Đứa trẻ này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng rất
trí tuệ, ánh mắt rất sáng, cái trán rất rộng, trên mặt không có dấu ấn của dân
chăn nuôi cao nguyên, làn da trắng nõn.
Diệp Phàm thần sắc nghiêm túc phóng ra thần thức,
nhìn quét khắp mỗi một tấc cơ thể đứa trẻ này, lại xâm nhập vào thức hải, muốn
dò xem đến tột cùng.
Luân hồi quan hệ quá nhiều, luôn là vấn đề hắn
muốn tìm hiểu rõ ràng, đến tột cùng có kiếp sau hay không? Liên quan tới vấn đề
thật lớn lao.
Nếu là có, vậy có thể tưởng tượng tương lai một
ngày nào đó tất sẽ có một hồi bão tố thổi quét khắp tinh vực.
Đại đế
cổ đâu có người nào là tầm thường, nếu có thể chuyển thế, tương lai hơn phân nửa
đều sẽ trở về, sẽ phát sinh cảnh tượng đáng sợ biết bao, quả thực không thể lường
trước được.
Nếu suy nghĩ theo hướng sâu xa, Thiên Đình cổ
tan rã, mấy vị đại nhân vật kia nhất là vị Đế Tôn kia có thể chuyển thế... Diệp
Phàm giật mình rùng mình một cái.
Hết thảy nếu trở thành sự thật, thiên địa đều
phải đảo điên, phiến vũ trụ này đều phải tan vỡ, quả thực không thể tưởng tượng!
Đều nói
đây là một cái đại thế, con đường thành tiên sắp sửa mở ra, nếu có Luân Hồi
chuyển sang kiếp khác là một sự thực, không hề nghi ngờ Đại đế cổ sẽ tái hiện,
đến lúc đó sẽ có phiền toái lớn rồi.
Đỉnh đầu Diệp Phàm phát lạnh,
vì sao vạn tộc đều ở kiếp này thức tỉnh, điều này dường như là một loại dấu hiệu
báo trước. Suy đoán trong nháy mắt vừa rồi có thể trở thành sự thật.
Vô Thủy Đại đế, Đấu Chiến Thánh Hoàng, Bất Tử
Thiên Hoàng... Đế Tôn của Thiên Đình cổ, đâu có người nào là người tầm thường,
đều đủ để đảo điên muôn đời.
Diệp Phàm đặc biệt thận trọng, tĩnh tâm ngưng
thần, không tiếc với “Thần” nhập chủ khối thân thể còn nhỏ này, dò xét trong mỗi
một tấc huyết nhục muốn tìm ra một cổ Phật.
Mấy vị thượng sư nhìn thấy Diệp Phàm trịnh trọng
như thế vô cùng sợ hãi, thấy trong mi tâm hắn đi ra một cái tiểu nhân màu vàng
kiếm tra như lâm đại địch, làm cho tim bọn họ đều đập thình thịch, gần như sắp
hít thở không thông.
Đứa trẻ
này xương cốt kỳ dị, là căn cơ tu luyện thật là tốt, ở phật gia mà nói đây là
người trời sinh có được phật cốt. Vả lại, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nhiều tuệ
căn hoàn toàn không giống như những đứa nhỏ bình thường, có chút bộ dáng của
ông cụ non.
Trong huyết nhục cùng cốt phủ cũng không có cất
giấu “Thần linh”, Diệp Phàm có thể xác định, thần thức của hắn gần như đã mổ xẻ
mỗi một tế bào, kiếm tra toàn bộ.
Cuối cùng, tiểu nhân màu vàng tiến vào thức hải
của đứa trẻ, đây là chỗ căn bản ẩn giấu “Thần”, lần này Diệp Phàm là ôm Tiên Đỉnh
màu xanh biếc nứt nẻ kia đi vào, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn đủ để trấn
nhiếp.
Tiềm thức con người rất cường đại, có ẩn dấu
cái gọi là tiềm năng “Thần” của bản thân liên quan đến rất nhiều, quá mức thần
bí! “Thần” của bản thân trời sinh nếu cũng đủ mạnh, hiển nhiên tiềm năng cũng sẽ
cường đại hơn nhiều.
Diệp Phàm tìm tòi trong tiềm thức của nó,
tương truyền nếu có luân hồi, kiếp trước sẽ ẩn ở trong tiềm thức, các loại từng
trải, hết thảy thần thông trước kia đều giữ lại ở nơi này.
Hắn đầu tiên ở “Thức tàng” của đứa trẻ, đó là
mảnh cổ kinh, một bộ phận tiềm thức đã sống lại, vì vậy có thể tụng chân kinh
đã thất truyền.
Thức hải của đứa trẻ cũng rất bất phàm, có sấm
rền chớp giật, cũng có trời xanh núi tuyết, phi thường bao la hùng vĩ, đây chính
là cái gọi là một góc tiềm năng.
“Chư hành vô thường, thị sinh diệt pháp. Sinh
diệt diệt dĩ, tịch diệt vi nhạc...”
Bỗng dưng, Diệp Phàm ngây dại, hắn nhìn thấy
mơ hồ có một lão tăng, đang ngồi trên một ngọn núi cao tụng cổ kinh, ở khu vực
tiềm năng chưa thức tỉnh.
Diệp Phàm như bị sét đánh, chẳng lẽ còn thực sự
có luân hồi hay sao, hắn không ngờ ở trong thức hải đứa nhỏ lại gặp được một
lão tăng như vậy, quả thực không thể tưởng tượng.
Hắn suy nghĩ xuất thần, chuyển thế trở thành sự
thật rồi sao? Đây là tính đảo điên khiến hắn không thể nào hiểu được, hắn chỉ
tin ở kiếp này, người chết đi mọi sự đều bằng không.
Không hề nghi ngờ đây là tính đả kích trầm trọng,
làm cho quan niệm của hắn đã bị đảo ngược. Vị lão tăng này tuy rằng mơ hồ không
thấy rõ, nhưng tuyệt đối là một Cổ Phật.
Diệp Phàm ổn định nỗi lòng, tiểu nhân màu vàng
ở trong thức hải cất bước đi tới phía trước, hắn còn là có chút không kiềm lòng
được muốn tìm hiểu rõ ràng, xem xét cẩn thận.
“Như Lai chứng niết bàn, vĩnh đoạn vu sinh tử...”
“Nếu có tâm lắng nghe, thường xuyên vui vẻ vô
lượng...”
Hắn bay qua tòa đạo sơn này, vẻ mặt bị kiềm
hãm, lại gặp được một dãy núi, trên mỗi một ngọn núi đều có một lão tăng ngồi xếp
bằng, phân biệt đang lên tiếng tụng kinh.
Diệp Phàm lập tức ngẩn ra, mặc dù chuyển thế
cũng không có khả năng có nhiều như vậy “Thần” cùng tồn tại, chẳng lẽ chuyển
sang kiếp khác trăm ngàn thế, đều là Bồ Tát cùng cổ Phật?
Ở
giờ khắc này, trong lòng hắn đại định, lẩm bẩm:
- Ta thủy chung không tin Luân Hồi, người chết
như đèn tắt, không có khả năng trường tồn và chuyển thế!
Hắn nhìn về phía trước, phần đông lão tăng
cùng cổ Phật không thuộc cùng một thời đại, niệm kinh như biển rộng, cổ chú như
sông dài liên miên không dứt.
Diệp Phàm thần sắc trấn định lại, đôi mắt sâu
sắc quét mắt một cái nhìn tới tận cuối, hai tay phất động thôi diễn nhân quả
ngày xưa. Đây là cổ thuật quan sát nghịch thiên.
Dưới bầu trời nắng sáng, một đứa trẻ ba tuổi
rơi xuống một cái hố, bên trong có tượng phật bằng đá, có bình bát, có cổ kinh
mục nát. Đây là một chỗ Địa Cung của Phật môn, trên bãi đá có một miếng “xương
đỉnh đầu Phật”, đứa nhỏ rơi xuống trúng, nó phát ra một luồng hào quang kỳ dị,
chìm sâu vào trong thức hải của đứa trẻ.
Sau đó không lâu đứa trẻ được cứu lên, lại bệnh
nặng một trận, nhưng bởi vậy liền có thể tụng cổ kinh, có thể viết chú ngữ, đã
xảy ra hiện tượng tiềm tàng thức tỉnh.
- Đúng rồi! Thì ra là thế, hết thảy đều là như
thế này mà ra!
Diệp Phàm tự nói.
Hắn rời khôi thức hải của đứa trẻ, ngay sau đó
mang theo mấy vị thượng sư tìm tới chỗ Địa Cung kia, gặp được một ít tàn tích.
Ba năm trước đây, sau khi phụ thân đứa trẻ ẳm nó đi, cũng không có động tới thứ
gì ở nơi này, đến nay vẫn còn giữ nguyên trạng.
- Phục tàng!
Mấy vị thượng sư tức thì kích động nói, trong
xương đỉnh đầu Phật ẩn chứa đạo chính thống của Phật môn, ở khoảnh khắc đứa nhỏ
rơi xuống trúng đã chuyển vào trong thức hải của nó.
Tương truyền, Thích Ca Mâu Ni từng dùng nghiệp
hỏa của cả viên cổ tinh để luyện hóa chân thân, rèn luyện thân thể Chuẩn đế, bởi
vậy thoát thai hoán cốt. Mà trong quá trình này đốt ra mấy khối tàn cốt, trong
đó có một miếng là xương đỉnh đầu.
Rồi sau đó, mấy miếng xương đã trở thành thánh
vật tối cao của Phật môn, cao tăng đại phật các đời đều sẽ tới thăm viếng, mặc
tụng cổ kinh, bởi vậy nó cũng giống như đã chứa đựng đạo chính thống của Phật
môn.
Diệp Phàm cầm mảnh xương Phật ở trong tay, vào
tay nặng trịch, tuy nhiên cũng không cảm nhận được áp lực, bởi vì Đại đức Thánh
tăng các đời cả ngày đối mặt, sớm đã luyện hóa phai nhạt khí cơ Chuẩn đế, bằng
không căn bản không người nào có thể đến gần.
Ngày nay, đây chính là một mảnh xương Phật, cổ
kinh chứa bên trong đều chuyển dời vào trong thức hải của đứa bé.
- Đây chính là tài liệu luyện khí hiếm có, nếu
như làm thành một cái cốt thuẫn, gần như có thể kháng cự hết thảy công phạt.
Bên cạnh, mấy vị thượng sư nghe được lời hắn lẩm
bẩm, thiếu chút nữa bị dọa cho vỡ mật. Đây chính là xương sọ của Thích Ca Mâu
Ni, dâng lên để lễ kính đều ngại không đủ, còn muốn mài thành cổ thuẫn?
Hết thảy tiền căn hậu quả sáng tỏ, đứa trẻ này
không phải là chuyển thế, chỉ là chuyển dời phục tàng Phật môn, không thể chứng
minh có kiếp sau.
Tại trên đời này, Diệp Phàm biết chỉ có mấy thứ
có thể giữ được nguyên thần bất hủ là: Dược Vương, Thần Tủy, Thần Dịch chứa
trong Cửu Khiếu Thánh linh, Long Thu trưởng thành, cùng với Bất Tử Dược quý hiếm
nhất!
Nhưng đứa trẻ này vì sao bộ dáng giống như một
cổ Phật ở một chỗ tinh không khác? Điều này làm cho hắn ít nhiều có chút nghi
hoặc.
- Một đời lại một đời, một kiếp lại một kiếp,
có thể tìm ra hai người dung mạo giống nhau, điều này cũng không phải không có!
Diệp Phàm tự nói.
Hắn tin tưởng vững chắc không có chuyển thế,
nguyên thần cuối cùng phải khô mục, nếu có thể chuyển sang kiếp khác, vậy chẳng
phải là nói trong cơ thể mỗi người đều có Bất Tử Dược hay sao, điều này không
có khả năng!
Hắn với nguyên thần cường đại xâm nhập vào thức
hải đứa trẻ, cẩn thận kiếm tra nhiều lần, tin tưởng không có quan hệ cùng cổ Phật
ở một chỗ tinh không khác, căn bản không có khả năng có dấu ấn của cổ Phật.
- Cổ Phật có ân với ta, nói là gặp được một cảnh
tượng tương lai nào đó, ta nghĩ chính là giờ khắc này chăng, lão muốn ta mang
đi đứa trẻ này, truyền ra Phật pháp vô tận trong thức hải của nó!
Diệp Phàm nhíu mày, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy
thật sự không thích hợp mang theo đi tới tinh không bên kia. Nó còn quá nhỏ, vả
lại cha mẹ nó sao có thể dứt bỏ được chứ!
Nhưng mà, mấy vị thượng sư thay hắn lên tiếng,
mới vừa nói muốn mang đứa nhỏ này đi tu luyện, đôi vợ chồng du mục này lập tức
đáp ứng, hơn nữa vô cùng cao hứng.
Bọn họ đều tin Phật, đứa nhỏ này thuở nhỏ có
thể tụng cổ kinh, làm cho bọn họ cảm giác tự hào sâu sắc, nguyện ý đưa nó vào
trong Phật môn tu luyện. Chủ yếu là khi mấy vị thượng sư tìm được, từng thi triển
ra Phật pháp, ở thời đại này giống như thần nhân.
Vợ chồng hai người còn có con nhỏ khác, từ đó
về sau cũng không đến mức cô độc, hơn nữa cho rằng nếu đứa nhỏ này có thể luôn ở
trước Phật là một loại vinh hạnh lớn lao.
Diệp Phàm hỏi đứa nhỏ có nguyện ý hay không, quan
trọng nhất chính là ý của nó, mặc dù không lớn, nhưng cũng đáng được tôn trọng,
hắn sẽ không miễn cưỡng.
- Ta nguyện ý!
Ra ngoài dự kiến của hắn, đứa bé sáu tuổi thực
dứt khoát, bày tỏ nguyện ý theo hắn đi tu luyện.
Diệp Phàm thở dài, ở một chỗ tinh không khác
trước khi lão tăng hóa đạo đã tận hết khả năng trợ giúp hắn, chặt đứt gông xiềng
thần bí trên người hắn, quả thật là thấy được “Quả” của hôm nay.
Cuối cùng, đoàn người bọn họ lên đường đi tới
Linh Sơn, nhờ đứa nhỏ tụng ra đầy đủ chú ngữ, tượng phật đá nhỏ trong cái
chuông của Tiểu Tùng phát ra hào quang xán lạn, chi dẫn ra Linh Sơn.
Lần này, con đường hào quang sáng ngời rực rỡ,
trải ra hướng phương xa, không có một điểm nào đứt đoạn, thông thẳng lên hướng
một ngọn núi lớn hùng vĩ, mọi người thuận lợi tiến vào.
Linh Sơn!
Y như trước, là một vùng đất khô cạn thiếu
sinh cơ, cỏ cây đều héo rũ, cổ Miếu tọa lạc thành dãy, không khí trầm lặng yên
tĩnh không một tiếng động.
Mấy vị thượng sư vô cùng kích động, không nghĩ
tới có một ngày thật sự có thể lên tới, đây là đàn tràng thượng cổ chí cao vô
thượng đã tồn tại từ trước Thích Ca Mâu Ni.
Diệp Phàm, Thần kỵ sĩ, Tiểu Tùng, Long Mã,
Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên, còn có đứa nhỏ tên là “Hoa Hoa” cũng đều rất
không bình tĩnh, dừng thân trên đinh núi, nhìn ra biển núi xa mờ mịt.
Từng tòa từng tòa thánh miếu, từng phiến từng
phiến kiến trúc cổ xưa, rộng rãi bao la, chứa đựng thời huy hoàng của Phật môn
thượng cổ, đã xảy ra rất nhiều chuyện cũ.
Đáng tiếc,
ngày nay linh tuyền đã cạn, cỏ cây đã khô héo, không còn phồn thịnh như xưa. Thế
nhưng không có người nào dám khinh thường, bởi vì bọn họ cảm nhận được một cỗ
dao động mênh mông, dựng dục trong sơn thể, trong kiến trúc, đây là niệm lực
tín ngưỡng tinh thuần.
Sau đó không lâu, bọn họ bắt đầu tách ra hành
động, tìm kiếm trong phiến đàn tràng thượng cổ. Nơi này là một địa phương đầy bảo
tàng.