Hắn có mái tóc đen rối tung, trong đôi mắt lóe
lên ánh điện lạnh lẽo, giống như một Ma Thần, vừa tấn công đã dùng đòn tuyệt
sát, Lục Đạo Luân Hồi Quyền vừa được đánh ra, va chạm cùng một chỗ với hay bàn
tay của Bồng Lai Thiên Tôn.
Ngay lập tức, thần lực chấn động cả bổn biển,
trong vùng trời đất này lập tức tràn ngập hơi nước, cả vùng biển rộng đã hoàn
toàn khô cạn, còn hai bàn tay của Thiên Tôn đã bị hóa thành thịt nát, xương cốt
vỡ thành mảnh. vụn.
Trên đời này không ai có thể cận chiến cùng với
Thánh thể Nhân tộc được.
- Ngươi...!
Bồng Lai Thiên Tôn hoàn toàn phát mộng, chính
mắt hắn đã nhìn thấy Diệp Phàm rơi vào tuyệt địa, tự tay mở ra Pháp trận thượng
cổ, đối phương hẳn là phải chết không thể nghi ngờ gì nữa, tại sao bây giời lại
đột nhiên xuất hiện trước mặt như vậy được?
Diệp Phàm toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ,
thân thể như thần kim ngọc lưu ly, chiếu các luồng bảo quang ra bổn phía, hai
cánh tay dang rộng, mái tóc đen bay múa, đôi mắt khiếp người, khí thế như một
Chiến Thần, dũng mành không ai có thể chống lại được.
Mặc dù thực lực của Bồng Lai Thiên Tôn có cường
đại đến mấy đi nữa thì cũng không ngăn cản được, nói về cận chiến thì Vương giả
đại thành cũng không thấm vào đâu, ngay trong nháy mắt này, một cánh tay của hắn
đã bị xé đứt ra, tiên huyết chảy đầm đìa, khiến hắn không kìm nổi phải rên lên,
cảnh tượng quá mức thảm thiết.
- Đây là chuyện gì vậy?
Tất cả đám người của Bồng Lai tiên giáo đều trợn
tròn mắt, ai nấy đều ngây dại, tại sao lại đột nhiên phát sinh, biến hóa như thế
này? Làm cho bọn họ khó có thể tin được.
- Ta hiểu rồi!
Hoàng Thiên Nữ bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Sư phụ ở Chung Nam Sơn đã lĩnh ngộ được diệu
thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh, luyện ra một đạo thân, người tiến vào trong Pháp
trận thượng cổ cũng không phải là chân thân của sư phụ!
Mấy người liền lập tức hiểu ra, biết được rốt
cục tại sao Diệp Phàm lại vào lúc trước khi tiến vào trong Thủy Tinh Cung đã
giao Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh cho Long Mà, vốn hắn phải mang nó vào để hộ thân thì
mới đúng, thì ra là hắn vẫn rời đi cùng với bọn họ, chỉ là chưa từng hiện ra mà
thôi.
- A...!
Trong chiến trường phát ra một tiếng hét thảm,
người của Bồng Lai giáo phái đã sợ tới mức vỡ mật, tất cả đều thấy da đầu run
lên, toàn thân mềm nhũn, đứng không vững.
Giữa chiến trường, mái tóc đen của Diệp Phàm
bay loạn, ánh mắt sắc bén như hai thanh tiểu đao, giơ tay bắt lấy hai chân của
Bồng Lai Thiên Tôn, ngay tại chỗ kéo ra, thân thể máu thịt này lập tức chia ra
làm hai nửa, tiên huyết nhiễm đỏ cả mặt biển rộng lớn bên dưới.
Cận thân chiến đấu, ai có thể chống đỡ được hắn?
Trên đời này hắn là vô địch, Bồng Lai Thiên Tôn tất nhiên là chỉ phải đành nuốt
hận mà thôi.
Xoát...!
Một người tí hơn màu đen lớn bằng nắm tay từ
trong mi tâm của Thiên Tôn lao ra, hóa thành một luồng sáng màu đen, trốn về
phía chân trời.
- Ngươi còn muốn đi hay sao?
Thanh âm Diệp Phàm rất vô tình, lạnh như băng,
nói:
- Hôm nay, Bồng Lai tiên giáo sẽ bị xoá tên,
nơi đây trở thành căn cơ của Thiên Đình nhất mạch bất hủ chúng ta!
Hắn quẳng hai nửa thân thể kia đi, chuyển
mình, đuổi theo.
Mọi người đều sợ run, tình thế nghịch chuyển cực
nhanh, vượt qua bọn họ đoán trước, Diệp Phàm cận chiến với Thiên Tôn, giống như
một thiên thần thời viễn cổ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trên tay vẫn
còn có máu đang lưu lại, khiến cho hắn thoạt nhìn cực kỳ thần uy lẫm liệt.
Tất cả mọi người của Bồng Lai đều hoàn toàn
khiếp sợ, dự cảm được đại sự không ổn, ngay cả Thiên Tôn cũng phải chịu kết cục
như vậy, bọn họ làm sao có thể địch lại được? sắc mặt Tiểu Thiên Tôn lập tức trở
nên trắng bệch, chỉ nghĩ đến thôi đã sợ chết khiếp.
Diệp Phàm hóa thành một tia chớp, đuổi theo
người tí hơn nguyên thần màu đen kia, không định buông tha.
- Ta đạp nát ngươi!
Long Mã chạy tới, đạp vào hai nửa thân thể vừa
bị xé ra của Thiên Tôn, bởi vì nó thấy hai mảnh thân thể này lại có dấu hiệu liền
lại, muốn hợp lại thành một.
Phốc...!
Thật đáng thương cho Bồng Lai Thiên Tôn, thân
thể vừa muốn khép lại, đã bị đôi chân lớn bằng khuôn mặt người của Long Mã giẫm
nát trên mặt biển, máu thịt bầy nhầy, gân xương nát vụn, cơ hội cuối cùng để hợp
lại thân thể đã thất bại.
Long Mã nói là làm, nó đạp nát cả hai lá phổi
của Thiên Tôn thành các mảnh vụn, biến toàn bộ thi thể này thành một khối bùn
máu, biến thành mồi ngon cho lũ cá dưới biển.
Chiến thể quý giá nhất của một Vương giả đại
thành lại bị vứt bỏ một cách lãng phí như vậy, một thân pháp lực ngập trời cũng
không thể thi triển ra được, lúc này người tí hơn màu đen kia đang vội vàng cướp
đường mà chạy, không khác gì chó nhà có tang.
- Chạy đi đâu!
Long Mã cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ lùng bắt
Bồng Lai Thiên Tôn, hóa thành một luồng lửa đỏ, lao vọt đi, tên tí hơn màu đen
lớn bằng nắm tay kia tràn ngập vẻ oán độc và không cam lòng, ra sức liều chết
chống cự.
Diệp Phàm không vội vã gì, hạ xuống trên lưng
Long Mã, cầm trong tay Long Thương màu đen lấy được từ Côn Lỏn. nhân mã hợp nhất,
hóa thành một luồng sáng hừng hực lao về phía trước, “phốc!” một tiếng, hắn đã
đóng đinh người tí hơn màu đen kia tại mũi thương, một tiếng kêu thê lương thảm
thiết vang vọng cả trời cao phát ra.
- Trước khi ta tiến vào trong tinh không, các
ngươi lại chắp tay dâng toàn bộ Bồng Lai tặng cho ta, xin đa tạ, Thiên Đình của
ta nhất định sẽ đưa nơi này đến với hưng thịnh hơn ngàn lần!
Câu nói của Diệp Phàm được truyền ra khắp các
hải vực.
Vô địch dưới vòm trời này!
Mấy vị đệ tử của Diệp Phàm đều vô cùng kích động,
này là cảm thụ đầu tiên của bọn họ. Mà đám người của Bồng Lai thì đều mặt xám
như tro tàn.
- A...!
Người tí hơn màu đen lớn bằng nắm tay bị đóng
đinh trên mũi thương, kêu to thê lương thảm thiết, đây là nguyên thần thuần
túy, một khi bị chết thì hậu quả sẽ không chịu nổi, một khi “thần” của một người
bị tiêu diệt, cũng có nghĩa là từ nay về sau hoàn toàn biến mất trên đời.
Bồng Lai Thiên Tôn không muốn bị diệt “thần”,
cực lực giãy giụa, đây là ấn ký của hắn, nếu bây giờ hoàn toàn biến mất trên
nhân gian, vậy thì mọi thứ trước kia sẽ trở thành con số không tròn trĩnh. Luồng
sáng màu đen hừng hực bốc lên, hắn hóa thành một vầng mặt trời màu đen, bắn ra
ngàn vạn mũi tên màu đen, đồng thời còn có một cái bảo luân xuất hiện, xoay
tròn ở phía sau đầu hắn.
Cùng lúc đó, trên Bồng Lai Đảo có một dòng
sông thần thánh vọt tới, giống như cầu vồng che phủ mặt trời, nhanh chóng tấn
công đám người Diệp Phàm, Thiên Tôn muốn nhờ vào thứ này để tiếp tục giãy dụa.
Đây là
một luồng tín ngưỡng lực tinh thuần, Bồng Lai Thiên Tôn tu luyện Thiên Thư thượng
cổ, thu lấy niệm lực của thế nhân, bây giờ đã phát huy ra trọng dụng, nó phát
ra âm thanh ầm ầm, như giao hòa với cả trời đất.
- Vô dụng thôi, hôm nay ngươi có chạy trời
cũng không khỏi nắng được đâu!
Cái đỉnh trên đầu Diệp Phàm nhẹ nhàng chấn động,
khí tức thánh khiết bên
trong càng tăng lên, cái đỉnh bay ra ngoài, đột
nhiên phát ra ức vạn tia sáng tường hòa, chiếu khắp bầu trời.
Con sông lớn đang ầm ầm lao tới kia bỗng nhiên
bốc lên từng đợt khói trắng, bị bốc hơi sạch sẽ, niệm lực tinh thuần trong cái
đỉnh giống như một hải dương mênh mông, dòng sông thần thánh mà so với nó thì
chẳng khác nào gặp sư phụ cả.
Thanh thương màu đen trong tay Diệp Phàm bỗng
chấn động, Bồng Lai Thiên Tôn lập tức kêu to, người tí hơn màu đen vốn đang
sáng bóng lập tức trở nên ảm đạm, gần như tứ phân ngũ liệt, khó mà chống đỡ được
nữa.
Đây là
hình ảnh. chân thực nhất miêu tả tình cảnh người là dao thớt còn ta là thịt cá
chờ bị chém xuống. Đạo thân bị hủy, thần lực hóa thành tro, chỉ dựa vào một cái
nguyên thần, mặc cho hắn có đạo hạnh lớn bằng trời thì cũng đều không làm nên
chuyện gì cả.
Diệp Phàm cũng không lập tức hạ sát thủ, bởi
vì có rất nhiều bí mật mà hắn muốn tra xét từ trong nguyên thần này, vị Thiên
Tôn này còn có giá trị rất lớn.
- Những kẻ nòng cốt của Bồng Lai thì giết hết
không tha!
Diệp Phàm hạ mệnh lệnh, để cho Long Mã buông
tay đi làm, muốn đại khai sát giới để lập uy.
Long Mã hứng trí lao xuống dưới, hóa thành một
luồng lửa nhằm về phía đám người Bồng Lai Giáo chù, một Vương giả trảm đạo như
vậy phát ra uy lực như lôi đình, ai có thể kháng cự được?
Diệp Phàm ngồi xuống, nghiêm tục cướp lấy các
loại tin tức có giá trị trong nguyên thần màu đen, rất lâu đều vẫn không nhúc
nhích.
- Tha mạng, Diệp đạo huynh, đừng như thế, hãy
tha cho ta một con đường sống
đi!
Bồng Lai Thiên Tôn cầu xin.
Tới giờ khắc này, hắn đã sợ tới mức linh hồn sắp
tan rã, chỉ còn lại có nguyên thần thì biết đối kháng như thế nào được? BỊ đóng
đinh trên cây thương thần bí màu đen, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hình thần
câu diệt.
- Ta vốn cũng muốn buông tha cho ngươi, nhưng
ngươi lại tự đi tìm đường chết!
Diệp Phàm mang vẻ mặt lạnh lùng, từ trong thức
hải của tên này rút ra từng đoạn trí nhớ.
Trong lòng hắn cũng thấy kinh ngạc, vị Thiên
Tôn này thật là có chút đại cơ duyên, ở trong thời kỳ thượng cổ đã từng được một
vị Vương của Thánh nhân chỉ điểm, tu luyện được Thần Quang Độn vô cùng ảo diệu,
bí quyết chữ “Hành” mà không xuất hiện thì nó đã trở thành độc nhất vô nhị rồi.
- Diệp đạo huynh, ngươi giơ cao đánh khẽ, ta đều
cho ngươi tất cả những thứ ta đoạt được, bao gồm cả Thiên Thư thượng cổ và các
loại khác nữa!
Bồng Lai Thiên Tôn run rẩy nói, không còn có một
tia uy thế của Vương giả đại thành nào nữa cả.
- Ngay cả ngươi cũng đều là tù nhân của ta, vậy
thì ngươi còn có thứ gì làm vốn để mặc cả với ta nữa?
Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh khinh miệt,
loại người có tâm tính như thế này thì tuyệt đối không thể lưu lại, nếu không
ngày sau khẳng định sẽ là họa lớn.
Diệp Phàm không ra tay thì thôi, nhưng một khi
ra tay thì tuyệt đối sẽ không khoan dung, sẽ giải quyết tất cả phiền toái,
không có khả năng lưu lại tai họa ngầm.
“Xoát” một tiếng, hắn từ trong nguyên thần màu
đen rút ra một đoạn ấn ký đặc biệt, đây đúng là Thiên Thư thượng cổ, lập tức
khiến cho tâm thần hắn ngẩn ra, yên lặng thôi diễn và tìm hiểu.
Đây là
một chương Ma Kinh, các pháp môn được ghi lại cũng rất huyền ảo, trong đó đối với
việc vận dụng niệm lực cũng có chỗ độc đáo, trách không được Bồng Lai cũng muốn
truyền đạo, đây là một môn đạo thống tối nghĩa thâm ảo.
Diệp Phàm chiếm được một bí mật rất kinh người,
ở cổ cung dưới đáy biển có trấn áp Ma Thai kia chính là đến từ Vực ngoại, là một
kẻ xứng với cái tên Thánh nhân, truyền thừa của thiên thư được xuất phát từ tên
này.
Hơn nữa, lai lịch của hắn cũng rất lớn, ngay cả
trong thời kỳ thượng cổ thì kẻ ra tay với vị Vương của Thánh nhân kia cũng đều
mang kiêng kị trong lòng, không dám hoàn toàn hủy diệt hắn, chỉ trấn áp ở trong
Ma Cung này mà thôi.
- Tại niên đại kia, quả nhiên Bồng Lai có nhiều
thánh hiền thường xuyên lui tới!
Diệp Phàm thì thào.
Cuối cùng, hắn hoàn toàn tìm ra tất cả các ấn
ký, ra sức chấn động, trong một tiếng kêu to oán độc và không cam lòng, tên tí
hơn màu đen lớn bằng nắm tay này đã hóa thành tro tàn, trọn đời xoá tên.
Phía xa, đại chiến đã gần đến giai đoạn cuối,
Long Mã ầm ầm lao xuống, ánh lửa ngập trời, những nơi nó đi qua thì trời sụp đất
nứt, nước biển chảy ngược bắn tung tóe, khí thế bẻ gãy nghiền nát vạn vật.
Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng, nhìn về phía xa,
tay khẽ vung lên một chút, Bồng Lai Giáo chủ ngay tại chỗ phát ra một tiếng kêu
to, hóa thành tro bụi.
Hắn tự mình đi về phía trước, mấy vị nhân vật
cấp Giáo chủ cũng không thấm vào đâu, có cường giả Bồng Lai dựa vào nơi hiểm yếu
chống lại, liều mạng đánh về phía hắn, kết quả lại không ngăn được một kiếm của
Diệp Phàm.
Phốc...!
Hắn vung ngón tay như kiếm, chi nhẹ nhàng chấn
động mà thôi, sóng kiếm màu vàng tựa như gợn sóng khuếch tán ra bốn hướng,
không có gì không phá được, không cần công kích nào khác nữa cả, một đám cường
giả liền hóa thành bùn máu, bốc lên từng màn sương máu.
- A...!
Tiểu Thiên Tôn kêu to, một là bởi vì hắn hận,
hai là vị tức giận, trước mắt hắn có một con sóc màu tím đến khều khều hắn, chớp
đôi mắt to, cười một cách tinh quái, hắn lại không đánh tới nó, điều này thật sự
khiến hắn phát điên.
Hoàng Thiên Nữ cười khẽ, nói:
- Tiểu sư huynh thật đúng là đáng yêu, ngay cả
quyết đấu với người khác cũng đều lưu manh như vậy!
Nàng và đám người Trương Thanh Dương cùng nhau
xông tới, ngay tại chỗ đánh trọng thương tiểu Thiên Tôn.
Lúc này, sắc mặt tiểu Thiên Tôn hoàn toàn trở
nên trắng bệch, một chút màu máu cũng không có, muốn cầu xin tha thứ, nhưng há
miệng thở ra lại không nói nên lời, không lâu trước đây còn hùng hồn tuyên bố
là muốn tiêu diệt Thiên Đình, bây giờ thì chỉ còn có sợ hãi trong tâm trí mà
thôi.
- Không nên giết chóc lung tung những kẻ vô tội,
chỉ tiêu diệt nòng cốt thôi, những người khác thì thả cho họ một đường sống!
Diệp Phàm truyền âm cho Long Mã.
Con ngựa này vừa nhìn đã biết không phải là kẻ
lương thiện gì, ở trên biển rộng giương oai, đuổi giết các đầu lĩnh của Bồng
Lai khắp nơi, bằng thần thông của nó thì tất nhiên là mang tính áp đảo, cho dù
có nhiều người hơn nữa thì cũng vô dụng mà thôi.
Phốc...!
Diệp Phàm đi tới, tự mình, ra tay, một ngón
tay biến tiểu Thiên Tôn thành tro bụi, sau đó lại đánh cho mấy vị đại năng bị
Long Mã bắt làm tù binh thành bột mịn, không lưu tình chút nào.
Sau một khắc, phiến hải vực này trở nên yên
tĩnh, Bồng Lai Giáo chủ và một vài nòng cốt toàn bộ bị chém chết, một tên cũng
không sống sót, giáo chúng bình thường thì lại gần như không tổn hao gì, Diệp
Phàm cũng không muốn thương tổn đến thiên đạo.
Sau nửa canh giờ, bọn họ áp giải tất cả tù
binh tiến vào Bồng Lai tịnh thổ, Long Mã lại bắt đầu ngứa chân, bốn vó đạp bịch
bịch, những kẻ có gan cản đường thì đều bị nó dùng một cước đá vãng.
- Ngươi kiềm chế cho ta một chút!
Diệp Phàm giận dữ.
Long Mã rất hung hãng, một đường ầm ầm lao xuống,
gần như là một chân đạp vỡ mười mấy ngọn núi, đây chính là tịnh thổ, sẽ làm căn
cơ tương lai của Thiên Đình.
Cuối cùng, phiến bảo địa này cũng yên lặng lại,
thủ lĩnh của giáo phái phải đền tội là hơn một trăm người, các giáo chúng khác
thì nom nớp lo sợ, hoảng sợ không thôi, chỉ trong một ngày mà một tiên giáo từ
tận thời thượng cổ truyền xuống lại bị công chiếm như vậy, quả thực giống như
thần thoại khó tin.
Bắt đầu từ một ngày này, Diệp Phàm hạ lệnh
phong tỏa sơn môn, hắn ngồi xếp bằng trên ngọn núi cao nhất tại Bồng Lai, bắt đầu
tụng kinh, ra lệnh cho tất cả đệ tử môn đồ của tiên giáo phải ở trong sơn môn.
- Hạo chính tả thích. Bà nê sát linh. Bi chiêu
quân cương. Kịp nam đỉnh khôi. Tĩnh di tổn quang. Hỗn nguyên giác duyên...!
Toàn thân Diệp Phàm được ánh sáng nhiều màu
chiếu rọi, giống như một vị thần, miệng tụng Độ Nhân Kinh, từng đóa hoa sen từ
trong miệng hắn nở rộ ra, hóa thành một dăy các chữ viết kinh vãn, như được khắc
lên trên không trung, có một loại lực lượng thần bí, tinh lọc linh hồn của mỗi
người.
Hắn không nghĩ tới việc huyết tẩy Bồng Lai,
không thể hạ thủ được, nhưng cũng không muốn để lại mối họa lớn cho đám đệ tử
này, sớm muộn gì thì hắn cũng có một ngày đi về phía tinh không, lưu lại nhiều
Bồng Lai giáo chúng như vậy, ngoại trừ hắn thì còn ai có thể trấn trụ được?
Biện pháp ổn thỏa nhất chính là độ hóa toàn bộ,
làm cho bọn họ trở thành một thành viên của Thiên Đình, không chi tiêu trừ được
tai họa ngầm, ngược lại còn có thêm một cỗ lực lượng siêu cấp cường đại.
Trên ngọn núi cao nhất của Bồng Lai có tiên
khí tràn ngập, hàng vạn luồng tiên quang bao phủ, Diệp Phàm ngồi ở chỗ kia,
toàn thân trong suốt như ngọc lưu ly bảy màu, các loại Pháp Tướng đều hiện ra,
trước người là Kim Khuyết Đại Đạo, bên cạnh là Tiên Vương Lâm Cừu Thiện, Sơn Hà
cẩm Tú và các cảnh tượng khác, phía sau có các luồng khí Hỗn Độn cuồn cuộn bốc
lên, tẩm bổ cho một gốc Thanh Liên.
Một đám phù văn từ trong miệng hắn bay ra, nở
rộ ánh sáng bất hủ, bao phủ toàn bộ giáo chúng liên quan, hắn vì bảo đảm nên đã
giảng kinh suốt bốn mươi chín ngày.
Trong thời gian này, có hàng vạn luồng sáng
yên bình từ trên trời cao hạ xuống, trên mặt đất lại trào ra từng dòng suối
mát, các loại kỳ hoa nở rộ, phong lan mọc khắp nơi, trăm loại chim chóc tụ lại
đua nhau hót, các loại thắng cảnh tường hòa đều hiện ra.
Một lần giảng kinh, các tín đồ thành kính đều
được khai sáng từ trong tim. Hai lần giảng kinh, thông hiểu hết mọi sự trần
gian. Ba lần giảng kinh, mọi người đều cúi đầu, mang tâm cảnh thanh minh. Bốn lần
giảng kinh, các loại bệnh tật đều bị diệt trừ. Năm lần giảng kinh, ngay cả
xương cốt, răng tóc đã mất đi cũng mọc lại.
Diệp Phàm sớm đã trảm đạo, lời nói tức là
pháp, các loại thần thông dị năng thông qua lời nói được phát ra, vô cùng diệu
dụng, sau bốn mươi chín ngày tất cả tai họa ngầm đều biến mất.
Từ đó Thiên Đình đã đi lên quỳ đạo, có một diệu
thổ trên nhân gian để đứng chân, muốn không phát triển lớn mạnh lên thì cũng
không thể được, nơi này có linh khí đặc biệt nồng đậm.
Diệp Phàm cũng không rời đi luôn, mà tọa trấn
hơn một năm nữa, một là thăm dò chỗ phong ấn Ma Thánh dưới đáy biển, hai là đuổi
giết mấy con cá lớn lọt lưới của Bồng Lai.
Ngày đó, không phải tất cả các đệ tử của giáo
phái đều ở trên đảo, có mấy nhân vật trọng yếu đi ra ngoài, bởi vậy tránh được
một kiếp.
Diệp Phàm nếu đã ra tay, tất nhiên là phải
hoàn toàn san bằng tiên giáo ban đầu, cực kỳ thiết huyết vô tình, lúc này liền
cùng với Long Mã chia nhau hành động, từ trên trời xuống dưới đất, tiêu diệt sạch
các vị sủng tôn của Bồng Lai Thiên Tôn.
Chuyện này đã làm rung động khắp cả tu đạo giới,
Bồng Lai đổi chủ, đạo thống ban đầu đã bị tiêu diệt, đổi tên là Thiên Đình, Diệp
Phàm dùng thủ đoạn như sấm rền gió cuốn, tấn công tanh máu, khiến cho rất nhiều
người bất an.
Nhất là Phương Trượng và Doanh Châu trong Hải
Ngoại Tam Tiên Đảo lại càng bất an hơn. phái cao thủ ra gặp mặt Diệp Phàm, thăm
dò tâm tư vị này, xem có phải Diệp Phàm muốn thống nhất toàn bộ viên cổ tinh
này hay không?
Cuối cùng, Diệp Phàm phát ra tin tức rất bình
thường, nói cho những người đó rằng người không phạm ta, ta không phạm người, lần
này ra tay cũng chỉ là vì tự bảo vệ bản thân mà thôi.
Diệp Phàm tọa trấn ba năm ở Bồng Lai, dò xét kỹ
càng Ma Cung dưới đáy biển, tin tường rằng Ma Thai này đã là đèn cạn dầu, không
thể sống được lâu nữa, cuối cùng hắn còn thêm vào mấy tầng phong ấn nữa.
Trong ba năm này, hắn đi khắp hải ngoại, đi
qua Phương Trượng, đi đến Doanh Châu, nhưng lại vẫn như cũ không có tìm được biện
pháp rời đi, cũng không có được tinh không tọa độ.
Có lẽ có thể từ Ma Thánh dưới đáy biển tìm được
một vài tin tức, nhưng mặc cả cùng với Ma là việc rất nguy hiểm, hắn không muốn
đùa với lửa tự hại mình, bất kể như thế nào cũng không thể thả tên này ra được.
- Nếu muốn rời khỏi, có lẽ chỉ còn lại con đường
kia mà thôi!
Diệp Phàm thì thào, hắn đã trở lại tinh không
này được mười ba năm, hiện tại chính là thời điểm rời đi.
Vào một ngày, hắn triệu tập tất cả các đệ tử,
ban thưởng các loại bí bảo, truyền xuống Thần Quang Độn, Nhân Vương Ắn, Phiên
Thiên Ắn và các loại bí thuật khác, nói cho bọn họ biết rằng duyên phận đã hết,
sắp sửa bước đi vào tinh không.
- Sư phụ, mang bọn ta cùng nhau đi nữa!
Tất cả các đệ tử đều quá sợ hãi, không nghĩ tới
ngày này lại tới đột nhiên như thế.
- Vốn ta cũng muốn mang bọn ngươi cùng đi,
nhưng ngày nay có Bồng Lai Tiên Sơn, các ngươi không cần tiến vào tinh, không,
thiên địa nơi đây không khác nhau nhiều so với thời kỳ thượng cổ, rất thích hợp
cho việc tu luyện. Mà một phiến tinh vực khác lại quá mức nguy hiểm, tràn ngập
đại chiến, mặc dù vi sư cũng chỉ có thể cẩn thận bỏ trong núi xương, bể máu mà
đi thôi, chỉ cần hơi chút bất cẩn thì sẽ vạn kiếp bất phục. Bên kia là một đại
thế chư vương cùng quật khởi, vạn tộc cùng tồn tại, trên con đường thành tựu Đại
đế có rất nhiều thi thể của địch nhân, cộng thêm việc mở ra tiên môn, nơi đó
tràn ngập biến số và nguy cơ!
Mấy vị đệ tử đều hiểu được, Diệp Phàm muốn đi
lên con đường thành Đế, có thể sẽ gặp phải tình cảnh cả thế gian đều là địch
nhân, tương lai sẽ gặp phải huyết chiến vô kể.
- Sư phụ, ta muốn cùng đi với người!
Long Tiểu Tước ngày thường không nói nhiều lời,
nhưng lúc này lại vô cùng kiên quyết, không chịu buông tha.
Những người khác cũng rất nghiêm tục xin được
đi theo, muốn tiến vào trong tinh không, nguyện đi đến một tinh, không khác để
truyền đạo, bất kể nguy hiểm cỡ nào, cũng đều nguyện bước đi trên con đường
này.
Cuối cùng, Diệp Phàm cân nhắc mãi, mới đáp ứng
dẫn theo Long Tiểu Tước và Trương Thanh Dương.
Tiểu Tùng oa oa khóc lớn, nắm lấy một góc áo của
Diệp Phàm, nói kiểu gì cũng không chịu buông ra, khóc lóc cầu xin, muốn đi cùng
hắn.
- Sẽ có một ngày gặp lại, chỉ cần ngươi có thể
trở thành Thánh nhân thì có thể đi qua các tinh, vực, đi tới nơi có bảy viên cổ
tinh, để tìm ta!
Diệp Phàm mỉm cười, lấy tay chỉ về phía bảy viên cổ tinh, trên
bầu trời.
Tiểu Tùng khóc lớn, nói kiểu gì cũng không chịu
buông tay, nước mắt trong suốt chảy thành dòng rơi xuống, đau khổ cầu xin,
thanh âm non nớt mang theo một loại tuyệt vọng, khiến những người đi theo cảm
thấy chua xót trong lòng.
Diệp Phàm sờ sờ đầu của nó, nói:
- Ta cũng muốn đưa ngươi rời đi, nhưng thật sự
không thích hợp, vi sư ký thác kỳ vọng rất cao vào ngươi đó!
Ngày nay Bắc Đẩu tuyệt đối là một địa phương
không yên bình, nếu không phải có cố nhân còn ở đó, khó có thể dứt bỏ, Diệp
Phàm kiểu gì cũng không muốn tới đó một lần nữa.
Thái cổ vạn tộc vì sao cùng nhau xuất hiện vào
thời này, lại phong ấn một vài Cổ Hoàng tử cường đại tới tận kiếp này? Tất cả
những điều này đều là để chờ đợi một cơ hội: chờ con đường thành tiên mở ra.
Từ xưa đến nay, một vị lại một vị Đại đế đi tới
tới Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực, tất cả đều để lại dấu vết không thể xóa nhòa, rất nhiều
Bất Tử Dược tại tinh, vực đều hội tụ tới đó, “Nhân” đã được gieo rồi, “Quả”
cũng sắp được hái.
Không có người nào có thể sống lâu như vậy, Đại
đế cổ không thể tự phong ấn trong Thần Nguyên, bọn họ quá mức cường đại, trên đời
không có vật chất gì có thể trấn phong bọn họ được.
Thái cổ Thánh Hoàng và với Đại đế Nhân tộc sau
này tuy rằng đều lần lượt tọa hóa, nhưng những gì mà bọn hắn chuẩn bị phía sau
tất sẽ xảy ra, đã có cổ Hoàng tử, quá nửa cũng sẽ có con của Đại đế hiện ra.
Thành tiên là một hấp dẫn không thể chống cự
được, trảm đạo trong trời đất này, đánh vỡ trói buộc của phiến thiên địa này,
tiến vào Tiên vực.
Rất nhiều nhân kiệt đều đang chờ đợi, tất cả đều
là vì kiếp này mà sống lại.
Bắc Đẩu có nhiều cổ tộc như vậy, có nhiều người
mang tư chất thành Đế như vậy, Diệp Phàm tại nơi đây đã là thiên hạ vô địch,
nhưng sau này lại hoàn toàn không giống nữa.
Đế lộ
tranh hùng, tiên lộ mở ra, ngay cả hắn cũng đều có thể phải đổ máu mà chết, thế
sự rất khó lường.