Mục tiêu của Diệp Phàm rất đơn giản, chỉ tìm
kiếm tọa độ tinh không, nhưng thủy chung không có thu hoạch. Hắn ra vào từng
tòa kiến trúc, tìm kiếm Tàng Kinh Các, có vài chỗ có cấm chế cường đại.
Long Mã hận không thể đào quật cả nơi này lên,
nó chạy chung quanh tìm kiếm Phật bảo, tuy rằng gặp được một ít bí khí, nhưng đều
không hài lòng.
Không có Thánh binh truyền lại đời sau, khi Phật
môn rút đi đã mang theo những thứ trọng yếu nhất, tuy nhiên cũng có một số đồ vật
quý báu không tầm thường.
Mấy vị thượng sư ở trước một mặt vách đá, chiếm
được một ít bí pháp cùng cổ chú, tất cả đều vui mừng khôn xiết.
Thần kỵ sĩ đứng trước một mảng phù điêu yên lặng
xuất thần, lão cảm ứng được một loại lực lượng pháp tắc cường đại, nhưng lại
lúc này ngộ đạo không nhúc nhích, không có người nào quấy rầy.
Trương Thanh Dương cùng Long Vũ Hiên cũng ở một
số chữ viết trên tấm bia và tượng Phật trên vách núi, sao chép một số dấu vết lờ
mờ của bí pháp đạo văn, còn thật sự tỉ mỉ sắp xếp lại.
Long Mã hí dài một tiếng, rốt cục tìm được một
cái bình bát sứt mẻ, là binh khí của Thánh nhân sử dụng, nó lập tức vui mừng
khôn xiết. Ở Bồng Lai đoạt được Thánh thụ ngũ sắc bị Diệp Phàm thu lấy lưu tại
nơi đó, dùng để trấn giáo, làm nó rất bất mãn, hôm nay cuối cùng lại chiếm được
một kiện.
Đứa trẻ Hoa Hoa cảm giác về phật mười phần,
không bao lâu liền tìm được một bộ tàn kinh, dẫn tới Diệp Phàm chú ý, đúng là
Phệ Đã Kinh, vô cùng cổ xưa, ngay cả Thích Ca Mâu Ni đều chịu qua dẫn dắt sâu
xa.
Mặc dù chỉ có một quyển, nhưng giá trị cũng
không thể đo lường, Diệp Phàm ở Ấn Độ từng thu được một quyển, xem qua các thứ
cổ thuật dựa vào đó lĩnh ngộ ra được.
Hắn đứng ở chỗ này, còn thật sự quan sát thật
lâu sau, sau đó nhắm mắt tìm hiểu rất lâu, sau mấy canh giờ mới mở to mắt.
Bỗng nhiên, mọi người nghe được tiếng kêu của
Tiểu Tùng, Diệp Phàm là người thứ nhất vọt đi. Linh Sơn tuy rằng đặc biệt không
có bẩy rập cùng sát khí, nhưng không hề ít cấm chế cường đại, hắn sợ tiểu tử
kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiểu tử màu tím đang cầm trong tay tượng phật
đá nhỏ tìm bảo vật, thu hoạch thật phong phú. Bởi vì phàm là chỗ có đồ vật trọng
yếu, tượng phật đá đều sẽ lóe ra hào quang, ngay cả bình bát của Long Mã đều là
mặt dày mày dạn “mượn” từ trong tay Tiểu Tùng.
Lúc này, đây là một cái đồng lô, đều đã mục
nát từ lâu, nhưng lại có hương khí phát ra nồng đậm, làm cho người ta như muốn
“cử hà phi thăng”.
Hơn nữa, nó đang kịch liệt lay động, bên trong
dường như có một sinh linh, Tiểu Tùng kinh sợ do dự không quyết, không dám lại
gần.
Bởi vì Diệp Phàm trước đó đã dặn dò nó, ở địa
phương này ngàn vạn lần không được mạo hiểm, gặp thứ gì cổ quái nhất định phải
kêu gọi hắn, tránh cho phát sinh chuyện bất ngờ.
Long Mã, Thần kỵ sĩ, mấy vị thượng sư cũng đều
bị kinh động, tất cả đều vọt tới, khi nhìn thấy đồng lô tất cả đều kinh hãi.
- Cái lô này là một kiện Thánh binh, tuy nhiên
lại bị hủy diệt rồi, mất đi một thân bảo khí, thần linh chứa bên trong đã tử
vong!
Đây là Thần kỵ sĩ kết luận.
Diệp Phàm gật đầu, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng,
đây chính là một kiện Thánh binh mà cứ như vậy bị hủy diệt, quả thật có chút
đáng tiếc!
- Ô! đây là lô luyện yêu hay sao?
Trương Thanh Dương lên tiếng, hắn thân là tiểu
Thiên Sư của Đạo môn Trung Thổ, rất hiểu biết về những cổ khí này.
- Bên cạnh có văn tự...
Đứa trẻ Hoa Hoa nói, chi vào một tấm bia đá
cách đó không xa, mặt trên rậm rạp, như là ghi lại một sự kiện cực kỳ trọng yếu.
Đám người Diệp Phàm, Thần kỵ sĩ tất cả đều
không biết, bởi vì đây là Phạn văn, tất cả văn tự đều rất cổ xưa, không thể đọc
hiểu.
Mấy vị thượng sư tiến lên, cẩn thận nghiên cứu
đọc, rồi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, bởi vì đây là văn tự khởi nguyên, là Phạn văn
vết tích đạo lúc sơ khai, rất tối nghĩa khó hiểu.
May mắn, bọn họ đã từng nghiên cứu qua, có thể
đại khái phân biệt ra những cổ văn thời kì thượng cổ này, sau khi đọc hiểu hơn
phân nửa, lập tức đều biến sắc.
- Đây là bí văn của Đại Đức Thánh tăng đời sau,
trước khi rút lui khỏi Linh Sơn ghi lại, ghi lại bí mật của đồng lô này.
Một vị thượng sư trịnh trọng nói.
- Tiếp tục đọc, nhìn xem rốt cuộc nói điều gì!
Một vị thượng sư thần sắc khiếp sợ, nói:
- Đây là cổ lô của Thích Ca Mâu Ni tự tay
phong ấn!
Đúng lúc này, cổ lô lại lay động một trận, như
là có sinh linh sắp lao ra, làm cho mấy người đều kinh sợ không thôi.
Hao hết linh khí của một kiện Thánh binh, ngay
cả thần linh chứa bên trong đều đã chết, bên trong rốt cuộc có thứ gì?
Trên cổ lô màu xanh đồng loang lổ, cái nắp lô
rung chuyển, vang lên tiếng “loảng xoảng” dường như bất cứ lúc nào sẽ bị xốc
tung lên.
Mọi người không thể không thối lui, đồng lô của
Chuẩn đế Thích Ca Mâu Ni phong ấn, trên mặt có thiên lý chỉ về hình dạng mà nói
rất giống như một cái lò luyện yêu.
Nếu không đoán sai, thực rất có thể có trấn áp
một vị Yêu Thánh thượng cổ.
- Vì sao thơm như vậy?
Duy nhất ra ngoài ý liệu của mọi người là,
trong cổ lô thỉnh thoảng có mùi thơm ngát tràn ra, Tiểu Tùng là tên thứ nhất vô
cùng say mê, một chút cũng không sợ hãi, cái mũi nhỏ màu tím mấp máy, nhẹ bổng
như tiên.
- Rốt cuộc chuyện gì đây?
Diệp Phàm hỏi.
Mấy vị thượng sư còn thật sự cẩn thận nghiên cứu
xem bi văn, từ khiếp sợ biến thành thần sắc kích động, rồi sau đó vô cùng vui
sướng, gần như sắp hoa chân múa tay reo hò.
Điều này thực không tương xứng với thân phận của
họ, chính là cao tăng nổi danh ngày thường thực ổn trọng. Hiển nhiên đồng lô
liên quan đến quá nhiều, mới làm cho bọn họ thất thố như thế.
- Đây là một cái dược lô!
- Là Phật chủ Thích Ca Mâu Ni tự mình luyện
hóa một lò đại dược!
Lời này vừa ra, mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt
kinh ngạc vui mừng, một vị Chuẩn đế lưu lại một lò dược, điều này thật đúng là
kinh người, vượt qua suy đoán của họ.
- Đây là đại dược của Phật chủ lưu lại!
Một vị thượng sư liên tiếp niệm Phật hiệu, để
che dấu kích động cùng thất thố. Cái này liên quan đến quá nhiều, làm cho trong
lòng mỗi người đều chấn động mãnh liệt không thôi.
Trên bi văn là văn tự khởi nguyên rất cổ xưa,
cần còn thật sự vừa nghiên cứu vừa đọc mới có thể hiểu được, mấy vị thượng sư
chậm rãi phiên dịch, đọc ra cho mấy người nghe.
Hơn hai ngàn năm trước, Thích Ca Mâu Ni từng
chế thuốc ở đây, muốn dùng long mạch của Linh Sơn là hỏa, chậm rãi thúc một lò
đại dược, lưu lại cho hậu nhân.
Nhưng mà, lò dược này thật sự quá quý hiếm,
hao tốn không thể tưởng tượng, mãi cho đến ngày Phật chủ Thích Già rời đi cũng
chưa có thành đan, còn đang trong thời gian ân cần săn sóc.
- Đây là Phật môn đại dược, xưa nay gần như
không có người nào luyện thành, thần hiệu của nó vượt qua xa Dược Vương!
Một vị thượng sư nói.
Mấy trăm năm săn sóc ân cần, với tinh khí long
mạch làm hỏa chậm rãi ngao luyện, ngay cả linh tính của dược lô cấp Thánh nhân
này đều bị hút khô cạn, thần linh chứa bên trong tử vong, mà đại dược vẫn chưa
thành.
Sau lại, Thích Ca Mâu Ni tiến vào tinh không,
nhắc nhở hậu nhân có thể tiếp tục trông coi, một ngày kia tất nhiên sẽ thành
công.
Lại qua mấy trăm năm, Linh Sơn xảy ra một hồi
biến cố kinh người rồi khô kiệt dần dần, Đại Đức Thánh tăng đời sau cũng không
chờ nổi nữa, cũng cùng nhau đi vào tinh không.
Nhưng mà, Phật môn đại dược còn chưa thành, nếu
như gượng ép mang đi, đổi địa mạch long hỏa tất nhiên sẽ thất bại trong gang tấc,
thậm chí vỡ lò, hủy hoại trong chốc lát.
Cuối cùng, các Bồ Tát Phật môn toàn bộ rút đi,
lưu lại bi văn này nói rõ ngọn nguồn, đồng thời phong ấn khắp Linh Sơn, mong có
một ngày kia đại dược có thể thành.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đại dược này
không khỏi rất tốn thời gian, nhưng lại cần tới mấy trăm năm, ngay cả rất nhiều
Thánh tăng đều không có cách nào chờ đợi, chỉ phải rời đi.
- Chủ dược này là dùng tinh hoa của Thần Thụ Bất
Tử mà luyện thành.
Một vị thượng sư kinh sợ kêu lên, lão chỉ vào
một hàng chữ cuối cùng trên bi văn, ngón tay đều run run.
Chủ tài liệu không ngờ là tinh túy của cây Bồ
Đề Thần Thụ duy nhất của Phật môn!
Năm đó Phật chủ dùng một đoạn Bất Tử Thụ làm
chủ tài liệu hóa dược, luyện vào trong đồng lô, hiển nhiên là muốn tế luyện ra
một lò bảo dược tuyệt thế.
Điều này làm cho mọi người đều động dung.
Thích Ca Mâu Ni đây là muốn thử nghiệm, lão có một gốc cây Thần Thụ hoàn toàn
không giống như cây bồ đề tầm thường, nhưng không tiếc hao phí một đoạn làm chủ
tài liệu, đây tuyệt đối là muốn luyện Bất Tử Dược!
Nếu Thích Ca Mâu Ni thành công, như vậy sẽ có
ý nghĩa, một cây Bất Tử Thụ ngày sau có thể luyện ra bốn lò đại dược, dược lực
có thể gia tăng lên mấy lần.
- Ai có thể lấy được là của người đó!
Long Mã là kẻ đầu tiên hành động, huyền công vừa
chuyển, nó phun ra một ngụm tinh khí xốc cái nắp lò kia lên.
“Xoạt!”
Một luồng ráng xanh lập tức xông lên tận trời,
tốc độ phi thường mau, mọi người đều dự cảm đại sự không ổn, lò đại dược này
linh tính quá mạnh mẽ, mới vừa mở cái nắp lò liền định chạy trốn, tất cả đều
phóng lên cao, đuổi theo.
Ngay cả Diệp Phàm đều cả kinh, chân đạp bí quyết
chữ “Hành” hóa thành một luồng điện quang, vươn một bàn tay to bao phủ. Long Mã
lại là hỏa quang ngập trời, mở ra cái mồm to có thể nuốt gọn cả một ngọn núi.
Nhưng mà ra ngoài ý liệu của mọi người, lò đại
dược này thực đặc biệt, xông lên tận trời chỉ là một đám mây dược, đều không phải
là chân thân. Đám mây xanh này cũng có dược tính rất mạnh, ngay cả cao thủ như
Diệp Phàm, Thần ky sĩ, Long Mã như vậy đều bị lừa gạt. Đại dược chân chính còn ở
dưới mặt đất.
Sau khi mấy đại cao thủ thấy rõ vội vàng lao
xuống dưới, liền thấy tiểu tử màu tím nhảy tưng tưng, ôm một cái cây nhỏ xanh
biếc mừng vui. Long Mã đi lên nhấc chân chính là muốn cướp đoạt, kết quả bị Diệp
Phàm tát một cái đánh bay ra ngoài.
Đây là một quả đan dược hình dạng phi thường đặc
biệt, không phải tròn như tiên đan, mà giống như một gốc cây Bồ Đề nhỏ, cao chừng
một bàn tay, cả vật thể xanh biếc rực rỡ, cùng làm nổi bật lên hào quang của tượng
phật đá nhỏ.
- Đan thành rồi!
- Đây có ghi lại tới nay, có thể là Phật môn
luyện thành lò đại dược thứ hai!
Lò thứ nhất ở thời viễn cổ, vượt qua hiểu biết
của mọi người, sớm không thể khảo chứng, mà một lò này lại chân thật ở trước mắt,
hao hết thần linh của một kiện Thánh binh, với tinh khí của địa mạch Linh Sơn
ngao luyện thành.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, dược tính của đan
dược này quá mãnh liệt, Tiểu Tùng chi ôm như vậy mà phải bay lên lơ lửng khôi mặt
đất, những ráng sáng mờ kia chìm sâu vào miệng mũi của nó, làm cho nó giống như
đang “cử hà phi thăng”.
- Có thể có bảy tám phần dược lực so với một gốc
cây Bất Tử Dược!
Đây là phán đoán của hắn, tuyệt đối là thần
trân.
- Mau mau dùng ngọc khí phong ấn lại, bằng
không dược khí sẽ tản mất!
Thần kỵ sĩ nhắc nhở.
Diệp Phàm lấy ra một cái đỉnh dương chi ngọc,
phong ấn Thần Đan hình dạng cái cây nhỏ này vào trong, sau đó đưa cho Tiểu Tùng
bảo nó cất giữ.
Tiểu tử màu tím dùng sức lắc đầu, chớp chớp
đôi lông mi thật dài lộ ra cặp mắt to đen bóng như bảo thạch, muốn dùng thứ này
làm lễ vật hiến cho sư phụ.
- Cho tới bây giờ đều là sư phụ cấp dược cùng
binh cho đồ đệ, đâu có chuyện ngược lại như vậy. Thần dược này là của ngươi, cuối
cùng cũng là ngươi thu được, hãy thu cất đi!
Diệp Phàm vung tay lên, đánh cho đám dược vân
kia phân tán ra, chia cho mấy người ở đây, trong đó cũng có được thần tính bất
tử, giá trị cực cao.
Tiểu Tùng kiên trì phải hiếu kính cho Diệp
Phàm, nhưng cuối cùng bị cự tuyệt, Diệp Phàm làm chủ phong ấn Thần Đan ở trong
“Tùng Tháp”.
- Ở một chỗ tinh không khác có Bất Tử Dược, vi
sư không thiếu những thứ này, từng vài lần dựa vào nó thoát thai hoán cốt, mà
ngươi chính là cần, có thể dùng nó để lột xác, rèn luyện đạo thân!
Diệp Phàm lấy ra dịch tích của tổ sâm Trường Bạch
Sơn đưa tặng, phân phối cho mọi người ở đây mỗi người một giọt, những thứ này vốn
hắn chuẩn bị lưu lại cho Tiểu Tùng, mà nay nó chiếm được lò đại dược này, dĩ
nhiên không cần nữa.
Ở tinh không bên kia đại đệ tử Đồng Đồng cùng
với đám Tiểu Tước nhi bọn chúng có thần dịch của Cửu Khiếu Thánh linh, có ích rất
lớn đối với tu luyện. Dù sao Diệp Phàm vẫn luôn cảm thấy có chút tiếc nuối là
không có gì để xây dựng cơ sở kiên cố cho Tiểu Tùng, ngày nay cuối cùng xem như
giải quyết xong một mối tâm sự trong lòng này rồi.
Long Mã há mồm nhưng nói không nên lời, đây là
của Tiểu Tùng vì cuối cùng cũng bị nó chiếm được, làm cho con ác mà này chỉ có
thể cảm thấy thời vận của mình không tốt mà thôi.
Mấy người bọn họ vòng quanh Linh Sơn vài vòng,
mấy vị thượng sư từ trên một số vách đá dựng đứng sao chép không ít cổ kinh, vẻ
mặt ai nấy đều phấn chấn: phần nhiều đây đều là những thiên kinh thất truyền.
Bọn họ ở trong này càn quét lớn, thẳng đến mấy
ngày sau mới rời đi, tuy rằng không có đồ vật quý báu gì khác, nhưng cũng coi
như chuyến đi này không tệ.
Cuối cùng về tới Phàm giới.
- Sư phụ! Chúng ta từ nơi đâu tiến vào tinh
không?
Trương Thanh Dương hỏi.
- Đi Hàm Cốc Quan tìm xem!
Diệp Phàm nói.
Năm xưa, Thích Ca Mâu Ni cùng Lão Tử đều tiến
vào tinh không, vả lại đều từng buông xuống Bắc Đẩu Tinh Vực. Trên Linh Sơn
không có tọa độ tinh không, lộ tuyến đồ của Phật môn không thể tìm được.
Ngày nay, chỉ có thể đi tìm theo đường đi của
Lão Tử. Đây cũng là đáp án Diệp Phàm nhận được khi thỉnh giáo lão đạo sĩ của
Phương Trượng Sơn lúc trước, Lão Tử quả thật đã để lại cho hậu nhân một cái cổ
lộ, nhưng rất gian nan.