Một đêm qua đi, khắp thiên hạ đều kinh hai, cả
năm địa vực cùng sôi trào, Nguyên cổ bị chém chết, Thánh thể Nhân tộc giành thắng
lợi, tin tức này truyền tới khắp các ngõ ngách trên viên Cổ Tinh này.
Một trận chiến khiến cả thế gian dõi theo, rốt
cuộc cũng kết thúc, nhưng ảnh hưởng của nó lại vô cùng lớn, truyền khắp mỗi
giáo phái, ngay cả trong Đại Lôi Âm Tự cũng truyền ra tiếng Phật hiệu, Đấu Chiến
Thắng Phật còn tự mình hỏi về kết quả của một trận chiến này.
Tin tức vừa phát ra, mỗi một tòa cổ tháp tại
Tây Mạc đều vang lên tiếng chuông du dương, rất nhiều lão tăng đều niệm một tiếng
A Di Đà Phật.
Các đại Thánh địa tại Nam Lĩnh, Bắc Nguyên,
Trung Châu, Đông Hoang, không một nơi nào là không có người bàn luận về chuyện
này, Thánh thể Nhân tộc đã trưởng thành lên, đại thế này đã không thể ngăn cản
lại được nữa.
Nếu như hắn không ngã xuống, mặc dù phải chịu
những khó khăn do thể chất tạo nên, không thể chứng đạo, nhưng tương lai cũng
có thể khiêu chiến với Đại đế cổ, có thể đứng trên thiên hạ một vạn năm, trở
thành một ông vua không ngai tại thế gian này.
Cuộc chiến này đã lan đến các tộc thái cổ, làm
cho bọn họ chân chính ý thức được, Nhân tộc đã thay đổi, đã có thể cùng tồn tại
với bọn chúng, cái tên Diệp Phàm được truyền khắp các bộ lạc.
Thần Thành, bên trong Thiên Tuyền thạch phường,
ấm nước trên bếp đã sôi, Diệp Phàm bỏ ba chiếc lá Ngộ Đạo Trà vào trong, lập tức
mùi thơm tràn ngập, các làn hơi nước lượn lờ bốc lên.
Đây cũng không phải là trà mà Thánh nhân thường
uống, mà là ba phiến thần trà được Diệp Phàm dùng cái giá nghịch thiên đấu giá
được từ Thiên Yêu Bảo Khuyết, dùng để cảm tạ lão Thánh nhân Vệ Dịch đã hỗ trợ hắn.
- Thật là thơm a...!
Một đám người ngồi vây quanh bên cạnh, đều là
khẽ nhấp một ngụm nước trà, bao gồm Bàng Bác, Lệ Thiên, hầu tử, Lý Hắc Thủy.
Đoạn Đức rất thức thời, không dám thò đầu ra,
bởi vì hắn đã từng viếng thăm qua nghĩa trang của Thiên Tuyền Thánh Địa, đào ra
một kiện bảo bối, cái gọi là có tật giật mình được thể hiện rất rõ ràng vào lúc
này.
- Tiên Cung...!
Diệp Phàm buông chén trà, nghe được những gì
mà Bàng Bác trải qua, không khỏi trầm tư.
Bàng Bác bị đuổi giết tới mức lên trời không
đường, xuống đất không lối, trốn vào gần cấm địa Thái cổ, lại đi lầm vào trong
Tiên Cung, gặp được một cơ duyên không nhỏ, đồng thời thấy được dấu vết mà cố
nhân lưu lại.
- Đám người Chu Dịch cũng đã tiến vào Tiên
Cung, gặp được đại cơ duyên, ta thấy một vài dấu vết để lại!
- Lâm Giai có thể ở Nam Vực, từng nhắn lại
trên vách tường cho ta, ta định đi xem một lần, rốt cuộc hiện giờ nàng ra sao rồi?
Diệp Phàm nhìn về phía nam.
Thánh thể Nhân tộc đang ở Thần Thành, khắp nơi
đều chú ý, ngay cả sinh linh Cổ tộc cũng đều ừánh xa, hiện nay thì một thế hệ
trẻ tuổi ai cũng kính sợ hắn, có mấy người dám cùng hắn tranh hùng?
Từ sau khi giết chết Nguyên cổ, cái tên Diệp
Phàm như mặt trời ban trưa, nơi đi qua thì các nhân vật cấp Giáo chủ đều chắp
tay, dâng tặng đủ loại lễ vật, có uy thế chấn nhiếp một phương.
Vào ngày này, Nguyên Thủy và Thông Thiên cùng
xuất hiện, ở Thần Thành ngồi chờ Thiên Hoàng tử hiện thân, chờ hắn đưa ra tiền
đặt cược: Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ tâm, nhưng mà chờ đợi lâu ngày lại không thấy đến.
- Thiên Hoàng tử, kẻ không biết giữ lời, mau
mau đưa Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ tâm của ta tới đây!
Bàng Bác hóa thành một cái loa lớn, mượn danh
nghĩa Thông Thiên đạo nhân, hô khắp Thần Thành, kêu to tận nửa ngày.
- Bần đạo là Nguyên Thủy, giờ đã biết được
nhân phẩm của Thiên Hoàng tử đạo hữu, ngày khác ta sẽ tới lấy tiền đặt cược, hy
vọng không cần phải chờ quá lâu!
Cuối cùng, Diệp Phàm hô lên một trận, hắn
không muốn chờ đợi nữa, muốn mau chóng đi Nam Vực tìm hiểu một phen.
Vào một ngày, bọn họ vượt qua hư không, hiện
ra tại Nam Vực, nhưng cho dù đã hỏi rất nhiều người, thì lại vẫn không biết được
Vũ Hóa Tiên Cốc ở nơi nào, căn bản không có ai từng nghe qua.
- Đến nhà của nữ oa mắt to kia hỏi đi, chẳng
phải là nhà nàng ở Nam Vực hay sao?
Hầu tử nói, rõ ràng hắn rất muốn đi, nhưng đôi
khi lại thích làm ra vẻ ta đây, gọi Cơ Tử Nguyệt là nữ oa mắt to.
- Đúng vậy, đi Cơ gia hỏi thăm một chút!
Lệ Thiên gật đầu, hắn rất muốn đi tới gia tộc
đã từng xuất hiện một vị Đại đế cổ này một lần.
Đoàn người Diệp Phàm, Bàng Bác, hầu tử, Hắc
Hoàng vượt qua hư không, đi tới bên bờ Cơ Thủy, bờ bên kia sông chính là thế
gia thái cổ rất cổ xưa: Cơ gia.
Ầm...!
Cơ gia, mây mù cuồn cuộn, Thiên Cung ừeo trên
không trung kia đang mở rộng cửa, rất nhiều nhân vật ừọng yếu của Cơ gia đều đi
ra nghênh đón, tự minh ra mời bọn họ đi vào.
Trong đó bao gồm cả một số gia chủ đã thoái ẩn
và một vài nguyên lão sắp chầu trời, lễ ngộ như vậy không phải ai cũng nhận được,
có thể nói cực kỳ hiếm thấy.
Hôm nay đã hoàn toàn khác với khi xưa rồi, năm
đó Diệp Phàm mới tới đây, chỉ là một tên tiểu tu sĩ mà thôi, bị người ta hò hét
đuổi giết, mà hiện nay lại được ngồi cùng bàn, nghị luận với các vị đầu sỏ của
một giáo, địa vị ngang nhau.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi tới đây để thăm ta sao?
Cơ Tử Nguyệt ở trong đám người, cười rất vui vẻ,
đôi mắt sáng lên vẻ thánh thiện, má lúm đồng tiền nhỏ hiện ra, khẽ cười động
lòng người.
Diệp Phàm cười nói:
- Đúng!
Nếu là ngày xưa, các vị nguyên lão của Cơ gia
nhất định sẽ nổi giận, không cho phép Cơ Tử Nguyệt và Diệp Phàm đi lại gần nhau
quá, mà nay lại hoàn toàn thay đổi, những kẻ ngoan cố nhất cũng vui vẻ thấy cảnh
này, ngay cả một vài Lão Bất Tử cũng khẽ đưa tay vuốt râu, cười tủm tìm.
- Con sông này gọi là Cơ Thủy, giống như đúc với
sách sử ghi lại tại một vùng tinh không kia!
Bàng Bác thì thầm, hỏi Diệp Phàm bên cạnh.
- Ta đã từng hỏi qua Tử Nguyệt, nàng cũng
không biết!
Diệp Phàm nói.
- Ồ, các ngươi đang nói rằng ở một tinh không
khác cũng có một cái Cơ Thủy sao? Chẳng lẽ là vùng đất thần bí kia mà Hư Không
Đại đế của tộc ta từng đi tới ư?
Một nhân vật lớp tiền bối của Cơ gia có đôi
tai vểnh lên, biểu hiện ra rằng hắn đã luyện thành Thuận Phong Nhĩ, nghe được bọn
họ nói nhỏ.
- Cái gì?
Diệp Phàm và Bàng Bác cùng cả kinh kêu lên.
Hư Không Đại đế rất có thể đã đi qua Trung Quốc
cổ, bí văn này khiến cho hai người Diệp Phàm và Bàng Bác trố mắt nhìn nhau, rất
lâu sau vẫn không nói được gì.
Vào lúc này, trong lòng bọn họ đồng thời vang
lên một cái tên: Hoàng đế, đây là một vị thần trong loài người, cũng được sinh
ra bên bờ Cơ Thủy, chẳng lẽ lại có liên quan tới chuyện này hay sao?
Nhưng sau khi cân nhắc một chút, bọn họ liền lắc
đầu loại bỏ, căn bản không giống với, Hoàng đế đại khái là cổ nhân từ bốn ngàn
năm trước, mà Hư Không Đại đế đã rời khỏi trần thế được mười mấy vạn năm rồi.
- Mẩy vị lão gia có thể nói tỉ mỉ một chút được
không, ta rửa tay lắng nghe đây!
Bàng Bác bước lên, nắm lấy cánh tay của một
lão nhân, ân cần nâng lên.
- Nhẹ một chút, nát bộ xương già của ta rồi!
Lão nhân Cơ tộc này nhe răng nhếch miệng,
không có phúc hưởng thụ sự ân cần của cánh tay to gấp ba lần người khác của
Bàng Bác, nói:
- Đây là ta ở trong sách cổ tại Tàng Kinh Các
đọc được, ghi lại cũng không quá rõ ràng, đều sắp sửa quên hết rồi!
- Đây không phải nơi nói chuyện, mời các vị
vào bên trong!
Thánh chủ Cơ gia mỉm cười, bên cạnh có Cơ Hạo
Nguyệt cùng đi theo, qua thêm vài năm nữa thì sẽ chính thức kế vị.
Cơ gia có địa vị thống ừị cả Nam Vực, nhìn xuống
Đông Hoang, ít có truyền thừa nào có thể sánh bằng, đã từng xuất hiện một vị Đại
đế Nhân tộc, nội tình cực kỳ mạnh mẽ, không gì so sánh nổi.
Mây mù lượn lờ, các loại cung điện đang lơ lửng
trên không trung, linh cầm đua nhau bay múa, hoa cỏ tỏa mùi hương, nơi đây giống
như là Tiên Cảnh, là một bức tranh cực kỳ mỹ lệ.
Từng khối tịnh thổ chìm nổi trên không trung, ừeo
trên những đám mây, cũng có các ngọn núi lớn cao vạn trượng đứng sừng sững,
buông xuống từng dòng thác to lớn trắng xóa, khí thế vô cùng bao la hùng vĩ.
- Ngao rống...!
Phía xa, một tiếng rống to truyền đến, giữa một
dãy núi lớn màu đen đứng sừng sững trong mây mù, có một con giao long màu đen
đang gầm rống, thân thể to lớn như một ngọn núi.
Mọi người hơi chút giật mình, gia tộc đã từng
sinh ra Đại đế quả nhiên không tầm thường chút nào, con giao long cực kỳ mạnh mẽ,
huyết mạch rất tinh khiết, trong tiếng rống còn xen lẫn cả đạo âm, cảnh giới
thâm sâu khó dò.
Cơ Tử Nguyệt nói:
- Nơi đó là Thánh vực, nói tiếp với một tiểu
thế giới, hắc long chính là đang thủ hộ ở nơi đó, cho tới tận bây giờ vẫn không
thể rời đi nửa bước, cả đời chỉ có thể sống phía trước Hắc Long Đàm, thật là
đáng thương, trước đây ta và ca ca còn thường đi bồi tiếp nó.
Rất rõ ràng, nơi đó là một mật địa, là nơi
quan ừọng nhất của Cơ gia, không phải là con cháu dòng chính thì không được
phép đặt chân bén mảng tới, nội tình của bọn họ quả nhiên không thể phỏng đoán
được.
Trên đường đi, Diệp Phàm gặp được một người
quen, đó là Cơ gia lão bát, là một vị nguyên lão, thân phận hiển hách, năm đó từng
đứng về phía Vương gia Bắc Nguyên kia, ra sức làm khó dễ hắn.
Hai người gặp lại, đều ngẩn ra, trong mắt của
Cơ gia lão bát không ngừng lóe sáng, cuối cùng thở dài trong lòng, chắp tay, từ
đó rời đi. Hiện tại đã khác ngày xưa rất nhiều, Vương gia Bắc Nguyên đã bị Diệp
Phàm dẫn đầu đoàn thiết kỵ san bằng, thế lực còn mạnh hơn người khác rất nhiều, nếu hắn muốn nhảy ra làm
gì đó không hay, phỏng chừng chưa cần Diệp Phàm ra tay, những người Cơ gia có
khi còn đạp chết hắn trước tiên.
Trung ương của Hư Không Thiên Khuyết rất to lớn
hùng vĩ, như Thiên Đình thượng cổ đứng sừng sững, tiên hạc bay múa, loan phượng
hót vang, bay vòng quanh nơi này, không phải là khách nhân tôn quý nhất thì
không thể được đi vào, hôm nay lại mở rộng cửa đón chào bọn họ.
Cơ gia rất lễ ngộ, một trận chiến của Diệp
Phàm đã chấn động cả thiên hạ, khiến cho người người khắp nơi đều chú ý, ngay cả
huyết mạch của cổ Hoàng mà hắn cũng dám chém, còn có mấy người có thể ngăn cản
bước chân của hắn nữa?
Các thế hệ trước của Cơ gia đã từng tìm hiểu tỉ
mỉ kỹ càng, biết được rằng huynh muội Cơ Hạo Nguyệt và đám người Diệp Phàm có
quan hệ rất tốt, tất nhiên là muốn lôi kéo bọn họ vào trong cùng một trận doanh
rồi.
Năm đó, có một số người phản đối Cơ Tử Nguyệt
và Diệp Phàm quan hệ quá mật thiết, hiện giờ gần như đều thay đổi ý tưởng, nếu
bởi vậy mà khiến Cơ gia có thêm một vị Thánh thể đại thành, thì sẽ yên tâm vạn
năm không phải lo lắng gì cả.
Chưa đợi Diệp Phàm và Bàng Bác hỏi về chuyện
Cơ Thủy, một vị nguyên lão sắp chầu trời đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Ta nghe nói các ngươi đến từ một tinh không
khác, có phải là thật không?
Ngàỵ nay, thân phận Diệp Phàm đã không còn là
bí mật nữa, đã không ít người sớm biết rõ, hắn hỏi như vậy cũng không có gì là
đường đột cả.
- Phải!
Diệp Phàm gật đầu thừa nhận.
- Tinh vực rộng lớn không biên giới, có quá
nhiều bí mật, khó trách Đại đế cổ đều muốn đi rất xa, trong vòm trời này có rất
nhiều bí mật mà chúng ta không thể biết được!
Một lão nhân thở dài.
Một hàng thị nữ xinh đẹp, thướt tha yểu điệu
đi vào trong thiên cung, dâng lên trà thơm, mùi hương nức mũi tỏa ra, vậy mà lại
là Ngộ Đạo Trà, loại thần vật này bình thường rất ít khi được dùng để chiêu đãi
khách nhân.
- Không nghĩ tới, gần đây lại thường xuyên được
dùng loại thần trà này!
Hắc Hoàng lập tức chồm lên, vươn ra một đôi
móng vuốt to lớn, khiến cho vài tên thị nữ sợ tới mức thiếu chút nữa đập cả cái
khay trà lên mặt của nó.
Sau đó không lâu, một nguyên lão của Cơ gia tự
minh đi lấy ra một quyển sách cổ, cùng với Bàng Bác và Diệp Phàm lật xem, tìm
hiểu về địa phương thần bí mà Hư Không Đại đế đã từng đi qua.
- Lại nói tiếp, Cơ gia chúng ta cũng không phải
là người gốc ở Bắc Đẩu Tinh Vực này, trên thực tế thì dường như các Đại đế cổ đều
là vượt qua tinh vực mà tới, những người chân chính thuộc về thế giới này cũng
không còn thấy tồn tại nữa.
Một lão nhân có vẻ sắp chầu trời nói.
Đám người Diệp Phàm và Bàng Bác đều kinh ngạc.
Chỉ có Hắc Hoàng là thò cái đầu cực lớn của nó ra, khẽ lắc lắc, nói:
- Độc Nhân và Vô Thủy Đại đế là được sinh ra
trên thế giới này, chứng đạo ngay tại đây.
- Có lẽ là vậy!
Vị lão nhân sắp chầu trời của Cơ gia này liền
mỉm cười, cũng không phản bác.
- Có lẽ, Đại đế của tộc ta cũng đến từ thế giới
kia của các ngươi cũng không chừng!
Lão nhân đang cùng Bàng Bác lật xem sách cổ liền
nói.
- Không có khả năng, mười mẩy vạn năm trước, tổ
tiên chúng ta còn đang ở trong thời nguyên thủy, chỉ biết săn bắt hái lượm, làm
sao có tu sĩ tồn tại được.
Bàng Bác lắc đầu.
Ngay sau đó, hắn lại ngẩn người ra, hắn cũng
không thể dùng lối suy nghĩ trên trái đất để lý giải thế giới này được, Do đó,
cũng không thể dùng lý luận để bác bỏ những điều thần bí được.
Nếu như ngay cả Lão Tử, Tiên Tần Luyện Khí Sĩ
cũng đều xuất hiện, có lẽ những năm tháng thượng cổ sẽ không thể dùng lối suy
nghĩ hiện tại để phán đoán được, hoàn toàn khác xa với ừi thức của hắn, có thể
thật sự từng tồn tại cuộc chiến của các vị thần linh.
Trên trái đất có rất nhiều truyền thuyết, hơn
nữa lại còn có chút liên hệ với thế giới này, thậm chí có một số chuyện còn có
thể bổ sung lẫn nhau, chẳng lẽ chúng thực sự tồn tại hay sao?
- Tìm được rồi, đoạn này...!
Diệp Phàm, Bàng Bác và hai lão nhân cẩn thận đọc
quyển sách cổ được đạo văn phong ấn kia, trên quyển sách này có nhắc tới Luyện
Khí Sĩ, kể về tinh không cổ lộ.
Nhưng mà, những điều được ghi lại thật sự quá
ít, chỉ có một số từ mấu chốt, đây là những gì mà con của Đại đế lúc tuổi già sắp
tọa hóa thì ghi lại, kể về chuyện hắn nghe được khi tuổi còn nhỏ, chỉ là những
lời mà Hư Không Đại đế từng nói qua, chỉ là một chút trí nhớ mơ hồ mà thôi.
- Nhất định là trái đất!
Diệp Phàm và Bàng Bác cùng ngẩn người ra.
- Còn có... Thiên Đình chi chiến!
Ngay cả Hắc Hoàng cũng trố mắt ra nhìn chằm chằm
vào một chữ cuối cùng, không ngừng suy nghĩ xuất thần.
Những người của Cơ gia lại nở nụ cười, không
ít nhân vật lớp tiền bối lắc đầu, nói:
- Đừng có tin là thật, đó là do con của Đại đế
khi tuổi còn nhỏ thì nghe được, đã sớm mơ hồ không nhớ rõ, mãi tới khi người tọa
hóa, thì mới tự nói ra, được hậu nhân ghi nhớ. Có một số chuyện không thể chứng
thực được, không ít trong số đó là chuyện xưa mà con của Hư Không Đại đế được kể
khi tuổi nhỏ, không phải là sự thật, không thể tìm hiểu rõ ràng được.
- Thiên Đình chi chiến!
Diệp Phàm tự nói, cũng không có vì lời của bọn
họ mà dao động một số ý tưởng trong lòng, nhất định ở trên trái đất có rất nhiều
bí mật không muốn người khác biết, đã biến mất trong dòng sông lịch sử.
- Còn có một bức tàn đồ nữa!
Lật đến trang cuối cùng, bọn họ thấy một góc
Sơn Hà Đồ, vẽ một ngọn núi lớn, cũng không có chữ viết gì cả.
- Có chút giống Thái Sơn!
Diệp Phàm và Bàng Bác khẽ liếc nhau, càng nhìn
thì càng thấy giống.
- Đây là do con của Đại đế trước khi tọa hóa dựa
theo trí nhớ mơ hồ mà tả lại, vẽ thành một bức tranh ngọn núi cao.
Thái Sơn được xưng là thiên hạ đệ nhất sơn,
vào thời thái cổ thì được dùng để chỉ nơi mặt trời mọc lên, là khởi nguồn của vạn
vật, trong sách sử có ghi lại, ngọn núi này vô cùng to lớn, vô cùng cổ xưa.
- Lão Tử đi từ Hàm Cốc Quan ra phía tây, cưỡi
một con trâu xanh mà đi, rời khỏi trái đất, điều này đã đủ để chứng minh rất
nhiều truyền thuyết là sự thật!
Bàng Bác nói.
- Lão Tử mà ngươi nói có phải là một lão già
cưỡi trâu xanh không? Chủ nhân Cơ gia đột nhiên hỏi.
- Phải!
- Ta từng được gặp rồi!
Chủ nhân Cơ gia lên tiếng.
Phốc!
Diệp Phàm và Bàng Bác cùng phun cả ngụm Ngộ Đạo
Trà trong miệng văng ra ngoài, lộ ra vẻ khó tin, vô cùng giật mình, các thị nữ
xinh đẹp vội vàng đi tới lau dọn.
- Khi ta còn bé thì đã từng nhìn thấy các tộc
lão đi nghênh đón một người như vậy tiến vào, thái độ vô cùng cung kính...!
Thánh chủ Cơ gia kể lại.
Đó là chuyện hơn hai ngàn năm trước, khi đó hắn
còn nhỏ tuổi, đối với khách quý trong tộc cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn,
không dám hỏi nhiều, sau đó mới biết được rằng đó là một người sâu không lường
được, chính là vì bái phỏng truyền thừa của Hư Không Đại đế mà đến.
- Nói tới chuyện về những người khách đến từ Vực
ngoại, thật ra cũng có một vài người như vậy.
Một lão nhân già đời nói.
Nếu là lúc trước, bọn họ căn bản sẽ không nói
ra những bí mật này, nhưng bây giờ thì Diệp Phàm đã có thể cùng luận bàn với bọn
họ, hơn nữa bản thân hắn lại đến từ Vực ngoại, vì vậy mới có nhiều điều để nói
như vậy, cùng nhau tìm hiểu những bí mật này.
Mẩy bản sách cổ được mang tới, đáng tiếc lại
khó có thể nhìn thấy điều gì rõ ràng, không biết mấy người kia đến vùng tinh vực
cổ xưa nào, có vẻ không chút liên quan gì tới trái đất cả, khó có thể tìm được
tin tức hữu ích gì.
- Ta thật sự muốn ngay lập tức quay trở lại một
tinh không khác kia, Diệp tử, ngươi nói chúng ta có thể đào ra tàn tích và cổ vật
của Thiên Đình hay không?
Bàng Bác nói.
- Điều này... cũng rất khó nói trước được!
Diệp Phàm vuốt cầm suy tư.
Cuối cùng, đám người Diệp Phàm thỉnh giáo Cơ
gia, rốt cuộc thì Vũ Hóa Tiên Cốc ở nơi nào, nhận được câu trả lời rằng đó là một
địa phương cực kỳ thần bí, nằm trong một vùng đất hoang vắng.
Năm đó, một vị Thần Vương của Cơ gia từng tiến
vào Tiên Cung bên ngoài cấm địa Thái cổ, chiếm được một cơ duyên, cuối cùng bị
truyền tống vào trong Vũ Hóa Tiên Cốc, do đó mới biết về địa phương này.
- Tử Nguyệt, ngươi có thể đi cùng hắn, trong
nhà đã có ta rồi, ngươi không cần phải cố kỵ gì cả!
Vào lúc không có ai, Cơ Hạo Nguyệt liền nói với
nàng.
Một lão nhân sắp chầu trời của Cơ tộc đi ngang
qua, nghe được chuyện này, cũng không lên tiếng phản đối, ngược lại còn gật đầu
đồng ý, nếu như đám người Diệp Phàm thật sự đến từ một tinh không khác, tất
nhiên sẽ có biện pháp riêng của họ.
Đoàn người rời khỏi Cơ gia, đi tới Vũ Hóa Tiên
Cốc, Diệp Phàm muốn đi gặp Lâm Giai một lần, không biết bây giờ nàng ra sao, bọn
họ vẫn còn một vài chuyện cũ không thể quên được.
Một đám người cùng đi vào thế giới này, vì sao
những người khác luôn luôn không xuất hiện? Điều này khiến cho lòng hắn luôn
nghi hoặc, thật không hiểu bọn họ đang làm gì, chia nhau ra ở đâu.
- Năm đó, chúng ta tổng cộng có mấy người tới
thế giới này vậy? Hẳn là mười sáu người đi!
Bàng Bác lẩm bẩm.
- Đúng vậy, ở Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, ở trong cổ
quan, đã có mười mấy người chết đi, chỉ còn có mười sáu người sống được tới thế
giới này!
Diệp Phàm nói.
- Trong đó Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh, Vương
Diễm hại chúng ta nhưng không thành công, vừa tới thế giới này thì đã chết ở
trong hang hổ bên ngoài cấm địa Thái Cổ!
Bàng Bác gật đầu.
Bọn họ bị sáu Bồng lai tiên cảnh tại nước Yến
mang đi tu luyện, trong đó có ba người chưa đến vài năm thì đã mất, một người
luyện công xảy ra vấn đề, một người khi ra ngoài thì bị người ta giết chết, một
người khi đi hái thuốc thì bị dị thú xé xác.
Hiện tại, chân chính sống sót chỉ còn có mười
người, Lý Tiểu Mạn phản bội, trở thành đại địch, Trương Văn Xương đang ở Chuyết
Phong, Liễu Y Y tiến vào trong Dao Trì, Khải Đức bị một lão tăng mang đi, trở
thành Kim cương hộ pháp của Phật môn. Mấy người khác như Chu Nghị, Vương Tử
Văn, Lâm Giai, Trương Tử Lăng thì vẫn chưa xuất hiện, không biết bọn họ có được
những gặp gỡ như thế nào.
- Ngươi có chắc, ngoài những người chúng ta,
những người đi tới Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, vào trong quan tài cổ bằng đồng, đi vào
viên Cổ Tinh này thì đều đã chết hết chưa?
Diệp Phàm lên tiếng.
Bàng Bác trầm tư, không lập tức trả lời.
- Ta vẫn luôn cảm thấy, có một bóng quỷ nào đó
đang ở trong bóng đêm, nhìn chăm chú vào ta!
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Đông Hoang, tên như ý nghĩa, nằm ở phía đông của
viên Cổ Tinh này, mênh mông vô ngần, vì nơi này có rất nhiều vùng hoang dã mà
trở nên nổi tiếng, do đó mới được mang cái tên này, Đông Hoang được chia ra
thành các khu vực rộng lớn như Nam Vực, Trung Vực.
Đây là một địa phương hoang dã tại Nam Vực, địa
vực rộng lớn không thấy biên giới, các dãy núi mọc lên san sát, bao la hùng vĩ,
các khu rừng nguyên thủy dày đặc, đi tận mấy mươi vạn dặm cũng không gặp được
người, rất khó tìm được người để hỏi thăm về nơi này.
Đoàn người Diệp Phàm xâm nhập vào trong các
dãy núi hoang, cũng không biết đã đi được bao nhiêu dặm rồi, dựa theo một mảnh
Sơn Hà Đồ lấy được từ Cơ gia để tìm kiếm Vũ Hóa Tiên Cốc.
Tại địa phương mà tận mẩy ngàn năm, có khi
trên vạn năm không có dấu chân người này sinh trưởng không ít dược thảo quý hiếm,
nếu như có vận khí, có lẽ có thể lấy được bảo dược hi hữu có dược linh cực kỳ cổ
xưa.
Phía trước có một đám mây như một cây nấm khổng
lồ tụ lại, sau đó từng luồng thiên kiếp màu đen đánh xuống, bao phủ cả một mảnh
đầm lầy, nơi đó xuất hiện một con cá sấu to lớn màu đen, giống như một mảnh mây
đen che khuất bầu trời.
- Đó là thiên kiếp khi ừảm đạo!
Hắc Hoàng giật mình, phía trước là một con cá
sấu to lớn rất khó lường, toàn thân đen nhánh, chém đứt xiềng xích bản thân, muốn
bước vào cảnh giới Vương giả.
Ai cũng không ngờ được, xâm nhập vào vùng đất
hoang dã này không lâu thì đã gặp được một con dị thú như vậy, một con dị thú lại
đang đạt tới độ cao mà rất nhiều Giáo chủ cả đời cũng không thể đạt tới được.
Mọi người cũng không tới gần, mà đứng ở phía
xa quan sát, con thần ngạc màu đen này ngửa mặt lên trời rít gào, thổ nạp ánh
sáng thiên địa, ra sức đối kháng với thiên kiếp, các dãy núi xung quanh đều đổ
sụp xuống, mà đầm lầy cũng bị bốc hơi khô cạn, trở thảnh một mảnh đất rất cứng
rắn.
Một canh giờ sau, thiên kiếp càng lúc càng trở
nên đáng sợ, cuối cùng nổ ầm một tiếng, một dải thác nước màu đen buông xuống,
con cá sấu to lớn kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, toàn thân nổ tung.
- Đáng tiếc, chỉ cần một lát nữa thôi là thiên
kiếp sẽ biến mất, nó lại thất bại, kết quả là hình thần câu diệt!
Hầu tử thở dài.
Thiên kiếp bao phủ cả bầu trời, con cá sấu to
lớn màu đen này nổ tung ra, máu thịt bắn ra bốn phía, từ trong xương trán có một
con cá sấu nhỏ bay ra, đó là do thần thức của nó biến thành, nhưng lại bị đánh
nát trên bầu trời màu đen này.
Trong vùng đất hoang dã, chuyện như vậy chẳng
có gì lạ cả, thường xuyên có cổ thú độ kiếp thất bại mà chết, nhất là đây còn lại
vùng đất mà mấy vạn năm cũng không có người đặt chân đến.
Thật ra thì con người cũng giống như vậy, hễ
là người tu hành thì đều phải đối mặt với những điều này, có không ít người
đang đạt tới trình độ rất cao, đột nhiên ngã xuống, trở thành một đống xương trắng
dần biến mất, con thần ngạc màu đen này cũng giống như vậy, không khác gì cả.
Bọn họ đi dọc theo một con đường cổ, tiến vào
khu rừng nguyên thủy tại đây, xuyên qua từng dải sơn cốc, tiến vào trong vùng đất
hoang dã này. “Hưu” một tiếng, một luồng sáng vàng chợt lóe sáng rồi biến mất.
- Đó là cái gì?
Sắc mặt Diệp Phàm ngưng lại, cảm thấy mới vừa
mới có một luồng gió lạnh thổi vào lưng, sinh ra một cảm giác bất an.
- Hình như là một con Tiểu Long!
Lệ Thiên nói, bọn họ đã đi một đoạn đường rất
dài, nhưng lại không thu hoạch được gì.
- Hẳn là Thiểm Điện Điểu, chúng nó có tốc độ cực
nhanh trong thiên hạ, nếu mà đó là một con Thiểm Điện Vương, thì bí quyết chữ
Hành của Tiểu Diệp Tử ngươi mà không tiến thêm một bước, cũng không chắc có thể
đuổi theo được đâu!
Lý Hắc Thủy nói.
- Chỉ mong là vậy đi!
Diệp Phàm cũng không nhiều lời, bọn họ tiếp tục
đi về phía trước.