Mà địa cầu thì lại được coi là khá yên bình.
Tiểu Tùng thiên tư bất phàm, hoàn toàn dựa vào bản thân trong thời đại mạt
pháp, dựa vào một loại bản năng mà đã tu luyện tới Đạo Cung Bí Cảnh, không thể
không nói đây là một loại kỳ tích.
Đại đế
cổ không kể đến xuất thân!
Trước khi thành danh thì bất kỳ thân thế của một
vị Đại đế cũng đều không quan trọng, nhất là Yêu tộc, thậm chí có thể chính là
một con thú bình thường cũng có thể được.
Diệp Phàm thấy được trong cơ thể con Tiểu Tùng
màu tím này một loại tiềm lực mênh mông như biển, khiến cho ngay cả hắn cũng đều
rất khiếp sợ. Hy vọng nó có thể ở địa cầu đi ra một con đường, có lẽ một ngày
kia sẽ trở thành một cánh tay đắc lực cho hắn, thậm chí một ngày nào đó trong
tương lai sẽ như thần binh từ trên trời giáng xuống Bắc Đẩu, dùng thực lực đảm
đương một phương cũng không phải là chuyện không thể.
- Với tính cách của ngươi mà nói, con đường
tương lai phải đi sẽ khẳng định không giống với của vi sư, đại chiến liên tục
cũng không nhất thiết là con đường đạt tới Đại đế, tất nhiên không thể bắt chước
nhau được!
Không có Cổ Hoàng tử áp bách, không có cường
giả khó lường nhìn xuống, không có con của Đại đế chờ đợi chiến một trận, cũng
không có gì phải tiếc nuối, ngược lại đối với Tiểu Tùng mà nói thì lại đáng được
ăn mừng.
- Sư phụ, ta tu luyện rất nhanh, có phải không
bao lâu nữa thì có thể giúp ngươi phải không!
Thanh âm của Tiểu Tùng rất non nớt, nức nở nói.
- Ngươi chi cần có lòng là được, ta dám nói chắc
rằng, tương lai sẽ có một ngày như vậy!
Diệp Phàm nhìn lên tinh không.
Tại nơi xa xôi kia, Hằng Vũ, Tây Hoàng, A Di
Đã Phật Đại đế đều vượt qua tinh vực, đi tới Bắc Đẩu Tinh Vực, tất cả là vì
sao?
Ngoại trừ Độc Nhân, ngay cả Vô Thủy cũng không
thể chân chính xác định rõ được, bao gồm cả cổ Hoàng của vạn tộc, gần như không
có một vị Đại đế nào thuộc về viên cổ tinh kia, ngày nay tất cả phong ba bão
táp sẽ được diễn ra tại đó.
Diệp Phàm có một loại dự câm, con đường thành
tiên nhất định sẽ không phải đon giãn như vậy, nói không chừng còn gặp phải đại
nạn kinh thiên, họa lớn bằng trời sẽ nảy sinh.
- Nhớ kỳ, tại đại thế này, chỉ có trở nên cường
đại thì mới có thể tự bảo vệ mình, mới có thể thủ hộ tất cả những thứ này,
tương lai vi sư có thể thật sự cần trợ giúp của ngươi, ngươi ở hậu phương cần
phải cố gắng đột phá!
Đám người
Hoàng Thiên Nữ, Chiêm Nhất Phàm đều kinh ngạc, Diệp Phàm mang hy vọng rất lớn đối
với Tiểu Tùng, tuy nhiên bọn họ cũng không có gì bất màn cả.
Sự thật xảy ra trước mắt, tại thời đại mạt
pháp này, Tiểu Tùng mỗi khi tiến lên một bậc thì sẽ gây ra thiên kiếp, so với
yêu nghiệt thời thượng cổ thì còn yêu nghiệt hơn, cùng với bọn chúng trong lôi
điện độ thiên kiếp mà so sánh, thì quả thực không thể sánh được.
Hiển nhiên, Diệp Phàm đã đưa tên nhóc màu tím
này trở thành truyền nhân của mình để bồi dưỡng, thấy được nó có hy vọng đi lên
con đường thành Đế.
Đôi mắt
to của Tiểu Tùng đã khóc tới mức đỏ lên, kiên trì muốn đi tiễn Diệp Phàm, muốn
nhìn hắn bước lên trên tinh không cổ lộ. Diệp Phàm lập tức nở nụ cười, tên nhóc
này còn chưa từ bỏ ý định, khẳng định sẽ tìm đường để trốn đi theo.
- Thiên Đình chúng ta tất sẽ vinh quang rực rỡ!
Diệp Phàm động viên vài tên đệ tử khác, cũng
không để cho bọn họ đi tiễn, lập tức rời đi, không muốn tiếp tục thương cảm nữa.
Hắn lấy ra Tiên Đinh có được tại Côn Lôn. gần
cả trăm năm, linh khí sẽ dần dần trở nên dày đặc hơn, mà có thứ này thì Bồng
Lai sẽ càng tiến thêm một bước, trở thành thánh thổ tu luyện.
Cuối cùng, Diệp Phàm cưỡi Long Mã rời đi,
Trương Thanh Dương và Long Tiểu Tước cùng đi theo, Tiểu Tùng vừa lau nước mắt vừa
đưa tiễn, hắn cầu xin được đi theo tiễn biệt, Diệp Phàm không đành lòng cự tuyệt.
Đoàn
người rời khỏi Bồng Lai, Diệp Phàm lập tức chạy tới Phương Trượng Tiên Sơn, gặp
lại một vị lão đạo sĩ để thỉnh giáo, trước kia hai người đã từng gặp nhau mấy lần.
Diệp Phàm chiếu theo một ít sách sử ghi lại,
suy đoán ra được có một cổ lộ tồn tại, mà lão đạo sĩ trên Phương Trượng Tiên
Sơn không lâu trước đã chứng thật suy đoán của hắn, cổ nhân quả thật vì hậu
nhân mà để lại một con đường.
- Đạo hữu thật sự muốn đi vào chỗ sâu trong
tinh không ư? Chính như lần trước ta đã nói, con đường kia rất khó đi, có không
ít gian nan hiểm trở đâu!
Lão đạo sĩ này có da thịt trong suốt, từng sợi
tóc trắng như tuyết, khí sắc rất tốt.
Diệp Phàm không dám thất lễ, đây là một vị
Vương giả trảm đạo của Bồng Lai, cũng là lão đạo sĩ tại Trung Thổ theo như Giáo
Hoàng nói kia, từng ở hơn một trăm năm trước bức lui chư hùng đến từ Vatican.
Diệp Phàm thinh giáo kỳ càng lão đạo sỳ này về
con đường kia, có thể gặp phải các loại tình, huống nào.
- Lão hủ biết cũng có hạn, cũng giống như
ngươi suy đoán ra rằng có con đường lưu lại cho hậu nhân, trong một lần ngẫu
nhiên lại được xác nhận là đúng, quả thực có một con đường.
- Sau này mong tiền bối chăm sóc cho Bồng Lai
nhiều hơn!
Diệp Phàm chắp tay.
- Đạo hữu khách khí rồi, đạo thống khắp nơi ổn
định mới là may mắn. Những năm gần đây, Bồng Lai Thiên Tôn tu luyện Thiên Thư thượng
cổ đến mê mẫn,
thậm chí còn muốn thả ra Ma Thai, ta cũng muốn đi ngăn cản, nhưng lại hữu tâm
vô lực, còn phải làm phiền đạo hữu ra tay!
Lão đạo tụng đạo hiệu.
Ngày xưa Diệp Phàm từng đưa cho hắn một gốc Dược
Vương, đây là một phen đại lễ lớn bằng trời, lại từng dùng tâm đắc khi phá quan
tặng cho, một lão nhân ngồi tại hải ngoại, lại thực tình, thủ hộ Trung Thổ thì
cũng rất xứng đáng nhận được đối đãi như thế.
Diệp Phàm đi xa, chi mang theo Tiểu Tùng về tới
thành phố B, gặp được một nhà Hứa Quỳnh, mời bọn họ ăn một bữa com, lại đưa tặng
một vài thứ nho nhỏ.
Nha đầu điên Hứa Diệp này nhìn thấy Tiểu Tùng,
lập tức giương nanh múa vuốt, hận không thể mỗi lúc đều được ôm nó vào trong ngực,
yêu thích không buông, Tiểu Tùng chỉ hận không thể lập tức bỏ trốn mất dạng.
- Về sau chiếu cố bọn họ một chút!
Diệp Phàm truyền âm cho Tiểu Tùng.
Tên nhóc màu tím này lại đỏ mắt lên, nhưng vẫn
rất nghiêm túc gật đầu, chỉ đành biết kháng nghị khi bị Hứa Diệp ôm lấy.
Dương Hiểu tửu lượng không cao, không bao lâu
liền ghé lên trên bàn ngủ.
- Ngươi... có phải sắp đi rồi phải không?
Hứa Quỳnh run giọng hỏi, nàng có một loại dự cảm,
đây hơn phân nửa là một lần gặp gỡ cuối cùng của bọn họ.
- Đúng vậy!
Diệp Phàm gật đầu.
- Không trở về nữa sao?
Hứa Quỳnh giật minh, mở to đôi mắt đẹp.
- Sẽ không!
Diệp Phàm nói.
Cuối cùng, Diệp Phàm đứng dậy, nhìn nàng một lần
cuối, từ đó đi xa, yên lặng phất phất tay.
- Diệp Phàm...!
Hứa Quỳnh ở phía sau hô to, không kìm nổi nghẹn
ngào khóc, từ lúc này nàng phải từ biệt với hắn, vĩnh, viễn không gặp lại được
nữa.
Quả thực không có lựa chọn nào khác, vốn tưởng
rằng còn có thể bên nhau, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại vẫn còn phải ngăn
cách ở hai bên tinh không.
Diệp Phàm biến mất, Tiểu Tùng cũng đuổi theo.
Dọc theo đường đi, hai thầy trò đều rất im lặng,
sắp phải rời đi rồi, có rất nhiều việc đều là bất đắc dĩ, vùng trời đất này
sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn lớn lên, có rất nhiều thứ không bỏ được.
- Sư phụ, Hứa Diệp nhìn thấy ta thi triển thần
thông!
Tên nhóc màu tím này nhỏ giọng nói.
- Mẹ, tiểu thúc thúc rốt cuộc là ai, ta đã sớm
muốn hỏi ngươi rồi, cùng với vị thúc thúc hai mươi mấy năm trước trong sách kia
giống nhau như đúc, vẫn không già đi chút nào. Còn có vừa rồi... Tiểu Tùng...
nó lại biết bay mà đi!
Hứa Quỳnh nhìn con gái, giống như thấy được
mình hồi còn nhỏ, rất nhiều ký ức lại nổi lên trong lòng, những kỷ niệm ấm áp
kia đều rất khó quên. Nàng cố kiềm chế, không để cho nước mắt trào ra, nói:
- Tiểu Tùng về sau sẽ còn xuất hiện nữa, về
sau ngươi phải đối tốt với nó, có lẽ sẽ có thể đi lên một con đường đặc biệt
cũng nên!
- Ta vẫn đối tốt với nó lắm mà!
Cặp mắt to của Hứa Diệp lóe sáng, có rất nhiều
điểm đáng ngờ, nàng hỏi mãi không ngừng.
Diệp Phàm trì hoàn hơn một tháng, giải quyết
xong mọi việc chốn hồng trần, bất kể là thân bằng bạn hữu hay là cha mẹ của các
đồng học, hắn cũng không gặp lại, chi là yên lặng làm một số việc vì bọn họ mà
thôi.
Hắn không nghĩ đánh vỡ sự bình yên của những
người này, không cần phải làm cho quỳ tích cuộc sống của bọn họ phát sinh gợn
sóng, bước trên con đường tu luyện, trăm năm rất nhanh trôi qua, nếu cố ý gặp lại,
thì chỉ lưu lại một nỗi thương tâm mà thôi.
Diệp Phàm âm thầm chụp lại rất nhiều hình ảnh
của bọn họ, muốn để cho một vài cố nhân tại vùng tinh không khác xem, có thân tình,
có tưởng niệm, cũng có ảm đạm.
Diệp Phàm ở trước mộ phần cha mẹ đặt xuống một
bó hoa trắng nõn, nước mắt không kìm nổi chảy xuống, hắn liều mạng tu luyện, rốt
cục cũng trở về được, nhưng cuối cùng lại không thể gặp lại cha mẹ.
- Sư phụ, về sau ta sẽ thường đến đây đưa hoa!
Tiêu Tùng đỏ măt nói.
Khi bọn họ rời đi, một đám trẻ con chạy tới, đặt
lên một dây hoa trắng nõn trước mộ.
- Gia gia, nãi nài, cảm ơn các người quyên góp
giúp cho cô nhi viện...!
Những đứa nhỏ kia thấp giọng nói.
Diệp Phàm nhìn lại một lần cuối cùng, mang
theo Tiểu Tùng đi xa.
Trên một ngọn núi nhỏ không tên, Long Mã,
Trương Thanh Dương. Long Tiểu Tước đã chờ rất nhiều ngày, bọn họ sớm đã xử lý tốt
chuyện của bản thân, ngoài ra còn có thêm một người, đó chính là Thần kỵ sĩ của
Vatican.
- Ngày nay, ta còn có một chuyện có chút tiếc
nuối nhỏ, vị Đại Yêu thần bí từng hiện ra tại Chiến tranh thế giới thứ hai kia,
đến nay vẫn không thể gặp lại.
Diệp Phàm hỏi Thần kỵ sĩ, hắn cũng không biết
được chuyện tỉ mỉ, chỉ là được người ta báo cho mà biết thôi, nhưng lại không
có cơ hội được gặp.
Diệp Phàm nhìn thoáng qua vùng trời đất này, tất
cả những thứ này đối với hắn thì đều sắp trở thành thứ xa xôi rồi.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, thượng sư
tại Án Độ từng nói cho Diệp Phàm biết, có một vị phật tử thần bí, đã phát sinh
ra hiện tượng Thức tàng thần bí nhất trong Phục tàng, có thể tụng ra chú ngữ cổ
xưa không chút khác biệt, có lẽ có thể đi lên Linh Sơn.
Phục tàng là kinh sách của tôn giáo đã bị kiếp
nạn chôn vùi, sau đó một lần nữa được khai quật lên, chia làm Thư tàng, Thánh vật
tàng và Thức tàng.
Thần kỳ nhất chính là Thức tàng, nghe nói khi
kinh sách hoặc chú vãn nào đó mà gặp phải tai nạn không thể truyền xuống, liền
được Thần linh cất dấu ở sâu trong thức hải của một người nào đó, tránh cho thất
truyền.
Dưới một vài kích thích bên ngoài, người được
giao cho phần kiến thức này, có thể là một nông dân không biết nửa câu chữ là
gì, vậy mà lại có thể tụng ra hoặc là ghi lại những cổ kinh thần bí.
Diệp Phàm đi tới Tàng khu, gặp mấy vị thượng
sư, lại gặp được một đứa bé sáu tuổi. Đứa nhỏ này có ánh mắt rất sáng, khi còn
bé từng gặp phải một hồi bệnh, nặng, đã sinh ra hiện tượng Thức tàng, có thể tụng
ra rất nhiều điển tịch thất truyền của Phật môn.
Ngay trong khoảnh khắc mà Diệp Phàm nhìn thấy
đứa bé này thì lập tức ngây dại, hắn vung hai tay lên, chậm rãi thôi diễn, hiện
ra dung mạo mấy chục năm sau của đứa trẻ này.
- Cổ Phật tại một vùng tinh không khác!
Kiếp sau, nếu tin thì sẽ là có, nếu không tin
thì chính là không tồn tại, năm tháng từ từ trôi qua, trên thế gian rốt cuộc
cũng sẽ xuất hiện hai đóa hoa giống nhau, trăm ngàn năm sau mà ngoái đầu nhìn lại,
một đóa hoa thì điêu linh, còn một đóa hoa thì mới nở.
Có phải chúng chính là một đóa hoa hay không,
điều này có rất nhiều cách nói, khó bề phân biệt rõ được.
Thần sắc Diệp Phàm cực kỳ nghiêm túc, có kiếp
sau hay không? Có phải có một phần linh hồn được khắc sâu vào trong một người
khác, đi qua luân hồi hay không? Hắn đã có được câu trả lời ngay trong giây
phút này.