Xa xa, Bàng Bác, Long Mã đều khẩn trương nhìn
theo, thấy hắn bình an đi vào, không có bị bốn thanh kiếm Tru Tiên công kích,
lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Diệp Phàm tự mình cũng thở phào một cái, ra hiểu
cho bọn họ ý bảo không cần lo lắng. Chiếc đèn thân người mặt quỷ nổi lên tác dụng
nghịch thiên, sát khí vẫn còn nhưng vẫn chưa nhằm vào hắn.
Diệp Phàm không dám uống Mệnh Tuyền của Đại đế
cổ. Đây là thứ tốt, nhưng có thể có ẩn chứa sát khí, quỷ đăng phát ra vầng sáng
ngăn chặn chất lỏng trong suốt ở bên ngoài.
Mệnh Tuyền tiên khí ngút trời, chất lỏng trong
suốt tản ra mùi thơm ngát. Diệp Phàm cầm chiếc đèn thân người mặt quỷ đột nhiên
lận xuống chỗ sâu, muốn tìm hiểu rõ ràng.
Rốt cục mơ hồ hắn thấy được, phía dưới cũng có
bốn thanh sát kiếm màu đỏ sậm, mặc dù phong cách cổ xưa tự nhiên nhưng thấu
phát ra sát khí tuyệt thế!
“Chẳng lẽ, ta thật có thể lấy đi bốn thanh kiếm?”
Trong lòng Diệp Phàm nhảy rộn.
Đúng lúc này cách rất xa, tuy có sát khí xuyên
thấu qua màn hào quang của quý đăng tiến vào, nhưng cũng không đã thương hắn,
điều này càng làm cho trong lòng hắn sinh ra một tia chờ mong.
“Ồ! Không đúng! Dưới nước còn có một tòa động
phủ!” Diệp Phàm vô cùng kinh hãi.
Nói chính xác là có một tòa đài gương đá, mài vô
cùng bóng loáng, xuyên qua nó nhìn thấy một tòa động phủ treo ở trong Mệnh Tuyền
nhãn, cách nơi này hắn là rất xa. Đây là hiệu ứng của pháp trận, bằng không hắn
không thể nhìn thấy được.
“Khoảng cách bốn thanh sát kiếm không xa lắm,
trong này có liên hệ gì?!”
Diệp Phàm xuyên qua đài sương, cẩn thân quan
sát, tòa động phủ kia rộng rãi mà khí thế hùng tráng, giống như cổ khuyết Thiên
Đình, rộng lớn
khiếp người, nhưng yên tĩnh không một tiếng động.
Trong Mệnh Tuyền nhãn cng Đại đế cổ xuất hiện
thứ này khiến Diệp Phàm cảm thấy thực quỷ dị. Trong lòng hắn chấn động mãnh liệt:
đây là người nào, mà lại cư ngụ ở nơi đây?!
“Một con khỉ!” Hẳn nhảy dựng trong lòng. Thay đổi một góc độ,
nhìn xuyên qua đài gương hắn nhìn thấy một con khỉ, toàn thân bộ lông màu vàng lấp lánh, rực rỡ lóa mắt, giống
như hoàng kim luyện chế thành,
Diệp Phàm ngẩn ngơ, hắn gần như không thể tin
được hai mắt của mình, đó không phải là Đấu Chiến Thánh Viên sao, quá giống
Thánh Hoàng tử với Đấu Chiến Thắng Phât!
Điếm khác biết duy nhất là hắn có sáu cái lổ
tai!
“Đây chẳng lẽ là Lục Nhĩ Mi Hầu trong truyền
thuyết...?!” Diệp Phàm khiếp sợ, không ngờ nó cư ngụ trong Mệnh Tuyền Nhãn của Đại đế cổ!
Con Thần Viên nhấm mắt, miệng rộng, bộ lông
màu vàng rực rỡ chói mắt, ngồi xếp bàng trên một cái bồ đoàn, không nhúc nhích,
y hệt như hoàng kim luyện chế thành.
Thực đúng là Lục Nhĩ Mi Hầu. điều này làm cho Diệp
Phàm trợn mắt há hốc mồm. Quá giống Thánh Hoàng tử, quả thực giống nhau như
đúc, nếu nó không có sáu tai, có thể hắn đã nhân làm cũng không chừng.
“Thật quỷ dị!”
Nó làm thế nào đi vào? Diệp Phàm cảm xúc phập
phồng, khó có thể bình tĩnh.
Điều này thật sự rất kinh người, đây chính là
Mệnh Tuyền nhãn của Thiên Tôn cổ, con khí này nhưng lại nghịch thiên đến mức có
thể cư trú ở trong này!
Thật không phù hợp lẽ thường, cũng không phải thần
nhân là có thể làm được. Có Linh Bảo Trận đồ cộng thêm bốn thanh sát kiếm ai cũng
tranh phong? cầm Đại đế binh đến đây đều không nhẩt thiết phá ra được!
- Chẳng lẽ giống như ta, cũng có được cổ khí và Pháp
Văn của Linh Bảo Thiên Tôn để lại thế gian?
Diệp Phàm lầm bầm tự nói.
Đài gương chuyển động, nó cũng không phải ngưng một chỗ, mà chìm nổi
trong Mệnh Tuyền, phong cách cổ xưa mà tự nhiên, nó nhoáng lên một cái thân ảnh
con khỉ kia cũng mờ đi.
Diệp Phàm di chuyển thân hình, nhưng bất kể điều
chỉnh góc độ như thế nào đều không nhìn thấy rõ rằng, có một đám phù văn hỗn độn
lấp lánh, gần như che đài gương lại.
“Nó còn sống, hay đã tọa hóa?” Diệp Phàm không
thể xác định, sinh linh kia giống như một tượng đá, không nhúc nhích chút nào,
va lại cách quá xa không thể xác định.
Lục Nhĩ Mi Hầu, là một chủng tộc nghịch thiên,
cũng không biết đã qua mấy chục vạn năm, hôm nay có thể nhìn thấy nó khiến Diệp
Phàm có cảm giác không thể tưởng tượng.
Ở
địa phương này nhìn thấy loại sinh linh này, hắn có một loại dự cảm bất hảo,
đây chính là tồn tại bộ tộc cường đại siêu cấp, nếu thật sự còn sống nhảy ra tất
nhiên là một hồi đại sát kiếp.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, tuy rằng đài
gương mơ hồ, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy một ít, nó hiện ra động phủ rộng
lớn khí thế hùng tráng, nhưng lại có một chút ý vị tiên gia, tràn ra từng đợt từng
đợt tiên khí.
Vật kiến trúc này không giống như là tồn tại từ
trước trong Mệnh Tuyền, mà là được hậu nhân di dời vào. Bởi vì chỉ có bốn thanh
kiếm tiên kia có tư cách được dựng dục ở trong này, còn các bảo vật khác khó có
thể nhập chủ trong Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ.
Diệp Phàm nhìn kỳ, quả nhiên phát hiện chỗ
khác thương: tòa động phủ đó giống như một đoạn núi bi người ta cắt đứt di chuyển
tới đây, mặt trên có vết cắt.
“Thật khó lường! Xem ra đúng là Lục Nhĩ Mi Hầu
kia di chuyển động phủ tới đây, xem nơi này trở thành tiên gia bảo địa, để tu đạo
trong này.”
Đúng lúc này, đám phù văn hỗn độn ảm đạm đi, rốt
cục động phủ sáng tỏ hơn một ít, Diệp Phàm vội vàng mở Nguyên Thiên Nhãn ra
xem.
- Ồ! Đạo phù, Thần văn, cùng với Kinh thư...
Trên vách đá trong động phủ kia. Có một số chỗ
hắn có thể chạm tới, mặt trên có khắc chi chít các loại cổ văn, dấu vết loang lổ,
tràn ngập phong cách năm tháng cổ xưa.
Diệp Phàm tâp trung ánh mắt, nhìn thấy một ít
vãn tự, thuộc loại Độ Nhân Kinh, có ẩn chứa một loại ma lực quỷ dị mà vô cùng lớn,
đồng thời còn có một số các kinh văn khác, đáng tiếc chỉ có thể xem là vụn vật.
“Phủ đệ này không giống như của người ngoài,
ngược lại như là thuộc về chính Linh Bảo Thiên Tôn.” Diệp Phàm lộ ra ve măt kỳ
dị.
Hắn hơi suy nghi một chút liền phỏng đoán ra đại
khái một điều: Lục Nhĩ Mi Hầu có may mắn lớn, chiếm được một tòa động phủ cila
Linh Bảo Thiên Tôn, liền cắt đi vận chuyển đến đây.
Không hề nghi ngờ. chỗ đàn tràng này lai Ịich
không phải là nhỏ, bằng không sao có thể bình yên chỉm trong Mệnh Tuyền của
Thiên Tôn cổ, và lại để bốn thanh sát kiếm kia đều cảm ứng được khí cơ quen thuộc.
“Nó hẳn là đã tọa hóa rồi chứ.” Diệp Phàm quan
sát một hồi lâu, rồi đưa ra phán đoán như vậy. Mấy năm nay Khổ Hải rất không
yên tĩnh, cũng không thấy Lục Nhĩ Mi Hầu xuất thế, hắn cảm thấy hơn phân nửa nó
là thi thể.
Hắn tiến tới gần đài gương, muốn thông qua đó
xác định tòa động phủ kia, nếu có thể đi vào thì đi, nói không chừng có may mắn lớn.
Thế nhưng mới vừa tới gần liền nghe được một
tràng tiếng rung động rất nhỏ, phù văn hỗn độn trên đài sương sáng lấp lánh, thần
bí khó lường, tòa động phủ kia càng thêm mơ hồ.
Hơn nữa bốn thanh cổ kiếm phía dưới tôa ra sát
khí kinh người, tuy rằng không có ngân lên, nhưng cũng chẩn khiếp tâm hồn người,
hiển nhiên có sát khí vọt lại đây.
Nếu không nhờ có chiếc đèn thân người mặt quỷ,
hơn phân nửa hẳn phải vỡ nát tan tành. Sát kiếm này quả nhiên là thần bí đáng sợ,
động mọt cái sẽ đổ máu phơi thây.
“Mặc dù có cái đèn đồng thau của Linh Bảo
Thiên Tôn cũng không được, không có cách nào tới gần. Xem ra tòa động phủ đó có
ý nghĩa thật sự phi phàm, đươc bốn thanh kiếm tán thành, còn hơn Cổ Đăng.”
Mà đúng lúc này, rốt cục Diệp Phàm cũng thấy rõ
bốn thanh sát kiếm: Trên thân kiếm màu đỏ sậm có cảnh tượng sát tiên, một nam
nhân bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị chư Thần.
Đây hẳn không phải chính là Linh Bảo Thiên Tôn
chứ? Diệp Phàm chấn động tâm thần, trên thân bốn thanh sát kiếm không có đồ văn
nào là giống nhau, có cảnh tượng tru tiên, có biển máu phá hủy vũ trụ, cũng có
vạn linh thây đầy đất.
Khí tức cuồn cuộn mãnh liệt vô cùng thảm thiết.
Mỗi một thanh sát kiếm đều giống như từng cắn nuốt máu huyết của ức vạn sinh
linh, rõ ràng nó chìm ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng tản phát ra một loại khí
cơ trời sụp đất nứt, như sắp hủy diệt vũ trụ.
Bốn thanh kiếm đai biếu cho hủy diêt!
Hơn nữa Diệp Phàm ý thức được, chúng là một
cái chinh thể, chỉ dựng dục có một thần linh, phân ra trong bốn thân kiếm.
nghiêm khắc mà nói đây chỉ là một kiện binh khí Đế, chỉ có hợp cũng một chỗ mới
có thể vô địch thiên hạ, một khi tách ra, hơn phân nửa uy lực sẽ giảm mạnh.
Tuy nhiên, trên đời này cũng không ai có thể
tách rời chúng ra được. Trận đồ vừa hiện, lập tức xem như một vị Đại đế cổ sống
lại tự mình chủ đạo sát kiếm này.
“Có được bốn thanh kiếm cùng với Trận đồ là có
thể vô địch trên trời dưới đất, nhưng khó có thể thu lấy vào tay.” Diệp Phàm
chau mày tiếc nuối.
Hắn miệng tụng Độ Nhân Kinh, tay cầm chiếc đèn
thân người mặt quỷ, ngồi xếp bằng trong Mệnh Tuyền, để cho tâm thần mình thả lỏng,
thử trao đổi kết nối cùng
bốn thanh sát kiếm, muốn nhận được tán thành của chúng.
Thế nhưng bốn thanh kiếm như vực sâu dưới đáy biển, sâu không lường được, mặt trên cảnh tượng sát tiên máu chảy đám đia, giống như tái hiện chân thật,
hóa thành một áp lực Đạo ngân, bức Diệp Phàm phải thối lui.
“Không được! Bốn thanh kiếm tiên này quá nhiều
sát khí, đương kim thiên hạ không ai có thể nắm trong tay, cần phải có Trận đồ
mới có thể thu lấy!” Diệp Phàm thầm thở dài một tiếng, hắn không có tiếp tục mạo
hiếm.
Hắn né tránh bốn thanh kiếm, lăn xuống phía dưới.
Phía dưới cũng hẳn là sinh mệnh luân bàn của Thiên Tôn cổ, phát sáng lóng lánh,
mặt trên dầy đặc vết rách không đếm được có bao nhiêu đường, nhưng có một loại
uy áp cực lớn không thể đến gần.
Diệp Phàm thật sự bị kinh sợ, mỗi sống thêm một
năm, mặt trên sinh mệnh luân bàn liền sẽ xuất hiện một vết rạn nứt, giống như
vòng tuổi của cây cối, trải qua năm tháng dài dòng như vậy, nó như thế nào còn
đang phát sáng, không có vỡ nát?
Hắn có cảm giác sợ hãi sâu sắc, Linh Bảo Thiên
Tôn lưu lại Độ Nhân Kinh là bởi vì là đoán được điều gì, có khả năng là để trấn
thi họa, tất nhiên là cao thủ này. Ngày nay, Luân Hải của hắn còn không có hoàn
toàn tan vỡ, khiến người ta cảm thấy không thích hợp!
“Ngàn vạn thi họa lớn nhất hay là chính hắn...” Diệp Phàm thần sắc
biến đổi không chừng.
Dựa theo các sách cổ, dựa theo cách nói của
các Đại Thánh, Linh Bảo Thiên Tôn một khi rèn luyên Đế khí kết hợp cũng Trận đồ,
như vậy sẽ phi tiên, có thế kết quả cũng không phải như vậy.
Diệp Phàm tin tưởng, Linh Bảo Thiên Tôn tuyệt
đối không chỉ sống một đời, dấu vết đế lại trên luân hải kia vượt hơn xa một
hai vạn năm, đều không phải là một Thiên Tôn cổ có thọ nguyên “ngắn ngủi”.
Không thể tới gần, hắn chỉ phải rút lui, tìm khắp Mệnh Tuyền nhưng không còn phát hiện gì khác.
Quỷ dị nhất chính là tòa động phủ kia, từng có
một con Lục Nhĩ Mi Hầu cư ngụ, hiện tại hắn lại vào không được, quả thật không cam lòng.
Diệp Phàm thu Thần dịch Mệnh Tuyền vào đầy một
cái đỉnh. Rồi sau đó “rầm” một tiếng lao ra mặt nước. Nhìn quét bốn hướng lại
không nhìn thấy người nào, ngay lập tức hắn đi ra vạn dặm, đi vào một phiến Khổ
Hải khác.
“Bàng Bác đâu. Long Mã bọn họ đi nơi nào?” Diệp
Phàm nghi hoặc, lúc này mới tách ra không bao lâu. Kết quả đoàn người đâu mất
không thấy.
Nơi này có một ít dao động lưu lại, hắn cẩn
thân cảm ứng được, sau đó phẫn nộ hai mắt bắn ra hai luồng hàn quang, nói:
- Lại là mấy người Kim Thiềm, Hôi Giao, Thiên
Cẩu, thật khinh người quá đáng!
Không thể không nói, ba Thú tôn cổ này linh
giác thực nhạy bén, cảm giác được trên thân đoàn người bọn họ có bí bảo, tức
thi bọn họ giống như bốn lang quân Kim Xà dán mắt vào không buông tha.
Nhất là có một lần, khi Bàng Bác nghiên cứu Yêu
Hoàng Xích, bị bọn họ cảm nhân được một tia khí cơ, dẫn tới hoài nghi. Từ đó một
đường truy giết bọn hắn, quyết ý muốn đoạt bảo.
Tiên Xích bị gãy thành năm đoan, thần linh dựng dục bên trong
đã diệt vong. Chỉ còn lại một loại bản năng, ngày nay tuy có hai đoạn rơi vào
tay Bàng Bác, nhưng cũng không thể vận dụng, bằng không sẽ hại người hại mình.
Sau nửa canh giờ, Diệp Phàm tìm được bọn họ. Mỗi
người đều toàn thân đẫm máu. Bàng Bác nửa người lộ ra xương trắng hểu. Thiếu
chút nữa ngã xuống.
Cửu Vĩ Ngạc Long chỉ còn lại có hai cái đuôi,
thân mình thiếu chút nữa nổ tung, máu chảy đám đia. Đám Long Mã. Hoàng kim sư tử...
cũng không tốt hơn chút nào, đều bị thương nặng.
- Vừa nhìn thấy Hôi Giao, Kim Thiềm mấy tên
Thú tôn, chúng ta lập tức vượt qua hư không, kết quả gặp ám toán của Thôn Thiên
Thú, Thực Kim Thú, bốn lang quân Kim Xà tộc!
Bàng Bác nói.
Người khác rất khó mở ra vực môn ở trong hải vực,
bọn họ thì không như vây, bởi vì có trận văn bàn cờ của Hư Không Đại đế. Diệp
Phàm còn cẩn
thận nghiền ngẫm,
thông qua bản chép tay của Hắc Hoàng linh ngộ không ít, nên đã chuẩn bị rất nhiều
tòa ngọc thai.
Bàng Bác bọn họ vừa mới đi vào, bị đám người
Thôn Thiên Thú ngấm ngầm phá hoại, vực môn nổ tung. thuyền cổ trực tiếp vỡ nát,
bọn họ thiếu chút nữa bị rơi xuống trong hư không hắc ầm.
- Đạo hạnh cũng pháp lực của chúng ta đang suy
yếu, không có thuyền cổ không thể sống yên ở Khổ Hải!
Long Mã lô ra vẻ lo lắng.
“Ầm!”
Truyền đến dao động cực lớn, một con Hôi Giao
dài cã trượng, một con Kim Thiềm cao lớn như ngọn núi, cũng xuất hiện, lại đuổi
giết tới đây.
- Con cá chạch xám, con cóc, hãy đợi đấy! Sớm
muộn gì ta cũng hầm rục các ngươi!
Long Mã buồn bực nói.
Diệp Phàm cũng bọn chúng bước vào vực môn, biến
mất khỏi chỗ
này, chưởng lực
của Đại Thánh bổ xuống rơi vào hư không.
Ở trong một vùng biển mênh mông khác, Diệp
Phàm lấy ra cái đỉnh, bên trong tràn ngập chất lỏng trong suốt, hẳn cẩn thân
quan sát sau đó chau mày nói:
- May mắn lúc ấy không uống, bên trong quả
nhiên có ẩn chứa sát khí, may mà có thể luyện hóa đi.
Tưng tia khói đen bốc lên, phát ra tiếng kiếm
ngân “boong boong”, chất lỏng Mệnh Tuyền được tinh lọc xong. Diệp Phàm đưa cho đám
người Bàng Bác, Long Mã, quả nhiên hiệu quả nhanh chóng, thật sự là sống lại da thịt xương cốt người ta.
Mấy người cũng không cần điều tức, Mệnh Tuyền của
Thiên Tôn cổ trực tiếp làm cho thương thể bọn họ phục hồi như cũ.
- Thật đúng là đại dược, giá trị vô lượng!
Bất kể là Bàng Bác, hay mười hai thánh giả đều
ngạc nhiên thán phục, vừa uống xong chất lỏng trong suốt này, đạo hạnh cũng pháp lực của bọn họ
khôi phục lại, không còn bị áp chế của Khổ Hải.
Chỉ có Mệnh Tuyền của Đại đế cổ mới có thể hóa
giải âm sát cũng áp chế đại đạo trong Khổ Hải.
Đoàn người dĩ nhiên vô cùng kích động, hỏi Diệp
Phàm kết quả chuyến đi vừa rồi.
- Cái gì, có Lục Nhĩ Mi Hầu?!
Thánh giả Hắc Hùng nghe nói cả kinh kêu lên.
Mấy chục vạn năm trước, một vị tổ tiên của hẳn
từng gặp gỡ Lục Nhĩ Mi Hầu. thân là Đại Thánh kết quả lại bị con khí kia tát một
cái thành thịt nát. Ma uy của nó khủng bố ngập trời.
Diệp Phàm nghe hắn kể lại tường tận, giật mình
phát hiện một sự kiện.
Con Lục Nhĩ Mi Hầu lúc đó dường như là đang
chuyển nhà,
trên đầu vai ngồi một con khỉ nhỏ, trên đầu treo lơ lửng một tòa động phủ cực lớn như ngọn núi, không biết
định chay đi
đâu.
- Tổ tiên của ta cũng chỉ là ở trong tinh không
vô tình chặn đường nó, liền bị con khỉ thần uy cái thế đó đánh thành thịt nát...
Diệp Phàm lộ ra vẻ quái dị, miêu tả lại động phủ
nhìn thấy. Kết quả Thánh giả Hắc Hùng vô cùng kích động, giận dữ nói:
- Động phủ giống như đúc so với trong sách Cổ
tộc ta miêu tả!
Mọi người ngạc nhiên, đã vậy còn quá trùng hợp,
con Lục Nhĩ Mi Hầu thần uy cái thế kia không ngờ lại chuyển nhà tới nơi đây.
- Mấy chục vạn năm trôi qua, cho dù nó có công
tham tạo hóa, thân là Đại đế cũng phải chết rồi. Các ngươi cũng theo ta đi, cũng
nhau tiến vào Mệnh Tuyền bế quan, nơi đó là địa phương tu luyện rất tốt!
Diệp Phàm nói.
Hắn có quỷ đăng cũng Độ Nhân Kinh văn, có thể
bảo hộ mọi người đồng loạt tiến vào, ở trong Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ tu đạo,
gần giống như tu luyện trong Tiên vực, là tha thiết ước mơ của tất cả các tu
sĩ, là vùng đất đạo mong muốn mà không thể thành.
Bọn họ không cần thuyền cổ, trực tiếp xâm nhập
Mệnh Tuyền, bốn phía là chất lỏng trong suốt, tiên vụ bốc hơi, Thần hà vạn đạo, thỉnh thoảng vang lên
luân âm đại đạo, làm cho Tiên Thai mỗi người đều cộng minh theo.
Không thể trực tiếp uống Thần dịch này, nhưng
lại có thể chậm rãi luyện hóa. dung nhập trong cơ thể mình.
- Địa phương này quả thật thích hợp ngộ đạo,
chỉ có điều không biết chúng ta có thể ở lại bao lâu!
Bàng Bác rung động, ở trong này xương trán hắn
phát sáng, Thanh Đế Cổ Kinh tự hành vận chuyển, phi thường đặc biệt, là một chỗ
đắc đạo.
Quỷ đăng tạo ra một mảng quầng sáng bảo vệ mỗi
người, ngăn cản sát khí xâm nhập thân thể, Độ Nhân Kinh vang vang không ngừng,
bốn thanh sát kiếm màu đỏ sậm ở phía dưới không nhúc nhích.
- Thật sự là địa phương tuyêt vời! Không thể
tưởng được... bổn tọa lại có thể tận tình ở trong này tinh luyện Thần dịch!
Long Mã tâm tình kích động, hận không thể ngửa
mặt lên trời thét dài,
Bởi vì Thần dịch Mệnh Tuyền này là Đại đế cổ
lưu lại, trong suốt mà đẹp mắt, mỗi một giọt đều là bảo dược thế gian vô song,
có thể sống lại da thịt xương cốt người ta.
Nhiều như vậy... quả thực không thể tưởng tượng!
Duy nhất phiền toái là trong Thần dịch ẩn chứa
kiếm khí thật đáng sợ, cần trăm phương nghìn cách luyện hóa, bằng không có thể sẽ có
họa sát thân.
Thần Kiều không hiện, không thể tiến vào bờ đối
diện, Diệp Phàm tính toán ở trong này bế quan lâu dài, khi hắn lấy ra hai vật
khác biệt, lập tức làm cho mười hai thánh giả đều mẳt sáng ngời, lộ ra ánh mắt vô
cùng nóng cháy.
Đây là hai hạt giống, trong đó một quả cũng chỉ
lớn bằng hạt hạch đào, bị phong ấn trong Thần Nguyên, là hình một con kỳ lân nhỏ màu tím dài không tới
hai tấc, trông rất sống động, có một loại khí cơ sinh mệnh cường đại.
Nó có sinh mệnh không ngờ lại đang rung động, muốn
phá vỡ Thần Nguyên lao ra, thậm chí định bỏ chạy.
Đây dĩ nhiên là hạt giống Kỳ Lân thần dược, nhiều
năm qua Diệp Phàm vẫn không có cơ hội trồng nó, bởi vì điều kiện sinh trưởng của
nó rất hà khắc, ngày nay Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ quả thực chính là vùng đất
tốt nhất cho nó sinh trưởng.
Diệp Phàm bày ra một tòa pháp trận, bằng không
thật đúng là sợ nó bỏ chạy. Mỗi một cây tiên dược đều là duy nhất trong thiên địa,
chúng có linh tính có thể thông thiên, có thể tự hành bay trốn.
Hạt giống kỳ lân ngủ yên vô tận năm tháng,
nay ở địa phương này chân chính sống lại. Mọi người chỉ nghe Thần Nguyên vang lên
một tiếng nứt vỡ, sau đó thần hà vô tận bay tới, là nó tự chủ chặn sát khí, hấp
thu tinh hoa trong Thần dịch trong suốt, tiến hành sinh trưởng.
Chỉ trong nửa tháng, hạt giống kỳ lân đã lớn bằng
nắm tay, rễ to dài, hút lấy càng thêm nhiều Thần dịch Mệnh Tuyền, sinh trưởng
nhanh chóng.
Mọi người thấy thế ánh mắt càng thêm nóng
cháy!
Mà lúc này, hạt giống khác trong tay Diệp Phàm
cũng đã phát sinh biến hóa, tiếng phật âm điếc tai, đồng thời ở sau lưng Diệp
Phàm hiện ra một tòa Đại Lôi Âm Tự, cao lớn hùng vì, phát ra hào quang rực rỡ.