Hắn lộ sắc mặt thực phức tạp, từng đi theo Bất
Tử Thiên Hoàng huyết chiến bát hoang, bình định vũ trụ, người nào không từng thấy
qua đủ cách tôi luyện thể phách, cực độ kinh người.
Nếu như mọi người biết thân phận chân chính của
hắn, nhất định sẽ kinh hãi vỡ mật, vũ trụ rất nhiều chí cường giả đều sẽ ngủ
không yên giấc. Thế mà không nghĩ tới, hắn bị một hậu nhân trẻ tuổi như vậy
đánh cho thân thể bị thương, thiếu chút nữa vỡ nát tan tành, quả thực khiến hắn
khiếp sợ. Nếu không có tu vi đủ cường đại, ngăn trở loại xu thế này, thân thể hắn
có thể đã nguy rồi.
Kế tiếp, hắn không còn dùng thân thể cứng chọi
cứng, mà dùng pháp lực cùng với Thần liên trật tự trấn áp Diệp Phàm.
“Keng!”
Nhân Ma lão gia đánh tới phấn khích, đã rất
nhiều năm lão không có ra tay thống khoái như vậy. Mặc dù người này phi thường
cường đại, nhưng lão cũng không sợ, ngược lại càng đánh càng hăng, thần lực
Thái Âm Thái Dương cùng vận chuyển, cây Bạch cốt đại bổng trong tay lấp lánh,
như là một con Bạo long hình người bẻ gãy nghiền nát. Cứng chọi cứng với đối thủ.
- Ồ! Không đúng! Bọn họ là cùng một người!
Diệp Phàm và Nhân Ma phát hiện ra điều dị thường,
Chiến Thần bao phủ trong ánh trăng, cùng với Chiến Thần che phủ thân thể trong
ánh mặt ứời rực rỡ, hai người chỉ cần vừa sáp tới gần nhau, lập tức chiến lực của
họ liền tăng mạnh.
Vì thế, Diệp Phàm và Nhân Ma đều cẩn thận quyết
đấu, phòng ngừa bọn họ hợp nhất.
Giữa hai người này có một loại liên hệ đặc biệt,
giao cảm lẫn nhau, chỉ cần ánh trăng và ánh mặt trời tiếp xúc nhau, liền bộc
phát ra uy lực khủng bố, khiến Diệp Phàm và Nhân Ma trong chiến trường đều cảm
giác giật mình sâu sắc.
- Đã nhìn ra rồi sao? Hừ!
Ngân Nguyệt Chiến Thần lạnh lùng lên tiếng:
- Đời người chính là tu luyện, đi ngược dòng
nước!
- Ta chính là Nhật Nguyệt thần tướng một trong
tám lộ thần tướng dưới trướng của Bất Tử Thiên Hoàng!
Chiến Thần màu vàng tự giới thiệu. Ngân Nguyệt
Chiến Thần gật đầu, thần niệm dao động nhất trí, mênh mông như biển, giữa hai người cộng
minh, bùng phát ra uy thế càng khủng bố hơn, làm cho mọi người hít thở không
thông.
- Đúng thật là hắn! Không thể tưởng được người
này còn sống!
- Không phải nói Nhật Nguyệt thần tướng đã ngã
xuống rồi sao? Bất Tử Thiên Hoàng tửng tự tay lập bia cho hắn, như thế nào còn
sống trên thế gian?
Trong sương mù màu đỏ, có Cổ Hoàng tử đang tự
nói, đối với kết quả này cảm thấy vô cùng khiếp sợ, ngay cả bọn họ đều không
nghĩ tới là người này.
- Nhật Nguyệt thần tướng... ta dường như có
nghe nói qua!
Hắc Hoàng đầu vuông tai lớn rất là hùng tráng,
nhưng lúc này lại giật mình rùng mình một cái.
Ở quá khứ rất xa xôi, đó là một thời đại cổ
xưa gần với Thần, dưới trướng của Bất Tử Thiên Hoàng cộng tất cả có tám đại thần
tướng, bọn họ bình định vũ trụ bát hoang, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi,
không người nào có thể kháng cự.
Đó là một đoạn năm tháng hào quang rực rỡ, mỗi
người đều phong Thần!
Bọn họ chinh chiến cả đời, trải qua máu và lửa
thanh tẩy, tôi luyện thành một thân Chuẩn đế chí cường, thậm chí có người đạt tới
đỉnh leo lên tới trạng thái thân thể đỉnh phong, sắp đạp một bước tới thành đạo.
Tám đại thần tướng uy chấn vũ trụ, quét ngang
vạn vực không địch thủ, từng trấn thủ ở tám cực, khai sáng một thời đại huy
hoàng nhất!
Tám người đó cũng không phải tám bộ chúng cùng
với hậu đại của họ có khả năng bằng được, mà là cách biệt một trời một vực!
Nhật Nguyệt thần tướng chính là một trong số
đó, tuy nhiên nghe nói từ tráng niên đã sớm mất đi, sau khi bình định bát
hoang, ngộ đạo xảy ra vấn đề máu tươi đẫm ướt tổ tinh biên hoang, giải thể mà
chết.
- Bất Tử Thiên Hoàng quả nhiên là thần thông
cái thế, thủ đoạn nghịch thiên mà! Hắn lập bia tự tay mai táng Nhật Nguyệt thần
tướng, kỳ thật là để làm sống lại hắn!
Có Cổ Hoàng tử nghĩ tới truyền thuyết này,
ngày nay xem ra là thật sự, bằng không Nhật Nguyệt thần tướng như thế nào có thể
tái hiện trên đời? Duy nhất giải thích chính là sau khi hắn chết đi đã sống lại.
Có lời đồn đãi, Bất Tử Thiên Hoàng cướp lấy tạo
hóa, dẫn động vô cùng tiên quang trên con đường thành tiên, chảy thẳng vào
trong mộ Nhật Nguyệt thần tướng, giúp thân thể vỡ nát của hắn khép lại, lại
dùng tiên nguyên phong ấn, để lại khả năng có thể sống lại.
Hôm nay người này xuất hiện, tất cả lời đồn
đãi đều sáng tỏ.
Đây cũng không phải là Chuẩn đế bình thường, từng
đạt tới bậc cao, uy chấn vũ trụ trước thời thái cổ, trên tay dính đầy vết máu,
không thiếu máu huyết của Chuẩn đế cùng cấp.
Mọi người đều ngưng trọng trong lòng, Nhật
Nguyệt thần tướng của năm xưa, một thủ lĩnh trong tám lộ sớm đã được phong thần,
dĩ nhiên là hắn nghịch thiên còn sống xuất hiện.
Đừng nói chư hùng, chính là các Cổ Hoàng tử
cũng đều kiêng kị không thôi, tối thiểu bọn họ còn chưa có trưởng thành lên,
trước khi đạt tới cảnh giới đó, người này là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
- Bổn tọa nếu thực ra tay, thật sự là khi dễ
các ngươi, nên hóa thân làm Nhật Nguyệt song niệm tới đây, cũng có ý ngại ngùng
là lớn hiếp nhỏ, nhưng các ngươi nhất định phải chết!
Bọn họ đồng thời lên tiếng, chấn động vòm trời.
Mọi người đều ngần ngơ, đây không phải chân
thân của hắn, chỉ là hai hóa thân ý niệm Nhật Nguyệt? Mọi người đều kinh sợ.
Hắc Hoàng, nhân vật con của cấp Đế lại im lặng,
theo lý phải như thế mới đúng, nếu đúng thật là bản thể của Nhật Nguyệt thần tướng
buông xuống, vậy chỉ sợ chính là tới một loại cảnh tượng khác.
Chuẩn đế từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng, cả đời
chiến chinh với huyết chiến sớm đã là Chuẩn đế bậc cao, nếu xuất hiện, cái loại
uy thế đó hơn phân nửa không người nào có thể kháng cự.
Hiện tại hai hóa thân này so sánh với người được
phong thần trong truyền thuyết kia chênh lệch quá lớn, nếu đây là chân thân thật
sự sẽ tổn hại uy danh của hắn, sẽ không tương xứng với truyền thuyết.
- Hai tiểu bối nếu thắng ta, có thể cho các
ngươi sống lâu thêm một đoạn thời gian, ta đối với các ngươi cũng sinh ra một
ít hứng thú!
Nhật Nguyệt thần tướng đích xác có tư cách nói
như vậy. Hắn là Thần trước thái cổ, uy danh chấn động muôn đời, nhưng Nhân Ma lại
phi thường khó chịu, nói:
- Ta cảm thấy mùi vị của ngươi nhất định sẽ
không tồi!
- Tên này có ý tứ, ngươi muốn ăn luôn ta à?
Chiến Thần màu vàng nở nụ cười lạnh lùng.
- Ta nghĩ hầm mới ăn!
Nhân Ma nói.
- Lão gia! Cái đó kêu là lẩu!
Bàng Bác lớn tiếng nhắc nhở.
Mọi người đều có điếm phát mộng. Không ngờ cảm
giác sợ hãi đối với người được phong thần trong tám lộ thần tướng rồi lại giảm
xuống không ít.
- Tiểu tử kia thật có tính cách!
- Sát!
Nhân Ma tuổi tác chân thật không phải già lắm,
nhưng cũng không nhỏ, nghe vậy liền phẫn nộ, cầm trong tay Bạch cốt Bổng phóng
tới phía trước, chiến lực bắt đầu tăng mạnh.
Mọi người đều choáng váng, Nhân Ma vừa phẫn nộ,
như thế nào lập tức làm cho thực lực tăng lên một mảng lớn như vậy? Ngay cả đám
người Hắc Hoàng bọn người đều ngẩn người.
Tiên lực Thái Âm và Thái Dương bạo phát dữ dội,
theo Nhân Ma phẫn nộ, chúng ở trong cơ thể lão giao hòa, va chạm, từ trong chưởng
chỉ của lão bùng phát ra từng đợt hào quang hỗn độn.
Đây là một loại lột xác chấn nhiếp thế gian,
Thái Âm Thái Dương hợp nhất không ngờ lại có loại biến hóa này.
Ngân Nguyệt Chiến Thần cũng giật mình, lộ ra vẻ
mặt kinh ngạc, không dám sơ suất, còn thật sự nghiêm túc đại chiến với Nhân Ma
Đông Phương Thái Nhất.
Diệp Phàm cùng với Chiến Thần màu vàng cũng
chiến tới hồi gay cấn, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào thực lực của chính mình
đại chiến với một vị Chuẩn đế, thể ngộ từ trong đó trọng yếu và mấu chốt phi
thường.
Diệp Phàm vô cùng cẩn thận nghiêm túc đối địch,
đối mặt với một thần tướng cổ xưa còn sống như vậy, hắn không dám có mảy may
lơi lỏng, bằng không sẽ có nguy cơ ngã xuống.
“Keng!”
Khi đại chiến sau nửa khắc, trong tay vị Nhật
Tướng xuất hiện một cây trường thương màu vàng, giống như một trăm vầng thái
dương nổ tung, rực rở chói mắt, đâm thẳng tới hướng Diệp Phàm.
Đây là pháp khí của Chuẩn đế ngày xưa chết
trong tay hắn lưu lại, trở thành cổ binh của hóa thân Nhật Nguyệt, lúc này tái
hiện ở thế gian.
Thân thể Diệp Phàm lướt ngang, né qua mũi
thương nhọn màu vàng đâm tới hướng mi tâm, dùng Thiên Để Quyền xuất kích cứng
chọi cứng với binh khí Chuẩn đế.
Loại đối kháng bá đạo tuyệt luân này, khiến mọi
người đang xem cuộc chiến miệng khô lưỡi đắng. Đó chính là binh khí Chuẩn đế
nha, vả lại vừa thấy liền biết là thần vật, thế mà Diệp Phàm lại dựa vào một
đôi nắm tay chặn đánh, không khiến người ngần ngơ sao được.
Kết quả mọi người càng rúng động, mũi thương
màu vàng nhọn rít gào, xuất hiện vết rạn nứt rất nhỏ, thiếu chút nữa bị hủy diệt.
Nếu không có pháp lực thần linh bên trong tuôn ào ra ngăn chặn, và Chiến Thần
màu vàng cực nhanh rút lại mũi thương nhọn, thế gian từ đây sẽ thiếu đi một kiện
Thần khí rồi.
“Leng keng leng keng...”
Chiến Thần màu vàng sáp tới gần với Ngân Nguyệt
Chiến Thần, hai người cộng minh, trên thân mỗi người đều xuất hiện từng đạo Thần
liên, như lông đuôi phượng hoàng rực rỡ.
Người đối chiến với Diệp Phàm cả vật thể là sợi
xích màu vàng, tay nắm trường thương vung lên, quy tắc đại đạo đầy trời tiếp tục
trấn áp xuống, tiến hành tuyệt sát cuối cùng.
Bên kia cũng kịch liệt như thế, Nhân Ma lão
gia đầu đầy sợi tóc dài rối bù đều dựng lên thật thẳng, lần đầu tiên lão thật sự
nghiêm túc phân cao thấp như vậy, ngửa mặt lên trời rống giận, cầm Bạch cốt Bổng
trong tay dũng mãnh bổ xuống.
“Ầm!”
Địa phương này bị chìm trong trật tự pháp tắc
hỗn loạn, máu tươi bắn tung toé, trong mơ hồ có Thần linh màu vàng và Thiên thần
màu bạc sấp giao hòa, nhưng bị Để quyền của Diệp Phàm cùng với cây cốt bổng của
Nhân Ma mạnh mẽ đánh văng ra.
“Rắc!”
Tiếng vang vỡ nát đúng là vẫn còn truyền ra
ngoài, Diệp Phàm dùng Đế quyền đánh nát trường thương màu vàng, tay không đánh
vỡ binh khí Chuẩn đế, chấn cho tất cả người đang xem cuộc chiến đều cứng họng.
“Phốc!”
Nhân Ma lão gia càng hung tàn hơn, Bạch cốt Bổng
đã đập nát Chiến Thần màu bạc thành đống là thịt vụn.
- Nhìn giống thịt, kết quả đều hóa thành màn
ánh sáng!
Nhân Ma Đông Phương Thái Nhất rất bất mãn, thức
ăn đến miệng lại bay đi.
Cuối cùng, Diệp Phàm cũng dập nát Chiến Thần
màu vàng, làm cho nơi đó hóa thành từng mảng lớn ánh sáng, kết thúc trận chiến
đấu này.
- Thân thể Nhật Nguyệt Chiến Thần có bệnh nhẹ,
bằng không mặc dù là hắn hóa ra hai đạo thần lực cũng cường đại hơn so với hư
thân này, xem ra hắn mặc dù sống lại, cũng có vấn đề lớn!
Hắc Hoàng nói.
Ở chỗ sâu trong tinh vực xa xôi, trên một viên
đại tinh cổ xưa, dưới một tòa mộ bia vọt lên hào quang nhật nguyệt đầy trời,
tinh tú trên bầu trời đều sợ run, vô số màn ánh sáng bay tới, chiếu vào trên mộ
bia.
Trong phần mộ, một nam nhân trẻ tuổi giống như
Thần thoắt mở mắt, trong vũ trụ bùng phát ra chùm tia sáng đáng sợ, như từng đạo
sấm sét bổ xuống, bao phủ nơi đây.
Loại cảnh tượng dị thường này quá mức khủng bố,
chấn khiếp vạn linh đều sợ run.
Trong phần mộ có vô cùng vô tận tiên quang cuồn
cuộn mãnh liệt, chính là nhờ có chúng tồn tại, mới làm cho người phong thần
dung mạo thực trẻ tuổi này sống lại đến đời nay.
- Thần tướng bớt giận!
Bỗng nhiên, có một luồng thần quang bay tới,
buông xuống viên cổ tinh nhưng không kiềm nổi run rẩy, không chịu nổi loại uy
áp này.
- Ngươi tới có chuyện gì?
Thanh âm lạnh lùng từ trong mộ truyền ra, rất
khác với song niệm thân Nhật Nguyệt Chiến Thần hóa ra.
- Ngày sau có đại sự thỉnh Thần tướng đi ra
thương lượng, thỉnh ngài tạm thời buông bỏ các sự tình khác, bao gồm mối thù của
Hoàng tử!
Người tới khom người hành đại lễ.
- Vì cớ gì???
Nhật Nguyệt thần tướng vẫn như cũ rất lạnh
lùng, lời nói vô cùng ngắn gọn.
- Ngăn cản người ngày sau đứng trên thiên hạ
xuất hiện! Thỉnh ngài đi ra trợ giúp một tay!
Người tới thân phận không thấp, trịnh trọng
nói.