Dưới bầu trời, sương mù hỗn độn lượn lờ. một
thân ảnh mông lung mờ ảo đơn độc đứng trong thiên địa, đối mặt với mọi người,
không thấy rõ hình dáng chỉ có một đôi mắt sắc bén khiếp người, xuyên thấu qua
màn sương mù bắn ra, khiến mọi người phải hít thở không thông.
Một người mà thôi, đứng phía trước quần hùng,
lạnh lùng mà đứng trấn áp mọi người. Nơi này lập tức lặng ngất như tờ, mọi người
tim và gan đều phát lạnh, không tự chủ thối lui lại.
Diệp Phàm xuất quan, tự khai sáng ra Đế quyền
đại thành, chấn động cổ kim, đứng sừng sững ở lĩnh vực cấm kỵ, tại trường không
có đối thủ, không người nào có thể tranh phong!
Rất nhiều người muốn chạy trốn cũng không được,
đều bị nắm tay màu vàng xuất hiện ngang trời đánh nát. bị chặn giết trên đường biến
thành màn sương máu. rồi dần tiêu tan. Dù có tốc độ nhanh mấy đi nữa đều không tránh
khỏi, chỉ có thể uổng mạng.
Chỉ có một mình hắn nhìn xuống bầu chiến trường
mênh mông, khí nuốt núi sông, làm cho mỗi người đều kiêng kị, không dám vọng động. Đây là một loại
khí thế hùng tráng chân chính độc tôn thiên hạ!
- Vô lượng Ma tôn! Bổn tọa phải tính sổ ngươi!
Địa Thi cất bước đi tới phía trước, rốt cục hắn
quyết định ra tay.
Trên thực tế, Diệp Phàm đã tập trung vào bọn họ,
thần sắc lành đạm nhìn chằm chằm vào mấy nhân vật trọng yếu Địa Thi, Thôn Thiên
Thú... sát khí xuyên qua vạn dặm.
Nghe nói, Địa Thi là đệ tử của A Di Đà Phật Đà
chết đi ba mươi mấy vạn năm trước, nhưng trong cơ thể kết xuất Luân hồi ấn,
thân thể xuất ra linh hồn, nên kiếp này mới từ trong địa huyệt đi ra giống như
sống lại một đời khác.
Đương nhiên, người này sớm đã không phải là người
trước, nguyên thần đã thay đổi, là một cái thân thể mới nhưng dung mạo không có
gì biến hóa.
Ngày nay, hắn như trước là một đầu bóng lưỡng.
phía trên có một tổ sẹo đốt hương, toàn thân đen nhánh lưu động ra một loại sáng
bóng đặc biệt, tràn ngập từng đợt từng đợt hắc khí, đó là thi vụ.
Ba mươi năm nay, hẳn ở nơi mai táng Thần Ma
lĩnh cũng không biết hút vào bao nhiêu tử khí của hài cốt, đều thuộc loại Thần
Ma cổ đại, làm cho hắn cường đại đến một cảnh giới đáng sợ.
Lúc này hắn bước từng bước một tới, tay áo bay
phất phới, cả thân thể thi vụ lượn lờ giống như hắc kim luyện chế thành, thoạt
nhìn cực kỳ khủng bố.
Mọi người đều đang phỏng đoán, Địa Thi là thật
sự cường đại dám chiến một trận với Diệp Phàm, hay là bị buộc tới từng bước
này, không thể không ra mặt nghênh chiến.
Tới ngày nay, có lẽ cũng chỉ có chiến một trận.
Nhiều người như vậy vây công Diệp Phàm, quấy nhiễu hắn ngộ đạo, đánh người thân
bằng hữu của hắn, hiện tại tất nhiên phải bị hắn thanh toán!
“Ầm!”
Thiên địa chấn động mãnh liệt, Địa Thi ra tay,
một cái bình bát thật lớn bay ra. cả vật thể phong cách cổ xưa như là tử kim
luyện chế thành, hóa thành to lớn như một ngọn núi trấn áp tới phía trước.
Vòm trời rung chuyển, ầm ầm nứt ra. nếu không có
thi hài Thần Ma trấn áp dưới mặt đất, nơi này tất nhiên đã bị đánh chìm xuống,
tạo nguy hiểm cho cả cổ tinh này.
Ai cũng không nghĩ tới, uy lực của cái bình
bát phong cách cổ xưa này cực lớn như thế, có mấy vị chí tôn trẻ tuổi bị dư ba
quét trúng, miệng hộc máu, thân mình bay tung ra ngoài.
Đây là tai bay vạ gió, chỉ vì uy lực của cái
bình bát quá cường đại!
“Keng!”
Diệp Phàm ra tay, gì ống như một thiên thần
chém ra một chưởng. bổ trúng Tử kim bình bát từ trên trời giáng xuống, vang lên
tiếng “leng keng” điếc tai, như là Thần minh trên Thiên giới đang rèn luyện
tiên thiết.
Giữa cái bình bát và chưởng chí bộc phát ra một
vầng hào quang rực rỡ, như là có mười vạn ngọn núi lửa nứt toạt ra, dung nham
bay tán loạn trên không trung, hoặc như là mấy chục vầng mặt trời vỡ nát tàn
sát bừa bãi vũ trụ. Một cổ khí cơ cường đại thổi quét thập phương. quét ngang lục
hợp bát hoang, rúng động lòng người!
Mọi người sợ run. không thể không thối lui, có
hai người bị quét trúng, đứt gân gãy xương. máu chảy đám đia, thân mình bị cắt
thành mấy đoạn.
Loại uy lực này quá mức cuồng bá, vượt qua tưởng
tượng của mọi người!
Diệp Phàm chau mày, kiện Từ khí bình bát này
không tầm thường, cường đại như hắn, chưởng chi vô kiên bất tồi, nhưng cũng không
đánh nát được, ngược lại bàn tay hơi có cảm siác đau.
Địa Thi còn rúng động hơn, không tự chủ thối
lui lại. Bởi vì bình bát này lai lịch rất lớn, là dùng hỗn hợp cổ kim luyện chế
thành, trong đó có một khối nhỏ tiên liệu là của A Di Đà Phật Đại đế ban cho.
Đó là một khối Tử kim. là khi đúc Thần khí chí
tôn Hàng Ma Xử của Phật Giáo còn thừa lại đầu thừa đuôi thẹo, từng được niệm lực
của A Di Đà Phật tẩm bổ trở thành một khối Thần trân thông linh, trên đời khó cầu.
Tài liệu thuộc về Đại đế, cộng thêm niệm lực của
Phật Đà tẩm bổ, có thể nói là một loại pháp khí nghịch thiên, ai có thể có được?
Trong Cổ Kinh Phật môn có ghi lại, Địa Thi dùng
hỗn hợp tiên liệu này chính là để rèn luyện binh khí của hắn, thành tựu một cái
binh khí bình bát tối cao, cũng trong thế hê khó tìm đối thủ.
Nhưng hôm nay lại có một người chí dùng tay
không chặn bình bát này, mà còn lưu lại dấu tay trên nó, dấu vân tay có thể thấy
được rõ ràng!
“Như thế nào có thể lưu lại dấu tay trên binh
khí dùng vật liệu thừa của A Di Đà Phật, thật quá nghịch thiên mà...” Địa Thi
không thể không rung động.
Diệp Phàm ra tay, khí phách cương mãnh, dũng
tuyệt thiên hạ, chân thân biến mất tại chỗ, bỏ qua không tranh hơn thua với
bình bát. trực tiếp phóng tới đánh ngay chính chủ.
Địa Thi tâm sinh cảnh giác, bên ngoài thân xuất
hiện từng đạo ma văn, ô quang tuôn ra. miệng niệm gọi bình bát ngoài xa, ngay lập
tức Tử kim bình bát trở đầu quay về, trấn áp xuống.
“Keng, keng...”
Diệp Phàm lạnh lùng cừ quyền công kích liên tiếp,
không sợ phật bảo, dù cho đây là tiên liệu đặc biệt của A Di Đà Phật lưu lại
luyện chế thành. Hắn tung từng quyền đánh trên bình bát. tiếng “leng keng” vang
động đinh tai nhức óc.
Hơn nữa, mỗi một quyền giáng xuống. đều lưu lại
một dấu tay trên thân Tử kim bình bát, khủng bố tuyệt luân, nếu cứ tiếp tục như
thế, rất có thể đánh xuyên thủng qua nó cũng không thành vấn đề.
-Sát!
Địa Thi tức giận, bình bát là tính mạng của hắn,
từ trong mê man tỉnh lại, mặc dù đứt đoạn quá khứ, vả lại từ lâu hắn cũng biết rõ,
ta chính là ta. nhưng bình bát cùng với hắn cũng nhau đi vào thế gian này vẫn
như cũ là một loại ký thác, không chấp nhận bị hủy diệt.
“Ầm” một tiếng, thi khí mờ mịt bùng nổ, từ dưới
mặt đất xông thẳng lên trời cao, giống như một rnảng đại dương mênh mông bao phủ
toàn bộ chiến trường, vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc đó, Tử kim bình bát đảo ngược miệng hướng
xuống dưới, không ngừng phóng lớn, bao phủ bầu trời, nuốt nạp vạn vật!
Đây là một cảnh tượng cực kỳ khủĩia bố, thi
khí mờ mịt là lửa, Tử kim bình bát là đồng lô thiên địa, phải nấu chảy hòa tan
vạn vật thế gian, hủy diệt hết thảy sinh vật trong đó.
Ở trên thân Từ kim bình bát có các loại đồ họa
điến cố Phật Giáo, như Phật Đà ngồi xếp bằng ngộ đạo dưới cây bồ đề, cắt thịt
nuôi ưng, chặt cánh tay nuôi hổ... đại từ đại bi, đi lại trên nhân giới truyền
đạo khắp vạn vực.
Cái bình bát này sớm đã thông linh, tuy rằng
không phải là tổ khí gì, nhưng một góc tài liệu trong đó từng được niệm lực của
A Di Đà Phật tẩm bổ, bày ra chỗ đáng sợ của nó.
Nó trấn áp cổ kim không thể bị phá vỡ, lúc này
nuốt nạp vạn linh, định nấu chảy hòa tan Diệp Phàm.
Rất nhiều người trông thấy đều phấn chấn, cái
Tử kim bình bát này quá mức cương mảnh, coi như chiếm được linh tính của Phật
Đà có thể trấn áp vạn ma. Thiên Đế Quyền của Diệp Phàm đáng sợ biết bao, vậy mà
đánh nó không nhúc nhích.
- Chư vị còn chờ cái gì! Hiện tại không có đường
thối lui, chúng ta cùng tiến lên, liên thủ giết hắn!
Có người quát lớn.
- Sát!
Một đám người gào rống. cũng công kích tới phía
trước. Các loại binh khí bay múa. Đồng Tháp, Thiên La Tán. Lượng Thiên Xích, Tử
Kim Kiếm, Thôn Thiên
Ngọc Hồ... đủ loại bảo quang bay múa đầy trời,
đồng loạt bổ xuống Diệp Phàm nơi đó.
Diệp Phàm lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, mi tâm
phát ra vạn đạo hào quang, bay ra một cái đính nhỏ phong cách cổ xưa. hóa thành
một đạo tiên quang bất hủ, lập tức bay tới trước.
“Phù” một tiếng vang nhỏ, kẻ vừa lên tiếng kêu
gợi kia mi tâm nổ tung, bị xuyên thùng ra sau thành một cái lổ nhỏ hình cái
đính, máu loàng đỏ tươi bay lên cao, hắn ngã xuống hình thần câu diệt.
Lập tức toàn trường lặng ngắt, tiếng hô sát im
bặt, mọi người sợ hãi, theo bản năng dừng lại.
Nhưng công phạt của Diệp Phàm vẫn chưa ngừng,
cái đỉnh rất nhanh phóng lớn trấn áp trong thiên địa. Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống
như từng thác nước mờ mịt, lại giống như từng dải thiên hà treo siữa không trung.
“Ầm” một tiếng, mấy người ở phía trước nhất trực
tiếp đứt sân sày xương, vỡ nát tan tành, thân hình bị ép nổ tung, nguyên thần
thành tro.
Diệp Phàm sát khí xông lên tận trời, bàng thủ
đoạn cường đại giết địch. Hắn tọa quan ngộ ra Thiên Đế Quyền, mà cái đỉnh này
cũng được khắc vào đạo của hắn trên thân nó y hệt như chân thân, càng thêm đáng
sợ.
Rất nhiều người chạy trốn, nhưng đúng lúc này,
một cổ khí cơ cường đại khác ngay khoảnh khắc bùng nổ, ẩn thân tới phụ cận,
đánh thẳng về phía sau lưng Diệp Phàm.
Thôn Thiên Thú ra tay, đây là hắn phun ra một ngụm
tinh huyết hóa thành một Thú Vương thật lớn, rống gọi thiên địa, khiến trời
long đất lờ, xuống tay âm độc ngấm ngầm đánh úp tới sau lưng Diệp Phàm!
Diệp Phàm đang chống lại Tử kim bình bát, chợt
xoay người lại, mi tâm bổ ra một luồng kiếm quang màu vàng có thể phá hủy núi
sông vạn linh, có thể đánh rơi nhật nguyệt tinh tú, bổ về phía cự thú.
Nhưng mà. ngay sau đó, trong lòng hắn nảy sinh
cảnh giác, cảm nhận được một mối nguy cơ tiềm ẩn, liền mờ Thiên Mục hào quang rực
rỡ, thấy rõ trong miệng Thú Vương từ tinh huyết ngưng luyện mà thành kia có ngậm
một Trận đồ, ẩn trong cơ thể nó.
Đây là một kiện cấm khí, có thể đánh bị thương
nặng cả Đại Thánh!
Time đợt từng đợt thần uy tràn ngập, mặc dù bị
áp chế, phong ấn trong cơ thể Thú Vương, nhưng ngày nay linh giác của Diệp Phàm
đã đạt tới một trình độ khó tin, khó có thể giấu đươc hắn.
Thôn Thiên Thú thập phần ác độc, dùng tinh huyết
hóa hình ngầm ngậm trong miệng cấm khí đánh tới, nếu Diệp Phàm tung quyền đánh
nổ tung, cấm khí này tất nhiên sẽ bùng nổ, phát huy ra uy lực cường thịnh nhất.
Diệp Phàm dùng mảnh phi thường, nhưng cũng
không nhất thiết phải... dùng CỨng chọi cứng, hắn cầm thấy nguy hiểm liền né
tránh, vận chuyển bí quyết chữ “Binh” lôi kéo kiện Tử kim bình bát “ù ù” vang động,
“keng” một tiếng run rẩy bay tới che chắn trước thân mình hắn.
“Ầm!”
Vòm trời nổ tung, cả địa phương này không
thành hình dáng, cổ thú tinh huyết kia vỡ nát tan tành, quả nhiên cấm khí nổ
tung đánh cho kiện Tử kim bình bát gào thét, bay tung ra ngoài hơn mười dậm.
Thôn Thiên Thú muốn dựa vào đấu pháp ác độc tự
hủy diệt một kiện Bảo khí thần vật hiếm thấy thế gian, để kéo theo Diệp Phàm
máu nhuộm trời cao, nhưng đáng tiếc nó tính sai rồi.
- Sát!
Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, chùm tia sáng màu
vàng trong mắt như thực chất hóa thành dài tới mấy trăm trượng, bước ra một bước
vượt qua hơn mười dặm, trực tiếp đi tới phụ cận Thôn Thiên Thú, cử quyền đánh tới!
Công kích đường đường chính chính, không có quỷ
kế, không có âm mưu. Diệp Phàm như Thiên Đế đến trái đất, uy nghiêm vô cùng,
thân thể được bao phủ trong tiên quang vạn trượng, một quyền đánh ra. thiên địa
rung chuyển, thập phương đều hủy diêt.
“Phốc!”
Thôn Thiên Thú gặp phải chấn động mãnh liệt,
không ngăn được tay quyền của Diệp Phàm, thân thể khổng lồ như núi của hắn loạng
choạng, trong miệng phun ra một mảng lớn máu rơi xuống mặt đất, như là một dòng
sông máu.
Nhưng, một quyền này cũng đủ để các tu sĩ khác
chấn động! Một quyền lúc nãy của Diệp Phàm đánh nổ tung chư hùng, chỉ có Tang Cổ,
Địa Thi có thể cứng chọi cứng với hắn, ngày nay rốt cục nhiều thêm một người.
Thôn Thiên Thú không có ngã xuống, hình thể
không tổn hao gì.
Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng, bức đi tới phía
trước, chuẩn bị đại khai sát giới.
Thôn Thiên Thú. xưa nay được xưng là một trong
huyết mạch đáng sợ nhất, khi trưởng thành đến cực hạn có thể nuốt gọn tinh hà vạn
vật, nấu chảy hòa tan từng mảng tinh vực, uy chấn muôn đời.
Đúng lúc này, ngay mi tâm hắn lao ra một mãng
phù văn. diễn biến thành một vũ trụ cố xưa. có nhật nguyệt tinh tú di chuyển,
có hỗn độn mênh mông... vũ trụ tuy nhỏ nhưng đầy đủ, giống nhau y hệt với thế
giới chân thật!
Đây là một tòa nhà giam định vây ép trói buộc Diệp
Phàm. Diệp Phàm rất nhanh thi triển bí quyết chữ “Hành” thoát ra ngoài xa xa.
Đồng thời ngay lúc đó, Địa Thi lại đánh tới
đây, cầm Tử kim bình bát có liên quan cũng Phật Đà trấn áp Diệp Phàm, ngàn vạn
dấu vết đại đạo cuồn cuộn mãnh liệt.
Hai người vây công Diệp Phàm, nhímg người khác
thấy được hy vọng, lại có người tham chiến đánh tới.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh nổ vang, bên trong hỗn độn
khí mờ mịt cũng mẫu khí buông xuống như thác nước. Nó bay trở về, treo ở trên đỉnh
đầu Diệp Phàm, vạn pháp không xâm!
- Thời gian quá lâu rồi, để ta đưa các ngươi
ra đi!
Diệp Phàm nói dứt lời, thi triển Thiên Đế Quyền
như là Chiến Tiên giáng thể, thần uy độc nhất vô nhị.
Một người một đinh hợp nhất, không có người
nào có thể ngăn cản. tuy rằng nhiều người xông lên, nhưng tất cả đều như gà đất
chó sành, bị từng quyền của Diệp Phàm đánh nổ tung, hóa thành màn sương máu.
Mặc dù là Địa Thi, Thôn Thiên Thú cũng không
chịu nổi, hai người phun ra một ngụm lớn máu, cánh tay trước sau bị gãy đoạn,
hóa thành màn sương máu, tiếp theo thân mình cũng xuất hiện vết rách, sắp sửa
khó giữ được.
“Keng keng...
Diệp Phàm liên tục vung Đẹ quyền, mỗi một kích
đều đánh lên trên Tử kim bình bát, cộng ba mươi sáu quyền nện xuống, Tử kim phật
khí rốt cục không chịu nổi vỡ ra.
Một tiếng nổ vang, Tử kim bình bát bị phá hủy
hơn phân nửa, hóa thành bụi bậm, cùng với một phần nhỏ còn lại Tử kim sáng lạn,
đó là bộ phận từng được niệm lực của A Di Đà Phật tẩm bổ, khó có thể hủy diệt.
Tiếng chim Bằng hót vang trời cao!
Kim sí thiên bàng trên đầu vai Diệp Phàm, chì
hóa thành dài một thước, đôi mắt vô cùng sáng lạn, toàn thân như hoàng kim luyện
chế thành, đúng lúc này nó vỗ cánh bay lên tận trời, ngậm tiên liệu Tử kim kia
vào trong miệng, gÍừ lại rèn luyện binh khí cho mình.
Sau đó nó hạ xuống, trở lại trên đầu vai Diệp
Phàm, ánh mất sáng rực như ngọn kim đăng khiếp người.
Đây là đường đường Cổ Kim Bằng, thực lực ở
Thánh Vương tầng thiên thứ tầm. nhưng ngày nay lại là tư thái như vậy thật khiến
mọi người rúng động. Nó bị Diệp Phàm dùng ý chí võ đạo vô thượng hàng phục,
nguyện làm một con cầm Vương hộ giáo.
- Ngươi...
Địa Thi kinh sợ, bình bát mai táng trong lòng
đất ba mươi mấy vạn năm. cũng hắn xuất hiện trên đời, đồng mệnh tương liên, là
nơi ký thác tinh thần của hắn, ngày nay lại bị người thu đi, khó có thể chịu được.
Nhưng càng không xong còn ở phía sau, Diệp
Phàm đánh tới, Thiên Đế Quyền độc nhất vô nhị, hắn đứng sừng sững ở lĩnh vực cấm
kỵ, chỉ có ta độc tôn, không người nào có thể đối địch.
Diệp Phàm đánh ra một quyền, Địa Thi bay tung
đi, toàn thân đẫm máu. bị thần quang vô lượng bao phủ khó có thể di chuyển.
Hỗn độn khí tràn ngập, Diệp Phàm từng bước một
tới gần, Địa Thi chua xót, lúc này chi mới mấy chục hiệp mà thôi, đã không còn
lực trả đòn, nói gì tới chuyện tranh đấu trên Đế lộ?
Hắn so sánh với Diệp Phàm ngày nay, chênh lệch
không phải là lớn bình thường, hắn run giọng nói:
- Lĩnh vực cấm kỵ, đáng sợ như vậy sao?!
“Ầm!”
Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là một nắm tay màu
vàng, dập nát pháp khí hắn tế ra đầy trời, rồi sau đó một quyền đánh xuyên qua ngực,
hắn nổ tung tại đương trường. Bất cứ bí thuật gì, pháp bảo gì đều không ngăn chống
được một kích tuyệt thế này! Tại chỗ chỉ còn lại một đám sương máu.
Thôn Thiên Thú khiếp sợ, xoay người bước đi, nhưng
có thể đi được sao? Nó mới vừa nhích động, đã bị Diệp Phàm cắt đứt con đường phía
trước. Từ đầu đến cuối đều không ai có thể bỏ chạy.
- Bổn tọa liều mạng cũng ngươi!
Ngay mi tâm nó vạn đạo phù văn đan vào tạo
thành một cái vũ trụ nhỏ, lại trấn áp xuống, nhật nguyệt tinh tú chuyển động, hỗn
độn khí mờ mịt, đây là một cái thế gÌỚÍ nhà giam nhỏ chân thật.
Lần này, Diệp Phàm không có tránh né, chân
thân tòa hào quang vạn trượng đi vào, trực tiếp đập nát thiên địa. hủy diệt cả
VÌ1 trụ chân thật nho nhỏ đó.
“Phốc!”
Thôn Thiên Thú há mồm hộc ra một ngụm máu to,
mi tâm nứt toạt, xuất hiện một miệng vết thương đáng sợ, máu tươi lẫn óc vài
ra.
Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng, sát khí trìms
trùng xông thẳng lên chín tầng trời, vô tình trấn áp xuống.
Cuối cùngụ hết thảy thanh âm đều biến mất,
nhân thân mất đi, trong màn sương mù hỗn độn chỉ còn lại có một cái nắm tay màu
vàng, trấn áp bầu trời, Thôn Thiên Thú trở thành một bãi vết máu, mang theo vẻ
hoảng sợ rời thế gian!
Diệp Phàm dựng thản ở trong thiên địa. ánh mắt
lãnh liệt, trên đầu Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm nổi, buông xuống từng đợt từng đợt
dải tơ, bảo hộ hắn ở trong đó, vạn pháp bất xâm.
Đây là một khối chân thân vô địch! Lại có Vạn
Vật Mẫu Khí Đỉnh này thủ hộ, không có người nào có thể chống lại.
Địa Thi đã chết, Thôn Thiên Thú cũng tử vong,
song song chết trận ở trước cây bồ đề, cũng có các tu sĩ khác thây đầy đất, ngã
xuống dưới chân Diệp Phàm, kết quả này khiến mọi người như rơi xuống hầm băng!
Khắp chiến trường lặng ngắt như tờ! Tới hiện tại,
người còn sống đều tuyệt vọng, làm thế nào chiến nữa? Hoàn toàn không phải đối
thủ. Càng tệ hại hơn là muốn chạy trốn cũng không được.
Ai nấy đều nhìn ra trạng thái vô địch của Diệp
Phàm là đứng sừng sững ở lĩnh vực cấm kỵ, tại địa phương này chân chính không
có đối thủ!
- Như thế nào nhanh như vậy, quá sớm tấn chức
đến lĩnh vực này, ngày sau ai còn có thể tranh hùng cũng hắn?
Moi người tuyêt vong.
- Chẳng lẽ... ngày sau thật sự sẽ thành Đế?
Có người run nin nói.
Nhìn chung xưa nay, phàm là người bước vào
lĩnh vực này, thực ít có người đẫm máu ngã xuống, phần lớn đều đã lưu danh
trong sử sách, sẽ cỏ hành vi lớn thông thiên động địa.
Người nổi bật trong đó tất nhiên thành Đe!
Mọi người càng nghĩ càng sợ hãi: một Thánh thể
thành Đế, sẽ khai mờ một sự kiện trọng đại xưa nay chưa bao giờ có. Càng là gian
nan, tất nhiên đạo quả sẽ càng tối cao thần thánh, hắn sẽ cường đại tới mức
nào?
- Không nhất định! Dù vậy, trên lịch sử cũng có
hơn phân nửa người bị ngăn cản ở ngoài bậc thềm cửa kia, cuối cùng không có thống
trị khắp vũ trụ!
Một ít người cố tự trấn định, trong lòng sao
không biết đâu là sự thực.
Đại đế cổ, đại biếu thiên tư ngút trời, ý nghĩa
vô địch, nhấc tới danh hiệu này sẽ khiến người ta sợ run.
Mặc dù đã mất đi mấy chục vạn năm, thế gian vẫn
còn có những truyền thuyết bất hủ về họ. Nhất là một số chiến tích huy hoàng của
họ khi chưa thành Đế, quả thực nghịch thiên, bẻ gãy nghiền nát. quét ngang cũng
thế hệ! Sao có thể như thế? Chính vì họ đứng ở trong lĩnh vực cấm kỵ.
Hậu nhân của Để dù có nắm giữ Đế kinh, có được thiên
tuyệt học chung cực cấm kỵ, nhưng đó chung quy không phải là đạo của mình, cũng
không thể phù hợp hoàn hảo với bản thân mình, trước sau có chút chênh lệch với người
khai sáng, nên không thể chống lại nhân vật cấm kỵ.
Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc sắc mặt tái nhợt.
Tuy rằng nàng ẩn mình bên cạnh chiến trường. Chưa từng ra tay, nhưng cũng có một
loại cảm giác hít thờ không thông. Nàng từng vênh váo hất hầm sai khiến, ngạo
nghễ yêu cầu Diệp Phàm gia nhập Thần tộc. Hiện tại xem ra thật buồn cười.
Cừu Nhàn Bích Thiềm, Đại Ma Thần, Thiên Lang. Đế
Thiên... tất cả đều im lặng đứng ở xa xa. Có vài người thiếu chút nữa ra tay,
không biết trong lòng lúc này là cái tư vị gì.
- Đứng ở lĩnh vực cấm kỵ tuy rằng đáng sợ, có
được tư chất đánh khắp các vực vô địch thủ, nhưng hơn phân nửa người vẫn sẽ thất
bại, khó có thể rảo bước tiến lên một cửa kia!
Vả lại, từ xưa đến nay Thánh thể cũng chưa từng
có người nào thành đạo. Đây cũng là niềm an ủi lớn nhất trong lòng rất nhiều
người, không có ai mong muốn Diệp Phàm đạt tới lĩnh vực đó, bằng không chỉ vừa nghĩ
tới sẽ khiến người ta phát lạnh.
Ở chỗ xa hơn, Kim Xà đại lang quân hóa thành
hình người, đầu đầy sợi tóc màu vàng dựng thẳng, khóe mắt trợn trừng như sắp nứt
ra, lờ mờ thấy vết máu. Trước kia hắn liều lĩnh, muốn mau chóng cũng Trận đồ
hòa tan thành một thể. Thề quyết phải giết tới hướng cây bồ đề.
Mà lúc này lại chần chờ, lựa chọn rời xa chiến
trường. Tuy nhiên cũng rất khó mà làm được, bởi vì đối thủ của hắn là Cơ Hạo
Nguyệt.
Cơ Hạo Nguyệt khóe miệng trào ra rất nhiều vết
máu. nhưng ý chí chiến đấu lại càng ngày càng tràn đầy, thi triển toàn lực thúc
dục cổ Kính, làm cho nó sống lại, để chống cự với Kim Xà đại lang quân.
Bọn họ quyết đấu, rời xa khu vực cây bồ đề
kia. dần dần đi vào một chỗ cấm kỵ, những người khác không dám đến gần, bằng
không sẽ lập tức bị xé thành mảnh nhỏ. Hai kiện binh khí quá cường đại, có từng
tia từng đợt Chuẩn đế uy, không người nào có thể chống lai.
Nhưng, rốt cục Cơ Hạo Nguyệt vì thấp thua một
cảnh giới, thân thể bị trọng thuơng, công thêm Kim Xà đại lang quân liều mạng bất
kể cái giá phải trả. Cơ Hạo Nguyệt lảo đảo thối lui lại, tình thế không lạc
quan cho lắm!
Mà đúng lúc này, Kim Xà đại lang quân đã nhìn
thấy đủ loại thần uy của Đế quyền, không kiềm nổi ngửa mặt lên trời thét dài, hắn
hận muốn điên lên: khí thế của địch nhân quá thịnh, cho dù hắn đánh qua đó, có
thể chém chết được Thánh thể Nhân tộc sao? Hay là chính mình phải ngã xuống!