Diệp Phàm lột xác, các bộ vị thân thể đều phát
sáng, kinh văn như tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Ầm!”
Luân Hải của Diệp Phàm thiêu đốt, khắp Khổ Hải
và sinh mệnh chi luân vận hành hỗ tương, hóa thành Âm Dương Ngư du động, giằng
co cùng một chỗ, chỗ hai thứ giao tiếp không cần Thanh Liên, do hai loại khí đối
lập sinh và tử cấu thành càng thêm hoàn mỹ.
Kinh văn Luân Hải của hắn khai sáng đã đạt tới
viên mãn!
Còn hơn thế, trong Đạo Cung tiếng kinh văn
không dứt, nơi đó có năm tòa tiên điện, to lớn mà bằng bạc, trong đó có năm vị
hư thần ngồi xếp bằng, đều tự tụng kinh, phù văn lấp lánh bay ra cung điện.
Nơi này thần bí nhất, được cho là có ẩn giấu
Thần linh của bảo tàng nhân thể, một khi mở ra sẽ có được thần uy vô tận.
Đúng lúc này, Diệp Phàm lột xác, trong cung phủ
tự nhiên không yên tĩnh, tiên tinh phun trào, sôi trào kịch liệt.
Cuối cùng, năm thần xuất thế, hóa thành tiên
quang ngũ hành cấu trúc năm loại căn n suy én yếu tố trong thiên địa này, đó là
chùm tia sáng siản dị nhất cân bằng ngũ hành.
Đương nhiên, đến tận đây cũng chưa tính xong
toàn vẹn, năm hư thần va chạm vào nhau, phát ra hào quang kịch liệt, bọn họ
cũng không có hóa hình mà ra, mà là chân chính phân giải.
Đạo Cung của Diệp Phàm vốn chính là như thế,
hư thần không còn tồn tại nữa, bọn họ chính là có sẵn trong hình thần của hắn, ở
trong này chân chính có ẩn tàng là thệ ngã, đạo ngã, chân ngà.
Ngũ Hành Thần Quang tràn ngập, ngũ đại thần tạng
nhận được làm dịu, không có hư thần, chỉ có chân thân vĩnh viễn trú ngụ.
Mà lúc này, trong Đạo Cung thần âm không dứt,
thệ ngã là ở kiếp nầy tụng kinh, không nhìn thấy, bởi vì hắn sống ở quá khứ, đạo
ngã thì đang ngộ đạo, vì đang cầu nguyện ở kiếp này, không thể nhận ra.
Chân chính có thể có hình Thần, có thể xuất hiện
chính là chân ngã, đương thời duy chỉ có “ngã” độc tôn, đây là chủ trương của
Diệp Phàm, chỉ tôn trọng kiếp này, chỉ nhìn một đời này, vì vậy chỉ có một thân
chân ngã.
Bất kể là thệ ngà của quá khứ hay là tương lai
ta ngộ đạo, đều là một loại hình thức, một loại thủ đoạn, đó chính là thể hiện
năng lực chân ngà của hắn ở kiếp nầy!
Ngũ hành Đạo Cung phát sáng cộng minh với Luân
Hải, sau đó lan tràn đi khắp tứ chi bách hải, tiếng nổ “ầm ầm” vang động, đó là đang diễn biến
vạn vật tứ cực thiên địa, tứ cực là cây trụ chống đỡ trời.
Vũ trụ dập nát khai thiên lập địa!
Một con rồng lớn dọc theo sống lưng Diệp Phàm
bay lên, khớp xương của hắn như bắp rang nổ lốp bốp vang động, con rồng màu
vàng ở phía sau lắc lư, nhằm lên phía chỗ cao muốn ngậm lấy Tiên Thai.
Đúng vậy, con rồng lớn trong xương cột sống
này đang dẫn động lực của Luân Hải âm dương, bốn móng vuốt rồng lại ôm vòng lấy
tiên tinh Đạo Cung ngũ hành lại từ Tứ Cực thu lấy huyết khí vô thượng, nó muốn
xỏ xuyên vào đầu Diệp Phàm, cũng chính là Tiên Thai.
Diệp Phàm đây là định phá vỡ mà vào cảnh giới
Hoàng Đạo, xò xuyên qua Tiên Thai, bước vào lĩnh vực vô thượng. Vô số phù văn
xuất hiện lạc ấn trong huyết nhuc thân thể, hắn đang lôt xác.
Trong cả cơ thể, đạo văn vô cùng tận, các loại
pháp tướng lộ ra, giữa bọn họ cùng kêu vang!
Tất cả đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, thân
thể Diệp Phàm như một cái kiến đang dựng dục một cái đạo thai chỉ kém dung hợp
được Tiên Thai vào là hoàn mỹ.
Mà trong quá trình này cả thân thể hắn phát
sáng, dị tượng xuất hiện, vạn pháp không xâm, chín đại Thiên Tôn tạm thời cũng
không có tấn công tới.
“Rống...”
Con rồng lớn rít gào thân thể của Diệp Phàm
càng thêm rực rỡ, Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long bốn cảnh giới hợp nhất,
nối tiếp cùng một chỗ, cùng đi lên hướng Tiên Thai.
Điều này nghe rợn cả người, hắn muốn xâm nhập
vào lĩnh vực Hoàng Đạo.
Mà con rồng kia cuối cùng thật sự đâm phá tấm
chắn thò vào trong đầu Diệp Phàm, muốn hợp nhất cùng Tiên Thai, dung nạp làm một
thể, dường thành đạo thai bản thân.
Giờ khắc này, chí tôn của các đại cấm địa Sinh
Mệnh thật sự không ngồi yên được: đây không phải nhảy vượt hai kiếp, mà là ba
kiếp a, hắn muốn thành Đe!
Một trăm năm không thấy, hắn tích lũv lại thâm
hậu như vậy, vượt qua dự đoán của mọi người, chí tôn vùng cấm đều biến sắc.
Đây là một thần tích!
Đương nhiên, không có khả năng thật sự lập tức
phát sinh ngay, đầu tiên Tiên Kiếp Cửu Trọng bạo phát, chín đại Thiên Tôn cổ tất
cả đều khẽ quát, đồng loạt ra tay muốn giết chết Diệp Phàm.
Thân thể hắn là một cái kiến, bao bọc đạo của
hắn, ù ù kêu vang. Phi Tiên Quyết, Cửu Bí, Vô Thủy Thuật, yếu nghĩa kinh văn
các thứ không cần hắn thi triển, tự hành vận chuyển ngăn địch.
Bên ngoài thân Diệp Phàm trong suốt sáng lạn,
máu thịt lấp lánh, đạo thai của hắn như một con rồng, lại như một con côn bằng,
rồi sau đó lại diễn biến thành chính hắn, hóa thành một Thiên Đế.
Đây là đạo thai của hắn đang liều mạng tấn
công, muốn vào Tiên Thai!
Thế nhưng, lần này chung quy là thất bại, chín
đại Thiên Tôn vô địch thiên hạ đều đồng loạt ra tay đánh trên người hắn, thân
thể hắn nổ tung, nguyên thần đều bị nứt ra, mà đạo thai kia đương nhiên giải thể.
Duy nhất may mắn chính là, Diệp Phàm tự mình
có lưu lại đường sống, bảo vệ chính mình, bí quyết chữ “Giả” rất nhanh vận
hành, trọng tổ thân thể, bí quyết chữ “Tiền” chuyên chú nguyên thần. Sau khi
trong tố, sắc mặt hắn rất tái nhợt.
Đây là một thất bại, tấn công Tiên Thai, tuy rằng
bước vào được nửa bước, nhưng con rồng lớn này chung quy là không thể toàn bộ quấn
quanh lên, bị bức lui ra ngoài.
Một cửa quan này khó xông vào, cho dù không có
Thiên Tôn đánh tới, phỏng chừng Diệp Phàm cùng sẽ bị vướng lại. Thánh thể khó
có thể thành Đế không phải lời nói suông mà thôi, hắn đã lường trước chỉ có thể
thăm dò vào nửa thân rồng.
Ngày nay, Tiên Kiếp Cửu Trọng lại khủng bố như
vậy, khiến cho đường đi của hắn càng khó, ngay cả thò đầu rồng vào đều lao lực,
khó có thể thực hiện.
Tất cả chí tôn trong cấm địa Sinh Mệnh đều thở
phào một hơi, cảnh tượng vừa rồi Ịàm cho bọn họ không thể trấn định, thật nếu để
Diệp Phàm xông vào vậy thì phiền toái lớn rồi.
- Ta không cam lòng, tiếp tục sấm kiếp!
Diệp Phàm điều chỉnh trạng thái bản thân, như
trước phải xông ngược lên.
Cứ như vậy, hắn liên tục nếm thử tám lần, kết
quả bị đánh nát tám lần, tan xương nát thịt, máu tươi tuôn chảy, cực kỳ thắm thiết.
Nên biết rằng, đương kim thế gian, dù là chí
tôn xuất thế cũng khó mà không ngừng đánh nát Thánh thể đại thành như vậy. Cảnh
tượng máu chảy đám đia thực tàn nhẫn và đáng sợ.
Tuy nhiên, mỗi một lần thân rồng thò vào Tiên
Thai đều so với lần trước nhiều thêm một phần, càng ngày càng đến gần thành
công, mà đây là hắn phải dùng bản thân là cái giá phải trả, thiếu chút nữa bị
làm tan biến.
Lần thứ chín, ngay cả Tiên Kiếp Cửu Trọng đều ảm
đạm, chín tòa đạo quan to lớn và Thiên Tôn cổ sắp biến mất, bởi vì kéo dài thời
gian cũng quá lâu dài.
- Lại đến!
Diệp Phàm rống to.
Hắn gần như điên cuồng, đại thành đã định
không thể sửa đổi, nhưng hắn cũng thấy chưa đủ, muốn nghịch thiên chân chính thành
Đế, bước chân vào lĩnh vực cấm kỵ kia.
Mặc dù hy vọng xa vời, nhưng hắn không muốn
ngay từ đầu đã buông bỏ, không thử nghiệm, không phấn đấu sao có thể biết không
được!
Lần thứ chín, toàn thân Diệp Phàm máu thịt
trong suốt, thân thể một lần nữa hình thành tiên kiến, đạo thai trong cơ thể tấn
công, muốn dung hợp quy làm một với Tiên Thai, con rồng lớn dọc theo lưng mà
lên, hào quang xông thẳng lên trời cao.
Lần này có khả năng thật sự thành công, đạo của
hắn đang diễn biến, nguyên thần đang lột xác.
Thân thể sáng lóng lánh, nguyên thần bóc ra, một
nguyên thần mới sinh ra. Hai bên cùng hợp lực, con rồng lớn sau lưng hướng lên
trên, nguyên thần Tiên Thai hướng xuống dưới, phải nấu chay hòa tan cùng một chỗ!
Tiên Kiếp Cửu Trọng giáng xuống, không còn cường
đại nữa dường như sắp biến mất, cuối cùng một kích khó có thể cấu thành uy hiếp
mang tính hủy diệt.
Thế nhưng, lúc này các chí tôn cổ đại ngồi
không yên, trên tổ tinh Bá thể truyền đến một tiếng rống to, một dao động mênh
mông cuồn cuộn cuốn tới, đó là ánh sáng của đại đạo cuồn cuộn mãnh liệt, xông
vào trong thiên phạt bù lại Tiên Kiếp Cửu Trọng không đủ!
Cơ thể Diệp Phàm nứt nẻ, xuất hiện từng vết
máu. Hắn đang đột phá cửa ải, không nghĩ bỏ qua cơ hội lần này, gian nan chịu đựng
thống khổ giữa sinh và tử.
“Ầm!”
Không riêng gi tổ tinh Bá thể, ngay cả ở hướng
Bắc Đẩu cũng truyền đến gợn sóng vô cùng mãnh liệt, vô cùng khủng bố, vô tận
phù văn nổ tung ở nơi này.
Diệp Phàm phun ra một ngụm máu lớn, rốt cuộc
không kiên trì được nữa, thân thể giải thể, nguyên thần cả cũ lẫn mới kia đều nứt
ra, bị thương nặng.
Thực đáng tiếc sau khi Tiên Kiếp Cửu Trọng kết
thúc, chí tôn cổ đại lại ra tay chận ngang đường của hắn, bằng không vừa rồi thật
sự có hi vọng có thể thành công.
- Rống!
Có hư ảnh chí tôn đang rít gào, đó là dao động
đạo muốn thừa cơ hội này hủy diệt Diệp Phàm. Tuy nhiên hắn chặn lại, thân thể
ngừng trọng tổ, nguyên thần lại biến đổi hai bên hợp nhất lại, lui đi thật xa.
Diệp Phàm lạnh lùng ngoái đầu lại nhìn thăng tới
hướng tổ tinh Bá thể, lại nhìn về hướng Bắc Đẩu. Lại thất bại hắn cũng không hối
hận. Bởi vì Thánh thể nên muốn thành đạo, bản thân cũng rất gian nan, dù không
có người ngăn cản cũng khó mà chân chính bước vào được.
Hiện tại sở dĩ hắn bám riết không tha, hết thảy
đều là vì tích góp từng tí một kinh nghiệm, hiểu biết vấn đề xuất hiện ở chỗ
nào càng nhiều, tạm aác lại tương lai mãnh liệt đột phá cửa ải.
Hơn nữa, hắn còn phải tiếp tục tìm kiếm trong
đại kiếp nạn từ xưa đến nay khó cỏ này.
Hư ảnh chí tôn biến mất, cũng không ở lâu. Lôi
quang trên bầu trời không giảm mà càng tăng lên. Tiên Kiếp Cửu Trọng qua đi lại
có Đại đế xuất hiện, có Thiên Đình hiển lộ.
Diệp Phàm liều mạng huyết chiến, thời gian siằng
co rất dài, trong thời gian đó cũng từng xông vào Tiên Thai, muốn nếm thử thành
đạo, nhưng đều thất bại.
Không biết khi nào thì bắt đầu, tiếng sấm nặng
nề, càng ngày càng áp lực, đại giới Tiên vực xuất hiện bao trùm lấy hắn, thụy
thú tiên cầm vô cùng tận tấn công, hắn rơi vào trong trùng trùng công kích.
Mà đây còn không phải trọng điểm, đáng sợ nhất
chính là, một tòa cổ tháp ép xuống, nấu chay hòa tan khắp đại thế giới Tiên vực,
hóa thành một cái chinh thể, trấn áp xuống phía dưới!
- Hoang Tháp!
Này hai chữ không phải Diệp Phàm thốt ra, mà
là chí tôn cổ đại. Bọn họ đều biến sắc, Diệp Phàm độ kiếp quả nhiên phi phàm, đều
là thiên phạt dị số của xưa nay.
Thế giới Tiên vực và Hoang Tháp nấu chảy hòa
tan cùng một chỗ, vây khốn Diệp Phàm ở phía dưới, giam cầm trong một khu vực
riêng biệt, khó có thể thoát ra.
“Boong!”
Một tiếng chuông vang lên, trong hư không có một
cái chuông hỗn độn lớn hiện lên, ngay khoảnh khắc thu nhỏ lại, xuất hiện ở trước
mi tâm hắn, lập tức thời gian rơi vào hỗn loạn.
Đây quả thực là tuyệt sát, Hoang Tháp trấn áp
thân thể hắn, Tiên Chung trấn phong nguyên thần hắn, song trọng công kích, cộng
ctồng tác dụng, phong ấn cả nơi này.
Đương nhiên, cái gọi là Hoang Tháp và Tiên
Chung cũng không phải là thực thể, mà là một loại pháp tắc đan vào mà thành, dẫn
động lực lượng đáng sợ nhất, chân thực tái hiện uy thế của chúng.
Diệp Phàm sớm đình chỉ xông vào Đế lộ, chuyên
tâm chống lại loại đại kiếp nạn này. Hắn biết, chỉ có thể là nửa thân rồng thò
vào Tiên Thai, hôm nay chú định sẽ không nghịch hướng đi vào, hiện tại chuyên
tâm để Thánh thể đại thành kiếp viên mãn mới là hợp lý.
Diệp Phàm nhai một gốc cây Dược Vương, uống
vào một ít Thần dịch Mệnh Tuyền, để chính mình trở về trạng thái đỉnh phong, vẻ
mặt vô cùng nghiêm túc, không thể phân tâm, sống chết đang ở trước mắt.
“Ầm!”
Hoang Tháp hạ xuống, Tiên vực tái hiện, lôi
quang tăng vọt, vừa rồi Thiên Tôn cổ, Đại đế, tiên cầm hoang thú... biến mất đều
tái hiện ra, cùng nhau phóng tới Diệp Phàm.
Tiên Chung kêu vang, đánh nát xương trán hắn,
làm nguyên thần hắn nứt ra.
Thời khắc lột xác chung cực đã đến, lần này trời
xanh vận dụng lực lượng cực hạn của đại kiếp nạn ngãn cản hắn thành công, muốn
cho hắn ngã xuống ở trong này.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu thiên tài đều ngã xuống
trên đường đại thành, ở thời điểm cuối cùng bị hủy diệt, tất cả đều là vì đại
thành viên mãn quá mức khủng bố, nhất là Diệp Phàm loại này, coi như là một loại
thành đạo khác.
Một ngày, hai ngày... suốt chín ngày, Diệp
Phàm cùng không biết mình vỡ vụn, tan xương nát thịt bao nhiêu lần, máu huyết đều
sắp khô cạn, sinh mệnh lực bị thiêu hủy vô số kể.
Rất khó tưởng tượng, đây là một đoạn lịch
trình như thế nào? Mỗi ngày Diệp Phàm đều phải vỡ tan rất nhiều lần, còn bị
giày vò hơn so với sống trong địa ngục, đây là một con đường đại thành vô cùng
tàn nhẫn.
Hoang Tháp, Tiên Chung đều vỡ tan, các loại
lôi quang, hoang thú cùng với Đế ảnh cũng đều ảm đạm, trấn sát suốt chín ngày
trời, làm cho nơi này trở thành địa phương tĩnh mịch.
Đây chính là con đường Thánh thể đại thành phải
trải qua, vì sao có thể khiêu chiến với Đại đế? Chín ngày này hiển lộ ra hết,
con đường này gần như tương đương với Đế kiếp rồi, tuyệt không kém.
Cộng thêm, con rồng lớn sau lưng Diệp Phàm thò
vào Tiên Thai một bộ phận, xem như cả người thật sự phải chịu khổ suốt chín
ngày. Rốt cục đã xong, Diệp Phàm sắp đại viên mãn, mở ra con đường vô địch của
chính mình, bắt đầu một kỷ nguyên thuộc về hắn!