Ầm... ầm...!
Phía xa, điện quang chiếu thẳng lên trời, cảnh
tượng rất khủng bố, các đám mây đều bị nhuộm thành màu vàng, truyền đến từng đợt
âm thanh ầm ầm. Bọn họ nhanh chóng chạy về phía trước, lướt qua một cái khe sâu
rất rộng, bay qua hai ngọn núi lớn ẩn trong đám mây, rốt cuộc thì cũng đi tới
nơi đó.
Phía trước không có tới một ngọn cỏ, chỉ có một
ngọn núi đá, bên trên có một luồng điện mang màu vàng đang lượn lờ, cảnh tượng
phi thường thần bí, ánh sáng rực rỡ loá mắt.
Trên đỉnh núi, có một tổ chim thật lớn, các loại
điện mang chính là từ trong tổ chim này bắn ra, hàng ngàn hàng vạn luồng buông
xuống, giống như một thác nước màu vàng đang ầm ầm lao xuống dưới.
- Đây là tổ gì vậy, giống như là của một con
thần điểu vậy, chắc là còn có tiên trân gì khác nữa, nếu không thì sao lại có
loại dị tượng này!
Hắc Hoàng không kìm nổi, nếu không phải Bàng
Bác chú ý rồi đè nó lại, nói không chừng nó đã lủi lên đoạt bảo rồi.
- Có chút không thích hợp!
Trong tổ chim còn có sinh vật sống, bọn họ cảm
nhận được khí tức sinh mệnh, liền bay lên cao để nhìn xuống, lập tức cả kinh.
Một con chim rất giống Phượng Hoàng đang hóa đạo,
các loại điện mang đều phát ra từ nó, một luồng đạo văn dầy đặc hiện ra bên
trong tổ chim, các tia chớp màu vàng lượn lờ khắp ngọn núi.
Hình thể của nó cũng không lớn, chỉ dài hơn một
trượng, toàn thân màu vàng, đương nhiên nếu tính cả những cái lông đuôi trong
suốt kia nữa, thì có còn dài tới tận ba, bốn trượng, sáng lạn chói mắt.
- Chẳng lẽ lại thật sự là một Yêu Thánh có Phượng
Hoàng huyết mạch, nó lại đang hóa đạo!
Mẩy người đều ngây dại.
- Đây là một con Thiểm Điện Hoàng Điểu, có được
mật độ Phượng Hoàng huyết mạch cực cao!
Hắc Hoàng kiến thức rộng rãi, sau khi quan sát
thật lâu thì mới nói.
Thiểm Điện Điểu là một loại dị điểu rất cường
đại, tốc độ phi hành cực nhanh, toàn thân giống như được dùng hoàng kim để luyện
chế thành, có điện mang lượn lờ quanh thân thể, là chiến sủng mà rất nhiều tu
sĩ đều muốn thuần dưỡng, tuy nhiên cũng rất khó có được. Một bộ phận huyết mạch
trong người nó rất đặc biệt, thiên phú lại còn cường đại tới mức dọa người,
trên đầu sinh ra cái mào Phượng, được gọi là Phượng Quan Thiểm Điện Điểu, hầu hết
tu sĩ nhìn thấy thì đều phải ừánh lui. Mà vua của chúng lại càng thêm đặc biệt,
tên là Thiểm Điện Hoàng Điểu, đã sinh ra hiện tượng phản tổ, có được bộ phận
Phượng Hoàng huyết mạch nồng đậm nhất, theo truyền thuyết thì khi nó trưởng
thành lên, ngay cả tu sĩ Tiên Tam cũng khó có thể vây khốn được nó.
- Cái gọi là kỳ thú dị điểu chính là chỉ loại
tồn tại này a!
Hắc Hoàng ngạc nhiên thán phục nói, sau đó bắt
đầu khoác lác, nói muốn thu nó làm thú sủng.
Trên thế gian không có Tiên này, các loại Chân
Long, Tiên Phượng chính là các tồn tại trong truyền thuyết, huyết mạch cao cấp
nhất của linh thú, thần điểu cũng chính là sinh vật cấp bậc như Thiểm Điện
Hoàng này.
- Nuôi được một con như thế này, để nó đi
cùng, sau này nói không chừng còn có thể bồi dưỡng ra nhất con Yêu Thánh cũng
nên!
Bàng Bác cũng động tâm, xoa xoa tay, kết quả
là bị Hắc Hoàng gặm ngay một nhát vào tay hắn, không cho hắn ra tay trước, cạnh
tranh rất ác ý.
- Con Thiểm Điện Hoàng Điểu này gặp bất ừắc, bị
bắt buộc phải hóa đạo!
Hầu tử lên tiếng, Hoả nhãn kim tinh sáng lên,
thấy sau đầu Thiểm Điện Điểu có
một lỗ máu, tiên huyết liên tục chảy ra, vết
thương này còn đâm xuyên qua nguyên thần của nó.
Sau đó, hắn lại nghĩ tới luồng sáng màu vàng vừa
mới lóe lên khi nãy, chẳng lẽ thật sự là một con Thiểm Điện Điểu sao, dù sao
thì trong núi chỉ mỗi nó là có loại huyết mạch cường đại nhất này mà thôi.
Ba...!
Từ trong tổ chim truyền ra một tiếng vang nhỏ,
Thiểm Điện Hoàng Điểu hóa đạo đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, toàn thân đều
tan biến đi, chậm rãi trở thành một mảnh ánh sáng, vô cùng xinh đẹp.
- Thật là đáng thương! Năm đó ta từng nuôi một
con Phượng Quan Thiểm Điện Điểu, bị Cơ Bích Nguyệt hại chết, tuy rằng không có
huyết mạch mạnh như con này, nhưng cũng rất có linh tính, vừa gào thét vừa khẽ
mổ vào tay ta mà chết!
Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng nói, dường như rất
thương cảm.
Ba...!
Cuối cùng, một mảnh sáng phát ra, Thiểm Điện
Điểu hoàn toàn hóa đạo, xương cốt đều tan biến, bộ linh vũ trên người cũng biến
mất, máu thịt đang thiêu đốt, trở thành một mảnh ánh sáng tràn ngập thần tính,
vô cùng huyễn lệ.
Một tiếng đạo minh vang ra, sau đó tất cả ánh
sáng đều thu lại, biến mất trong tổ chim, chìm sâu vào trong một quả trứng.
- Có một quả trứng màu vàng, các luồng thần vũ
do hóa đạo sinh ra đều bay đi vào trong đó!
Mấy người cả kinh kêu lên.
Sau đó, động tác của bọn họ rất nhanh chóng, vụt
một cái đã lao lên trên núi đá, lúc này điện mang đã biến mất hết, nơi này trở
nên cực kỳ yên lặng.
Cái tổ chim này được dùng các loại linh mộc mà
dựng lên, lớp lót mềm bên trong đều là các loại dược thảo mềm mại, tràn ngập một
loại lực lượng giàu linh tính, ở giữa tổ chim có một quả trứng lớn bằng nắm
tay, ánh sáng màu vàng đã thu lại vào bên trong, khiến cho bề mặt quả trứng này
trở nên trong suốt.
- Đây chính là trứng của một con Thiểm Điện
Hoàng Điểu, đi khắp thiên hạ cũng không tìm được một hai quả đâu, lúc này nó lại
được các luồng sáng khi hóa đạo chui vào, có thể được coi là kỳ trân thiên cổ
hiếm thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai nó cũng có thể trưởng
thành một con Yêu Thánh!
Đại hắc cẩu nói.
Từ trong quả trứng màu vàng phát ra từng đợt đạo
văn dao động, trời sinh đã có thể cộng minh cùng với đạo, tự động hấp thu tinh
khí bốn phía, rất thần bí.
- Của ta!
Đại hắc cẩu chồm lên, ỷ vào thân thể cường ừáng
và mạnh mẽ như một con trâu đực, đánh văng đối thủ cạnh tranh là Bàng Bác đi ra
ngoài.
Đương nhiên, Bàng Bác sẽ không bỏ cuộc nhanh
như vậy, hắn có thiên phú dị bẩm, cao hơn người thường tận một tới hai cái đầu,
hai tay nhoáng lên một cái, nâng bổng cả con đại hắc cẩu này lên.
- Đừng tranh nhau, làm hỏng trứng Yêu Thánh
bây giờ!
Diệp Phàm nhắc nhở, quả trứng màu vàng này quả
thật không tầm thường chút nào, quyết không được phép để xảy ra sơ suất gì.
Cuối cùng, bọn họ quyết định để cho Cơ Tử Nguyệt
thu nó lại, cất xa khỏi con đại hắc cẩu này, sợ nó thu làm thú sủng chỉ là chuyện
nhỏ, mấu chốt nhất chính là sợ nó bỏ vào miệng ăn luôn. Bởi vì con chó chết bầm
này cực kỳ tham ăn, hơn nữa loại trứng này lại là đồ đại bổ dưỡng, ăn vào thì
có thể ngay lập tức tăng thêm không ít đạo hạnh.
- Ta khinh, bổn hoàng chỉ thuận miệng nói thế
mà thôi, chẳng lẽ lại còn phải phòng bị ta như vậy hay sao?
Nó rất không cam lòng.
Tại dưới chân dãy núi đá này, bọn họ thấy được
mẩy cây lông vũ của Thiểm Điện Hoàng, đều có dính vết máu, hiển nhiên là do con
vương điểu này giãy giụa khi sắp sửa hóa đạo mà rụng ra.
- Thật là đáng thương a, ta nghĩ là nó chỉ vì
đem lực lượng khi hóa đạo truyền cho quả trứng này, tất cả đều vì thành toàn
cho đứa con trong trứng này, nên mới cố sức bay về đây.
Cơ Tử Nguyệt nói.
Mấy người thở dài, hẳn là đúng như vậy, rốt cuộc
thì nó bị sinh vật nào giết chết? Diệp Phàm nhặt lên một cây linh vũ trên mặt đất,
cẩn thận quan sát thật lâu.
- Đi thôi, đã đi vào trong lòng vùng đất hoang
dã rồi, khoảng cách Vũ Hóa Tiên Cốc còn có một ngàn tới hai ngàn dặm nữa.
Bọn họ dựa theo bản đồ, đi ngang qua từng dãy
sơm mạch một, có những ngọn núi lớn cao ngất trong mây, trên đỉnh núi còn có
tuyết trắng đọng loại, có ngọn núi thì mây mù lượn lờ trên đỉnh, bốn mùa đều
xanh tươi.
Vùng đất hoang dã này mênh mông mù mịt, thảm
thực vật xanh um, vượn hú hổ gầm, phía trước xuất hiện một khu thạch lâm, đá
vương vãi đan vào nhau như răng lược, khiến nơi đây trở thành một kỳ cảnh.
- Tới rồi, dựa theo bản đồ ghi lại, ở ngay
phía trước thạch lâm này khoảng hơn mười dặm, cuối cùng cũng tìm được rồi!
Yến Nhất Tịch lên tiếng.
Địa phương này có các loại chim thú quý hiếm,
thoạt nhìn thì rất tường hòa, bên trong thạch lâm có mùi hương tỏa ra, các loại
cỏ hoa mọc tại đây, còn chưa tới tiên cốc thì đã thấy được khí tức an bình rồi.
- Trách không được nhiều năm như vậy mà vẫn
không nghe nói đến tin tức của Lâm Giai, thì ra là ừánh ở trong một chốn thiên
đường này, nàng nhất định có thu hoạch khá lớn ở trong Tiên Cung, nên mới luôn
luôn yên lặng tiềm tu!
Bàng Bác nói.
Bọn họ đi dọc theo thạch lâm mà vào, đi về
phía trước hơn ba mươi dặm, rốt cục thấy được một vùng đất mỹ lệ, sương mù tràn
ngập, Tiên Hạc bay múa, các loại chim thú quý hiếm khi ẩn khi hiện, muôn hình vạn
trạng.
Bên trong thung lũng, giống như một vùng Tiên
Cảnh, có một luồng sáng nhiều màu đang lượn lờ xung quanh, cửa vào nối tiếp với
vùng thạch lâm kia, bên trong có các loại linh thụ, dược thảo lâu năm đang sinh
trưởng. Tại cửa vào sơn cốc có một tấm bia đá, trên mặt có khắc bốn chữ cổ: Vũ
Hóa Tiên Cốc.
Đây là một nơi tường hòa và yên lặng, từng luồng
khí tức an bình lượn lờ xung quanh, dược thảo tỏa mùi thơm bốn phía, các sinh vật
tại đây thấy người mà vẫn không sợ hãi, không chút e dè nào, vô cùng an bình.
- Quả thật là một đạo thổ khó có được, khiến
cho người ta tĩnh tâm lại, có thể trợ giúp cho việc ngộ đạo, đây là nguyên nhân
mà rất nhiều người tu luyện tìm chỗ ẩn cư nơi thế ngoại!
Ngay cả Hắc Hoàng cũng phải thốt lên khen ngợi,
nơi này có thể khiến cho người và đạo cùng hòa hợp, bước vào tâm cảnh không
minh.
- Thật là thơm a!
Cơ Tử Nguyệt khẽ chớp chớp đôi mắt to, lộ ra vẻ
say mê.
- Là kỳ lan cổ thụ, có cả một mảng lớn!
Hầu tử giật mình, nhìn về phía trong thung
lũng.
Nơi đó có một mảnh cổ thụ, mùi thơm ngát chính
là được tràn ra từ nơi này, mỗi một gốc đều như sưng rồng, quấn quanh các cây đại
thụ, giống như các gốc kỳ thụ được cẩn thận nuôi ừồng.
Hơn nữa, điều đặc biệt nhất chính là các đóa
hoa do cổ thụ mọc ra rất thần diệu, trong suốt ướt át, giống như những con kỳ
lân nhỏ màu tím, vô cùng đặc biệt.
- Loại cổ thụ này thì cho dù ở thái cổ cũng rất
ít gặp, nếu mà ừồng được mười mẩy gốc thì có hiệu quả rất kỳ diệu đối với người
tu đạo, tâm cảnh sẽ vô cùng bình thản, dễ dàng cộng minh cùng với đạo!
Hầu tử giải thích.
Loại kỳ lan thụ này tỏa ra mùi thạm cũng rất đặc
biệt, thấm vào trên người thì vài ngày sau cũng khó có thể biến mất, toàn thân
tỏa ra một mùi thơm, là thứ mà các nữ nhân thái cổ yêu thích nhất.
- Thật sự là một địa phương tốt!
Mẩy người tán thưởng, liền muốn đi vào trong.
Nhưng Diệp Phàm lại dùng tay ngăn bọn họ lại,
nói:
- Chờ một chút!
Sắc mặt hắn trở nên ngưng ừọng, lấy ra cây
lông vũ dính máu của Thiểm Điện Hoàng kia, đặt lên chóp mũi, nhẹ nhàng hít một
cái, mùi thơm rất nhạt, nhưng đúng lại có một chút mùi của nơi này.
Bên trong thung lũng có nhiều điểm sáng nhiều
màu lóe lên, mây khói lượn lờ, màu sắc rực rỡ, các loại linh cầm bay múa trên
không trung, thoạt nhìn thì đây là một bức tranh tường hòa đẹp đẽ, làm gì có
chút sát khí nào đâu?
Trên lông của Thiểm Điện Hoàng Điểu có dính vết
máu, được bọn họ truyền tay nhau xem xét, đặt ở chóp mũi ngửi qua, ai nấy đều lộ
ra vẻ mặt ngưng ừọng.
- Không cần truyền cho ta, bổn hoàng đã sớm cảm
thấy được, mùi lan trên cây lông đuôi này chính là đến từ trong sơn cốc, thậm
chí ta còn có thể tìm được chính xác là xuất từ đóa hoa nào!
Hắc Hoàng nói, đây là lĩnh vực của nó, mũi chó
là loại mũi thính nhất.
Vù...!
Một con linh hồ trắng như tuyết chạy ra, không
có một sợi lông khác màu nào, không dính chút bụi nào trên người, khẽ chớp đôi
mắt to giống như hồng ngọc, quaỵ đầu lại nhìn bọn họ vài lần, nhoáng lên một
cái, vọt vào chỗ sâu trong thung ở, rất có linh tính.
- Thực sự có sát khí sao, nhưng trong cốc có
không ít linh vật, vì sao chúng nó không có việc gì?
Trong lòng Lệ Thiên có chút nghi hoặc.
Một con rùa già trắng như tuyết, lớn bằng một
đứa bé, thò cái đầu ra ngoài, chậm rãi đi động, nó xuất hiện bên trong thung
lũng, kỳ lạ nhất chính là ở trên lưng của nó còn có một con rùa nhỏ màu trắng bằng
bàn tay đang nằm sấp.
Lý Hắc Thủy nhặt lên một hòn đá, ném về phía
trước, “hưu” một tiếng, bốn chân của con rùa mai trắng nàỵ khẽ giậm một cái,
nhanh như chớp đã không còn bóng dáng, sinh vật nơi này đều rất có linh tính,
có thể nói đây là một vùng diệu thổ, nhìn không ra một tia nguy hiểm nào.