Diệp Phàm lắc đầu nói:
- Đừng đặt tên loạn bậy! Không có người tên
Thông Thiên này, gọi nó là Linh Bảo Trân đồ và bốn thanh sát kiếm còn không sai
biết lắm!
- Không bằng ta đổi tên là Thông Thiên như thế
nào?
Bàng Bác hai tròng mắt sáng rực, tâm huyết sôi
trào, có một loại khát vọng đối với bốn thanh kiếm tiên và Thần đồ.
Trận đồ cũng sát kiếm quá lợi hại, nếu lấy được
vào tay sau này còn sợ ai? Hắn cùng với Diệp Phàm có thể tung hoành trên trời
dưới đất, gặp gỡ các Đại Thánh đều có thể một kiếm chém chết!
Diệp Phàm ngẩn ra, nói:
- Ở trong Luân Hải của Thiên Tôn cổ tốt hơn là
đừng nói lung tung!
Kiếm khí cuồn cuộn, tinh hà buông xuống, vũ trụ
nứt vỡ tứ phương, tinh tú nổ nát thỉnh thoảng rơi xuống, kịch phiến Khổ Hải màu
đen này nổi lên sóng biển ngập trời, chảy ngược vào chỗ sâu trong tinh vực.
Dưới kiếm trận này không có gì không phá, không
có gì có thể ngăn cản, như là Địa Ngục xé mở một cánh cưa lớn tuôn ra sát khí
ngập trời, mờ mịt không có giới hạn.
- Linh Bảo Thiên Tôn quá khủng bố, lưu lại Đế
binh và Trận đồ không người nào có thể lấy được!
Ngưu Ma Vương thở dài, trước đó hắn đại chiến cùng
với cổ thi Thần tộc bi chật đứt một cái sừng, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Mọi người rốt cục hiểu được, vì sao bốn thanh
kiếm tiên vẫn còn lưu lại nơi này mà vẫn chưa bị người lấy đi, hiển nhiên là
quá khó khăn, không ai có thể động tới.
Kiếm khí như sóng thần lúc này thiếu mục tiêu công
kích, rốt cục chậm rãi thu liễm, cuối cùng ngưng lại trong Mệnh Tuyền Nhãn.
- Ồ! Trận đồ kia là hư ảnh, cũng không phải là chân thân?
Mọi người kinh ngạc, có Đại Thánh nhìn thấy cảnh
tượng chân thật này.
Diệp Phàm cũng mờ Thiên Mục, liều mạng hai tròng
mắt bị hao tổn, xuất hiện từng vết rách màu máu, bắn ra hai tia sáng sáng lạn
xuyên thẳng xuống trung tâm hải vực.
Mặt trên Trận đồ khắc phù văn đại đạo cổ xưa
mà thần bí, như là vũ trụ sâu sắc, lại giống như đại đạo tự thành, ẩn chứa đại
sát kiếp thiên địa làm cho nó thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này Trận đồ mơ hồ giống như một hư ảnh,
lạc ấn ở trong Mệnh Tuyền nhãn, cuối cùng biến mất không thấy.
- Không phải là chân thật!
- Sai rồi! Thật sự có Trận đồ. Tuy nhiên không
có ở nơi đây, chỉ là lưu lại một hư ấn, thời khắc mấu chốt có thể hiến hóa ra
thần uy, làm thức tỉnh bốn thanh kiếm!
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, đồng thời
trong lòng lại một lần nữa sôi động, Trận đồ đặt ở đia phương nào? Vật mấu chốt
nhất đó nếu thu được, nói không chừng có thể dựa vào nó kế thừa đạo chính thống
của Linh Bảo Thiên Tôn.
Tới thời điểm đó, Trận đồ, bốn thanh sát kiếm,
Cổ Kinh gom lại một chỗ trở thành Thần tàng chí cường.
- Trận đồ là vật mấu chốt, lấy được nó mới cỏ
thể nắm giữ hết thảy, không biết nó chôn giấu ở chỗ nào?
Ánh mắt mọi người lai nóng bòng, lại phấn chấn
lên.
Trận đồ biến mất, bốn thanh sát kiếm bình tĩnh
lại, trong biển gió êm sóng lặng. Nhưng nếu còn cổ tình cảm ứng hoặc là đến hơi
gần vẫn như cũ sẽ cảm nhận được sát khí đến tận xương.
- Diệp tử! Ngươi cảm thấy ta đối tên là Thông
Thiên được không?
Bàng Bác nói.
Diệp Phàm suy nghĩ, rồi nói:
- Cái này... không tốt lắm, không có người
này, cũng không nên tạo ra!
- Vì sao?
Bàng Bác khó hiểu hoi.
Diệp Phàm nói:
- Thiên Tôn cổ, Đại đế vì theo đuổi trường sinh,
dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta sợ đến cuối cùng sẽ xảy ra vấn đề gì đó!
Bàng Bác ngạc nhiên, hỏi:
- Ngươi cho rằng chân thân Thông Thiên giáo chủ
sẽ còn xuất hiện?!
- Ta không nói vậy!
Diệp Phàm lắc đầu, nhưng dù sao vẫn cảm thấy thứ
này là một loại cấm kỵ, tốt hơn là ít động chạm tới là hay nhất.
Trong mấy ngày kế tiếp, mọi người cố gắng mọi
cách, nghĩ ra đủ loại biện pháp thu lấy bốn thanh kiếm tiên, nhưng toàn bộ thất
bại.
Trong thời gian đó, lại có một vị Đại Thánh ngã
xuống: hắn mưu lợi xuất ra một khối hóa thân đi vào đã rước lấy sát kiếp, làm
cho chân thân cũng ngã xuống. Điều này khiến mọi người đều kinh sợ.
Kiếm khí loại này sánh ngang với Đại đế cổ ra
tay, ở niên đại không có Đế ai có thể tranh phong? Luyện Thần Hồ đều bị đánh
bay, mọi người cũng không dám tới gần nữa.
Kế tiếp, Hộ đạo giả Nhân tộc, Ngưu Ma Vương,
Tà Thần Cổ tộc... tất cả đều tra tìm sách cổ, tìm đọc thần điến, muốn từ trong
sử sách tìm kiếm một ít manh mối và chỗ sơ hở.
Thế nhưng, thời đại thần thoại quá mức lâu đời,
đừng nói là tìm được phương pháp khắc chế, chính lậ binh khí của Thiên Tôn cổ,
thậm chí là tên tuổi của họ ở trong sử sách đời sau đều ghi lại không tỏ tường, không thể liệt kê
ra toàn bộ.
Nghe nói, trong Cửu Bí có bí quyết chữ “Tổ” là
do Linh Bảo Thiên Tôn khai sáng. có liên quan đến Thần văn, Đạo ngân, Pháp phù
các thứ, cỏ thể nói là thủy tổ của pháp trận, là thủy tôn sát trận cường đại nhất
xưa nay.
Ngày nay, chư Đại Thánh tìm hết sách cổ, thông
qua các loại dấu vết để lại đủ loại cách nói xác minh, cái này càng làm cho người
ta nhức đầu thêm.
Điều này có ý nghĩa không thu được Trận đồ thì
bất lực, gần như không thể phá giải sát trận này. Phỏng chừng dù có một vị Đại
đế sống lại cũng phải đau đầu một trận với nó.
“Mặc dù sát trận này không có người chủ đạo, tất
cả Đại Thánh trong vũ trụ đến đây cũng phải bị chém chết!” Đây là mọi người cho
ra kết luận.
Tìm khắp Khổ Hải, từ mấy Mệnh Tuyền Nhãn khác,
đáng tiếc cũng không có thu hoạch, cũng không thấy bóng dáng Trận đồ, mọi người
gần như tuyệt vọng.
“Bốn thanh sát kiếm chìm ở địa phương này vô tận
năm tháng, thủy chung không người nào lấy đi, quả nhiên có đạo lý của nó!” Mọi người
chỉ có thể than nhẹ như vậy.
Chư hùng ở trong này trì hoàn nửa năm, nhưng cuối
cùng không có tiến triển chút nào, chỉ đành ngửa mặt lên trời thở dài, rồi lựa
chọn rời đi.
Rất nhiều người rời đi từ trước, như Tang Cổ,
bốn lang quân Kim Xà, Đế Thiên, Thực Kim Thú... họ phi thường quyết đoán, biết
được không thể làm, lập tức rời đi tới chỗ sâu nhất trên Khổ Hải, muốn giành
trước tới bờ đối diện.
Kết quả ra ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm
Đại Thánh đều vô cùng ngạc nhiên: bọn họ xuất phát từ Mệnh Tuyền dựa vào thuyền
cổ vượt qua, nhiều lần xuyên qua thông đạo hư không, vượt qua phạm vi rộng lớn
có thể so với một tinh vực, cuối cùng tới bờ đối diện, Kết quả cũng chỉ là tinh
không không bờ bến, hoàn toàn không phải là nơi cư ngụ của chư Thần.
Trước sau cộng hết thời gian đã qua một năm, lại
thu được một kết quả thế này làm cho mọi người đều không còn kiên nhẫn, cái gọi
là sinh mệnh cổ địa ở nơi nào? Mọi người đều giận dữ, đây chẳng lẽ là một âm
mưu, là cổ nhân đùa bỡn người đời sau?
- Không thể theo lẽ thường mà vượt qua. Nếu Khổ
Hải là một bộ phân thân thể của Thiên Tôn cổ, vây nơi cư ngụ của chư Thần có thể
hay không sẽ là…
Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Kiều, Bỉ Ngạn, đây
là bốn tiểu cảnh giới của bí cảnh Luân Hải đối ứng với thân thể người, nếu muốn
vượt biển mà qua, như vậy cần vượt qua Thần Kiều.
Không phải không có người nghĩ tới, trên thực
tế từ lúc phát hiện Mệnh Tuyền Nhãn đã có người thôi diễn như vậy, cũng từng
tìm kiếm Thần Kiều, đáng tiếc đều với thất bại chấm dứt.
Tới cuối cùng, mọi người không thấy được bờ đối
diện, phí công một năm vượt qua đại dương mênh mông màu đen, cuối cùng lại quay
đầu lại suy nghĩ.
- Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ! Con bà nó!
Bàng Bác nguyền rủa.
Mọi người quay đầu đi về, không thể không than
thở! Khổ Hải thật sự cần quay đầu lại, không thể vượt qua đến tận cũng.
Nhoáng lên một cái đã qua năm năm. trong đại
dương mênh mông màu đen kia đã chết rất nhiều người, có gần cả trăm tộc phái cao thủ đi vào, kết quả chỉ lưu lại máu và xương.
Không có thuyền cổ dứt khoát không thể ở lại
lâu dài, bất kể là Nước biển màu đen hay là không gian này, đều sẽ làm suy yếu
đạo hạnh và pháp lực của mọi ngươi. Chỉ có dừng chân ở trên thuyền mới có thế bảo
đảm không có
việc gì.
Trong năm năm này Diệp Phàm chuyên cần tu luyện,
ngày ngày ngộ đạo, tu vi dần dần tinh tiến, cũng từng phát sinh huyết chiến, thậm
chí bị Đại Thánh đuổi giết, nhưng vượt qua những huyết kiếp đó.
- Tên khốn Hôi Giao, con cóc chết tiệt, cùng với con chó
tay sai kia. Chờ ta trở thành Đại Thánh không lột da sống các ngươi không phải làm
người!
Bàng Bác toàn thân đẫm máu, căm giận nguyền rủa.
Mấy năm qua, Hôi Giao, Kim Thiềm, Thiên Cẩu...
mấy thú tôn cổ từng bám riết truy giết bọn hắn không tha, vừa rồi lại tránh thoát một kiếp.
Trong thời gian này, đám người Diệp Phàm cũng
từng va chạm với rất nhiều chí tôn trẻ tuổi cùng với gần cả trăm tộc, phát sinh
rất nhiều lần đại chiến đẫm máu, bọn họ đã trải qua máu huyết thanh tẩy.
Chúng nhân thi thôi diễn quỳ tích của Thần Kiều
đến xuất thần, nhưng cũng không có cách nào làm cho nó hiên ra, cần phài Mệnh
Tuyền dâng lên phun trào mới có thể xây dựng, nối thẳng tới bờ đối diện, đây
cũng là tương ứng với bí cảnh của nhân thể.
Sau năm tháng dài lâu trôi qua, Mệnh Tuyền sao
còn có thể dâng lên phun trào? Ngày nay đều đã sắp khô cạn, vô số Thần dịch
nhìn thấy so với Khổ Hải mênh mông còn nho bé kém xa.
- Ta đi vào Mệnh Tuyền Nhãn nhìn thư xem!
Diệp Phàm chau mày, cuối cùng, hắn làm ra một
quyết định. Muốn lấy thân phạm hiếm thí nghiêm, tiến vào trung tâm Mệnh Tuyền
nhãn.
- Tốt! Ta cũng đi với ngươi! Trước lấy Trận đồ
Tru Tiên, sau vượt Thần Kiều tới bờ đối diện!
Bàng Bác nói.
Diệp Phàm kiên định lắc đầu, nói:
- Không ổn, quá mạo hiếm! Ta tuy có cái đèn
thân người mặt quỷ, hiểu được Độ Nhân Kinh, nhưng sát khí của bốn thanh kiếm
quá mạnh. Dù sao ta chỉ là ở bên ngoài thử xem sao, cũng không có chân chính đi
vào.
- Có lẽ không có vấn đề gì! Nếu là pháp khí và
kinh văn của Thông Thiên giáo chủ. đương nhiên có thể có cảm ứng với bốn thanh kiếm
của hắn lưu lại, sẽ không ra tay với chúng ta!
Bàng Bác nói.
Diệp Phàm duy nhất cậy vào chính là nơi đây là
Luân Hải của Linh Bảo Thiên Tôn, hắn cỏ cổ khí này, cộng thêm có một bộ pháp
kinh, cảm thấy nhất định có nắm chắc đi vào.
Trên Khổ Hải hắc vụ lượn lờ, ẩn chứa sát khí.
Chỉ có nơi trung tâm đó khí trời bốc hơi, hào quang xông thẳng lên trời cao.
Nơi đó có tiên khí bừng bừng, rực rỡ lóa mắt.
Mệnh Tuyền cuồn cuộn như Tiên Tuyền phun trào,
cái loại chất lỏng trong suốt này khiến hắn có cảm giác như sắp mọc cánh thành
tiên, xương cốt toàn thân như được tắm trong suối ôn nhuần, thân thể nhẹ nhàng
thư thái, tinh khí thần ng đủ, Tiên Thai tự chủ phát ra đạo âm.
Diệp Phàm tụng Độ Nhân Kinh, bên cạnh treo lơ
lững chiếc đèn đồng thau. Khi đến gần trung tâm Mệnh Tuyền hắn có cảm giác như
xương cốt sắp nứt ra. dường như lập tức sẽ bị hủy diệt.
Chiếc đèn thân người mặt quỷ nổi giận lay động,
bấc đèn xuất hiện một lão nhân nho khô cằn. trông thật quy dị, ngồi xếp bàng
nơi đó tụng ra Độ Nhân Kinh, ngọn lứa của thời đại thần thoại sáng bừng lên.
Ở giờ khắc này, sát khí thu liễm đi, cảm giác
thân thể sắp vỡ nát biến mất, Diệp Phàm được bao bpc giữa ánh lửa mông lung, đi
dần đến gần Mệnh Tuyền.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh treo trên đỉnh đầu hắn,
trong tay cầm miếng đồng xanh, thân khoác Tiên Trân đồ lấy được từ Vạn Long
Sào, lúc này hắn mới theo Cổ Đăng tiến vào Mệnh Tuyền.
Ngay khoảnh khắc mới vừa đi vào,, lập tức lỗ
chân lông hắn thư giãn, toàn thân thần lực mênh mông tăng lên mấy chục lần, Thần
dịch bao phủ lấy ngọn đèn, hắn giống như sắp mọc cánh phi thăng.