Già Thiên

Chương 1017: Chương 1017: Trảm Đạo Tôn




Rốt cục, ở ngoài mấy trăm dặm hắn thấy được một luồng lửa nóng, hóa thành một con đường lớn trải ra trên mặt biển, Long Mã đang tung vó chạy trên đó.

Ý cười trên mặt Thiên Tôn càng đậm thêm, Long Mã vẫn rất nhàn nhã, không vội vã rời đi, mang theo vài tên đệ tử của Diệp Phàm “ đi bộ” trong biển rộng, không chút hoang mang nào.

Hắn hô lên một tiếng, khắp hải vực lập tức đảo ngược lại, nước bốc lên tạo ra một mảnh mờ mịt, nước biển lập tức sôi trào, sóng thần cuồn cuộn, cả mặt biển như đang nổ tung lên, cảnh tượng vô cùng dọa người.

Thần niệm của Long Mã cực kỳ cường đại, sớm đã cảm ứng được nguy hiểm buông xuống, hí dài một tiếng, gầm lên một tiếng rồng ngâm, âm thanh phá vỡ cả hư không, toàn thân bừng lên ánh lửa, cuốn lấy toàn bộ đám người Ngạn Tiểu Ngư, xông ra ngoài.

- Ầm...!

Bồng Lai Thiên Tôn vung lên một bàn tay to lớn màu đen, vỗ thẳng xuống, đè nát của vòm trời, đại dương mênh, mông phía dưới lập tức bị bốc hơi thành khô cạn, cả một hải vực rộng mấy ngàn thước đã bốc hơi thành hư không, bị đốt sạch sẽ, lộ ra đáy biển, có thể thấy được uy lực của chiêu này mạnh mẽ tới mức nào.

Ầm... ầm...!

Nước biển xung quanh nhanh chóng ào vào, như những dòng nước lũ, nhanh chóng lấp đầy cái rãnh biển vừa bốc hơi kia, khiến cho nơi này một lần nữa trở thành hải vực.

Long Mã dừng chân ở trên mặt biển phía xa, trong cái mũi phun ra ngoài mấy luồng khói trắng, hiển nhiên đã bị chọc giận quá mức. Đám người Hoàng Thiên Nữ, Chiêm Nhất Phàm sắc mặt trắng bệch, một kích tùy ý của Vương giả đại thành lại khủng bố tới cảnh giới này, trên đời còn ai có thể địch nổi nữa?

Có thể tưởng tượng được, nếu như Bồng Lai Thiên Tôn dùng toàn lực, thì khắp cả biển rộng này cũng đều có thể bị hắn đánh cho bốc hơi, cảnh tượng sông cạn đá mòn rất có thể sẽ trở thành sự thật.

Di sơn đảo hải cũng chỉ là tiểu thuật mà thôi, cùng so sánh với người trước mặt này thì không thấm vào đâu cả, trong truyền thuyết thì Vương giả đại thành ngay cả là tại thời kì thượng cổ cũng đều là Tôn Giả một phương.

- Thiên Tôn, ngươi đây là có ý gì?

Trương Thanh Dương hỏi, nhiều năm như vậy trôi qua, hắn càng ngày càng trầm ổn, trong quá trình truyền đạo ở các nơi thì bản thân hắn cũng đã được thanh tẩy, thực sự có phong phạm của một Thiên Sư.

Trong loại hoàn cảnh này, hắn biết sự việc trở nên rất không tốt, một Vương giả đại thành đủ để quét ngang toàn bộ viên cổ tinh này, lúc này hắn chỉ muốn khiến cho kẻ này dịu lại, ra sức kéo dài thời gian, chờ đợi Diệp Phàm trở về.

Trên mặt Bồng Lai Thiên Tôn tràn ngập vẻ lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với khi trước, mang theo một tia miệt thị, nói:

- Chi bằng mấy tên tiểu bối các ngươi, mà cũng dám chất vấn ta hay sao, cho dù có thần đến đây thì cũng đều không cứu được các ngươi đâu!

- Thiên Tôn, với địa vị bực này của ngươi mà nói, trước cung kính, sau lại lên mặt, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy có điểm giống như một tiểu nhân!

Trương Thanh Dương thần sắc bình thản, nói:

- Tới cảnh giới bực này rồi, nếu ngươi là một nhân vật thì hãy đi chiến một trận đường đường chính chính với sư phụ của ta, còn việc giở những thủ đoạn này ra thì tính làm gì!

- Bổn tọa không cần tốn nhiều sức mà đã diệt trừ đi một đại địch, đây là một loại thủ đoạn giết địch, ta không thèm nhiều lời với lũ tiểu bối của các ngươi nữa!

Bồng Lai Thiên Tôn mang theo nụ cười lạnh lẽo, không thèm nhìn về phía Trương Thanh Dương, giờ phút này trong mắt hắn chỉ còn lại có Long Mã, chỉ có con thụy thú này là đáng giá cho hắn ra tay mà thôi.

- Ngươi là tên gian tặc, ngoài loại thủ đoạn không thể đưa ra ánh sáng này, thì còn có thể làm được gì nữa, mà cho dù còn thủ đoạn gì nữa, thì bổn tọa chỉ cần dùng một chân cũng có thể đánh vỡ mặt nhà ngươi, đánh cho ngươi kêu cha khóc mẹ lên!

Long Mã liếc xéo hắn, trong lòng nó vô cùng khó chịu.

Bồng Lai Thiên Tôn hừ lạnh, với thân phận bực này, hắn chưa từng gặp qua tên nào mạnh miệng thế này, con thụy thú này hoàn toàn không giống với hắn tưởng tượng, không có một chút phong thái tọa kỵ của Thánh Hoàng thượng cổ nào cả.

Sát trận khắp nơi khiến cho bầu trời rung động, người của Bồng Lai nhận được tin tức, nhìn thấy Thiên Tôn ra tay, thiếu chút nữa chưng khô cả nước biển, Giáo chủ liền cầm đầu đại quân đánh tới, tinh, kỳ giương lên, thiết kỵ phủ kín mặt biển, tạo thành một mảng đông nghịt.

- Ta xem các ngươi lần này còn chạy đi đâu được nữa!

Tiểu Thiên Tôn trong đám người này gần như đã bị vỡ cả phổi, trên trán nổi lên gân xanh như sắp vỡ ra, trong mắt tràn ngập lửa giận đang thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào đám người Trương Thanh Dương và Hoàng Thiên Nữ.

- Một tên cũng không buông tha, giết chết toàn bộ!

Bồng Lai Giáo chủ hạ lệnh, đại quân xúm lại, cắt đứt đường đi của bọn họ, vây khốn mấy vị đệ tử của Diệp Phàm.

Lớp vảy vàng trên thân Long Mã lóe lên, hỏa diễm bừng bừng bốc cháy, nó hóa thành một luồng lửa nóng vọt tới, chân đạp cả trời cào, những nơi đi qua thì nước biển đều bốc hơi, nó một đường xông thẳng về phía Thiên Tôn.

Ầm...!

Bồng Lai Thiên Tôn niết đạo ấn, một luồng sáng ma quái phát ra, tất cả các trật tự pháp tắc trong trời đất cũng trào ra mãnh liệt, ngăn Long Mã ở bên ngoài, khiến cho thân thể nó chấn động mãnh liệt.

- Bổn tọa thấy ngươi là Long Mã, là thụy thú trong khó gặp thiên địa, không muốn bóp chết, ngươi có nguyện đi theo ta, hóa thành tọa kỵ của ta hay không?

Bồng Lai Thiên Tôn có đôi mắt rất yêu dị, mái tóc đen theo gió mà động, đứng sừng sững trên mặt biển, bình tĩnh nói.

- Bản long đạp vỡ mặt ngươi bây giờ, còn không biết đi mà soi gương đi, ngươi còn không đáng làm tọa kỵ cho ta nữa là!

Trong mũi Long Mã phun ra các luồng khí trắng.

Cách đó không xa, Long Tiểu Tước lạnh lùng nói:

- Chỉ có Thánh Hoàng thượng cổ mới có thể dùng Long Mã làm tọa kỵ, chỉ bằng ngươi mà cũng vọng tưởng cưỡi lên Long Mã, không sợ bị sét đánh hay sao?

Tất cả mọi người tại Bồng Lai đều giận dữ, rất nhiều người lớn tiếng quát, không cho phép hắn khinh nhờn Thiên Tôn, lại cho rằng ngay cả Diệp Phàm cũng có được Long Mã, vì sao Thiên Tôn lại không thể được?

- Sư phụ ta thường xuyên gặp phải sét đánh, chỉ là người hoàn toàn chịu đựng được, Thiên Tôn của các ngươi có chịu được không vậy?

Hoàng Thiên Nữ vào thời điểm này mà vẫn còn có thể giễu cợt, trên mặt mang theo ý cười.

Mấy vị đệ tử khác đều không biết nói gì, nhất là Tiểu Tùng lại gãi gãi đầu, bởi vì sư phụ quả thật đã từng nói qua, từ khi bắt đầu tu luyện, hắn thường xuyên bị sét đánh.

- Thiên Đình, từ hôm nay trở đi xoá tên cho ta, trọn đời không tồn tại!

Bồng Lai Giáo chủ hạ lệnh, muốn giết hết mọi người vào lúc này.

Tiểu Thiên Tôn thì lại liên tục cười lạnh, nói:

- Thiên Đế, hiện tại trở thành ma quỷ, ngày đó ta đốt thần tượng của hắn, ngày nay tổ sư của ta bổ cục đưa luyện hóa hắn thành tro bụi cặn bã, không còn sót lại gì cả!

Đám người Hữu Vi Ngư đều vô cùng tức giận, nhưng lúc này lại không có cách nào, chỉ có chiến một trận mà thôi, tuy nhiên bọn họ cũng không tin rằng Diệp Phàm đã chết, luôn tin chắc rằng trên đời này còn không người nào có thể làm hắn bị thương cả.

- Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi có nguyện ý làm tọa kỵ của ta hay không, chỉ có như thế thì ta mới có thể tha cho ngươi một mạng!

Bồng Lai Thiên Tôn hỏi.

Long Mã lao người lên, trực tiếp dùng một đôi chân to bằng mặt người đáp lại, đạp về phía thiên linh cái của hắn, bắt đầu đại chiến.

- Tuy rằng ngươi là dị chủng trời sinh, huyết mạch là có một không hai trên đời này, nhưng so sánh với Vương giả đại thành như bổn tọa thì rốt cuộc vẫn còn không đủ đâu!

Bồng Lai Thiên Tôn pháp lực mênh, mông như biển, hoàn toàn dùng thế ép người, cầm trong tay một gốc Ngũ sắc Thánh Thụ, đánh mạnh về phía trước.

Long Mã hí dài, Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh xuất hiện trên đỉnh đầu nó, buông xuống hàng vạn dải tơ, bảo vệ nó vào bên trong, cùng lúc đó nó há mồm phun một cái, một luồng sáng màu đen bắn ra, đúng vậy, đây chính là mũi Hắc Tiễn kia, chặn lại Ngũ sắc Thánh Thụ.

Long Mã gần như là vô địch trong số cùng giai, nhưng dù sao thì nó cũng đang phải đối mặt với một Vương giả đại thành, một kẻ đã sắp đạt tới cảnh giới cao nhất rồi, giao thủ cùng nhân vật bậc này quả thực quá mức gian nan.

- Nghiệt súc, chết đến nơi rồi mà vẫn còn không chịu thần phục, xem bản tôn thu thập ngươi như thế nào đây!

Bồng Lai Thiên Tôn pháp lực mênh mông như biển, toàn thân hắn phát ra luồng sáng màu đen, bắn ra bốn phía, hắn giống như một Ma Thai, bễ nghễ thiên hạ, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập sát ý, cực kỳ vô tình và ác độc.

Đại chiến kịch liệt đã bùng nổ, hải vực bốn phía đều sôi trào, tất cả mọi người không thể không rút lui về phía sau, Vương giả chi chiến là đáng sợ nhất, khiến cho người nào cũng mặt trắng như tuyết.

Long Mã dùng Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh bảo hộ thân thể, lại dùng Hắc Tiễn ngăn cản Ngũ Sắc Thánh thụ, nhưng cảnh giới của hai bên cách nhau quá nhiều, chênh lệch cực kỳ lớn, cũng may mà nó là trời sinh dị bẩm, nếu đổi lại các trảm đạo giả đồng cấp khác, trước mặt Vương giả đại thành thì tất nhiên đã bị một kích đánh thành tro từ lâu rồi.

Nó ngửa mặt lên trời thét dài, tràn ngập vẻ phẫn nộ, bốn vó đạp bịch bịch, đạp nát cả vòm trời, cảnh tượng làm cho người ta phải sợ hãi, giống như là tận thế đang tiến đến.

Đám người Ngạn Tiểu Ngư vô cùng lo lắng, lúc này tình thế rất ác liệt, chỉ cần Long Mã thất bại thì tất cả bọn họ đều phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.

- Sư phụ của ta chắc chắn sẽ tới đây, các ngươi cũng chỉ có thể đắc ý nhất thời mà thôi!

Chiêm Nhất Phàm nói.

- Hắn sao, hiện tại hắn đã là một xác chết rồi, vĩnh viễn không có cơ hội trở minh đâu, vùng đất phong ấn Thánh nhân đã trở thành một ngôi mộ, ở nơi đó thì hắn ngay cả một con rệp thì cũng không bằng nữa là!

Bồng Lai Thiên Tôn lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập vẻ tàn khốc và khinh thường.

- Cái gì?

Tất cả đám người Trương Thanh Dương đều ngây dại. Một Thánh nhân còn sống mặc dù đã bị phong ấn thì vẫn phi thường đáng sợ, trên thế gian bây giờ, Thánh nhân thượng cổ chính là có địa vị giống như thiên thần vậy.

- Hắn đã là một người chết, ta cũng sẽ không so đo với hắn nữa!

Trên mặt Bồng Lai Thiên Tôn mang theo nét trào phúng, ra vẻ không thèm để ý, giống như tất cả đều được hắn nắm giữ trong tay.

Đột nhiên, kinh biến phát sinh, khi Long Mã và Thiên Tôn đang cận thân chiến đấu, bên trong Vạn Vật Mầu Khí đỉnh đột nhiên có huyết khí ngập trời phát ra, ánh sáng màu vàng bao phủ khắp toàn bộ hải vực, một bóng người oai hùng vĩ ngạn lao ra, dùng một quyền giết thẳng về phía trước.

Tất cả những điều này đều diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khó tin, vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người, mặc dù Bồng Lai Thiên Tôn đã tu luyện thành Thần Quang Độn thì cũng không thấm vào đâu so với tốc độ này, với khoảng cách gần như vậy thì hắn có muốn tránh cũng không thể tránh được.

- Sư phụ!

Đám người Chiêm Nhất Phàm, Ngạn Tiểu Ngư cả kinh thốt lên.

Diệp Phàm thân thể giống như một con giao long, toàn thân như được dùng hoàng kim luyện chế thành, chiến khí mênh mông cuồn cuộn khắp bốn biển, chân đạp bí quyết chữ Hành, ngay trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch kia đã xông tới gần Bồng Lai Thiên Tôn, bắt đầu cận thân chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.