- Bất Tử Thiên Hậu nàng ta biết mà, ta còn
không thể rời khỏi mộ này, trước mắt có thể làm cũng chỉ vậy thôi!
Trong phần mộ truyền ra lời nói lạnh lùng vô
tinh.
Trên bầu trời, tinh tú lấp lánh, vô số viên đại
tinh đều chỉếu xuống như thác nước bạc mờ mịt, rót xuống mộ bia cổ xưa này, làm
dịu hết thảy.
Loại cảnh tượng này dọa khiếp người ta sởn tóc
gáy. Một vị thần tướng cái thế sống lại cần tới lực lượng khổng lồ như vậy, khắp
tinh vực đều rất nhanh ảm đạm, rất nhiều tinh tú bị dập tắt trọn đời, lạnh như
băng!
Sứ giả thân phận rất cao, nhưng ở chỗ này cũng
không dám thở mạnh, đối mặt với chiến tướng tuyệt thế từng đi theo qua Bất Tử
Thiên Hoàng này, linh hồn hắn đều run rẩy.
Đây chính là thần tướng động một cái liền giết
người, ngày xưa khai sáng thời thịnh thế Thiên Hoàng, trên tay từng nhuộm máu
Chuẩn đế. Hắn có một loại cảm giác, tám đại thần tướng phong thần ngày xưa, đối
với Bất Tử Thiên Hậu cũng không phải xuất phát từ chân tâm tôn kính như vậy.
- Thiên Hậu biết được trạng thái của ngài, mệnh
lệnh cho ta đưa tới một kiện Tiên Trân, đây là thu được một dịp bất ngờ, hy vọng
đối với ngài có trọng dụng!
Hoàng Sào Sứ giả không dám trì hoãn, nói ra ẩn
tình trong đó.
- Phải không! Còn có thứ gì đó hữu dụng với ta
ư?
Thần tướng lạnh nhạt hỏi một câu, tướng mạo hắn
rất trẻ tuổi, ngồi xếp bằng trong mộ, trông ác nghiệt không có một chút cảm
tình.
- Hữu dụng, là tiên đan!
Sứ giả vội vàng nói, sau đó hai tay hiện ra một
cái hộp đá, tản ra hào quang màu xanh mênh mông. Hắn rất cung kính nâng lên ở
nơi đó.
“Xoạt” một tiếng, hộp đá biến mất, chìm sâu
vào huyệt mộ trong lòng đất, xuất hiện ở trên tay Nhật Nguyệt thần tướng. Hắn
trực tiếp mở ra, ngay lập tức một mùi hương thơm ngát vọt lên, làm cho cỏ cây ở
khu vực này cùng theo đó xum suê tươi tốt lên.
Sinh khí của nó quá mạnh mẽ, có công hiệu nghịch
thiên!
Con ngươi lạnh lùng của Thần tướng trong chớp
mắt bộc phát ra hai chùm tia sáng đáng sợ, hắn kích động mạnh, lần đầu tiên lộ
ra vẻ mặt như vậy, nói:
- Không ngờ là... Cửu Chuyển Tiên Đan!?
Tiên đan trong truyền thuyết, trên thế gian hiếm
thấy, cần dùng Bất Tử Thần Dược là tài liệu chính, qua vạn lần tế luyện, cuối
cùng nghịch thiên thành đan, công hiệu không thể lường được.
Loại vật này được xưng là Tiên đan đệ nhất xưa
nay. Có thể nghịch thiên cải mệnh, nghe nói có loại vật này trong tay muốn chết
cũng không được. Còn có công hiệu có thể giúp Đại đế sống thêm một đời.
- Chỉ có phần thừa lại của tiên đan, đại khái
có một phần mười, nhưng ta nghĩ trị liệu thương thể của đại nhân ngài hẳn không
thành vấn đề!
Sứ giả cung kính nói.
- Đủ rồi, mặc dù không thể khỏi hẳn, cũng
không kém bao nhiêu!
Trong mắt Nhật Nguyệt thần tướng sáng rực, làm
cho sứ giả cực kỳ sợ hãi. Trên bầu trời các loại tinh tú lóng lánh thêm vào
càng thêm đáng sợ.
Sau khi hắn trải qua tiên quang tẩm bổ, ổn định
đạo thương, hắn đoạt lại sinh mệnh từ trong đống người chết, ngày nay loại bảo
dược này hẳn là có thể phát huy tác dụng.
Tiên đan tuyệt đối có thể sống lại da thịt xương
cốt người, trị liệu thương của hắn không thành vấn đề. Duy nhất khiến hắn tiếc
nuối chính là đan dược này là từ trước thái cổ, tinh khí đã xói mòn không còn
dược lực mạnh mẽ như trước.
- Thiên Hậu đến nơi nào mà cần ta tương trợ?
Nhật Nguyệt thần tướng nhận được Cửu Chuyển
Tiên Đan, thần sắc dịu đi
không ít, ngồi ở trong mộ hỏi nguyên nhân.
- Trước mắt còn không biết! Thiên Hậu truy tìm
Bất Tử Thiên Đao không có kết quả, nhưng lại gặp đại địch!
- Ở nơi nào?
- Phía sau chín tòa Đế Quan!
Tín sứ trịnh trọng báo cáo.
Bất Tử Thiên Hậu muốn xưng tôn, đứng trên
thiên hạ, tất nhiên phải leo lên tới vùng đất đó. Không nghĩ tới nơi đó nhưng
cũng trở thành nơi quyết chiến, gặp phải địch thủ chấn nhiếp thế gian.
- Trên thế gian này còn có người mạnh vậy sao?
Nhưng thật ra khiến ta chờ mong! Ngươi đi về trước đi!
Thần tướng khôi phục vẻ lạnh như tiền, nói.
Sứ giả như được đại xá. Hắn một giây phút cũng
không muốn ở lại, vội xoay người bước đi. Đối mặt với tồn tại phong thần, toàn
thân hắn đều co rút muốn quỳ sát xuống.
Thẳng đến sứ giả đi xa, người trẻ tuổi ngồi xếp
bằng trong phần mộ bỗng “phốc” một tiếng, phun ra một búng máu, thân thể lắc lư
một hồi lâu, nhưng con ngươi lại sắc bén như đao, không hề quan tâm chút nào.
- Ngộ đạo xảy ra vấn đề, kết quả thật tệ! Đúng
là trầm trọng không thể chịu đựng mà!
Bên trong phần mộ hỗn độn tiên quang lưu động
bao phủ toàn thân hắn. Tiếp theo không còn một tiếng động.
Trong chiến trường cổ, Diệp Phàm, Nhân Ma thuận
lợi đảnh chết song niệm của Nhật Nguyệt thần tướng, trấn khiếp một đám người:
hai vị Chuẩn đế bị giết, đây là một chuyện lớn động trời.
Từ ngày đó cũng làm cho phiến chiến trường này
càng ngày càng khẩn trương. Ở nơi này cạnh tranh kịch liệt với nhau đều phải dựa
vào tu vi và thực lực nói chuyện, không đủ cảnh giới cái gì cũng là số không.
Từ một ngày này, bầu trời chiến trường u ám,
tiếng trống trận bất cứ lúc nào sẽ nổ vang như sấm sét, một hồi yên lặng trước
cơn bão táp khiến mọi người hít thở không thông.
“Ầm!”
Lại có người thành tựu Chuẩn đế, lần này thực
bí mật, đến từ chỗ sâu nhất trong tinh không, không ở trong chiến trường, người
này rất cẩn thận.
Khi mọi người tìm đến hết thảy đều đã chấm dứt,
nhưng mọi người có thể thông qua dấu vết để lại phát hiện là người nào. Hai
ngày sau truyền ra tin tức, đó là con của vùng cấm.
Một người trẻ tuổi đáng sợ hư hư thực thực đến
từ Luân Hồi Hải, chính thức bước vào cảnh giới Chuẩn đế!
Đối với Diệp Phàm bọn họ mà nói, điều này
không phải là tin tức tốt lành gì, lại nhiều thêm một địch nhân. Ba trăm năm trước
huyết chiến với bậc cha chú của chúng, ngày nay còn phải sắp cứng chọi cứng với
bọn chúng.
“Ầm!”
Trời rung đất chuyển, quần tinh rung chuyển hỗn
loạn, có người đại chiến, quyết chiến rốt cục đã mở màn, huyết chiến sinh tử bắt
đầu rồi.
Một ngày này, tin tức truyền tới Hỏa Kỳ Tử biến
mất mấy trăm năm, đi xa ngoài biên hoang vũ trụ lại xuất hiện, đang đại chiến với
Đạo Nhất con của Đế, quyết đấu ở trên chiến trường cổ, đánh đến mặt trăng mặt
trời mất ánh sáng, tinh tú ảm đạm.
Tin tức thực chấn động, rất nhiều người chạy tới
xem cuộc chiến, kết quả lại công không, hai người đã xé mở không gian, nhảy vượt
khỏi nơi này, đánh tới địa phương khác.
Khi mọi người truy đuổi tiếp, phát hiện chỉ có
máu và tàn tích, không còn nhìn thấy hai người. Đây là trận chiến sinh tử một
chọi một, có lẽ qua thời gian thật lâu sau cũng sẽ lập tức hạ xuống màn che.
Mãi đến năm ngày sau mới có tin tức xác thực
truyền đến.
Lần đầu tiên tranh phong, hai người cũng không
ai chiếm được tiện nghi, tất cả đều máu tươi tưới ngoài vũ trụ, đều tự rút đi.
Diệp Phàm bọn họ tới đây rất nhiều ngày, nhưng
cũng chưa tìm được tung tích Thánh Hoàng tử, không biết sinh tử và an nguy của
hắn thế nào, nhưng trong lòng lường trước được hầu tử hẳn là không có vấn đề gì
lớn.
- Tốt lắm, Tế Đàn đã lập xong, chúng ta bất cứ
lúc nào có thể quay về Thiên Đình, ở bên kia cũng dựng một tòa, đến lúc đó có
thể thông tin tức qua lại!
Ở trước một tòa Ngũ sắc Tế Đàn loại nhỏ, Hắc
Hoàng luôn miệng chó tán thưởng tay nghề cao siêu của mình, thật đúng là có điếm
mùi vị mèo khen mèo dài đuôi, một đám người đều khinh bỉ nhìn nó.
- Đến đây nhỏ! Ngươi lên trước, quay về Thiên
Đình nhìn thử xem, đừng để người ta vét sạch hang ồ chúng ta!
Hắc Hoàng bảo Hoa Hoa lên đi trước.
Hoa Hoa dùng sức lắc cái đầu trọc bóng lưởng.
đánh chết cũng không muốn làm con chuột bạch thí nghiệm! Bộ giỡn hay sao? Toàn
vũ trụ ai không biết đại hắc cẩu không đáng tin đến mức nào chứ! Ở phương diện
này, vì nó mà làm cho dân cư từng mất tích không ở số ít. Cực phẩm nhất chính
là ngay cả nó đều truyền tống chính mình đi đâu cũng không biết!
- Thằng nhóc nhỏ! Ngươi có ý gì, không tin bổn
hoàng sao?
Hắc Hoàng sa sầm mặt đen xuống, nói.
- Không phải! Ta tin tưởng, chân thành tin tưởng!
Đây là tôn kính đối với ngài, mời Hắc sư bá lên đài trước, lớn nhỏ có thứ tự lễ
tiết không thể bỏ qua!
Hoa Hoa nghĩa chính lời ngay, nói thật nghiêm
trang.
Hắc Hoàng trừng cắp mắt to như chuông đồng
nhìn hắn, sau đó gật gật đầu, nói:
- Được rồi!
“Ầm!”
Khi đi tới gần Tế Đàn, Hắc Hoàng đột nhiên giơ
một móng vuốt chụp lấy Hoa Hoa đầu trọc bóng lưởng thảy lên tế đàn, dẫn tới hắn
hét thảm một tiếng:
- Sư bá! Không thể làm chuyện thiếu đạo đức
như vậy!
Hoa Hoa cũng không phải người lương thiện,
trong phút chốc vận chuyển bí quyết chữ “Binh”, giam cầm đại hắc cẩu, muốn thay
hình đổi vị với nó, kéo nó vào đây.
Thế nhưng, gừng càng già càng cay, Hắc Hoàng
thắng hắn một chiêu, sớm dựng đứng lên hình người, vận chuyển bí quyết chữ
“Hành”, ngay lập tức tránh ra xa ngoài mười vạn trượng, làm cho bí quyết chữ
“Binh” thất bại.
- Con nít ranh! Còn muốn tính kế ta. Ngươi
cũng không nghĩ lại xem là ai nuôi ngươi đến lớn!
Hắc Hoàng sớm khởi động trận văn, trong một mảng
hào quang chói mắt, một cánh cửa thái cực bát quái mở ra.
Hoa Hoa kêu thảm rơi xuống đó, trước khi biến
mất vẻ mặt bi tráng, hét lớn:
- Sư phụ! Ta bị ném đi sắp mất tích rồi, ngài
nhất định phải tìm được ta nha! Ta không muốn một mình ở một góc vũ trụ mờ mịt
cô độc cả trăm năm!
- Bổn hoàng thật sự không đáng tin như vậy
sao? Lại có người dám không tin trình độ về trận văn của ta!
- Sự không đáng tin của ngươi, người địa cầu đều
biết!
Bàng Bác này ngày xưa chính là kẻ thụ hại liền
đứng ra chứng minh. Năm đó hắn trực tiếp bị ném từ Đông Hoang vào Trung Châu,
thiếu chút nữa lệch lạc đến mặt trăng rồi.
- Ôi! Hoa Hoa nhất định biến mất rồi! Hiện tại
hẳn là ở bên ngoài ức vạn năm ánh sáng đang vẫy gọi chúng ta đấy! Chảy nước mắt
ly biệt mà!
Đông Phương Dã nói.
- Thật đáng thương!
Cơ Thành Đạo đầy đồng cảm, còn thật sự nghiêm
túc gật đầu, nói.
- Bổn hoàng phát bực rồi! Bộ ta kinh khủng như
các ngươi nói như vậy sao!?
Hắc Hoàng căm giận, nói.
“Ầm!”
Nó bị đánh lén, một đám người liên thủ ném nó
lên trận thai, mà còn lập tức khởi động trận văn, làm nó kêu lên thảm thiết:
- Con bà nó, ta sắp mất tích rồi! Nhớ đi tìm
ta nha!
Mọi người hóa đá tại đương trường, quả nhiên
con chó này không đáng tin mà!
Trận đàn của chính mình, mà nó còn nói như vậy,
trong lòng đều nghĩ như vậy, còn như thế nào để người khác yên tâm chứ?
Thật hết biết!
Một đám người khinh bỉ, quả nhiên trình độ
không đáng tin của con chó này đã đạt tới một cảnh giới mới tinh. Nó chính mình
đều kêu rên như vậy đủ biết tế đàn kém cỏi tới trình độ nào? Ai còn dám dùng chứ!
- Hoa Hoa thật đáng thương!
Cơ Thành Đạo lại một lần nữa bi ai cho hắn.
“Ầm!”
Vòm trời sụp đổ, một cái bàn tay to màu đen đập
xuống, che phủ một mảng tinh vực, nó quá to lớn rúng động lòng người.
Một tiếng phượng hót vang lên tận trời, đó là
một con Thần Hoàng màu máu vỗ cánh chấn động trời cao, đón đánh bàn tay to màu
đen kia, triển khai một trận quyết đấu kinh thiên động địa.
- Người nào đang chiến với Hoàng Hư Đạo vậy?
Đại chiến cấp Chuẩn đế đột ngột bùng nổ.
Trong chiến trường do di thể của Thiên Tôn hóa
thành, không khí chiến tranh dầy đặc, tranh bá trên Đế lộ mở màn đột ngột, nơi
này trở thành địa phương sôi trào.
Bàn tay to màu đen bao phủ bầu trời che lấp mặt
đất, nơi đây âm phong gào rít giận dữ, lớp lớp quỷ ảnh, như Cửu U Địa phủ xuất
hiện ở nhân gian, muốn biến khắp thế giới thành quỷ ngục.
- Là người của Địa phủ quyết chiến với Hoàng
Hư Đạo!
“Keng!”
Một cây đại kích đen nhánh vạch hư không, cắt
nứt toạt mặt đất, bổ tới hướng Diệp Phàm ở phía trên Hắc Trân Chằu Hào, bộc
phát ra uy thế Chuẩn đế kinh người.
Thần Minh lại xuất hiện, lần này càng thêm cường
thể tìm tới Diệp Phàm. Hắn sớm nói rõ, không chết không ngừng, cuối cùng chỉ có
một người có thể còn sống rời chiến trường.
- Làm thịt tên khốn này! Năm đó khi Diệp tử
thành hôn, hắn liền kiêu ngạo quấy phá, bây giờ còn dám đến!
Lệ Thiên nói.
“Ầm!”
Đột ngột xuất hiện dị cảnh thiên địa còn đáng
sợ hơn, Thần tháp hoàng kim, Đại chung màu vàng, Thần kiếm sáng lạn... vô số
binh khí bay múa. Đây là một mảng thế giới hoàng kim sáng lạn.
Một loại bí thuật vô thượng: Hoàng Kim Thần
Tàng, đang được triển khai!
Hoàng Kim thiên nữ đến đây, ôm mối hận ra tay,
phải tuyệt sát đám người Diệp Phàm bọn họ.
“Leng keng leng keng!”
Vạn Long Linh rung chuyển, hóa thành một con rồng
lớn màu tím đáp xuống, cũng hướng về phía Hắc Trân Châu Hào, tình thế nguy cấp.
Diệp Phàm cầm trong tay Hỗn Độn Thanh Liên bay
ngược lên trời cao, nghênh chiến đại địch.
Vốn đầu tiên là một người đột kích, kết quả
kinh động bốn phương, dẫn động hai người khác cũng không một chút do dự công tới.
Đại chiến tới bất ngờ như thế, không đến thì
không thấỵ, đến một lần chính là ba người, hơn nữa có Hoàng Đạo binh khí áp trận,
kinh khiếp lòng người.
Không hề nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như vậy,
đây chính là một hồi huyết chiến thảm thiết!
- Trận chiến này nếu như giết chết toàn bộ, khắp
chiến trường đều sẽ thanh tịnh, không có người nào dám tới nữa!
Bàng Bác nói.
Mọi người đều đồng cảm, thần uy hiến hách là
phải đánh ra tới, nếu như một ngày đánh chết tươi ba đại Cổ Hoàng tử, tin tưởng
vững chắc sẽ không có người nào dám chạm tới uy thế của hắn.
Nhưng, phiến chiến trường này thay đổi trong
nháy mắt, có rất nhiều thứ không thể đoán trước, có thể có một trận chiến như vậy
sao?
“Keng” một tiếng, nắm tay của Diệp Phàm va chạm
mạnh vào cây đại kích màu đen kia, đánh văng ra.
Con rồng lớn màu tím lao xuống, không hề nghi
ngờ, đây mới là uy hiếp lớn nhất, Cổ Hoàng khí kinh người ai có thể tranh
phong?
Nếu Diệp Phàm không có Hỗn Độn Thanh Liên nơi
tay cũng phải bỏ chạy, ba đại huyết mạch Cổ Hoàng cùng xuất hiện, cộng thêm binh
khí Đế công tới, giống như một cái bố cục tất phải chết, không người nào có thể
kháng cự.
Cây Thanh Liên ba lá xanh biếc ướt át tản ra
sương mù hỗn độn, Diệp Phàm cầm nó trong tay chặn về hướng con rồng lớn. Chân
Long Mãu tím là uy hiếp lớn nhất, trước hết phải chống đỡ nó mới được.
“Ông!”
Hoàng Đạo pháp khí nổ vang, như thác nước mờ mịt
buông xuống, cực kỳ kinh người, Diệp Phàm phất một cái, Hỗn Độn Thanh Liên toát
ra điếm điếm sáng xanh biếc phá giải pháp tắc Hoàng Đạo.
Không có va chạm mạnh kinh thiên động địa gì,
chính là đơn giản như vậy, cây Thanh Liên này thực thần bí thực yêu tà, ba phiến
lá phá vạn pháp, bất cứ gì đều có thể phá giải.
Dao động mờ mịt vô cùng vô tận kia, chính là
không thể tới gần thân thể Diệp Phàm. Long nữ không giết hắn được, dù có Hoàng
binh Cực Đạo nơi tay cũng không làm gì được hắn.
Điều này làm cho mọi người giật mình kinh sợ!
Long nữ thì lại có một loại ảo giác như đánh một quyền vào bùn đất mềm nhũn, phẫn
nộ cũng vô dụng, không thể phá được cây Thanh Liên.
Duy nhất khiến người ta cảm thấy may mắn là
cây Thanh Liên không có lực công kích, chỉ có thể bị động phòng ngự, bằng không
với tà tính của nó mà nói, tất nhiên sẽ rất đáng sợ.
Long nữ thu tay lại, dựng thân trên bầu trời,
sắc mặt âm trầm lúc sáng lúc tối không chừng.
“Ầm!”
Như tinh tú hỗn loạn trên không trung, nơi nơi
đều là thần huy, nơi nơi đều là hào quang chói mắt, thần thuật của Hoàng Kim
thiên nữ như mưa trên trời rơi xuống, tuy nhiên hạt mưa thực đặc biệt là các loại
đạo khí hoàng kim.
Diệp Phàm vung Thiên Đế Quyền đánh ra, lập tức
như thợ rèn đang hành nghề, tiếng kêu “leng keng” vang động, không ngừng va chạm
kịch liệt với những binh khí kia, đinh tai nhức óc.
Đầy trời đều là mảnh nhỏ hoàng kim, đó là pháp
tắc biến thành, nhưng không khác chút nào với chân thật. Năm đó chiến một trận.
Hoàng Kim thiên nữ bị thiệt thòi lớn, hôm nay cường thế trở về.
Ba đại huyết mạch Cổ Hoàng cùng một lúc xuất
hiện như vậy, bất cứ người nào đều phải sắc mặt ngưng trọng.
Nhân Ma cũng đi ra ngoài chiến thuyền, nhìn chằm
chằm vào ba người không ngừng, lão đang lựa chọn mục tiêu chuẩn bị đại khai sát
giới.
Diệp Phàm không lựa chọn nào khác, chỉ phải
nhìn thẳng vào Long nữ. Bởi vì trong tay nàng ta có Hoàng khí, cần phải dùng Hỗn
Độn Thanh Liên chống đỡ, bằng không sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến an nguy cho những
người khác.
Hiện trường rất căng thẳng, áp lực làm cho người
ta như ngừng lại hô hấp.
“Đông!”
Đột nhiên, ngay thời khắc mấu chốt này hư
không vỡ ra, Ngũ sắc Tế Đàn trên Hắc Trân Châu Hào sáng lấp lánh. Hắc Hoàng và
Hoa Hoa trở về, nhìn thấy long thể Hoàng Đạo màu tím xoay quần trên bầu trời, cảm
giác như phát mộng, giống như nhìn thấy quỷ.
Hắc Hoàng chớp chớp cặp mắt to như chuông đồng,
tinh thần bừng tỉnh lại, đầu tiên gào khan nói với Hoàng Kim thiên nữ:
- Muội tử! Mặc quần áo vào rồi sao?
Mọi người hóa đá, có điếm ngẩn người.
Ngày xưa, Diệp Phàm từng đánh cho Hoàng Kim
thiên nữ rách nát y phục lõa lồ thân thể, đây là một mối sỉ nhục khó có thể
phai nhạt.
Quả nhiên, Hoàng Kim thiên nữ lập tức liền phẫn
nộ, thất thố, tế ra vô số bí thuật, như là một biển sao ngày tận thế, dập nát thiên địa, đánh tới hướng
nơi này.
- Hừ! Long tộc lại đưa thịt đến đây sao? Tuy
nhiên lão long kia thực ăn không ngon chút nào!
Hắc Hoàng thật sự độc miệng hết chỗ chê! Đương
trường làm cho Long nữ phát phẫn nộ, thúc dục Hoàng binh đánh tới.
- Này! Tiểu tử khoe khoang khoác lác kia,
ngươi chèo kéo cái gì? Ba trăm năm trước cha nuôi ngươi đều bị giết, hiện tại
nhổ lông ngươi a!
Lại là một câu nói làm cho mọi người biến sắc,
Hắc Hoàng phỉ báng người không biết mỏi mệt.
Thần Minh lập tức sắc mặt liền sa sầm xuống,
vung cây đại kích tiếp tục công tới.
- Sư phụ bỏ đi! Trước đừng quan tâm tới bọn họ,
có người muốn đánh chủ ý tới Thiên Đình chúng ta, trước quay về tiêu diệt
chúng!
Hoa Hoa nói.
Lần này, Ngũ sắc Tế Đàn của Hắc Hoàng khó có
được một lần không lầm lỗi, bọn họ đi về rồi đi tới, mang đến một tin tức như vậy.
- Cái gì?
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, vừa chống lại công
kích trên bầu trời, vừa hỏi có thương vong hay không.
- Không có! Tên tiểu tử Lôi Thần kia chạy tới
Thiên Đình chúng ta để độ kiếp, muốn tiêu diệt mọi người trong tổng bộ Thiên
Đình. Tuy nhiên, bị cô bé dọa cho hoảng sợ bỏ chạy!
Hoa Hoa nói ra chân tướng.
Diệp Phàm lập tức lộ vẻ mặt lạnh như băng. Thời
điếm vừa tới chiến trường này bọn họ liền gặp Lôi Thần, không nghĩ tới hắn lại
âm độc như vậy, chạy tới hậu phương định dẹp hang ồ của bọn họ.
Người này thực không đơn giản, có thể tìm được
chỗ cơ sở của Thiên Đình, bản thân cũng rất kinh người, tuy nhiên nếu muốn ở
nơi đó độ Chuẩn đế kiếp thì có điếm quá ác độc.
Trận chiến hơn ba trăm năm trước kia, chủ nhân
Thần Khư ngã xuống, người của nhất mạch này có đại cừu với Diệp Phàm, Cơ Tử,
Khương Thái Hư... nhưng cái loại chém tận giết tuyệt này, cái loại không từ thủ
đoạn tìm kiếm gây phiền toái cho người của Thiên Đình không có mảy may quan hệ
này, thật khiến hắn phẫn hận.
- Không có lựa chọn! Chỉ phải trước diệt trừ hắn!