuổi của Đằng Xà bộ tộc. Cơ Hạo
Nguyệt ho ra một búng máu, rời khỏi chiến trường, cầm kính đứng xem cuộc chiến.
- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi giết ba bào đệ của
ta, mối thù sâu tựa biển này, ngươi chết trăm lần cũng không đủ báo!
Kim Xà đại lang quân nghiến rãng nói.
Thù này quá lớn, hắn hận không thể đánh chết
tươi kẻ thù phía trước, nhưng lại biết khó mà thực hiện, ngược lại có thể bị
hai đại cường giả đánh ngã xuống nơi này. Rơi vào tình cành này cũng chỉ có huyết
chiến.
- Vậy đi đoàn tụ với huynh đệ ngươi đi!
Diệp Phàm lạnh lùng nói. Hắn không muốn nhiều
lời, khí thế hùng tráng, hóa thân chính nghia... những chuyên này đều không nhất
thiết phải nói... Trên thực tế chính là đối phương khinh người quá đáng, năm đó
chủ động chọc tới hắn, đồng thời muốn đánh chết, kết quả đều bị hắn xử.
Kim Xà đại lang quân con ngươi âm u lạnh lẽo,
trên đầu hắn Trận đồ bay múa, hóa thành một đoàn tiên quang bất hủ bay về phía Diệp
Phàm, quát lớn:
- Để ta nhìn thử xem, rốt cuộc ngươi có tổ khí
gì!
Lúc này đã chạy không thoát, chỉ có huyết chiến,
không thể không liều mạng, hắn dùng hết toàn lực làm cho Đằng Xà đồ sống lại,
“ù ù” vang động, đánh về phía Diệp Phàm nơi đó.
“Ầm!”
Cái đỉnh treo trên đầu Diệp Phàm nổ vang,
buông xuống mẫu khí càng dày đặc, che phủ thiên địa bao bọc toàn thân hắn vạn
pháp không xâm nhập. Hơn nữa, đúng lúc này bên trong miệng đinh xuất hiện một mảng
lục quang, sáng lóng lánh như ngọc bích, chặn lại áp lực thật lớn phía trên
giáng xuống kia.
- Đó là cái gì?!
Kim Xà đại lang quân mở Thiên Mục, dùng hết khả
năng có được quan sát, muốn tìm hiểu cho bằng được. Nhiều năm qua bí khí của Diệp
Phàm này vẫn luôn làm cho hắn nghi hoặc.
Trong một mảng ráng màu xanh biếc, Đằng Xà Trận
đồ gào thét,
rồi không ngờ lại bay ngược lên, trực tiếp chìm vào vòm trời, sau đó trong nháy
mắt không thấy bóng dáng.
Kim Xà đại lang quân nhìn thấy cảnh tượng này
không khỏi kinh sợ, đồng thời đám Cửu Nhàn Bích Thiềm, Đế Thiên, Sân Lam, Đại
Ma Thần, Thiên Lang... cũng vô cùng khiếp sợ, đây rốt cuộc là vật gì, mà uy lực
quá mãnh liệt như vậy?
Diệp Phàm thần uy lẫm lẫm đi tới trước, thân
thể mơ hồ trong màn sương mù lượn lờ, cái đỉnh trên đầu chìm nổi, hào quang màu
xanh trong miệng đỉnh lan rộng, thật lâu không thể bình ổn.
Kim Xà đại lang quân tuyệt vọng, Đằng Xà Trận
đồ đều bị dọa cho khiếp sợ bay đi, trốn vào chỗ sâu trong vũ trụ, thế này còn
làm sao đánh?
Tuy nhiên. Diệp Phàm cũng không tế ra cái
đính, chân thân công kích tới phía trước, phải với bí thuật cường đại nhất của
mình giết địch. Chỉ khoảng nửa khắc, vầng hào quang xanh biến mất, nơi đây khôi phục bình
tĩnh.
- Ngươi muốn dùng chân thân chiến với ta một
trận! Tốt lắm, cầu còn không được!
Kim Xà đại lang quân thấy được một tia hy vọng, thần sắc âm lãnh,
toàn thân xương cốt “rốp rốp” vang động. thi triển thần công phóng vọt tới phía
trước.
“Ầm!”
Diệp Phàm quyền động bát hoang, kình khí màu
vàng mãnh liệt cuồn cuộn cuốn tới trước. Thân mình Kim Xà đại lang quân chấn động
kịch liệt, “bịch bịch...” thối lui lại, toàn thân đều là vết thương chảy xuống
đầy máu tươi.
Một chiến tích này của Kim Xà đại lang quân đủ
để kiêu ngạo: hắn dùng cứng chọi cứng với Diệp Phàm đang bước chân vào lĩnh vực
cấm kỵ, mà thân thể không bị hủy, đây đã là cường đại biết bao, có mấy người có
thể tranh phong thân thể CÚng chắc với Diệp Phàm?
Nhưng hiện tại lại có điều thật đáng buồn.
Hai người gIao thủ, đại chiến kịch liệt. Kim
Xà đại lang quân hóa thành hình người, thần sắc dữ tợn, đầu đầy sợi tóc màu
vàng bay múa, như là ngọn lửa đang bùng cháy, sát khí sôi trào.
Một trận chiến này đánh đến hơn chín mươi hiệp,
vượt qua tất cả mọi người trước đó, hơi có xu thế long tranh hổ đấu. Nhưng mọi
người đều biết rằng Kim Xà đại lang quân không xong rồi, toàn thân đẫm máu,
xương cốt nứt vỡ khắp chỗ, bị thương nặng cực kỳ đáng sợ.
Hiện tại nhìn không ra cái gì, nhưng khẳng định
thân thể hắn đã hòng bét, bên trong gân mạch xương cốt bất cứ lúc nào sẽ vỡ
nát!
- A...
Kim Xà đại lang quân rống giận, thân thể rốt cục
không chịu nổi, bắt đầu nứt nẻ, nhưng đúng lúc này, ngay xương trán hắn lại sáng
rực lên. bay ra một con Kim Xà nhỏ dài cờ bàn tay, phóng ra thần lực bất hủ,
bay tới công thẳng vào Tiên Thai của Diệp Phàm.
Đằng Xà Hóa Thần!
Loại công pháp này rất yêu tà quỷ dị, là nguyên
thần, hồn phách lột xác “thoát thai hoán cốt”, thưc hiên thăng hoa. lớn manh thần
thức bản thân!
Con Đằng Xà nhỏ này, trong miệng ngậm một cái
chuông nhỏ màu vàng, chỉ trong nháy mắt lập tức đã tới trước mặt Diệp Phàm.
Như là tiếng chuông tang reo vang, sóng âm tiếng
chuông lan rộng dập nát vạn vật, cực độ đáng sợ! Nó tiến sát tới trướcVạn Vật Mẫu
Khí, nhưng cuối cùng lại khó có thể xuyên thấu vào.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một vẻ cười lạnh
lùng, thu cất cái đỉnh vào Tiên Thai, để mặc cho con rắn nhỏ kia vọt tới gần. Ngay
xương trán hắn tỏa hào quang rực rỡ, một tiểu nhân màu vàng bàng nẳm tay bước
ra một bước, không có ôm cái đỉnh, không hề cầm binh khí, chỉ là sử dụng một
quyền!
Tiểu nhân màu vàng là nguyên thần của Diệp
Phàm, nó thi triển
cũng là Thiên Đế Quyền, rực rỡ lóa mẳt, rung chuyển khắp cả nơi mai táng Thần Ma, làm
cho nguyên thần của mỗi người đều không ổn định, gần như sắp nổ tung.
“Boong...”
Tiếng chuông tang vang vang: không biết vì ai mà kêu vang. Diệp Phàm không
việc gì, ngược lại con rắn nhỏ màu vàng kia đứt từng khúc, rồi sau đó cái chuông
nhỏ màu vàng trong miệng nó đột nhiên nổ tung.
Một tiếng nổ nhỏ, thân thể Kim Xà đại lang quân
cũng tan rã theo, máu loãng văng khắp nơi, hắn trở thành một màn sương máu, hình thần câu diệt.
Bốn vị chí cường giả trẻ tuổi của Đằng Xà nhất
mạch đi lên cổ lộ đại sát tứ phương, tiêu diệt nhiều tộc, đánh đâu thẳng đó,
không gì cản nổi, trên tay dính đầy máu tươi, kết quả lại cũng chết trận sa trường,
tất cả đều bị một người Diệp Phàm đánh gục.
Khắp nơi rơi vào tĩnh lặng, ai có thể chống lại
được?
Tới ngày nay, có Thánh thể Nhân tộc, từ đó ai dám
xưng tôn? Tối thiếu ở vùng tinh vực này đã không có.
Lời tiên đoán trước khi chết của Thanh Hoàng đạo
nhân đã trở thành sự thật: rất nhiều cường giả, thiên kiêu các tộc, hơn phân nửa
đều ngã xuống, vả lại đều chết ở trong tay một người, máu nhuộm đỏ Bí Ngạn.
Những người này xưng hùng trên một cổ lộ, được
xưng là mạnh nhất, là chí tôn trẻ tuổi của một vực, nhưng tới tinh vực rộng lớn
này cũng chỉ đành lưu lại bi thương.
Trên thực tế, từ xưa đều như thế, bi kịch như
vậy luôn luôn lặp đi lặp lại, mỗi một đại thế đều là anh kiệt đạp trên đống thi
thể hài cốt đi lên tới thịnh thể huy hoàng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại đâu
đâu cũng là biển máu núi xương.
- Hạ xuống màn che rồi...
Đám người Đế Thiên xoay người bước đi, bọn họ
đang ở bên cạnh chiến trường, tuy rằng chưa ra tay, nhưng cũng có thể sẽ bị xử
lý.
Diệp Phàm tung quyền đánh ra khắp bốn phương tầm
hướng, một đạo tiếp một đạo chùm tia sáng màu vàng dập nát vòm trời, tan biến vạn
vật, diệt ngang hết thảy địch nhân còn lại.
Thiên Lang đầu bạc phía sau lưng gần như bị
đánh xuyên qua, xương trắng ló ra dày đặc, máu tươi vẩy ra, Cừu Nhãn Bích Thiềm
bay tung, toàn thân đẫm máu, Đe Thiên, Đại Ma Thần, Sân Lam thân thể cũng chấn
động mãnh liệt, kết quả chỉ có năm người bọn họ thoát đi.
Tất cả người còn lại đều bị một quyền đánh nổ
tung trong thiên địa, hóa thành màn sương máu... Đây là một hồi đại sát kiếp, Diệp
Phàm đồ sát sạch sẽ anh kiệt của các tộc.
"Chí tôn chỉ có một!” Vạn dày núi khe rạch đều reo vang.
Tới hiện tại, không cần nhiều lời, biếu hiện của
Diệp Phàm đủ để thuyết minh hết thảy, đánh tới thế gian không người nào dám
xưng tôn.
Tối thiếu, người tranh hùng trên Đế lộ tại
tinh vực này không có người nào dám đứng ra!
Cây bồ đề lay động, vang động rì rào, bọn họ đã
đổi chỗ, mọi người đều ngồi xếp bằng dưới tàng cây bồ đề. Bàng Bác, Long Mã, Cơ
Hạo Nguyệt... chuyên tâm chữa trị thương thế.
Diệp Phàm cũng đứng dưới tàng cây không nhúc
nhích, nhớ đủ loại hiểu rõ vừa rồi, cũng cố đạo quả của mình.
Cây bồ đề, rễ cây như rồng, đâm sâu dưới lòng
đất, đầy phiến lá cây lay động “xào xạt” vang động như tiếng hoàng chung đại lữ
nổ vang. Diệp Phàm, Cơ Tử Nguyệt, Tiểu Bất Điểm... đều trong lòng yên tĩnh, ngộ
đạo thì ngộ đạo, chữa thương thì chữa thương, tinh khí thần hợp nhất đến gần với
tự nhiên.
Cũng không biết qua bao lâu. cây bồ đề truyền
ra tiếng tụng kinh, như lẩm nhẩm đọc kinh thư, rồi xuất hiện một bức lại một bức
hình ảnh kỳ dị, khiến mọi người đều kinh di không hiểu.
Nếu nhìn kỳ có thể cảm thấy được, đây là bắt đầu
từ cận đại, dần dần đi ngược về viễn cổ, trước sau hiện ra mấy thân ảnh, khí chất
mỗi thân ảnh không giống nhau.
Cơ Hạo Nguyệt, Long Mã, Cổ Kim Bằng... đều lần
lượt thức tỉnh, kinh ngạc nhìn hết thảy sự kiện này.
- Chẳng lẽ là Thích Già Ma Ni?!
Bàng Bác kêu lên sợ hãi, người thứ nhất xuất
hiện rất giống tượng phật cung phụng trong chùa chiền ở địa cầu. Điều này làm
cho mọi người kinh nghi một hồi: Đây là lạc ấn của chí tôn ngày xưa lưu lại hay
sao, có hay không nói về vấn đề gì, hay là có nguy hiểm gì sẽ xảy ra?
Bóng dáng lại lóe lên. xuất hiện một tòa tượng
phật mơ hồ khác, phong cách cổ xưa tang thương, như là một đoạn năm tháng, lại
như một đoạn lịch sử, từ quá khứ kia chảy xuôi đến đây.
- Đây là... A Di Đà Phật!
Cơ Tử Nguyệt cùng với huynh trường đồng loạt
biến sắc, người thứ hai xuất hiện rất mơ hồ giông giống như tượng phật cung phụng
trong Đại Lôi Âm Tự ở Tây Mạc.