Khắp chiến trường rơi vào yên tĩnh, trong lòng
mọi người đều chấn động mãnh liệt: Đây là quyền thuật gì? Quả thật có thể đại
sát thiên hạ!Thánh thể Nhân tộc này đúng thật là phải vô địch rồi!
Thực Kim Thú không cường đại sao? Chinh chiến
trên cổ lộ ở một vực được xưng là tuyệt đại. Đồng Nghĩ Vương là kẻ yếu sao?
Hoành hành một vùng tinh không khác, được tôn là chí cường giả một vực.
Chính là nhân vật như vậy kết quả lại chết một
cách thảm thiết. Dưới Để quyền không có một chút lực trả đòn, liền trực tiếp bị
đánh nổ tung!
Thực Kim Thú hình thể có một không hai trên đời,
gần như không thể hủy diệt, ngày nay lại đã chết. Đồng Nghĩ Vương thể chất đặc
thù, lực lớn vô cùng, có thể gánh trăng cõng mặt trời, lay chuyển khấp tinh không, thân thể cường đại như vậy mà lại
bị một quyền trực tiếp đánh nát.
Mọi người đều rúng động, toàn bộ khiếp sợ, từng
sắc mặt đều biến đổi không chừng, trong lòng phát lạnh tới cực điếm.
- Sao có thể cường đại như vậy, Thánh thể Nhân
tộc thật sự sẽ vô địch trên đời sao?
Sân Lam thì thào tự nói. Nàng từng cường thế
yêu cầu Diệp Phàm gia nhập Thần tộc mà bị cự tuyệt, ngày nay ngạo nghễ mà đến,
kết quả lại nhìn thấy một bức hình ảnh đáng sợ như vậy.
- Hẳn thật sự... chạm tới lĩnh vực kia rồi!
Đế Thiên than nhẹ, trên người xuất hiện một lớp
sương mù đáng sợ, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không biết suy nghĩ điều gì.
- Lĩnh vực cấm kỵ, một cách xưng hô đáng sợ! Xưa nay phàm
là người đạt tới lĩnh vực này, đều là tài ba trác tuyệt, tuyệt luân cái thế!
Đại Ma Thần mặt không chút đổi sắc, nói.
Một phương hướng khác, Thôn Thiên Thú ngạo thị
quần hùng, đang áp bức Long Mã và mười thánh giả, muốn một loạt tiêu diệt những
người đó. Nhưng mà, nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn biến đổi không chừng,
con ngươi vô cùng âm lãnh.
Địa Thi không nhúc nhích, nhìn về phía cây bồ
đề xa xa, trên mặt hiện lên thi khí, hắn giết chặt nắm tay, mặc dù thần sắc chết
lặng lạnh như băng, nhưng cũng có thể nhìn ra trong lòng hắn vô cùng trầm trọng.
Diệp Phàm quá cường đại, uy hiếp thật sâu tới
tự tin của mỗi người, làm cho bọn họ sinh ra dự cảm bất hảo, điều này chính là
sẽ dẫn tới tới cộng đồng tâm ma của mọi người.
Trên chiến trường lúc này mọi người đều lộ vẻ
mặt khó coi, so với nuốt lấy một đống ruồi bọ chết còn khó chịu hơn nhiều.
Không lâu trước kia nhìn Thánh thể Nhân tộc như là miếng thịt nằm trên thớt gỗ,
có thể dễ dàng đoạt lấy cây bồ đề kia.
Nhưng hiện tại kết quả này vừa ra, mọi người đều
như hóa đá: Diệp Phàm cường đại đến mức này, có mấy người dám tiến lên phía trước,
ai dám nói có thể trấn áp Thánh thể Nhân tộc?
Không ít người sắc mặt xanh mét, cảm giác giống
như bị người giáng cho một cái tát vào mặt, thật lâu không nói gì. Mà đa số người
còn lại là rúng động toàn thân, bọn họ biết rằng: Một viên Đế tinh võ đạo quật
khởi rực rỡ, không thể ngăn cản!
Ầm một tiếng, chiến trường nứt vỡ tứ tung, Diệp
Phàm giống như thiên thần bễ nghễ tứ phương. Nhằm thẳng về phía Bàng Bác nơi
đó, bày ra quyền ý vô địch đánh chết chư địch nơi đó.
Nơi đây sát cận cây bồ đề, rất nhiều người đều
vọt tới đây, Bàng Bác liều chết quên thân mình ngăn cản những người này, gặp phải
bị thương nặng khó có thể tưởng tượng. Đạo thân của hắn sớm bị đánh tan tại chỗ.
Mà chân thân thì bị dầy đặc vết thương, đến lúc này trên lưng còn cắm mấy đoạn
mâu sâu tận xương cốt, máu chảy đám đia.
Vả lại, còn có một thanh đoản kiếm màu tím ghim
trên đầu của hắn, xương sọ đều bị đâm xuyên qua, nếu không nhờ có có bí quyết
chữ “Giả” có thể khôi phục thương thể, hắn có thể đã ngã xuống tại đây rồi.
Bàng Bác thương thế rất nặng. Chỉ là để tranh
thủ thời gian cho Diệp Phàm, hắn với cảnh giới Vương của Thánh nhân tầng thiên
thứ tầm chặn nhiều cường địch như vậy, trong đó có cả người ở tầng thiên thứ
chín đỉnh phong đánh giết hắn.
Đúng lúc này, thân mình mang đầy thương tích, thiếu
chút nữa ngã nhào trong vùng máu. chợt nhìn thấy Diệp Phàm công hành viên mãn.
trong lòng hắn thở phào một cái. Dường như có chút giải thoát.
Bầu trời nổ tung, Diệp Phàm lớn tiếng quát khiếp
người! Vừa rồi giết chết Thực Kim Thú và Đồng Nghĩ Vương, chấn nhiếp tâm thần mỗi
người, lúc này thấy hắn quay đầu đánh tới, mọi người đều khiếp sợ.
Theo hắn cất bước, thiên địa rung chuyển, khắp
hư không đều như không chịu đựng nổi dưới chân thân của hắn, Diệp Phàm cử quyền
đánh giết, cả thân thể màu vàng sáng rực rỡ, như là ngọn lửa đang bùng cháy.
“Phốc!”
Mấy người phía trước nhất, trực tiếp bị một
quyền của hắn đánh đập máu tươi văng khắp nơi, đứt gân gãy xương, hình thể nổ
tung.
Diệp Phàm thực phẫn nộ lên rồi! Bàng Bác vì hắn
thiếu chút nữa chết tại đây, toàn thân đều là vết thương, những người này đều
là đao phủ, một người hắn cũng không nghĩ buông tha.
Hắn như là Thần Ma lao ra từ Địa Ngục, giãy
thoát gông cùm xiềng xích, đại sát tứ phương, quyền chí đẫm máu, không người
nào có thể tranh phong, gần như là mỗi quyền đoạt mạng, mỗi một kích đánh ra đều
là máu xương bay tung tóe.
Toàn trường lúc này trông rất khủng bố, Diệp
Phàm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dũng mãnh không thể đỡ... Đây là một
loại đại thể vô địch, dưới chân hắn thây đầy đất, đạp trên thi thể hài cốt mọi
người đi tới.
Trốn ư? Hoàn toàn vô dụng, Diệp Phàm có bí quyết
chữ “Hành”, tốc độ có một không hai trên thiên hạ, trừ phi dùng tổ khí xé rách
hư không, bằng không khó có thể còn mạng sống!
“Ù ù!”
Đại đạo cũng reo vang, toàn thân Diệp Phàm
phát ra hào quang vô cùng tận, một bàn tay đặt trên thân thể Bàng Bác rót vào
huyết khí cuồn cuộn, giúp hắn nối gân mạch, tiếp xương cốt gãy đoạn, nguyên khí cuồn cuộn như biển chảy vào, khôi phục
sinh cơ của hắn.
- Ta không sao! Không cần làng phí tinh khí
trên người ta!
Bàng Bác nói.
- Yên tâm!
Diệp Phàm chi thốt ra hai chữ, phát ra lòng tự
tin cường đại làm cho tất cả mọi băn khoăn của Bàng Bác đều biến mất. Bọn họ từng
cũng vào sinh ra tử, cũng một lúc bước vào thế giới tu sĩ, cũng đến cũng một chỗ,
rất hiểu biết lẫn nhau.
- Chư vị còn chờ cái gì! Ngồi chờ chết sao? Cũng
tiến lên giết hắn, bằng không tất cả chúng ta đều phải chết!
Mấy người vừa rồi vây đánh Bàng Bác rống to.
“Phốc!”
Nhưng mà, kẻ cầm đầu này vừa dứt lời liền im bặt.
Ngay trước mi tâm hắn nở rộ ra một đóa hoa máu đỏ tươi, hắn ngã xuống nằm thẳng
tắp.
Diệp Phàm vung chi ra, trong mười ngón tay thần
mang nổ bắn ra, như là từng đạo cầu vồng xò xuyên trên trời dưới đất. Ba người phía
trước nhất như là bị ngũ xa phanh thây, toàn bộ dập nát, hóa thành màn sương
máu mù mịt.
- Sát!
Diệp Phàm quát lớn một tiếng, vượt qua hư
không, ngay lập tức tới tung một quyền đáng ra, bá tuyệt thiên địa, ba người
còn lại toàn bộ nổ tung, vụn xương trắng dính tơ máu bay lên rất cao, ngoài ra
cái gì cũng không còn lại.
Màn sương mù hỗn độn tan đi, chí lưu lại một
tàn ảnh, Diệp Phàm đi tới hướng chiến trường kế tiếp.
- Đây là “lĩnh vực cấm kỵ” không thể nghi ngờ!
Rất nhiều người đều lạnh từ đầu đến chân, cảm
thấy tuyệt vọng, người như vậy thật sự sẽ vô địch, chẳng lẽ sớm như vậy sẽ độc
tôn trên Đế lộ sao?
Mỗi một vị Đại đế đều là tài ba trác tuyệt, sẽ
khai sáng ra Cổ Kinh bất đồng của mỗi vị, nhất là thiên tuyệt học cấm kỵ quỳ thần
khó lường, không hiện lộ ở thế gian.
Một tờ bí thuật cuối cùng của Đế kinh, là thể
hiện chiến lực chung cực đáng sợ của Đại đế cổ, thực ít có người có thể chạm tới
được, bởi vì phàm là người nhìn thấy gần như đều đã chết!
Chỉ có phát huy ra áo nghĩa vô thượng của
thiên tuyệt học cấm kỵ, bước vào một lĩnh vực này mới có thể được gọi là cấm kỵ!
Kinh văn Đại đế truyền thừa xuống. hậu đại của
bọn họ tự nhiên sẽ có được, tuy rằng có thể thi triển, nhưng nếu muốn chân
chính dừng chân ở lĩnh vực cấm kỵ, điều đó thật sự quá khó khăn.
Nguyên nhân chỉ có một: đó không là đạo của bọn
hắn, mà chuyên thuộc về Đại đế cổ, bọn họ có thể thi triển nhưng cũng không phải
là thể hiện ra bí thuật chung cực mạnh nhất của những vị tiền bối này. Bọn hắn cùng
kẻ khai sáng thủy chung có một khoảng cách biệt!
Diệp Phàm không thiếu Đế kinh, nhưng hôm nay mới
dừng chân ở lĩnh vực này, đúng là nguyên nhân là thế.
Hắn sáng chế Đế quyền, vạn kinh cộng minh, phù
văn Thần Ma đều xuất hiện, khổ công tôi luyện diễn biến ra quyền ý vô thượng,
phù hợp hoàn mỹ với hắn... Đây chính là thuật của hắn, bao trùm phía trên chư
pháp thế gian.
Có năng lực khai sáng Cổ Kinh, chân thân tiến
vào lĩnh vực này chứng tỏ chỉ có ta độc tôn. Thể nghiệm cảm giác khai sáng chung
cực kinh văn, e rằng danh hiệu vô địch, cũng chính là dừng chân ở “lĩnh vực cấm
kỵ”.
“Phốc!”
Một phương hướng khác. Cơ Tử Nguyệt không phải
đối thủ của Tang Cổ, bị thương nặng. Dù sao kém hai cái tiểu cảnh giới, lúc này
sắc mặt nàng tái nhợt, trong miệng máu tươi trào ra.
Nàng ôm Tiểu Bất Điểm toàn thân đẫm máu thổi
lui lại. Thiếm Điện Hoàng Điếu bị thương quá nặng, thiếu chút nữa bị xé rách làm
hai nửa, co rút ở trong lòng nàng, máu nhuộm cả vùng trời.
Tang Cổ lộ vẻ mặt dữ tợn, hắn nhất quyết trước
khi Diệp Phàm chạy tới, phải giết họ ngay lập tức.
Nhưng mà. hắn tự đánh giá cao tốc độ của mình,
Diệp Phàm bước ra một bước, tinh chuyển nhật di, nhìn như rất chậm, nhưng lại
vượt qua tốc độ cực hạn. mơ hồ chạm đến lĩnh vực thời gian.
- Thật sự dừng chân ở lĩnh vực cấm kỵ rồi ư?!
Tang Cổ quay đầu lại, trong lòng hắn sinh ra một
cơn oán hận, cũng tồn tại ngộ đạo nơi đây, nhưng kết quả lại là khác biệt nhau
như thế.
Hắn là hậu đại của Thần Ma thái cổ, huyết mạch
lực chí cường, nhận được đại đạo nơi đây ưu ái, tất cả phù văn đều lạc ấn trong
cơ thể hắn. Thế mà ngày nay cũng không bằng một Thánh thể Nhân tộc!
- Vì sao ngươi cũng nhận được kế thừa đại đạo
của ba ngàn Thần Ma?
Hắn rống to.
- Ta dùng chúng để tôi luyện quyền ý!
Diệp Phàm lành đạm nói.
Những lời này vừa ra. đối với Tang Cổ mà nói
là một đã kích vô cùng trọng đại: Thánh thể Nhân tộc căn bản là không có nhận
được kế thừa Thần Ma, chỉ là dùng để tôi luyện quyền ý của chính mình, điều này
phải cường đại và tự tin biết bao mới có thể làm được như thế?!
Sắc mặt Tang Cổ khó xem đến cực điếm, trong
lòng trống rỗng, rồi lại càng thêm phẫn nộ.
Diệp Phàm đỡ lấy Cơ Tử Nguyệt cũng Tiểu Bất Điểm, rót tinh khí
vào trong cơ thể họ, trị liệu thương thế đáng sợ kia, tiếp nối đoạn xương gãy, chữa
trị máu huyết bị chấn vờ mất mát.
- Muội không sao!
Trên gương mặt Cơ Tử Nguyệt mất máu trắng bệch,
chịu đựng thật nhiều đau đớn, toát mồ hôi lạnh đầy đầu, nhưng vẫn tỏ ra mình cũng
không đáng naại.
Diệp Phàm không nghe, biết rõ thương thế nàng
nghiêm trọng, hắn không ngừng rót vào tinh khí màu vàng, trợ giúp nàng phục hồi
như cũ.
Mà Tiểu Bất Điểm cũng bị thương rất nghiêm trọng,
không lâu mới đây nó ra sức ngăn cản Tang Cổ, không cho hắn đến gần cây bồ đề,
chiếc cánh phượng màu vàng đều bị xé rách thòng xuống, toàn thân đẫm máu, đang
run run trong hôn mê trông thực đáng thương.
Diệp Phàm giúp họ trị liệu thương thế xong, chợt
xoay người, đối mặt với Tang Cổ lộ ra một luồng sát khí đáng sợ.
Tang Cổ sắc mặt xanh mét. trong lòng tràn ngập
không cam lòng: biếu hiện của Diệp Phàm đủ để nói rõ hết thảy. Cũng tồn tại n2Ộ
đạo cũng một địa phương, nhưng nếu so sánh hai góc độ, Diệp Phàm giống như đã
phá hủy con đường đạt tới Thần Ma của hắn! Trong lòng hắn vô cùng tuyệt vọng.
ánh mắt đỏ bừng, nhưng không muốn chạy trốn, thà rằng chết trận cũng không muốn
sống suốt đời dưới bóng ma của hắn.
- A...
Tang Cổ ra tay, rống vỡ nát vòm trời, ba ngàn
phù văn đại đạo xuất hiện, từng Thần Ma hiện lên trong hư không, đứng song song
cũng một chỗ, như một ngọn núi lớn đen ngòm, vô cùng khủng bố.
- Thần đến đây ta cũng phải giết!
Diệp Phàm có một loại tín niệm vô địch, tiếng
quát lớn chấn động nhật nguyệt núi sông. Hỗn độn khí tràn ngập, hắn bước từng
bước đi tới cử quyền đánh ra, là chân chính xứng với cái tên Thiên Đế Quyền!
Lúc này, toàn thân hắn phát sáng rực rỡ lóa mắt,
chưa từng có từ trước đến nay như là Thiên Đế hạ giới nhìn xuống vạn vật sinh
linh!
“Ầm!”
Tang Cổ bay tung ra ngoài, trong miệng phun
máu, cả thân thể xuất hiện nhiều vết thương ctáng sợ. Hắn lựa chọn dùng CỨng chọi
cứng, không khuất phục với sự thật, nhưng kết quả thực tàn khốc, hoàn toàn
không địch lại.
Nhưng mà. hắn không giống những người khác, thật
sự có một loại tiềm chất vô địch thiên hạ, lại tiếp tục vọt lên đại chiến cũng Diệp
Phàm, dùng cả tính mạng liều mạng huyết chiến.
“Phốc!”
Sau mười mấy hiệp, Diệp Phàm chấn ra một quyền,
Tang Cổ dùng hai quyền ngăn cản. Thế nhưng bắt đầu từ ngón tay tấc tấc bị gãy
đoạn, tiếp theo song chưởng nổ tung, rồi sau đó thân thể hắn chấn động mãnh liệt,
vỡ nát tan tành, cuối cùng xương sọ bị chấn bay vọt lên cao tới mười mấy trượng,
máu cũng óc lẫn lộn bắn tung tóe.
- A...
Tang Cổ tuyệt vọng. tràn ngập không cam lòng,
nhưng lại bị một loại quyền ý thật lớn mạnh mẽ dập nát, mảnh xương vụn bay tứ
tung, lưu lại một màn sương màu đỏ tươi, từ đó xóa tên khỏi thế gian.
Nhìn thấy một màn này, mọi người đều sắc mặt
tái nhợt, Tang Cổ cường đại như vậy đều phải chết, thật rúng động lòng người: Thánh
thể Nhân tộc vô địch thật sự rồi!
Mọi người phát lạnh từ đầu đến chân, thế này
còn làm sao đánh? Một số người thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy thục
mạng.
“Phốc!”
Chờ đợi bọn hắn chính là Thiên Đế Quyền, Diệp
Phàm tốc độ quá nhanh, bí quyết chữ “Hành” vừa ra, ai có thể sánh bàng? Hắn cắt
ngang phía trước con đường chư hùng chạy trốn, đại khai sát giới.
Gần như chỉ trong nháy mắt đã có vô số người
chết oan chết uổng, bị hắn chấn vỡ nát, chết tươi dưới Thiên Đế Quyền!
- Thôn Thiên Thú. Địa Thi, Kim Xà đại lang
quân... các ngươi đều đến nhận lấy cái chết đi!
Diệp Phàm hét lớn, tiếng hét rung chuyển vòm
trời, một người độc chiến với quần địch, quả thực khiến chư hùng đều run lên.
Sau đó, hắn lại xoay người nhìn về phía xa xa,
nhìn chằm chằm vào Đế Thiên, Đại Ma Thần. Cửu Nhàn Bích Thiềm, Thiên nữ Thần tộc,
Thiên Lang... ánh mắt giống như một tia chớp sắc bén kinh người.
Cả khu chiến trường này cộng có mấy chục người,
mỗi người đều là người mạnh nhất trên cổ lộ một vực, xưng tôn dưới một vùng
tinh không, nhưng lúc này nơi đây lặng ngắt như tờ.